“Tiểu Vãn, con xem cái này có đẹp không?” Chu Vị Lam lên tiếng gọi Tống Tịnh Vãn đang thất thần lại. Thấy đối phương có vẻ không quan tâm, bà cảm thấy có chút ảo não. Con gái và bà mãi chưa thể có khoảnh khắc vui vẻ với nhau.
Tống Tịnh Vãn giật mình lấy lại tinh thần. Cô thấy cả Chu Vị Lam đang ngồi cạnh lẫn nhà thiết kế và trợ lý của bà đều đang chờ mong nhìn cô.
Cô liếc qua bản thiết kế nhưng thực sự không hiểu gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng bảo được khiến Chu Vị Lam không khỏi có chút thất vọng.
Hôm nay hai người chỉ đến để xem bản thảo váy cưới, còn trước đó nhà thiết kế đã sớm cho Chu Vị Lam chọn ra mấy mẫu ưng ý, cụ thể chi tiết phải cẩn thận thảo luận rồi mới quyết định. Nhà thiết kế đã từng gặp qua nhiều khách hàng nên cô ấy chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đây là người khách khá đặc biệt.
Cô tức thời đề nghị: “Nếu bác gái Phí chưa đưa ra được quyết định thì cứ bình tĩnh cân nhắc. Vừa hay con gái bác cũng tới, vậy có thể đi thử mấy bộ lễ phục nhỏ mà bác đã nhìn trúng nhé ạ. Mấy bộ đặt trước đó mới vận chuyển từ Pháp đến 2 ngày trước nên cháu vẫn chưa kịp thông báo.”
Chu Vị Lam hào hứng trở lại, bà chờ mong với Tống Tịnh Vãn: “Tiểu Vãn, mẹ định đặt cho con lễ phục. Đi thử một chút nhé?”
Đối mặt với ánh mắt Chu Vị Lam, Tống Tịnh Vãn không thể từ chối được nên đành gật đầu đi theo họ thử đồ. Mỗi lần Tống Tịnh Vãn đi từ phòng thử đồ ra, bà đều rất hài lòng, ngay cả cô nhân viên đứng bên cạnh cũng lên tiếng khen ngợi: “Con gái bác Phí xinh đẹp lại khí chất quá ạ.”
Điều này càng khiến bà vui hơn cả chọn váy cưới cho chính mình nên liên tiếp chọn hẳn 3 bộ lễ phục. Nếu như không phải Tống Tịnh Vãn can ngăn, bà còn định mua thêm, còn cô lại tự sinh ra áp lực.
“Bình thường con không mặc những đồ thế này, mẹ đừng lãng phí.” Cô biết lễ phục ở đây rất đắt. Giá mỗi bộ đều vượt qua phạm vi năng lực chi trả trước mắt cô. Bây giờ Chu Vị Lam nghiễm nhiên trở thành bà chủ nhà giàu, chắc chắc trong mắt bà không tính là gì nhưng đối với Tống Tịnh Vãn thì khác.
Tống Hoài Thanh vẫn luôn dùng năng lực chính mình để dành cho cô những gì tốt đẹp nhất, tình cảm của ông còn quan trọng hơn cả vật chất. Từ nhỏ Tống Tịnh Vãn đã được ông dạy dỗ phải tiết kiệm tiền bạc. Tuy nhà cô cũng thuộc dạng khá giả nhưng không có ai là theo đuổi sự xa xỉ. Kể cả Tống Hoài Quân bây giờ đã có chút thành tựu, có năng lực tiêu xài, anh cũng không giống những người khác tùy ý dùng tiền lãng phí.
Cho dù Chu Vị Lam có thể cho cô mọi thứ nhưng ít nhiều bà cũng hiểu được tính cách con gái. Cuối cùng bà đành thỏa hiệp, oán trách một câu: “Con ấy, y hệt bố con.”
Hướng nội, ít nói, lý lẽ thì cứng nhắc, cực kỳ giống Tống Hoài Thanh.
Thật ra nhìn dáng vẻ của Tống Tịnh Vãn thế này, Chu Vị Lam vô cùng lo lắng. Sống cùng người bố cả một thời gian dài, dần dần tính cách cũng trở nên ao tù nước đọng. Năm đó bà yêu Tống Hoài Thanh trầm mặc ít nói, vô cùng nghiêm túc. Về sau mới phát hiện sống một cuộc sống như thế cùng nhau, chỉ cần ngước mắt cũng thấy điểm cuối.
