Mộ Dung Yên Yên dùng đôi mắt đẹp nhìn về phía ta nói :
"Nếu như không phải ta biết rằng điện hạ không quen biết gì với Khúc Nặc, thì ta sẽ thực sự cho rằng, lần này điện hạ đào mộ là vì cứu Khúc Nặc. "
Nàng nhìn thẳng vào ta, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của ta đang nghĩ gì .
Ta nở nụ cười, gió lạnh thổi qua, ta nhịn không được hắt xì một cái .
Mộ Dung Yên Yên dường như cũng có cùng cảm ứng với ta, nàng cũng hắt hơi, chúng ta nhìn nhau, cùng nở nụ cười . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ta mở cánh tay từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thân hình Mộ Dung Yên Yên khẽ run lên, ta nhẹ giọng nói :
"Nếu như đã là bằng hữu, thì chúng ta phải cùng hội cùng thuyền, chúng ta sưởi ấm cho nhau, không ai phải chịu lạnh cả. "
Mộ Dung Yên Yên phi nói :
"Tính thế nào ta cũng bị thiệt. "
Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói :
"Cô nương đã đoán đúng, lần này ta nghĩ cách cứu Khúc Nặc. "
Mộ Dung Yên Yên chậm rãi xoay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, ta chưa từng gặp gỡ Khúc Nặc, bây giờ ta mạo hiểm như thế này, chứng tỏ quan hệ của chúng ta không tầm thường .
"Vì sao?"
Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói .
"Bởi vì ta tuyệt không trơ mắt nhìn nữ nhân của mình chết đi!"
Đây là một lý do vô cùng chu đáo .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Ta đúng là không cách nào đoán ra, đôi khi ngươi làm việc không từ thủ đoạn cân nhắc lợi hại, nhưng đôi khi lại đi làm những chuyện không hề có lợi cho mình. "
Ta thấp giọng nói :
"Nếu như là cô nương, ta cũng không ngoại lệ. "
Mộ Dung Yên Yên bỗng nhiên nở nụ cười :
"Nếu như Liên Việt giúp điện hạ cứu Khúc Nặc ra rồi, dựa theo quy củ của hắn thì chắc chắn phải chia một nửa, đến lúc đó điện hạ làm sao bây giờ?"
Ta cười lạnh nói :
"Hắn không có cơ hội!"
Mộ Dung Yẻn Yên nhăn mày, nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của ta, thấp giọng nói :
"Điện hạ muốn giết hắn?"
Ta gật đầu nói :
"Việc đào hoàng lăng không phải chuyện đùa, nếu để cho Tinh Hậu biết thì nàng chắc chắn không tha thứ cho ta, hơn nữa việc cứu vương phi là một tội ác, ta sao có thể cho nó truyền ra ngoài được chứ?"
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Hiện giờ ta không biết, điện hạ có định giết ta luôn hay không?"
"Cô nương thì khác, ta tin tưởng cô nương không bao giờ bán đứng ta. "
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Liên Việt mặc dù là người cổ quái, thế nhưng hắn đúng là một người thẳng thắn, điện hạ giết hắn không bằng thu làm người của mình. Cũng đừng trách ta không nhắc nhở điện hạ, hắn tuy rằng biểu hiện điên khùng, nhưng mà võ công không dưới ta, hơn nữa hắn là người hiểu rõ hoàng lăng, nếu như để hắn nhận ra điện hạ động sát niệm với hắn chỉ sợ là hại nhiều hơn lợi. "
Ta gật đầu, Mộ Dung Yên Yên nói không phải là không có lý, xem ra muốn hạ thủ với Liên Việt, chắc chắn phải đợi tới khi hắn rời khỏi hoàng lăng .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Khi điện hạ rời khỏi Đại Tần ta cũng phải rời khỏi nơi này. "
Ta mừng rỡ trong lòng, cho rằng Mộ Dung Yên Yên cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, cùng ta rời đi .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Ta dự định kết thúc công việc làm ăn của Bách Hoa lâu, đi tới Hán đô. "
"Cái gì?"
Ta kinh ngạc, nhưng mà sau khi suy nghĩ thì đoán ra, chắc chắn Tả Trục Lưu bảo nàng làm như vậy, trong lòng phiền muộn tới cực điểm, không biết Mộ Dung Yên Yên thiếu Tả Trục Lưu cái gì, mà lại trung tâm với hắn như vậy .
