Đa Long cười nói:
"Đối với Hâm Đức Hoàng chính là nơi chẳng lành, nhưng mà đối với chủ tử chưa hẳn là như vậy, nô tài đã sai phong thủy tiên sinh tính qua, Cửu Đinh sơn chính là nơi tụ linh, lại nói từ khi khai quốc tới nay, Mộc Ân am này đã tồn tại ở đó, quốc vận của đại Khang chẳng phải là đã từng bị suy sụp hay sao, ngược lại sau khi đốt hủy đi Mộc Ân am, quốc lực của đại Khang ngày càng suy yếu, nếu như chủ tử trùng kiến còn có ý phục hưng đại Khang!"
Những lời này của hắn tính ra cùng đã nói đến tâm khảm của ta, Hâm Đức Hoàng cho rằng là nơi chẳng lành, đối với ta ngược lại là phong thuỷ bảo địa, khóe môi ta nở nụ cười.
Đa Long quan sát ti mỉ, nhân cơ hội nói:
"Nô tài cho rằng, có thể mau chóng trùng kiến Mộc Ân điện, Trân phi nương nương tu hành ở trong am thì không phải là một lựa chọn thích hợp sao."
Ta thấp giọng nói:
"Chuyện này cứ giao cho ngươi đi làm, ghi nhớ kỹ lời của ta vừa nói qua, nếu như để xảy ra bất cứ sai sót gì thì..."
Trong đôi mắt ta toát ra sát khí lạnh lẽo.
Đa Long không dằn nổi rùng mình, cúi đầu nói:
"Chủ tử yên tâm, nô tài nhất định xử lý thỏa đáng chuyện này."
Ta thoả mãn gật đầu, đang muốn rời đi thì Đa Long lại nói:
"Chủ tử, tú nữ ba năm một lần đã lựa chọn xong, trải qua sàng lọc nhiều lần đã chọn ra ba trăm tú nữ, hiện tại đều tạm thời ở tại Hi Xuân viện, chủ tử muốn qua đó xem hay không?"
Ta lắc đầu nói:
"Chuyện này tạm thời để sau đi, đợi sau khi các vương phi đi tới Khang đô rồi mới để cho họ đến chọn."
Đa Long cung kính vái chào, đột nhiên ta nghĩ đến lúc trước Dao Như là tú nữ của Tần quốc không được tuyển chọn, phương diện này tồn tại nhiều nội tình, sự mục nát của triều chính đại Khang còn trên cả Tần quốc, lại không biết trong việc tuyển chọn tú nữ lần này còn có bao nhiêu bí ẩn bên trong?
Chuyện quan trọng nhất đang đặt ở ở trước mặt ta vẫn đang là sự uy hiếp quân sự của Bắc Hồ, mặc dù An Dung đã đáp ứng lập tức trở về Bắc Hồ, nhưng trong lòng ta vẫn không thể xác định Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ thuận lợi lui quân hay không, hiện tại chính quyền đại Khang đã thay đổi, tất cả còn chưa ổn định, đối với Bắc Hồ mà nói trước mắt chính là cơ hội tốt nhất.
Giữa lúc ta toàn tâm suy nghĩ đến việc Bắc Hồ, một việc khác lại xảy ra, thuỷ quân của Nhạc Dương Sùng Đức, được Phó Thiên Hiến của Lô Châu tiếp nhận thành công, nhưng thuỷ quân Nhạc Dương dưới suất lĩnh của thống lĩnh Lưu Đạt Uy đã tuyên bố tách ra, mặc dù chỉ là hai vạn binh mã, nhưng đối với chính quyền đại Khang vừa mới thay đổi mà nói, đây ý nghĩa như một loại khiêu chiến, con mắt của mọi người cùng đang nhìn ta, bao quát cả bẩy vạn quân đội đang đóng quân tại biên cảnh Khang Tấn. Mặc dù ta đã sớm sai người đến đưa thuốc an thần cho Cố Thành Hiền, nhưng đến nay hắn vẫn chưa cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Việc Lưu Đạt Uy nếu như xử lý không thoả đáng, những những nguy cơ tiềm ẩn này sợ rằng cũng sẽ đồng thời bạo phát.
Sắc mặt ta ngưng trọng ngồi ở trong Cần Chính điện, nghe tin Dực vương tới thăm, Trần Tử Tô và Tiêu Tín cũng ngôi ở một bên.
Dực vương nói:
"Lưu Đạt Uy căn bản sẽ không có kết quả, cứ để cho Cố Thành Hiền phái quân đến Nhạc Dương trước, bẩy vạn đại quân trên tay hắn trong vòng một ngày có thể vây quanh toàn bộ Nhạc Dương, chỉ cần chặt đứt đường vận lương của Lưu Đạt Uy, tối đa nửa tháng hắn sẽ vứt bỏ thành đầu hàng."
Trần Tử Tô nhìn ta, thấp giọng nói:
"Công tử lo lắng có phải là chuyện Cố Thành Hiền hay không?"
Ta gật đầu:
"Nếu nói chính xác, điều mà ta lo lắng cũng không phải là hắn, mà là bẩy vạn binh mã đang trong tay hắn. Người này đến hiện tại vẫn chưa tỏ rõ lập trường của bản thân mình, việc Lưu Đạt Uy nếu như xử lý không thoả đáng, sợ rằng sẽ liên tiếp dẫn đến hậu quả không tốt."
Dực vương nói:
"Cố Thành Hiền coi trọng nhất chính là lợi ích, đại Khang thế cục đã định, hắn sẽ không biết điều đến nỗi vậy chứ?"
Trần Tử Tô nói:
"Càng là người như thế, càng sẽ biết lợi dụng cơ hội, hắn biết Nhạc Dương gặp chuyện không may. Đến hiện tại vẫn đang án binh bất động, nói rõ hắn trong lòng có quỷ, lần này hắn tám phần mười là muốn đòi điều kiện với công tử rồi."
Dực vương vỗ một cái lên mặt bàn trà, giận dữ nói:
"Tên khốn khiếp này, có thể để hắn thống lĩnh bảy vạn quân, đã là tạo hóa của hắn rồi, hắn còn dám đề xuất điều kiện gì?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Trước khác nay khác, hiện tại hắn tự nhận là bảy vạn trong tay đối với công tử mà nói cực kỳ quan trọng, đương nhiên muốn nhân cơ hội này mà tăng thêm lợi ích."
Ta đột nhiên nở nụ cười:
"Cố Thành Hiền cùng được xem là một nhân vật, đã như vậy, ta cứ thăng cho hắn một chức quan đi."
Ta suy nghĩ một chút mới nói:
"Nếu như hắn có thể thuận lợi dẹp loạn việc Lưu Đạt Uy, ta sẽ phong vương cho hắn, như thế có được không?"
Tất cả mọi người là ngẩn ra, phải biết rằng được phong vương tại trong bản triều chỉ có Dực vương Lâm Bi Phong mới có đãi ngộ này, hiện tại ta lại tùy tiện phong vương cho một người khác, người khác tạm thời thì không sao, nhưng Dực vương Lâm Bi Phong há có thể nhẫn được, hắn giận dư nói:
"Cố Thành Hiền hắn là cái thá gì? Chẳng qua là lúc trước là một tên tắm ngựa cho ta, nếu như thái tử điện hạ đối với hắn như vây, có thể khiến cho các thần tử khác của đai Khang tâm phục được không?"
Trần Tử Tô cũng gật đầu:
"Dực vương nói không phải không có lý, việc phong vương hy vọng công tử suy nghĩ nhiều thêm."
Ta cười đầy thâm ý nói:
"Ta chỉ là đáp ứng hắn trước, lung lạc tư tưởng của hắn, đợi đến khi việc của Lưu Đạt Uy qua đi, chúng ta suy nghĩ xử lý hắn sau."
Trần Tử Tô nói:
"Mặc dù có thể nói như thế, nhưng một khi công tử đề xuất ra việc phong vương, nhất định sẽ khiến triều dã chấn động, nếu để các bộ binh mà khác cùng bắt chước tranh giành, nhân cơ hội đề xuất yêu cầu, một phen phí tâm của công tử chẳng phải là uổng phí rồi sao?"
Trong lòng ta chấn động, những lời này của Trần Tử Tô lập tức đã đánh thức ta, hiện tại ta đã là người thống trị tối cao của đại Khang, đã không phải là Bình Vương cắt cứ một phương lúc trước, nhất cử nhất động của ta đều được toàn bộ quan viên của đại Khang để ý tới, nhất là vào thời gian mẫn cảm như hiện tại, một việc xử lý không thoả đáng sẽ liên tiếp dẫn đến hậu quả xấu.
Tiêu Tín vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng:
"Điện hạ, Trần tiên sinh nói đúng, hiện tại quân đội đóng giữ tại biên cảnh đại Khang cùng đang dán mắt nhìn ngài, hơn nữa các vương gia khác cùng đều đang để ý đến, nếu như có bất cứ điểm nào không thoả đáng, khả năng cùng sẽ dẫn đến một tràng hỗn loạn."
Ta gật đầu, nếu dụ dỗ không được thì chỉ có thể dùng chính sách sắt đá, nhưng mà nếu thủ đoạn quá cứng rắn sẽ chọc giận Cố Thành Hiền, hậu quả chẳng phải là càng nghiêm trọng hơn sao? Ta nhíu mày suy tư, tên Lưu Đạt Uy này phản loạn thật là không hợp lúc tí nào.
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Nếu như thái tử điện hạ đồng ý, Tiêu Tín nguyện đến gặp Cố Thành Hiền một chuyến!"
Ánh mắt của chúng ta đồng thời nhìn sang Tiêu Tín.
Tiêu Tín tràn ngập lòng tin nói:
"Tiêu Tín chỉ cần điện hạ đích nhất viết chiếu thư và một tờ giấy uỷ nhiệm, để ta dẫn theo hai mươi hộ vệ, nhất định có thể thành công tiếp quản đại quân của Cố Thành Hiền!"
Ta ngưng mắt nhìn hắn nói:
"Tiêu Tín, chuyện này cùng không phải là trò đùa, liên quan đến sự ổn định của đại Khang ta mai sau, ngươi phải biết rằng nói ra những lời này thì phải gánh chịu trách nhiệm cùng hậu quả!"
Tiêu Tín nói:
"Thái tử điện hạ, nếu Tiêu Tín đà nói ra những lời này, trong lòng sớm đã suy nghĩ qua trách nhiệm và hậu quả mà bản thân cần phải gánh chịu, nếu Tiêu Tín không thể thành công tiếp quản đại quân của Cố Thành Hiền, sẽ nguyện lấy cái chết tạ tội!"
Ta chậm rãi gật đầu:
"Được! Nếu ngươi đã nói như vậy, chuyện này ta chỉ có giao cho ngươi đi làm, nếu ngươi có thể thuận lợi tiếp nhận binh quyền của Cố Thành Hiền, dẹp loạn của Lưu Đạt Uy, ta sẽ cho ngươi tiếp nhận chức vị của Cố Thành Hiền!"
"Đa tạ thái tử điện hạ!"
Sau khi Tiêu Tín lĩnh mệnh liền xoay người đi ra ngoài.
Ta thấy trên mặt Trần Tử Tô từ đầu đến cuối vẫn luôn tươi cười, hình như đối với thành công lần này của Tiêu Tín rất lạc quan, ta không nén nổi hỏi:
"Vì sao Trần tiên sinh lại cười?"
Trân Tử Tô cười nói:
"Dưới trướng của công tử lại có thêm một vị tướng tài bất thế, ta đang vui vẻ cho công tử đó thôi!"
Ta nói đầy thâm ý:
"Rốt cuộc hắn có thể đủ đảm đương cái danh hiệu này hay không thì còn phải đợi sau khi chuyện này kết thúc thì hãy tính."
Trần Tử Tô nói:
"Vậy trước hết chúng ta trao đổi cái nhìn xem, thái độ của Tiêu Tín cực kỳ kiên định, chủ trương đối với đám phản quân này chọn dùng thủ đoạn cứng rắn, ta chỉ là lo lắng thủ đoạn của hắn quá tàn khốc mà thôi."
Dực vương nói:
"Dưới tình thế trước mắt không chảy máu thì không đủ để uy hiếp bọn tiểu nhân trong lòng còn có toan tính khác, thời khắc đặc biệt nhất định phải dùng một ít thủ đoạn đặc biệt."
Ta cười nói:
"Xem ra lần này sở dĩ Tiêu Tín dám ở trước mặt ta nói phách, đối với sự trợ giúp của hai người nhất định có quan hệ không ít nhỉ."
Trần Tử Tô và Dực vương đồng thời nở nụ cười.
Dực vương nói:
"Tiêu Tín đích thật là một thiên tài hiếm có, nhưng mà thái tử nếu vậy mà đề bạt hắn, trong triều dã rất nhiều người chắc chắn sẽ không tâm phục, việc lần này của Lưu Đạt Uy vừa lúc là một cơ hội, đến nay Cố Thành Hiền vẫn chưa có phản ứng, đã biểu lộ ra hắn muốn nhân cơ hội này mà muốn được thêm lợi ích, hắn tự cho là trong tay nắm bảy vạn trọng binh, nhưng hắn lại không nghĩ đến trong nhân tâm của thủ hạ là nghĩ như thế nào? Mặc dù lão phu đã không can dự đến quân chính, song đối phó với loại tiểu nhân này ta vẫn còn có chút biện pháp."
Ta mỉm cười nói:
"Cho nên nhạc phụ liền tặng phần nhân tình này cho Tiêu Tín?"
Dực vương cười nói:
"Biểu hiện lần này của hắn ta đã thấy rõ ràng, người này mặc dù tuổi còn nhỏ song đã có phong độ của một đại tướng, thời gian sẽ cho hắn cơ hội."
Ta mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có chút mất mát, hôm nay cách xử lý của bản thân ở trên vấn đề của Lưu Đạt Uy đã mất tiêu chuẩn rất lớn, nếu như không phải họ ở bên cạnh chỉ điểm, gần như ta đã mắc phải sai lầm lớn.
Dực vương nói:
"Tả Trục Lưu đã đền tội, thi thể của hắn ta đã thu lại và giấu đi rồi."
Ta yên lặng gật đầu, nhớ tới Tả Trục Lưu trong lòng không khỏi rầu rỉ.
Dực vương hơi do dự, nhưng vẫn nói:
"Tả Đông Tường đã tới đây!"
Ta hơi sửng sốt, không nghĩ tới hiện tại vào lúc này Tả Đông Tường vẫn còn dám xuất hiện ở Khang đô.
Dực vương nói:
"Hắn quỳ gối trước Càn Vũ môn thỉnh cầu ban thưởng thi thể của phụ thân hắn, ta đã sai người bắt hắn rồi."
Ta thở dài nói:
"Không nghĩ tới hắn còn là một hiếu tử!"
Dực vương nói:
"Thái tử dự định xử trí hắn như thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút mới nói:
"Lát nữa con sẽ đi theo nhạc phụ để đi gặp hắn, con cùng muốn nghe xem hắn nói những gì."
Ta muốn gặp Tả Đông Tường kỳ thực là còn ôm một ý nghĩ khác, ta rất sợ Tả Trục Lưu đã nói bí mật của ta cho con cái của hắn, nếu như Tả Đông Tường đã biết được thân thế của ta, ta quyết sẽ không tuân thủ lời hứa hẹn của Tả Trục Lưu.
Ta lại nói với Trần Tử Tô:
"Trần tiên sinh, ta còn muốn làm phiền tiên sinh đến Tần quốc một chuyến, mặc dù An Dung công chúa đã đáp ứng trở về Bắc Hồ, nhưng ta vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng tên Thác Bạt Thuần Chiếu được."
Trần Tử Tô nói:
"Điều mà công tử lo lắng không phải không có lý, hiện tại quả thực là nên tiến thêm một bước tăng cường sự liên minh giữa hai nước Khang Tần, để cho những quốc gia chung quanh đang muốn thừa hư mà vào biết khó mà lui."
Những quốc gia trong miệng Trần Tử Tô nói đương nhiên cùng bao gồm cả các nước Hán, Tề, Tấn.
Ta gật đầu nói:
"Quốc thư và công hàm bí mật đưa cho Tinh Hậu ta cũng đã viết xong rồi, Trần tiên sinh nên mau chóng khởi hành đi."
Trần Tử Tô nói:
"Công tử yên tâm, Tử Tô nhất định không nhục sứ mệnh!"
Trước khi đi hắn lại nói với ta:
"Hai ngày này công tử thực sự đã lao lực quá mức, nhất định phải chú ý đến thân thể nhiều hơn, việc của đại Khang cùng không phải là trong một ngày thì có thể được như ý, công tử nhất định phải kiên trì mới được."
