Edit: realllllchicken
Tiếng chuông cửa lại vang lên ba tiếng, tay Bùi Đông cắm vào túi tạp dề, nghiêng nghiêng liếc cô, cười nói: "Em cũng thật lớn mật, dám nhốt Trạch Đình ở ngoài."
Lạc Thời liếc hai mắt anh ta, nói: "Coi chừng em chụp lại cái bộ dáng này rồi dán ở ngoài phòng tập, mấy mỹ nữ sẽ chùn bước khi thấy bộ dáng này của anh."
Bùi Đông cười đắc ý, "Còn rảnh để uy hiếp anh, xem ra vẫn chưa sốt ruột, anh đây sẽ nhanh chóng mở cửa." Nói xong, tay duỗi về phía trước nắm lấy then cửa.
Cô bất giác đẩy Bùi Đông ra, kết quả không nghĩ tới động tác của anh ta rất nhanh, tay nắm then cửa dùng chút lực "Lạch cạch" một tiếng mở cửa, anh ta thu tay về, động tác ngăn cản của Lạc Thời không có cách nào thu hồi.
Thẳng tắp đụng vào cánh cửa.
Đúng lúc cửa được mở ra từ bên ngoài, Chu Trạch Đình tiến vào, bất ngờ chưa kịp đề phòng thì có một thân thể mềm mại thơm tho nằm trong ngực.
Lạc Mi Mi nghe thấy tiếng động chạy từ phòng ra, tay còn cầm theo điện thoại, hình như đang gọi cho ai đó. Thấy ở cửa chính, tình hình là Lạc Thời đang nằm trong ngực Chu Trạch Đình, đầu óc nhất thời không hoạt động.
Không phải nói không hợp sao?
Bùi Đông ở một bên cũng há hốc mồm, nhìn thấy gương mặt hồng hồng của Lạc Thời, biết lúc này không nên hé răng.
Trong mọi người, Chu Trạch Đình là phản ứng nhanh nhất, anh hơi cúi đầu, toàn bộ hô hấp phả trên đỉnh đầu cô, anh nói:
"Còn không đứng dậy?"
Bốn người hai đối diện hai nhìn bàn đồ ăn, song song trầm mặc.
Lạc Mi Mi giương mắt nhìn Lạc Thời ở đối diện, ánh mắt dừng trên người Chu Trạch Đình, hàm ý như hỏi cô, "tại sao cậu ta lại đến?"
Đôi mắt đen của Chu Trạch Đình cũng nhìn Bùi Đông, thần sắc trong mắt có chút lạnh.
Bùi Đông ngượng ngùng vuốt mũi, là anh lừa cậu ta lại đây, nhưng thấy đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, tròng mắt anh xoay chuyển, không thể đồ ăn như vậy được, tốt xấu gì anh cũng mất nhiều thời gian để làm Mãn Hán toàn tịch.
Không đợi anh mở miệng điều tiết bầu không khí, Lạc Mi Mi nhanh chóng nói: "Chu Trạch Đình, đã lâu không gặp."
Cuối cùng Chu Trạch Đình cũng rời mắt khỏi người anh ta, nhìn Lạc Mi Mi nói: "Đã lâu không gặp."
Sau đó khôi phục trầm mặc.
Có điều hình như trầm lặng hơn lúc trước.
Lạc Thời cảm thấy Lạc Mi Mi nói chuyện không giống như lúc nói chuyện với cô, như là phóng ra chút băng, so với Chu Trạch Đình.
Nhưng nghĩ lại, cũng không có gì đặc biệt.
Tóm lại trên bàn cơm không thể thêm trầm mặc, Bùi Đông cười ha hả đứng dậy quen cửa quen nẻo từ tủ rượu cầm bình rượu vang đỏ.
Rót rượu ra ly cho ba người.
Sau đó ngồi xuống nói: "Đến đến, đừng im lặng vậy chứ, uống một ly, rồi ăn cơm."
Bùi Đông giơ ly rượu, kết quả chỉ có Lạc Thời cụng ly với anh.
Lạc Thời: "......"
Bùi Đông: "....."
Bùi Đông đưa cô ánh mắt bắt cô điều tiết bầu không khí, sau đó uống rượu.
Lạc Thời cắn môi, liếc mắt nhìn Chu Trạch Đình, Chu Trạch Đình cũng nhìn qua, đẩy ly rượu qua một bên, "Hôm nay không có tài xế, không thể uống rượu."
Thấy anh cầm chén trà uống một hớp, cô mới đảo mắt nhìn Lạc Mi Mi.
Lạc Mi Mi rót ly nước ấm, "Thân thích tới chơi, không thể uống rượu."
Sau đó, bốn người bắt đầu ăn cơm.
Không hề khoa trương, tài nghệ của Bùi Đông không thua gì đầu bếp năm sao, Lạc Thời bật ngón cái cho anh.
Bùi Đông khiêm tốt cười cười.
Đang lúc ăn cơm, Lạc Mi Mi liếc Chu Trạch Đình, làm như vô tình nói: "Khoảng thời gian trước, bạn học cấp ba của chị từ Mỹ trở về, chị có nói với cậu ấy về em, cậu ấy còn hỏi khi nào thì gặp được em? Chừng nào em rảnh?"
Lạc Thời mờ mịt, bạn học của Lạc Mi Mi gặp cô làm gì?
Cô quay đầu nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Bùi Đông khi người khác gặp họa, đột nhiện hiểu ra, nhớ tới Lạc Mi Mi nói nhất định phải giới thiệu cho cô mấy thanh tiên tuấn tú.
Đây chẳng lẽ là xem mắt?
Lạc Thời quay đầu liếc qua Chu Trạch Đình, anh đang uống trà, năm ngón tay thon dài cầm mép chén, đôi môi hơi mỏng dán vào phía trên chén trà, động tác cực kỳ đẹp.
