Giấc mơ ấy làm cô rơi nước mắt khi ngủ, thấy cái gì đó mát mát rơi trên vai kin mở mắt thì thấy cô đang nằm trong lòng anh mà khóc, anh rất sót khi thấy cô khóc, mơ cái gì đến nổi khóc thế không biết
Kin tiếp tục ôm vanly ngủ đến tối mới thức, hai người ngủ đã luôn đấy chứ. Vanly thức thì thấy kin đang ôm mình, cô chớp chớp mắt, nhìn kỹ anh cũng đẹp chớ bộ, hàng lông mi dài hơi cong, môi trái tim màu đỏ tự nhiên, làn da trắng như tuyết. Ôi! Mày đang nghĩ gì vậy vanly
- Ngắm đủ chưa cô nương - kin ngồi dậy vuốt tóc
- Làm như anh đẹp lắm vậy, tôi chỉ đang suy nghĩ tại sao anh lại ôm tôi thôi
- Cô nhìn lại đi, xem ai ôm ai, tôi vẫn nằm im một chỗ đấy chứ
Vanly nhìn lại xung quanh, lúc nảy cô có lấy vài khúc gỗ nhỏ chắn ở giữa hai người mà bây giờ nó lại đang nằm ở phía xa kia và cô đang nằm bên chỗ của kin, vậy do vanly làm à ???
- Tôi... tôi ...- vanly đứng dậy ôm mặt chạy đi
Kin ngồi ở đây cười thầm, tất cả là do anh sắp đặt hết đây, anh là người quăng mấy khúc gỗ vướng chân ấy ra chỗ khác và kéo cô vào lòng anh đấy
- Ê vanly, cô không định lấy trứng phượng hoàng à - kin đứng dậy phủi mong
- Có chứ, giờ đi nè - vanly trả lời
- Thế cô có biết chỗ hông
- Anh không nói làm sao tui biết
- .... - kin bí đường trả lời
Yeah, cuối cùng cũng trả được mối thù lúc sáng. Kin đi trước chỉ đường cho vanly, sao mà tên này ngu thế không biết, hắn quên mình đã có phép thuật rồi hay sao ý, vanly biến ra cây đèn pin rồi đưa cho kin ( chị cũng đâu có khôn )
Đi mãi cuối cùng cũng đến một hang động lớn - nơi phượng hoàng trú ngụ. Đến nơi cô ngẫm nghĩ chẳng phải mình có phép thuật sao, sao nảy giờ không dùng phép để đến đây mà phải đi bộ làm tổn thương đôi chân ngọc ngà của mình, mình đúng là ngu mà..... ( đó, thấy chưa, em nói rồi mà )
- Vào thôi - kin nắm tay vanly đi vào hang
Oh my good, chính vì cái sự kiện này đã đưa cô ra khỏi dòng suy nghĩ, anh đang nắm tay cô kìa, cảm giác lạ thật, cũng phải thôi từ khi người con trai kia rời xa cô, cô đâu có nắm tay với ai khác ngoài mấy nhỏ bạn và gia đình đâu
Hang động này mang một màu đen huyền bí, kin vung tay, xung quanh có những ánh đèn chiếu sáng, đi sâu vào trong nữa là bốn ngã rẻ, vanly chọn con đường đi thẳng, kin không nói gì, chỉ đi theo ý kiến của cô
Hai người đi theo con đường ấy, do một sơ xuất nhỏ, cô dẫm lên một cái gì đó, và con đường hai người đang đi bổng chia ra làm hai, mặt đất bên phía vanly đứng hơi nghiêng rồi cô rơi xuống dưới, tất cả xung quanh kin trở về chỗ củ
- VANLY - kin la lớn
Lỗi là do anh, do anh không bảo về vanly, do anh lơ là cảnh dát, không được, kin không được gục ngã, anh phải tìm vanly mới được, kin tìm cái nút làm mặt đất chia làm hai nhưng không thấy, anh đành đi theo con đường mòn này vì đó có thể là cách duy nhất để cứu vanly
Hiện giờ vanly đang ở trong một căn phòng làm bằng đá màu bạc, có một chiếc bàn tròn với bốn chiếc ghế cùng hình dạng được đặt xung quanh, một chiếc giường thời cổ đại - đó cũng là nơi cô bị trối và ngồi dựa vào thành giường
- Ngươi là ai, mau thả ta ra - vanly hét lớn khi thấy cánh cửa phòng bật mở và một người con trai bước vào
===================
Cảm ơn các bạn ủng hộ truyện của tg nhá
Kin tiếp tục ôm vanly ngủ đến tối mới thức, hai người ngủ đã luôn đấy chứ. Vanly thức thì thấy kin đang ôm mình, cô chớp chớp mắt, nhìn kỹ anh cũng đẹp chớ bộ, hàng lông mi dài hơi cong, môi trái tim màu đỏ tự nhiên, làn da trắng như tuyết. Ôi! Mày đang nghĩ gì vậy vanly
- Ngắm đủ chưa cô nương - kin ngồi dậy vuốt tóc
- Làm như anh đẹp lắm vậy, tôi chỉ đang suy nghĩ tại sao anh lại ôm tôi thôi
- Cô nhìn lại đi, xem ai ôm ai, tôi vẫn nằm im một chỗ đấy chứ
Vanly nhìn lại xung quanh, lúc nảy cô có lấy vài khúc gỗ nhỏ chắn ở giữa hai người mà bây giờ nó lại đang nằm ở phía xa kia và cô đang nằm bên chỗ của kin, vậy do vanly làm à ???
