Khinh Nhan đột nhiên "phù" một tiếng, phun ra một ngụm máu, thân hình ngã lăn ra đất .
Bản thân nàng bị trọng thương, vừa rồi lại phải xuất thủ bắt Như Nhân và Như Diệp, lại dính phải một chưởng toàn lực của ta, hiện giờ không còn cách nào chống đỡ được nữa, ngã xuống đất rồi hôn mê đi .
"Cô mẫu có điều không biết, tàngbảo đồ trong tay của dượng vốn thuộc về cháu. "
Cô mẫu Trường Thi cả giận nói :
"Dận Không, ngươi còn muốn nói dối hay sao, tàng bảo đồ kia rõ ràng là của Tần quốc thương nhân Điền Tuần hiến cho dượng ngươi. "
Ta rưng rưng nói :
"Cô mẫu minh giám, nàng chính là Dao Như con gái của Điền Tuần, là ái thê của cháu. Năm đó cháu cứu Điền Tuần từ Đông Hồ ra, để cho phụ tử nàng đoàn viên. Nhưng không ngờ là Điền Tuần không biết cảm ơn, lại còn lấy bảo đồ trong tay của cháu đi, sau đó mới trốn tới nơi này. "
Ta run giọng nói :
"Dao Như cảm thấy hổ thẹn với cháu, nên đã bỏ nhà ra đi, cháu hôm nay mới biết được nàng tới Hán đô, dùng tên giả là Khinh Nhan, muốn đoạt bảo đồ trở về, trả lại cho cháu. .. "
Nước mắt trên mặt ta đã rơi như mưa, tuy rằng ta nói dối như cuội, nhưng cũng có vài phần đáng tin, Dao Như tới nay vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng ta chua xót, đương nhiên nước mắt phải rơi xuống rồi .
Cô mẫu Trường Thi dường như bị chân tình của ta và Dao Như tác động, hai mắt đỏ lên nói :
"Hài tử này thật là tình thâm nghĩa trọng. "
Ta quy trên mặt đất bò tới trước mặt nàng, nức nở nói :
"Cô mẫu, cháu xin người tha cho tính mạng của Dao Như, cháu cũng chẳng muốn tảng bảo đồ gì cả, chỉ cầu Dao Như có thể bình yên rời khỏi đây là đủ rồi. Nếu như cô mẫu không chịu, thì cháu với Dao Như xin tới trước mặt dượng chịu tội, để cho dượng ban cho chúng cháu cái chết!"
Như Diệp và Như Nhân đi tới bên cạnh mẫu thân, nhẹ giọng khuyên nhủ :
"Mẫu hậu, biểu ca và biểu tẩu tình thâm nghĩa trọng như vậy, sao chúng ta có thể chia rẽ bọn họ được chứ?"
"Cô mẫu minh giám, Dao Như và sư phụ của nàng bị kẻ khác lừa dối mới xông vào trong hoàng cung. "
Cô mẫu Trường Thi thở dài nói :
"Nguơi đứng lên đi, hoàng cung cũng không phải là chỗ ở lâu, để ta nghĩ biện pháp giúp các ngươi xuất cung đã. "
Thu Nguyệt Hàn kịch liệt ho khan hai tiếng rồi tỉnh lại, thấy ta ở trước mặt thì kinh ngạc, người lại nhìn cô mẫu Trường Thi, trong ánh mắt hiện lên sự buồn bã .
Cô mẫu Trường Thi nói :
"Ngươi yên tâm, nếu như ta đã đáp ứng Dận Không, thì sẽ không làm hại các ngươi!"
Cô mẫu xoay người nhìn cung nữ phía sau, nói :
"Chuyện hôm nay, quyết không để lộ ra nửa từ, nếu không các ngươi đừng hòng sống sót!"
Hai cung nữ sợ hãi gật đầu . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Cô mẫu Trường Thi nói :
"Đêm nay các ngươi tạm thời ở lại chồ này, ngày mai ta sẽ đích thân đưa các ngươi tới quý phủ. "
Thu Nguyệt Hàn vô lực nói :
"Dận Không. .. ta có mấy lời. .. muốn nói với ngươi. .. "
Cô mẫu Trường Thi nói :
"Dận Không! Ta ra bên ngoài chờ ngươi, thời gian không còn sớm, các ngươi nên tranh thủ. "
Đợi cô mẫu Trường Thi đi rồi, ta mới bước tới trước mặt Thu Nguyệt Hàn, run giọng nói :
"Thu tiền bối. .. người không có chuyện gì chứ?"