Ta biết hắn nhất định là đang nhắc nhở ta vừa rồi đã xử lý không thỏa đáng việc của Lưu Đạt Uy, khóe môi nở một nụ cười, nói:
"Lời nói của Trần tiên sinh đã làm cho ta sáng tỏ được không ít, từ hôm nay ta nhất định sẽ từ từ tỉnh táo lại."
Trần Tử Tô nở một nụ cười đầy thâm ý, cáo từ trước:
"Công tử và Dực vương cứ tiếp tục trò chuyên, Tử Tô còn phải đi chuẩn bị công việc để ngày mai nhập Tần, xin cáo lui trước."
Ta đứng dậy nói:
"Ta cùng muốn cùng nhạc phụ đại nhân đi gặp Tả Đông Tường, đi thôi!"
Tả Đông Tường tạm thời bị giam giữ tại Phụ Tân các, tuy nói là giam giữ, Dực vương cùng không có tiến hành bất cứ sự trói buộc gì với hắn hết, khi đi tới Phụ Tân các, hắn vẫn đang quỳ gối ở trong đại đường theo khuôn phép, chính như Dực vương đã nói, hôm nay từ khi hắn đến để xin thi thể của phụ thân vẫn quỳ suốt đến bây giờ, thời gian đã gần ba canh giờ rồi.
Ta cùng Dực vương sóng vai đi vào trong Phụ Tân các, Tả Đông Tường vẫn quỳ tại nơi đó không hề động đậy, đầu chấm sát mặt đất cho nên ta thấy không rõ khuôn mặt của hắn là vui hay buồn.
Hình như từ tiếng bước chân hắn đã nhận ra được là ta đã đến, thấp giọng nói:
"Tội thần Tả Đông Tường, cầu thái tử điện hạ ban thưởng cho hài cốt của gia phụ…"
Nói đến chữ cuối cùng, thanh âm đã nghẹn ngào.
Ta chậm rãi bước hai bước đến trước mặt hắn, nhìn xuống hắn:
"Nếu ngươi đã chạy thoát ra ngoài rồi, vì sao lại còn muốn trở về?"
Tả Đông Tường vẫn không dám ngẩng đầu lên:
"Điện hạ, mặc dù thần không biết gia phụ rốt cuộc đã làm chuyện gì, nhưng thần dám khẳng định, ông ấy không hề có lỗi với đại Khang!"
Ta nhíu mày, nội tâm xẹt qua một tia sát khí âm lãnh.
Lúc này Tả Đông Tường từ trong người móc ra một phong thư, cung kính trình lên trước mặt ta:
"Đây là thư của gia phụ để lại lúc đã trốn đi."
Ta rút lá thư ra, thấy phía trên quả nhiên là chữ do Tả Trục Lưu tự tay viết, nội dung vẫn không hề đề cập đến việc thân thế của ta, lúc này ta mới yên lòng, nội dung bên trong tối đa chỉ nói là bảo huynh muội Tả Đông Tường rời khỏi đại Khang, cái chết của hắn không có quan hệ đến bất cứ người nào khác.
Ta trả lại lá thư cho Tả Đông Tường, đột nhiên nói:
"Ngươi có hận ta hay không?"
Tả Đông Tường lắc đầu.
Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hai tròng mắt của hắn, nhưng từ trong đó không có tìm được bất cứ vẻ sợ hãi nào, bất kể là lập trường của Tả Đông Tường như thế nào, sự can đảm của người này quả thực khiến người bội phục.
Ta thấp giọng nói:
"Trả lại hài cốt của phụ thân ngươi cùng không khó khăn, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!"
Tả Đông Tường lớn tiếng nói:
"Chỉ cần thái tử điện hạ có thể đáp ứng trả lại hài cốt của gia phụ, điều kiện gì ta cùng đáp ứng."
Ta gật đầu nói:
"Ta muốn tất cả huynh muội các ngươi đều phải rời khỏi đại Khang, cả đời không được bước vào trong bản đồ đại Khang nửa bước!"
Tả Đông Tường gật đầu thiệt mạnh:
"Ta đáp ứng!"
Ta nháy mắt ra hiệu một cái với Dực vương:
"Nhạc phụ đại nhân, giao hài cốt của Tả tướng quốc cho hắn đi!"
Ta cùng Dực vương rời khỏi Phụ Tân các, ta không cầm nổi lòng thở dài một hơi, Dực vương thấp giọng nói:
"Vì sao thái tử lại thở dài?"
Ta quay đầu lại nhìn ánh đèn ở bên trong Phụ Tân các rồi nói:
"Nhạc phụ, có chuyện con vẫn chưa có nói cho người biết, lần này con đã thiếu Tả Trục Lưu một nhân tình rất lớn."
Dực vương nói:
"Mặc dù ta không biết nội tình cụ thể, nhưng nếu không phải là Tả Trục Lưu chủ động lui binh, lần này chúng ta sợ rằng sẽ rất phiền phức."
Ta gật đầu nói:
"Hiện tại nhạc phụ đã hiểu vì sao con muốn bảo người lưu lại thi thể của Tả Trục Lưu chưa?"
Dực vương lặng lẽ không nói.
Ta lại nói:
"Hôm nay con đối với việc của Cố Thành Hiền biểu hiện ra có chút mềm lòng, nên mới phải nhờ mọi người nhắc nhở ta. Vừa rồi khi đối mặt với Tả Đông Tường, ta vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề này."
Trong ánh mắt Dực vương hiện lên vẻ mặt khó nói rõ.
Ta thở dài nói:
"Nếu lúc này con bỏ qua cho huynh muội Tả Đông Tường, sợ rằng ngày sau nhất định sẽ trở thành cái họa tâm phúc của con, nếu như con nhẫn tâm diệt trừ hết bọn họ, tất nhiên có thể từ nay về sau ngủ yên, nhưng làm vậy con lại có lỗi với ân nghĩa của Tả Trục Lưu, nhạc phụ đại nhân có thể nói cho con biết được không, con nên làm như thế nào mới phải?"
Dực vương ngừng bước, ngửa đầu nhìn lên vầng trăng sáng hình lưỡi liềm trên không trung, hồi lâu mới nói:
"Một vương giả thủy chung sẽ phải đối mặt với vấn đề như vậy. Ta chỉ muốn hỏi con một câu, hiện tại nếu như con giết mấy huynh muội Tả Đông Tường, ngày sau có thể áy náy hay không?"
Ta không chút do dự gật đầu, nếu như thực sự giết chết mấy người họ, chỉ cần ta nghĩ đến Tả Trục Lưu thì ăn ngủ nhất định sẽ không yên.
Dực vương nói:
"Lưu lại tính mệnh của họ, tuy nói người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, song cùng phải coi trọng đến đạo nghĩa, cùng đừng làm thất vọng lương tâm của mình, nếu như mấy huynh muội Tả Đông Tường ngày sau có tâm mưu hại con, lúc đó con mới giết họ cùng không trễ. Hiện tại con đang ngồi ở địa vị cao, theo thời gian trôi qua, thực lực của họ và con sẽ càng đi càng xa, cơ hội họ đối phó con sẽ càng thêm xa vời, điều này cùng không phải là nhân từ đối với họ mà là nhân từ đối với chính bản thân con, ta không muốn sau này con mới hiểu được, áy náy mới là sự thống khổ mà trên đời này con người khó tiếp nhận nhất!"
Ta thấp giọng nói:
"Nhạc phụ đại nhân nói rất đúng, nhưng mà nếu muốn phòng bị mấy người họ, biện pháp tốt nhất vẫn là giữ họ lại ở bên cạnh."
Dực vương suy nghĩ một chút nói:
"Cho họ một chức quan nhàn tản, để cho bọn họ tại bên trong Khang đô từ từ sẽ hao mòn đi lệ khí quanh thân, cùng có thể xem là một biện pháp giải quyết rất tốt."
Dực vương thản nhiên cười nói:
"Cũng không phải ta có biện pháp, chỉ là trong hai ngày này, con mới đăng cao vị, góc độ xử lý sự việc cùng phương pháp vẫn còn chưa kịp chuyển biến, ta bên cạnh vua đã nhiều năm, rất nhiều chuyện cũng đã trải qua, tuy nhiên ta nói cùng chưa hẳn hoàn toàn đúng cả, con có thể nghe cùng có thể không nghe."
Ông lại nói:
"Ngày mai ta sẽ đi Sở Cơ, việc của Dận Thao ta nhất định sẽ làm được thỏa đáng. Đúng rồi, còn có một việc, tuổi tác của Tịnh Đức Phi cùng không nhỏ, con cảm thông cho bà ấy một chút đi, đừng để cho bà ấy hàng ngày ở trong cùng ăn no rồi tưởng niệm nỗi khổ, cứ để cho bà ấy đi theo Dận Thao đến Sở Cơ đi."
Ta suy nghĩ một chút rốt cuộc gật đầu:
"Tất cả đều nghe theo sự an bài của nhạc phụ đại nhân."
Dực vương cười nói:
"Ta thay mặt một nhà tỷ tỷ cảm ơn con, sau khi ta đưa họ đến Sở Cơ rồi sẽ đến Lục Hải Nguyên đón Sở Nhi trở về."
Ta nặng nề gật đầu nói:
"Con cũng rất nhớ đến cô ấy, nhạc phụ đại nhân trên đường nhất định phải chú ỷ sức khỏe, nhất thiết đừng để khổ cực bản thân."
Dực vương cười nói:
"Con đang sợ Sở Nhi đi đường sẽ mệt nhọc chứ gì?"
Ta bị ông vạch trần tâm ý, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên.
Khi trở lại cần Chính điện, thấy Đa Long đang đợi ở đó, ta cười nói:
"Đa tổng quản, đã trễ thế này còn tìm ta có chuyện gì?"
Đa Long cười nói:
"Cần Chính điện là nơi xử lý chính vụ, ở lại rất bất tiện, hơn nữa cự ly quá gần đại điện, buổi tối có phần không thanh tĩnh, nô tài lo lắng cho chủ tử nghi ngơi ở chỗ này sẽ không tốt."
Ta thản nhiên nói:
"Chẳng qua là tạm thời nghỉ ngơi, hà tất phải phiền phức như thế!"
Đa Long nói:
"Không phiền phức chút nào, chủ tử, nô tài đã chỉnh lý lại Bách Ninh cung rồi, nơi đó yên tĩnh, không ồn ào náo động, là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi."
Ta cười nói:
"Ngươi đã chỉnh lý xong rồi thì ta đành phải qua vậy."
Bách Ninh cung ta cũng biết, chỗ đó đã từng là nơi Hâm Đức Hoàng dùng để nghỉ hè tại trong cung, phía dưới có bố trí hầm băng, xung quanh là khu trồng cây cảnh vắng vẻ, hoàn cảnh thanh nhã, đích thật là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi.
Đa Long cười nói:
"Nô tài sẽ dẫn đường cho chủ tử!"
Hắn cầm theo đèn lồng đi ở phía trước, ta bước chậm theo phía sau hắn, đi xuyên qua một hành lang ở trong cung hơn một dặm đường, mới đến trước Bách Ninh cung. Trước đại môn sớm đã có tám võ sĩ thủ hạ của ta đứng ở nơi đó. Mặc dù Đa Long là tổng quản trong cung, nhưng thay thế tẩm cung cho ta cũng phải đạt được đồng ý của Tiêu Tín và Xa Hạo trước, vững tin tại Bách Ninh cung không có bất cứ tình huống dị thường nào mới dám yên tâm để cho ta qua đây nghỉ ngơi.
Đi vào đại môn, mùi hoa khắp vườn theo làn gió đêm nhè nhẹ thấm vào ruột gan, toàn bộ khu vườn được bao phủ trong một tầng ánh trăng mông lung, càng phát ra một loại vẻ đẹp yên ả tĩnh lặng.
Ánh đèn trong Bách Ninh cung đã được châm lên.
Đa Long đưa ta đến trước cửa, cười nói:
"Chủ tử, bên trong có cung nữ hầu hạ ngài, đêm nay lão nô sẽ an giấc trong căn phòng nhỏ ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi một tiếng là được."
Ta thoả mãn gật đầu nói:
"Làm phiền Đa tổng quản rồi!"
Đa Long cười thần bí, khom người đi về phía căn phòng nhỏ ở bên trái.
Đi vào trong Bách Ninh cung, một cung nữ mặc trang phục màu đỏ mỉm cười tiến lên nghênh đón, quỳ gối trước mặt ta, ôn nhu nói:
"Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ!"
Ta vẫn chưa lưu ý đến khuôn mặt của nàng, lúc này nghe được thanh âm của nàng mới cảm thấy rất quen thuộc, cúi đầu nhìn thì thấy chính là cung nữ này không ngờ là Ngọc Tỏa theo hầu Trân phi, trong lòng ta không khỏi giật mình, thảo nào Đa Long cười đến thần bí như vậy, tên nô tài này quả nhiên rất hiểu ý người, xem ra đêm nay an bài ta nghỉ ngơi ở trong Bách Ninh cung là có một phen thâm ý khác.
"Ngọc Tỏa, ngươi đứng lên đi!"
Lúc này Ngọc Tỏa mới đứng dậy.
Ta nhìn bốn phía, cùng không thấy bóng dáng của Trân phi đâu, thấp giọng nói:
"Nàng đâu?"
Trong đôi mắt của Ngọc Tỏa hiện ra ý cười, nàng chỉ vào phía sau màn che.
Ta khó có thể ức chế được sự kích động trong nội tâm, bước nhanh đi đến phía sau màn che, xốc lên màn che đã thấy trong ánh đẻn hồng đong đưa, Trân phi mặc bộ váy dài màu hồng thấp đến ngực, áo khoác mỏng màu trắng nửa trong suốt, thân thể trắng sáng như ẩn như hiện, càng phát ra vẻ mê người hơn.
Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo lệ quang trong suốt, bộ ngực đẫy đà bởi vì kích động mà phập phồng kịch liệt. Ta vẫn còn nhớ kỹ bộ váy này là lúc trước nàng mặc khi đưa tiễn ta đến đại Khang làm con tin. Ký ức của ta đột nhiên trở về ban đêm gió tuyết tung bay đó.
Ta bước nhanh đến cạnh người nàng, đột nhiên mạnh mẽ ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, dường như muốn đem nàng hoà tan vào trong cơ thể ta. Đôi môi nóng bỏng của Trân phi như phát cuồng tìm vị trí của môi ta, chúng ta toàn lực hôn nhau, tất cả thoáng như hôm qua, tất cả lại như mộng cảnh…
Vùng vẫy một lúc, Trân phi lẳng lặng nằm ở trước ngực ta, mái tóc dài tán loạn càng hiển lộ dung nhan tuyệt mỹ, ta nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói:
"Tất cả cũng đã qua rồi, ta sẽ không để cho nàng phải chịu thêm một chút oan ức nào nữa."
Trân phi thản nhiên cười nói:
"Có thể lần thứ hai nhìn thấy chàng, trong lòng ta đã rất thỏa mãn rồi, sau này cũng không còn có bất cứ hy vọng xa vời gì nữa."
Ta cầm lấy bàn tay nàng:
"Ta muốn cho nàng cả đời được ở bên cạnh ta!"
Trân phi dịu dàng nói:
"Dận Không, chàng đã từng nghĩ tới chưa, việc giữa chúng ta vĩnh viễn không thể ngửa mặt nhìn trời, tối nay trước khi tới đây ta đã nghĩ tới rồi, quan hệ của chúng ta hãy cứ kết thúc từ đây, ta không muốn bởi vì ta mà ảnh hưởng đến danh dự của chàng."
Ta thấp giọng nói:
"Ngọc Oánh, ta đã sai người trùng tu Mộc Ân am, nghĩ thu xếp cho nàng ở nơi đó, không biết nàng có nguyện ý hay không?"
Trân phi rưng rưng nước mắt ôm lấy người ta, khẽ nói:
"Ngọc Oánh nguyên ý!"
Phải biết ràng sau khi nàng đáp ứng việc này, đối với bên ngoài đó là cả đời thủ trinh vì Hâm Đức Hoàng, quãng đời còn lại sẽ phải sống qua những ngày với đèn xanh phật cổ, càng có ý nghĩa sẽ vứt bỏ địa vị nên có.
Ta hôn lên đôi môi mềm mại của nàng:
"Tội cho nàng rồi!"
