Khẩu vị của Diêu Tiểu Đông nhẹ, bình thường thích ăn ít thức ăn. Diêu Tam Tam còn từng đùa giỡn chị cả: Trước kia trong nhà nghèo, chị không ăn thịt, còn tưởng rằng chị không nỡ, giữ lại cho tụi em còn nhỏ ăn; bây giờ trong nhà không thiếu rồi, chị còn không muốn ăn thịt, chắc chị do con thỏ biến thành rồi.
Qua năm, ra tháng giêng, Diêu Tiểu Đông bất ngờ bắt đầu thích ăn thịt rồi. Nghe nói trời mới tờ mờ sáng, cô đã thầm thầm thì thì một lòng muốn ăn sườn hầm cách thủy, cũng may nhà mở tiệm cơm, Dương Bắc Kinh luôn đau vợ đến sợ, nên đứng dậy hầm cách thủy cho vợ!
Sau đó chị dâu cả nhà họ Dương nói, có phải mang thai không!
Sau đó Diêu Tiểu Đông đỏ mặt nói, không biết nữa!
Ôi trời ạ, chuyện như vậy cô có thể nói không biết sao? Thời gian này trong nhà bận rộn, lại chuẩn bị lễ mừng năm mới, có một số việc qua loa qua, bây giờ xem ra, không thể qua loa.
Dương Bắc Kinh vội vàng mang vợ đến bệnh viện.
Bác sỹ nói, cũng không sao, mang bầu, trở về ăn cơm thật ngon!
Nghe thấy cô nói từng bị thể hàn vô sinh, bác sỹ còn kiên nhẫn giải thích một phen: Chắc thuốc ở Thượng Hải có tác dụng, thể hàn kia của cô chữa trị khỏi rồi. Nhất thời không mang thai, chắc do tư tưởng áp lực quá lớn. Áp lực tinh thần này ảnh hưởng đến nội tiết trong cơ thể người, áp lực tinh thần quá lớn, luôn lo lắng nghi ngờ không mang thai đứa nhỏ, càng lo lắng, càng khó mang thai.
Trước đó Diêu Tiểu Đông còn một lần tự trách, nếu không phải cô đã lâu không có bầu, không thể nhanh chóng sinh đứa bé mang họ Diêu cho cha, chuyện Tam Văn làm con thừa tự sao có thể náo loạn lên!
Qua thời gian này, nhà họ Diêu việc vui liên tiếp, tiểu Cải lấy chồng, Tam Tam đính hôn lừa Bào Kim Đông tới ở rể, cả người Diêu Tiểu Đông thả lỏng hẳn. Tâm tình tốt, áp lực không có, kết quả, mới ra giêng, không phải mang thai sao?
Diêu Tam Tam nói, cục cưng của chị cả nhất định thật biết điều, đứa bé có hiếu. Bạn xem thử, không ói không nhõng nhẽo, sau khi mang thai khẩu vị ngược lại tốt lên, trừ không ngửi được thịt sống gì đó, cá tôm không muốn ăn, Diêu Tiểu Đông ăn đến ngon lành, nhất là rất thích ăn thịt. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, không giày vò mẹ nó!
“Lại nhìn anh rể cả em xem, sắp biến thành gà mẹ rồi, còn là gà mẹ ấp trứng.”
Những lời này của Diêu Tiểu Cải, khiến cho người một nhà cười ầm lên. Mong đợi đã lâu, đương nhiên cực kỳ quý trọng.
Sau khi Diêu Tiểu Đông mang thai, Dương Bắc Kinh không dám để cho vợ động chạm vào cái gì, việc cũng không cho làm, bước đi sợ nhanh, trên đường phố sợ đụng phải, ngay cả bưng nước rửa chân cũng sợ làm cô ngã...
Hôm nay trở về nhà mẹ, Dương Bắc Kinh vẫn đi theo sau cô.
May nhờ phản ứng có thai của cô không lớn, bằng không, cuộc sống này của Dương Bắc Kinh thật sự không cách nào qua được.
