Bản thân Diêu Tam Tam cũng ngượng ngùng – ngày sau ngày cưới, cô lại có thể thật sự ngủ một ngày, thật ra thì cũng không thể coi như cả ngày, cũng chỉ ngủ thẳng đến buổi chiều mà thôi.
Theo như tập tục địa phương, kết hôn ngày thứ hai, vợ chồng mới cưới sẽ không đảm nhiệm hay tham dự hoạt động gì, nhiệm vụ chính là ăn được ngủ được nghỉ ngơi tốt, suy cho cùng là một bố trí săn sóc trong tục lệ kết hôn.
Diêu Tam Tam thi hành cái “Ngủ được” phải hết sức đến nơi đến chốn, về phần “Ăn được”, thật lòng xin lỗi, hình như cô không nhớ rõ ăn xong rồi.
Thật ra thì Diêu Tam Tam đã tỉnh một lần trước đó rồi, mệt mỏi, chính là không muốn động. Thời gian này thật sự mệt muốn chết rồi, trước hôn lễ lại liên tiếp thức đêm, thiếu ngủ nghiêm trọng, nên xác định miễn cưỡng ngủ nướng, mơ hồ nhớ Bào Kim Đông người kia còn vỗ vỗ cho cô ngủ, giống như dụ dỗ con nít. Ỷ lại thì ỷ lại, ước chừng lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, trong nhà hết sức tối tăm, cô mất tinh thần hồi lâu, suy nghĩ một chút, đây là sáng sớm, hay là hoàng hôn? Hơn nữa trên giường chỉ có một mình cô, trong nhà không có chút động tĩnh nào, người kia đâu?
Bò dậy, cô sờ soạng bốn phía, tìm thấy điện thoại của mình ở trên đầu giường, mở máy, mới hơn hai giờ chiều? Ngoài trời đầy mây sao? Nếu không sao ngoài trời tối vậy? Không cần phải nghĩ, gọi cho Bào Kim Đông.
Chỗ nào đó reng reng mấy tiếng, cắt đứt không nhận, mấy phút sau, Bào Kim Đông đẩy cửa đi vào, một mảng ánh sáng ngời lập tức vui sướng đi theo sau anh bổ nhào vào.
Diêu Tam Tam nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa, chớp mắt mấy cái, cuối cùng phản ứng kịp. Người này kéo rèm cửa sổ cực kỳ chặt chẽ, cửa sổ khép chặt, bởi vì tạo ra “Ban đêm” cho cô yên tâm ngủ nướng.
“Đã tỉnh rồi hả?”
“... Tỉnh.” Thật túng quẫn mà.
“Em thật đúng là có thể ngủ.” Bào Kim Đông kéo một tầng rèm cửa sổ thật dày ra, lưu lại một tầng rèm cửa màu trắng viền hoa, gọi cô, “Đứng lên đi, cũng nên đói bụng.”
“Anh đi làm gì thế?”
“Đi bên nhà cũ bên kia, ngày hôm qua làm tiệc mừng, trong nhà lộn xộn lung tung, cùng nhau dọn dẹp một chút.”
Nhà cũ chỉ bên nhà họ Diêu, bây giờ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on hai người kết hôn dọn vào nhà mới, nên phân chia ra như vậy.
“Có người nào hỏi em không?” Diêu Tam Tam hỏi hết sức chột dạ.
“Không có. Thật.”
Bào Kim Đông đương nhiên biết cô lo lắng điều gì, cười đến nghẹn, đi tới định kéo cô. Diêu Tam Tam vốn kéo cao chăn, nửa tựa đầu vào giường, bị anh lôi kéo, tiện thể ngồi dậy, sau đó... Lại vội vàng tuột xuống, như cá trốn vào trong chăn, trần truồng chứ sao.
Cô tội nghiệp mà nhìn anh: “Cầm quần áo cho em.”
