Tiếng pháo cắt đứt suy nghĩ của ta, đội ngũ đón dâu đã đi tới trước Dực vương phủ, bầu không khí đã lên tới mức cao trào. Ta nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, hít một hơi thật sâu .
Ta sửa sang lại kim quan một chút, tiến lên phía trước đại môn đập cửa. Đại Khang có tục truyền, tân lang là bách tính hay hoàng tộc đểu phải tuân thủ cái phong tục này .
Từ trong cánh cửa vang lên tiếng cười, hiển nhiên là thân bằng tốt (họ hàng, người thân, bạn bè tốt) của Dực Vương, có một thanh âm vang lên :
"Người tới là ai?"
Ta cười đáp :
"Long Dận Không!"
"Tới đây vì chuyện gì?"
"Đặc biệt tới thành thân cùng quận chúa. "
Mọi người cùng cười lên ha ha, đại môn chậm rãi mở ra, có một bàn tay thò ra, dựa theo quy củ muốn lấy tiền lì xì .
Dịch An đứng bên cạnh ta đưa lì xì tới, lúc này cửa đại môn mới hoàn toàn mở ra, người bên trong cùng nhau chúc mừng, nói :
"Cung chúc Bình vương điện hạ và quận chúa tân hôn đại hỉ, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc!"
Ta mỉm cười thi lễ cùng với mọi người .
Tú lâu của Lâm Sở Nhi ở Hoa viên phía đông, toàn bộ Vương Phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, thế lực của dòng họ Khang không thể khinh thường, hôn lễ của ta và Lâm Sở Nhi đã kéo theo cả Tĩnh Đức phi, cho nên hầu hết các nhân vật trọng yếu trong gia tộc đều tới .
Chọn Lâm Sở Nhi làm phi, ta cũng đã tìm hiểu rõ dòng họ Lâm, tên tuổi của những nhân vật trọng điểm ta đều nhớ rõ. Ta gật đầu với mỗi người họ, nếu như gần thì ta chuẩn xác gọi tên của từng người .
Trưởng bối hầu như toàn là người có quan hàm, chỉ đơn giản một lần gọi tên, cũng đã có được hảo cảm của mọi người . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đi cùng ta tới trước tú lâu có một thị tỳ xinh đẹp, cũng như vừa nãy, cửa phòng đóng rất chặt, nữ quyến của dòng họ Lâm thị ở bên trong cố ý làm khó ta .
Các nàng hiển nhiên là có chuẩn bị trước, khi thì ngâm thơ, khi thì đối liễn, những vấn đề khó liên tiếp tuôn ra, cũng may là sở học của ta không cạn, có thể qua tất cả các ải. Cuối cùng là dâng lên một vạn lượng tiền lì xì, thì các nàng mới cho ta vào trong tú lâu .
Ở trong ấn tượng của ta, Lâm Sở Nhivẫn chỉ là một cô gái nhỏ, hồi nhỏ nàng đã vào trong hoàng cung chơi đùa cùng với cô mẫu Tĩnh Đức phi, ta đã sớm quên hình dáng của nàng, bởi vì chúng ta cũng chỉ ngẫu nhiên gặp một lần .
Xung quanh dần dần im lặng, mọi người nhìn ta tiến lên đập cửa phòng của Lâm Sở Nhi .
Ta vốn có cho rằng còn phải chịu trở ngại, nhưng không nghĩ tới cửa phòng nhanh chóng mở ra .
Dực Vương Lâm Bi Phong cũng ở bên trong phòng, ta nhanh chóng bước lên quỳ xuống, nói :
"Nhạc phụ đại nhân ở trên xin nhận của tiểu tế một lạy. "
Ta cung kính khấu đầu ba cái với Lâm Bi Phong .
Lâm Bi Phong gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Sở Nhi ngồi trong tú lâu, có phần lưu luyến .
Hai mỹ tỳ đỡ Lâm Sở Nhi đi tới trước mặt Lâm Bi Phong, bởi vì do đội mũ phượng và khăn trùm nên ta không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng mà nhìn qua thân thể thướt tha, vóc người tuyệt hảo kia, thì lời đồn nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cũng không ngoa .
Lâm Sở Nhi yên lặng không nói gì quỳ xuống trước mặt phụ thân, từ từ làm lễ bái biệt .
Từ động tác của nàng ta có thể cảm thấy tâm tình của nàng vô cùng nặng nề, trong lòng nàng cũng không muốn gả cho ta, thế nhưng trong chuyện hôn nhân này nàng chẳng có cách nào từ chối cả .