Mọi người hiểu tâm tình bọn họ mang thai không dễ, cũng đều cẩn thận chăm sóc chị cả, nhưng mà, không thể không giễu cợt anh rể cả, ha ha!
Vừa vui mừng chuyện Diêu Tiểu Đông mang thai, người một nhà vừa bận rộn xây nơi ươm giống.
Đất tới tay, đầu tiên xây tường rào, Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải, lại kéo thêm Lục Cạnh Ba làm cố vấn, cùng thương lượng quy hoạch bố trí nơi ươm giống.
Ao lớn xây tường từ trên mặt đất xuống, cao hơn mực nước hai mươi phân là được rồi, giữ nước ấm tự nhiên, mùa đông chống lạnh; ao nhỏ cao hơn mặt nền một mét, lợi cho ánh mặt trời chiếu, khiến nước ấm, tiện ươm giống.
Phía trên ao nhỏ xây lều, chuẩn bị lưới nhỏ trùm lên, phòng ngừa côn trùng gây hại gì đó. Phải biết rằng, dù chỉ một con bọ gậy, cũng có thể ăn hết cá chạch bùn giống mới ấp trứng.
Phía bắc xây một hàng phòng ở, xây rộng rãi thoáng mát.
Hai chị em chỉ phụ trách lên ý tưởng, thực hiện cụ thể đều do Bào Kim Đông làm. Một mảnh đất lớn như vậy, sẽ nhanh chóng chất đầy đủ loại kiến trúc, cần người trông nom đó!
Diêu Tam Tam nghĩ kế, kêu cha Bào đến trông nom.
Cha Diêu trông ao cá, cha Bào trông khu ươm giống, hai cha, ngày nào đó đều phát tiền lương giống nhau.
Chuyện phát tiền lương, Diêu Tam Tam không vội nói với cha Bào, ngày nào đó cho hai cha, không được sao!
Cha Bào vừa nghe có việc cần dùng ông, lúc này mới đầu xuân, cũng không có việc nông gì, mà trông coi lại chủ yếu vào buổi tối, không chậm trễ việc khác, cha Bào không nói hai lời đã vui tươi hớn hở đi.
Thời gian hơi gấp gáp, bên ngoài xây ao xi măng, xi măng cứng là có thể dùng, nhưng phòng thì không được, phòng tương đối khó khăn, đuổi nhanh đuổi chậm, cuối cùng sau hơn hai tháng, bay hết mùi sơn mới có thể sử dụng.
Diêu Tam Tam nhanh chóng chuẩn bị đủ thứ tuyển chọn công nhân.
Công nhân ươm giống, điều kiện đầu tiên chính là cô gái trẻ tuổi chịu khó lanh lợi, yêu cầu văn hóa trung học. Không phải làm quanh năm, nhưng mà học kỹ thuật không dễ dàng, còn phải giữ chân công nhân, vì vậy Diêu Tam Tam tạm đưa ra tiền lương là ba trăm năm mươi đồng một tháng, năm thứ hai lại cho thêm.
Mức lương này còn cao hơn tiền lương của thầy giáo mới tốt nghiệp phân đến dạy trường học trong thôn vài chục đồng, thầy giáo phân công chính thức, hàng tháng ba trăm hai mươi đồng, còn về thầy giáo tư lúc này, một tháng mới cầm một trăm bảy mươi đồng thôi đấy!
Người vốn trong thôn, thôn bên cạnh, không ít cô gái tới báo danh.
Diêu Tam Tam giao những cô gái này cho Diêu Tiểu Cải giữ cửa chính, dù sao những công nhân này muốn học chính là kỹ thuật, sau này là người làm việc dưới quyền Diêu Tiểu Cải.
Diêu Tiểu Cải chọn người theo kiểu của cô, cô nói chuyện phiếm với các cô gái này, tỉnh bơ không biến sắc quan sát đôi tay các cô ấy.
Ngón tay dài nhỏ linh hoạt, trên tay có vết chai, cơ bản có thể chắc chắn cô gái này khéo léo chịu khó, mới có thể làm công việc ươm giống.