Trân phi khẽ nói:
"Chàng sai rồi, từ khi Ngọc Oánh vào cung tới nay, chưa từng sống qua những ngày vui vẻ như vậy."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Ngọc Tỏa:
"Thái tử điện hạ, Đa tổng quản có việc gấp muốn gặp ngài."
Ta nhíu mày, Đa Long sớm như vậy đã qua đây quấy rầy ta, nghĩ đến nhất định là có việc gấp.
Trân phi hầu hạ ta rửa mặt xong, mặc vào y bào, ta ôm lấy nàng lưu luyến không rời, Trân phi dịu dàng nói:
"Mau đi đi, ban đêm ta sẽ qua đây nữa."
Lúc này ta mới hỏi nàng là đến Bách Ninh cung như thế nào.
Trân phi cười nói:
"Hầm băng ở phía dưới Bách Ninh cung cùng Thu Loan cung chỗ ta ở có đường băng thông nhau, để tiện cho việc ngày nắng nóng vận chuyển băng lạnh, chìa khoá mở đường băng cũng nằm trong tay Đa tổng quản phụ trách quản lý."
Ta không khỏi nở nụ cười, con cáo già Đa Long quả nhiên giảo hoạt.
Đa Long vẻ mặt kinh hoảng đang đứng ở ngoài cửa, thấy ta đi ra, thấp giọng nói:
"Thái tử điện hạ, tối hôm qua xảy ra một đại sự!"
Ta có chút bất mãn trừng mắt với hắn:
"Chuyện gì mà đáng cho ngươi phải luống cuống như vậy?"
Đa Long nói:
"Cung nữ Tĩnh Dao đi theo bên người Hoàng hậu đã tự sát!"
Đa Long thở dài nói:
"Mặc dù Hoàng hậu bại liệt nằm trên giường, nhưng hoàng hậu luôn coi Tĩnh Dao như con gái thân sinh của mình, vừa rồi đã gọi lào nô qua, nói cái gì cùng phải tìm ra hung thủ đã hại chết Tĩnh Dao."
Ta cười lạnh nói:
"Ngươi không phải nói Tĩnh Dao tự sát còn gì, làm sao mà tìm được hung thủ?"
Đa Long mếu mặt nói:
"Thời gian Tĩnh Dao chết đã mang thai bốn tháng…"
"Cái gì?"
Ta giật mình, nếu thế thì đây không phải chuyện đùa, chuyện này nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng của ta nhiều.
Đa Long nói:
"Phiền toái nhất chính là, hoàng hậu cứ một mực chắc chắn là Hạ vương hiếp xong giết Tĩnh Dao ! Hoàng hậu cùng đã gọi qua nhóm cựu thần, hiện tại nhất định phải có một kiến giải về việc này."
Ta cả giận nói:
"Lập tức bảo Hạ vương đến cần Chính điện chờ ta, ta cũng muốn nghe lời giải thích của hắn!"
Ta vừa đến cần Chính điện, Hạ vương đã chạy qua, thấy sắc mặt của ta, hắn lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, khẽ nói:
"Thái tử điện hạ…"
Ta hừ lạnh một tiếng:
"Hoàng thúc, việc của Tĩnh Dao rốt cuộc là thế nào?"
Hạ vương thở dài nói:
"Chuyện này... quả thực là trách ta, ta cùng Tĩnh Dao sớm đã có tư tình, nhưng ngại cô ấy là người bên cạnh hoàng hậu, ta vẫn không cách nào mang cô ấy đến bên người. Hôm qua lúc ta vào cung gặp mặt hoàng hậu, cô ấy lại bức ta cho cô ấy một cái danh phận, dưới tình thế cấp bách ta đã làm ầm lên với cô ta, nào ngờ... cô ta lại tự sát..."
Hạ vương có vẻ rất khổ sở.
Ta vỗ mạnh một cái lên bàn:
"Hoàng thúc, thúc thật là hồ đồ a! Hiện tại là lúc nào, thúc lại úp cho ta một cái sọt như vậy, hiện tại hoàng hậu đã triệu tập một đám cựu thần, nhất định phải truy cứu chuyện này, thúc bảo ta phải làm gì đây?"
Hạ vương sợ quá quỳ rạp xuống đất:
"Thái tử điện hạ, ta thực sự không có giết Tĩnh Dao, trong bụng Tĩnh Dao còn có cốt nhục của ta, sao ta có thể nỡ lòng mà giết cô ấy cho được?"
Ta cười lạnh nói:
"Những lời này thúc cứ đến nói với hoàng hậu đi, ta tin tưởng thúc thì có tác dụng gì?"
Hạ vương run giọng nói:
"Mấy lão già kia đã sớm nghĩ diệt trừ ta, lần này có hoàng hậu giúp bọn chúng, ta chỉ sợ khó mà giãy bày."
Ta thấy hình dạng sợ hãi của Hạ vương, trong lòng thầm may mắn, may mà chưa có lựa chọn hắn đảm nhiệm chức vị hữu tướng quốc, bằng không chỉ cần chuyện này của hắn mà để lộ ra dấu vết, chắc sẽ khiến cho ta phải bận bịu mà xử lý.
Lúc này Ung vương và Hoàng Đoan Phòng cùng chạy qua đây, ta bảo Hạ vương tạm thời lảng tránh ở phía sau bình phong.
Hai người Ung vương và Hoàng Đoan Phòng mặc dù cùng là vì việc của Hạ vương mà đến, nhưng lập trường lại không giống nhau.
Sau khi hai người hướng ta thi lễ, ta lạnh lùng nói:
"Mục đích đến của hai người ta đều biết rõ, chuyện nếu đã xảy ra, mọi người cứ thương lượng một biện pháp để giải quyết đi."
Ung vương nói:
"Thái tử điện hạ, ta đã sai người điều tra rõ, Tĩnh Dao rõ ràng là tự sát, không có quan hệ trực tiếp cùng Hạ vương, hoàng hậu luôn miệng muốn xử lý nghiêm khắc Hạ vương, nghi ngờ là nhân cơ hội mà quan báo tư thù."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Cựu thần cũng không cho là như vậy, Tĩnh Dao mặc dù là tự sát, nhưng trong bụng đã mang thai được bốn tháng là sự thực, chỉ cần là tội ác dâm loạn cung đình này, Hạ vương chỉ sợ cùng khó tránh khỏi bị chém đầu!"
Hoàng lão đầu này từ trước đến nay ghét ác như thù, nói ra câu nào cùng không hề nể mặt.
Ung vương lớn tiếng nói:
"Chết chẳng qua là một cung nữ, lẽ nào hoàng hậu còn muốn bắt Hạ vương đền mạng cho nó hay sao?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Cũng không thể nói như thế, chết mặc dù chỉ là một cung nữ, song lại liên lụy tới tất cả nội cung. Hành vi của Hạ Vương không đứng đắn, thân là thân phận hoàng tộc, không biết cẩn thận trong lời nói và việc làm, lại câu dẫn thị nữ bên người hoàng hậu dẫn đến mang thai, ảnh hưởng xấu chưa từng xảy ra từ khi đại Khang khai quốc đến nay, nếu bỏ qua, sợ rằng ngày sau hoàng cung sẽ không còn đạo lý để mà thuận theo nữa."
Ung vương cả giận nói:
"Nếu Hoàng đại nhân đã có biện pháp, vậy đại nhân nói xem, rốt cuộc nên làm như thế nào?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Thân phận của Hạ vương dù sao cùng đặc biệt, cựu thần không dám tự tiện quyết đoán, chuyện này tốt nhất cứ để cho thái tử điện hạ đích thân xử lý."
Nhìn không ra công phu đá bóng của Lão đầu này còn là nhất lưu nữa chứ.
Ta suy nghĩ một chút, chuyện này với ta mà nói cùng không phải là một chuyện xấu, nhân cơ hội đúng lúc có thể thực thi kiến nghị thay đổi của Đa Long. Cái ông Hạ vương này thành sự không đủ bại sự có thừa, vừa lúc ta cùng vứt luôn đi không cần.
Ta mỉm cười nói:
"Trước khi nói đến chuyện này, có một việc ta còn muốn hỏi ý kiến của Hoàng đại nhân trước."
Hoàng Đoan Phòng cung kính nói:
"Thái tử cứ việc nói, cựu thần rửa tai lắng nghe."
Ta gật đầu nói:
"Ta muốn cho đại nhân đảm nhiệm chức hữu tướng quốc của đại Khang, không biết ý của Hoàng đại nhân thế nào?"
Hoàng Đoan Phòng giật mình, hắn cũng không nghĩ đến không ngờ ta lại đi thăng quan cho hắn, hơn nữa còn để hắn đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy. Hoàng Đoan Phòng thấp giọng nói:
"Thần thì có tài đức gì? Chức vị tướng quốc quan hệ trọng đại, mong thái tử điện hạ suy nghĩ kỹ."
Ta cười nói:
"Ta đã suy nghĩ qua rồi, cứ định như thế đi! Chốc nữa sẽ chiếu cáo thiên hạ!"
Hoàng Đoan Phòng không thể làm gì khác hơn là khom người tạ ân:
"Thần Hoàng Đoan Phòng đa tạ thái tử điện hạ."
Ung vương có chút mất mát nhìn ta, hắn cũng không có nghĩ đến ta sẽ giao vị trí hữu tướng quốc cho lão đầu ngang ngược này.
Ta cười nói:
"Hiện tại Hoàng tướng quốc có thể nói nên xử trí chuyện này như thế nào rồi chứ?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Cựu thần chỉ có một kiến nghị, muốn dẹp loạn trường phong ba này phải xử lý nghiêm khắc Hạ vương!"
Hạ vương vẫn núp ở phía sau bình phong để nghe trộm cùng không nhẫn nhịn nổi nữa, nhanh chóng đi ra ngoài, cả giận nói:
"Hoàng Đoan Phòng, Long Thiên Tứ ta đâu có đắc tội qua với ông, sao ông lúc nào cùng đối nghịch với ta thế hả?"
Hoàng Đoan Phòng thấy Hạ vương đột nhiên xuất hiện, không biểu hiện ra bất cứ sợ hãi nào, bình tĩnh nói:
"Hiện tại Đại Khang đang ở vào thời kì rất đặc biệt, con mắt của văn võ bá quan đều nhìn chăm chú vào trên người thái tử, việc của Tĩnh Dao dù lớn dù nhỏ, nếu như không làm ầm lên thì đó là may mắn của Hạ vương, song hiện tại hoàng hậu lại mượn chuyện này để gây khó dễ, toàn bộ triều dã cùng đã biết chuyện này, chúng ta không thể ngồi yên không lý đến, nếu như xử lý có chút không thoả đáng, tất sẽ khiến cho triều dã chấn động…"
Khuôn mặt Hạ vương xám như tro tàn, rốt cuộc hắn đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Ung vương cũng không khỏi thở dài một hơi.
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Lấy tính tình của Hạ vương cùng không thích hợp ở lại Khang đô, kỳ thực Du Lâm thành trì tuy nhỏ, nhưng tự tại thoải mái, vì sao Hạ vương không suy nghĩ thử xem!"
Hạ vương vô lực cúi đầu xuống, hắn lao lực thiên tân vạn khổ mới từ Du Lâm thành nhỏ nhoi trở về Khang đô, vốn định sau khi ta nắm quyền có thể thuận buồm xuôi gió, cùng không từng nghĩ lại xảy ra chuyện này, trong nháy mắt lại sắp đưa hắn trở về chỗ cũ.
Ta chậm rãi gật đầu nói:
"Hoàng tướng quốc nói rất có đạo lý, Tĩnh Dao mặc dù không phải là do hoàng thúc tự tay giết chết, nhưng tội dâm loạn cung đình quyết không thể xem nhẹ..."
Ta dừng lại một chút lại nói:
"Nghĩ đến thúc chỉ là nhất thời hồ đồ, miễn đi vương vị của thúc, giáng đến Du Lâm thành, ngày sau để xem thúc sửa đổi thái độ thế nào mới quyết định đến việc trở về Khang đô."
Hạ vương hối hận tới cực điểm, nhưng sự tình đã tới nước này hắn có biện pháp nào đâu, chỉ phải tiếp nhận hiện thực này.
Hạ vương cùng Hoàng Đoan Phòng đi rồi, Ung vương thì ở lại, ta biết trong lòng hắn đang bất mãn đối với phương pháp xử lý vừa rồi của ta, ở lại chắc là vì chuyện này.
Ung vương nói:
"Thái tử điện hạ, Hạ vương mặc dù phong lưu, nhưng mà vẫn chưa gây ra sai lầm lớn, lần này điện hạ có phải đối với hắn quá mức nghiêm khắc rồi không?"
Ta lạnh lùng nói:
"Hoàng thúc, hiện tại là lúc nào? Lúc này Đại Khang yêu cầu nhất chính là ổn định, ta không muốn thấy nhóm cựu thần kia mượn đề tài để nói chuyện của mình, để rồi xảy ra chuyện!"
Ung vương nói:
"Nhưng chỉ vì một cung nữ…"
Ta dùng tay ra hiệu ngăn hắn tiếp tục nói.
Ta thấp giọng nói:
"Việc các ngươi đã làm cho ta, trong lòng ta rất rõ ràng, nhưng điều đó cùng không có nghĩa là các ngươi có thể làm xằng làm bậy, thân là trưởng bối, đầu tiên là phải học được tự kiềm chế, đừng để cho những người khác có cơ hội mà công kích mình."
Ung vương đỏ mặt, gật đầu.
Ta lại nói:
"Hoàng thúc, thiên hạ của đại Khang không chỉ của một mình Long Dận Không ta mà là thuộc về toàn bộ gia tộc Long thị chúng ta!"
Cái chết của Tĩnh Dao rốt cuộc cùng theo sự kiện bị giáng chức của Hạ vương mà vẽ lên dấm chấm tròn viên mãn, chuyện này nhắc nhở ta, cho dù là hoàng hậu đã liệt vẫn còn có thế lực của nàng, điều này cũng thúc đẩy quyết tâm ta sẽ thanh lý họ ra khỏi hậu cung, dưới bày mưu đặt kế của ta, Đa Long dời các các vị tần phi từ trong cung xá của Hâm Đức Hoàng ra ngoài, tập trung ở tại trong hai tòa viện phía tây bắc hoàng cung.
Mộc Ân am đã bắt đầu trùng tu, Trân phi trước khi nhập am đã đến xuất gia tại Pháp Nghiêm tự nhà chùa của hoàng gia Khang đô, đợi đến khi Mộc Ân am xây thành thì mới trở về hoàng cung.
Hứa Vũ Thần suất lĩnh một vạn đại quân từ Yên quốc đến Khang đô, lập tức liền đưa vào trong chỉnh sửa của tân pháp, tình thế của Khang đô sơ bộ đã được ổn định, ta để Xa Hạo đảm nhiệm chức vụ tổng quản Ngự Lâm quân, đem nhiệm vụ trùng kiến Long Tương quân giao cho Triệu Khiếu Dương, Đột Tạ đảm nhiệm Phó thống lĩnh Long Tương quân, toàn bộ lực lượng quân sự của Khang đô đã được tẩy rửa một lần, quyền lực của then chốt cũng đều được nắm giữ ở trong tay thủ hạ thân tín của ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hàn Nhữ Thành ở lại Khang đô đảm nhiệm thống lĩnh thuỷ quân, bản thân việc này chính là đại tài tiểu dụng, ta sai hắn đem thuỷ quân Khang đô giảm bớt xuống còn 1000 người, sau đó đến Miện Trì phụ trách tổ kiến lại thuỷ quân ở Miện Trì và Tịch Dương, số thuỷ quân này đã trở thành lực lượng quan trọng nhất thủ hộ cửa ngõ phía Đông đại Khang.
Trần Tử Tô đến Tần quốc rất nhanh đã sai người mang tin tức trở về, người đưa tin không chỉ mang đến cho ta lá thư Tinh Hậu tự tay viết còn mang đến tin tức Tần quốc đã xảy ra nạn hạn hán.
Ta xem xong bức mật hàm Tinh Hậu tự tay viết tâm tình bất giác trở nên có chút trầm trọng, nạn hạn hán lần này của Tần quốc tương đối nghiêm trọng, Tinh Hậu tại trong thư đề xuất việc mượn lương, không lâu sau Trần Tử Tô sẽ gặp sứ thần Tần quốc cùng nhau trở về.
Ta sai người gọi tới hai người Hứa Vũ Thần và Hoàng Đoan Phòng, bàn bạc việc mượn lương.