Không có một chút gợn sóng, thậm chí bà đã hoài nghi tình yêu của bà chỉ là một cơn ảo giác.
Tống Tịnh Vãn cứ thế này, cô sẽ rất khổ sở. Bà tự nghĩ nếu như lúc trước bản thân không rời đi thì Tiểu Vãn của bà có phải sẽ tươi tắn, năng động một chút hay không.
Tống Tịnh Vãn không biết đáp lời mẹ thế nào, bởi vì tính cách của cô thật sự tương đối giống bố.
Cô hết nhớ tới Lâm Sân lại nghĩ sang Tôn Uẩn.
Chú Lâm hẳn sẽ không thích cô vì người có tính cách như cô thường không có mấy ai thích. Nếu có thật, thì cũng là hứng thú với vẻ ngoài của cô chứ không phải là thật lòng.
Ai tiếp xúc một thời gian, phát hiện được tính cách thật của cô thì đều cảm thấy cô là một người không hề thú vị.
Tống Tịnh Vãn đi chọn váy cưới cùng Chu Vị Lam xong thì lại bị dắt đi dạo phố, mãi tới buổi chiều lại đến nhà hàng đồ Tây.
Đây là khoảnh khắc quan trọng ngày hôm nay – cô gặp mặt chú Phí sắp kết hôn với mẹ.
Tống Tịnh Vãn đã nghe Chu Vị Lam đề cập qua trước đó. Bọn họ ở Anh quốc vừa gặp đã yêu, quen biết nhau một thời gian ngắn ngủi đã nhớ mãi không quên. Tất cả như ông trời sắp xếp, vì tình yêu hai người quyết định tiến tới hôn nhân, hết sức lãng mạn.
Phí Luật Minh hiển nhiên rất coi trọng buổi gặp mặt này. Từ sớm ông đã từ chối mọi công việc để đến đây chờ trước. Nhìn thấy hai người bọn họ đến liền đứng dậy tiếp đón, nhận lấy chiếc áo khoác mà Chu Vị Lam vừa cởi ra. Tống Tịnh Vãn khẽ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn họ đang đứng chung một chỗ mỉm cười với cô. Chu Vị Lam kéo cánh tay Phí Luật Minh rồi vui vẻ giới thiệu: “Tiểu Vãn, đây chính là chú Phí mà mẹ đã nhắc với con trước đó.”
“Chào chú Phí ạ.” Cô lễ phép.
“Chào cháu, Tiểu Vãn.” Phí Luật Minh thân thiết cười với cô. Nhìn qua ông chỉ có hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi gầy, đứng cùng Chu Vị Lam không khỏi xứng đôi.
Nhà hàng Tây lớn như vậy mà vắng ngắt không có ai, chỉ có duy nhất một bàn ăn bày biện hoa tươi và bộ dao nĩa tinh tế. Chu Vị Lam dẫn người ngồi xuống. Nhân viên phục vụ thấy Phí Luật Minh đề nghị liền bắt đầu mang thức ăn lên. Âm nhạc du dương chậm rãi, có thể xoa dịu một chút bầu không khí lúng túng, yên tĩnh này.
“Nhất Triều đâu?” Chu Vị Lam hỏi.
Chú Phí còn có một cậu con trai trạc tuổi cô.
“Nó vẫn đang trên đường, chắc sắp tới rồi. Chúng ta ăn trước đi không cần chờ nó. Tiểu Vãn, cháu cứ ăn thoải mái nhé, đừng ngại.”
Chu Vị Lam cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, chú Phí cũng không phải người ngoài đâu.”
“Vâng.”Cô nhẹ nhàng đáp, thả lỏng cơ mặt để thể hiện ra mình không lạnh lùng.
Bữa cơm này ắt hẳn ăn không ngon bởi vì cô phải trả lời mấy câu hỏi quan tâm của mẹ và chú Phí. Thật ra có đôi khi cô đã tự suy nghĩ lý do tại sao mình lại kỳ lạ như thế, lúc ăn cơm mà không muốn nói chuyện. Đây cũng chẳng phải chuyện gì khó nhằn, đối với người khác thì uống nước trò chuyện là vô cùng bình thường nhưng cô lại phải rất cố gắng.