Cô gái nhỏ nói chuyện cẩn thận, không ầm ầm ĩ ĩ, tính tình trầm tĩnh, mới có thể bền bỉ làm tốt công việc ươm giống.
Sau khi Diêu Tiểu Cải kết hôn, bắt đầu luôn luôn về nhà mẹ đẻ, sau đó, chưa tới hai ngày sẽ không đến – chuyện khu ươm giống, cần cô thương lượng.
Đợi đến khi bắt đầu lựa chọn cá bố mẹ, chuẩn bị ươm giống, Lục Cạnh Ba nói dứt khoát, em chuyển về ở đi, anh tạm cưỡi xe motor chạy tới chạy lui.
Anh thanh niên trai tráng chạy chút đường, dù sao cũng đỡ mệt hơn vợ chạy tới chạy lui trên đường!
Vì vậy, vợ chồng nhỏ không hề khách khí, mang bao quần áo, trở lại nhà mẹ đẻ chiếm hai phòng còn dư lại, thường trú rồi.
Lần này, nhà họ Diêu lại thêm náo nhiệt.
Chủ nhật không đi làm, Lục Cạnh Ba cũng tự giác chạy tới hỗ trợ Bào Kim Đông, thu xếp chuyện khu ươm giống.
Hôm nay sau buổi trưa, có một cô gái nhỏ tới báo danh, người này rất ngoài ý muốn của Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải.
Cô ấy là Diêu Hồng Hà, con gái của thím ba.
“Chị hai, chị ba.” Hồng Hà vừa vào cửa đã ấp úng gọi người, giống như hơi ngượng ngùng, “Chị hai... Công việc ươm giống này, chị xem em có thể làm không?”
Hồng Hà nhỏ hơn Diêu Tam Tam hai tuổi, đầu năm trước tốt nghiệp trung học, vẫn đi theo sau thím ba làm việc nhà nông.
Diêu Hồng Hà mười sáu tuổi, có khuôn mặt xinh đẹp rất giống thím ba, lúc nhỏ ngược lại biết ăn nói cái miệng khéo, bây giờ lớn hơn một chút, lại trở nên dịu dàng ít nói hướng nội rồi.
“Hồng Hà, em muốn tới làm công? Thím ba thím... Thím ấy nói như thế nào?”
“Mẹ của em hoàn toàn không biết...” Hồng Hà lắc đầu, “Thời gian trước mẹ em thu xếp để cho em đi học thổi tượng tử, nói cái đó kiếm tiền nhiều, mẹ có người thân làm, kêu em kiếm tiền, chuẩn bị phòng cho Trụ Tử cưới vợ, em không muốn học cái kia...”
Học tượng tử? Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam trao đổi ánh mắt, hai chị em đều hơi kinh ngạc.
Ở đây gọi kèn Xô-na là “Tượng tử”, cũng chỉ người thổi kèn Xô-na.
Người dân ở đây lo việc tang, đều mời tượng tử, vốn là nghệ nhân trong dân gian thôi.
Nhưng mà đến thập niên chín mươi, vật chất phát triển rất nhanh, nền văn minh tinh thần lại lạc hậu rồi, tượng tử ở địa phương càng lúc càng thay đổi mùi vị, trước kia tượng tử chủ yếu là đàn ông, thổi là được, bây giờ tượng tử đều lấy cô gái trẻ tuổi, trang điểm diêm dúa lòe loẹt, không ngừng thổi kèn Xô-na, lúc tổ chức tang lễ cũng bắt đầu diễn một vài vở kịch thô tục nhỏ, thậm chí, còn múa thoát y, dùng cô gái nhỏ trẻ tuổi tươi đẹp nhất thu hút người.
Khiến việc tang nặng nề trở nên bát nháo, thật sự kỳ lạ, haizzz!
Cũng bởi vì vậy, cô gái thổi tượng tử đương thời, thanh danh không tốt được, giống như xã hội cũ mọi người thường xem thường ca kỹ, con hát.
Hơn nữa đều làm việc nơi đất khách, làm ngành này, bình thường không kinh doanh tại chỗ, miễn cho cái gọi là người nhà không có mặt mũi.
