Hôm nay là thứ bảy, chờ cơn say rượu khó chịu tan hết, Tống Tịnh Vãn quyết định đi ra ngoài một chuyến.
Lúc xuống dưới tầng gặp được Lâm Sân, cô vô cùng bất ngờ. Không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại.
“Chú Lâm, chú đến thăm bạn sao?” Cô nghe chú nhỏ nói chủ nhà của cô là bạn của Lâm Sân, có thể tìm được nhà đều do Lâm Sân giúp đỡ.
“Ừ, cháu đi siêu thị à?” Lâm Sân hôm nay mặc cũng tương đối thoải mái, áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là một chiếc jacket đen, lúc Tống Tịnh Vãn vừa đi xuống còn giả vờ không thấy, nghe được tiếng cô gọi mới dừng bước chân. Tống Tịnh Vãn không mang balo, chỉ cầm điện thoại cùng một cái túi bảo vệ môi trường, không giống sẽ định đi ra ngoài lâu.
“Vâng, cháu tính đi siêu thị mua chút đồ.” Thời gian cuối tuần cô thích ở nhà rèn luyện tài nghệ nấu nướng, hiện tại đang muốn đi siêu thị mua ít thức ăn.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô ngại ngùng, “Chú Lâm, hôm qua chú đưa cháu về ạ? Thật ngại quá, cháu uống say cái gì cũng không nhớ, có gây thêm phiền phức cho chú không ạ?”
Không nhớ rõ cái gì.
Lâm Sân khẽ mỉm cười một cái, không quá để ý nói: “Không có, cháu thì gây được phiền phức gì cho tôi, lên xe thì ngủ, xuống xe cũng tự về, tôi còn tưởng cháu không say nữa chứ.”
Nghe anh kể chuyện sau khi mình say, Tống Tịnh Vãn cảm thấy có chút ngượng, “Vẫn phải cảm ơn chú đã đưa cháu về nhà, làm phiền chú rồi.”
“Không cần khách sáo. Chỉ là lần sau nếu có đi cùng đồng nghiệp thì đừng uống nhiều, đối với sức khỏe cũng không tốt. Hiện tại cảm thấy thế nào, đầu còn đau không?”
“Hiện tại tốt hơn nhiều, đã hết khó chịu.”
Hai người đứng dưới lầu hàn huyên một hồi, thấy thời gian đã hơi muộn Tống Tịnh Vãn nói với Lâm Sân: “Cái kia, chú Lâm cứ bận việc đi ạ, cháu đi siêu thị mua đồ trước.”
Lâm Sân cũng không vội đi lên tìm bạn, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên tay, lấy chìa khóa xe trong túi ra, “Tôi đi chung với cháu, đúng lúc tôi cũng hẹn bạn ăn cơm ở nhà, tiện đường đi mua đồ ăn. Siêu thị ở đây có xa không? Tôi không quen chỗ này lắm.”
“À vậy ạ.” Cuối tuần đến nhà bạn tốt ăn cơm là chuyện rất bình thường, Tống Tịnh Vãn không có suy nghĩ nhiều, “Chú muốn mua nhiều đồ không? Bình thường cháu mua đồ ở siêu thị đằng kia, nhưng chỗ đó không có đa dạng thức ăn, đi xa thêm chút nữa mới là một cái siêu thị to.”
Lâm Sân giống như là suy tư một hồi, “Chắc là cần nhiều đó, lên xe đi, cháu dẫn đường.”
“Được ạ.” Tống Tịnh Vãn cũng không chút do dự, đi theo Lâm Sân lên xe.
Nghiêm Tư làm một người nhàn hạ, hiện giờ ngày nào cũng chơi mạt chược, dắt chó đi dạo, ăn cơm, thỉnh thoảng thì cho thuê nhà, rất ít xuất hiện trước mặt mấy người bạn.
Khi nhận được wechat của Lâm Sân, anh vừa mới tỉnh ngủ, híp mắt ấn mở điện thoại.
Lâm Sân: Dọn cái ổ chó của cậu chút đi, tôi gọi người đến ăn cơm.
Ăn cơm? Nhà ai? Nhà cậu hay nhà tôi?
Không lâu sau Lâm Sân liền nhận được tin nhắn của cái người đã rất lâu không liên hệ kia, đối phương bày tỏ tâm tình thụ sủng nhược kinh to lớn của mình.