Mộ Dung Yên Yên dường như nhận ra ta không hài lòng, dịu dàng cười nói :
"Ta giúp hắn xong chuyện này, thì cũng trả sạch nợ cho hắn, tương lai ta sẽ tới Tuyên Thành tìm điện hạ. "
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói :
"Đối với loại người không nói tín nghía như Tả Trục Lưu, thì tốt nhất nên rời khỏi hắn càng sớm càng tốt đỡ liên lụy vào thân. "
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Dận Không, ngươi có nhớ câu nói ta nói với ngươi trước khi ngươi rời khỏi Đại Tần không?"
Ta đương nhiên là nhớ, Mộ Dung Yên Yên nói là không bao giờ trợ giúp Tả Trục Lưu đối phó ta .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Không có Tả tướng quốc, ta không được như hôm nay, cho nên ta phải hoàn trả toàn bộ lại cho hắn. "
Ta chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói :
"Cô nương tới Hán đô cũng là một chuyện tốt, chí ít có thể gặp lại bằng hữu của mình?"
"Bằng hữu?"
Mộ Dung Yên Yên cảm thấy vô cùng kinh ngạc .
Ta nhẹ giọng đem chuyện Hoàn Tiểu Trác nói cho Mộ Dung Yên Yên biết, nàng không ngờ mình còn nghe được tin tức về Hoàn Tiểu Trác, trong mắt hiện lên quang mang kích động, nói :
"Ta vẫn cho rằng Hoàn Tiểu Trác đã không còn trên thế giới này nữa, không ngờ nàng vẫn còn sống. "
Ta thở dài nói :
"Nhưng mà, nàng hiện giờ có tên là Đoạn Tinh. "
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Xem ra nàng ta vẫn còn hận Tần thái hậu, mà cũng khó trách, trước kia thái hậu không gây ra chính biến cung đình, Hoàn đại nhân cũng không bị chết thảm. "
Ta thấp giọng nói :
"Sở dĩ Hoàn Tiểu Trác căm hận thái hậu, không chỉ bởi vì chuyện phụ thân nàng ta chết, mà còn muốn báo thù rửa hận cho việc cả nhà Hoàn thị bị truy sát. "
Mộ Dung Yên Yên sâu xa nói :
"Nếu như ta là nàng, chắc ta cũng làm như vậy. "
Ta gật đầu, cách làm của Hoàn Tiểu Trác cũng chỉ là bình thường, đổi lại là ta, thủ đoạn của ta còn ác độc hơn nàng nhiều .
Ta nhẹ giọng nói :
"Nếu có khả năng, cô nương tận lực khuyên nhủ nàng ta, ta thấy không nên để nàng vì cừu hận mà đánh mất mình. "
Mộ Dung Yên Yên thâm ý liếc mắt nhìn ta, dường như nhận thấy mối quan hệ vi diệu giữa ta và Hoàn Tiểu Trác .
Ánh trăng cao xa ở trên không trung, thân ảnh của ta và Mộ Dung Yên Yên phảng phất như dung hợp cùng một chỗ. Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã buông lỏng chính mình, toàn tâm toàn ý rúc vào trong lòng ta?
Liên Việt đích xác là một nhân tài, hắn lựa chọn động khẩu là lăng mộ của Tần Thục phi, chính là mẫu thân của Yến Lâm. Tần Thục phi năm đó bị chết trong tay của Tinh Hậu và cũng là một ngôi mộ nằm xa Tuyên Long hoàng đế nhất .
Xung quanh ngôi một toàn là những cây tùng, bách, do lâu ngày nên chúng đã xanh tươi um tùm .
Lăng mộ của Yến Nguyên Tông ở bên cạnh lăng mộ của Tuyên Long hoàng đế .
Liên Việt sở dĩ chọn nơi đây để bắt đầu, là bởi vì nơi này tính bí mật cao, hơn nữa dễ dàng ẩn nấp, hơn nữa việc bảo vệ trọng điểm của hoàng lăng cũng không ở lăng mộ của phi tử .
Yến Nguyên Tông hạ táng khi màn đêm đã buông xuống, ta được Thải Tuyết dịch dung, cùng Liên Việt lẻn vào trong hoàng lăng .
Liên Việt chắc chắn là có chỗ cố kỵ với ta, đưa ra điều kiện là ta tuyệt đối không thể cho người thứ ba theo vào, ta cũng chỉ còn cách là đồng ý với hắn .
