Edit:realllllchicken
"Lên xe tôi đưa em về."
Thời điểm khi cô ngồi vào xe, Lạc Thời mới nhớ lý do mà mình đến chỗ này.
Cô còn chưa ăn tối.
Nhưng hiện tại cô không rãnh để quan tâm những thứ khác. Trong xe xen lẫn mùi hương trên người anh làm cho cô hơi mê mẩn.
Lạc Thời mở cửa sổ bên phải xuống, muốn làm cho mùi hương tan đi bớt cũng muốn làm cho mình tỉnh táo hơn.
Cửa vừa mở ra, gió đêm liền ào ào tiến vào. Lạc Thời híp đôi mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa xe.
Có điều gió đêm quá lạnh, cô bị gió thổi đến cơ thể nhẹ run lên, đang muốn đưa tay đóng cửa thì có bàn tay khác động tác nhanh hơn cô.
Lạc Thời kinh ngạc ngẩng đầu.
Phát hiện mặt Chu Trạch Đình cách cô chưa đến năm centimet.
Anh đang đóng cửa xe.
Sống lưng anh cường tráng, cơ thể thẳng tắp, vải ở bả vai nhẹ cọ xát qua cằm cô.
Ngứa.
Lạc Thời vẫn duy trì tư thế, không dám có động tác gì quá lớn.
Sợ vừa động, miệng cô sẽ dán lên mặt anh.
Nếu mà thật sự hôn thì Chu Trạch Đình sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Cô ngây ngốc nghĩ.
Hẳn là sẽ lập tức đem cô ném xuống xe.
Cô nhớ tới ngày đó ở bên ngoài quán cà phê, cô chỉ là không cẩn thận nắm tay anh, Chu Trạch Đình liền lạnh mặt nhìn cô.
Có chút khó chịu.
Bỗng nhiên cô muốn nhìn xem giới hạn của anh.
Lạc Thời chớp đôi mắt, đưa mặt về phía trước, để sát vào.
Khi đến gần cô có thể thấy rõ lông mi đang động đậy của anh, miệng cô chưa đến hai centimet nữa sẽ đụng vào má anh. Chu Trạch Đình thu cánh tay đang đóng cửa, bỗng chuyển hướng đến cô.
Cơ hồ tầm mắt anh dừng ở trên người Lạc Thời, giống như là dung nham núi lửa đụng phải băng sơn ngàn năm, tất cả mọi hành động của cô ngay lập tức liền ngừng lại.
Có chút lúng túng.
Lạc Thời nhăn khuôn mặt nhỏ, lùi lưng lại trên ghế.
Chu Trạch Đình nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, chính mình ngồi lại vào vị trí, thấp giọng nói: "Cẩn thận cảm lạnh."
Lạc Thời yếu ớt đáp "Vâng", lưng để ở trên lưng ghế, nhụt chí giả bộ ngủ.
- -
Sau khi bước vào tháng 9, thời tiết cũng rục rịch, mấy ngày nay nhiệt độ như ngày nắng gắt, trong lòng phiền muộn.
Không biết có phải hay không vì nguyên nhân thời tiết, hai ngày nay Lạc Thời không có chút tinh thần nào.
Đối với tất mọi chuyện đều không để tâm. Một giây trước đang diễn với Hạ Vũ, một giây sau là có thể bắt đầu phát ngốc.
Cảm xúc Hạ Vũ cũng không cao hứng, diễn xuất của hai người liền bị kéo dài, đạo diễn ở một bên tức giận thổi râu trừng mắt.
Lạc Thời có Lạc Thịnh che chở, Hạ Vũ là người mang vốn vào đoàn, đạo diễn một chút cũng không dám đắc tội.
Chỉ có thể lôi kéo nhà sản xuất thở ngắn than dài.
Lạc Mi Mi ở một bên nhìn khuôn mặt già nua của đạo diễn, cười ngặt ngẽo một lúc lâu.
Cô không có Lạc Mi Mi bên cạnh để tìm cảm xúc, nên oa mặt nằm ở trên ghế, lười biếng nhìn điện thoại chằm chằm.
Nơi này internet không tốt, nửa ngày mới tải được một tin tức.
Là tin tức kinh tế.
Các con số được tách ra, Lạc Thời có thể hiểu, nhưng mà khi tổng kết bảng báo cáo trên giống như biến thành một văn tự cổ đại tối nghĩa khó hiểu ở thời đại học.