Chu Trạch Đình thấy cô nhìn mình, anh buông chén trà xuống, nhìn lại, trên mặt không có biểu tình gì.
Bùi Đông cười chế nhạo cô: "Cô bé, từ khi nào mà đến phiên người khác giới thiệu đối tượng cho em?"
Cô thật sự rất cảm ơn lời chế nhạo của anh ta, theo lời anh ta nói trả lời Lạc Mi Mi, "Chị Mi Mi, bạn học cấp ba của chị em không quen, cũng thấy ngại ngùng, vẫn là không nên."
Lạc Mi Mi ôm ly nước ấm, híp mắt lại, "Chính vì không thân nên mới đi gặp, diện mạo của bạn học chị ngang tầm với mấy tiểu thịt tươi Hàn Quốc đó, quan trọng là tính cách ôn hòa, là người đàn ông ấm áp, em đi gặp đi, không cần lo lắng về việc nói chuyện, cậu ấy rất khéo ăn nói."
Lạc Thời cắn môi, "Chỉ là gần đây em bận quay phim, hơn nữa Tống giản còn muốn em tham gia thi đấu người phát ngôn của một nhãn hàng xa xỉ, hình như không có thời gian."
"Không phải em nói em còn đang suy nghĩ xem có nên tham gia cuộc thi đó không à?"
Lạc Thời: "....." Cô không muốn đi xem mắt đâu.
Lạc Mi Mi tha thiết nhìn chằm chằm cô, giống như nếu không thấy cô gật thì sẽ không bỏ qua.
Lạc Thời vắt hết óc suy nghĩ nên trả lời sao mà không làm mất mặt cô ấy, mà lại có thể tránh trận tai bay vạ gió này, Chu Trạch Đình ở bên cạnh nói.
"Cuộc thi kia em tham gia cũng tốt, đối với sự phát triển về sau em rất có lợi."
Cô gật đầu, "Tống Giản cũng nói thế."
Ánh mắt sắc bén của Lạc Mi Mi dừng trên người Chu Trạch Đình, "Chung thân đại sự quan trọng hơn công việc."
Đối với lời này anh không tỏ ý kiến.
Bùi Đông cũng chen vào nói câu đứng đắn, "Cũng đúng, bây giờ còn trẻ, có thể lo cho công việc trước, còn chung thân đại sự từ từ tới, gấp cũng không được."
Cô mạnh mẽ gật đầu, thời khắc mấu chốt vẫn là Bùi Đông gắng sức.
Hai người đàn ông đều phản đối, Lạc Mi Mi cũng không còn lời gì để nói, đành phải buông đề tài này xuống.
Cuối cùng bữa cơm trong bầu không khí thuốc súng đã kết thúc.
Về việc ai rửa chén, Lạc Mi Mi không thể đụng vào nước lạnh, Chu Trạch Đình càng không có khả năng, nên chỉ có Bùi Đông.
Lạc Thời thấy một mình anh làm cả bàn ăn lớn, còn để một mình anh rửa chén, thì trong lòng không yên ổn, nhanh chóng vào phòng bếp giúp đỡ.
Vì thế phòng khách chỉ còn lại Lạc Mi Mi và Chu Trạch Đình.
Hai người cũng không nói chuyện, phòng khách trầm mặc chỉ có tiếng "Tích tách" "Tích tách" của chiếc đồng hồ trên tường.
Lạc Mi Mi bật TV, chọn kênh hẹn hò.
Mở miệng, "Chu Trạch Đình, cậu cảm thấy bạn học cấp ba của tôi thế nào? Cậu cũng biết cậu ta, tên là Hàn Dịch Sơn, phù hợp không?"
Dáng ngồi của Chu Trạch Đình tùy tiện rồi hình như lại mang theo ý lạnh, anh hơi giương mắt, ánh mắt xẹt qua phòng bếp, âm thanh lạnh lùng nói: "Tình yêu là đôi bên tình nguyện, chỉ cần Lạc Thời thích, bất kể người đó như thế nào cũng được."
Cô "Hừ" một tiếng, "Đáng tiếc IQ của con bé ngốc kia tạm thời không hoạt động, đầu óc hoàn toàn đều dính trên một người, nếu không, cậu giúp tôi khuyên em ấy đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, có một số người dù em ấy nỗ lực thế nào, thì cũng chẳng đả động được đến một phân người đó, có phải không?"
Chu Trạch Đình hơi nhăn này, nói: "Lạc Mi Mi, có chuyện gì nói thẳng đi."
Anh không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, hình thức đấu đá thương trường anh không hi vọng xuất hiện trong tình bạn.
Lạc Mi Mi uống ngụm nước ấm, không hề dây dưa, nói rõ: "Em ấy thích cậu, cậu biết mà phải không? Tôi nghe nói cậu nói với em ấy hai người không hợp, về điểm này hai ta không mưu mà hợp, nhưng nếu cậu không thích em ấy, thì nhanh chóng dứt khoát đi, cậu không nói rõ với em ấy, em ấy đều sẽ coi như gió thoảng bên tai."
Lần này nói trắng ra, anh ngước mắt nhìn cô ấy, mặt không biểu tình, đáy mắt lại có chút sắc bén.
Lạc Mi Mi đã nháo với Lạc Thịnh nhiều lần, thấy được ánh mắt như vậy cũng nhiều, cũng không e ngại, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đối diện cùng anh.
Hai người ở phòng khách tàn sát khốc liệt, Lạc Thời và Bùi Đông ở phòng bếp thu dọn đống hỗn loạn.
Lạc Thời thật sự giống như Lạc Thịnh nói, mười ngón tay không dính nước, rửa cái chén thôi mà cũng rất vụng về, Bùi Đông còn phải ở một bên trông nom, phòng ngừa chén bát trong nhà đều bị cô đập bể.