Bào Kim Đông cười mập mờ, ánh mắt sáng quắc, nhìn dáng vẻ lười biếng mơ hồ của cô, lại không nhẫn tâm làm chuyện xấu, đi ra ngăn kéo tìm quần áo cho cô. Đồ lót thoải mái, áo len mỏng, áo khoác âu phục nhỏ màu đỏ. Đây là quần áo mới hồi môn trong ngăn kéo của cô, còn có vài món đồ nữa, đều là màu đỏ chót – không cần hoài nghi, làm cô dâu mới, một tháng này, cô đều chỉ ăn mặc quần áo đỏ tươi chói mắt như vậy.
Diêu Tam Tam thật sự không thích màu đỏ! Cô luôn thích màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái.
Bào Kim Đông hiển nhiên cũng không hiểu được cái gì gọi là “Phi lễ chớ nhìn”, đứng ở đằng kia nhìn cô. Nhưng do tính tình, Diêu Tam Tam không cách nào thản nhiên trần trụi mặc quần áo giống như anh, dưới ánh nhìn hơi soi mói cười cười của anh, Diêu Tam Tam núp ở trong chăn mặc đồ lót vào, áo len mỏng, lại mặc áo khoác, chân trần, rốt cuộc đứng lên từ trên giường.
“Bọn họ đều ở đây?”
“Đều ở đây. Anh rể cả, anh rể hai đang dọn dẹp sân, chị cả chị hai đều ở đây ôm đứa nhỏ tán gẫu nói chuyện, cha mẹ đang xử lý đồ ăn thừa trong tiệc mừng ngày hôm qua, đưa cho hàng xóm người thân chung quanh.” Bào Kim Đông tốt bụng, báo cáo tường tận từng thứ, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, miệng kia rõ ràng toét ra theo chiều rộng.
Nói xong lại bổ thêm một câu: “Thật sự không có ai có ý tứ hỏi đến em, thật ra thì anh cũng không dậy quá sớm.”
Đều ở đây à? Có thể tưởng tượng, nếu như bây giờ cô đi nhà cũ, sẽ phải đối mặt tới tận mấy cặp ánh mắt chú ý, các ánh mắt chế nhạo đủ loại, nếu không chừng còn bị chị cả chị hai trêu ghẹo mấy câu. Bọn họ ở nhà mới không đốt lửa, cách gần như vậy, ăn cơm đương nhiên đi nhà cũ ăn.
Diêu Tam Tam quyết định thật nhanh, định không mang giày nữa, lại ngã ngồi ở trên giường, lười biếng nói một câu: “Thôi đi, em ngủ quên, ngược lại không đói lắm, dứt khoát không đi về.”
Cũng may bên phòng cưới có đủ loại điểm tâm, Bào Kim Đông đi cầm cho cô ly sữa đậu, cầm vài món điểm tâm cô thích ăn, sau đó mới rời đi. Buổi tối lúc quay lại nhớ cầm cho cô một chén canh củ cải thịt viên nóng hổi, hai hộp bánh rau hẹ.
Cuộc sống sau khi cưới của Diêu Tam Tam, bắt đầu trong một ngày lười biếng thanh thản ở đây.
Sau khi cưới ngày thứ ba, theo như phong tục phải lên mộ phần báo việc vui.
Đối với đón dâu bình thường, chú rể mang theo cô dâu mới lên viếng mồ mả tế bái, mà đối với Bào Kim Đông mà nói, bái tế mồ tổ nhà họ Diêu, tương đương với vào trong gia tộc nhà họ Diêu, anh chính là con trai trưởng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của nhà họ Diêu rồi.
Cũng không biết tục lệ cũ kỹ lưu truyền xuống bao nhiêu năm, bây giờ người trẻ tuổi chỉ coi nó thành một phong tục mà thôi, đối với Diêu Liên Phát mà nói, cũng coi như đầy đủ coi trọng, không chỉ tự mình dẫn Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam đi, còn báo cho bên ông cụ Diêu.