- Tôi... tôi ...- vanly đứng dậy ôm mặt chạy đi
Kin ngồi ở đây cười thầm, tất cả là do anh sắp đặt hết đây, anh là người quăng mấy khúc gỗ vướng chân ấy ra chỗ khác và kéo cô vào lòng anh đấy
- Ê vanly, cô không định lấy trứng phượng hoàng à - kin đứng dậy phủi mong
- Có chứ, giờ đi nè - vanly trả lời
- Thế cô có biết chỗ hông
- Anh không nói làm sao tui biết
- .... - kin bí đường trả lời
Yeah, cuối cùng cũng trả được mối thù lúc sáng. Kin đi trước chỉ đường cho vanly, sao mà tên này ngu thế không biết, hắn quên mình đã có phép thuật rồi hay sao ý, vanly biến ra cây đèn pin rồi đưa cho kin ( chị cũng đâu có khôn )
Đi mãi cuối cùng cũng đến một hang động lớn - nơi phượng hoàng trú ngụ. Đến nơi cô ngẫm nghĩ chẳng phải mình có phép thuật sao, sao nảy giờ không dùng phép để đến đây mà phải đi bộ làm tổn thương đôi chân ngọc ngà của mình, mình đúng là ngu mà..... ( đó, thấy chưa, em nói rồi mà )
- Vào thôi - kin nắm tay vanly đi vào hang
Oh my good, chính vì cái sự kiện này đã đưa cô ra khỏi dòng suy nghĩ, anh đang nắm tay cô kìa, cảm giác lạ thật, cũng phải thôi từ khi người con trai kia rời xa cô, cô đâu có nắm tay với ai khác ngoài mấy nhỏ bạn và gia đình đâu
Hang động này mang một màu đen huyền bí, kin vung tay, xung quanh có những ánh đèn chiếu sáng, đi sâu vào trong nữa là bốn ngã rẻ, vanly chọn con đường đi thẳng, kin không nói gì, chỉ đi theo ý kiến của cô
Hai người đi theo con đường ấy, do một sơ xuất nhỏ, cô dẫm lên một cái gì đó, và con đường hai người đang đi bổng chia ra làm hai, mặt đất bên phía vanly đứng hơi nghiêng rồi cô rơi xuống dưới, tất cả xung quanh kin trở về chỗ củ
- VANLY - kin la lớn
Lỗi là do anh, do anh không bảo về vanly, do anh lơ là cảnh dát, không được, kin không được gục ngã, anh phải tìm vanly mới được, kin tìm cái nút làm mặt đất chia làm hai nhưng không thấy, anh đành đi theo con đường mòn này vì đó có thể là cách duy nhất để cứu vanly
Hiện giờ vanly đang ở trong một căn phòng làm bằng đá màu bạc, có một chiếc bàn tròn với bốn chiếc ghế cùng hình dạng được đặt xung quanh, một chiếc giường thời cổ đại - đó cũng là nơi cô bị trối và ngồi dựa vào thành giường
- Ngươi là ai, mau thả ta ra - vanly hét lớn khi thấy cánh cửa phòng bật mở và một người con trai bước vào
===================
Cảm ơn các bạn ủng hộ truyện của tg nhá
/43
|