Không liên quan gì đến quyền lực hay tôn trọng, đây chính là thói quen sinh hoạt của hai người thôi, hai vợ chồng nói chuyện đề tài trời đất. Gian hàng càng lúc càng lớn, tất cả chuyện lớn nhỏ đều muốn đối phương đồng ý, cũng không cần thiết, có đầy đủ tin tưởng lẫn nhau, có không gian thi triển của mình.
Diêu Tam Tam cắn đũa, suy nghĩ một chút nói: “Mua thì mua, chỉ có điều, anh phải đề phòng mua nhiều mấy gian, chỉ cần người ta bán cho mình, thì cố gắng mua nhiều, càng nhiều càng tốt. Mình không cần, không phải còn có thể cho thuê sao?”
“Ừ, anh cảm thấy được.” Bào Kim Đông gật đầu, “Thị trường này mới xây, cửa hàng phòng ở này, dù sao cũng tốn không ít tiền.”
Sao có thể chỉ tốn không ít tiền! Diêu Tam Tam cũng không nói thẳng, chỉ cười cười nói: “Anh nói đúng, nhìn đúng là mua thêm mấy gian.”
Vì vậy, cuối năm Bào Kim Đông mua hơn chục cửa hàng ở thị trường bán sỉ. Qua năm xuân hạ, nhà họ Diêu lại có hai chuyện vui, một cái Lục Cạnh Ba thăng chức làm cục trưởng, một cái là tiểu Tứ thi vào ban trọng điểm của trường cấp ba thực nghiệm của huyện.
Lục Cạnh Ba từ nhân viên cục nông nghiệp thăng liên tiếp hai cấp làm trưởng cục, nghe nói còn nhờ sự giúp đỡ của cá chạch bùn – anh đưa ra hạng mục báo cáo, thúc đẩy sản xuất nuôi dưỡng cá chạch bùn, nuôi dưỡng dân giàu. Đề nghị này được báo cáo từng tầng lên, đạt được chấp thuận, địa phương phê chuẩn tạo thành cơ sở nuôi dưỡng ngàn mẫu cá chạch bùn, linh tinh cũng xuất hiện mấy chỗ nuôi dưỡng cá chạch bùn nhỏ.
Cơ sở ngàn mẫu nuôi dưỡng cá chạch bùn này, Diêu Tam Tam cầm năm mươi mẫu, cô không cần phải tự mình đi nuôi dưỡng, dù sao cá chạch bùn giống ở địa phương, phần lớn từ khu dfienddn lieqiudoon ươm giống của cô bán ra, tiêu thụ món hàng cá chạch bùn này, cô tự nhiên có ưu thế hơn người khác. Đây chính là sách lược của Diêu Tam Tam, túm hai đầu, cầm trung gian, tiền lời cá chạch bùn giống của cô, hộ nuôi dưỡng tới nuôi dưỡng, cô lại thu mua tiêu thụ, bao gồm xuất khẩu. Một nhà một hộ nuôi dưỡng quy mô nhỏ, rất khó làm được tiêu thụ tự động, kể từ đó, lợi ích cho tất cả mọi người.
Chỉ có điều đến lúc này, cô lại bắt đầu tìm cách mở rộng kích thước khu ươm giống, tính toán phát triển ở sân lớn bên cạnh.
Lục Cạnh Ba thăng chức, chẳng qua là chuyện trong dự đoán, lấy năng lực của anh, chỉ là thời gián sớm muộn mà thôi, bản thân người nhà họ Diêu cao hứng một cái đã trôi qua rồi. Ngược lại tiểu Tứ thi ra kết quả tốt, xem như để cho chị em nhà họ Diêu cao hứng hỏng rồi.
Nhà họ Diêu bây giờ thiếu cái gì?
Thiếu ánh sáng của một sinh viên đại học! Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam, đều văn hóa tốt nghiệp cấp hai, Diêu Tiểu Cải mặc dù bây giờ cũng có thể đi học biết chữ, nhưng toàn dựa vào những năm này cô tự học từng chút một, vốn không đi qua trường lớp, trình độ văn hóa trên hộ khẩu, viết mù chữ chói mắt đấy.
