Để tránh gặp mặt Thác Bạt Ngọc Nhi, ta và Xích Lỗ Ôn từ cửa hông rời khỏi phủ công chúa .
Xích Lỗ Ôn nhịn không được cười nói :
"Bình vương điện hạ hình như rất sợ vị thất công chúa này của chúng ta!"
Ta cười khổ nói :
"Vị thất công chúa này của các người không thích ta, ta không nên chạm mặt nàng là tốt nhất. "
Xích Lỗ Ôn nói :
"Người Hán có câu, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy, nữ nhân chẳng nhẽ lại khó ứng phó vậy hay sao?"
Ta nhiều hứng thú nói :
"Xem ra Xích Lỗ Ôn huynh đối với nữ nhân hình như có tâm đắc?"
Xích Lỗ Ôn cười nói :
"Ta lại càng sợ nữ nhân hơn so với Bình vương điện hạ, cho nên ta không dám sinh cảm tình với bất cứ nữ nhân nào. Khi nào cần, ta tìm một hai mỹ nữ là có thể thỏa mãn mình, chứ bảo ta cưới vợ, vậy thì giết ta đi còn hơn. "
Đây là lần đầu tiên ta nghe Xích Lỗ Ôn nói về cách nhìn của hắn với nữ nhân, cảm giác của ta là trợn mắt há mồm không biết nói gì .
Chúng ta lên xe ngựa của Xích Lỗ Ôn, lò sưởi bên trong đã được nhóm từ lâu, ta bỏ áo lông chồn, Xích Lỗ Ôn bỏ áo khoác da báo của hắn. Trong xe còn có một bộ quần áo của người Hán, thảo nào mà hắn lại đi giày của người Hán .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Lông chồn, da báo, không thoải mái bằng tơ lụa. "
Ta trêu ghẹo nói :
"Xích Lỗ Ôn huynh mặc bộ y phục này tuyệt đối không dưới năm trăm lượng bạc, hình như là hơi keo kiệt với người phú giáp thiên hạ như huynh thì phải?"
Xích Lỗ Ôn cười tủm tỉm nói :
"Cái ta theo đuổi đó chính là cuộc sống an nhàn, không phải là cuộc sống xa hoa, đối với ta mà nói tiền tài chỉ là vài con số, con số này càng lớn thì trong lòng ta càng thỏa mãn, nhưng ta không nhất định phải tiêu xài con số đó. "
Hắn nhìn ta một cái nói :
"Cũng giống những người như Bình vương điện hạ, một tòa phủ đệ là đủ dùng rồi, nhưng người vẫn không ngừng mở rộng nó, cho tới khi có được thiên hạ to lớn mới thôi. Chẳng nhẽ, người có thể sử dụng hết đất đai của mình hay sao, nói chung tất cả chỉ là một khái niệm?"
Ta ngẩn người, không ngờ hắn lại nói ra được một triết lý này . Nguồn: http://truyenyy.com
Xích Lỗ Ôn cười nói :
"Ta không cách nào thay đổi được sự đam mê với tiền tài, điện hạ thì không cách nào thay đổi được đam mê với quyền lực và đất dai, con người sống trên đời không phải là để hưởng thụ, mà chính là để theo đuổi, Bình vương có thấy ta nói đúng hay không?"
Phủ đệ của Xích Lỗ Ôn cũng mang dáng dấp như vậy, đơn giản mà thoải mái, chứ không đường hoàng nghiêm trang .
Chỗ hắn mở tiệc là nơi uống trà, toàn bộ gian phòng là một cái giường đất thật to. Bên trong ấm áp như mùa xuân, dưới giường bày đủ các loại sơn hào hải vị. Mặc dù Xích Lỗ Ôn là người Hồ, nhưng mà hắn không ăn mặn, ăn chay là chính .
Xích Lỗ Ôn rót rượu, nâng chén nói :
"Chén rươu này ta tẩy trần cho Bình vương điện hạ. "
Ta vui vẻ uống cạn .