Thấy cô còn muốn rửa mâm, anh thở dài, đẩy cô qua một bên, "Cô bé, năng lực làm việc nhà của em không có, em nên ra phòng khách chơi đi, nơi này giao lại cho anh."
Nói rồi lại thở dài, "Ai, sao tôi khổ như vậy chứ."
Lạc Thời nghe giọng như ai oán, bật cười, lấy quả quýt từ tủ lạnh ra lột ăn.
Bùi Đông liếc cô, "Không mang đến phòng khách sao?"
Cô lắc đầu, "Hôm nay chị Mi Mi như ăn thuốc súng, anh Trạch Đình ở ngoài đó là được rồi, em mà đi, chắc chắn chính là mồi lửa, một chút liền bùng nổ, vẫn là không nên đi."
Anh cười nhạo: "Lá gan thật đúng là nhỏ."
Lạc Thời: "Đó là anh chưa thấy qua lúc chị Mi Mi nổi điên, nếu anh gặp rồi, đoán chừng ngay cả phòng bếp anh cũng không muốn xuống."
"Anh có nhát gan vậy sao?"
"Em đây sẽ nói cho anh nghe chuyện này, anh không được nói ra bên ngoài."
Bùi Đông gật gật đầu.
"Lúc anh trai em học cấp ba, người tương đối hỗn loạn, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai, trong nhà có chút tiền, nên cực kỳ phong lưu....."
Bùi Đông chen vào nói, "Em chắc chắn người mà em nói không phải là anh?"
Cô trừng mắt liếc anh một cái, "Có nghe hay không?"
Bùi Đông nhìn cô xin lỗi, "Em nói em nói."
"Mỗi ngày đều phóng túng, lúc tan học em thường xuyên thấy anh trai ấn nữ sinh trên tường, sau đó có một ngày, em và chị Mi Mi ngồi trong xe về nhà, đi ngang qua một ngõ nhỏ, em thấy bóng dáng anh trai ở trong lóe lên, chị ấy cũng nhìn thấy, vốn dĩ em cho rằng không có gì, anh em thường xuyên là cái dạng này. Nhưng chị Mi Mi phản ứng rất lớn, bảo tài xế dừng xe, sau đó chạy vào ngõ nhỏ, lúc ấy em thấy sắc mặt chị ấy không đúng, vội vàng xuống xe chạy theo, kết quả liền nhìn thấy anh em ôm nữ sinh, chân nữ sinh kia treo lên eo, hai người hôn nhau say đắm, dù sao với cảnh tượng sắc tình kia, em thấy không nên ở lại xem, muốn kéo chị ấy đi, ai ngờ chị ấy tiến lên đẩy nữ sinh kia xuống, à quên nói, từ nhỏ chị Mi Mi có học qua taekwondo, rất lợi hại, tiếp đó đối với anh em..... ừm, đá xuống --, sau đó anh em nằm bệnh viện nửa tháng."
"Thô bạo..... vậy sao?" Bùi Đông nhớ tới vẻ ngoài quyến rũ diễm lệ của Lạc Mi Mi, có chút hoài nghi.
Cô giương mắt, chậm rãi nói: "Anh có thể thử."
Bùi Đông: "..... Vẫn là quên đi, ba anh còn đang trông cậy anh nối dõi tông đường Bùi gia."
Cô không nói chuyện, ăn từng múi quả quýt.
Một lát sau, Bùi Đông nói: "Không đúng nha, Lạc Mi Mi là con gái của bác cả, thấy Lạc Thịnh trộm hương ven đường cũng không cần phản ứng mạnh như vậy chứ? Đây không phải là phản ứng của bạn gái sao?"
Trong lòng Lạc Thời thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng pha trò, "Lúc chị ấy học cấp hai chịu quá nhiều tổn thương, không muốn thấy nhất là dạng đàn ông đào hoa phong lưu."
Nói xong, cô cẩn thận liếc Bùi Đông, nghe thấy anh nói: "Thì ra là thế."
Lạc Thời thoáng yên lòng.
Có điều trước kia nếu cô để tâm như Bùi Đông, thì cũng không đến mức bây giờ mới biết chuyện của anh trai và chị Mi Mi.
Cuối cùng Bùi Đông đã thu dọn xong chén bát, để tay dưới vòi nước, hỏi cô: "Vậy bây giờ anh trai em là lãng tử quay đầu?"
Lạc Thời nói: "Xem như là vậy."
Kỳ thật cô cũng không chắc, nếu Lạc Thịnh và Lạc Mi Mi tiến thêm một bước, thì phía trước có rất nhiều trở ngại đợi họ.
Lạc Thời thở dài, anh lấy múi quýt còn thừa trên điện thoại cô bỏ vào miệng, "Tuổi còn nhỏ than thở cái gì, đi ra ngoài thôi."
Đến khi hai người ra phòng khách, thoáng nhìn hai người ngồi trên sô pha, quả nhiên phát hiện phòng khách đang xem chương trình hẹn hò hài hòa đến kỳ lạ.
Hai người trao đổi ánh mắt, bầu không khí hài hòa này thế nào cũng thấy khủng bố.
Bùi Đông không muốn ở trong bầu không khí này, anh vẫn thích có mỹ nữ thơm tho mềm mại trong ngực hơn.
Vì thế không ngồi quá hai phút, anh đứng dậy nói phải đi, Chu Trạch Đình cũng đứng dậy.
Bụng dưới Lạc Mi Mi đau âm ĩ, lười biếng nằm trên sô pha, nói Lạc Thời tiễn bọn họ.
Lạc Thời cuống quít mở cửa, Chu Trạch Đình ở sau gọi cô, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi vào mặc quần áo."
Trong phòng mở điều hoà, nhất thời cô không thấy lạnh, nháy mắt cửa phòng mở ra, gió ở hành lang thổi đến, cô rụt vai, trở về phòng ngủ, mặc áo khoác rồi mới theo bọn họ xuống lầu.
