Còn trẻ u mê, tình yêu nam nữ không có nền móng, tới qua loa, thì đi cũng dễ dàng. Diêu Hồng Hà trải qua lần này, cuối cùng nghiêm túc nghĩ lại những lời Diêu Tam Tam nói, rốt cuộc hiểu được bản chất vô sỉ của tên lưu manh đó.
Đương nhiên, nhận thức này còn không tính đạt tới độ sâu, cô nhóc chỉ đơn giản cảm thấy, Vương Lục Tử này, không phải thật lòng đối xử tốt với mình, là người đàn ông không đủ trách nhiệm, không có khí phách anh hùng, vẫn sẽ mắng cô cũng sẽ chửi cô...
Cho dù như thế nào, dù sao mục đích của Bào Kim Đông đã đạt tới.
Lại nói sau khi Vương Lục Tử trải qua chuyện này, hoảng sợ chừng mấy ngày, chỉ sợ người nhà họ Diêu tìm tới cửa đánh đập một trận, vì thế thậm chí không dám đi dạo xung quanh, cũng không biết chạy đi đâu tránh né mấy ngày, nhưng mà không nghe thấy bất kỳ tiếng gió gì, lặng lẽ chạy về, cũng không nghe thấy có người xa lạ nào tìm mình...
Vương Lục Tử liền nghĩ, đi chân trần không sợ mang giày, dĩ nhiên do người nhà họ Diêu sợ tuyên truyền ra ngoài, ảnh hưởng tới thanh danh con gái nhà mình, cho nên đè xuống không lộ ra rồi.
Nghĩ như vậy, Vương Lục Tử lại yên lòng.
Nhưng mà, nghe nói anh vừa mới về chưa tới hai ngày, nghe nói thôi, Vương Lục Tử bị người “Sờ” rồi.
“Sờ” của người địa phương, đương nhiên không phải “Sờ” kia, chắc chính là ý tứ thừa dịp đêm tối ra tay, báo thù riêng đánh hôn mê.
Vương Lục Tử không phải kẻ lưu manh sao, bản thân ở hai gian phòng cũ, có một sân nhỏ, buổi tối yên ổn về đến nhà, đóng cửa chính ngủ. Sáng ngày hôm sau, đứa bé nhà hàng xóm phát hiện, Vương Lục Tử bị người nhét vào trong nhà xí ngoài sân, hai tay hai chân dùng vải rách trói chặt một chỗ, cách trói heo giết heo của nông thôn ,quay lưng, bốn chân hướng lên, miệng bị nhét vào bên cạnh hầm cầu thúi hoắc, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, toàn thân bị muỗi cắn, không có một chỗ nào tốt nha.
Hàng xóm vừa che miệng cười, vừa thét to gọi nhiều người đến, mọi người hợp lực giải thoát cho Vương Lục Tử, móc vải rách trong miệng anh ta ra, nhưng thấy thân thể Vương Lục Tử hồi lâu không nhúc nhích, chắc hẳn tay chân đều đã tê rần, miệng vừa hé mở, đã gào khóc lên. Các hàng xóm trong thôn vừa nén cười, vừa hỏi anh ta, nói anh sao vậy? Đắc tội người nào à?
Vương Lục Tử nói quanh co hồi lâu, lại nói, chính anh cũng không biết.
Diêu Tam Tam nghe được chuyện này thì đã là ngày hôm sau nữa, người trong thôn làm như chuyện cười nói cho cô nghe.
Diêu Tam Tam vừa nghe, không nhịn được, chỉ mới nghĩ đã cười, không thể trách cô, chuyện này cũng quá buồn cười mà! Cô cười suốt dọc đường đến nghẹn, đi tìm Bào Kim Đông.
“Anh làm?”
“Anh làm chuyện gì?”
“Vương Lục Tử.”
“A, không phải anh làm.”
Bào Kim Đông thoải mái ngồi ở bên giường, nhấc cao chân đảo chân giày chơi bóng, định đi hoạt động một chút.
Bên cạnh cửa chính của khu ươm giống có một bãi đất trống chừng bốn mét vuông, trên nền đổ xi măng, vốn định là chỗ đỗ xe ra vào, Bào Kim Đông làm một cột bóng rổ đơn giản ở đó, khi rảnh rỗi sẽ đánh một hai cái bóng rổ. Đương nhiên rồi, bình thường không đủ tay, hai ba người vui đùa một chút, chơi đã ghiền thôi.
Anh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Diêu Tam Tam rõ ràng không tin, nên cười cười nói: “Thật sự không phải anh, anh đâu có chuyện không hiền hậu như vậy. Anh chỉ đi theo thằng đó nói một tiếng, sau này mở lớn mắt một chút, đừng định lừa ai, càng đừng tồn tại tư tưởng xấu gì, nếu không đừng oán trách anh hai đây ra tay hung ác.”