Vừa nhìn đầu liền đau. Định tiện tay đóng tin tức này lại, kết quả nhìn thấy một tấm hình.
Nói đúng ra là một tấm hình có độ phân giải không cao.
Góc mặt của Chu Trạch Đình khi tham gia vào diễn đàn kinh tế nổi tiếng của thành phố L.
Mặc dù chụp không được tốt lắm nhưng vẫn không dấu được tướng mạo đẹp trai, ngũ quan anh tuấn của anh.
Cô cúi đầu thử bấm mở bức ảnh.
Nhưng ảnh chụp bên trong bản thảo tin tức không thể mở, Lạc Thời chỉ có thể thoát ra.
Chụp màn hình lại.
Sau đó đem đến album riêng tư.
Có thêm một lớp mật mã.
Làm xong hết tất cả, cô nhìn quanh bốn phía, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
- -
Buổi tối Lạc Mi Mi cùng Lạc Thời nói đến việc ký hợp đồng.
Những nghệ sĩ xuất đạo(*) đều có công ty quản lý, đối với nghệ sĩ đơn độc một mình thì ký hợp đồng với công ty sẽ dễ có được tài nguyên (*) hơn. Hơn nữa quan hệ xã hội, năng lực của công ty quản lý thật sự có ưu thế rất lớn.
(*)Xuất đạo: bắt đầu đi vào con đường diễn xuất.
Tài nguyên: phim ảnh, đại ngôn, lên bìa tạp chí....
Lạc Mi Mi cầm xấp giấy trong tay đưa cho cô.
Lạc Thời nhận lấy, "Đây là?"
"Bên trên là mấy công ty phát triển không tồi, lúc trước có hai công ty đã từng hợp tác với anh trai em, em xem em muốn ký với công ty nào?"
Cô đáp "Vâng", cúi đầu mắt nhìn, bên trên chỉnh chỉnh tề tề liệt kê ba công ty quy mô khổng lồ của giới giải trí.
Một là điện ảnh Hoàn Tinh.
Hai là công ty TNHH giải trí Đàn Tinh.
Ba là công ty TNHH truyền thông điện ảnh và truyền hình Happy.
Ban đầu Lạc Mi Mi cứ nghĩ Lạc Thời sẽ suy nghĩ một chút mới có thể quyết định, cô đang định đi vào bếp pha ly cà phê thì Lạc Thời liền đem giấy ba tờ giấy A4 buông xuống.
Lạc Mi Mi kinh ngạc.
"Em muốn ký với điện ảnh Hoàn Tinh."
"Chị nói nè bà cô ơi, có phải em lười đọc tư liệu hay không, trực tiếp chọn cái thứ nhất."
Cô chột dạ, cô thật chỉ đọc tư liệu của công ty thứ nhất thôi, hai công ty phía sau cô không phải lười xem, mà chỉ là không nghĩ sẽ xem tiếp.
"Không có, em cảm thấy công ty thứ nhất phát triển rất được, hơn nữa Hoàn Tinh không phải có Diệp Na, Thư Chân Chân kỹ thuật diễn tốt, danh tiếng minh tinh(*) cũng tốt sao? Em thấy vào Hoàn Tinh sẽ có nhiều chỗ cho sự phát triển và tiến bộ."
(*)Danh tiếng minh tinh: là những minh tinh có danh tiếng tốt và fan hâm mộ nhiều.
Nói xong mặt Lạc Thời có chút ửng đỏ.
Những lời nói đó chỉ là vớ vẩn thôi, kỳ thật thì tư liệu của công ty thứ nhất cũng chưa xem xong, chính là nhìn đến chỗ thành viên cổ đông thấy ba chữ.
Chu Trạch Đình.
Chuyện này rất quan trọng, Lạc Mi Mi nghiêm túc hỏi cô: "Em chắc chắn?"
Lạc Thời gật gật đầu.
"Không thể chắc chắn hơn."
"Vậy được rồi, chị đi liên hệ cho em."
"Vâng."
Chuyện ký hợp đồng tiến triển rất thuận lợi, ngày hôm sau hợp đồng được chuyển đến điện thoại cô.
Lạc Mi Mi chuyển lời,
"Em nhìn kĩ hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì chuyện ký hợp đồng liền được quyết định."