Hắn lại rót một chén đầy, nói :
"Chén rượu này, ta cảm ơn Binh vương điện hạ đã chiếu cố và hỗ trợ cho ta trong một khoảng thời gian dài. "
Ta ha hả cười nói :
"Xích Lỗ Ôn huynh không cần khách khí như thế, không thể nói là trợ giúp mà phải nói là giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. "
Xích Lỗ Ôn nở nụ cười .
Hắn uống cạn chén rượu, cảm thán nói :
"Nhị Hồ đã đình chiến, trong thời gian tới việc buôn bán sẽ không còn nữa, món lợi kếch xù cũng đã tới ngày kết thúc. "
Ta cười nói :
"Với tài trí của Xích Lỗ Ôn huynh, thì ở chỗ nào chẳng phải là chỗ thu lợi. "
Xích Lỗ Ôn lắc đầu nói :
"Thác Bạt Thuần Chiếu khác hẳn phụ thân hắn, ý chí và năng lực của hắn vượt xa Khả Hãn đã quá cố, ta còn muốn kinh doanh như thế này nữa, thực sự là rất khó. "
Ta chậm rãi đặt chén rượu lên bàn, đợi Xích Lỗ Ôn nói tiếp .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu leo lên chức vị Khả Hãn chưa được vài ngày, thế nhưng đã bắt tay vào thay đổi những chính sách quan trọng của Bắc Hồ, đem việc chăn nuôi và quân bị cho quân đội trở lại tay của triều đình, đối với thương nhân chúng ta mà nói đây là một đả kích cực lớn. "
Làm một vương giả, ta đương nhiên có thể hiểu được Thác Bạt Thuần Chiếu, trải qua trận chiến vừa rồi thực lực của Bắc Hồ chắc chắn bị suy giảm .
Nếu như muốn trong một thời gian ngắn làm cho quốc khố sung túc, thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là nắm những mạch máu kinh tế, kiềm chế lợi ích của những thương nhân .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Ta có một dự cảm không tốt, sớm muộn gì Đại Hãn cũng hạ thủ với những thương nhân như chúng ta. "
Ta cười nói :
"Nếu như vậy, Xích Lỗ Ôn huynh chuyển tới Đại Khang kinh doanh, ta có thể đảm bảo cho huynh một môi trường thuận lợi. "
Xích Lỗ Ôn ha hả nở nụ cười :
"Đa tạ ý tốt của Bình vương điện hạ, nhưng chắc chắn trong một thời gian ngắn, Đại Hãn sẽ không có hành động gì, ta chỉ nói ra lo lắng của mình mà thôi. "
Ta mỉm cười nói :
"Kỳ thực Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn đã nghĩ tới, nếu như đối với thương nhân quá mức hà khắc chỉ làm cho tình hình kinh tế của Bắc Hồ càng thêm suy yếu mà thôi. Nếu như áp chế, không bằng vừa áp chế vừa bồi dưỡng, cả hai bên cùng có lợi nhuận, đó mới là quyết sách tuyệt diệu. "
Trong mắt Xích Lỗ Ôn hiện lên sự tán thưởng, hắn hỏi dò :
"Bình vương điện hạ lần này tới Bắc Hồ không đơn giản chi là tới chịu tang?"
Ta gật đầu nói :
"Đại hãn mời ta đến đây là vì muốn tăng cường kết minh. "
Xích Lỗ Ôn nói :
"Lần chiến tranh này làm cho Bắc Hồ tổn thất thảm trọng, nhưng vì sao Đại Hãn lại không chọn Đại Khang và lại chọn Điện hạ?"