Chẳng hiểu sao ta chợt nhớ tới Lệ Cơ ở Đại Tần, nhớ tới đại hôn của nàng với Yến Nguyên Tông sao mà giống bây giờ tới vậy .
Sống trong gia đình quyền quý chưa chắc đã được hạnh phúc, gả cho hoàng thất lại càng chua xót .
Dực Vương đích thân cầm bàn tay của nữ nhi đặt vào trong tay ta, bàn tay của Lâm Sở Nhi trắng mịn nhưng lạnh lẽo dị thường, ta đoán tâm tình của nàng bây giờ đang khẩn trương .
Dực Vương nhìn vào hai mắt ta nói một câu thấm thía :
"Dận Không, hôm nay ta đem nữ nhi của mình giao cho con, sau này con phải đối xử tốt với nó, bằng không. .. ta…"
Hai mi mắt của Dực vương đỏ hồng lên, hắn có chút buồn bã ngồi xuống ghế, vô lực phất phất tay nói :
"Đi thôi!"
Cổ nhạc nổi lên, ta và Lâm Sở Nhi chậm rãi đi ra khỏi tú lâu, tiếng chúc phúc của mọi người vang lên bên tai không dứt .
Lâm Sở Nhi được mỹ tỳ đưa vào trong kiệu hoa, còn ta nhảy lên ngựa, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang tới từ hướng Bình vương phủ .
Ta vốn tưởng Hâm Đức hoàng đế trải qua chuyện tối qua thì không thể tham gia hôn lễ, thế nhưng không nghĩ tới khi ta với Lâm Sở Nhi vào trong Bình vương phủ thì hắn với Tĩnh Đức phi đã tới rồi .
Bởi vì đại hôn không cử hành ở trong hoàng cung, cho nên thiếu đi vài phần nghiêm túc trang trọng, nhưng lại có thêm vài phần bình dân náo nhiệt .
Nghe xong những câu chúc mừng của Tông Chính Quan, đại hôn chính thức bắt đầu .
Căn cứ vào lễ nghi hoàng thất, lúc bái thiên địa, ta và Lâm Sở Nhi phải dập đầu với Hâm Đức hoàng đế và Tĩnh Đức phi chín cái, sau đó mới phu thê giao bái .
Hâm Đức hoàng đế thỉnh thoảng cười to, từ trong thần thái của hắn chẳng giống chút nào so với việc tối hôm qua hít thở không thông. Cũng vì mẫu thân ta sớm mất, cho nên Tĩnh Đức phi tiếp nhận chức mẫu thân .
Nàng đưa cho Lâm Sở Nhi một cái phỉ thúy ngọc trạc (vòng tay phi thúy) vô giá .
Hâm Đức hoàng đế mỉm cười nói :
"Dận Không, kể từ hôm nay con đã chính thức thành gia, sau khi đại hôn, con nhất định phải cai quản Tuyên Thành cho tốt, không được uổng công trẫm tín nhiệm con như vậy. "
Trong lòng ta thầm mắng, nói vậy chẳng phải muốn cách chức ta tới Tuyên Thành hay sao, xem ra ân cứu mạng tối hôm qua chẳng rút ngắn mối quan hệ trong lòng hắn được chút nào .
Hâm Đức hoàng đế lại nói :
"Sở nhi, nếu con đã gả cho Dận Không, thì con phải có trách nhiệm phụ tá nó. "
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Lâm Sở Nhi mơ hồ hiện ra sự tiếc nuối .
Ta cũng biết hắn có tâm dòm ngó Lâm Sở Nhi, cho nên sự căm tức với hắn lại tăng thêm vài phần .
Khi đưa Lâm Sở Nhivào trong hôn phòng, thì tiệc cưới chính thức bắt đầu, ta mặc dù là tân lang nên việc mời rượu là không thể tránh khỏi .
Hâm Đức hoàng đế chờ ta kính rượu xong thì rời đi, Tĩnh Đức phi lưu lại nói chuyện với Lâm Sở Nhi .
Kỳ thực là nói cho nàng biết một số sự tình và nghi lễ trong đêm tân hôn, thân là cô mẫu thì phải phụ trách chuyện này .
Quy mô của tiệc cưới đã vượt ta khỏi sự tưởng tượng của ta, nếu như bàn nào cũng tới mời rượu, thì sợ rằng ta chẳng còn đi nổi mà gục xuống .
Đa số các bàn ta đều lướt qua, nhưng mà khi tới bàn của các hoàng huynh thì sao có thể quá quan dễ như vậy, mỗi người hai chén đã làm cho ta có chút mơ màng .