Có một ông cụ trong tiểu khu còn nhớ xe thể thao của Bùi Đông, vỗ vai của anh ta nói: "Chàng trai, lần sau lái xe chậm một chút, mạng sống là của mình, đừng vì chơi ngầu mà ném đi cái mạng nhỏ này."
Bùi Đông: "..... Ông, cháu đã biết."
Lạc Thời ở một bên cố nín cười, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi trúng nên trắng bệt, sau đó bật cười ha hả.
Bùi Đông làm bộ muốn đánh đầu cô, cô thè lưỡi, vội tránh sang một bên.
Chu Trạch Đình nhàn nhạt liếc anh ta một cái, Bùi Đông xấu hổ thu tay về, lên xe, nhân cơ hội trừng mắt nhìn Lạc Thời.
Cô nhìn qua cửa sổ xe nói tạm biệt với anh, sau đó nói: "Bùi Đông trên đường lái xe chậm một chút, phải nhiệt tình yêu quý tính mạng. Còn có lần sau lại mời anh đến làm khách, tay nghề của anh rất tốt."
Bùi Đông: "....." Cô nhóc này tuyệt đối là khắc tinh của anh.
Nhìn xe Bùi Đông biến mất không dấu vết, Lạc Thời đứng lên, sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức được bây giờ chỉ còn lại Chu Trạch Đình và cô.
Hai người trầm mặc đi đến chỗ dừng xe của anh, lúc này các cặp vợ chồng già tản bộ vào buổi tối đã trở về, đi ngang qua thấy Lạc Thời đều cười chào hỏi.
Cô lớn lên ngoan ngoãn, khi cười đôi mắt cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ôn nhu, đặc biệt mềm mại dưới ánh đèn ven đường, cả người đều sáng lấp lánh.
Chu Trạch Đình đứng một bên, tầm mắt ngẫu nhiên dừng trên người cô.
Cho đến khi hai người đến chỗ anh đỗ xe, Lạc Thời dừng bước, khuôn mặt vùi trong áo khoác, chỉ lộ ra đôi mắt nai con to tròn ướt sũng nhìn anh lên xe.
Anh lên xe rồi, thấy Lạc Thời còn đứng bên ngoài, hạ cửa sổ xuống, con ngươi trầm như sương mù nhìn cô.
Cô thấy anh hạ cửa xuống, cong thân mình hướng vào bên trong.
Cô nói: "Anh Trạch Đình, đi đường cẩn thận."
Chu Trạch Đình "Ừ" một tiếng, sau đó hai người trầm mặc một lát, hình như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Không nghiêm túc giống như lúc trước. Nói trắng ra, là có chút xuất thần.
Ánh đèn bên đường sáng lên, ánh sáng lọt vào trong xe, hắt lên sườn mặt Chu Trạch Đình, anh mở miệng nói: "Lạc Thời, tôi nói rồi --"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Bàn tay mảnh khảnh trên trán hơi phạm quy, lướt qua cửa sổ, đặt trên trán anh.
Chu Trạch Đình sửng sốt, ngước ánh mắt sắc bén pha chút kinh ngạc nhìn cô.
Máy sưởi trong xe hòa lẫn với khí lạnh bên ngoài, đôi mắt Lạc Thời sáng như bầu trời đêm, rất sáng, giống ngôi sao của bầu trời.
Trên cổ tay tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, con ngươi anh khôi phục sự lạnh lùng, nhàn nhạt đối mắt với cô.
Anh hơi nâng cánh tay lên, cầm cổ tay nhỏ nhắn đang vắt trên trán.
Tay Lạc Thời rất nhỏ, rất mềm, anh có thể dễ dàng nắm toàn bộ trong tay.
Chu Trạch Đình dùng chút lực, kéo xuống, thấp giọng nói: "Em đang làm gì?"
Độ ấm ở cổ tay rất khiếp người, cô đỏ mặt, may mắn hiện tại là buổi tối, bóng đêm bao phủ hết mọi thứ.
Cô nói: "Trên tóc anh dính lá cây."
Chu Trạch Đình nhìn ngón tay trắng nõn trước mắt, xác thật là có một cái lá cây, màu sắc vàng úa, cùng với ngón tay cô có năm sáu phần sắc sai. (*)
(*) Sắc sai: sự khác biệt về màu sắc.
"Hẳn là bị rớt khi đi từ cửa phụ tiểu khu qua đây." Ở đó có một cái cây không ai chăm sóc, cành lá hỗn độn, vóc dáng anh cao lớn khi đi ngang không chú ý sẽ bị đụng.
Chu Trạch Đình giọng nói không rõ đáp "Ừm", sau đó nhanh chóng buông lỏng tay.
Ánh mắt lành lạnh lập tức rời khỏi người cô. Một hồi nhạc đệm vừa rồi làm anh tạm thời đã quên những gì mình muốn nói.
Cô híp mắt, cũng không nhắc nhở.
Bóng đêm dày đặc, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, thân mình Lạc Thời dựa vào xe, không rời đi.
Chu Trạch Đình tạm dừng một lát, động tác cắm chìa khóa cũng dừng lại, giương mắt nhìn qua, bóng dáng cao lớn ẩn trong xe, anh nói: "Còn có việc?"
Đôi mắt cô rực rỡ lấp lánh, tay bỗng nhiên đỡ cửa sổ, nửa người chòm vào trong xe.
Trong lòng anh nhảy dựng lên, sắc mặt bất động, đôi mắt đẹp tịch mịch nhìn chằm chằm cô.
Hơi thở ngọt ngào dừng cách miệng anh ba centimet, mùi trầm cây mộc hương trên người anh quẩn quanh chóp mũi cô, đối với cô mà nói đây là mùi hương mê hoặc, giọng nói cô mềm mại thong thả: "Anh Trạch Đình, những gì anh nói vào ngày hôm qua, tất cả em đều không nhớ rõ."