Ở nơi đó, phụ nữ không có việc không lên mộ phần, bà nội Diêu vốn không quá coi trọng nhà con trai lớn, bởi vì chuyện cho Tam Văn làm con thừa tự không thành, vẫn một bụng ý kiến với việc Bào Kim Đông kén
Theo như tập tục địa phương, kết hôn ngày thứ hai, vợ chồng mới cưới sẽ không đảm nhiệm hay tham dự hoạt động gì, nhiệm vụ chính là ăn được ngủ được nghỉ ngơi tốt, suy cho cùng là một bố trí săn sóc trong tục lệ kết hôn.
Diêu Tam Tam thi hành cái “Ngủ được” phải hết sức đến nơi đến chốn, về phần “Ăn được”, thật lòng xin lỗi, hình như cô không nhớ rõ ăn xong rồi.
Thật ra thì Diêu Tam Tam đã tỉnh một lần trước đó rồi, mệt mỏi, chính là không muốn động. Thời gian này thật sự mệt muốn chết rồi, trước hôn lễ lại liên tiếp thức đêm, thiếu ngủ nghiêm trọng, nên xác định miễn cưỡng ngủ nướng, mơ hồ nhớ Bào Kim Đông người kia còn vỗ vỗ cho cô ngủ, giống như dụ dỗ con nít. Ỷ lại thì ỷ lại, ước chừng lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, trong nhà hết sức tối tăm, cô mất tinh thần hồi lâu, suy nghĩ một chút, đây là sáng sớm, hay là hoàng hôn? Hơn nữa trên giường chỉ có một mình cô, trong nhà không có chút động tĩnh nào, người kia đâu?
Bò dậy, cô sờ soạng bốn phía, tìm thấy điện thoại của mình ở trên đầu giường, mở máy, mới hơn hai giờ chiều? Ngoài trời đầy mây sao? Nếu không sao ngoài trời tối vậy? Không cần phải nghĩ, gọi cho Bào Kim Đông.
Chỗ nào đó reng reng mấy tiếng, cắt đứt không nhận, mấy phút sau, Bào Kim Đông đẩy cửa đi vào, một mảng ánh sáng ngời lập tức vui sướng đi theo sau anh bổ nhào vào.
Diêu Tam Tam nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa, chớp mắt mấy cái, cuối cùng phản ứng kịp. Người này kéo rèm cửa sổ cực kỳ chặt chẽ, cửa sổ khép chặt, bởi vì tạo ra “Ban đêm” cho cô yên tâm ngủ nướng.
“Đã tỉnh rồi hả?”
“... Tỉnh.” Thật túng quẫn mà.
“Em thật đúng là có thể ngủ.” Bào Kim Đông kéo một tầng rèm cửa sổ thật dày ra, lưu lại một tầng rèm cửa màu trắng viền hoa, gọi cô, “Đứng lên đi, cũng nên đói bụng.”
“Anh đi làm gì thế?”
“Đi bên nhà cũ bên kia, ngày hôm qua làm tiệc mừng, trong nhà lộn xộn lung tung, cùng nhau dọn dẹp một chút.”
Nhà cũ chỉ bên nhà họ Diêu, bây giờ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on hai người kết hôn dọn vào nhà mới, nên phân chia ra như vậy.
“Có người nào hỏi em không?” Diêu Tam Tam hỏi hết sức chột dạ.
“Không có. Thật.”
Bào Kim Đông đương nhiên biết cô lo lắng điều gì, cười đến nghẹn, đi tới định kéo cô. Diêu Tam Tam vốn kéo cao chăn, nửa tựa đầu vào giường, bị anh lôi kéo, tiện thể ngồi dậy, sau đó... Lại vội vàng tuột xuống, như cá trốn vào trong chăn, trần truồng chứ sao.
Cô tội nghiệp mà nhìn anh: “Cầm quần áo cho em.”