“Có thể là Nghiêm Tư đấy, cậu còn mời chúng tôi ăn cơm mà.”
Không phải Nghiêm Tư keo kiệt, chỉ là anh một hai năm nay không liên lạc với mấy người bạn của mình, suốt ngày chui rúc ở nhà, đã quen với cuộc sống của những người về hưu. Cũng không biết Lâm Sân bị ngứa gân chỗ nào, lại nhớ đến việc tới nhà anh ăn cơm.
Nghiêm Tư:???.
Tin nhắn gửi đi rất lâu vẫn chưa thấy Lâm Sân về, đám người này cuối tuần nhàn nhã thế hay sao, anh vừa rửa mặt, cho Đại Bảo ăn xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Qua tới chỗ Lâm Sân, một tay đẩy xe mua hàng cùng Tống Tịnh Vãn ở khu chọn đồ tươi sạch. Thời điểm này rồi mà siêu thị vẫn còn rất nhiều người, anh thỉnh thoảng chú ý tới mấy người xung quanh, lúc có một dì suýt đụng vào Tống Tịnh Vãn anh liền kéo cô tới gần mình một chút.
Cô khẽ chạm qua cánh tay anh một cái, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy centimet.
Chắc hẳn buổi sáng cô vừa gội đầu, mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, nhưng anh ngửi thấy không phải mùi hóa học, không phải hoa hồng hay nồng đậm hương hoa, chỉ đơn giản là một mùi thơm ngát thoang thoảng.
“Chú Lâm, cháu chọn đồ ăn không tốt lắm, vẫn là chú tới chọn đi. ” Nhiều người, khoảng cách giữa anh và cô khá gần, cũng không tiện nói gì, huống chi mới này nếu không phải anh kéo cô, có thể cô đã bị ngã rồi.
Lâm Sân giống như không thấy sự khép nép của cô, đẩy xe đẩy của những người bên cạnh ra, lại kéo người bên cạnh lại. Dùng ngữ khí hơi ngạc nhiên hỏi: “Cháu không thường xuyên nấu nướng à?”
“Thỉnh thoảng mới làm, cũng không tốt lắm.” Thật ra cô rất thích nấu ăn, nhưng tài năng có hạn.
“Tôi nhớ trước kia lúc cháu gửi đồ ăn có cả bánh quy, cái đó đều do chính tay cháu làm sao?” Anh tiện tay bỏ đồ vào xe, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm với Tống Tịnh Vãn.
“Ừm, xem như thế đi, thật ra có người dạy cháu từng bước một, nếu cháu tự làm chắc chắn ăn không ngon như thế.” Đó là do dì Lữ nhà bên dạy cô, nhà dì ấy nhiều con, thường xuyên làm bánh quy cho bữa ăn nhẹ, tay nghề không tệ. Bỏ nguyên liệu nấu ăn thế nào, nướng bánh bao lâu, đều là dì ấy dạy, cô chỉ động động tay chút thôi.
“Làm được vậy cũng không tồi.”
Đi đến chỗ ít người, Lâm Sân tự giác kéo dài khoảng cách.
Đứng gần một người đàn ông như vậy, dù có xem Lâm Sân như trưởng bối thì Tống Tịnh Vãn cũng có chút cứng nhắc, huống chi anh cao hơn cô rất nhiều, khí chất lại trầm ổn. Thấy anh tự kéo dài khoảng cách, cô liền thở dài một hơi, sau đó nghĩ mình quá hẹp hòi, người ta chỉ lo cô bị va phải gì đó mà thôi.
“Chú Lâm biết nấu cơm ạ?” Tống Tịnh Vãn thấy đối phương đang chuyên tâm chọn đồ ăn, vì thấy lòng dạ hẹp hòi của mình mà xấu hổ, tự chọn một chủ đề nói chuyện.
Nghe được tiếng nói, Lâm Sân dừng tay một chút. Sau đó quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, mang nét vui vẻ: “Cháu muốn ăn thử không?”
Tống Tịnh Vãn thấy nụ cười này, có chút thất thần, một người không quá xem trọng nhan sắc như cô cảm thấy bộ dáng của anh bây giờ quá đẹp mắt đi.
Mặc dù từ trước cô đã phát hiện anh rất đẹp trai, nhưng không ngờ lúc cười lên cũng đẹp vậy.
