Ta làm bộ như mình không hiểu, đi tới bên người Lục Châu ngồi uống, Lục Châu cầm lấy tay của ta, trong lòng ta cảm thấy ấm áp, tiểu ny tử này thực hiểu ý người, động tác này đã chứng minh nàng sẽ cùng tiến thoái với ta .
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc, Hốt Hồ ca ca thương thế thế nào?"
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt Bác Thiếp Nhĩ nhất thời trờ nên lãnh đạm, trong ánh mắt của hắn hiện lên sự đau đớn, hắn nhìn ta nói :
"Cánh tay trái gãy xương hai chỗ, xương sườn bị đứt ba chiếc, hiện giờ vẫn đau đớn, thủ hạ của phò mã quả nhiên lợi hại xuất thủ thật là độc ác!"
Hắn nói tới chỗ này trong lòng phẫn nộ, vỗ một cái lên bàn trà, tuy rằng hắn đã cố gắng kiềm chế lực đạo của mình, nhưng mà cái bàn vẫn "rắc" một tiếng gẫy gập .
Bồ Độ Thản cuống quít tới thu thập .
Lục Châu nói :
"Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc trong chuyện này sợ rằng có chút hiểu lầm, lần này cháu và phò mã tới cũng là muốn giải thích với người. "
Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói :
"Lục Châu, cháu cũng biết, ta có mười bảy người con gái nhưng chỉ có duy nhất Hốt Hồ là con trai, nó là người thừa kế của gia tộc chúng ta. Tất cả mọi người đều nuông chiều nó, dung túng nó, đúng là nó đã làm không ít chuyện xấu, thế nhưng cho dù nó đã làm gì, người làm phụ thân như ta cũng có thể bồi thường cho nó. "
Hắn dùng ánh măt sắc bén nhìn thẳng vào ta nói :
"Hốt Hồ chưa từng bị thương tổn như vậy!"
Hắn đã biểu lộ lập trường của mình, nhất định sẽ che chở cho con trai của hắn.
Ta lạnh nhạt nói :
"Nguyên soái có biết con của ngài tối qua đã làm gì chưa?"
Bác Thiếp Nhĩ gật đầu nói :
"Ta đã nói rồi chuyện Hốt Hồ làm ta sẽ bồi thường, nữ tử Xoa Tháp tộc kia đã đồng ý gả cho Hốt Hồ!"
Trong lòng ta chấn động, Bác Thiếp Nhĩ lại có thể làm cả chuyện này, vậy thì hành động tối hôm qua của bọn Nhã Khắc và Lang Thứ chẳng phải là vô nghĩa hay sao .
Bác Thiếp Nhĩ cười lạnh nói :
"Con trai và con dâu tương lai của ta có phát sinh chuyện này cũng không tới lượt người ngoài hỏi tới, thủ hạ của ngươi chưa biết rõ trắng đen đánh con trai của ta thành như vậy, khoản nợ này tính thế nào đây?"
Hắn cắn răng nghiến lợi nói :
"Bác Thiếp Nhĩ ta cũng không phải muốn ức hiếp người khác, nhưng mà có người dám thương tổn con trai của ta, ta quyết không đồng ý, chuyện này ngươi nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Ta thấy Bác Thiếp Nhĩ bao che khuyết điểm như vậy biết nói thêm gì nữa cũng chẳng có hiệu quả, cầm hộp gỗ đặt lên bàn trà, đứng lên nói :
"Bên trong là Tục Cốt Sinh Cơ Lương dược, nếu như nguyên soái công tử mau chóng bình phục thì hãy dùng thử một chút. "
Bác Thiếp Nhĩ cả giận nói :
"Thủ hạ của ngươi đâu, lẽ nào đánh con trai ta xong là bỏ đi như thế sao?"
Ta lạnh nhạt nói :
"Ta đã cho bọn họ rời khỏi Bắc Hồ, có chuyện gì Long Dận Không ta sẽ thay họ gánh vác!"
Ta kéo cánh tay Lục Châu, hướng Bác Thiếp Nhĩ cáo từ nói :
"Thủ hạ của ta đã làm sai chuyện gì chắc chắn ta sẽ nỗ lực bồi thường. "
Bác Thiếp Nhĩ hừ lạnh một tiếng xoay người sang chỗ khác .
Lục Châu hướng Bác Thiếp Nhĩ cáo từ, rồi cùng ta ra khỏi phủ nguyên soái .
Đi ra cửa ngoài, A Đông tiến lên đón, ân cần nói :
"Chủ nhân, có chuyện gì hay không?"