Bào Kim Đông cười mập mờ, ánh mắt sáng quắc, nhìn dáng vẻ lười biếng mơ hồ của cô, lại không nhẫn tâm làm chuyện xấu, đi ra ngăn kéo tìm quần áo cho cô. Đồ lót thoải mái, áo len mỏng, áo khoác âu phục nhỏ màu đỏ. Đây là quần áo mới hồi môn trong ngăn kéo của cô, còn có vài món đồ nữa, đều là màu đỏ chót – không cần hoài nghi, làm cô dâu mới, một tháng này, cô đều chỉ ăn mặc quần áo đỏ tươi chói mắt như vậy.
Diêu Tam Tam thật sự không thích màu đỏ! Cô luôn thích màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái.
Bào Kim Đông hiển nhiên cũng không hiểu được cái gì gọi là “Phi lễ chớ nhìn”, đứng ở đằng kia nhìn cô. Nhưng do tính tình, Diêu Tam Tam không cách nào thản nhiên trần trụi mặc quần áo giống như anh, dưới ánh nhìn hơi soi mói cười cười của anh, Diêu Tam Tam núp ở trong chăn mặc đồ lót vào, áo len mỏng, lại mặc áo khoác, chân trần, rốt cuộc đứng lên từ trên giường.
“Bọn họ đều ở đây?”
“Đều ở đây. Anh rể cả, anh rể hai đang dọn dẹp sân, chị cả chị hai đều ở đây ôm đứa nhỏ tán gẫu nói chuyện, cha mẹ đang xử lý đồ ăn thừa trong tiệc mừng ngày hôm qua, đưa cho hàng xóm người thân chung quanh.” Bào Kim Đông tốt bụng, báo cáo tường tận từng thứ, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, miệng kia rõ ràng toét ra theo chiều rộng.
Nói xong lại bổ thêm một câu: “Thật sự không có ai có ý tứ hỏi đến em, thật ra thì anh cũng không dậy quá sớm.”
Đều ở đây à? Có thể tưởng tượng, nếu như bây giờ cô đi nhà cũ, sẽ phải đối mặt tới tận mấy cặp ánh mắt chú ý, các ánh mắt chế nhạo đủ loại, nếu không chừng còn bị chị cả chị hai trêu ghẹo mấy câu. Bọn họ ở nhà mới không đốt lửa, cách gần như vậy, ăn cơm đương nhiên đi nhà cũ ăn.
Diêu Tam Tam quyết định thật nhanh, định không mang giày nữa, lại ngã ngồi ở trên giường, lười biếng nói một câu: “Thôi đi, em ngủ quên, ngược lại không đói lắm, dứt khoát không đi về.”
Cũng may bên phòng cưới có đủ loại điểm tâm, Bào Kim Đông đi cầm cho cô ly sữa đậu, cầm vài món điểm tâm cô thích ăn, sau đó mới rời đi. Buổi tối lúc quay lại nhớ cầm cho cô một chén canh củ cải thịt viên nóng hổi, hai hộp bánh rau hẹ.
Cuộc sống sau khi cưới của Diêu Tam Tam, bắt đầu trong một ngày lười biếng thanh thản ở đây.
Sau khi cưới ngày thứ ba, theo như phong tục phải lên mộ phần báo việc vui.
Đối với đón dâu bình thường, chú rể mang theo cô dâu mới lên viếng mồ mả tế bái, mà đối với Bào Kim Đông mà nói, bái tế mồ tổ nhà họ Diêu, tương đương với vào trong gia tộc nhà họ Diêu, anh chính là con trai trưởng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của nhà họ Diêu rồi.
Cũng không biết tục lệ cũ kỹ lưu truyền xuống bao nhiêu năm, bây giờ người trẻ tuổi chỉ coi nó thành một phong tục mà thôi, đối với Diêu Liên Phát mà nói, cũng coi như đầy đủ coi trọng, không chỉ tự mình dẫn Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam đi, còn báo cho bên ông cụ Diêu.
Ở nơi đó, phụ nữ không có việc không lên mộ phần, bà nội Diêu vốn không quá coi trọng nhà con trai lớn, bởi vì chuyện cho Tam Văn làm con thừa tự không thành, vẫn một bụng ý kiến với việc Bào Kim Đông kén
/298
|