Kêu con gái mình đi học tượng tử, thím ba này, cũng thật tuyệt.
Diêu Tam Tam suy đi nghĩ lại, mới nói: “Hồng Hà, chuyện này em phải thương lượng xong với thím ba mới được.”
Qua năm, ra tháng giêng, Diêu Tiểu Đông bất ngờ bắt đầu thích ăn thịt rồi. Nghe nói trời mới tờ mờ sáng, cô đã thầm thầm thì thì một lòng muốn ăn sườn hầm cách thủy, cũng may nhà mở tiệm cơm, Dương Bắc Kinh luôn đau vợ đến sợ, nên đứng dậy hầm cách thủy cho vợ!
Sau đó chị dâu cả nhà họ Dương nói, có phải mang thai không!
Sau đó Diêu Tiểu Đông đỏ mặt nói, không biết nữa!
Ôi trời ạ, chuyện như vậy cô có thể nói không biết sao? Thời gian này trong nhà bận rộn, lại chuẩn bị lễ mừng năm mới, có một số việc qua loa qua, bây giờ xem ra, không thể qua loa.
Dương Bắc Kinh vội vàng mang vợ đến bệnh viện.
Bác sỹ nói, cũng không sao, mang bầu, trở về ăn cơm thật ngon!
Nghe thấy cô nói từng bị thể hàn vô sinh, bác sỹ còn kiên nhẫn giải thích một phen: Chắc thuốc ở Thượng Hải có tác dụng, thể hàn kia của cô chữa trị khỏi rồi. Nhất thời không mang thai, chắc do tư tưởng áp lực quá lớn. Áp lực tinh thần này ảnh hưởng đến nội tiết trong cơ thể người, áp lực tinh thần quá lớn, luôn lo lắng nghi ngờ không mang thai đứa nhỏ, càng lo lắng, càng khó mang thai.
Trước đó Diêu Tiểu Đông còn một lần tự trách, nếu không phải cô đã lâu không có bầu, không thể nhanh chóng sinh đứa bé mang họ Diêu cho cha, chuyện Tam Văn làm con thừa tự sao có thể náo loạn lên!
Qua thời gian này, nhà họ Diêu việc vui liên tiếp, tiểu Cải lấy chồng, Tam Tam đính hôn lừa Bào Kim Đông tới ở rể, cả người Diêu Tiểu Đông thả lỏng hẳn. Tâm tình tốt, áp lực không có, kết quả, mới ra giêng, không phải mang thai sao?
Diêu Tam Tam nói, cục cưng của chị cả nhất định thật biết điều, đứa bé có hiếu. Bạn xem thử, không ói không nhõng nhẽo, sau khi mang thai khẩu vị ngược lại tốt lên, trừ không ngửi được thịt sống gì đó, cá tôm không muốn ăn, Diêu Tiểu Đông ăn đến ngon lành, nhất là rất thích ăn thịt. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, không giày vò mẹ nó!
“Lại nhìn anh rể cả em xem, sắp biến thành gà mẹ rồi, còn là gà mẹ ấp trứng.”
Những lời này của Diêu Tiểu Cải, khiến cho người một nhà cười ầm lên. Mong đợi đã lâu, đương nhiên cực kỳ quý trọng.
Sau khi Diêu Tiểu Đông mang thai, Dương Bắc Kinh không dám để cho vợ động chạm vào cái gì, việc cũng không cho làm, bước đi sợ nhanh, trên đường phố sợ đụng phải, ngay cả bưng nước rửa chân cũng sợ làm cô ngã...
Hôm nay trở về nhà mẹ, Dương Bắc Kinh vẫn đi theo sau cô.
May nhờ phản ứng có thai của cô không lớn, bằng không, cuộc sống này của Dương Bắc Kinh thật sự không cách nào qua được.
Mọi người hiểu tâm tình bọn họ mang thai không dễ, cũng đều cẩn thận chăm sóc chị cả, nhưng mà, không thể không giễu cợt anh rể cả, ha ha!
Vừa vui mừng chuyện Diêu Tiểu Đông mang thai, người một nhà vừa bận rộn xây nơi ươm giống.