Thu Nguyệt Hàn cười khổ nói :
"Xem ra lần này ta không được. .. "
Trong lòng ta trầm xuống, nghe khẩu khí của người, hình như thương thế không được tốt, chẳng nhẽ trận chiến đêm qua đã làm người tiêu hao toàn bộ khí lực?
Thu Nguyệt Hàn đạo :
"Ta ngàn vạn lần không ngờ, Lãnh Cô Huyên lại bày độc kế như vậy. "
Ta thấp giọng nói :
"Vãn bối đi cầu cô mẫu hỗ trợ, giúp Thu tiền bối xuất cung. "
Thu Nguyệt Hàn chậm rãi lắc đầu nói :
"Vô dụng, tối hôm qua ta bị hai đại cao thủ của Huyền Minh Giáo vây công, tâm mạch đều đã bị chấn đứt, trên đời này không ai có thể cứu được tính mạng của ta. "
Ta rưng rưng nói :
"Đều là Dận Không không tốt, nếu như vãn bối không tin yêu nữ U U kia, thì tiền bối cũng không trúng phải phục kích của bọn họ. "
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói :
"Sống thì như thế nào? Chết thì như thế nào? Cuộc đời chẳng qua chỉ có chừng trăm năm, sớm muộn vì cũng trở thành một nắm đất mà thôi. "
Ta lặng lẽ không nói gì, dựa theo cách nói của Thu Nguyệt Hàn, thì ta hao tổn tâm cơ tranh đoạt đế vị làm gì cơ chứ?
Thu Nguyệt Hàn nói :
"Khinh Nhan lén vào Thiết Kỳ lâu nhưng không ngờ đối phương có mai phục trước, nếu như không phải ta xuất hiện đúng lúc, thi nó đã chết trong tay của Mộ Dung Sơ Tình rồi. "
Ta gật đầu nói :
"Lãnh Cô Huyên bố trí chu đáo như vậy, mục đích chính chỉ là vì tiền bối mà thôi. "
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói :
"Muội ấy biết ta chết, nhất định sẽ vô cùng vui mừng…"
Từ bên miệng của người chảy ra một dòng máu, người dùng ống tay áo lau máu đi, thở dốc một lúc lâu mới nói :
"Lãnh Cô Huyên sẽ không bỏ qua cho ngươi. .. Sau này ngươi phải tự nhờ vào chính mình. "
Ánh mắt của nàng chuyển hướng lên người của Khinh Nhan, nói :
"Khinh Nhan bị thương rất nặng, chỉ có Vô Gian Huyền Công mới cứu được. .. "
Ta hiểu ý của người, thấp giọng nói :
"Dận Không biết làm thế nào rồi!"
Thu Nguyệt Hàn thở dài nói :
"Chỉ sợ ngươi không hiểu rõ ý của ta. "
Tạ không hiểu nói :
"Xin tiền bối chỉ điểm. "
Thu Nguyệt Hàn nói :
"Ngươi có hiểu, vì sao ngươi tiến cảnh chậm như vậy không?"
Ta thấp giọng nói :
"Bởi vì vãn bối không chuyên tâm tu luyện, cho nên tiến bộ không nhiều!"
Thu Nguyệt Hàn lắc đầu, hồi lâu mới nói :
"Tới bây giờ ta mới hiểu, tại sao Vô Gian Huyền Công lại không thể tiếp tục lưu truyền. "
Nàng nhẹ giọng nói :
"Bí tịch bị mất tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng sau này ta mới phát hiện, chuyện này có quan hệ tới tấm thân xử nử của hai chưởng môn Huyền Minh Giáo và Phiêu Miễu Các. "
Ta vẫn chưa có hoàn toàn hiểu ý của người, nói :
"Tiền bối có thể nói rõ hơn một chút không?"
Thu Nguyệt Hàn nói :
"Xuân Cung Đồ trong Vô Gian Huyền Công cũng là một cái khẩu quyết, bức Xuân Cung đồ kia nhìn thì vô dụng, nhưng mà nó cũng có mối quan hệ mật thiết. .. ngươi lúc này đã hiểu chưa?"
Người nói lời này đương nhiên là không dễ, nói xong thì ánh mắt nhìn sang chỗ khác .
Trong lòng ta sáng ngời, ý của người là Xuân Cung đồ cũng là một phần của Vô Gian Huyền Công, đây chính là âm dương song tu, dùng cho nam nữ cùng tu luyện, khẩu quyết chỉ là thứ để vận khí trong đó mà thôi .
Trong thiên hạ lại có võ công tà môn như vậy, thảo nào mà nó có tên là Vô Gian Huyền Công, hóa ra đây là công pháp giao hòa tâm linh giữa nam và nữ, không hề có khoảng cách giữa hai người .
