Phúc Oa cười nói :
"Nếu như Bình vương tán thưởng ta, có thể giao chuyện kia cho ta không. "
Tiêu Trấn Kỳ trách mắng :
"Hài tử này, sao lại tự đại như vậy!"
Ta cười nói :
"Cậy tài khinh người cũng phải có tài mới làm được, biểu hiện và năng lực của Phúc Oa đã đủ cho ta yên tâm giao chuyện này cho nó. "
Phúc Oa vui vẻ cười .
Ta vỗ bàn nói :
"Tiêu Tín nghe lệnh!"
Phúc Oa cung kính quy rạp xuống đất, ta cười nói :
"Từ hôm nay ta đem chuyện sưu tập quân tình, dân tình ở tám nước cho ngươi. Ta cũng sẽ bảo Lang Thứ và Đột Tạ phụ tá ngươi, ngươi cần tiền thì có thể tới chỗ Sát Cáp Thai Tổng quản lĩnh nhận, ta cho ngươi hai năm, ngươi phải thành lập nên một mạng lưới tình báo rộng khắp tám nước. Ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng. "
Phúc Oa tràn ngập lòng tin nói :
"Quyết không để Bình vương điện hạ thất vọng!"
Tiêu Trấn Kỳ bảo Phúc Oa ra ngoài chờ mình, thấp giọng hướng ta nói :
"Công tử, hài tử Phúc Oa này tuy rằng thông minh, thế nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đem trọng trách giao cho nó có phải là quá mạo hiểm không?"
Ta cười nói :
"Chỉ dựa vào kiến giải của hắn lúc nãy, cũng đủ nói lên hắn là một người tài, sự thành bại của tổ chức tình báo đương nhiên là trọng yếu, nhưng mà cũng không quan trọng bằng chuyện bồi dưỡng nên một chủ tướng xuất sắc, cho hắn một cơ hội rèn luyện, biết đâu hắn sẽ mang lại cho chúng ta một vui mừng không ngờ tới. "
"Đa tạ công tử!"
Ta lại nói :
"Phúc Oa nói mấy kiến nghị vừa rồi rất có lý, sau khi trở về, ngươi nhất định phải xử lý cho tốt. "
Trên đường trở về nghỉ ngơi, ta gặp Vân Na và Sở nhi đang đi tới tìm ta, ta cuống quít đỡ Vân Na nói :
"Lão bà đại nhân, muội sắp sinh rồi, không ở bên trong phòng nghỉ ngơi, còn đi loạn làm gì!"
Vân Na cười nói :
"Huynh thì hiểu gì, Tuệ Kiều nói cho muội biết, càng là lúc sắp sinh, lại càng phải đi lại nhiều hơn, điều này sẽ có lợi cho khi sinh nở. "
Ta đỡ nàng ngồi xuống lương đình .
Sở Nhi nói :
"Muội và tỷ tỷ tới đây là muốn xem huynh có say rượu hay không. "
Ta cười nói :
"Không say, buổi tối ta còn định cùng với Sở nhi ngoan ôn chuyện một hồi!"
Sở Nhi khuôn mặt đỏ lên, nhẹ giọng phì nói :
"Huynh không thể nghiêm chỉnh nói chuyện một chút hay sao. "
Ta cố ý nói :
"Nhị vị nương tử có chuyện gì, xin mời nói thẳng, Dận Không nhất định sẽ chăm chú lắng nghe. "
Hai người thấy ta như vậy thì không khỏi mỉm cười, đồng thời lắc đầu . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vân Na nói :
"Thừa dịp huynh còn tỉnh táo, muội hỏi huynh một việc, hôn sự với Thác Bạt Lục Châu huynh định tổ chức lúc nào?"
Ta vỗ vỗ trán nói :
"Chuyện này đúng là ta đã quên mất!"
Điều ta nói cũng là sự thật, gần đây ta luôn đau lòng chuyện Dao Như tự sát, sau đó lại là chuyện Sở châu bạo loạn, hai chuyện này đã làm cho ta không còn thời gian rỗi mà nghĩ tới hôn sự với Thác Bạt Lục Châu .
Sở nhi nói :
"Hôm nay từ Bắc Hồ đã truyền tin tới, Thác Bạt Thuần Chiếu và An Dung công chúa đã thành hôn, nếu như chúng ta không tổ chức hôn sự, sợ rằng sẽ không tôn trọng họ. "
Ta gật đầu .