Lời edit:
Tiếng chuông cửa lại vang lên ba tiếng, tay Bùi Đông cắm vào túi tạp dề, nghiêng nghiêng liếc cô, cười nói: "Em cũng thật lớn mật, dám nhốt Trạch Đình ở ngoài."
Lạc Thời liếc hai mắt anh ta, nói: "Coi chừng em chụp lại cái bộ dáng này rồi dán ở ngoài phòng tập, mấy mỹ nữ sẽ chùn bước khi thấy bộ dáng này của anh."
Bùi Đông cười đắc ý, "Còn rảnh để uy hiếp anh, xem ra vẫn chưa sốt ruột, anh đây sẽ nhanh chóng mở cửa." Nói xong, tay duỗi về phía trước nắm lấy then cửa.
Cô bất giác đẩy Bùi Đông ra, kết quả không nghĩ tới động tác của anh ta rất nhanh, tay nắm then cửa dùng chút lực "Lạch cạch" một tiếng mở cửa, anh ta thu tay về, động tác ngăn cản của Lạc Thời không có cách nào thu hồi.
Thẳng tắp đụng vào cánh cửa.
Đúng lúc cửa được mở ra từ bên ngoài, Chu Trạch Đình tiến vào, bất ngờ chưa kịp đề phòng thì có một thân thể mềm mại thơm tho nằm trong ngực.
Lạc Mi Mi nghe thấy tiếng động chạy từ phòng ra, tay còn cầm theo điện thoại, hình như đang gọi cho ai đó. Thấy ở cửa chính, tình hình là Lạc Thời đang nằm trong ngực Chu Trạch Đình, đầu óc nhất thời không hoạt động.
Không phải nói không hợp sao?
Bùi Đông ở một bên cũng há hốc mồm, nhìn thấy gương mặt hồng hồng của Lạc Thời, biết lúc này không nên hé răng.
Trong mọi người, Chu Trạch Đình là phản ứng nhanh nhất, anh hơi cúi đầu, toàn bộ hô hấp phả trên đỉnh đầu cô, anh nói:
"Còn không đứng dậy?"
Bốn người hai đối diện hai nhìn bàn đồ ăn, song song trầm mặc.
Lạc Mi Mi giương mắt nhìn Lạc Thời ở đối diện, ánh mắt dừng trên người Chu Trạch Đình, hàm ý như hỏi cô, "tại sao cậu ta lại đến?"
Đôi mắt đen của Chu Trạch Đình cũng nhìn Bùi Đông, thần sắc trong mắt có chút lạnh.
Bùi Đông ngượng ngùng vuốt mũi, là anh lừa cậu ta lại đây, nhưng thấy đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, tròng mắt anh xoay chuyển, không thể đồ ăn như vậy được, tốt xấu gì anh cũng mất nhiều thời gian để làm Mãn Hán toàn tịch.
Không đợi anh mở miệng điều tiết bầu không khí, Lạc Mi Mi nhanh chóng nói: "Chu Trạch Đình, đã lâu không gặp."
Cuối cùng Chu Trạch Đình cũng rời mắt khỏi người anh ta, nhìn Lạc Mi Mi nói: "Đã lâu không gặp."
Sau đó khôi phục trầm mặc.
Có điều hình như trầm lặng hơn lúc trước.
Lạc Thời cảm thấy Lạc Mi Mi nói chuyện không giống như lúc nói chuyện với cô, như là phóng ra chút băng, so với Chu Trạch Đình.
Nhưng nghĩ lại, cũng không có gì đặc biệt.
Tóm lại trên bàn cơm không thể thêm trầm mặc, Bùi Đông cười ha hả đứng dậy quen cửa quen nẻo từ tủ rượu cầm bình rượu vang đỏ.
Rót rượu ra ly cho ba người.
Sau đó ngồi xuống nói: "Đến đến, đừng im lặng vậy chứ, uống một ly, rồi ăn cơm."
Bùi Đông giơ ly rượu, kết quả chỉ có Lạc Thời cụng ly với anh.
Lạc Thời: "......"
Bùi Đông: "....."
Bùi Đông đưa cô ánh mắt bắt cô điều tiết bầu không khí, sau đó uống rượu.
Lạc Thời cắn môi, liếc mắt nhìn Chu Trạch Đình, Chu Trạch Đình cũng nhìn qua, đẩy ly rượu qua một bên, "Hôm nay không có tài xế, không thể uống rượu."
Thấy anh cầm chén trà uống một hớp, cô mới đảo mắt nhìn Lạc Mi Mi.
Lạc Mi Mi rót ly nước ấm, "Thân thích tới chơi, không thể uống rượu."
Sau đó, bốn người bắt đầu ăn cơm.
Không hề khoa trương, tài nghệ của Bùi Đông không thua gì đầu bếp năm sao, Lạc Thời bật ngón cái cho anh.
Bùi Đông khiêm tốt cười cười.
Đang lúc ăn cơm, Lạc Mi Mi liếc Chu Trạch Đình, làm như vô tình nói: "Khoảng thời gian trước, bạn học cấp ba của chị từ Mỹ trở về, chị có nói với cậu ấy về em, cậu ấy còn hỏi khi nào thì gặp được em? Chừng nào em rảnh?"
Lạc Thời mờ mịt, bạn học của Lạc Mi Mi gặp cô làm gì?
Cô quay đầu nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Bùi Đông khi người khác gặp họa, đột nhiện hiểu ra, nhớ tới Lạc Mi Mi nói nhất định phải giới thiệu cho cô mấy thanh tiên tuấn tú.
Đây chẳng lẽ là xem mắt?
Lạc Thời quay đầu liếc qua Chu Trạch Đình, anh đang uống trà, năm ngón tay thon dài cầm mép chén, đôi môi hơi mỏng dán vào phía trên chén trà, động tác cực kỳ đẹp.