Vấn đề mà Xích Lỗ Ôn hỏi, ta cũng đã suy nghĩ qua, đáp án là Thác Bạt Thuần Chiếu thấy ta không ngừng lớn mạnh, lực lượng của ta đủ cho hắn coi trọng .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Có chuyện này ta phải nhắc nhở Bình vương điện hạ, Thác Bạt Thuần Chiếu quyết không phải là một người đơn giản, chuyện hắn làm thường ngoài dự đoán của mọi người, điện hạ nên cẩn thận một chút. "
Xích Lô Ôn cười nói :
"Vốn mời điện hạ tới đây là để tẩy trần, không ngờ lại tới nói chuyện chính trị. "
Hắn hạ giọng nói :
"Nơi vui chơi tuyệt nhất Bắc Hồ chính là Tiêu Kim Quật, không bằng ta dẫn điện hạ tới đó một chút. "
Ta ngơ ngác, thầm nghĩ, mình vừa tới Bắc Hồ, hơn nữa còn tới phúng viếng Thác Bạt Thọ Thiện, đi tới nơi này nếu gặp người khác, bị người ta nhận ra vậy chẳng phải là không ổn hay sao?
Ta lắc đầu nói :
"Vậy thì thôi đi, sau này chúng ta tới đó cũng được!"
Xích Lỗ Ôn đoán được lo lắng của ta, hắn thấp giọng nói :
"Đêm đã về khuya, hôm nay có lẽ điện hạ nghỉ ở đây, ngày mai về phủ công chúa cũng không muộn. "
Ta gật đầu, ngáp một cái nói :
"Ta thực sự là có chút mệt mỏi, Xích Lỗ Ôn huynh xin sắp xếp cho ta một chỗ. "
Xích Lỗ Ôn cười đứng dậy, dẫn đường cho ta .
Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã thấy một người hoang mang chạy tới, cung kính nói :
"Chủ nhân, ở ngoài cửa có một người tên là Đột Tạ, luôn mồm muốn gặp mặt Bình vương điện hạ. "
Xích Lỗ Ôn xoay người lại nhìn ta một cái, trong lòng ta đang đoán xem có chuyện gì xảy ra hay không, tại sao Đột Tạ lại vội vàng như vậy .
Ta cuống quít nói :
"Mau mời hắn vào. "
Đột Tạ có vẻ bối rối, câu nói đầu tiên của hắn khi gặp ta là :
"Chủ nhân, việc lớn không tốt, mấy người Nhã Khắc gây náo loạn ở Tiêu Kim Quật, hiện đã kinh động tới quân đội trong thành. "
Xích Lỗ Ôn nhịn không được cười nói :
"Bình vương điện hạ hình như rất sợ vị thất công chúa này của chúng ta!"
Ta cười khổ nói :
"Vị thất công chúa này của các người không thích ta, ta không nên chạm mặt nàng là tốt nhất. "
Xích Lỗ Ôn nói :
"Người Hán có câu, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy, nữ nhân chẳng nhẽ lại khó ứng phó vậy hay sao?"
Ta nhiều hứng thú nói :
"Xem ra Xích Lỗ Ôn huynh đối với nữ nhân hình như có tâm đắc?"
Xích Lỗ Ôn cười nói :
"Ta lại càng sợ nữ nhân hơn so với Bình vương điện hạ, cho nên ta không dám sinh cảm tình với bất cứ nữ nhân nào. Khi nào cần, ta tìm một hai mỹ nữ là có thể thỏa mãn mình, chứ bảo ta cưới vợ, vậy thì giết ta đi còn hơn. "
Đây là lần đầu tiên ta nghe Xích Lỗ Ôn nói về cách nhìn của hắn với nữ nhân, cảm giác của ta là trợn mắt há mồm không biết nói gì .
Chúng ta lên xe ngựa của Xích Lỗ Ôn, lò sưởi bên trong đã được nhóm từ lâu, ta bỏ áo lông chồn, Xích Lỗ Ôn bỏ áo khoác da báo của hắn. Trong xe còn có một bộ quần áo của người Hán, thảo nào mà hắn lại đi giày của người Hán .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Lông chồn, da báo, không thoải mái bằng tơ lụa. "
Ta trêu ghẹo nói :
"Xích Lỗ Ôn huynh mặc bộ y phục này tuyệt đối không dưới năm trăm lượng bạc, hình như là hơi keo kiệt với người phú giáp thiên hạ như huynh thì phải?"