Nghiêm Tư sống ở tầng trên so với nhà của Tống Tịnh Vãn, khoảng cách này cũng khá gần. Nếu như là Tống Tịnh Vãn, lúc cùng người ta mua đồ về xong, theo lẽ lịch sự cũng sẽ mời anh vào nhà ăn cơm, thế nhưng...
“Chú Lâm, đến một người cháu cũng không quen, đi lên đó không tốt lắm.” Như vậy sẽ rất ngượng ngập.
Lâm Sân đại khái cũng cân nhắc qua vấn đề này, “Đúng là có chút không tự nhiên, vậy cháu về nhà trước đi, buổi trưa đừng tự nấu cơm, chờ bọn tôi nấu ăn xong sẽ mang xuống cho cháu một phần.”
“Không cần không cần, buổi trưa cháu toàn tùy tiện ăn ít gì đấy, mọi người không phải để ý đến cháu.” Cô vội vàng cự tuyệt.
Xe đã đến dưới lầu, Lâm Sân nhấc mấy túi đồ xuống xe, Tống Tịnh Vãn liền giúp anh xách vài túi.
“Cháu không cần khách khí như thế, cứ về chờ một lát, chút nữa tôi sẽ bảo người mang đồ xuống.” Đây không phải khẩu khí thương lượng, Tống Tịnh Vãn cảm thấy rất khó xử.
Cách nhà gần như thế, Lâm Sân với chú nhỏ cũng không quan hệ bạn bè bình thường, không gặp nhau thì tốt, gặp được anh đoán chừng vô cùng khó khăn.
Đi lên ăn hay có người mang xuống, vế sau còn giống làm kiêu hơn. Tống Tịnh Vãn không có cách, chỉ có thể nói: “Vậy cháu lên giúp mọi người nấu chút gì đó.”
Cũng không thể chỉ chờ ăn, giống như tiểu thư còn muốn người phục vụ.
Lâm Sân cười, an ủi cô: “Cũng được, nếu sợ ngại tôi sẽ kiếm việc cho cháu làm.”
Tình huống so với dự đoán của Tống Tịnh Vãn còn tệ hơn nhiều, bởi vì Lâm Sân gọi tới không ít người, như muốn ngồi kín phòng khách nhà Nghiêm Tư, lại còn rủ người nhà tới nữa.
Lâm Sân vừa vào cửa, một cậu bé mập mạp chạy tới ôm chân, lớn giọng gọi một tiếng: “Chú Lâm!”
Lâm Sân để mấy túi đồ ở cửa, khom lưng bế bé con đang hưng phấn lên. Mọi người nghe thấy tiếng đều quay lại nhìn, bắt đầu hiếu kì với Tống Tịnh Vãn, Lâm Sân giải thích là cháu gái của bạn, vừa vặn gặp được thì gọi đến cùng, cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì, tất cả mọi người nghĩ Lâm Sân cũng gọi mình đến để giúp Nghiêm Tư bớt cô đơn.
Nghiêm Tư đã từng là một nhà soạn nhạc vô cùng nổi tiếng, rất yêu thích âm nhạc, nhưng hơn một năm trước không biết bởi vì nguyên nhân gì tuyên bố giải nghệ, bắt đầu học theo người khác lười biếng mà không thích bận rộn, như trở thành người mất sinh khí, cũng không còn ra ngoài tụ họp cùng bạn bè.
Kỳ thật ai cũng không khuyên nổi Nghiêm Tư, chỉ có thể vây quanh anh ấy, cùng nói chuyện phiếm. Tống Tịnh Vãn thấy anh chủ nhà mình trời có sập cũng không quan tâm thường ngày, nay bày ra khuôn mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc ngồi ở giữa đám người.
Nấu cơm chính là Lâm Sân cùng với bố của bé con ban nãy, Tống Tịnh Vãn bị đuổi ra ngoài cùng với một rổ đồ, cô ngồi ở ban công không chen chúc nhặt rau. Bé con có nhũ danh là Đô Đô, năm nay bốn tuổi, cậu thích chị gái xinh đẹp này, một mực đi theo Tống Tịnh Vãn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn cô nhặt rau.
“Chị ơi, chú Lâm cũng là chú của chị ạ? Chú cũng sẽ mua máy bay cho chị sao?”