Đất tới tay, đầu tiên xây tường rào, Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải, lại kéo thêm Lục Cạnh Ba làm cố vấn, cùng thương lượng quy hoạch bố trí nơi ươm giống.
Ao lớn xây tường từ trên mặt đất xuống, cao hơn mực nước hai mươi phân là được rồi, giữ nước ấm tự nhiên, mùa đông chống lạnh; ao nhỏ cao hơn mặt nền một mét, lợi cho ánh mặt trời chiếu, khiến nước ấm, tiện ươm giống.
Phía trên ao nhỏ xây lều, chuẩn bị lưới nhỏ trùm lên, phòng ngừa côn trùng gây hại gì đó. Phải biết rằng, dù chỉ một con bọ gậy, cũng có thể ăn hết cá chạch bùn giống mới ấp trứng.
Phía bắc xây một hàng phòng ở, xây rộng rãi thoáng mát.
Hai chị em chỉ phụ trách lên ý tưởng, thực hiện cụ thể đều do Bào Kim Đông làm. Một mảnh đất lớn như vậy, sẽ nhanh chóng chất đầy đủ loại kiến trúc, cần người trông nom đó!
Diêu Tam Tam nghĩ kế, kêu cha Bào đến trông nom.
Cha Diêu trông ao cá, cha Bào trông khu ươm giống, hai cha, ngày nào đó đều phát tiền lương giống nhau.
Chuyện phát tiền lương, Diêu Tam Tam không vội nói với cha Bào, ngày nào đó cho hai cha, không được sao!
Cha Bào vừa nghe có việc cần dùng ông, lúc này mới đầu xuân, cũng không có việc nông gì, mà trông coi lại chủ yếu vào buổi tối, không chậm trễ việc khác, cha Bào không nói hai lời đã vui tươi hớn hở đi.
Thời gian hơi gấp gáp, bên ngoài xây ao xi măng, xi măng cứng là có thể dùng, nhưng phòng thì không được, phòng tương đối khó khăn, đuổi nhanh đuổi chậm, cuối cùng sau hơn hai tháng, bay hết mùi sơn mới có thể sử dụng.
Diêu Tam Tam nhanh chóng chuẩn bị đủ thứ tuyển chọn công nhân.
Công nhân ươm giống, điều kiện đầu tiên chính là cô gái trẻ tuổi chịu khó lanh lợi, yêu cầu văn hóa trung học. Không phải làm quanh năm, nhưng mà học kỹ thuật không dễ dàng, còn phải giữ chân công nhân, vì vậy Diêu Tam Tam tạm đưa ra tiền lương là ba trăm năm mươi đồng một tháng, năm thứ hai lại cho thêm.
Mức lương này còn cao hơn tiền lương của thầy giáo mới tốt nghiệp phân đến dạy trường học trong thôn vài chục đồng, thầy giáo phân công chính thức, hàng tháng ba trăm hai mươi đồng, còn về thầy giáo tư lúc này, một tháng mới cầm một trăm bảy mươi đồng thôi đấy!
Người vốn trong thôn, thôn bên cạnh, không ít cô gái tới báo danh.
Diêu Tam Tam giao những cô gái này cho Diêu Tiểu Cải giữ cửa chính, dù sao những công nhân này muốn học chính là kỹ thuật, sau này là người làm việc dưới quyền Diêu Tiểu Cải.
Diêu Tiểu Cải chọn người theo kiểu của cô, cô nói chuyện phiếm với các cô gái này, tỉnh bơ không biến sắc quan sát đôi tay các cô ấy.
Ngón tay dài nhỏ linh hoạt, trên tay có vết chai, cơ bản có thể chắc chắn cô gái này khéo léo chịu khó, mới có thể làm công việc ươm giống.
Cô gái nhỏ nói chuyện cẩn thận, không ầm ầm ĩ ĩ, tính tình trầm tĩnh, mới có thể bền bỉ làm tốt công việc ươm giống.
Sau khi Diêu Tiểu Cải kết hôn, bắt đầu luôn luôn về nhà mẹ đẻ, sau đó, chưa tới hai ngày sẽ không đến – chuyện khu ươm giống, cần cô thương lượng.