Xích Lỗ Ôn cười tủm tỉm nói :
"Cái ta theo đuổi đó chính là cuộc sống an nhàn, không phải là cuộc sống xa hoa, đối với ta mà nói tiền tài chỉ là vài con số, con số này càng lớn thì trong lòng ta càng thỏa mãn, nhưng ta không nhất định phải tiêu xài con số đó. "
Hắn nhìn ta một cái nói :
"Cũng giống những người như Bình vương điện hạ, một tòa phủ đệ là đủ dùng rồi, nhưng người vẫn không ngừng mở rộng nó, cho tới khi có được thiên hạ to lớn mới thôi. Chẳng nhẽ, người có thể sử dụng hết đất đai của mình hay sao, nói chung tất cả chỉ là một khái niệm?"
Ta ngẩn người, không ngờ hắn lại nói ra được một triết lý này . Nguồn: http://truyenyy.com
Xích Lỗ Ôn cười nói :
"Ta không cách nào thay đổi được sự đam mê với tiền tài, điện hạ thì không cách nào thay đổi được đam mê với quyền lực và đất dai, con người sống trên đời không phải là để hưởng thụ, mà chính là để theo đuổi, Bình vương có thấy ta nói đúng hay không?"
Phủ đệ của Xích Lỗ Ôn cũng mang dáng dấp như vậy, đơn giản mà thoải mái, chứ không đường hoàng nghiêm trang .
Chỗ hắn mở tiệc là nơi uống trà, toàn bộ gian phòng là một cái giường đất thật to. Bên trong ấm áp như mùa xuân, dưới giường bày đủ các loại sơn hào hải vị. Mặc dù Xích Lỗ Ôn là người Hồ, nhưng mà hắn không ăn mặn, ăn chay là chính .
Xích Lỗ Ôn rót rượu, nâng chén nói :
"Chén rươu này ta tẩy trần cho Bình vương điện hạ. "
Ta vui vẻ uống cạn .
Hắn lại rót một chén đầy, nói :
"Chén rượu này, ta cảm ơn Binh vương điện hạ đã chiếu cố và hỗ trợ cho ta trong một khoảng thời gian dài. "
Ta ha hả cười nói :
"Xích Lỗ Ôn huynh không cần khách khí như thế, không thể nói là trợ giúp mà phải nói là giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. "
Xích Lỗ Ôn nở nụ cười .
Hắn uống cạn chén rượu, cảm thán nói :
"Nhị Hồ đã đình chiến, trong thời gian tới việc buôn bán sẽ không còn nữa, món lợi kếch xù cũng đã tới ngày kết thúc. "
Ta cười nói :
"Với tài trí của Xích Lỗ Ôn huynh, thì ở chỗ nào chẳng phải là chỗ thu lợi. "
Xích Lỗ Ôn lắc đầu nói :
"Thác Bạt Thuần Chiếu khác hẳn phụ thân hắn, ý chí và năng lực của hắn vượt xa Khả Hãn đã quá cố, ta còn muốn kinh doanh như thế này nữa, thực sự là rất khó. "
Ta chậm rãi đặt chén rượu lên bàn, đợi Xích Lỗ Ôn nói tiếp .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu leo lên chức vị Khả Hãn chưa được vài ngày, thế nhưng đã bắt tay vào thay đổi những chính sách quan trọng của Bắc Hồ, đem việc chăn nuôi và quân bị cho quân đội trở lại tay của triều đình, đối với thương nhân chúng ta mà nói đây là một đả kích cực lớn. "
Làm một vương giả, ta đương nhiên có thể hiểu được Thác Bạt Thuần Chiếu, trải qua trận chiến vừa rồi thực lực của Bắc Hồ chắc chắn bị suy giảm .