Lâm Sân đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy Tống Tịnh Vãn cười với Đô Đô: “Đô Đô, tên em là chữ Đô(*) nào vậy, là chữ này sao?” Cô chỉ vào bụng nhỏ của bé.
Đô Đô nói: “Không phải không phải, là chữ đô(*) trong Baidu. Mẹ nói, hi vọng em sau này sẽ giống Baidu, kiến thức gì cũng biết.”
(*) Chữ Đô /dù/ trong tên em bé là 度 /du/ trong 百度 /baidu/ còn chữ Tống Tịnh Vãn hỏi là 肚 /dù/ trong 小肚子 /xiaoduzi/ nghĩa là cái bụng nhỏ
“Đô Đô thật thông minh.” Nói chuyện với trẻ con, Tống Tịnh Vãn vô cùng dịu dàng.
Thời gian của Tống Tịnh Vãn phần lớn là chơi cùng Đô Đô, cho nên không xấu hổ như trong tưởng tượng. Cơm nước xong xuôi, mọi người lục tục rời đi, Tống Tịnh Vãn ở lại rửa bát giúp mới bị Lâm Sân tiễn về.
“Chú Lâm, đồ ăn chú nấu rất ngon.” So với cô làm tốt hơn biết bao nhiêu lần.
“Về sau cháu muốn học, tôi có thể dạy cháu.”
“Vâng, có cơ hội nhất định sẽ học hỏi chú.” Tống Tịnh Vãn biết đây là câu trả lời khách sáo, cũng không có trông mong, cùng anh chào tạm biệt liền rời đi.
Lâm Sân cũng định đi, trước khi về thì quay lại nhà Nghiêm Tư lấy điện thoại.
Nghiêm Tư đối với hành vi hôm nay của Lâm Sân chỉ đánh giá một câu: “Cậu đúng là có bệnh.” Gọi một đoàn người tới nhà anh ăn cơm, an ủi gì chứ.
Lâm Sân không tức giận, đột nhiên hỏi bạn một câu, “Cậu thích mùa thu không?”
“Tôi rất thích. Cậu cũng nên đi đi, không thì qua tới mùa xuân mất.”
Sau khi Lâm Sân đi, Nghiêm Tư ngồi thẫn thờ một hồi, sau đó gửi wechat cho Lâm Sân.
Nghiêm Tư: Bệnh thần kinh.
Lúc xuống dưới tầng gặp được Lâm Sân, cô vô cùng bất ngờ. Không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại.
“Chú Lâm, chú đến thăm bạn sao?” Cô nghe chú nhỏ nói chủ nhà của cô là bạn của Lâm Sân, có thể tìm được nhà đều do Lâm Sân giúp đỡ.
“Ừ, cháu đi siêu thị à?” Lâm Sân hôm nay mặc cũng tương đối thoải mái, áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là một chiếc jacket đen, lúc Tống Tịnh Vãn vừa đi xuống còn giả vờ không thấy, nghe được tiếng cô gọi mới dừng bước chân. Tống Tịnh Vãn không mang balo, chỉ cầm điện thoại cùng một cái túi bảo vệ môi trường, không giống sẽ định đi ra ngoài lâu.
“Vâng, cháu tính đi siêu thị mua chút đồ.” Thời gian cuối tuần cô thích ở nhà rèn luyện tài nghệ nấu nướng, hiện tại đang muốn đi siêu thị mua ít thức ăn.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô ngại ngùng, “Chú Lâm, hôm qua chú đưa cháu về ạ? Thật ngại quá, cháu uống say cái gì cũng không nhớ, có gây thêm phiền phức cho chú không ạ?”
Không nhớ rõ cái gì.
Lâm Sân khẽ mỉm cười một cái, không quá để ý nói: “Không có, cháu thì gây được phiền phức gì cho tôi, lên xe thì ngủ, xuống xe cũng tự về, tôi còn tưởng cháu không say nữa chứ.”
Nghe anh kể chuyện sau khi mình say, Tống Tịnh Vãn cảm thấy có chút ngượng, “Vẫn phải cảm ơn chú đã đưa cháu về nhà, làm phiền chú rồi.”
“Không cần khách sáo. Chỉ là lần sau nếu có đi cùng đồng nghiệp thì đừng uống nhiều, đối với sức khỏe cũng không tốt. Hiện tại cảm thấy thế nào, đầu còn đau không?”
“Hiện tại tốt hơn nhiều, đã hết khó chịu.”