Lạc Thời nhìn chăm chú điều khoản trên hợp đồng, làm bộ lơ đãng hỏi: "Thời điểm ký hợp đồng, cổ đông Hoàn Tinh có đến không chị?"
Lạc Mi Mi nghe vậy, sờ sờ trán cô.
"Thời bảo bối, em có phải bị choáng váng hay không? Nếu Hoàn Tinh mỗi khi ký hợp đồng với người mới, các cổ động đều ra mặt như lời em nói, thì ông chủ Hoàn Tinh có thể trực tiếp sa thải."
Mặt Lạc Thời toàn màu hồng của quả cà chua.
Bởi vì lời nói của Lạc Mi Mi, Lạc Thời tùy tiện để cho cô ấy tự định thời gian.
Lạc Mi Mi đã liên hệ được với quản lý Hoàn Tinh, thời gian ký hợp đồng là ngày mai.
Ngày ký hợp đồng, thành phố L có một trận mưa, nhiệt độ giảm nhẹ.
Đoàn phim có việc nên Lạc Mi Mi không thể đi cùng. Cô tự mình lái chiếc xe Audi màu đỏ của cô ấy đến trụ sở điện ảnh Hoàn Tinh.
Tầng hai mươi chính là văn phòng quản lý cao cấp, cô gái ở quầy lễ tân dẫn Lạc Thời vào trong một phòng họp rồi đi ra ngoài.
Ánh sáng phòng họp rất tốt, Lạc Thời ngồi thẳng lưng chờ đợi.
Khi eo cô có chút mỏi, người phụ trách ký hợp đồng-giám đốc Lý vẫn chưa đến.
Cô đứng lên chuyển động cơ thể, chân hơi cứng, đang lúc cô làm động tác yoga duỗi người thì cửa phòng họp bị đẩy ra.
"Chu đổng, ngài xem hạng mục này....." Giọng nói người đàn ông đột nhiên im bặt.
Lạc Thời từ trong khuỷu tay nhìn qua, thấy rõ người đứng ở cửa phòng họp.
Chu Trạch Đình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen tinh tế được thắt ở cổ áo, áo khoác tây trang được cởi ra an tĩnh rũ xuống ở phần cong cong bên cánh tay trái, toàn thân trên dưới đều rất được. Chỉ có duy nhất một chỗ, nút áo trên cổ tay phải không được cài, pha thêm chút lười biếng.
Nếu không nhìn đến mặt mày lạnh lẽo cùng với khóe môi lúc nào cũng mím lại, chắc chắn đây là bộ dáng tao nhã của quý công tử.
Nhưng cô hiện tại lại không có tâm tình để thưởng thức. Lạc Thời nhẹ hít hà một hơi, mặt nhanh chóng sung huyết, vội vàng buông cánh tay đang nắm cổ tay xuống.
Đứng gục đầu xuống bàn họp, biểu tình giống như học sinh tiểu học bị phạt khi làm sai.
Ban đầu Chu Trạch Đình cho rằng phòng họp không có người, vừa đẩy cửa vào định đem khuỷu tay đang cầm tây trang đặt xuống trên ghế gần bàn tròn.
Lúc nhìn thấy có người, bàn tay đưa ra được một nửa rất tự nhiên thu về.
Tay phải nới lỏng cà vạt, mắt đen lẳng lặng chăm chú nhìn nửa góc mặt đã đỏ bừng của Lạc Thời một chút.
Cô cảm giác ở đỉnh đầu có ánh mắt nhìn chằm chằm, hận không thể đem đầu cúi thấp hơn nữa.
Anh vẫn luôn nhìn cô, tay phải đặt rũ trên tay vịn ghế dựa, mắt thấy đầu cô gái nhỏ sắp ngục vào ngực thì mới chậm rãi mở miệng, "Em như thế nào lại ở đây?"
"Em có hẹn với giám đốc Lý ngày hôm nay để ký hợp đồng. Lễ tân bảo em đợi ở đây, em đợi hơn nửa ngày nhưng giám đốc Lý vẫn chưa đến, eo em hơi mỏi liền di chuyển một chút." Âm thanh Lạc Thời nho nhỏ, có chút lo lắng, đem tất cả sự tình nói ra một hơi.
Chu Trạch Đình đáp "Ừm", giọng nói giống như mọi khi, hơi trầm và lạnh nhạt. Cô không nghe rõ.