Cần vương cười nói :
"Dận Không là người thành thân trễ nhất trong số huynh đệ chúng ta, chúng ta phải nắm lấy cơ hội hôm nay chuốc cho đệ ấy say khướt mới được. "
Ta sửa sang lại kim quan một chút, tiến lên phía trước đại môn đập cửa. Đại Khang có tục truyền, tân lang là bách tính hay hoàng tộc đểu phải tuân thủ cái phong tục này .
Từ trong cánh cửa vang lên tiếng cười, hiển nhiên là thân bằng tốt (họ hàng, người thân, bạn bè tốt) của Dực Vương, có một thanh âm vang lên :
"Người tới là ai?"
Ta cười đáp :
"Long Dận Không!"
"Tới đây vì chuyện gì?"
"Đặc biệt tới thành thân cùng quận chúa. "
Mọi người cùng cười lên ha ha, đại môn chậm rãi mở ra, có một bàn tay thò ra, dựa theo quy củ muốn lấy tiền lì xì .
Dịch An đứng bên cạnh ta đưa lì xì tới, lúc này cửa đại môn mới hoàn toàn mở ra, người bên trong cùng nhau chúc mừng, nói :
"Cung chúc Bình vương điện hạ và quận chúa tân hôn đại hỉ, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc!"
Ta mỉm cười thi lễ cùng với mọi người .
Tú lâu của Lâm Sở Nhi ở Hoa viên phía đông, toàn bộ Vương Phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, thế lực của dòng họ Khang không thể khinh thường, hôn lễ của ta và Lâm Sở Nhi đã kéo theo cả Tĩnh Đức phi, cho nên hầu hết các nhân vật trọng yếu trong gia tộc đều tới .
Chọn Lâm Sở Nhi làm phi, ta cũng đã tìm hiểu rõ dòng họ Lâm, tên tuổi của những nhân vật trọng điểm ta đều nhớ rõ. Ta gật đầu với mỗi người họ, nếu như gần thì ta chuẩn xác gọi tên của từng người .
Trưởng bối hầu như toàn là người có quan hàm, chỉ đơn giản một lần gọi tên, cũng đã có được hảo cảm của mọi người . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đi cùng ta tới trước tú lâu có một thị tỳ xinh đẹp, cũng như vừa nãy, cửa phòng đóng rất chặt, nữ quyến của dòng họ Lâm thị ở bên trong cố ý làm khó ta .
Các nàng hiển nhiên là có chuẩn bị trước, khi thì ngâm thơ, khi thì đối liễn, những vấn đề khó liên tiếp tuôn ra, cũng may là sở học của ta không cạn, có thể qua tất cả các ải. Cuối cùng là dâng lên một vạn lượng tiền lì xì, thì các nàng mới cho ta vào trong tú lâu .
Ở trong ấn tượng của ta, Lâm Sở Nhivẫn chỉ là một cô gái nhỏ, hồi nhỏ nàng đã vào trong hoàng cung chơi đùa cùng với cô mẫu Tĩnh Đức phi, ta đã sớm quên hình dáng của nàng, bởi vì chúng ta cũng chỉ ngẫu nhiên gặp một lần .
Xung quanh dần dần im lặng, mọi người nhìn ta tiến lên đập cửa phòng của Lâm Sở Nhi .
Ta vốn có cho rằng còn phải chịu trở ngại, nhưng không nghĩ tới cửa phòng nhanh chóng mở ra .
Dực Vương Lâm Bi Phong cũng ở bên trong phòng, ta nhanh chóng bước lên quỳ xuống, nói :
"Nhạc phụ đại nhân ở trên xin nhận của tiểu tế một lạy. "
Ta cung kính khấu đầu ba cái với Lâm Bi Phong .
Lâm Bi Phong gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Sở Nhi ngồi trong tú lâu, có phần lưu luyến .
Hai mỹ tỳ đỡ Lâm Sở Nhi đi tới trước mặt Lâm Bi Phong, bởi vì do đội mũ phượng và khăn trùm nên ta không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng mà nhìn qua thân thể thướt tha, vóc người tuyệt hảo kia, thì lời đồn nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cũng không ngoa .
Lâm Sở Nhi yên lặng không nói gì quỳ xuống trước mặt phụ thân, từ từ làm lễ bái biệt .
Từ động tác của nàng ta có thể cảm thấy tâm tình của nàng vô cùng nặng nề, trong lòng nàng cũng không muốn gả cho ta, thế nhưng trong chuyện hôn nhân này nàng chẳng có cách nào từ chối cả .
Chẳng hiểu sao ta chợt nhớ tới Lệ Cơ ở Đại Tần, nhớ tới đại hôn của nàng với Yến Nguyên Tông sao mà giống bây giờ tới vậy .