Hai người đứng dưới lầu hàn huyên một hồi, thấy thời gian đã hơi muộn Tống Tịnh Vãn nói với Lâm Sân: “Cái kia, chú Lâm cứ bận việc đi ạ, cháu đi siêu thị mua đồ trước.”
Lâm Sân cũng không vội đi lên tìm bạn, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên tay, lấy chìa khóa xe trong túi ra, “Tôi đi chung với cháu, đúng lúc tôi cũng hẹn bạn ăn cơm ở nhà, tiện đường đi mua đồ ăn. Siêu thị ở đây có xa không? Tôi không quen chỗ này lắm.”
“À vậy ạ.” Cuối tuần đến nhà bạn tốt ăn cơm là chuyện rất bình thường, Tống Tịnh Vãn không có suy nghĩ nhiều, “Chú muốn mua nhiều đồ không? Bình thường cháu mua đồ ở siêu thị đằng kia, nhưng chỗ đó không có đa dạng thức ăn, đi xa thêm chút nữa mới là một cái siêu thị to.”
Lâm Sân giống như là suy tư một hồi, “Chắc là cần nhiều đó, lên xe đi, cháu dẫn đường.”
“Được ạ.” Tống Tịnh Vãn cũng không chút do dự, đi theo Lâm Sân lên xe.
Nghiêm Tư làm một người nhàn hạ, hiện giờ ngày nào cũng chơi mạt chược, dắt chó đi dạo, ăn cơm, thỉnh thoảng thì cho thuê nhà, rất ít xuất hiện trước mặt mấy người bạn.
Khi nhận được wechat của Lâm Sân, anh vừa mới tỉnh ngủ, híp mắt ấn mở điện thoại.
Lâm Sân: Dọn cái ổ chó của cậu chút đi, tôi gọi người đến ăn cơm.
Ăn cơm? Nhà ai? Nhà cậu hay nhà tôi?
Không lâu sau Lâm Sân liền nhận được tin nhắn của cái người đã rất lâu không liên hệ kia, đối phương bày tỏ tâm tình thụ sủng nhược kinh to lớn của mình.
“Có thể là Nghiêm Tư đấy, cậu còn mời chúng tôi ăn cơm mà.”
Không phải Nghiêm Tư keo kiệt, chỉ là anh một hai năm nay không liên lạc với mấy người bạn của mình, suốt ngày chui rúc ở nhà, đã quen với cuộc sống của những người về hưu. Cũng không biết Lâm Sân bị ngứa gân chỗ nào, lại nhớ đến việc tới nhà anh ăn cơm.
Nghiêm Tư:???.
Tin nhắn gửi đi rất lâu vẫn chưa thấy Lâm Sân về, đám người này cuối tuần nhàn nhã thế hay sao, anh vừa rửa mặt, cho Đại Bảo ăn xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Qua tới chỗ Lâm Sân, một tay đẩy xe mua hàng cùng Tống Tịnh Vãn ở khu chọn đồ tươi sạch. Thời điểm này rồi mà siêu thị vẫn còn rất nhiều người, anh thỉnh thoảng chú ý tới mấy người xung quanh, lúc có một dì suýt đụng vào Tống Tịnh Vãn anh liền kéo cô tới gần mình một chút.
Cô khẽ chạm qua cánh tay anh một cái, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy centimet.
Chắc hẳn buổi sáng cô vừa gội đầu, mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, nhưng anh ngửi thấy không phải mùi hóa học, không phải hoa hồng hay nồng đậm hương hoa, chỉ đơn giản là một mùi thơm ngát thoang thoảng.
“Chú Lâm, cháu chọn đồ ăn không tốt lắm, vẫn là chú tới chọn đi. ” Nhiều người, khoảng cách giữa anh và cô khá gần, cũng không tiện nói gì, huống chi mới này nếu không phải anh kéo cô, có thể cô đã bị ngã rồi.
Lâm Sân giống như không thấy sự khép nép của cô, đẩy xe đẩy của những người bên cạnh ra, lại kéo người bên cạnh lại. Dùng ngữ khí hơi ngạc nhiên hỏi: “Cháu không thường xuyên nấu nướng à?”
“Thỉnh thoảng mới làm, cũng không tốt lắm.” Thật ra cô rất thích nấu ăn, nhưng tài năng có hạn.