"Nếu như không phải ta biết rằng điện hạ không quen biết gì với Khúc Nặc, thì ta sẽ thực sự cho rằng, lần này điện hạ đào mộ là vì cứu Khúc Nặc. "
Nàng nhìn thẳng vào ta, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của ta đang nghĩ gì .
Ta nở nụ cười, gió lạnh thổi qua, ta nhịn không được hắt xì một cái .
Mộ Dung Yên Yên dường như cũng có cùng cảm ứng với ta, nàng cũng hắt hơi, chúng ta nhìn nhau, cùng nở nụ cười . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ta mở cánh tay từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thân hình Mộ Dung Yên Yên khẽ run lên, ta nhẹ giọng nói :
"Nếu như đã là bằng hữu, thì chúng ta phải cùng hội cùng thuyền, chúng ta sưởi ấm cho nhau, không ai phải chịu lạnh cả. "
Mộ Dung Yên Yên phi nói :
"Tính thế nào ta cũng bị thiệt. "
Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói :
"Cô nương đã đoán đúng, lần này ta nghĩ cách cứu Khúc Nặc. "
Mộ Dung Yên Yên chậm rãi xoay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, ta chưa từng gặp gỡ Khúc Nặc, bây giờ ta mạo hiểm như thế này, chứng tỏ quan hệ của chúng ta không tầm thường .
"Vì sao?"
Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói .
"Bởi vì ta tuyệt không trơ mắt nhìn nữ nhân của mình chết đi!"
Đây là một lý do vô cùng chu đáo .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Ta đúng là không cách nào đoán ra, đôi khi ngươi làm việc không từ thủ đoạn cân nhắc lợi hại, nhưng đôi khi lại đi làm những chuyện không hề có lợi cho mình. "
Ta thấp giọng nói :
"Nếu như là cô nương, ta cũng không ngoại lệ. "
Mộ Dung Yên Yên bỗng nhiên nở nụ cười :
"Nếu như Liên Việt giúp điện hạ cứu Khúc Nặc ra rồi, dựa theo quy củ của hắn thì chắc chắn phải chia một nửa, đến lúc đó điện hạ làm sao bây giờ?"
Ta cười lạnh nói :
"Hắn không có cơ hội!"
Mộ Dung Yẻn Yên nhăn mày, nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của ta, thấp giọng nói :
"Điện hạ muốn giết hắn?"
Ta gật đầu nói :
"Việc đào hoàng lăng không phải chuyện đùa, nếu để cho Tinh Hậu biết thì nàng chắc chắn không tha thứ cho ta, hơn nữa việc cứu vương phi là một tội ác, ta sao có thể cho nó truyền ra ngoài được chứ?"
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Hiện giờ ta không biết, điện hạ có định giết ta luôn hay không?"
"Cô nương thì khác, ta tin tưởng cô nương không bao giờ bán đứng ta. "
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Liên Việt mặc dù là người cổ quái, thế nhưng hắn đúng là một người thẳng thắn, điện hạ giết hắn không bằng thu làm người của mình. Cũng đừng trách ta không nhắc nhở điện hạ, hắn tuy rằng biểu hiện điên khùng, nhưng mà võ công không dưới ta, hơn nữa hắn là người hiểu rõ hoàng lăng, nếu như để hắn nhận ra điện hạ động sát niệm với hắn chỉ sợ là hại nhiều hơn lợi. "
Ta gật đầu, Mộ Dung Yên Yên nói không phải là không có lý, xem ra muốn hạ thủ với Liên Việt, chắc chắn phải đợi tới khi hắn rời khỏi hoàng lăng .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Khi điện hạ rời khỏi Đại Tần ta cũng phải rời khỏi nơi này. "
Ta mừng rỡ trong lòng, cho rằng Mộ Dung Yên Yên cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, cùng ta rời đi .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Ta dự định kết thúc công việc làm ăn của Bách Hoa lâu, đi tới Hán đô. "
"Cái gì?"
Ta kinh ngạc, nhưng mà sau khi suy nghĩ thì đoán ra, chắc chắn Tả Trục Lưu bảo nàng làm như vậy, trong lòng phiền muộn tới cực điểm, không biết Mộ Dung Yên Yên thiếu Tả Trục Lưu cái gì, mà lại trung tâm với hắn như vậy .