Ta lắc đầu nói :
"Ta đã để bí dược của Tuệ Kiều lại cho hắn, nhưng chuyện này rất khó giải quyết. "
Lục Châu sâu xa nói :
"Đợi khi muội gặp Lục a ca, sẽ bảo huynh ấy nói vài câu với Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc. "
Ta mỉm cười nói :
"Chuyện này chờ sau rồi hãy nói đi, dù sao chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi Bắc Hồ, sau này không có quan hệ gì với chuyện này nữa cả. "
Lục Châu gật đầu, nhẹ giọng nói :
"Chúng ta trở về chuẩn bị một chút, chiều nay đi bái tế mộ phụ hãn. "
Đến lúc hoàng hôn ta và Lục Châu theo quan viên phụ trách tiếp dẫn đi tới đông hoàng lăng của Ô Khố Tô thành. Cả tòa hoàng lăng được xây dựng trên thảo nguyên, chúng ta xuống ngựa trước đại môn biểu thị sự tôn trọng với Đại hãn . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đi vào bên trong cánh cổng được xây dựng bằng đá cẩm thạch ta thấy những bức tượng điêu khắc tuấn mã đang chạy .
Ngựa chính là đồ đằng của người Bắc Hồ, hai vó trước của chúng tung cao, bờm dựng đứng, thể hiện tính cách cao ngạo của họ .
Ta không khỏi nhớ tới Thác Bạt Thọ Thiện phi ngựa trên thảo nguyên, quanh năm chinh chiến, uy chấn đại mạc .
Ta đỡ Lục Châu đi qua đền thờ, trải qua một hành lang thật dài, rồi mới tới một ngôi mộ màu trắng, ở hai bên toàn là cột đá cao chót vót, trên cột đá đều có điêu khắc hình tượng vạn mã tung vó .
Ta cùng Lục Châu quy lạy ở trước tượng Thác Bạt Thọ Thiện, Lục Châu run giọng nói :
"Phụ hãn. .. con gái đã trở về. .. "
Nàng nghẹn ngào nói không ra lời .
Dựa theo quy củ của tộc nhân, nàng phải đốt trước mộ phụ hãn một cái trường sinh kết (giấy trường sinh) .
Ta cung kính ở Thác Bạt Thọ Thiện dâng hương, tuy rằng ta và vị nhạc phụ đại nhân này không có quá nhiều tiếp xúc, thế nhưng đối với uy danh hiển hách của hắn ở trên thảo nguyên ta đã sớm nghe nói .
Cả tòa hoàng lăng được bố trí theo kiến trúc của hoàng thành, ở hai bên có tế điện và thiên điện, ở giữa là tẩm cung .
…
Trở lại phủ công chúa, đã có người đợi chúng ta ở đó .
Người đến là thị nữ Thục Linh của An Dung công chúa, nàng theo chủ nhân tới Bắc Hồ .
Thục Linh này quỳ lạy ta và Lục Châu, Lục Châu hiển nhiên vẫn còn chìm đắm trong bi thương nên ta bảo hạ nhân đỡ Lục Châu vào trong nghỉ ngơi, sau đó mới mỉm cười nói :
"Thục Linh, có phải hoàng muội của ta bảo ngươi tới đây?"
Thục Linh cười nói :
"Điện hạ đoán không sai, đúng là công chúa bảo nô tỳ tới. "
Ta cười nói :
"Ta đang muốn ngày mai tới gặp hoàng muội, không ngờ muội ấy lại chủ động trước. "
Thục Linh nói :
"Công chúa đêm nay mở tiệc ở Thất Xảo lâu tẩy trần cho điện hạ, nên sai nô tỳ tới đây thông báo, nhưng điện hạ và vương phi lại đi tảo mộ. "
Ta nhìn bầu trời đêm nói :
"Bây giờ cũng không phải muộn?"
Thục Linh lắc đầu nói :
"Công chúa chắc là chưa khởi hành, chúng ta đi sẽ kịp. "
Ta gật đầu nói :
"Tốt, ngươi chờ một lát, ta tắm rửa thay y phục rồi sẽ đi. "
Phong tục Bắc Hồ cởi mở hơn Đại Khang rất nhiều, sau khi nữ tử thành hôn có thể tự do hoạt động, An Dung hẹn ta ở bên ngoài cung, có thể thấy nàng sống ở Bắc Hồ vô cùng thoải mái, Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa hạn chế tự do của nàng .
Vốn An Dung mời cả Lục Châu cùng đi, thế nhưng ta thấy Lục Châu buồn bã như vậy nên bỏ ý định bảo nàng cùng đồng hành, dặn hạ nhân chiếu cố Lục Châu cho tốt rồi mang theo A Đông theo Thục Linh tới Thất Xảo lâu dự tiệc .