Hai người gần đây đều bận rộn việc chỉnh sửa tân pháp, hình dáng đều có chút tiều tụy, nhìn hai thần tử tận tâm tận lực trước mắt trong lòng ta không khỏi ấm áp. Hứa Vũ Thần đương nhiên là không cần thiết phải nói, từ khi Hoàng Đoan Phòng đảm nhiệm hữu tướng quốc, sự tận trách của hắn làm cho ta vô cùng cảm động, càng cảm thấy quyết định của mình không có sai.
Mắt thấy thời gian đã gần đến bữa tối, ta bảo thái giám chuẩn bị cơm tối, mời hai người họ cùng nhau dùng cơm. Ta thân thiết nói:
"Các ngươi đừng chỉ lo việc triều đình, còn phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, các ngươi là sống lưng của đại Khang, nếu như thân thể suy sụp thì còn ai ra giúp ta nữa."
Hoàng Đoan Phòng cảm kích gật đầu, lúc đầu hắn cùng ta chống đối cùng là đối việc việc chứ không phải người. Năng lực của ta cùng uy vọng đã rõ như ban ngày, trải qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, từ đáy lòng hắn đã thừa nhận người chủ nhân mới là ta.
Ta chỉ vào thức ăn đầy bàn nói:
"Khi ăn cơm sẽ không câu nệ cái lễ tiết gì hết, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Hứa Vũ Thần nói:
"Nghe nói người đưa tin của Trần tiên sinh đã từ Tần quốc tới đây!"
Ta gật đầu nói:
"Hôm nay gọi các ngươi qua đây chính là vì chuyện này, các ngươi đã nghe nói việc Tần quốc xảy ra nạn hạn hán chưa?"
Hai người đồng thời gật đầu, Hoàng Đoan Phòng nói:
"Chuyện này ta nghe nói đã có hơn nửa tháng, nhưng gần đây quá bận rộn việc triều chính đại Khang nên chưa có chú ý nhiều."
Hứa Vũ Thần mỉm cười nói:
"Thái tử điện hạ không nói việc liên minh hai nước trước tiên nói chuyên nạn hạn hán của Tần quốc, có phải Tần quốc mở miệng mượn lương của chúng ta không?"
Ta cười nói:
"Hứa tướng quốc quả nhiên có khả năng biết trước, không sai, Tần quốc mở miệng mượn lương của chúng ta."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Thái tử điện hạ cho mượn hay là không?"
Hắn nói xong câu đó rồi tự mình bật cười trước:
"Những lời này lào phu hỏi có chút dư thừa, lấy quan hệ giữa hai nước Khang Tần thì thái tử điện hạ nhất định phải cho mượn rồi."
Ta gật đầu nói:
"Lương nhất định phải cho mượn, nhưng ta cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể hiện tại của đại Khang, chúng ta rốt cuộc có thể cho mượn bao nhiêu mới không ảnh hưởng đến dân sinh của bổn quốc, đặc sứ của Tần quốc sẽ đi theo Trần tiên sinh cùng qua đây, ta tính cùng là việc trong vòng 10 ngày, trong vòng 10 ngày này ta hy vọng các ngươi có thể đem số lương dự trữ của đại Khang làm ra một bản thống kê sơ lược."
Hứa Vũ Thần nói:
"Chuyện này không khó, kỳ thực chúng ta sớm đã bắt tay vào việc thống kê số lương dự trữ của đại Khang rồi, nếu thuận lợi hai ngày này sẽ kết thúc."
Ta cười nói:
"Như vậy rất tốt, xem ra ta đã suy nghĩ nhiều rồi."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Có chuyên cựu thần phải hồi bẩm."
Ta nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn, biết chuyên này nhất định không phải chuyên đùa, mỉm cười nói:
"Hoàng tướng quốc mời nói."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Tồn ngân trong quốc khố của Đại Khang hiện tại chỉ có 350 vạn lượng, lúc trước bệ hạ đăng cơ, tồn ngân trong quốc khố đã có 7200 vạn lượng, trong vài chục năm bệ hạ tại vị, quốc khố đã tiếp cận sát biên giới trống rỗng."
Ta nhíu mày, không nghĩ tới hiện trạng kinh tế của đại Khang lại kém đến như vậy.
Hứa Vũ Thần ngắt lời nói:
"Hâm Đức Hoàng uỷ nhiệm cho quan viên bình thường dựa vào yêu thích của bản thân, thường thường cao hứng lại miễn đi thuế má của một số quận huyện, hoặc là đột nhiên tăng thuế má, mà trải qua thẩm tra của chúng ta hẳn là các quận huyện được miễn đi thuế má, thuế chưa bao giờ bị miễn trừ qua, các quận huyện tăng thuế má so với con số hắn yêu cầu còn nhiều hơn vài lần. Nói cách khác, thuế ngân của bách tính chiếu theo giao nộp không lầm, thế nhưng trong quốc khố lại không có bạc, toàn bộ bị quan viên địa phương bóc lột hết."
Ta cả giận nói:
"Không ngờ có chuyện như vậy?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Không chỉ như vậy, rất nhiều khu còn có một số chính sách riêng, ngoại trừ chế độ thuế mà đại Khang quy định, quan viên địa phương lại tự ý thu vào thuế má, oán hận của bách tính đối với triều đình hơn phân nửa đều là do đám quan viên tham tang uổng pháp này tạo thành!"
Ta cả giận nói:
"Chuyện này nhất định phải tra rõ tới cùng, đám quan viên tang uổng pháp một khi tra thực thì bắt cho ta, một người cùng không thể buông tha!"
Hứa Vũ Thần cười lắc đầu nói:
"Thái tử điện hạ, thần muốn hỏi ngài rốt cuộc là muốn trị tham hay là muốn thu hồi lại thuế ruộng đã bị tổn thất?"
Ta có chút mù mờ nhìn sang Hứa Vũ Thần:
"Hai cái thì có gì khác nhau sao?"
Hứa Vũ Thần nói:
"Nếu như là trị tham, sợ rằng sẽ liên quan đến các quan hệ các cấp độ, một nửa thần tử của Khang quốc thậm chí là các vị vương gia công chúa trong hoàng tộc cùng sẽ bị liên lụy vào, nếu như thái tử muốn truy cứu tới cùng, đến lúc đó người bị chém tuyệt đối sẽ không phải là một số lượng nhỏ."
Ta hít một ngụm lãnh khí. Nếu thật là như vậy, thế cục của đại Khang sẽ một lần nữa rơi vào trong một mảnh hỗn loạn.
Hứa Vũ Thần nói:
"Kỳ thực đối đãi thần tử cùng như như đối đã với phụ nữ, đánh nhẹ hắn sẽ không nhớ được, đánh nặng lại sẽ hoàn toàn ngược lại. Điện hạ nhất định phải nắm nắm chặt chừng mực này."
Ta cười nói:
"Xem ra đánh nặng không được, đánh nhẹ cùng không được. Vậy thì đánh tới khi họ nôn hết ra số ngân lượng đã nuốt mới thôi!"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Thái tử điện hạ dự định đánh thế nào đây?"
Ta cười lạnh nói:
"Tìm ra mấy tên lớn nhất trong đó, để cho bọn họ nhổ ra bạc, đem chuyện này làm cho thiên hạ đều biết, muốn cho bọn quan viên nhỏ biết, muốn để cho chúng phải khiếp sợ, muốn để cho chúng chủ động trả ngân lượng trở về trong quốc khố!"
Bảy ngày sau, Trần Tử Tô thuận lợi trở về Khang đô, cùng đi với hắn còn có một người bạn cũ của ta gặp gỡ đã lâu. Đặc sứ Tần quốc Yến Hưng Khải. Không nghĩ tới Tinh Hậu sẽ để cho đối thủ bình sinh lớn nhất đi tới đại Khang, lẽ nào nàng để Yến Hưng Khải đến đây còn có một phen dụng ý khác?
Trần Tử Tô cùng Yến Hưng Khải đến Khang đô lúc nửa đêm, Trần Tử Tô không dám nán lại, đêm đó liền vào cung cầu kiến ta.
Ta tiếp kiến Trần Tử Tô ở trong Cam Ninh cung.
Trần Tử Tô áy náy nói:
"Tử Tô đêm khuya đến quấy rầy mộng đẹp của công tử, mong rằng thứ tội!"
Ta cười nói:
"Hai ngày này ta vẫn đang chờ tin tức của tiên sinh, dù sao thì cùng là ngủ không được, vừa rồi còn đang đọc sách mà!"
Ta bắt chuyện Trần Tử Tô ngôi xuống.
Trần Tử Tô nói:
"Đêm khuya Tử Tô vào cung chính là vì một việc gấp!"
"Có phải vì việc của Yến Hưng Khải không?"
Trần Tử Tô gật đầu nói:
"Thư Tinh Hậu tự tay viết ở đây!"
Tin hàm lần trước của Tinh Hậu là cầu ta mượn lương, lần này lại không biết vì chuyên gì? Mở tin hàm ra, nương theo ngọn đèn ta xem lướt qua một lần, trên giấy viết chi năm chữ "Tru sát Yến Hưng Khải".
Ta cười lắc đầu, đem tin hàm đưa cho Trần Tử Tô, kỳ thực khi ta biết Yến Hưng Khải đại biểu Tần quốc mà đến thì đã có loại dự cảm này, lần này Tinh Hậu sợ rằng là muốn mượn cơ hội này hạ thủ với Yến Hưng Khải, bây giờ đã chứng thực suy đoán của ta.
Trần Tử Tô nói:
"Xem ra lần này Yến Hưng Khải là một đi không trở lại."
Ta thở dài nói:
"Người này nguy hại Tần quốc đã nhiều năm, Tinh Hậu sớm có tâm tư trừ khử hắn, chẳng qua khổ nổi thế lực của hắn tại Tần quốc không nhỏ, trong lúc nhất thời vô pháp hạ thủ với hắn được, hiện tại muốn mượn tay của ta trừ khử hắn coi như là giải quyết xong một tâm nguyên nhiều năm."
Trần Tử Tô nói:
"Công tử có thật muốn giết Yến Hưng Khải không?"
Ta dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn rồi nói:
"Yến Hưng Khải đã từng nhiều lần hại ta, người này chết chưa hết tội, tuy nhiên…"
Ta đứng dậy bước đi hai bước mới nói:
"Nhưng nếu như hắn chết ở cảnh nội đại Khang, chúng ta nhất định phải gánh tội danh mưu sát sứ thần Tần quốc."
Trần Tử Tô nói:
"Việc Tần quốc mặc dù do Tinh Hậu xử lý, nhưng Yến Hưng Khải cùng không phải là nhân vật bình thường, cái chết của hắn tất phải làm cho quốc nội của Tần quốc dấy lên một cổ sóng triều phản đối đại Khang."
Ta lo lắng nhất chính là chuyên này, huống chi Yến Hưng Khải còn là huynh trưởng kết nghĩa của ta, nếu như ta giết hắn, chẳng phải là muốn gánh trên lưng thanh danh bất nghĩa còn gì. Nhưng mà Tinh Hậu nếu đã mở miệng cầu ta, việc này ta nhất định phải giúp nàng hoàn thành, nghĩ tới đây, ta lập tức liền hạ quyết tâm, thấp giọng nói:
"Yến Hưng Khải phải chết, tuy nhiên chuyên này nhất định phải làm thỏa đáng."
Trần Tử Tô nói:
"Ý của công tử là muốn giá họa người khác?"
Ta gật đầu nói:
"Chúng ta chỉ cần nghĩ một biện pháp, để hắn chết ở địa phương bên ngoài đại Khang, đến lúc đó chúng ta đương nhiên có thể đùn đẩy hết trách nhiệm!"
Trần Tử Tô cười nói:
"Chủ ý này của Công tử quả thực rất tuyệt, tuy nhiên có chuyện công tử cần phải lưu ý, chính là bởi vì đấu tranh giữa Yến Hưng Khải và Tinh Hậu mới làm cho nội bộ của Tần quốc thủy chung bị vây trong hỗn loạn, lực lượng song phương chế ước lẫn nhau làm cho Tần quốc không cách nào đạt được sự phát triển hài lòng, nếu như công tử diệt trừ khối u ác tính là Yến Hưng Khải cho Tinh Hậu, có thể sẽ sản sinh hậu hoạn hay không? Mong rằng công tử suy nghĩ cho kỹ."
Ta chẳng phải không có nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng lấy tình ý của Tinh Hậu đối với ta, nàng hẳn là sẽ không phản bội lại ta, lại nói sau khi Yến Nguyên Tông chết rồi, từ lâu nàng đã mất đi cái tâm tranh quyền đoạt lợi, sao lại sản sinh ra ý nghĩ khác? Lần này sở dĩ muốn giết Yến Hưng Khải, đại khái là bởi vì duyên cớ cừu hận ngày xưa.
Chính ngọ ngày hôm sau, ta tại Lưu Hương viên mở tiệc chiêu đãi Yến Hưng Khải, ta vẫn chưa để cho người khác đi cùng y.
Yến Hưng Khải đúng hẹn mà đến, dáng dấp của y vẫn không khác gì khi xưa, chỉ là ở trước mặt ta có vẻ khiêm tốn rất nhiều, cung kính nói:
"Sứ thần đại Tần Yến Hưng Khải tham kiến thái tử điện hạ!"
Ta ha ha phá lên cười, đứng dậy cầm lấy cánh tay Yến Hưng Khải:
"Đại ca chẳng lẽ không nhận ra người huynh đệ này hay sao?"
Yến Hưng Khải mỉm cười nói:
"Xưa khác, nay khác, hiện tại Hưng Khải sao dám sơ suất."
Ta cười nói:
"Đại ca xem, hôm nay ta vẫn chưa mặc vương phục, ở đây trừ đại ca và ta ngoài ra không có những người khác ở đây, sở dĩ ta ở chỗ này mời đại ca mà không phải lựa chọn trong đại điện, chủ yếu chính là vì một chữ tình ngày xưa với đại ca, lẽ nào đại ca thực sự đã ghét bỏ người huynh đệ này hay sao?"
Yến Hưng Khải làm ra bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt, nắm chặt hai tay ta nói:
"Huynh đệ, cùng không phải là người làm ca ca này ghét bỏ ngươi, thật sự là ta tự ti mặc cảm, không dám nhận cái xưng hô đại ca này."
Lúc này chúng ta mới ngồi xuống bàn bên cạnh.
Phía sau thái giám dâng rượu và thức ăn, ta bưng lên ly rượu nói:
"Đại ca không quản thiên lý mà đến, huynh đệ lấy ly rượu này tẩy trần cho đại ca!"
Yến Hưng Khải gật đầu, cầm lên ly rượu cạn một ly với ta, đề tài chuyển lên trên nhiệm vụ lần này của y:
"Thái tử điện hạ, lần này thái hậu để cho ta qua đây là vì việc bàn bạc mượn lương."
Ta cố ý xụ mặt không vui:
"Nếu như đại ca còn xem ta như người xa lạ như thế, ta sẽ lập tức đi khỏi đây, việc mượn lương cùng không tính gì nữa!"
Yến Hưng Khải vẻ mặt tươi cười nói:
"Huynh đệ, ca ca thật sự là rất cao hứng, có một số từ không phải, ngươi nghìn vạn lần đừng để bụng."
Ta cười nói:
"Đây mới là ca ca tốt của ta, ngày hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về."
Yến Hưng Khải nói:
"Rượu ta nhất định sẽ uống thống khoái cùng huynh đệ, việc mượn lương thì xin huynh đệ cho ta một câu trả lời thuyết phục."
Ta mim cười nói:
"Đại ca yên tâm, ta đã sai người bắt tay vào chuẩn bị tiền lương, trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ vận đến Tần quốc, để giải mối nguy khẩn cấp của các người."
Yến Hưng Khải liên tục gật đầu nói:
"Đa tạ huynh đệ."
Thế nhưng trên mặt không có ý vui vẻ nhiều lắm. Trong lòng ta đã hiểu, Yến Hưng Khải xưa nay xảo trá, hắn cùng rõ ràng bản thân đến đại Khang dữ nhiều lành ít, phàm là việc gì cùng nơi chốn cẩn thận.
Ta cố ý nói:
"Tình huống của Tần quốc ra sao?"