Ban đầu trong nhà không có điều kiện, bây giờ có điều kiện, ba chị em lập tức ném tất cả tiếc nuối lên người tiểu Tứ, toàn bộ mong chờ tiểu Tứ có thể học lên tốt.
Mặc dù thi trung học không mời rượu làm tiệc mừng, Diêu Tam Tam và hai chị vẫn thương lượng, vẫn quyết định phải ăn mừng một phen, trừ tiệc mời thầy giáo trường tiểu Tứ ra, chính là tận dụng nghỉ hè, mang theo tiểu Tứ đi Bắc Kinh không kiêng dè dạo chơi một phen, hơn nữa một đường thẳng hướng bắc vòng quanh chơi, rồi chạy đi thảo nguyên Nội Mông ăn dê nướng nguyên con.
Đứa bé nhà Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn nhỏ, Bào Kim Đông bận, Diêu Liên Phát tự nói mình muốn lưu lại giữ nhà, vì vậy Diêu Tam Tam dẫn theo Trương Hồng Cúc và tiểu Tứ, vui vui vẻ vẻ đi du lịch rồi, chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt ai oán của Bào Kim Đông.
Trương Hồng Cúc bị hai con gái lôi kéo, ở khách sạn, ăn thức ăn ngon, ngắm cảnh chung quanh, mở rộng tầm mắt thật lớn. Nhớ tới những người phụ nữ trong thôn, rất nhiều người cả đời cũng không ra khỏi cửa, ngay cả huyện thành cũng chưa từng đi, trong lòng lại cảm khái vô hạn, sinh ra rất nhiều cảm xúc cay đắng ngọt bùi.
Không đến Trường Thành không phải hảo hán, Diêu Tam Tam lôi kéo tiểu Tứ, một hơi bò lên Bát Đạt Lĩnh Trường Thành *, nhìn dãy núi xa xa, cả người cũng cảm thấy trong lòng rộng mở rồi.
(*) Bát Đạt Lĩnh Trường Thành: (giản thể: 八达岭; phồn thể 八達嶺; bính âm: Bādálǐng) là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80 km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh , Bắc Kinh. Phần Trường Thành chạy qua địa điểm này được xây vào năm 1505 dưới thời nhà Minh, cùng với một tiền đồn quan sự
Diêu Tam Tam cắn đũa, suy nghĩ một chút nói: “Mua thì mua, chỉ có điều, anh phải đề phòng mua nhiều mấy gian, chỉ cần người ta bán cho mình, thì cố gắng mua nhiều, càng nhiều càng tốt. Mình không cần, không phải còn có thể cho thuê sao?”
“Ừ, anh cảm thấy được.” Bào Kim Đông gật đầu, “Thị trường này mới xây, cửa hàng phòng ở này, dù sao cũng tốn không ít tiền.”
Sao có thể chỉ tốn không ít tiền! Diêu Tam Tam cũng không nói thẳng, chỉ cười cười nói: “Anh nói đúng, nhìn đúng là mua thêm mấy gian.”
Vì vậy, cuối năm Bào Kim Đông mua hơn chục cửa hàng ở thị trường bán sỉ. Qua năm xuân hạ, nhà họ Diêu lại có hai chuyện vui, một cái Lục Cạnh Ba thăng chức làm cục trưởng, một cái là tiểu Tứ thi vào ban trọng điểm của trường cấp ba thực nghiệm của huyện.
Lục Cạnh Ba từ nhân viên cục nông nghiệp thăng liên tiếp hai cấp làm trưởng cục, nghe nói còn nhờ sự giúp đỡ của cá chạch bùn – anh đưa ra hạng mục báo cáo, thúc đẩy sản xuất nuôi dưỡng cá chạch bùn, nuôi dưỡng dân giàu. Đề nghị này được báo cáo từng tầng lên, đạt được chấp thuận, địa phương phê chuẩn tạo thành cơ sở nuôi dưỡng ngàn mẫu cá chạch bùn, linh tinh cũng xuất hiện mấy chỗ nuôi dưỡng cá chạch bùn nhỏ.