Vân Na nói :
"Hiện tại tình huống Dao Như đã ổn định, tính mệnh chắc chắn đã được bảo toàn, còn tỉnh lại hay không phải xem ý của trời cao. Dân loạn Sở Châu cũng đã bình định, thế cục Tuyên Thành, Sở Châu trong thời gian ngắn sẽ không có biến hóa gì lớn, huynh cũng nên nhân thời gian này mà tổ chức đi. Chẳng nhẽ lại định để cho hài tử của muội và Tư Hầu tham gia hôn lễ của huynh hay sao?"
Ta ha hả nở nụ cười :
"Vậy chẳng phải là rất tốt hay sao!"
Sở nhi đập một cái vào vai ta, ôn nhu nói :
"Lần này quyết không thể kéo đài, huynh có dự tính gì không?"
Ta ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, cánh tay còn lại thì vòng qua ôm lấy thắt lưng của Vân Na, cười nói :
"Cái eo của Hoàn Nhan tướng quân càng lúc càng tráng kiện. "
Vân Na phì nói :
"Cũng là chuyện tốt do huynh làm, nói mau! Khi nào đại hôn?"
"Tất cả do các nàng an bài đi, chuyện nhỏ như vậy cũng định để ta lo hay sao?"
Sở nhi cười nói :
"Vậy thì coi như huynh đã đồng ý, hai ngày tới sẽ chuẩn bị đại hôn cho huynh. "
Ta gật đầu nói :
"Được rồi, lần đại hôn này, ta cũng muốn mời mấy vị hoàng huynh ở các lãnh địa xung quanh tới đây, các nàng sắp xếp giúp ta một chút. "
Sở nhi gật đầu nói :
"Ngày mai muội sẽ cho người mang thiệp mời tới chỗ bọn họ!"
"Còn có một việc, Thác Bạt Lục Châu chỉ là một hài tử, sao ta có thể động phòng với nàng ấy được? Đêm tân hôn ta ngủ ở đâu đây?"
Vân Na cười nói :
"Chuyện này huynh tìm Sở nhi giải quyết, muội không giúp huynh đuợc!"
Nàng đứng dậy đi tới gian phòng của mình .
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Sở Nhi, nói :
"Sở Nhi, xem ra chuyện này muội phải chịu trách nhiệm rồi. "
Sở Nhi nhẹ giọng nói :
"Huynh đừng vội chuyển chủ đề câu chuyện, chính sự muội còn chưa nói xong. "
Ta kéo nàng đứng lên :
"Trở về phòng rồi nói tiếp!"
Sở nhi đương nhiên biết ta muốn làm gì, khuôn mặt đỏ hồng khẽ gật đầu .
Đi vào phòng, ta trở tay đóng cửa phòng, ôm lấy thân thể mềm mại của Sở nhi, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, đã nhiều ngày nay ta không gần giai nhân, nên bây giờ có vẻ cuồng nhiệt .
Sở nhi kêu "ưm" một tiếng, cái luỡi thơm tho nhiệt tình đáp lại, nhiệt độ cơ thể của chúng ta không ngừng tăng lên, ta trút bỏ quần áo của Sở Nhi, đặt ngọc thể của nàng lên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân thể mê người của Sở Nhi .
Sở Nhi e thẹn vô hạn, che mặt lại nói :
"Huynh nhìn muội làm gì. .. "
Ta cười nói :
"Muội cũng có thể nhìn ta mà!"
Sở nhi buông bàn tay xuống, khuôn mặt đỏ lại càng đỏ hơn, cái mũi đáng yêu nhăn lại nói :
"Yến Lâm quả nhiên không có nói sai, huynh chính là một dâm tặc!"
Ta ha ha phá lên cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn thân hình của nàng, xâm nhập vào bên trong công thành, Sở Nhi không kìm lòng được rên lên một tiếng .
Cánh tay ngọc của nàng bỗng nhiên choàng qua cổ ta, ta mượn lực lượng của nàng càng thêm tấn công mãnh liệt, Sở Nhi rên rỉ, dưới ánh nến bập bùng khuôn mặt của nàng càng trở nên kiêu diễm. . .