Yến Hưng Khải nao nao, lập tức cười khổ nói:
"Nếu huynh đệ đã gọi ta một tiếng đại ca, người làm đại ca đương nhiên sẽ không giấu diếm ngươi, tình huống của Tần quốc rất gay go, nạn hạn hán trong nước rất nghiêm trọng, vùng duyên hải lại phát sinh sóng thần, Trung Sơn quốc bị Hàn Quốc giựt giây đã nhân cơ hội làm loạn. Người Đông Hồ cùng không ngừng quấy rối biên cảnh Tần qu
"Đối với Hâm Đức Hoàng chính là nơi chẳng lành, nhưng mà đối với chủ tử chưa hẳn là như vậy, nô tài đã sai phong thủy tiên sinh tính qua, Cửu Đinh sơn chính là nơi tụ linh, lại nói từ khi khai quốc tới nay, Mộc Ân am này đã tồn tại ở đó, quốc vận của đại Khang chẳng phải là đã từng bị suy sụp hay sao, ngược lại sau khi đốt hủy đi Mộc Ân am, quốc lực của đại Khang ngày càng suy yếu, nếu như chủ tử trùng kiến còn có ý phục hưng đại Khang!"
Những lời này của hắn tính ra cùng đã nói đến tâm khảm của ta, Hâm Đức Hoàng cho rằng là nơi chẳng lành, đối với ta ngược lại là phong thuỷ bảo địa, khóe môi ta nở nụ cười.
Đa Long quan sát ti mỉ, nhân cơ hội nói:
"Nô tài cho rằng, có thể mau chóng trùng kiến Mộc Ân điện, Trân phi nương nương tu hành ở trong am thì không phải là một lựa chọn thích hợp sao."
Ta thấp giọng nói:
"Chuyện này cứ giao cho ngươi đi làm, ghi nhớ kỹ lời của ta vừa nói qua, nếu như để xảy ra bất cứ sai sót gì thì..."
Trong đôi mắt ta toát ra sát khí lạnh lẽo.
Đa Long không dằn nổi rùng mình, cúi đầu nói:
"Chủ tử yên tâm, nô tài nhất định xử lý thỏa đáng chuyện này."
Ta thoả mãn gật đầu, đang muốn rời đi thì Đa Long lại nói:
"Chủ tử, tú nữ ba năm một lần đã lựa chọn xong, trải qua sàng lọc nhiều lần đã chọn ra ba trăm tú nữ, hiện tại đều tạm thời ở tại Hi Xuân viện, chủ tử muốn qua đó xem hay không?"
Ta lắc đầu nói:
"Chuyện này tạm thời để sau đi, đợi sau khi các vương phi đi tới Khang đô rồi mới để cho họ đến chọn."
Đa Long cung kính vái chào, đột nhiên ta nghĩ đến lúc trước Dao Như là tú nữ của Tần quốc không được tuyển chọn, phương diện này tồn tại nhiều nội tình, sự mục nát của triều chính đại Khang còn trên cả Tần quốc, lại không biết trong việc tuyển chọn tú nữ lần này còn có bao nhiêu bí ẩn bên trong?
Chuyện quan trọng nhất đang đặt ở ở trước mặt ta vẫn đang là sự uy hiếp quân sự của Bắc Hồ, mặc dù An Dung đã đáp ứng lập tức trở về Bắc Hồ, nhưng trong lòng ta vẫn không thể xác định Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ thuận lợi lui quân hay không, hiện tại chính quyền đại Khang đã thay đổi, tất cả còn chưa ổn định, đối với Bắc Hồ mà nói trước mắt chính là cơ hội tốt nhất.
Giữa lúc ta toàn tâm suy nghĩ đến việc Bắc Hồ, một việc khác lại xảy ra, thuỷ quân của Nhạc Dương Sùng Đức, được Phó Thiên Hiến của Lô Châu tiếp nhận thành công, nhưng thuỷ quân Nhạc Dương dưới suất lĩnh của thống lĩnh Lưu Đạt Uy đã tuyên bố tách ra, mặc dù chỉ là hai vạn binh mã, nhưng đối với chính quyền đại Khang vừa mới thay đổi mà nói, đây ý nghĩa như một loại khiêu chiến, con mắt của mọi người cùng đang nhìn ta, bao quát cả bẩy vạn quân đội đang đóng quân tại biên cảnh Khang Tấn. Mặc dù ta đã sớm sai người đến đưa thuốc an thần cho Cố Thành Hiền, nhưng đến nay hắn vẫn chưa cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Việc Lưu Đạt Uy nếu như xử lý không thoả đáng, những những nguy cơ tiềm ẩn này sợ rằng cũng sẽ đồng thời bạo phát.
Sắc mặt ta ngưng trọng ngồi ở trong Cần Chính điện, nghe tin Dực vương tới thăm, Trần Tử Tô và Tiêu Tín cũng ngôi ở một bên.
Dực vương nói:
"Lưu Đạt Uy căn bản sẽ không có kết quả, cứ để cho Cố Thành Hiền phái quân đến Nhạc Dương trước, bẩy vạn đại quân trên tay hắn trong vòng một ngày có thể vây quanh toàn bộ Nhạc Dương, chỉ cần chặt đứt đường vận lương của Lưu Đạt Uy, tối đa nửa tháng hắn sẽ vứt bỏ thành đầu hàng."
Trần Tử Tô nhìn ta, thấp giọng nói:
"Công tử lo lắng có phải là chuyện Cố Thành Hiền hay không?"
Ta gật đầu:
"Nếu nói chính xác, điều mà ta lo lắng cũng không phải là hắn, mà là bẩy vạn binh mã đang trong tay hắn. Người này đến hiện tại vẫn chưa tỏ rõ lập trường của bản thân mình, việc Lưu Đạt Uy nếu như xử lý không thoả đáng, sợ rằng sẽ liên tiếp dẫn đến hậu quả không tốt."
Dực vương nói:
"Cố Thành Hiền coi trọng nhất chính là lợi ích, đại Khang thế cục đã định, hắn sẽ không biết điều đến nỗi vậy chứ?"
Trần Tử Tô nói:
"Càng là người như thế, càng sẽ biết lợi dụng cơ hội, hắn biết Nhạc Dương gặp chuyện không may. Đến hiện tại vẫn đang án binh bất động, nói rõ hắn trong lòng có quỷ, lần này hắn tám phần mười là muốn đòi điều kiện với công tử rồi."
Dực vương vỗ một cái lên mặt bàn trà, giận dữ nói:
"Tên khốn khiếp này, có thể để hắn thống lĩnh bảy vạn quân, đã là tạo hóa của hắn rồi, hắn còn dám đề xuất điều kiện gì?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Trước khác nay khác, hiện tại hắn tự nhận là bảy vạn trong tay đối với công tử mà nói cực kỳ quan trọng, đương nhiên muốn nhân cơ hội này mà tăng thêm lợi ích."
Ta đột nhiên nở nụ cười:
"Cố Thành Hiền cùng được xem là một nhân vật, đã như vậy, ta cứ thăng cho hắn một chức quan đi."
Ta suy nghĩ một chút mới nói:
"Nếu như hắn có thể thuận lợi dẹp loạn việc Lưu Đạt Uy, ta sẽ phong vương cho hắn, như thế có được không?"
Tất cả mọi người là ngẩn ra, phải biết rằng được phong vương tại trong bản triều chỉ có Dực vương Lâm Bi Phong mới có đãi ngộ này, hiện tại ta lại tùy tiện phong vương cho một người khác, người khác tạm thời thì không sao, nhưng Dực vương Lâm Bi Phong há có thể nhẫn được, hắn giận dư nói:
"Cố Thành Hiền hắn là cái thá gì? Chẳng qua là lúc trước là một tên tắm ngựa cho ta, nếu như thái tử điện hạ đối với hắn như vây, có thể khiến cho các thần tử khác của đai Khang tâm phục được không?"
Trần Tử Tô cũng gật đầu:
"Dực vương nói không phải không có lý, việc phong vương hy vọng công tử suy nghĩ nhiều thêm."
Ta cười đầy thâm ý nói:
"Ta chỉ là đáp ứng hắn trước, lung lạc tư tưởng của hắn, đợi đến khi việc của Lưu Đạt Uy qua đi, chúng ta suy nghĩ xử lý hắn sau."
Trần Tử Tô nói:
"Mặc dù có thể nói như thế, nhưng một khi công tử đề xuất ra việc phong vương, nhất định sẽ khiến triều dã chấn động, nếu để các bộ binh mà khác cùng bắt chước tranh giành, nhân cơ hội đề xuất yêu cầu, một phen phí tâm của công tử chẳng phải là uổng phí rồi sao?"
Trong lòng ta chấn động, những lời này của Trần Tử Tô lập tức đã đánh thức ta, hiện tại ta đã là người thống trị tối cao của đại Khang, đã không phải là Bình Vương cắt cứ một phương lúc trước, nhất cử nhất động của ta đều được toàn bộ quan viên của đại Khang để ý tới, nhất là vào thời gian mẫn cảm như hiện tại, một việc xử lý không thoả đáng sẽ liên tiếp dẫn đến hậu quả xấu.
Tiêu Tín vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng:
"Điện hạ, Trần tiên sinh nói đúng, hiện tại quân đội đóng giữ tại biên cảnh đại Khang cùng đang dán mắt nhìn ngài, hơn nữa các vương gia khác cùng đều đang để ý đến, nếu như có bất cứ điểm nào không thoả đáng, khả năng cùng sẽ dẫn đến một tràng hỗn loạn."
Ta gật đầu, nếu dụ dỗ không được thì chỉ có thể dùng chính sách sắt đá, nhưng mà nếu thủ đoạn quá cứng rắn sẽ chọc giận Cố Thành Hiền, hậu quả chẳng phải là càng nghiêm trọng hơn sao? Ta nhíu mày suy tư, tên Lưu Đạt Uy này phản loạn thật là không hợp lúc tí nào.
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Nếu như thái tử điện hạ đồng ý, Tiêu Tín nguyện đến gặp Cố Thành Hiền một chuyến!"
Ánh mắt của chúng ta đồng thời nhìn sang Tiêu Tín.
Tiêu Tín tràn ngập lòng tin nói:
"Tiêu Tín chỉ cần điện hạ đích nhất viết chiếu thư và một tờ giấy uỷ nhiệm, để ta dẫn theo hai mươi hộ vệ, nhất định có thể thành công tiếp quản đại quân của Cố Thành Hiền!"
Ta ngưng mắt nhìn hắn nói:
"Tiêu Tín, chuyện này cùng không phải là trò đùa, liên quan đến sự ổn định của đại Khang ta mai sau, ngươi phải biết rằng nói ra những lời này thì phải gánh chịu trách nhiệm cùng hậu quả!"
Tiêu Tín nói:
"Thái tử điện hạ, nếu Tiêu Tín đà nói ra những lời này, trong lòng sớm đã suy nghĩ qua trách nhiệm và hậu quả mà bản thân cần phải gánh chịu, nếu Tiêu Tín không thể thành công tiếp quản đại quân của Cố Thành Hiền, sẽ nguyện lấy cái chết tạ tội!"
Ta chậm rãi gật đầu:
"Được! Nếu ngươi đã nói như vậy, chuyện này ta chỉ có giao cho ngươi đi làm, nếu ngươi có thể thuận lợi tiếp nhận binh quyền của Cố Thành Hiền, dẹp loạn của Lưu Đạt Uy, ta sẽ cho ngươi tiếp nhận chức vị của Cố Thành Hiền!"
"Đa tạ thái tử điện hạ!"
Sau khi Tiêu Tín lĩnh mệnh liền xoay người đi ra ngoài.
Ta thấy trên mặt Trần Tử Tô từ đầu đến cuối vẫn luôn tươi cười, hình như đối với thành công lần này của Tiêu Tín rất lạc quan, ta không nén nổi hỏi:
"Vì sao Trần tiên sinh lại cười?"
Trân Tử Tô cười nói:
"Dưới trướng của công tử lại có thêm một vị tướng tài bất thế, ta đang vui vẻ cho công tử đó thôi!"
Ta nói đầy thâm ý:
"Rốt cuộc hắn có thể đủ đảm đương cái danh hiệu này hay không thì còn phải đợi sau khi chuyện này kết thúc thì hãy tính."
Trần Tử Tô nói:
"Vậy trước hết chúng ta trao đổi cái nhìn xem, thái độ của Tiêu Tín cực kỳ kiên định, chủ trương đối với đám phản quân này chọn dùng thủ đoạn cứng rắn, ta chỉ là lo lắng thủ đoạn của hắn quá tàn khốc mà thôi."
Dực vương nói:
"Dưới tình thế trước mắt không chảy máu thì không đủ để uy hiếp bọn tiểu nhân trong lòng còn có toan tính khác, thời khắc đặc biệt nhất định phải dùng một ít thủ đoạn đặc biệt."
Ta cười nói:
"Xem ra lần này sở dĩ Tiêu Tín dám ở trước mặt ta nói phách, đối với sự trợ giúp của hai người nhất định có quan hệ không ít nhỉ."
Trần Tử Tô và Dực vương đồng thời nở nụ cười.
Dực vương nói:
"Tiêu Tín đích thật là một thiên tài hiếm có, nhưng mà thái tử nếu vậy mà đề bạt hắn, trong triều dã rất nhiều người chắc chắn sẽ không tâm phục, việc lần này của Lưu Đạt Uy vừa lúc là một cơ hội, đến nay Cố Thành Hiền vẫn chưa có phản ứng, đã biểu lộ ra hắn muốn nhân cơ hội này mà muốn được thêm lợi ích, hắn tự cho là trong tay nắm bảy vạn trọng binh, nhưng hắn lại không nghĩ đến trong nhân tâm của thủ hạ là nghĩ như thế nào? Mặc dù lão phu đã không can dự đến quân chính, song đối phó với loại tiểu nhân này ta vẫn còn có chút biện pháp."
Ta mỉm cười nói:
"Cho nên nhạc phụ liền tặng phần nhân tình này cho Tiêu Tín?"
Dực vương cười nói:
"Biểu hiện lần này của hắn ta đã thấy rõ ràng, người này mặc dù tuổi còn nhỏ song đã có phong độ của một đại tướng, thời gian sẽ cho hắn cơ hội."
Ta mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có chút mất mát, hôm nay cách xử lý của bản thân ở trên vấn đề của Lưu Đạt Uy đã mất tiêu chuẩn rất lớn, nếu như không phải họ ở bên cạnh chỉ điểm, gần như ta đã mắc phải sai lầm lớn.
Dực vương nói:
"Tả Trục Lưu đã đền tội, thi thể của hắn ta đã thu lại và giấu đi rồi."
Ta yên lặng gật đầu, nhớ tới Tả Trục Lưu trong lòng không khỏi rầu rỉ.
Dực vương hơi do dự, nhưng vẫn nói:
"Tả Đông Tường đã tới đây!"
Ta hơi sửng sốt, không nghĩ tới hiện tại vào lúc này Tả Đông Tường vẫn còn dám xuất hiện ở Khang đô.
Dực vương nói:
"Hắn quỳ gối trước Càn Vũ môn thỉnh cầu ban thưởng thi thể của phụ thân hắn, ta đã sai người bắt hắn rồi."
Ta thở dài nói:
"Không nghĩ tới hắn còn là một hiếu tử!"
Dực vương nói:
"Thái tử dự định xử trí hắn như thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút mới nói:
"Lát nữa con sẽ đi theo nhạc phụ để đi gặp hắn, con cùng muốn nghe xem hắn nói những gì."
Ta muốn gặp Tả Đông Tường kỳ thực là còn ôm một ý nghĩ khác, ta rất sợ Tả Trục Lưu đã nói bí mật của ta cho con cái của hắn, nếu như Tả Đông Tường đã biết được thân thế của ta, ta quyết sẽ không tuân thủ lời hứa hẹn của Tả Trục Lưu.
Ta lại nói với Trần Tử Tô:
"Trần tiên sinh, ta còn muốn làm phiền tiên sinh đến Tần quốc một chuyến, mặc dù An Dung công chúa đã đáp ứng trở về Bắc Hồ, nhưng ta vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng tên Thác Bạt Thuần Chiếu được."
Trần Tử Tô nói:
"Điều mà công tử lo lắng không phải không có lý, hiện tại quả thực là nên tiến thêm một bước tăng cường sự liên minh giữa hai nước Khang Tần, để cho những quốc gia chung quanh đang muốn thừa hư mà vào biết khó mà lui."
Những quốc gia trong miệng Trần Tử Tô nói đương nhiên cùng bao gồm cả các nước Hán, Tề, Tấn.
Ta gật đầu nói:
"Quốc thư và công hàm bí mật đưa cho Tinh Hậu ta cũng đã viết xong rồi, Trần tiên sinh nên mau chóng khởi hành đi."
Trần Tử Tô nói:
"Công tử yên tâm, Tử Tô nhất định không nhục sứ mệnh!"
Trước khi đi hắn lại nói với ta:
"Hai ngày này công tử thực sự đã lao lực quá mức, nhất định phải chú ý đến thân thể nhiều hơn, việc của đại Khang cùng không phải là trong một ngày thì có thể được như ý, công tử nhất định phải kiên trì mới được."