Đợi đến khi bắt đầu lựa chọn cá bố mẹ, chuẩn bị ươm giống, Lục Cạnh Ba nói dứt khoát, em chuyển về ở đi, anh tạm cưỡi xe motor chạy tới chạy lui.
Anh thanh niên trai tráng chạy chút đường, dù sao cũng đỡ mệt hơn vợ chạy tới chạy lui trên đường!
Vì vậy, vợ chồng nhỏ không hề khách khí, mang bao quần áo, trở lại nhà mẹ đẻ chiếm hai phòng còn dư lại, thường trú rồi.
Lần này, nhà họ Diêu lại thêm náo nhiệt.
Chủ nhật không đi làm, Lục Cạnh Ba cũng tự giác chạy tới hỗ trợ Bào Kim Đông, thu xếp chuyện khu ươm giống.
Hôm nay sau buổi trưa, có một cô gái nhỏ tới báo danh, người này rất ngoài ý muốn của Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải.
Cô ấy là Diêu Hồng Hà, con gái của thím ba.
“Chị hai, chị ba.” Hồng Hà vừa vào cửa đã ấp úng gọi người, giống như hơi ngượng ngùng, “Chị hai... Công việc ươm giống này, chị xem em có thể làm không?”
Hồng Hà nhỏ hơn Diêu Tam Tam hai tuổi, đầu năm trước tốt nghiệp trung học, vẫn đi theo sau thím ba làm việc nhà nông.
Diêu Hồng Hà mười sáu tuổi, có khuôn mặt xinh đẹp rất giống thím ba, lúc nhỏ ngược lại biết ăn nói cái miệng khéo, bây giờ lớn hơn một chút, lại trở nên dịu dàng ít nói hướng nội rồi.
“Hồng Hà, em muốn tới làm công? Thím ba thím... Thím ấy nói như thế nào?”
“Mẹ của em hoàn toàn không biết...” Hồng Hà lắc đầu, “Thời gian trước mẹ em thu xếp để cho em đi học thổi tượng tử, nói cái đó kiếm tiền nhiều, mẹ có người thân làm, kêu em kiếm tiền, chuẩn bị phòng cho Trụ Tử cưới vợ, em không muốn học cái kia...”
Học tượng tử? Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam trao đổi ánh mắt, hai chị em đều hơi kinh ngạc.
Ở đây gọi kèn Xô-na là “Tượng tử”, cũng chỉ người thổi kèn Xô-na.
Người dân ở đây lo việc tang, đều mời tượng tử, vốn là nghệ nhân trong dân gian thôi.
Nhưng mà đến thập niên chín mươi, vật chất phát triển rất nhanh, nền văn minh tinh thần lại lạc hậu rồi, tượng tử ở địa phương càng lúc càng thay đổi mùi vị, trước kia tượng tử chủ yếu là đàn ông, thổi là được, bây giờ tượng tử đều lấy cô gái trẻ tuổi, trang điểm diêm dúa lòe loẹt, không ngừng thổi kèn Xô-na, lúc tổ chức tang lễ cũng bắt đầu diễn một vài vở kịch thô tục nhỏ, thậm chí, còn múa thoát y, dùng cô gái nhỏ trẻ tuổi tươi đẹp nhất thu hút người.
Khiến việc tang nặng nề trở nên bát nháo, thật sự kỳ lạ, haizzz!
Cũng bởi vì vậy, cô gái thổi tượng tử đương thời, thanh danh không tốt được, giống như xã hội cũ mọi người thường xem thường ca kỹ, con hát.
Hơn nữa đều làm việc nơi đất khách, làm ngành này, bình thường không kinh doanh tại chỗ, miễn cho cái gọi là người nhà không có mặt mũi.
Kêu con gái mình đi học tượng tử, thím ba này, cũng thật tuyệt.
Diêu Tam Tam suy đi nghĩ lại, mới nói: “Hồng Hà, chuyện này em phải thương lượng xong với thím ba mới được.”
/298
|