“Tôi nhớ trước kia lúc cháu gửi đồ ăn có cả bánh quy, cái đó đều do chính tay cháu làm sao?” Anh tiện tay bỏ đồ vào xe, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm với Tống Tịnh Vãn.
“Ừm, xem như thế đi, thật ra có người dạy cháu từng bước một, nếu cháu tự làm chắc chắn ăn không ngon như thế.” Đó là do dì Lữ nhà bên dạy cô, nhà dì ấy nhiều con, thường xuyên làm bánh quy cho bữa ăn nhẹ, tay nghề không tệ. Bỏ nguyên liệu nấu ăn thế nào, nướng bánh bao lâu, đều là dì ấy dạy, cô chỉ động động tay chút thôi.
“Làm được vậy cũng không tồi.”
Đi đến chỗ ít người, Lâm Sân tự giác kéo dài khoảng cách.
Đứng gần một người đàn ông như vậy, dù có xem Lâm Sân như trưởng bối thì Tống Tịnh Vãn cũng có chút cứng nhắc, huống chi anh cao hơn cô rất nhiều, khí chất lại trầm ổn. Thấy anh tự kéo dài khoảng cách, cô liền thở dài một hơi, sau đó nghĩ mình quá hẹp hòi, người ta chỉ lo cô bị va phải gì đó mà thôi.
“Chú Lâm biết nấu cơm ạ?” Tống Tịnh Vãn thấy đối phương đang chuyên tâm chọn đồ ăn, vì thấy lòng dạ hẹp hòi của mình mà xấu hổ, tự chọn một chủ đề nói chuyện.
Nghe được tiếng nói, Lâm Sân dừng tay một chút. Sau đó quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, mang nét vui vẻ: “Cháu muốn ăn thử không?”
Tống Tịnh Vãn thấy nụ cười này, có chút thất thần, một người không quá xem trọng nhan sắc như cô cảm thấy bộ dáng của anh bây giờ quá đẹp mắt đi.
Mặc dù từ trước cô đã phát hiện anh rất đẹp trai, nhưng không ngờ lúc cười lên cũng đẹp vậy.
Nghiêm Tư sống ở tầng trên so với nhà của Tống Tịnh Vãn, khoảng cách này cũng khá gần. Nếu như là Tống Tịnh Vãn, lúc cùng người ta mua đồ về xong, theo lẽ lịch sự cũng sẽ mời anh vào nhà ăn cơm, thế nhưng...
“Chú Lâm, đến một người cháu cũng không quen, đi lên đó không tốt lắm.” Như vậy sẽ rất ngượng ngập.
Lâm Sân đại khái cũng cân nhắc qua vấn đề này, “Đúng là có chút không tự nhiên, vậy cháu về nhà trước đi, buổi trưa đừng tự nấu cơm, chờ bọn tôi nấu ăn xong sẽ mang xuống cho cháu một phần.”
“Không cần không cần, buổi trưa cháu toàn tùy tiện ăn ít gì đấy, mọi người không phải để ý đến cháu.” Cô vội vàng cự tuyệt.
Xe đã đến dưới lầu, Lâm Sân nhấc mấy túi đồ xuống xe, Tống Tịnh Vãn liền giúp anh xách vài túi.
“Cháu không cần khách khí như thế, cứ về chờ một lát, chút nữa tôi sẽ bảo người mang đồ xuống.” Đây không phải khẩu khí thương lượng, Tống Tịnh Vãn cảm thấy rất khó xử.
Cách nhà gần như thế, Lâm Sân với chú nhỏ cũng không quan hệ bạn bè bình thường, không gặp nhau thì tốt, gặp được anh đoán chừng vô cùng khó khăn.
Đi lên ăn hay có người mang xuống, vế sau còn giống làm kiêu hơn. Tống Tịnh Vãn không có cách, chỉ có thể nói: “Vậy cháu lên giúp mọi người nấu chút gì đó.”
Cũng không thể chỉ chờ ăn, giống như tiểu thư còn muốn người phục vụ.
Lâm Sân cười, an ủi cô: “Cũng được, nếu sợ ngại tôi sẽ kiếm việc cho cháu làm.”
Tình huống so với dự đoán của Tống Tịnh Vãn còn tệ hơn nhiều, bởi vì Lâm Sân gọi tới không ít người, như muốn ngồi kín phòng khách nhà Nghiêm Tư, lại còn rủ người nhà tới nữa.