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc, Hốt Hồ ca ca thương thế thế nào?"
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt Bác Thiếp Nhĩ nhất thời trờ nên lãnh đạm, trong ánh mắt của hắn hiện lên sự đau đớn, hắn nhìn ta nói :
"Cánh tay trái gãy xương hai chỗ, xương sườn bị đứt ba chiếc, hiện giờ vẫn đau đớn, thủ hạ của phò mã quả nhiên lợi hại xuất thủ thật là độc ác!"
Hắn nói tới chỗ này trong lòng phẫn nộ, vỗ một cái lên bàn trà, tuy rằng hắn đã cố gắng kiềm chế lực đạo của mình, nhưng mà cái bàn vẫn "rắc" một tiếng gẫy gập .
Bồ Độ Thản cuống quít tới thu thập .
Lục Châu nói :
"Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc trong chuyện này sợ rằng có chút hiểu lầm, lần này cháu và phò mã tới cũng là muốn giải thích với người. "
Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói :
"Lục Châu, cháu cũng biết, ta có mười bảy người con gái nhưng chỉ có duy nhất Hốt Hồ là con trai, nó là người thừa kế của gia tộc chúng ta. Tất cả mọi người đều nuông chiều nó, dung túng nó, đúng là nó đã làm không ít chuyện xấu, thế nhưng cho dù nó đã làm gì, người làm phụ thân như ta cũng có thể bồi thường cho nó. "
Hắn dùng ánh măt sắc bén nhìn thẳng vào ta nói :
"Hốt Hồ chưa từng bị thương tổn như vậy!"
Hắn đã biểu lộ lập trường của mình, nhất định sẽ che chở cho con trai của hắn.
Ta lạnh nhạt nói :
"Nguyên soái có biết con của ngài tối qua đã làm gì chưa?"
Bác Thiếp Nhĩ gật đầu nói :
"Ta đã nói rồi chuyện Hốt Hồ làm ta sẽ bồi thường, nữ tử Xoa Tháp tộc kia đã đồng ý gả cho Hốt Hồ!"
Trong lòng ta chấn động, Bác Thiếp Nhĩ lại có thể làm cả chuyện này, vậy thì hành động tối hôm qua của bọn Nhã Khắc và Lang Thứ chẳng phải là vô nghĩa hay sao .
Bác Thiếp Nhĩ cười lạnh nói :
"Con trai và con dâu tương lai của ta có phát sinh chuyện này cũng không tới lượt người ngoài hỏi tới, thủ hạ của ngươi chưa biết rõ trắng đen đánh con trai của ta thành như vậy, khoản nợ này tính thế nào đây?"
Hắn cắn răng nghiến lợi nói :
"Bác Thiếp Nhĩ ta cũng không phải muốn ức hiếp người khác, nhưng mà có người dám thương tổn con trai của ta, ta quyết không đồng ý, chuyện này ngươi nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Ta thấy Bác Thiếp Nhĩ bao che khuyết điểm như vậy biết nói thêm gì nữa cũng chẳng có hiệu quả, cầm hộp gỗ đặt lên bàn trà, đứng lên nói :
"Bên trong là Tục Cốt Sinh Cơ Lương dược, nếu như nguyên soái công tử mau chóng bình phục thì hãy dùng thử một chút. "
Bác Thiếp Nhĩ cả giận nói :
"Thủ hạ của ngươi đâu, lẽ nào đánh con trai ta xong là bỏ đi như thế sao?"
Ta lạnh nhạt nói :
"Ta đã cho bọn họ rời khỏi Bắc Hồ, có chuyện gì Long Dận Không ta sẽ thay họ gánh vác!"
Ta kéo cánh tay Lục Châu, hướng Bác Thiếp Nhĩ cáo từ nói :
"Thủ hạ của ta đã làm sai chuyện gì chắc chắn ta sẽ nỗ lực bồi thường. "
Bác Thiếp Nhĩ hừ lạnh một tiếng xoay người sang chỗ khác .
Lục Châu hướng Bác Thiếp Nhĩ cáo từ, rồi cùng ta ra khỏi phủ nguyên soái .
Đi ra cửa ngoài, A Đông tiến lên đón, ân cần nói :
"Chủ nhân, có chuyện gì hay không?"