Bản thân nàng bị trọng thương, vừa rồi lại phải xuất thủ bắt Như Nhân và Như Diệp, lại dính phải một chưởng toàn lực của ta, hiện giờ không còn cách nào chống đỡ được nữa, ngã xuống đất rồi hôn mê đi .
"Cô mẫu có điều không biết, tàngbảo đồ trong tay của dượng vốn thuộc về cháu. "
Cô mẫu Trường Thi cả giận nói :
"Dận Không, ngươi còn muốn nói dối hay sao, tàng bảo đồ kia rõ ràng là của Tần quốc thương nhân Điền Tuần hiến cho dượng ngươi. "
Ta rưng rưng nói :
"Cô mẫu minh giám, nàng chính là Dao Như con gái của Điền Tuần, là ái thê của cháu. Năm đó cháu cứu Điền Tuần từ Đông Hồ ra, để cho phụ tử nàng đoàn viên. Nhưng không ngờ là Điền Tuần không biết cảm ơn, lại còn lấy bảo đồ trong tay của cháu đi, sau đó mới trốn tới nơi này. "
Ta run giọng nói :
"Dao Như cảm thấy hổ thẹn với cháu, nên đã bỏ nhà ra đi, cháu hôm nay mới biết được nàng tới Hán đô, dùng tên giả là Khinh Nhan, muốn đoạt bảo đồ trở về, trả lại cho cháu. .. "
Nước mắt trên mặt ta đã rơi như mưa, tuy rằng ta nói dối như cuội, nhưng cũng có vài phần đáng tin, Dao Như tới nay vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng ta chua xót, đương nhiên nước mắt phải rơi xuống rồi .
Cô mẫu Trường Thi dường như bị chân tình của ta và Dao Như tác động, hai mắt đỏ lên nói :
"Hài tử này thật là tình thâm nghĩa trọng. "
Ta quy trên mặt đất bò tới trước mặt nàng, nức nở nói :
"Cô mẫu, cháu xin người tha cho tính mạng của Dao Như, cháu cũng chẳng muốn tảng bảo đồ gì cả, chỉ cầu Dao Như có thể bình yên rời khỏi đây là đủ rồi. Nếu như cô mẫu không chịu, thì cháu với Dao Như xin tới trước mặt dượng chịu tội, để cho dượng ban cho chúng cháu cái chết!"
Như Diệp và Như Nhân đi tới bên cạnh mẫu thân, nhẹ giọng khuyên nhủ :
"Mẫu hậu, biểu ca và biểu tẩu tình thâm nghĩa trọng như vậy, sao chúng ta có thể chia rẽ bọn họ được chứ?"
"Cô mẫu minh giám, Dao Như và sư phụ của nàng bị kẻ khác lừa dối mới xông vào trong hoàng cung. "
Cô mẫu Trường Thi thở dài nói :
"Nguơi đứng lên đi, hoàng cung cũng không phải là chỗ ở lâu, để ta nghĩ biện pháp giúp các ngươi xuất cung đã. "
Thu Nguyệt Hàn kịch liệt ho khan hai tiếng rồi tỉnh lại, thấy ta ở trước mặt thì kinh ngạc, người lại nhìn cô mẫu Trường Thi, trong ánh mắt hiện lên sự buồn bã .
Cô mẫu Trường Thi nói :
"Ngươi yên tâm, nếu như ta đã đáp ứng Dận Không, thì sẽ không làm hại các ngươi!"
Cô mẫu xoay người nhìn cung nữ phía sau, nói :
"Chuyện hôm nay, quyết không để lộ ra nửa từ, nếu không các ngươi đừng hòng sống sót!"
Hai cung nữ sợ hãi gật đầu . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Cô mẫu Trường Thi nói :
"Đêm nay các ngươi tạm thời ở lại chồ này, ngày mai ta sẽ đích thân đưa các ngươi tới quý phủ. "
Thu Nguyệt Hàn vô lực nói :
"Dận Không. .. ta có mấy lời. .. muốn nói với ngươi. .. "
Cô mẫu Trường Thi nói :
"Dận Không! Ta ra bên ngoài chờ ngươi, thời gian không còn sớm, các ngươi nên tranh thủ. "
Đợi cô mẫu Trường Thi đi rồi, ta mới bước tới trước mặt Thu Nguyệt Hàn, run giọng nói :
"Thu tiền bối. .. người không có chuyện gì chứ?"