Mộ Dung Yên Yên dường như nhận ra ta không hài lòng, dịu dàng cười nói :
"Ta giúp hắn xong chuyện này, thì cũng trả sạch nợ cho hắn, tương lai ta sẽ tới Tuyên Thành tìm điện hạ. "
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói :
"Đối với loại người không nói tín nghía như Tả Trục Lưu, thì tốt nhất nên rời khỏi hắn càng sớm càng tốt đỡ liên lụy vào thân. "
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Dận Không, ngươi có nhớ câu nói ta nói với ngươi trước khi ngươi rời khỏi Đại Tần không?"
Ta đương nhiên là nhớ, Mộ Dung Yên Yên nói là không bao giờ trợ giúp Tả Trục Lưu đối phó ta .
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Không có Tả tướng quốc, ta không được như hôm nay, cho nên ta phải hoàn trả toàn bộ lại cho hắn. "
Ta chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói :
"Cô nương tới Hán đô cũng là một chuyện tốt, chí ít có thể gặp lại bằng hữu của mình?"
"Bằng hữu?"
Mộ Dung Yên Yên cảm thấy vô cùng kinh ngạc .
Ta nhẹ giọng đem chuyện Hoàn Tiểu Trác nói cho Mộ Dung Yên Yên biết, nàng không ngờ mình còn nghe được tin tức về Hoàn Tiểu Trác, trong mắt hiện lên quang mang kích động, nói :
"Ta vẫn cho rằng Hoàn Tiểu Trác đã không còn trên thế giới này nữa, không ngờ nàng vẫn còn sống. "
Ta thở dài nói :
"Nhưng mà, nàng hiện giờ có tên là Đoạn Tinh. "
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Xem ra nàng ta vẫn còn hận Tần thái hậu, mà cũng khó trách, trước kia thái hậu không gây ra chính biến cung đình, Hoàn đại nhân cũng không bị chết thảm. "
Ta thấp giọng nói :
"Sở dĩ Hoàn Tiểu Trác căm hận thái hậu, không chỉ bởi vì chuyện phụ thân nàng ta chết, mà còn muốn báo thù rửa hận cho việc cả nhà Hoàn thị bị truy sát. "
Mộ Dung Yên Yên sâu xa nói :
"Nếu như ta là nàng, chắc ta cũng làm như vậy. "
Ta gật đầu, cách làm của Hoàn Tiểu Trác cũng chỉ là bình thường, đổi lại là ta, thủ đoạn của ta còn ác độc hơn nàng nhiều .
Ta nhẹ giọng nói :
"Nếu có khả năng, cô nương tận lực khuyên nhủ nàng ta, ta thấy không nên để nàng vì cừu hận mà đánh mất mình. "
Mộ Dung Yên Yên thâm ý liếc mắt nhìn ta, dường như nhận thấy mối quan hệ vi diệu giữa ta và Hoàn Tiểu Trác .
Ánh trăng cao xa ở trên không trung, thân ảnh của ta và Mộ Dung Yên Yên phảng phất như dung hợp cùng một chỗ. Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã buông lỏng chính mình, toàn tâm toàn ý rúc vào trong lòng ta?
Liên Việt đích xác là một nhân tài, hắn lựa chọn động khẩu là lăng mộ của Tần Thục phi, chính là mẫu thân của Yến Lâm. Tần Thục phi năm đó bị chết trong tay của Tinh Hậu và cũng là một ngôi mộ nằm xa Tuyên Long hoàng đế nhất .
Xung quanh ngôi một toàn là những cây tùng, bách, do lâu ngày nên chúng đã xanh tươi um tùm .
Lăng mộ của Yến Nguyên Tông ở bên cạnh lăng mộ của Tuyên Long hoàng đế .
Liên Việt sở dĩ chọn nơi đây để bắt đầu, là bởi vì nơi này tính bí mật cao, hơn nữa dễ dàng ẩn nấp, hơn nữa việc bảo vệ trọng điểm của hoàng lăng cũng không ở lăng mộ của phi tử .
Yến Nguyên Tông hạ táng khi màn đêm đã buông xuống, ta được Thải Tuyết dịch dung, cùng Liên Việt lẻn vào trong hoàng lăng .
Liên Việt chắc chắn là có chỗ cố kỵ với ta, đưa ra điều kiện là ta tuyệt đối không thể cho người thứ ba theo vào, ta cũng chỉ còn cách là đồng ý với hắn .
/514
|