Ta lắc đầu nói :
"Ta đã để bí dược của Tuệ Kiều lại cho hắn, nhưng chuyện này rất khó giải quyết. "
Lục Châu sâu xa nói :
"Đợi khi muội gặp Lục a ca, sẽ bảo huynh ấy nói vài câu với Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc. "
Ta mỉm cười nói :
"Chuyện này chờ sau rồi hãy nói đi, dù sao chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi Bắc Hồ, sau này không có quan hệ gì với chuyện này nữa cả. "
Lục Châu gật đầu, nhẹ giọng nói :
"Chúng ta trở về chuẩn bị một chút, chiều nay đi bái tế mộ phụ hãn. "
Đến lúc hoàng hôn ta và Lục Châu theo quan viên phụ trách tiếp dẫn đi tới đông hoàng lăng của Ô Khố Tô thành. Cả tòa hoàng lăng được xây dựng trên thảo nguyên, chúng ta xuống ngựa trước đại môn biểu thị sự tôn trọng với Đại hãn . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đi vào bên trong cánh cổng được xây dựng bằng đá cẩm thạch ta thấy những bức tượng điêu khắc tuấn mã đang chạy .
Ngựa chính là đồ đằng của người Bắc Hồ, hai vó trước của chúng tung cao, bờm dựng đứng, thể hiện tính cách cao ngạo của họ .
Ta không khỏi nhớ tới Thác Bạt Thọ Thiện phi ngựa trên thảo nguyên, quanh năm chinh chiến, uy chấn đại mạc .
Ta đỡ Lục Châu đi qua đền thờ, trải qua một hành lang thật dài, rồi mới tới một ngôi mộ màu trắng, ở hai bên toàn là cột đá cao chót vót, trên cột đá đều có điêu khắc hình tượng vạn mã tung vó .
Ta cùng Lục Châu quy lạy ở trước tượng Thác Bạt Thọ Thiện, Lục Châu run giọng nói :
"Phụ hãn. .. con gái đã trở về. .. "
Nàng nghẹn ngào nói không ra lời .
Dựa theo quy củ của tộc nhân, nàng phải đốt trước mộ phụ hãn một cái trường sinh kết (giấy trường sinh) .
Ta cung kính ở Thác Bạt Thọ Thiện dâng hương, tuy rằng ta và vị nhạc phụ đại nhân này không có quá nhiều tiếp xúc, thế nhưng đối với uy danh hiển hách của hắn ở trên thảo nguyên ta đã sớm nghe nói .
Cả tòa hoàng lăng được bố trí theo kiến trúc của hoàng thành, ở hai bên có tế điện và thiên điện, ở giữa là tẩm cung .
…
Trở lại phủ công chúa, đã có người đợi chúng ta ở đó .
Người đến là thị nữ Thục Linh của An Dung công chúa, nàng theo chủ nhân tới Bắc Hồ .
Thục Linh này quỳ lạy ta và Lục Châu, Lục Châu hiển nhiên vẫn còn chìm đắm trong bi thương nên ta bảo hạ nhân đỡ Lục Châu vào trong nghỉ ngơi, sau đó mới mỉm cười nói :
"Thục Linh, có phải hoàng muội của ta bảo ngươi tới đây?"
Thục Linh cười nói :
"Điện hạ đoán không sai, đúng là công chúa bảo nô tỳ tới. "
Ta cười nói :
"Ta đang muốn ngày mai tới gặp hoàng muội, không ngờ muội ấy lại chủ động trước. "
Thục Linh nói :
"Công chúa đêm nay mở tiệc ở Thất Xảo lâu tẩy trần cho điện hạ, nên sai nô tỳ tới đây thông báo, nhưng điện hạ và vương phi lại đi tảo mộ. "
Ta nhìn bầu trời đêm nói :
"Bây giờ cũng không phải muộn?"
Thục Linh lắc đầu nói :
"Công chúa chắc là chưa khởi hành, chúng ta đi sẽ kịp. "
Ta gật đầu nói :
"Tốt, ngươi chờ một lát, ta tắm rửa thay y phục rồi sẽ đi. "
Phong tục Bắc Hồ cởi mở hơn Đại Khang rất nhiều, sau khi nữ tử thành hôn có thể tự do hoạt động, An Dung hẹn ta ở bên ngoài cung, có thể thấy nàng sống ở Bắc Hồ vô cùng thoải mái, Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa hạn chế tự do của nàng .
Vốn An Dung mời cả Lục Châu cùng đi, thế nhưng ta thấy Lục Châu buồn bã như vậy nên bỏ ý định bảo nàng cùng đồng hành, dặn hạ nhân chiếu cố Lục Châu cho tốt rồi mang theo A Đông theo Thục Linh tới Thất Xảo lâu dự tiệc .
/514
|