Chu Trạch Đình thấy cô nhìn mình, anh buông chén trà xuống, nhìn lại, trên mặt không có biểu tình gì.
Bùi Đông cười chế nhạo cô: "Cô bé, từ khi nào mà đến phiên người khác giới thiệu đối tượng cho em?"
Cô thật sự rất cảm ơn lời chế nhạo của anh ta, theo lời anh ta nói trả lời Lạc Mi Mi, "Chị Mi Mi, bạn học cấp ba của chị em không quen, cũng thấy ngại ngùng, vẫn là không nên."
Lạc Mi Mi ôm ly nước ấm, híp mắt lại, "Chính vì không thân nên mới đi gặp, diện mạo của bạn học chị ngang tầm với mấy tiểu thịt tươi Hàn Quốc đó, quan trọng là tính cách ôn hòa, là người đàn ông ấm áp, em đi gặp đi, không cần lo lắng về việc nói chuyện, cậu ấy rất khéo ăn nói."
Lạc Thời cắn môi, "Chỉ là gần đây em bận quay phim, hơn nữa Tống giản còn muốn em tham gia thi đấu người phát ngôn của một nhãn hàng xa xỉ, hình như không có thời gian."
"Không phải em nói em còn đang suy nghĩ xem có nên tham gia cuộc thi đó không à?"
Lạc Thời: "....." Cô không muốn đi xem mắt đâu.
Lạc Mi Mi tha thiết nhìn chằm chằm cô, giống như nếu không thấy cô gật thì sẽ không bỏ qua.
Lạc Thời vắt hết óc suy nghĩ nên trả lời sao mà không làm mất mặt cô ấy, mà lại có thể tránh trận tai bay vạ gió này, Chu Trạch Đình ở bên cạnh nói.
"Cuộc thi kia em tham gia cũng tốt, đối với sự phát triển về sau em rất có lợi."
Cô gật đầu, "Tống Giản cũng nói thế."
Ánh mắt sắc bén của Lạc Mi Mi dừng trên người Chu Trạch Đình, "Chung thân đại sự quan trọng hơn công việc."
Đối với lời này anh không tỏ ý kiến.
Bùi Đông cũng chen vào nói câu đứng đắn, "Cũng đúng, bây giờ còn trẻ, có thể lo cho công việc trước, còn chung thân đại sự từ từ tới, gấp cũng không được."
Cô mạnh mẽ gật đầu, thời khắc mấu chốt vẫn là Bùi Đông gắng sức.
Hai người đàn ông đều phản đối, Lạc Mi Mi cũng không còn lời gì để nói, đành phải buông đề tài này xuống.
Cuối cùng bữa cơm trong bầu không khí thuốc súng đã kết thúc.
Về việc ai rửa chén, Lạc Mi Mi không thể đụng vào nước lạnh, Chu Trạch Đình càng không có khả năng, nên chỉ có Bùi Đông.
Lạc Thời thấy một mình anh làm cả bàn ăn lớn, còn để một mình anh rửa chén, thì trong lòng không yên ổn, nhanh chóng vào phòng bếp giúp đỡ.
Vì thế phòng khách chỉ còn lại Lạc Mi Mi và Chu Trạch Đình.
Hai người cũng không nói chuyện, phòng khách trầm mặc chỉ có tiếng "Tích tách" "Tích tách" của chiếc đồng hồ trên tường.
Lạc Mi Mi bật TV, chọn kênh hẹn hò.
Mở miệng, "Chu Trạch Đình, cậu cảm thấy bạn học cấp ba của tôi thế nào? Cậu cũng biết cậu ta, tên là Hàn Dịch Sơn, phù hợp không?"
Dáng ngồi của Chu Trạch Đình tùy tiện rồi hình như lại mang theo ý lạnh, anh hơi giương mắt, ánh mắt xẹt qua phòng bếp, âm thanh lạnh lùng nói: "Tình yêu là đôi bên tình nguyện, chỉ cần Lạc Thời thích, bất kể người đó như thế nào cũng được."
Cô "Hừ" một tiếng, "Đáng tiếc IQ của con bé ngốc kia tạm thời không hoạt động, đầu óc hoàn toàn đều dính trên một người, nếu không, cậu giúp tôi khuyên em ấy đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, có một số người dù em ấy nỗ lực thế nào, thì cũng chẳng đả động được đến một phân người đó, có phải không?"
Chu Trạch Đình hơi nhăn này, nói: "Lạc Mi Mi, có chuyện gì nói thẳng đi."
Anh không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, hình thức đấu đá thương trường anh không hi vọng xuất hiện trong tình bạn.
Lạc Mi Mi uống ngụm nước ấm, không hề dây dưa, nói rõ: "Em ấy thích cậu, cậu biết mà phải không? Tôi nghe nói cậu nói với em ấy hai người không hợp, về điểm này hai ta không mưu mà hợp, nhưng nếu cậu không thích em ấy, thì nhanh chóng dứt khoát đi, cậu không nói rõ với em ấy, em ấy đều sẽ coi như gió thoảng bên tai."
Lần này nói trắng ra, anh ngước mắt nhìn cô ấy, mặt không biểu tình, đáy mắt lại có chút sắc bén.
Lạc Mi Mi đã nháo với Lạc Thịnh nhiều lần, thấy được ánh mắt như vậy cũng nhiều, cũng không e ngại, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đối diện cùng anh.
Hai người ở phòng khách tàn sát khốc liệt, Lạc Thời và Bùi Đông ở phòng bếp thu dọn đống hỗn loạn.
Lạc Thời thật sự giống như Lạc Thịnh nói, mười ngón tay không dính nước, rửa cái chén thôi mà cũng rất vụng về, Bùi Đông còn phải ở một bên trông nom, phòng ngừa chén bát trong nhà đều bị cô đập bể.