Cơ sở ngàn mẫu nuôi dưỡng cá chạch bùn này, Diêu Tam Tam cầm năm mươi mẫu, cô không cần phải tự mình đi nuôi dưỡng, dù sao cá chạch bùn giống ở địa phương, phần lớn từ khu dfienddn lieqiudoon ươm giống của cô bán ra, tiêu thụ món hàng cá chạch bùn này, cô tự nhiên có ưu thế hơn người khác. Đây chính là sách lược của Diêu Tam Tam, túm hai đầu, cầm trung gian, tiền lời cá chạch bùn giống của cô, hộ nuôi dưỡng tới nuôi dưỡng, cô lại thu mua tiêu thụ, bao gồm xuất khẩu. Một nhà một hộ nuôi dưỡng quy mô nhỏ, rất khó làm được tiêu thụ tự động, kể từ đó, lợi ích cho tất cả mọi người.
Chỉ có điều đến lúc này, cô lại bắt đầu tìm cách mở rộng kích thước khu ươm giống, tính toán phát triển ở sân lớn bên cạnh.
Lục Cạnh Ba thăng chức, chẳng qua là chuyện trong dự đoán, lấy năng lực của anh, chỉ là thời gián sớm muộn mà thôi, bản thân người nhà họ Diêu cao hứng một cái đã trôi qua rồi. Ngược lại tiểu Tứ thi ra kết quả tốt, xem như để cho chị em nhà họ Diêu cao hứng hỏng rồi.
Nhà họ Diêu bây giờ thiếu cái gì?
Thiếu ánh sáng của một sinh viên đại học! Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam, đều văn hóa tốt nghiệp cấp hai, Diêu Tiểu Cải mặc dù bây giờ cũng có thể đi học biết chữ, nhưng toàn dựa vào những năm này cô tự học từng chút một, vốn không đi qua trường lớp, trình độ văn hóa trên hộ khẩu, viết mù chữ chói mắt đấy.
Ban đầu trong nhà không có điều kiện, bây giờ có điều kiện, ba chị em lập tức ném tất cả tiếc nuối lên người tiểu Tứ, toàn bộ mong chờ tiểu Tứ có thể học lên tốt.
Mặc dù thi trung học không mời rượu làm tiệc mừng, Diêu Tam Tam và hai chị vẫn thương lượng, vẫn quyết định phải ăn mừng một phen, trừ tiệc mời thầy giáo trường tiểu Tứ ra, chính là tận dụng nghỉ hè, mang theo tiểu Tứ đi Bắc Kinh không kiêng dè dạo chơi một phen, hơn nữa một đường thẳng hướng bắc vòng quanh chơi, rồi chạy đi thảo nguyên Nội Mông ăn dê nướng nguyên con.
Đứa bé nhà Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn nhỏ, Bào Kim Đông bận, Diêu Liên Phát tự nói mình muốn lưu lại giữ nhà, vì vậy Diêu Tam Tam dẫn theo Trương Hồng Cúc và tiểu Tứ, vui vui vẻ vẻ đi du lịch rồi, chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt ai oán của Bào Kim Đông.
Trương Hồng Cúc bị hai con gái lôi kéo, ở khách sạn, ăn thức ăn ngon, ngắm cảnh chung quanh, mở rộng tầm mắt thật lớn. Nhớ tới những người phụ nữ trong thôn, rất nhiều người cả đời cũng không ra khỏi cửa, ngay cả huyện thành cũng chưa từng đi, trong lòng lại cảm khái vô hạn, sinh ra rất nhiều cảm xúc cay đắng ngọt bùi.
Không đến Trường Thành không phải hảo hán, Diêu Tam Tam lôi kéo tiểu Tứ, một hơi bò lên Bát Đạt Lĩnh Trường Thành *, nhìn dãy núi xa xa, cả người cũng cảm thấy trong lòng rộng mở rồi.
(*) Bát Đạt Lĩnh Trường Thành: (giản thể: 八达岭; phồn thể 八達嶺; bính âm: Bādálǐng) là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80 km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh , Bắc Kinh. Phần Trường Thành chạy qua địa điểm này được xây vào năm 1505 dưới thời nhà Minh, cùng với một tiền đồn quan sự
/298
|