Đương nhiên rồi, nếu muốn dễ dàng nói chuyện, trước phải
Đương nhiên, nhận thức này còn không tính đạt tới độ sâu, cô nhóc chỉ đơn giản cảm thấy, Vương Lục Tử này, không phải thật lòng đối xử tốt với mình, là người đàn ông không đủ trách nhiệm, không có khí phách anh hùng, vẫn sẽ mắng cô cũng sẽ chửi cô...
Cho dù như thế nào, dù sao mục đích của Bào Kim Đông đã đạt tới.
Lại nói sau khi Vương Lục Tử trải qua chuyện này, hoảng sợ chừng mấy ngày, chỉ sợ người nhà họ Diêu tìm tới cửa đánh đập một trận, vì thế thậm chí không dám đi dạo xung quanh, cũng không biết chạy đi đâu tránh né mấy ngày, nhưng mà không nghe thấy bất kỳ tiếng gió gì, lặng lẽ chạy về, cũng không nghe thấy có người xa lạ nào tìm mình...
Vương Lục Tử liền nghĩ, đi chân trần không sợ mang giày, dĩ nhiên do người nhà họ Diêu sợ tuyên truyền ra ngoài, ảnh hưởng tới thanh danh con gái nhà mình, cho nên đè xuống không lộ ra rồi.
Nghĩ như vậy, Vương Lục Tử lại yên lòng.
Nhưng mà, nghe nói anh vừa mới về chưa tới hai ngày, nghe nói thôi, Vương Lục Tử bị người “Sờ” rồi.
“Sờ” của người địa phương, đương nhiên không phải “Sờ” kia, chắc chính là ý tứ thừa dịp đêm tối ra tay, báo thù riêng đánh hôn mê.
Vương Lục Tử không phải kẻ lưu manh sao, bản thân ở hai gian phòng cũ, có một sân nhỏ, buổi tối yên ổn về đến nhà, đóng cửa chính ngủ. Sáng ngày hôm sau, đứa bé nhà hàng xóm phát hiện, Vương Lục Tử bị người nhét vào trong nhà xí ngoài sân, hai tay hai chân dùng vải rách trói chặt một chỗ, cách trói heo giết heo của nông thôn ,quay lưng, bốn chân hướng lên, miệng bị nhét vào bên cạnh hầm cầu thúi hoắc, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, toàn thân bị muỗi cắn, không có một chỗ nào tốt nha.
Hàng xóm vừa che miệng cười, vừa thét to gọi nhiều người đến, mọi người hợp lực giải thoát cho Vương Lục Tử, móc vải rách trong miệng anh ta ra, nhưng thấy thân thể Vương Lục Tử hồi lâu không nhúc nhích, chắc hẳn tay chân đều đã tê rần, miệng vừa hé mở, đã gào khóc lên. Các hàng xóm trong thôn vừa nén cười, vừa hỏi anh ta, nói anh sao vậy? Đắc tội người nào à?
Vương Lục Tử nói quanh co hồi lâu, lại nói, chính anh cũng không biết.
Diêu Tam Tam nghe được chuyện này thì đã là ngày hôm sau nữa, người trong thôn làm như chuyện cười nói cho cô nghe.
Diêu Tam Tam vừa nghe, không nhịn được, chỉ mới nghĩ đã cười, không thể trách cô, chuyện này cũng quá buồn cười mà! Cô cười suốt dọc đường đến nghẹn, đi tìm Bào Kim Đông.
“Anh làm?”
“Anh làm chuyện gì?”
“Vương Lục Tử.”
“A, không phải anh làm.”
Bào Kim Đông thoải mái ngồi ở bên giường, nhấc cao chân đảo chân giày chơi bóng, định đi hoạt động một chút.
Bên cạnh cửa chính của khu ươm giống có một bãi đất trống chừng bốn mét vuông, trên nền đổ xi măng, vốn định là chỗ đỗ xe ra vào, Bào Kim Đông làm một cột bóng rổ đơn giản ở đó, khi rảnh rỗi sẽ đánh một hai cái bóng rổ. Đương nhiên rồi, bình thường không đủ tay, hai ba người vui đùa một chút, chơi đã ghiền thôi.
Anh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Diêu Tam Tam rõ ràng không tin, nên cười cười nói: “Thật sự không phải anh, anh đâu có chuyện không hiền hậu như vậy. Anh chỉ đi theo thằng đó nói một tiếng, sau này mở lớn mắt một chút, đừng định lừa ai, càng đừng tồn tại tư tưởng xấu gì, nếu không đừng oán trách anh hai đây ra tay hung ác.”
Đương nhiên rồi, nếu muốn dễ dàng nói chuyện, trước phải
/298
|