Giám đốc hạng mục đứng bên cạnh Chu Trạch Đình giương mắt nhìn sắc mặt anh, phỏng đoán nói: "Giám đốc Lý chắc là có việc bận, bằng không tôi đi hỏi một chút?"
Anh thì sao cũng được. Ngược lại là động tác của Lạc Thời hơi lớn, đầu ngục được vài phút cuối cùng cũng ngẩng lên, vội xua tay nói:
"Không cần không cần, em sẽ ngồi chờ ở đây, các anh cứ bận việc của các anh đi."
Trước lúc tới Hoàn Tinh, cô còn ôm ảo tưởng có thể ngẫu nhiên ở đây gặp được Chu Trạch Đình một lát, nhưng loại tình huống này làm cho cô cùng anh đơn độc ở trong phòng họp.
Cô ngẫm lại, da đầu liền tê dại.
Còn gì có thể mất mặt hơn cô vừa rồi không?
Tác giả có lời muốn nói: giới hạn của Chu Trạch Đình về chuyện này.
Tác giả (lén lút đưa ra chủ ý): Không cần sợ hãi, cứ hôn.
Mặt mày Chu Trạch Đình rất nhạt liếc Lạc Thời một cái, hỏi cô: Em có dám hôn không?
Lạc Thời (lắc đầu mạnh mẽ): Không dám
- --Đào hôm nay có chút chua không quá ngọt
Phần cuối vẫn không quên một cái đại moah moah dành cho các tiểu khả ái ~mua~
(PS: Hôm nay hơi muộn và các bình luận sẽ được trả lời vào ngày mai.)
Lời edit: Cứ tưởng chị sẽ liều hôn anh một cái chứ, ai dè chỉ cần anh liếc mắt cái là chị từ bỏ hahhahaha.
À mình có có wordpress rồi này mọi người vào đọc nha. Nhưng mà mình đang gặp chút sự cố. Mình đăng bài mà nó không có hiện lên tường nhưng nó vẫn hiện trong menu ấy:((. Bạn nào biết cách thì chỉ giúp nha huhuhu cảm ơn mọi người nhiều nhiều
Wordpress: realllllchicken.food.blog
"Lên xe tôi đưa em về."
Thời điểm khi cô ngồi vào xe, Lạc Thời mới nhớ lý do mà mình đến chỗ này.
Cô còn chưa ăn tối.
Nhưng hiện tại cô không rãnh để quan tâm những thứ khác. Trong xe xen lẫn mùi hương trên người anh làm cho cô hơi mê mẩn.
Lạc Thời mở cửa sổ bên phải xuống, muốn làm cho mùi hương tan đi bớt cũng muốn làm cho mình tỉnh táo hơn.
Cửa vừa mở ra, gió đêm liền ào ào tiến vào. Lạc Thời híp đôi mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa xe.
Có điều gió đêm quá lạnh, cô bị gió thổi đến cơ thể nhẹ run lên, đang muốn đưa tay đóng cửa thì có bàn tay khác động tác nhanh hơn cô.
Lạc Thời kinh ngạc ngẩng đầu.
Phát hiện mặt Chu Trạch Đình cách cô chưa đến năm centimet.
Anh đang đóng cửa xe.
Sống lưng anh cường tráng, cơ thể thẳng tắp, vải ở bả vai nhẹ cọ xát qua cằm cô.
Ngứa.
Lạc Thời vẫn duy trì tư thế, không dám có động tác gì quá lớn.
Sợ vừa động, miệng cô sẽ dán lên mặt anh.
Nếu mà thật sự hôn thì Chu Trạch Đình sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Cô ngây ngốc nghĩ.
Hẳn là sẽ lập tức đem cô ném xuống xe.
Cô nhớ tới ngày đó ở bên ngoài quán cà phê, cô chỉ là không cẩn thận nắm tay anh, Chu Trạch Đình liền lạnh mặt nhìn cô.
Có chút khó chịu.
Bỗng nhiên cô muốn nhìn xem giới hạn của anh.
Lạc Thời chớp đôi mắt, đưa mặt về phía trước, để sát vào.
Khi đến gần cô có thể thấy rõ lông mi đang động đậy của anh, miệng cô chưa đến hai centimet nữa sẽ đụng vào má anh. Chu Trạch Đình thu cánh tay đang đóng cửa, bỗng chuyển hướng đến cô.