Nếu như muốn trong một thời gian ngắn làm cho quốc khố sung túc, thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là nắm những mạch máu kinh tế, kiềm chế lợi ích của những thương nhân .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Ta có một dự cảm không tốt, sớm muộn gì Đại Hãn cũng hạ thủ với những thương nhân như chúng ta. "
Ta cười nói :
"Nếu như vậy, Xích Lỗ Ôn huynh chuyển tới Đại Khang kinh doanh, ta có thể đảm bảo cho huynh một môi trường thuận lợi. "
Xích Lỗ Ôn ha hả nở nụ cười :
"Đa tạ ý tốt của Bình vương điện hạ, nhưng chắc chắn trong một thời gian ngắn, Đại Hãn sẽ không có hành động gì, ta chỉ nói ra lo lắng của mình mà thôi. "
Ta mỉm cười nói :
"Kỳ thực Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn đã nghĩ tới, nếu như đối với thương nhân quá mức hà khắc chỉ làm cho tình hình kinh tế của Bắc Hồ càng thêm suy yếu mà thôi. Nếu như áp chế, không bằng vừa áp chế vừa bồi dưỡng, cả hai bên cùng có lợi nhuận, đó mới là quyết sách tuyệt diệu. "
Trong mắt Xích Lỗ Ôn hiện lên sự tán thưởng, hắn hỏi dò :
"Bình vương điện hạ lần này tới Bắc Hồ không đơn giản chi là tới chịu tang?"
Ta gật đầu nói :
"Đại hãn mời ta đến đây là vì muốn tăng cường kết minh. "
Xích Lỗ Ôn nói :
"Lần chiến tranh này làm cho Bắc Hồ tổn thất thảm trọng, nhưng vì sao Đại Hãn lại không chọn Đại Khang và lại chọn Điện hạ?"
Vấn đề mà Xích Lỗ Ôn hỏi, ta cũng đã suy nghĩ qua, đáp án là Thác Bạt Thuần Chiếu thấy ta không ngừng lớn mạnh, lực lượng của ta đủ cho hắn coi trọng .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Có chuyện này ta phải nhắc nhở Bình vương điện hạ, Thác Bạt Thuần Chiếu quyết không phải là một người đơn giản, chuyện hắn làm thường ngoài dự đoán của mọi người, điện hạ nên cẩn thận một chút. "
Xích Lô Ôn cười nói :
"Vốn mời điện hạ tới đây là để tẩy trần, không ngờ lại tới nói chuyện chính trị. "
Hắn hạ giọng nói :
"Nơi vui chơi tuyệt nhất Bắc Hồ chính là Tiêu Kim Quật, không bằng ta dẫn điện hạ tới đó một chút. "
Ta ngơ ngác, thầm nghĩ, mình vừa tới Bắc Hồ, hơn nữa còn tới phúng viếng Thác Bạt Thọ Thiện, đi tới nơi này nếu gặp người khác, bị người ta nhận ra vậy chẳng phải là không ổn hay sao?
Ta lắc đầu nói :
"Vậy thì thôi đi, sau này chúng ta tới đó cũng được!"
Xích Lỗ Ôn đoán được lo lắng của ta, hắn thấp giọng nói :
"Đêm đã về khuya, hôm nay có lẽ điện hạ nghỉ ở đây, ngày mai về phủ công chúa cũng không muộn. "
Ta gật đầu, ngáp một cái nói :
"Ta thực sự là có chút mệt mỏi, Xích Lỗ Ôn huynh xin sắp xếp cho ta một chỗ. "
Xích Lỗ Ôn cười đứng dậy, dẫn đường cho ta .
Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã thấy một người hoang mang chạy tới, cung kính nói :
"Chủ nhân, ở ngoài cửa có một người tên là Đột Tạ, luôn mồm muốn gặp mặt Bình vương điện hạ. "
Xích Lỗ Ôn xoay người lại nhìn ta một cái, trong lòng ta đang đoán xem có chuyện gì xảy ra hay không, tại sao Đột Tạ lại vội vàng như vậy .
Ta cuống quít nói :
"Mau mời hắn vào. "
Đột Tạ có vẻ bối rối, câu nói đầu tiên của hắn khi gặp ta là :
"Chủ nhân, việc lớn không tốt, mấy người Nhã Khắc gây náo loạn ở Tiêu Kim Quật, hiện đã kinh động tới quân đội trong thành. "
/514
|