Ta biết hắn nhất định là đang nhắc nhở ta vừa rồi đã xử lý không thỏa đáng việc của Lưu Đạt Uy, khóe môi nở một nụ cười, nói:
"Lời nói của Trần tiên sinh đã làm cho ta sáng tỏ được không ít, từ hôm nay ta nhất định sẽ từ từ tỉnh táo lại."
Trần Tử Tô nở một nụ cười đầy thâm ý, cáo từ trước:
"Công tử và Dực vương cứ tiếp tục trò chuyên, Tử Tô còn phải đi chuẩn bị công việc để ngày mai nhập Tần, xin cáo lui trước."
Ta đứng dậy nói:
"Ta cùng muốn cùng nhạc phụ đại nhân đi gặp Tả Đông Tường, đi thôi!"
Tả Đông Tường tạm thời bị giam giữ tại Phụ Tân các, tuy nói là giam giữ, Dực vương cùng không có tiến hành bất cứ sự trói buộc gì với hắn hết, khi đi tới Phụ Tân các, hắn vẫn đang quỳ gối ở trong đại đường theo khuôn phép, chính như Dực vương đã nói, hôm nay từ khi hắn đến để xin thi thể của phụ thân vẫn quỳ suốt đến bây giờ, thời gian đã gần ba canh giờ rồi.
Ta cùng Dực vương sóng vai đi vào trong Phụ Tân các, Tả Đông Tường vẫn quỳ tại nơi đó không hề động đậy, đầu chấm sát mặt đất cho nên ta thấy không rõ khuôn mặt của hắn là vui hay buồn.
Hình như từ tiếng bước chân hắn đã nhận ra được là ta đã đến, thấp giọng nói:
"Tội thần Tả Đông Tường, cầu thái tử điện hạ ban thưởng cho hài cốt của gia phụ…"
Nói đến chữ cuối cùng, thanh âm đã nghẹn ngào.
Ta chậm rãi bước hai bước đến trước mặt hắn, nhìn xuống hắn:
"Nếu ngươi đã chạy thoát ra ngoài rồi, vì sao lại còn muốn trở về?"
Tả Đông Tường vẫn không dám ngẩng đầu lên:
"Điện hạ, mặc dù thần không biết gia phụ rốt cuộc đã làm chuyện gì, nhưng thần dám khẳng định, ông ấy không hề có lỗi với đại Khang!"
Ta nhíu mày, nội tâm xẹt qua một tia sát khí âm lãnh.
Lúc này Tả Đông Tường từ trong người móc ra một phong thư, cung kính trình lên trước mặt ta:
"Đây là thư của gia phụ để lại lúc đã trốn đi."
Ta rút lá thư ra, thấy phía trên quả nhiên là chữ do Tả Trục Lưu tự tay viết, nội dung vẫn không hề đề cập đến việc thân thế của ta, lúc này ta mới yên lòng, nội dung bên trong tối đa chỉ nói là bảo huynh muội Tả Đông Tường rời khỏi đại Khang, cái chết của hắn không có quan hệ đến bất cứ người nào khác.
Ta trả lại lá thư cho Tả Đông Tường, đột nhiên nói:
"Ngươi có hận ta hay không?"
Tả Đông Tường lắc đầu.
Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hai tròng mắt của hắn, nhưng từ trong đó không có tìm được bất cứ vẻ sợ hãi nào, bất kể là lập trường của Tả Đông Tường như thế nào, sự can đảm của người này quả thực khiến người bội phục.
Ta thấp giọng nói:
"Trả lại hài cốt của phụ thân ngươi cùng không khó khăn, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!"
Tả Đông Tường lớn tiếng nói:
"Chỉ cần thái tử điện hạ có thể đáp ứng trả lại hài cốt của gia phụ, điều kiện gì ta cùng đáp ứng."
Ta gật đầu nói:
"Ta muốn tất cả huynh muội các ngươi đều phải rời khỏi đại Khang, cả đời không được bước vào trong bản đồ đại Khang nửa bước!"
Tả Đông Tường gật đầu thiệt mạnh:
"Ta đáp ứng!"
Ta nháy mắt ra hiệu một cái với Dực vương:
"Nhạc phụ đại nhân, giao hài cốt của Tả tướng quốc cho hắn đi!"
Ta cùng Dực vương rời khỏi Phụ Tân các, ta không cầm nổi lòng thở dài một hơi, Dực vương thấp giọng nói:
"Vì sao thái tử lại thở dài?"
Ta quay đầu lại nhìn ánh đèn ở bên trong Phụ Tân các rồi nói:
"Nhạc phụ, có chuyện con vẫn chưa có nói cho người biết, lần này con đã thiếu Tả Trục Lưu một nhân tình rất lớn."
Dực vương nói:
"Mặc dù ta không biết nội tình cụ thể, nhưng nếu không phải là Tả Trục Lưu chủ động lui binh, lần này chúng ta sợ rằng sẽ rất phiền phức."
Ta gật đầu nói:
"Hiện tại nhạc phụ đã hiểu vì sao con muốn bảo người lưu lại thi thể của Tả Trục Lưu chưa?"
Dực vương lặng lẽ không nói.
Ta lại nói:
"Hôm nay con đối với việc của Cố Thành Hiền biểu hiện ra có chút mềm lòng, nên mới phải nhờ mọi người nhắc nhở ta. Vừa rồi khi đối mặt với Tả Đông Tường, ta vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề này."
Trong ánh mắt Dực vương hiện lên vẻ mặt khó nói rõ.
Ta thở dài nói:
"Nếu lúc này con bỏ qua cho huynh muội Tả Đông Tường, sợ rằng ngày sau nhất định sẽ trở thành cái họa tâm phúc của con, nếu như con nhẫn tâm diệt trừ hết bọn họ, tất nhiên có thể từ nay về sau ngủ yên, nhưng làm vậy con lại có lỗi với ân nghĩa của Tả Trục Lưu, nhạc phụ đại nhân có thể nói cho con biết được không, con nên làm như thế nào mới phải?"
Dực vương ngừng bước, ngửa đầu nhìn lên vầng trăng sáng hình lưỡi liềm trên không trung, hồi lâu mới nói:
"Một vương giả thủy chung sẽ phải đối mặt với vấn đề như vậy. Ta chỉ muốn hỏi con một câu, hiện tại nếu như con giết mấy huynh muội Tả Đông Tường, ngày sau có thể áy náy hay không?"
Ta không chút do dự gật đầu, nếu như thực sự giết chết mấy người họ, chỉ cần ta nghĩ đến Tả Trục Lưu thì ăn ngủ nhất định sẽ không yên.
Dực vương nói:
"Lưu lại tính mệnh của họ, tuy nói người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, song cùng phải coi trọng đến đạo nghĩa, cùng đừng làm thất vọng lương tâm của mình, nếu như mấy huynh muội Tả Đông Tường ngày sau có tâm mưu hại con, lúc đó con mới giết họ cùng không trễ. Hiện tại con đang ngồi ở địa vị cao, theo thời gian trôi qua, thực lực của họ và con sẽ càng đi càng xa, cơ hội họ đối phó con sẽ càng thêm xa vời, điều này cùng không phải là nhân từ đối với họ mà là nhân từ đối với chính bản thân con, ta không muốn sau này con mới hiểu được, áy náy mới là sự thống khổ mà trên đời này con người khó tiếp nhận nhất!"
Ta thấp giọng nói:
"Nhạc phụ đại nhân nói rất đúng, nhưng mà nếu muốn phòng bị mấy người họ, biện pháp tốt nhất vẫn là giữ họ lại ở bên cạnh."
Dực vương suy nghĩ một chút nói:
"Cho họ một chức quan nhàn tản, để cho bọn họ tại bên trong Khang đô từ từ sẽ hao mòn đi lệ khí quanh thân, cùng có thể xem là một biện pháp giải quyết rất tốt."
Dực vương thản nhiên cười nói:
"Cũng không phải ta có biện pháp, chỉ là trong hai ngày này, con mới đăng cao vị, góc độ xử lý sự việc cùng phương pháp vẫn còn chưa kịp chuyển biến, ta bên cạnh vua đã nhiều năm, rất nhiều chuyện cũng đã trải qua, tuy nhiên ta nói cùng chưa hẳn hoàn toàn đúng cả, con có thể nghe cùng có thể không nghe."
Ông lại nói:
"Ngày mai ta sẽ đi Sở Cơ, việc của Dận Thao ta nhất định sẽ làm được thỏa đáng. Đúng rồi, còn có một việc, tuổi tác của Tịnh Đức Phi cùng không nhỏ, con cảm thông cho bà ấy một chút đi, đừng để cho bà ấy hàng ngày ở trong cùng ăn no rồi tưởng niệm nỗi khổ, cứ để cho bà ấy đi theo Dận Thao đến Sở Cơ đi."
Ta suy nghĩ một chút rốt cuộc gật đầu:
"Tất cả đều nghe theo sự an bài của nhạc phụ đại nhân."
Dực vương cười nói:
"Ta thay mặt một nhà tỷ tỷ cảm ơn con, sau khi ta đưa họ đến Sở Cơ rồi sẽ đến Lục Hải Nguyên đón Sở Nhi trở về."
Ta nặng nề gật đầu nói:
"Con cũng rất nhớ đến cô ấy, nhạc phụ đại nhân trên đường nhất định phải chú ỷ sức khỏe, nhất thiết đừng để khổ cực bản thân."
Dực vương cười nói:
"Con đang sợ Sở Nhi đi đường sẽ mệt nhọc chứ gì?"
Ta bị ông vạch trần tâm ý, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên.
Khi trở lại cần Chính điện, thấy Đa Long đang đợi ở đó, ta cười nói:
"Đa tổng quản, đã trễ thế này còn tìm ta có chuyện gì?"
Đa Long cười nói:
"Cần Chính điện là nơi xử lý chính vụ, ở lại rất bất tiện, hơn nữa cự ly quá gần đại điện, buổi tối có phần không thanh tĩnh, nô tài lo lắng cho chủ tử nghi ngơi ở chỗ này sẽ không tốt."
Ta thản nhiên nói:
"Chẳng qua là tạm thời nghỉ ngơi, hà tất phải phiền phức như thế!"
Đa Long nói:
"Không phiền phức chút nào, chủ tử, nô tài đã chỉnh lý lại Bách Ninh cung rồi, nơi đó yên tĩnh, không ồn ào náo động, là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi."
Ta cười nói:
"Ngươi đã chỉnh lý xong rồi thì ta đành phải qua vậy."
Bách Ninh cung ta cũng biết, chỗ đó đã từng là nơi Hâm Đức Hoàng dùng để nghỉ hè tại trong cung, phía dưới có bố trí hầm băng, xung quanh là khu trồng cây cảnh vắng vẻ, hoàn cảnh thanh nhã, đích thật là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi.
Đa Long cười nói:
"Nô tài sẽ dẫn đường cho chủ tử!"
Hắn cầm theo đèn lồng đi ở phía trước, ta bước chậm theo phía sau hắn, đi xuyên qua một hành lang ở trong cung hơn một dặm đường, mới đến trước Bách Ninh cung. Trước đại môn sớm đã có tám võ sĩ thủ hạ của ta đứng ở nơi đó. Mặc dù Đa Long là tổng quản trong cung, nhưng thay thế tẩm cung cho ta cũng phải đạt được đồng ý của Tiêu Tín và Xa Hạo trước, vững tin tại Bách Ninh cung không có bất cứ tình huống dị thường nào mới dám yên tâm để cho ta qua đây nghỉ ngơi.
Đi vào đại môn, mùi hoa khắp vườn theo làn gió đêm nhè nhẹ thấm vào ruột gan, toàn bộ khu vườn được bao phủ trong một tầng ánh trăng mông lung, càng phát ra một loại vẻ đẹp yên ả tĩnh lặng.
Ánh đèn trong Bách Ninh cung đã được châm lên.
Đa Long đưa ta đến trước cửa, cười nói:
"Chủ tử, bên trong có cung nữ hầu hạ ngài, đêm nay lão nô sẽ an giấc trong căn phòng nhỏ ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi một tiếng là được."
Ta thoả mãn gật đầu nói:
"Làm phiền Đa tổng quản rồi!"
Đa Long cười thần bí, khom người đi về phía căn phòng nhỏ ở bên trái.
Đi vào trong Bách Ninh cung, một cung nữ mặc trang phục màu đỏ mỉm cười tiến lên nghênh đón, quỳ gối trước mặt ta, ôn nhu nói:
"Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ!"
Ta vẫn chưa lưu ý đến khuôn mặt của nàng, lúc này nghe được thanh âm của nàng mới cảm thấy rất quen thuộc, cúi đầu nhìn thì thấy chính là cung nữ này không ngờ là Ngọc Tỏa theo hầu Trân phi, trong lòng ta không khỏi giật mình, thảo nào Đa Long cười đến thần bí như vậy, tên nô tài này quả nhiên rất hiểu ý người, xem ra đêm nay an bài ta nghỉ ngơi ở trong Bách Ninh cung là có một phen thâm ý khác.
"Ngọc Tỏa, ngươi đứng lên đi!"
Lúc này Ngọc Tỏa mới đứng dậy.
Ta nhìn bốn phía, cùng không thấy bóng dáng của Trân phi đâu, thấp giọng nói:
"Nàng đâu?"
Trong đôi mắt của Ngọc Tỏa hiện ra ý cười, nàng chỉ vào phía sau màn che.
Ta khó có thể ức chế được sự kích động trong nội tâm, bước nhanh đi đến phía sau màn che, xốc lên màn che đã thấy trong ánh đẻn hồng đong đưa, Trân phi mặc bộ váy dài màu hồng thấp đến ngực, áo khoác mỏng màu trắng nửa trong suốt, thân thể trắng sáng như ẩn như hiện, càng phát ra vẻ mê người hơn.
Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo lệ quang trong suốt, bộ ngực đẫy đà bởi vì kích động mà phập phồng kịch liệt. Ta vẫn còn nhớ kỹ bộ váy này là lúc trước nàng mặc khi đưa tiễn ta đến đại Khang làm con tin. Ký ức của ta đột nhiên trở về ban đêm gió tuyết tung bay đó.
Ta bước nhanh đến cạnh người nàng, đột nhiên mạnh mẽ ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, dường như muốn đem nàng hoà tan vào trong cơ thể ta. Đôi môi nóng bỏng của Trân phi như phát cuồng tìm vị trí của môi ta, chúng ta toàn lực hôn nhau, tất cả thoáng như hôm qua, tất cả lại như mộng cảnh…
Vùng vẫy một lúc, Trân phi lẳng lặng nằm ở trước ngực ta, mái tóc dài tán loạn càng hiển lộ dung nhan tuyệt mỹ, ta nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói:
"Tất cả cũng đã qua rồi, ta sẽ không để cho nàng phải chịu thêm một chút oan ức nào nữa."
Trân phi thản nhiên cười nói:
"Có thể lần thứ hai nhìn thấy chàng, trong lòng ta đã rất thỏa mãn rồi, sau này cũng không còn có bất cứ hy vọng xa vời gì nữa."
Ta cầm lấy bàn tay nàng:
"Ta muốn cho nàng cả đời được ở bên cạnh ta!"
Trân phi dịu dàng nói:
"Dận Không, chàng đã từng nghĩ tới chưa, việc giữa chúng ta vĩnh viễn không thể ngửa mặt nhìn trời, tối nay trước khi tới đây ta đã nghĩ tới rồi, quan hệ của chúng ta hãy cứ kết thúc từ đây, ta không muốn bởi vì ta mà ảnh hưởng đến danh dự của chàng."
Ta thấp giọng nói:
"Ngọc Oánh, ta đã sai người trùng tu Mộc Ân am, nghĩ thu xếp cho nàng ở nơi đó, không biết nàng có nguyện ý hay không?"
Trân phi rưng rưng nước mắt ôm lấy người ta, khẽ nói:
"Ngọc Oánh nguyên ý!"
Phải biết ràng sau khi nàng đáp ứng việc này, đối với bên ngoài đó là cả đời thủ trinh vì Hâm Đức Hoàng, quãng đời còn lại sẽ phải sống qua những ngày với đèn xanh phật cổ, càng có ý nghĩa sẽ vứt bỏ địa vị nên có.
Ta hôn lên đôi môi mềm mại của nàng:
"Tội cho nàng rồi!"
Trân phi khẽ nói:
"Chàng sai rồi, từ khi Ngọc Oánh vào cung tới nay, chưa từng sống qua những ngày vui vẻ như vậy."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Ngọc Tỏa:
"Thái tử điện hạ, Đa tổng quản có việc gấp muốn gặp ngài."