"Nếu như Bình vương tán thưởng ta, có thể giao chuyện kia cho ta không. "
Tiêu Trấn Kỳ trách mắng :
"Hài tử này, sao lại tự đại như vậy!"
Ta cười nói :
"Cậy tài khinh người cũng phải có tài mới làm được, biểu hiện và năng lực của Phúc Oa đã đủ cho ta yên tâm giao chuyện này cho nó. "
Phúc Oa vui vẻ cười .
Ta vỗ bàn nói :
"Tiêu Tín nghe lệnh!"
Phúc Oa cung kính quy rạp xuống đất, ta cười nói :
"Từ hôm nay ta đem chuyện sưu tập quân tình, dân tình ở tám nước cho ngươi. Ta cũng sẽ bảo Lang Thứ và Đột Tạ phụ tá ngươi, ngươi cần tiền thì có thể tới chỗ Sát Cáp Thai Tổng quản lĩnh nhận, ta cho ngươi hai năm, ngươi phải thành lập nên một mạng lưới tình báo rộng khắp tám nước. Ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng. "
Phúc Oa tràn ngập lòng tin nói :
"Quyết không để Bình vương điện hạ thất vọng!"
Tiêu Trấn Kỳ bảo Phúc Oa ra ngoài chờ mình, thấp giọng hướng ta nói :
"Công tử, hài tử Phúc Oa này tuy rằng thông minh, thế nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đem trọng trách giao cho nó có phải là quá mạo hiểm không?"
Ta cười nói :
"Chỉ dựa vào kiến giải của hắn lúc nãy, cũng đủ nói lên hắn là một người tài, sự thành bại của tổ chức tình báo đương nhiên là trọng yếu, nhưng mà cũng không quan trọng bằng chuyện bồi dưỡng nên một chủ tướng xuất sắc, cho hắn một cơ hội rèn luyện, biết đâu hắn sẽ mang lại cho chúng ta một vui mừng không ngờ tới. "
"Đa tạ công tử!"
Ta lại nói :
"Phúc Oa nói mấy kiến nghị vừa rồi rất có lý, sau khi trở về, ngươi nhất định phải xử lý cho tốt. "
Trên đường trở về nghỉ ngơi, ta gặp Vân Na và Sở nhi đang đi tới tìm ta, ta cuống quít đỡ Vân Na nói :
"Lão bà đại nhân, muội sắp sinh rồi, không ở bên trong phòng nghỉ ngơi, còn đi loạn làm gì!"
Vân Na cười nói :
"Huynh thì hiểu gì, Tuệ Kiều nói cho muội biết, càng là lúc sắp sinh, lại càng phải đi lại nhiều hơn, điều này sẽ có lợi cho khi sinh nở. "
Ta đỡ nàng ngồi xuống lương đình .
Sở Nhi nói :
"Muội và tỷ tỷ tới đây là muốn xem huynh có say rượu hay không. "
Ta cười nói :
"Không say, buổi tối ta còn định cùng với Sở nhi ngoan ôn chuyện một hồi!"
Sở Nhi khuôn mặt đỏ lên, nhẹ giọng phì nói :
"Huynh không thể nghiêm chỉnh nói chuyện một chút hay sao. "
Ta cố ý nói :
"Nhị vị nương tử có chuyện gì, xin mời nói thẳng, Dận Không nhất định sẽ chăm chú lắng nghe. "
Hai người thấy ta như vậy thì không khỏi mỉm cười, đồng thời lắc đầu . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vân Na nói :
"Thừa dịp huynh còn tỉnh táo, muội hỏi huynh một việc, hôn sự với Thác Bạt Lục Châu huynh định tổ chức lúc nào?"
Ta vỗ vỗ trán nói :
"Chuyện này đúng là ta đã quên mất!"
Điều ta nói cũng là sự thật, gần đây ta luôn đau lòng chuyện Dao Như tự sát, sau đó lại là chuyện Sở châu bạo loạn, hai chuyện này đã làm cho ta không còn thời gian rỗi mà nghĩ tới hôn sự với Thác Bạt Lục Châu .
Sở nhi nói :
"Hôm nay từ Bắc Hồ đã truyền tin tới, Thác Bạt Thuần Chiếu và An Dung công chúa đã thành hôn, nếu như chúng ta không tổ chức hôn sự, sợ rằng sẽ không tôn trọng họ. "
Ta gật đầu .