Sống trong gia đình quyền quý chưa chắc đã được hạnh phúc, gả cho hoàng thất lại càng chua xót .
Dực Vương đích thân cầm bàn tay của nữ nhi đặt vào trong tay ta, bàn tay của Lâm Sở Nhi trắng mịn nhưng lạnh lẽo dị thường, ta đoán tâm tình của nàng bây giờ đang khẩn trương .
Dực Vương nhìn vào hai mắt ta nói một câu thấm thía :
"Dận Không, hôm nay ta đem nữ nhi của mình giao cho con, sau này con phải đối xử tốt với nó, bằng không. .. ta…"
Hai mi mắt của Dực vương đỏ hồng lên, hắn có chút buồn bã ngồi xuống ghế, vô lực phất phất tay nói :
"Đi thôi!"
Cổ nhạc nổi lên, ta và Lâm Sở Nhi chậm rãi đi ra khỏi tú lâu, tiếng chúc phúc của mọi người vang lên bên tai không dứt .
Lâm Sở Nhi được mỹ tỳ đưa vào trong kiệu hoa, còn ta nhảy lên ngựa, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang tới từ hướng Bình vương phủ .
Ta vốn tưởng Hâm Đức hoàng đế trải qua chuyện tối qua thì không thể tham gia hôn lễ, thế nhưng không nghĩ tới khi ta với Lâm Sở Nhi vào trong Bình vương phủ thì hắn với Tĩnh Đức phi đã tới rồi .
Bởi vì đại hôn không cử hành ở trong hoàng cung, cho nên thiếu đi vài phần nghiêm túc trang trọng, nhưng lại có thêm vài phần bình dân náo nhiệt .
Nghe xong những câu chúc mừng của Tông Chính Quan, đại hôn chính thức bắt đầu .
Căn cứ vào lễ nghi hoàng thất, lúc bái thiên địa, ta và Lâm Sở Nhi phải dập đầu với Hâm Đức hoàng đế và Tĩnh Đức phi chín cái, sau đó mới phu thê giao bái .
Hâm Đức hoàng đế thỉnh thoảng cười to, từ trong thần thái của hắn chẳng giống chút nào so với việc tối hôm qua hít thở không thông. Cũng vì mẫu thân ta sớm mất, cho nên Tĩnh Đức phi tiếp nhận chức mẫu thân .
Nàng đưa cho Lâm Sở Nhi một cái phỉ thúy ngọc trạc (vòng tay phi thúy) vô giá .
Hâm Đức hoàng đế mỉm cười nói :
"Dận Không, kể từ hôm nay con đã chính thức thành gia, sau khi đại hôn, con nhất định phải cai quản Tuyên Thành cho tốt, không được uổng công trẫm tín nhiệm con như vậy. "
Trong lòng ta thầm mắng, nói vậy chẳng phải muốn cách chức ta tới Tuyên Thành hay sao, xem ra ân cứu mạng tối hôm qua chẳng rút ngắn mối quan hệ trong lòng hắn được chút nào .
Hâm Đức hoàng đế lại nói :
"Sở nhi, nếu con đã gả cho Dận Không, thì con phải có trách nhiệm phụ tá nó. "
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Lâm Sở Nhi mơ hồ hiện ra sự tiếc nuối .
Ta cũng biết hắn có tâm dòm ngó Lâm Sở Nhi, cho nên sự căm tức với hắn lại tăng thêm vài phần .
Khi đưa Lâm Sở Nhivào trong hôn phòng, thì tiệc cưới chính thức bắt đầu, ta mặc dù là tân lang nên việc mời rượu là không thể tránh khỏi .
Hâm Đức hoàng đế chờ ta kính rượu xong thì rời đi, Tĩnh Đức phi lưu lại nói chuyện với Lâm Sở Nhi .
Kỳ thực là nói cho nàng biết một số sự tình và nghi lễ trong đêm tân hôn, thân là cô mẫu thì phải phụ trách chuyện này .
Quy mô của tiệc cưới đã vượt ta khỏi sự tưởng tượng của ta, nếu như bàn nào cũng tới mời rượu, thì sợ rằng ta chẳng còn đi nổi mà gục xuống .
Đa số các bàn ta đều lướt qua, nhưng mà khi tới bàn của các hoàng huynh thì sao có thể quá quan dễ như vậy, mỗi người hai chén đã làm cho ta có chút mơ màng .
Cần vương cười nói :
"Dận Không là người thành thân trễ nhất trong số huynh đệ chúng ta, chúng ta phải nắm lấy cơ hội hôm nay chuốc cho đệ ấy say khướt mới được. "
/514
|