Cơ hồ tầm mắt anh dừng ở trên người Lạc Thời, giống như là dung nham núi lửa đụng phải băng sơn ngàn năm, tất cả mọi hành động của cô ngay lập tức liền ngừng lại.
Có chút lúng túng.
Lạc Thời nhăn khuôn mặt nhỏ, lùi lưng lại trên ghế.
Chu Trạch Đình nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, chính mình ngồi lại vào vị trí, thấp giọng nói: "Cẩn thận cảm lạnh."
Lạc Thời yếu ớt đáp "Vâng", lưng để ở trên lưng ghế, nhụt chí giả bộ ngủ.
- -
Sau khi bước vào tháng 9, thời tiết cũng rục rịch, mấy ngày nay nhiệt độ như ngày nắng gắt, trong lòng phiền muộn.
Không biết có phải hay không vì nguyên nhân thời tiết, hai ngày nay Lạc Thời không có chút tinh thần nào.
Đối với tất mọi chuyện đều không để tâm. Một giây trước đang diễn với Hạ Vũ, một giây sau là có thể bắt đầu phát ngốc.
Cảm xúc Hạ Vũ cũng không cao hứng, diễn xuất của hai người liền bị kéo dài, đạo diễn ở một bên tức giận thổi râu trừng mắt.
Lạc Thời có Lạc Thịnh che chở, Hạ Vũ là người mang vốn vào đoàn, đạo diễn một chút cũng không dám đắc tội.
Chỉ có thể lôi kéo nhà sản xuất thở ngắn than dài.
Lạc Mi Mi ở một bên nhìn khuôn mặt già nua của đạo diễn, cười ngặt ngẽo một lúc lâu.
Cô không có Lạc Mi Mi bên cạnh để tìm cảm xúc, nên oa mặt nằm ở trên ghế, lười biếng nhìn điện thoại chằm chằm.
Nơi này internet không tốt, nửa ngày mới tải được một tin tức.
Là tin tức kinh tế.
Các con số được tách ra, Lạc Thời có thể hiểu, nhưng mà khi tổng kết bảng báo cáo trên giống như biến thành một văn tự cổ đại tối nghĩa khó hiểu ở thời đại học.
Vừa nhìn đầu liền đau. Định tiện tay đóng tin tức này lại, kết quả nhìn thấy một tấm hình.
Nói đúng ra là một tấm hình có độ phân giải không cao.
Góc mặt của Chu Trạch Đình khi tham gia vào diễn đàn kinh tế nổi tiếng của thành phố L.
Mặc dù chụp không được tốt lắm nhưng vẫn không dấu được tướng mạo đẹp trai, ngũ quan anh tuấn của anh.
Cô cúi đầu thử bấm mở bức ảnh.
Nhưng ảnh chụp bên trong bản thảo tin tức không thể mở, Lạc Thời chỉ có thể thoát ra.
Chụp màn hình lại.
Sau đó đem đến album riêng tư.
Có thêm một lớp mật mã.
Làm xong hết tất cả, cô nhìn quanh bốn phía, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
- -
Buổi tối Lạc Mi Mi cùng Lạc Thời nói đến việc ký hợp đồng.
Những nghệ sĩ xuất đạo(*) đều có công ty quản lý, đối với nghệ sĩ đơn độc một mình thì ký hợp đồng với công ty sẽ dễ có được tài nguyên (*) hơn. Hơn nữa quan hệ xã hội, năng lực của công ty quản lý thật sự có ưu thế rất lớn.
(*)Xuất đạo: bắt đầu đi vào con đường diễn xuất.
Tài nguyên: phim ảnh, đại ngôn, lên bìa tạp chí....
Lạc Mi Mi cầm xấp giấy trong tay đưa cho cô.
Lạc Thời nhận lấy, "Đây là?"
"Bên trên là mấy công ty phát triển không tồi, lúc trước có hai công ty đã từng hợp tác với anh trai em, em xem em muốn ký với công ty nào?"
Cô đáp "Vâng", cúi đầu mắt nhìn, bên trên chỉnh chỉnh tề tề liệt kê ba công ty quy mô khổng lồ của giới giải trí.
Một là điện ảnh Hoàn Tinh.
Hai là công ty TNHH giải trí Đàn Tinh.
Ba là công ty TNHH truyền thông điện ảnh và truyền hình Happy.