Thấy cô còn muốn rửa mâm, anh thở dài, đẩy cô qua một bên, "Cô bé, năng lực làm việc nhà của em không có, em nên ra phòng khách chơi đi, nơi này giao lại cho anh."
Nói rồi lại thở dài, "Ai, sao tôi khổ như vậy chứ."
Lạc Thời nghe giọng như ai oán, bật cười, lấy quả quýt từ tủ lạnh ra lột ăn.
Bùi Đông liếc cô, "Không mang đến phòng khách sao?"
Cô lắc đầu, "Hôm nay chị Mi Mi như ăn thuốc súng, anh Trạch Đình ở ngoài đó là được rồi, em mà đi, chắc chắn chính là mồi lửa, một chút liền bùng nổ, vẫn là không nên đi."
Anh cười nhạo: "Lá gan thật đúng là nhỏ."
Lạc Thời: "Đó là anh chưa thấy qua lúc chị Mi Mi nổi điên, nếu anh gặp rồi, đoán chừng ngay cả phòng bếp anh cũng không muốn xuống."
"Anh có nhát gan vậy sao?"
"Em đây sẽ nói cho anh nghe chuyện này, anh không được nói ra bên ngoài."
Bùi Đông gật gật đầu.
"Lúc anh trai em học cấp ba, người tương đối hỗn loạn, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai, trong nhà có chút tiền, nên cực kỳ phong lưu....."
Bùi Đông chen vào nói, "Em chắc chắn người mà em nói không phải là anh?"
Cô trừng mắt liếc anh một cái, "Có nghe hay không?"
Bùi Đông nhìn cô xin lỗi, "Em nói em nói."
"Mỗi ngày đều phóng túng, lúc tan học em thường xuyên thấy anh trai ấn nữ sinh trên tường, sau đó có một ngày, em và chị Mi Mi ngồi trong xe về nhà, đi ngang qua một ngõ nhỏ, em thấy bóng dáng anh trai ở trong lóe lên, chị ấy cũng nhìn thấy, vốn dĩ em cho rằng không có gì, anh em thường xuyên là cái dạng này. Nhưng chị Mi Mi phản ứng rất lớn, bảo tài xế dừng xe, sau đó chạy vào ngõ nhỏ, lúc ấy em thấy sắc mặt chị ấy không đúng, vội vàng xuống xe chạy theo, kết quả liền nhìn thấy anh em ôm nữ sinh, chân nữ sinh kia treo lên eo, hai người hôn nhau say đắm, dù sao với cảnh tượng sắc tình kia, em thấy không nên ở lại xem, muốn kéo chị ấy đi, ai ngờ chị ấy tiến lên đẩy nữ sinh kia xuống, à quên nói, từ nhỏ chị Mi Mi có học qua taekwondo, rất lợi hại, tiếp đó đối với anh em..... ừm, đá xuống --, sau đó anh em nằm bệnh viện nửa tháng."
"Thô bạo..... vậy sao?" Bùi Đông nhớ tới vẻ ngoài quyến rũ diễm lệ của Lạc Mi Mi, có chút hoài nghi.
Cô giương mắt, chậm rãi nói: "Anh có thể thử."
Bùi Đông: "..... Vẫn là quên đi, ba anh còn đang trông cậy anh nối dõi tông đường Bùi gia."
Cô không nói chuyện, ăn từng múi quả quýt.
Một lát sau, Bùi Đông nói: "Không đúng nha, Lạc Mi Mi là con gái của bác cả, thấy Lạc Thịnh trộm hương ven đường cũng không cần phản ứng mạnh như vậy chứ? Đây không phải là phản ứng của bạn gái sao?"
Trong lòng Lạc Thời thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng pha trò, "Lúc chị ấy học cấp hai chịu quá nhiều tổn thương, không muốn thấy nhất là dạng đàn ông đào hoa phong lưu."
Nói xong, cô cẩn thận liếc Bùi Đông, nghe thấy anh nói: "Thì ra là thế."
Lạc Thời thoáng yên lòng.
Có điều trước kia nếu cô để tâm như Bùi Đông, thì cũng không đến mức bây giờ mới biết chuyện của anh trai và chị Mi Mi.
Cuối cùng Bùi Đông đã thu dọn xong chén bát, để tay dưới vòi nước, hỏi cô: "Vậy bây giờ anh trai em là lãng tử quay đầu?"
Lạc Thời nói: "Xem như là vậy."
Kỳ thật cô cũng không chắc, nếu Lạc Thịnh và Lạc Mi Mi tiến thêm một bước, thì phía trước có rất nhiều trở ngại đợi họ.
Lạc Thời thở dài, anh lấy múi quýt còn thừa trên điện thoại cô bỏ vào miệng, "Tuổi còn nhỏ than thở cái gì, đi ra ngoài thôi."
Đến khi hai người ra phòng khách, thoáng nhìn hai người ngồi trên sô pha, quả nhiên phát hiện phòng khách đang xem chương trình hẹn hò hài hòa đến kỳ lạ.
Hai người trao đổi ánh mắt, bầu không khí hài hòa này thế nào cũng thấy khủng bố.
Bùi Đông không muốn ở trong bầu không khí này, anh vẫn thích có mỹ nữ thơm tho mềm mại trong ngực hơn.
Vì thế không ngồi quá hai phút, anh đứng dậy nói phải đi, Chu Trạch Đình cũng đứng dậy.
Bụng dưới Lạc Mi Mi đau âm ĩ, lười biếng nằm trên sô pha, nói Lạc Thời tiễn bọn họ.
Lạc Thời cuống quít mở cửa, Chu Trạch Đình ở sau gọi cô, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi vào mặc quần áo."
Trong phòng mở điều hoà, nhất thời cô không thấy lạnh, nháy mắt cửa phòng mở ra, gió ở hành lang thổi đến, cô rụt vai, trở về phòng ngủ, mặc áo khoác rồi mới theo bọn họ xuống lầu.