Ta nhíu mày, Đa Long sớm như vậy đã qua đây quấy rầy ta, nghĩ đến nhất định là có việc gấp.
Trân phi hầu hạ ta rửa mặt xong, mặc vào y bào, ta ôm lấy nàng lưu luyến không rời, Trân phi dịu dàng nói:
"Mau đi đi, ban đêm ta sẽ qua đây nữa."
Lúc này ta mới hỏi nàng là đến Bách Ninh cung như thế nào.
Trân phi cười nói:
"Hầm băng ở phía dưới Bách Ninh cung cùng Thu Loan cung chỗ ta ở có đường băng thông nhau, để tiện cho việc ngày nắng nóng vận chuyển băng lạnh, chìa khoá mở đường băng cũng nằm trong tay Đa tổng quản phụ trách quản lý."
Ta không khỏi nở nụ cười, con cáo già Đa Long quả nhiên giảo hoạt.
Đa Long vẻ mặt kinh hoảng đang đứng ở ngoài cửa, thấy ta đi ra, thấp giọng nói:
"Thái tử điện hạ, tối hôm qua xảy ra một đại sự!"
Ta có chút bất mãn trừng mắt với hắn:
"Chuyện gì mà đáng cho ngươi phải luống cuống như vậy?"
Đa Long nói:
"Cung nữ Tĩnh Dao đi theo bên người Hoàng hậu đã tự sát!"
Đa Long thở dài nói:
"Mặc dù Hoàng hậu bại liệt nằm trên giường, nhưng hoàng hậu luôn coi Tĩnh Dao như con gái thân sinh của mình, vừa rồi đã gọi lào nô qua, nói cái gì cùng phải tìm ra hung thủ đã hại chết Tĩnh Dao."
Ta cười lạnh nói:
"Ngươi không phải nói Tĩnh Dao tự sát còn gì, làm sao mà tìm được hung thủ?"
Đa Long mếu mặt nói:
"Thời gian Tĩnh Dao chết đã mang thai bốn tháng…"
"Cái gì?"
Ta giật mình, nếu thế thì đây không phải chuyện đùa, chuyện này nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng của ta nhiều.
Đa Long nói:
"Phiền toái nhất chính là, hoàng hậu cứ một mực chắc chắn là Hạ vương hiếp xong giết Tĩnh Dao ! Hoàng hậu cùng đã gọi qua nhóm cựu thần, hiện tại nhất định phải có một kiến giải về việc này."
Ta cả giận nói:
"Lập tức bảo Hạ vương đến cần Chính điện chờ ta, ta cũng muốn nghe lời giải thích của hắn!"
Ta vừa đến cần Chính điện, Hạ vương đã chạy qua, thấy sắc mặt của ta, hắn lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, khẽ nói:
"Thái tử điện hạ…"
Ta hừ lạnh một tiếng:
"Hoàng thúc, việc của Tĩnh Dao rốt cuộc là thế nào?"
Hạ vương thở dài nói:
"Chuyện này... quả thực là trách ta, ta cùng Tĩnh Dao sớm đã có tư tình, nhưng ngại cô ấy là người bên cạnh hoàng hậu, ta vẫn không cách nào mang cô ấy đến bên người. Hôm qua lúc ta vào cung gặp mặt hoàng hậu, cô ấy lại bức ta cho cô ấy một cái danh phận, dưới tình thế cấp bách ta đã làm ầm lên với cô ta, nào ngờ... cô ta lại tự sát..."
Hạ vương có vẻ rất khổ sở.
Ta vỗ mạnh một cái lên bàn:
"Hoàng thúc, thúc thật là hồ đồ a! Hiện tại là lúc nào, thúc lại úp cho ta một cái sọt như vậy, hiện tại hoàng hậu đã triệu tập một đám cựu thần, nhất định phải truy cứu chuyện này, thúc bảo ta phải làm gì đây?"
Hạ vương sợ quá quỳ rạp xuống đất:
"Thái tử điện hạ, ta thực sự không có giết Tĩnh Dao, trong bụng Tĩnh Dao còn có cốt nhục của ta, sao ta có thể nỡ lòng mà giết cô ấy cho được?"
Ta cười lạnh nói:
"Những lời này thúc cứ đến nói với hoàng hậu đi, ta tin tưởng thúc thì có tác dụng gì?"
Hạ vương run giọng nói:
"Mấy lão già kia đã sớm nghĩ diệt trừ ta, lần này có hoàng hậu giúp bọn chúng, ta chỉ sợ khó mà giãy bày."
Ta thấy hình dạng sợ hãi của Hạ vương, trong lòng thầm may mắn, may mà chưa có lựa chọn hắn đảm nhiệm chức vị hữu tướng quốc, bằng không chỉ cần chuyện này của hắn mà để lộ ra dấu vết, chắc sẽ khiến cho ta phải bận bịu mà xử lý.
Lúc này Ung vương và Hoàng Đoan Phòng cùng chạy qua đây, ta bảo Hạ vương tạm thời lảng tránh ở phía sau bình phong.
Hai người Ung vương và Hoàng Đoan Phòng mặc dù cùng là vì việc của Hạ vương mà đến, nhưng lập trường lại không giống nhau.
Sau khi hai người hướng ta thi lễ, ta lạnh lùng nói:
"Mục đích đến của hai người ta đều biết rõ, chuyện nếu đã xảy ra, mọi người cứ thương lượng một biện pháp để giải quyết đi."
Ung vương nói:
"Thái tử điện hạ, ta đã sai người điều tra rõ, Tĩnh Dao rõ ràng là tự sát, không có quan hệ trực tiếp cùng Hạ vương, hoàng hậu luôn miệng muốn xử lý nghiêm khắc Hạ vương, nghi ngờ là nhân cơ hội mà quan báo tư thù."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Cựu thần cũng không cho là như vậy, Tĩnh Dao mặc dù là tự sát, nhưng trong bụng đã mang thai được bốn tháng là sự thực, chỉ cần là tội ác dâm loạn cung đình này, Hạ vương chỉ sợ cùng khó tránh khỏi bị chém đầu!"
Hoàng lão đầu này từ trước đến nay ghét ác như thù, nói ra câu nào cùng không hề nể mặt.
Ung vương lớn tiếng nói:
"Chết chẳng qua là một cung nữ, lẽ nào hoàng hậu còn muốn bắt Hạ vương đền mạng cho nó hay sao?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Cũng không thể nói như thế, chết mặc dù chỉ là một cung nữ, song lại liên lụy tới tất cả nội cung. Hành vi của Hạ Vương không đứng đắn, thân là thân phận hoàng tộc, không biết cẩn thận trong lời nói và việc làm, lại câu dẫn thị nữ bên người hoàng hậu dẫn đến mang thai, ảnh hưởng xấu chưa từng xảy ra từ khi đại Khang khai quốc đến nay, nếu bỏ qua, sợ rằng ngày sau hoàng cung sẽ không còn đạo lý để mà thuận theo nữa."
Ung vương cả giận nói:
"Nếu Hoàng đại nhân đã có biện pháp, vậy đại nhân nói xem, rốt cuộc nên làm như thế nào?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Thân phận của Hạ vương dù sao cùng đặc biệt, cựu thần không dám tự tiện quyết đoán, chuyện này tốt nhất cứ để cho thái tử điện hạ đích thân xử lý."
Nhìn không ra công phu đá bóng của Lão đầu này còn là nhất lưu nữa chứ.
Ta suy nghĩ một chút, chuyện này với ta mà nói cùng không phải là một chuyện xấu, nhân cơ hội đúng lúc có thể thực thi kiến nghị thay đổi của Đa Long. Cái ông Hạ vương này thành sự không đủ bại sự có thừa, vừa lúc ta cùng vứt luôn đi không cần.
Ta mỉm cười nói:
"Trước khi nói đến chuyện này, có một việc ta còn muốn hỏi ý kiến của Hoàng đại nhân trước."
Hoàng Đoan Phòng cung kính nói:
"Thái tử cứ việc nói, cựu thần rửa tai lắng nghe."
Ta gật đầu nói:
"Ta muốn cho đại nhân đảm nhiệm chức hữu tướng quốc của đại Khang, không biết ý của Hoàng đại nhân thế nào?"
Hoàng Đoan Phòng giật mình, hắn cũng không nghĩ đến không ngờ ta lại đi thăng quan cho hắn, hơn nữa còn để hắn đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy. Hoàng Đoan Phòng thấp giọng nói:
"Thần thì có tài đức gì? Chức vị tướng quốc quan hệ trọng đại, mong thái tử điện hạ suy nghĩ kỹ."
Ta cười nói:
"Ta đã suy nghĩ qua rồi, cứ định như thế đi! Chốc nữa sẽ chiếu cáo thiên hạ!"
Hoàng Đoan Phòng không thể làm gì khác hơn là khom người tạ ân:
"Thần Hoàng Đoan Phòng đa tạ thái tử điện hạ."
Ung vương có chút mất mát nhìn ta, hắn cũng không có nghĩ đến ta sẽ giao vị trí hữu tướng quốc cho lão đầu ngang ngược này.
Ta cười nói:
"Hiện tại Hoàng tướng quốc có thể nói nên xử trí chuyện này như thế nào rồi chứ?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Cựu thần chỉ có một kiến nghị, muốn dẹp loạn trường phong ba này phải xử lý nghiêm khắc Hạ vương!"
Hạ vương vẫn núp ở phía sau bình phong để nghe trộm cùng không nhẫn nhịn nổi nữa, nhanh chóng đi ra ngoài, cả giận nói:
"Hoàng Đoan Phòng, Long Thiên Tứ ta đâu có đắc tội qua với ông, sao ông lúc nào cùng đối nghịch với ta thế hả?"
Hoàng Đoan Phòng thấy Hạ vương đột nhiên xuất hiện, không biểu hiện ra bất cứ sợ hãi nào, bình tĩnh nói:
"Hiện tại Đại Khang đang ở vào thời kì rất đặc biệt, con mắt của văn võ bá quan đều nhìn chăm chú vào trên người thái tử, việc của Tĩnh Dao dù lớn dù nhỏ, nếu như không làm ầm lên thì đó là may mắn của Hạ vương, song hiện tại hoàng hậu lại mượn chuyện này để gây khó dễ, toàn bộ triều dã cùng đã biết chuyện này, chúng ta không thể ngồi yên không lý đến, nếu như xử lý có chút không thoả đáng, tất sẽ khiến cho triều dã chấn động…"
Khuôn mặt Hạ vương xám như tro tàn, rốt cuộc hắn đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Ung vương cũng không khỏi thở dài một hơi.
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Lấy tính tình của Hạ vương cùng không thích hợp ở lại Khang đô, kỳ thực Du Lâm thành trì tuy nhỏ, nhưng tự tại thoải mái, vì sao Hạ vương không suy nghĩ thử xem!"
Hạ vương vô lực cúi đầu xuống, hắn lao lực thiên tân vạn khổ mới từ Du Lâm thành nhỏ nhoi trở về Khang đô, vốn định sau khi ta nắm quyền có thể thuận buồm xuôi gió, cùng không từng nghĩ lại xảy ra chuyện này, trong nháy mắt lại sắp đưa hắn trở về chỗ cũ.
Ta chậm rãi gật đầu nói:
"Hoàng tướng quốc nói rất có đạo lý, Tĩnh Dao mặc dù không phải là do hoàng thúc tự tay giết chết, nhưng tội dâm loạn cung đình quyết không thể xem nhẹ..."
Ta dừng lại một chút lại nói:
"Nghĩ đến thúc chỉ là nhất thời hồ đồ, miễn đi vương vị của thúc, giáng đến Du Lâm thành, ngày sau để xem thúc sửa đổi thái độ thế nào mới quyết định đến việc trở về Khang đô."
Hạ vương hối hận tới cực điểm, nhưng sự tình đã tới nước này hắn có biện pháp nào đâu, chỉ phải tiếp nhận hiện thực này.
Hạ vương cùng Hoàng Đoan Phòng đi rồi, Ung vương thì ở lại, ta biết trong lòng hắn đang bất mãn đối với phương pháp xử lý vừa rồi của ta, ở lại chắc là vì chuyện này.
Ung vương nói:
"Thái tử điện hạ, Hạ vương mặc dù phong lưu, nhưng mà vẫn chưa gây ra sai lầm lớn, lần này điện hạ có phải đối với hắn quá mức nghiêm khắc rồi không?"
Ta lạnh lùng nói:
"Hoàng thúc, hiện tại là lúc nào? Lúc này Đại Khang yêu cầu nhất chính là ổn định, ta không muốn thấy nhóm cựu thần kia mượn đề tài để nói chuyện của mình, để rồi xảy ra chuyện!"
Ung vương nói:
"Nhưng chỉ vì một cung nữ…"
Ta dùng tay ra hiệu ngăn hắn tiếp tục nói.
Ta thấp giọng nói:
"Việc các ngươi đã làm cho ta, trong lòng ta rất rõ ràng, nhưng điều đó cùng không có nghĩa là các ngươi có thể làm xằng làm bậy, thân là trưởng bối, đầu tiên là phải học được tự kiềm chế, đừng để cho những người khác có cơ hội mà công kích mình."
Ung vương đỏ mặt, gật đầu.
Ta lại nói:
"Hoàng thúc, thiên hạ của đại Khang không chỉ của một mình Long Dận Không ta mà là thuộc về toàn bộ gia tộc Long thị chúng ta!"
Cái chết của Tĩnh Dao rốt cuộc cùng theo sự kiện bị giáng chức của Hạ vương mà vẽ lên dấm chấm tròn viên mãn, chuyện này nhắc nhở ta, cho dù là hoàng hậu đã liệt vẫn còn có thế lực của nàng, điều này cũng thúc đẩy quyết tâm ta sẽ thanh lý họ ra khỏi hậu cung, dưới bày mưu đặt kế của ta, Đa Long dời các các vị tần phi từ trong cung xá của Hâm Đức Hoàng ra ngoài, tập trung ở tại trong hai tòa viện phía tây bắc hoàng cung.
Mộc Ân am đã bắt đầu trùng tu, Trân phi trước khi nhập am đã đến xuất gia tại Pháp Nghiêm tự nhà chùa của hoàng gia Khang đô, đợi đến khi Mộc Ân am xây thành thì mới trở về hoàng cung.
Hứa Vũ Thần suất lĩnh một vạn đại quân từ Yên quốc đến Khang đô, lập tức liền đưa vào trong chỉnh sửa của tân pháp, tình thế của Khang đô sơ bộ đã được ổn định, ta để Xa Hạo đảm nhiệm chức vụ tổng quản Ngự Lâm quân, đem nhiệm vụ trùng kiến Long Tương quân giao cho Triệu Khiếu Dương, Đột Tạ đảm nhiệm Phó thống lĩnh Long Tương quân, toàn bộ lực lượng quân sự của Khang đô đã được tẩy rửa một lần, quyền lực của then chốt cũng đều được nắm giữ ở trong tay thủ hạ thân tín của ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hàn Nhữ Thành ở lại Khang đô đảm nhiệm thống lĩnh thuỷ quân, bản thân việc này chính là đại tài tiểu dụng, ta sai hắn đem thuỷ quân Khang đô giảm bớt xuống còn 1000 người, sau đó đến Miện Trì phụ trách tổ kiến lại thuỷ quân ở Miện Trì và Tịch Dương, số thuỷ quân này đã trở thành lực lượng quan trọng nhất thủ hộ cửa ngõ phía Đông đại Khang.
Trần Tử Tô đến Tần quốc rất nhanh đã sai người mang tin tức trở về, người đưa tin không chỉ mang đến cho ta lá thư Tinh Hậu tự tay viết còn mang đến tin tức Tần quốc đã xảy ra nạn hạn hán.
Ta xem xong bức mật hàm Tinh Hậu tự tay viết tâm tình bất giác trở nên có chút trầm trọng, nạn hạn hán lần này của Tần quốc tương đối nghiêm trọng, Tinh Hậu tại trong thư đề xuất việc mượn lương, không lâu sau Trần Tử Tô sẽ gặp sứ thần Tần quốc cùng nhau trở về.
Ta sai người gọi tới hai người Hứa Vũ Thần và Hoàng Đoan Phòng, bàn bạc việc mượn lương.