Ban đầu Lạc Mi Mi cứ nghĩ Lạc Thời sẽ suy nghĩ một chút mới có thể quyết định, cô đang định đi vào bếp pha ly cà phê thì Lạc Thời liền đem giấy ba tờ giấy A4 buông xuống.
Lạc Mi Mi kinh ngạc.
"Em muốn ký với điện ảnh Hoàn Tinh."
"Chị nói nè bà cô ơi, có phải em lười đọc tư liệu hay không, trực tiếp chọn cái thứ nhất."
Cô chột dạ, cô thật chỉ đọc tư liệu của công ty thứ nhất thôi, hai công ty phía sau cô không phải lười xem, mà chỉ là không nghĩ sẽ xem tiếp.
"Không có, em cảm thấy công ty thứ nhất phát triển rất được, hơn nữa Hoàn Tinh không phải có Diệp Na, Thư Chân Chân kỹ thuật diễn tốt, danh tiếng minh tinh(*) cũng tốt sao? Em thấy vào Hoàn Tinh sẽ có nhiều chỗ cho sự phát triển và tiến bộ."
(*)Danh tiếng minh tinh: là những minh tinh có danh tiếng tốt và fan hâm mộ nhiều.
Nói xong mặt Lạc Thời có chút ửng đỏ.
Những lời nói đó chỉ là vớ vẩn thôi, kỳ thật thì tư liệu của công ty thứ nhất cũng chưa xem xong, chính là nhìn đến chỗ thành viên cổ đông thấy ba chữ.
Chu Trạch Đình.
Chuyện này rất quan trọng, Lạc Mi Mi nghiêm túc hỏi cô: "Em chắc chắn?"
Lạc Thời gật gật đầu.
"Không thể chắc chắn hơn."
"Vậy được rồi, chị đi liên hệ cho em."
"Vâng."
Chuyện ký hợp đồng tiến triển rất thuận lợi, ngày hôm sau hợp đồng được chuyển đến điện thoại cô.
Lạc Mi Mi chuyển lời,
"Em nhìn kĩ hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì chuyện ký hợp đồng liền được quyết định."
Lạc Thời nhìn chăm chú điều khoản trên hợp đồng, làm bộ lơ đãng hỏi: "Thời điểm ký hợp đồng, cổ đông Hoàn Tinh có đến không chị?"
Lạc Mi Mi nghe vậy, sờ sờ trán cô.
"Thời bảo bối, em có phải bị choáng váng hay không? Nếu Hoàn Tinh mỗi khi ký hợp đồng với người mới, các cổ động đều ra mặt như lời em nói, thì ông chủ Hoàn Tinh có thể trực tiếp sa thải."
Mặt Lạc Thời toàn màu hồng của quả cà chua.
Bởi vì lời nói của Lạc Mi Mi, Lạc Thời tùy tiện để cho cô ấy tự định thời gian.
Lạc Mi Mi đã liên hệ được với quản lý Hoàn Tinh, thời gian ký hợp đồng là ngày mai.
Ngày ký hợp đồng, thành phố L có một trận mưa, nhiệt độ giảm nhẹ.
Đoàn phim có việc nên Lạc Mi Mi không thể đi cùng. Cô tự mình lái chiếc xe Audi màu đỏ của cô ấy đến trụ sở điện ảnh Hoàn Tinh.
Tầng hai mươi chính là văn phòng quản lý cao cấp, cô gái ở quầy lễ tân dẫn Lạc Thời vào trong một phòng họp rồi đi ra ngoài.
Ánh sáng phòng họp rất tốt, Lạc Thời ngồi thẳng lưng chờ đợi.
Khi eo cô có chút mỏi, người phụ trách ký hợp đồng-giám đốc Lý vẫn chưa đến.
Cô đứng lên chuyển động cơ thể, chân hơi cứng, đang lúc cô làm động tác yoga duỗi người thì cửa phòng họp bị đẩy ra.
"Chu đổng, ngài xem hạng mục này....." Giọng nói người đàn ông đột nhiên im bặt.
Lạc Thời từ trong khuỷu tay nhìn qua, thấy rõ người đứng ở cửa phòng họp.