Thu Nguyệt Hàn cười khổ nói :
"Xem ra lần này ta không được. .. "
Trong lòng ta trầm xuống, nghe khẩu khí của người, hình như thương thế không được tốt, chẳng nhẽ trận chiến đêm qua đã làm người tiêu hao toàn bộ khí lực?
Thu Nguyệt Hàn đạo :
"Ta ngàn vạn lần không ngờ, Lãnh Cô Huyên lại bày độc kế như vậy. "
Ta thấp giọng nói :
"Vãn bối đi cầu cô mẫu hỗ trợ, giúp Thu tiền bối xuất cung. "
Thu Nguyệt Hàn chậm rãi lắc đầu nói :
"Vô dụng, tối hôm qua ta bị hai đại cao thủ của Huyền Minh Giáo vây công, tâm mạch đều đã bị chấn đứt, trên đời này không ai có thể cứu được tính mạng của ta. "
Ta rưng rưng nói :
"Đều là Dận Không không tốt, nếu như vãn bối không tin yêu nữ U U kia, thì tiền bối cũng không trúng phải phục kích của bọn họ. "
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói :
"Sống thì như thế nào? Chết thì như thế nào? Cuộc đời chẳng qua chỉ có chừng trăm năm, sớm muộn vì cũng trở thành một nắm đất mà thôi. "
Ta lặng lẽ không nói gì, dựa theo cách nói của Thu Nguyệt Hàn, thì ta hao tổn tâm cơ tranh đoạt đế vị làm gì cơ chứ?
Thu Nguyệt Hàn nói :
"Khinh Nhan lén vào Thiết Kỳ lâu nhưng không ngờ đối phương có mai phục trước, nếu như không phải ta xuất hiện đúng lúc, thi nó đã chết trong tay của Mộ Dung Sơ Tình rồi. "
Ta gật đầu nói :
"Lãnh Cô Huyên bố trí chu đáo như vậy, mục đích chính chỉ là vì tiền bối mà thôi. "
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói :
"Muội ấy biết ta chết, nhất định sẽ vô cùng vui mừng…"
Từ bên miệng của người chảy ra một dòng máu, người dùng ống tay áo lau máu đi, thở dốc một lúc lâu mới nói :
"Lãnh Cô Huyên sẽ không bỏ qua cho ngươi. .. Sau này ngươi phải tự nhờ vào chính mình. "
Ánh mắt của nàng chuyển hướng lên người của Khinh Nhan, nói :
"Khinh Nhan bị thương rất nặng, chỉ có Vô Gian Huyền Công mới cứu được. .. "
Ta hiểu ý của người, thấp giọng nói :
"Dận Không biết làm thế nào rồi!"
Thu Nguyệt Hàn thở dài nói :
"Chỉ sợ ngươi không hiểu rõ ý của ta. "
Tạ không hiểu nói :
"Xin tiền bối chỉ điểm. "
Thu Nguyệt Hàn nói :
"Ngươi có hiểu, vì sao ngươi tiến cảnh chậm như vậy không?"
Ta thấp giọng nói :
"Bởi vì vãn bối không chuyên tâm tu luyện, cho nên tiến bộ không nhiều!"
Thu Nguyệt Hàn lắc đầu, hồi lâu mới nói :
"Tới bây giờ ta mới hiểu, tại sao Vô Gian Huyền Công lại không thể tiếp tục lưu truyền. "
Nàng nhẹ giọng nói :
"Bí tịch bị mất tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng sau này ta mới phát hiện, chuyện này có quan hệ tới tấm thân xử nử của hai chưởng môn Huyền Minh Giáo và Phiêu Miễu Các. "
Ta vẫn chưa có hoàn toàn hiểu ý của người, nói :
"Tiền bối có thể nói rõ hơn một chút không?"
Thu Nguyệt Hàn nói :
"Xuân Cung Đồ trong Vô Gian Huyền Công cũng là một cái khẩu quyết, bức Xuân Cung đồ kia nhìn thì vô dụng, nhưng mà nó cũng có mối quan hệ mật thiết. .. ngươi lúc này đã hiểu chưa?"
Người nói lời này đương nhiên là không dễ, nói xong thì ánh mắt nhìn sang chỗ khác .
Trong lòng ta sáng ngời, ý của người là Xuân Cung đồ cũng là một phần của Vô Gian Huyền Công, đây chính là âm dương song tu, dùng cho nam nữ cùng tu luyện, khẩu quyết chỉ là thứ để vận khí trong đó mà thôi .
Trong thiên hạ lại có võ công tà môn như vậy, thảo nào mà nó có tên là Vô Gian Huyền Công, hóa ra đây là công pháp giao hòa tâm linh giữa nam và nữ, không hề có khoảng cách giữa hai người .
/514
|