Lâm Sân vừa vào cửa, một cậu bé mập mạp chạy tới ôm chân, lớn giọng gọi một tiếng: “Chú Lâm!”
Lâm Sân để mấy túi đồ ở cửa, khom lưng bế bé con đang hưng phấn lên. Mọi người nghe thấy tiếng đều quay lại nhìn, bắt đầu hiếu kì với Tống Tịnh Vãn, Lâm Sân giải thích là cháu gái của bạn, vừa vặn gặp được thì gọi đến cùng, cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì, tất cả mọi người nghĩ Lâm Sân cũng gọi mình đến để giúp Nghiêm Tư bớt cô đơn.
Nghiêm Tư đã từng là một nhà soạn nhạc vô cùng nổi tiếng, rất yêu thích âm nhạc, nhưng hơn một năm trước không biết bởi vì nguyên nhân gì tuyên bố giải nghệ, bắt đầu học theo người khác lười biếng mà không thích bận rộn, như trở thành người mất sinh khí, cũng không còn ra ngoài tụ họp cùng bạn bè.
Kỳ thật ai cũng không khuyên nổi Nghiêm Tư, chỉ có thể vây quanh anh ấy, cùng nói chuyện phiếm. Tống Tịnh Vãn thấy anh chủ nhà mình trời có sập cũng không quan tâm thường ngày, nay bày ra khuôn mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc ngồi ở giữa đám người.
Nấu cơm chính là Lâm Sân cùng với bố của bé con ban nãy, Tống Tịnh Vãn bị đuổi ra ngoài cùng với một rổ đồ, cô ngồi ở ban công không chen chúc nhặt rau. Bé con có nhũ danh là Đô Đô, năm nay bốn tuổi, cậu thích chị gái xinh đẹp này, một mực đi theo Tống Tịnh Vãn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn cô nhặt rau.
“Chị ơi, chú Lâm cũng là chú của chị ạ? Chú cũng sẽ mua máy bay cho chị sao?”
Lâm Sân đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy Tống Tịnh Vãn cười với Đô Đô: “Đô Đô, tên em là chữ Đô(*) nào vậy, là chữ này sao?” Cô chỉ vào bụng nhỏ của bé.
Đô Đô nói: “Không phải không phải, là chữ đô(*) trong Baidu. Mẹ nói, hi vọng em sau này sẽ giống Baidu, kiến thức gì cũng biết.”
(*) Chữ Đô /dù/ trong tên em bé là 度 /du/ trong 百度 /baidu/ còn chữ Tống Tịnh Vãn hỏi là 肚 /dù/ trong 小肚子 /xiaoduzi/ nghĩa là cái bụng nhỏ
“Đô Đô thật thông minh.” Nói chuyện với trẻ con, Tống Tịnh Vãn vô cùng dịu dàng.
Thời gian của Tống Tịnh Vãn phần lớn là chơi cùng Đô Đô, cho nên không xấu hổ như trong tưởng tượng. Cơm nước xong xuôi, mọi người lục tục rời đi, Tống Tịnh Vãn ở lại rửa bát giúp mới bị Lâm Sân tiễn về.
“Chú Lâm, đồ ăn chú nấu rất ngon.” So với cô làm tốt hơn biết bao nhiêu lần.
“Về sau cháu muốn học, tôi có thể dạy cháu.”
“Vâng, có cơ hội nhất định sẽ học hỏi chú.” Tống Tịnh Vãn biết đây là câu trả lời khách sáo, cũng không có trông mong, cùng anh chào tạm biệt liền rời đi.
Lâm Sân cũng định đi, trước khi về thì quay lại nhà Nghiêm Tư lấy điện thoại.
Nghiêm Tư đối với hành vi hôm nay của Lâm Sân chỉ đánh giá một câu: “Cậu đúng là có bệnh.” Gọi một đoàn người tới nhà anh ăn cơm, an ủi gì chứ.
Lâm Sân không tức giận, đột nhiên hỏi bạn một câu, “Cậu thích mùa thu không?”
“Tôi rất thích. Cậu cũng nên đi đi, không thì qua tới mùa xuân mất.”
Sau khi Lâm Sân đi, Nghiêm Tư ngồi thẫn thờ một hồi, sau đó gửi wechat cho Lâm Sân.
Nghiêm Tư: Bệnh thần kinh.
/52
|