Vân Na nói :
"Hiện tại tình huống Dao Như đã ổn định, tính mệnh chắc chắn đã được bảo toàn, còn tỉnh lại hay không phải xem ý của trời cao. Dân loạn Sở Châu cũng đã bình định, thế cục Tuyên Thành, Sở Châu trong thời gian ngắn sẽ không có biến hóa gì lớn, huynh cũng nên nhân thời gian này mà tổ chức đi. Chẳng nhẽ lại định để cho hài tử của muội và Tư Hầu tham gia hôn lễ của huynh hay sao?"
Ta ha hả nở nụ cười :
"Vậy chẳng phải là rất tốt hay sao!"
Sở nhi đập một cái vào vai ta, ôn nhu nói :
"Lần này quyết không thể kéo đài, huynh có dự tính gì không?"
Ta ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, cánh tay còn lại thì vòng qua ôm lấy thắt lưng của Vân Na, cười nói :
"Cái eo của Hoàn Nhan tướng quân càng lúc càng tráng kiện. "
Vân Na phì nói :
"Cũng là chuyện tốt do huynh làm, nói mau! Khi nào đại hôn?"
"Tất cả do các nàng an bài đi, chuyện nhỏ như vậy cũng định để ta lo hay sao?"
Sở nhi cười nói :
"Vậy thì coi như huynh đã đồng ý, hai ngày tới sẽ chuẩn bị đại hôn cho huynh. "
Ta gật đầu nói :
"Được rồi, lần đại hôn này, ta cũng muốn mời mấy vị hoàng huynh ở các lãnh địa xung quanh tới đây, các nàng sắp xếp giúp ta một chút. "
Sở nhi gật đầu nói :
"Ngày mai muội sẽ cho người mang thiệp mời tới chỗ bọn họ!"
"Còn có một việc, Thác Bạt Lục Châu chỉ là một hài tử, sao ta có thể động phòng với nàng ấy được? Đêm tân hôn ta ngủ ở đâu đây?"
Vân Na cười nói :
"Chuyện này huynh tìm Sở nhi giải quyết, muội không giúp huynh đuợc!"
Nàng đứng dậy đi tới gian phòng của mình .
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Sở Nhi, nói :
"Sở Nhi, xem ra chuyện này muội phải chịu trách nhiệm rồi. "
Sở Nhi nhẹ giọng nói :
"Huynh đừng vội chuyển chủ đề câu chuyện, chính sự muội còn chưa nói xong. "
Ta kéo nàng đứng lên :
"Trở về phòng rồi nói tiếp!"
Sở nhi đương nhiên biết ta muốn làm gì, khuôn mặt đỏ hồng khẽ gật đầu .
Đi vào phòng, ta trở tay đóng cửa phòng, ôm lấy thân thể mềm mại của Sở nhi, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, đã nhiều ngày nay ta không gần giai nhân, nên bây giờ có vẻ cuồng nhiệt .
Sở nhi kêu "ưm" một tiếng, cái luỡi thơm tho nhiệt tình đáp lại, nhiệt độ cơ thể của chúng ta không ngừng tăng lên, ta trút bỏ quần áo của Sở Nhi, đặt ngọc thể của nàng lên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân thể mê người của Sở Nhi .
Sở Nhi e thẹn vô hạn, che mặt lại nói :
"Huynh nhìn muội làm gì. .. "
Ta cười nói :
"Muội cũng có thể nhìn ta mà!"
Sở nhi buông bàn tay xuống, khuôn mặt đỏ lại càng đỏ hơn, cái mũi đáng yêu nhăn lại nói :
"Yến Lâm quả nhiên không có nói sai, huynh chính là một dâm tặc!"
Ta ha ha phá lên cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn thân hình của nàng, xâm nhập vào bên trong công thành, Sở Nhi không kìm lòng được rên lên một tiếng .
Cánh tay ngọc của nàng bỗng nhiên choàng qua cổ ta, ta mượn lực lượng của nàng càng thêm tấn công mãnh liệt, Sở Nhi rên rỉ, dưới ánh nến bập bùng khuôn mặt của nàng càng trở nên kiêu diễm. . .
/514
|