Chu Trạch Đình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen tinh tế được thắt ở cổ áo, áo khoác tây trang được cởi ra an tĩnh rũ xuống ở phần cong cong bên cánh tay trái, toàn thân trên dưới đều rất được. Chỉ có duy nhất một chỗ, nút áo trên cổ tay phải không được cài, pha thêm chút lười biếng.
Nếu không nhìn đến mặt mày lạnh lẽo cùng với khóe môi lúc nào cũng mím lại, chắc chắn đây là bộ dáng tao nhã của quý công tử.
Nhưng cô hiện tại lại không có tâm tình để thưởng thức. Lạc Thời nhẹ hít hà một hơi, mặt nhanh chóng sung huyết, vội vàng buông cánh tay đang nắm cổ tay xuống.
Đứng gục đầu xuống bàn họp, biểu tình giống như học sinh tiểu học bị phạt khi làm sai.
Ban đầu Chu Trạch Đình cho rằng phòng họp không có người, vừa đẩy cửa vào định đem khuỷu tay đang cầm tây trang đặt xuống trên ghế gần bàn tròn.
Lúc nhìn thấy có người, bàn tay đưa ra được một nửa rất tự nhiên thu về.
Tay phải nới lỏng cà vạt, mắt đen lẳng lặng chăm chú nhìn nửa góc mặt đã đỏ bừng của Lạc Thời một chút.
Cô cảm giác ở đỉnh đầu có ánh mắt nhìn chằm chằm, hận không thể đem đầu cúi thấp hơn nữa.
Anh vẫn luôn nhìn cô, tay phải đặt rũ trên tay vịn ghế dựa, mắt thấy đầu cô gái nhỏ sắp ngục vào ngực thì mới chậm rãi mở miệng, "Em như thế nào lại ở đây?"
"Em có hẹn với giám đốc Lý ngày hôm nay để ký hợp đồng. Lễ tân bảo em đợi ở đây, em đợi hơn nửa ngày nhưng giám đốc Lý vẫn chưa đến, eo em hơi mỏi liền di chuyển một chút." Âm thanh Lạc Thời nho nhỏ, có chút lo lắng, đem tất cả sự tình nói ra một hơi.
Chu Trạch Đình đáp "Ừm", giọng nói giống như mọi khi, hơi trầm và lạnh nhạt. Cô không nghe rõ.
Giám đốc hạng mục đứng bên cạnh Chu Trạch Đình giương mắt nhìn sắc mặt anh, phỏng đoán nói: "Giám đốc Lý chắc là có việc bận, bằng không tôi đi hỏi một chút?"
Anh thì sao cũng được. Ngược lại là động tác của Lạc Thời hơi lớn, đầu ngục được vài phút cuối cùng cũng ngẩng lên, vội xua tay nói:
"Không cần không cần, em sẽ ngồi chờ ở đây, các anh cứ bận việc của các anh đi."
Trước lúc tới Hoàn Tinh, cô còn ôm ảo tưởng có thể ngẫu nhiên ở đây gặp được Chu Trạch Đình một lát, nhưng loại tình huống này làm cho cô cùng anh đơn độc ở trong phòng họp.
Cô ngẫm lại, da đầu liền tê dại.
Còn gì có thể mất mặt hơn cô vừa rồi không?
Tác giả có lời muốn nói: giới hạn của Chu Trạch Đình về chuyện này.
Tác giả (lén lút đưa ra chủ ý): Không cần sợ hãi, cứ hôn.
Mặt mày Chu Trạch Đình rất nhạt liếc Lạc Thời một cái, hỏi cô: Em có dám hôn không?
Lạc Thời (lắc đầu mạnh mẽ): Không dám
- --Đào hôm nay có chút chua không quá ngọt
Phần cuối vẫn không quên một cái đại moah moah dành cho các tiểu khả ái ~mua~
(PS: Hôm nay hơi muộn và các bình luận sẽ được trả lời vào ngày mai.)
Lời edit: Cứ tưởng chị sẽ liều hôn anh một cái chứ, ai dè chỉ cần anh liếc mắt cái là chị từ bỏ hahhahaha.
À mình có có wordpress rồi này mọi người vào đọc nha. Nhưng mà mình đang gặp chút sự cố. Mình đăng bài mà nó không có hiện lên tường nhưng nó vẫn hiện trong menu ấy:((. Bạn nào biết cách thì chỉ giúp nha huhuhu cảm ơn mọi người nhiều nhiều
Wordpress: realllllchicken.food.blog
/67
|