Hai người gần đây đều bận rộn việc chỉnh sửa tân pháp, hình dáng đều có chút tiều tụy, nhìn hai thần tử tận tâm tận lực trước mắt trong lòng ta không khỏi ấm áp. Hứa Vũ Thần đương nhiên là không cần thiết phải nói, từ khi Hoàng Đoan Phòng đảm nhiệm hữu tướng quốc, sự tận trách của hắn làm cho ta vô cùng cảm động, càng cảm thấy quyết định của mình không có sai.
Mắt thấy thời gian đã gần đến bữa tối, ta bảo thái giám chuẩn bị cơm tối, mời hai người họ cùng nhau dùng cơm. Ta thân thiết nói:
"Các ngươi đừng chỉ lo việc triều đình, còn phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, các ngươi là sống lưng của đại Khang, nếu như thân thể suy sụp thì còn ai ra giúp ta nữa."
Hoàng Đoan Phòng cảm kích gật đầu, lúc đầu hắn cùng ta chống đối cùng là đối việc việc chứ không phải người. Năng lực của ta cùng uy vọng đã rõ như ban ngày, trải qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, từ đáy lòng hắn đã thừa nhận người chủ nhân mới là ta.
Ta chỉ vào thức ăn đầy bàn nói:
"Khi ăn cơm sẽ không câu nệ cái lễ tiết gì hết, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Hứa Vũ Thần nói:
"Nghe nói người đưa tin của Trần tiên sinh đã từ Tần quốc tới đây!"
Ta gật đầu nói:
"Hôm nay gọi các ngươi qua đây chính là vì chuyện này, các ngươi đã nghe nói việc Tần quốc xảy ra nạn hạn hán chưa?"
Hai người đồng thời gật đầu, Hoàng Đoan Phòng nói:
"Chuyện này ta nghe nói đã có hơn nửa tháng, nhưng gần đây quá bận rộn việc triều chính đại Khang nên chưa có chú ý nhiều."
Hứa Vũ Thần mỉm cười nói:
"Thái tử điện hạ không nói việc liên minh hai nước trước tiên nói chuyên nạn hạn hán của Tần quốc, có phải Tần quốc mở miệng mượn lương của chúng ta không?"
Ta cười nói:
"Hứa tướng quốc quả nhiên có khả năng biết trước, không sai, Tần quốc mở miệng mượn lương của chúng ta."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Thái tử điện hạ cho mượn hay là không?"
Hắn nói xong câu đó rồi tự mình bật cười trước:
"Những lời này lào phu hỏi có chút dư thừa, lấy quan hệ giữa hai nước Khang Tần thì thái tử điện hạ nhất định phải cho mượn rồi."
Ta gật đầu nói:
"Lương nhất định phải cho mượn, nhưng ta cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể hiện tại của đại Khang, chúng ta rốt cuộc có thể cho mượn bao nhiêu mới không ảnh hưởng đến dân sinh của bổn quốc, đặc sứ của Tần quốc sẽ đi theo Trần tiên sinh cùng qua đây, ta tính cùng là việc trong vòng 10 ngày, trong vòng 10 ngày này ta hy vọng các ngươi có thể đem số lương dự trữ của đại Khang làm ra một bản thống kê sơ lược."
Hứa Vũ Thần nói:
"Chuyện này không khó, kỳ thực chúng ta sớm đã bắt tay vào việc thống kê số lương dự trữ của đại Khang rồi, nếu thuận lợi hai ngày này sẽ kết thúc."
Ta cười nói:
"Như vậy rất tốt, xem ra ta đã suy nghĩ nhiều rồi."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Có chuyên cựu thần phải hồi bẩm."
Ta nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn, biết chuyên này nhất định không phải chuyên đùa, mỉm cười nói:
"Hoàng tướng quốc mời nói."
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Tồn ngân trong quốc khố của Đại Khang hiện tại chỉ có 350 vạn lượng, lúc trước bệ hạ đăng cơ, tồn ngân trong quốc khố đã có 7200 vạn lượng, trong vài chục năm bệ hạ tại vị, quốc khố đã tiếp cận sát biên giới trống rỗng."
Ta nhíu mày, không nghĩ tới hiện trạng kinh tế của đại Khang lại kém đến như vậy.
Hứa Vũ Thần ngắt lời nói:
"Hâm Đức Hoàng uỷ nhiệm cho quan viên bình thường dựa vào yêu thích của bản thân, thường thường cao hứng lại miễn đi thuế má của một số quận huyện, hoặc là đột nhiên tăng thuế má, mà trải qua thẩm tra của chúng ta hẳn là các quận huyện được miễn đi thuế má, thuế chưa bao giờ bị miễn trừ qua, các quận huyện tăng thuế má so với con số hắn yêu cầu còn nhiều hơn vài lần. Nói cách khác, thuế ngân của bách tính chiếu theo giao nộp không lầm, thế nhưng trong quốc khố lại không có bạc, toàn bộ bị quan viên địa phương bóc lột hết."
Ta cả giận nói:
"Không ngờ có chuyện như vậy?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Không chỉ như vậy, rất nhiều khu còn có một số chính sách riêng, ngoại trừ chế độ thuế mà đại Khang quy định, quan viên địa phương lại tự ý thu vào thuế má, oán hận của bách tính đối với triều đình hơn phân nửa đều là do đám quan viên tham tang uổng pháp này tạo thành!"
Ta cả giận nói:
"Chuyện này nhất định phải tra rõ tới cùng, đám quan viên tang uổng pháp một khi tra thực thì bắt cho ta, một người cùng không thể buông tha!"
Hứa Vũ Thần cười lắc đầu nói:
"Thái tử điện hạ, thần muốn hỏi ngài rốt cuộc là muốn trị tham hay là muốn thu hồi lại thuế ruộng đã bị tổn thất?"
Ta có chút mù mờ nhìn sang Hứa Vũ Thần:
"Hai cái thì có gì khác nhau sao?"
Hứa Vũ Thần nói:
"Nếu như là trị tham, sợ rằng sẽ liên quan đến các quan hệ các cấp độ, một nửa thần tử của Khang quốc thậm chí là các vị vương gia công chúa trong hoàng tộc cùng sẽ bị liên lụy vào, nếu như thái tử muốn truy cứu tới cùng, đến lúc đó người bị chém tuyệt đối sẽ không phải là một số lượng nhỏ."
Ta hít một ngụm lãnh khí. Nếu thật là như vậy, thế cục của đại Khang sẽ một lần nữa rơi vào trong một mảnh hỗn loạn.
Hứa Vũ Thần nói:
"Kỳ thực đối đãi thần tử cùng như như đối đã với phụ nữ, đánh nhẹ hắn sẽ không nhớ được, đánh nặng lại sẽ hoàn toàn ngược lại. Điện hạ nhất định phải nắm nắm chặt chừng mực này."
Ta cười nói:
"Xem ra đánh nặng không được, đánh nhẹ cùng không được. Vậy thì đánh tới khi họ nôn hết ra số ngân lượng đã nuốt mới thôi!"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Thái tử điện hạ dự định đánh thế nào đây?"
Ta cười lạnh nói:
"Tìm ra mấy tên lớn nhất trong đó, để cho bọn họ nhổ ra bạc, đem chuyện này làm cho thiên hạ đều biết, muốn cho bọn quan viên nhỏ biết, muốn để cho chúng phải khiếp sợ, muốn để cho chúng chủ động trả ngân lượng trở về trong quốc khố!"
Bảy ngày sau, Trần Tử Tô thuận lợi trở về Khang đô, cùng đi với hắn còn có một người bạn cũ của ta gặp gỡ đã lâu. Đặc sứ Tần quốc Yến Hưng Khải. Không nghĩ tới Tinh Hậu sẽ để cho đối thủ bình sinh lớn nhất đi tới đại Khang, lẽ nào nàng để Yến Hưng Khải đến đây còn có một phen dụng ý khác?
Trần Tử Tô cùng Yến Hưng Khải đến Khang đô lúc nửa đêm, Trần Tử Tô không dám nán lại, đêm đó liền vào cung cầu kiến ta.
Ta tiếp kiến Trần Tử Tô ở trong Cam Ninh cung.
Trần Tử Tô áy náy nói:
"Tử Tô đêm khuya đến quấy rầy mộng đẹp của công tử, mong rằng thứ tội!"
Ta cười nói:
"Hai ngày này ta vẫn đang chờ tin tức của tiên sinh, dù sao thì cùng là ngủ không được, vừa rồi còn đang đọc sách mà!"
Ta bắt chuyện Trần Tử Tô ngôi xuống.
Trần Tử Tô nói:
"Đêm khuya Tử Tô vào cung chính là vì một việc gấp!"
"Có phải vì việc của Yến Hưng Khải không?"
Trần Tử Tô gật đầu nói:
"Thư Tinh Hậu tự tay viết ở đây!"
Tin hàm lần trước của Tinh Hậu là cầu ta mượn lương, lần này lại không biết vì chuyên gì? Mở tin hàm ra, nương theo ngọn đèn ta xem lướt qua một lần, trên giấy viết chi năm chữ "Tru sát Yến Hưng Khải".
Ta cười lắc đầu, đem tin hàm đưa cho Trần Tử Tô, kỳ thực khi ta biết Yến Hưng Khải đại biểu Tần quốc mà đến thì đã có loại dự cảm này, lần này Tinh Hậu sợ rằng là muốn mượn cơ hội này hạ thủ với Yến Hưng Khải, bây giờ đã chứng thực suy đoán của ta.
Trần Tử Tô nói:
"Xem ra lần này Yến Hưng Khải là một đi không trở lại."
Ta thở dài nói:
"Người này nguy hại Tần quốc đã nhiều năm, Tinh Hậu sớm có tâm tư trừ khử hắn, chẳng qua khổ nổi thế lực của hắn tại Tần quốc không nhỏ, trong lúc nhất thời vô pháp hạ thủ với hắn được, hiện tại muốn mượn tay của ta trừ khử hắn coi như là giải quyết xong một tâm nguyên nhiều năm."
Trần Tử Tô nói:
"Công tử có thật muốn giết Yến Hưng Khải không?"
Ta dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn rồi nói:
"Yến Hưng Khải đã từng nhiều lần hại ta, người này chết chưa hết tội, tuy nhiên…"
Ta đứng dậy bước đi hai bước mới nói:
"Nhưng nếu như hắn chết ở cảnh nội đại Khang, chúng ta nhất định phải gánh tội danh mưu sát sứ thần Tần quốc."
Trần Tử Tô nói:
"Việc Tần quốc mặc dù do Tinh Hậu xử lý, nhưng Yến Hưng Khải cùng không phải là nhân vật bình thường, cái chết của hắn tất phải làm cho quốc nội của Tần quốc dấy lên một cổ sóng triều phản đối đại Khang."
Ta lo lắng nhất chính là chuyên này, huống chi Yến Hưng Khải còn là huynh trưởng kết nghĩa của ta, nếu như ta giết hắn, chẳng phải là muốn gánh trên lưng thanh danh bất nghĩa còn gì. Nhưng mà Tinh Hậu nếu đã mở miệng cầu ta, việc này ta nhất định phải giúp nàng hoàn thành, nghĩ tới đây, ta lập tức liền hạ quyết tâm, thấp giọng nói:
"Yến Hưng Khải phải chết, tuy nhiên chuyên này nhất định phải làm thỏa đáng."
Trần Tử Tô nói:
"Ý của công tử là muốn giá họa người khác?"
Ta gật đầu nói:
"Chúng ta chỉ cần nghĩ một biện pháp, để hắn chết ở địa phương bên ngoài đại Khang, đến lúc đó chúng ta đương nhiên có thể đùn đẩy hết trách nhiệm!"
Trần Tử Tô cười nói:
"Chủ ý này của Công tử quả thực rất tuyệt, tuy nhiên có chuyện công tử cần phải lưu ý, chính là bởi vì đấu tranh giữa Yến Hưng Khải và Tinh Hậu mới làm cho nội bộ của Tần quốc thủy chung bị vây trong hỗn loạn, lực lượng song phương chế ước lẫn nhau làm cho Tần quốc không cách nào đạt được sự phát triển hài lòng, nếu như công tử diệt trừ khối u ác tính là Yến Hưng Khải cho Tinh Hậu, có thể sẽ sản sinh hậu hoạn hay không? Mong rằng công tử suy nghĩ cho kỹ."
Ta chẳng phải không có nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng lấy tình ý của Tinh Hậu đối với ta, nàng hẳn là sẽ không phản bội lại ta, lại nói sau khi Yến Nguyên Tông chết rồi, từ lâu nàng đã mất đi cái tâm tranh quyền đoạt lợi, sao lại sản sinh ra ý nghĩ khác? Lần này sở dĩ muốn giết Yến Hưng Khải, đại khái là bởi vì duyên cớ cừu hận ngày xưa.
Chính ngọ ngày hôm sau, ta tại Lưu Hương viên mở tiệc chiêu đãi Yến Hưng Khải, ta vẫn chưa để cho người khác đi cùng y.
Yến Hưng Khải đúng hẹn mà đến, dáng dấp của y vẫn không khác gì khi xưa, chỉ là ở trước mặt ta có vẻ khiêm tốn rất nhiều, cung kính nói:
"Sứ thần đại Tần Yến Hưng Khải tham kiến thái tử điện hạ!"
Ta ha ha phá lên cười, đứng dậy cầm lấy cánh tay Yến Hưng Khải:
"Đại ca chẳng lẽ không nhận ra người huynh đệ này hay sao?"
Yến Hưng Khải mỉm cười nói:
"Xưa khác, nay khác, hiện tại Hưng Khải sao dám sơ suất."
Ta cười nói:
"Đại ca xem, hôm nay ta vẫn chưa mặc vương phục, ở đây trừ đại ca và ta ngoài ra không có những người khác ở đây, sở dĩ ta ở chỗ này mời đại ca mà không phải lựa chọn trong đại điện, chủ yếu chính là vì một chữ tình ngày xưa với đại ca, lẽ nào đại ca thực sự đã ghét bỏ người huynh đệ này hay sao?"
Yến Hưng Khải làm ra bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt, nắm chặt hai tay ta nói:
"Huynh đệ, cùng không phải là người làm ca ca này ghét bỏ ngươi, thật sự là ta tự ti mặc cảm, không dám nhận cái xưng hô đại ca này."
Lúc này chúng ta mới ngồi xuống bàn bên cạnh.
Phía sau thái giám dâng rượu và thức ăn, ta bưng lên ly rượu nói:
"Đại ca không quản thiên lý mà đến, huynh đệ lấy ly rượu này tẩy trần cho đại ca!"
Yến Hưng Khải gật đầu, cầm lên ly rượu cạn một ly với ta, đề tài chuyển lên trên nhiệm vụ lần này của y:
"Thái tử điện hạ, lần này thái hậu để cho ta qua đây là vì việc bàn bạc mượn lương."
Ta cố ý xụ mặt không vui:
"Nếu như đại ca còn xem ta như người xa lạ như thế, ta sẽ lập tức đi khỏi đây, việc mượn lương cùng không tính gì nữa!"
Yến Hưng Khải vẻ mặt tươi cười nói:
"Huynh đệ, ca ca thật sự là rất cao hứng, có một số từ không phải, ngươi nghìn vạn lần đừng để bụng."
Ta cười nói:
"Đây mới là ca ca tốt của ta, ngày hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về."
Yến Hưng Khải nói:
"Rượu ta nhất định sẽ uống thống khoái cùng huynh đệ, việc mượn lương thì xin huynh đệ cho ta một câu trả lời thuyết phục."
Ta mim cười nói:
"Đại ca yên tâm, ta đã sai người bắt tay vào chuẩn bị tiền lương, trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ vận đến Tần quốc, để giải mối nguy khẩn cấp của các người."
Yến Hưng Khải liên tục gật đầu nói:
"Đa tạ huynh đệ."
Thế nhưng trên mặt không có ý vui vẻ nhiều lắm. Trong lòng ta đã hiểu, Yến Hưng Khải xưa nay xảo trá, hắn cùng rõ ràng bản thân đến đại Khang dữ nhiều lành ít, phàm là việc gì cùng nơi chốn cẩn thận.
Ta cố ý nói:
"Tình huống của Tần quốc ra sao?"
Yến Hưng Khải nao nao, lập tức cười khổ nói:
"Nếu huynh đệ đã gọi ta một tiếng đại ca, người làm đại ca đương nhiên sẽ không giấu diếm ngươi, tình huống của Tần quốc rất gay go, nạn hạn hán trong nước rất nghiêm trọng, vùng duyên hải lại phát sinh sóng thần, Trung Sơn quốc bị Hàn Quốc giựt giây đã nhân cơ hội làm loạn. Người Đông Hồ cùng không ngừng quấy rối biên cảnh Tần qu
/514
|