Có một ông cụ trong tiểu khu còn nhớ xe thể thao của Bùi Đông, vỗ vai của anh ta nói: "Chàng trai, lần sau lái xe chậm một chút, mạng sống là của mình, đừng vì chơi ngầu mà ném đi cái mạng nhỏ này."
Bùi Đông: "..... Ông, cháu đã biết."
Lạc Thời ở một bên cố nín cười, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi trúng nên trắng bệt, sau đó bật cười ha hả.
Bùi Đông làm bộ muốn đánh đầu cô, cô thè lưỡi, vội tránh sang một bên.
Chu Trạch Đình nhàn nhạt liếc anh ta một cái, Bùi Đông xấu hổ thu tay về, lên xe, nhân cơ hội trừng mắt nhìn Lạc Thời.
Cô nhìn qua cửa sổ xe nói tạm biệt với anh, sau đó nói: "Bùi Đông trên đường lái xe chậm một chút, phải nhiệt tình yêu quý tính mạng. Còn có lần sau lại mời anh đến làm khách, tay nghề của anh rất tốt."
Bùi Đông: "....." Cô nhóc này tuyệt đối là khắc tinh của anh.
Nhìn xe Bùi Đông biến mất không dấu vết, Lạc Thời đứng lên, sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức được bây giờ chỉ còn lại Chu Trạch Đình và cô.
Hai người trầm mặc đi đến chỗ dừng xe của anh, lúc này các cặp vợ chồng già tản bộ vào buổi tối đã trở về, đi ngang qua thấy Lạc Thời đều cười chào hỏi.
Cô lớn lên ngoan ngoãn, khi cười đôi mắt cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ôn nhu, đặc biệt mềm mại dưới ánh đèn ven đường, cả người đều sáng lấp lánh.
Chu Trạch Đình đứng một bên, tầm mắt ngẫu nhiên dừng trên người cô.
Cho đến khi hai người đến chỗ anh đỗ xe, Lạc Thời dừng bước, khuôn mặt vùi trong áo khoác, chỉ lộ ra đôi mắt nai con to tròn ướt sũng nhìn anh lên xe.
Anh lên xe rồi, thấy Lạc Thời còn đứng bên ngoài, hạ cửa sổ xuống, con ngươi trầm như sương mù nhìn cô.
Cô thấy anh hạ cửa xuống, cong thân mình hướng vào bên trong.
Cô nói: "Anh Trạch Đình, đi đường cẩn thận."
Chu Trạch Đình "Ừ" một tiếng, sau đó hai người trầm mặc một lát, hình như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Không nghiêm túc giống như lúc trước. Nói trắng ra, là có chút xuất thần.
Ánh đèn bên đường sáng lên, ánh sáng lọt vào trong xe, hắt lên sườn mặt Chu Trạch Đình, anh mở miệng nói: "Lạc Thời, tôi nói rồi --"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Bàn tay mảnh khảnh trên trán hơi phạm quy, lướt qua cửa sổ, đặt trên trán anh.
Chu Trạch Đình sửng sốt, ngước ánh mắt sắc bén pha chút kinh ngạc nhìn cô.
Máy sưởi trong xe hòa lẫn với khí lạnh bên ngoài, đôi mắt Lạc Thời sáng như bầu trời đêm, rất sáng, giống ngôi sao của bầu trời.
Trên cổ tay tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, con ngươi anh khôi phục sự lạnh lùng, nhàn nhạt đối mắt với cô.
Anh hơi nâng cánh tay lên, cầm cổ tay nhỏ nhắn đang vắt trên trán.
Tay Lạc Thời rất nhỏ, rất mềm, anh có thể dễ dàng nắm toàn bộ trong tay.
Chu Trạch Đình dùng chút lực, kéo xuống, thấp giọng nói: "Em đang làm gì?"
Độ ấm ở cổ tay rất khiếp người, cô đỏ mặt, may mắn hiện tại là buổi tối, bóng đêm bao phủ hết mọi thứ.
Cô nói: "Trên tóc anh dính lá cây."
Chu Trạch Đình nhìn ngón tay trắng nõn trước mắt, xác thật là có một cái lá cây, màu sắc vàng úa, cùng với ngón tay cô có năm sáu phần sắc sai. (*)
(*) Sắc sai: sự khác biệt về màu sắc.
"Hẳn là bị rớt khi đi từ cửa phụ tiểu khu qua đây." Ở đó có một cái cây không ai chăm sóc, cành lá hỗn độn, vóc dáng anh cao lớn khi đi ngang không chú ý sẽ bị đụng.
Chu Trạch Đình giọng nói không rõ đáp "Ừm", sau đó nhanh chóng buông lỏng tay.
Ánh mắt lành lạnh lập tức rời khỏi người cô. Một hồi nhạc đệm vừa rồi làm anh tạm thời đã quên những gì mình muốn nói.
Cô híp mắt, cũng không nhắc nhở.
Bóng đêm dày đặc, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, thân mình Lạc Thời dựa vào xe, không rời đi.
Chu Trạch Đình tạm dừng một lát, động tác cắm chìa khóa cũng dừng lại, giương mắt nhìn qua, bóng dáng cao lớn ẩn trong xe, anh nói: "Còn có việc?"
Đôi mắt cô rực rỡ lấp lánh, tay bỗng nhiên đỡ cửa sổ, nửa người chòm vào trong xe.
Trong lòng anh nhảy dựng lên, sắc mặt bất động, đôi mắt đẹp tịch mịch nhìn chằm chằm cô.
Hơi thở ngọt ngào dừng cách miệng anh ba centimet, mùi trầm cây mộc hương trên người anh quẩn quanh chóp mũi cô, đối với cô mà nói đây là mùi hương mê hoặc, giọng nói cô mềm mại thong thả: "Anh Trạch Đình, những gì anh nói vào ngày hôm qua, tất cả em đều không nhớ rõ."
Lời edit:
/67
|