“Bà cụ có dáng vẻ của người bề trên sao? Thôi đi, tôi còn lâu mới quản lý những chuyện xấu xa này của nhà ông!” Trương Hồng Cúc không thuận theo càu nhàu, cứ thế dọn chén đũa, mặc kệ.
Mấy năm nay hễ là việc cần giao thiệp với ông bà cụ, chỉ có Diêu Liên Phát đi, hàng năm trừ tặng lễ mười lăm tháng tám, lễ tiết, ông bà cụ có động tĩnh gì, thỉnh thoảng Diêu Liên Phát sẽ đi xem hai ông bà cụ một chút, về phần bà nội Diêu có ý kiến gì về nhà bọn họ, đã không ai quan tâm để ý.
Diêu Liên Phát đã đi nói, buổi tối hôm sau, chú hai và ông cụ Diêu tới ngồi một chút, hỏi có việc gì cần giúp đỡ không, người khác, bao gồm mấy người thím ba, đều không có.
Diêu Tam Tam không biết người khác kết hôn có cảm giác gì, tự cô tổng kết chính là: Kết hôn là một công việc cần thể lực!
Ngày cưới xác định xuống, trước đủ loại chuẩn bị, đủ loại bận rộn, mồng tám tháng ba các họ hàng tới tặng quà cưới, hàng xóm người trong thôn, cộng thêm rất nhiều người lui tới theo chân bọn họ làm ăn cũng đều tới đưa quà cưới rồi, nói chuyện đến miệng phát khô, khuôn mặt tươi cười đến mỏi nhừ.
Mệt mỏi.
Buổi tối ngày hôm trước, vẫn còn bận đến mười mấy giờ, sau khi khách tặng quà cưới đi, Diêu Tam Tam còn tưởng rằng, cuối cùng có thể nghỉ ngơi, ai ngờ Diêu Liên Phát hoảng hốt đột nhiên nhớ tới, bận rộn quên mất, còn chưa lên mộ báo việc vui đâu!
“Đêm hôm khuya khoắt như vậy, lên mộ cái gì! Dù sao Kim Đông đến nhà chúng ta, chờ sau cưới ba ngày, cùng lên thôi.” Trương Hồng Cúc nói.
“Vậy sao giống? Bây giờ là lên mộ die~nd a4nle^q u21ydo^n báo việc vui, là xin phép tổ tông, Tam Tam nhà chúng ta phải lấy chồng rồi. Sau ba ngày cưới lên mộ, là Kim Đông nhà ta viếng mồ mả bái tế lão tổ tông, vậy không giống nhau.”
“Chỉ ông lắm chuyện!”
“Được rồi, cha mẹ, hai người cũng đừng tranh cãi nữa, con đi là được.” Diêu Tam Tam vội nói. Mấy năm này Diêu Liên Phát càng ngày càng sống yên ổn, tính khí Trương Hồng Cúc ngược lại tăng lên rồi.
Được rồi, đây là phong tục.
Bóng đêm tối om, Lục Cạnh Ba bật đèn pin cùng đi, Diêu Tam Tam thất thểu đi theo sau lưng Diêu Liên Phát lên viếng mộ, lên mộ báo việc vui xong, thất thểu trở lại, có thể nghỉ ngơi chứ?
Kết quả, Diêu Tam Tam bị Trương Hồng Cúc sai khiến, tắm, gội đầu, mang theo đầu tóc ướt nhẹp đi cán mỳ trường sinh.
Mỳ trường sinh là một tập tục trong cưới hỏi, buổi tối ngày đầu tiên lấy chồng cô dâu mới phải tự tay cán kỹ mỳ sợi vừa dài vừa to, trùm giấy đỏ lên, ngày kết hôn đó thêm hành lá, trứng gà, dùng nước nấu sơ, làm thành hai chén mỳ, thật ra thì vốn không nấu chín, ngụ ý sinh.
Chén long phượng, đũa gỗ tử đàn, chú rể cô dâu ngồi đối diện ăn mỳ, lấy may mắn “Trường sinh đầu bạc”, hơn nữa cũng ngụ ý “Sớm sinh quý tử.”
(*) Không nấu chín = sống, sống và sinh trong tiếng Trung đều là 生.
Tuy nói Diêu Tam Tam không hay làm cơm, nhưng bên trên đã nói tới tài nấu nướng, tay chân lanh lẹ cán kỹ sợi mỹ, Trương Hồng Cúc bên kia lại kêu cô đi “Bày biện rương hòm”, đồ dùng trong phòng cưới, không thể có khoảng không, đều phải nhét điểm tâm số chẵn vào.
Phòng cưới là phòng nhà họ Diêu mới xây, cách chừng trăm mét, Diêu Tam Tam đi theo Trương Hồng Cúc, trong bóng đêm cửa chính khép hờ, trong phòng cưới đèn sáng, truyền đến một loạt tiếng cười khanh khách.
Bào Kim Đông đứng trước ghế sa lon, đang rửa chân cho Lôi Lôi, vừa thọc lét cu cậu, vừa dặn dò bé: “Thằng nhóc này, ban đêm không cho đái dầm, nếu ngày mai cháu để cho chú và thím ba cháu ngủ trên đống nước tiểu con nít, xem chú có đánh mông cháu hay không.”
Diêu Tam Tam cười thầm, đi theo Trương Hồng Cúc vào, Bào Kim Đông vừa thấy vội vàng đi tới, nhận lấy túi Trương Hồng Cúc xách.
“Bày biện rương hòm”. Trương Hồng Cúc cười giải thích, “Tối nay Lôi Lôi lăn giường, con có thể ôm nó yên ổn? Ban đêm đừng tìm mẹ nó đấy.”
“Không chuyện gì, cục cưng lớn rồi.” Bào Kim Đông nói, “Thằng bé quen thuộc với con. Chính là ở đây thằng nhóc hưng phấn, trễ như vậy vẫn không chịu ngủ.”
Trương Hồng Cúc cầm điểm tâm nhét vào trong ngăn kéo tủ đựng, Bào Kim Đông nhìn thấy rõ
/298
|