“Xin lỗi bố, dì Chu. Con tới muộn rồi.”
Cô đang nghe Chu Vị Lam thảo luận về chuyện chuẩn bị hôn lễ thì nghe thấy đằng sau có giọng nói có chút quen thuộc.
Thuận theo nhìn lại nhưng đối phương đã bất ngờ gọi tên cô trước: “Tống Tịnh Vãn?”
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi ngập tràn vẻ sững sờ, sau đó anh cười một tiếng, rảo bước đến bàn ăn: “Không ngờ thế giới này nhỏ bé như vậy, trùng hợp gặp được cậu ở đây. Hóa ra cậu là con gái dì Chu à?”
Chu Vị Lam nhìn cô con gái vẫn đang ngồi im nên đành hỏi Phí Nhất Triều: “Nhất Triều, các con biết nhau sao?”
Phí Nhất Triều kéo cái ghế ra ngồi xuống. Nét mặt anh tuấn của anh hiện ra vẻ tươi cười, nhìn Tống Tịnh Vãn rồi thoải mái nói: “Biết chứ ạ. Trước đó học cấp 3 ở thành phố Ôn, cháu và Tống Tịnh Vãn là bạn học.”
Quan hệ giữa Chu Vị Lam và Phí Nhất Triều rất tốt, thấy anh nói vậy bà tỏ ra vui vẻ, “Hóa ra các con đã sớm quen biết. Thực sự có duyên quá!”
Phí Nhất Triều trông Tống Tịnh Vãn vẫn giống như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ vẻ gì liền mỉm cười lắc đầu: “Sao cậu không khác gì hồi xưa thế? Gặp tôi không cảm thấy ngoài ý muốn sao?”
“Ngoài ý muốn.” Cô hờ hững trả lời rồi quay sang nói cảm ơn với nhân viên phục vụ đã giúp cô rót nước.
Thật là lạnh nhạt, Phí Nhất Triều cười xong thì không nói tiếp.
Cơm nước xong xuôi, Phí Nhất Triều chủ động đề xuất đưa Tống Tịnh Vãn về nhà. Chu Vị Lam không từ chối, bà cảm thấy Tống Tịnh Vãn vẫn nên tiếp xúc với nhiều người hơn. Hai đứa trẻ thân thiết, hòa thuận với nhau cũng tốt.
Tống Tịnh Vãn không muốn khiến Chu Vị Lam lo lắng nên đành lên xe của Phí Nhất Triều.
Sự thật là Tống Tịnh Vãn cảm thấy rất ngoài ý muốn khi gặp anh ta, bởi vì Phí Nhất Triều là con trai bác Phí. Trước đó bọn họ ít khi nói chuyện nên cũng chẳng thân thiết gì. Nếu như không phải do mối quan hệ này, có gặp cô cũng chỉ khách sáo chào hỏi mà thôi. Nhưng Phí Nhất Triều thì không nghĩ thế, thấy Tống Tịnh Vãn lạnh nhạt với mình thì anh ta suy diễn ra một chiều hướng khác.
Ngẫm lại chuyện trước kia, Phí Nhất Triều tự cảm thấy bản thân không tử tế gì. Khi đó tuổi còn nhỏ nên anh có không hiểu chuyện.
Ánh đèn bên đường chiếu lên gương mặt không thay đổi của Tống Tịnh Vãn. Anh ta ho khan một tiếng, chủ động mở lời: “Tống Tịnh Vãn, trước kia là do tôi có lỗi với cậu. Bây giờ tôi muốn xin lỗi.”
Tống Tịnh Vãn không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, cô im lặng một lúc mới đáp: “Cậu không cần phải xin lỗi tôi. Cậu cũng đâu làm gì sai.”
Phí Nhất Triều không biết lời này của cô là thật hay giả. Nhìn bộ dạng này mà chẳng nhìn ra vui buồn hay tức giận. Dù cô đã lắng nghe được lời anh nói nhưng vẫn bình tĩnh, không đổi sắc mặt mà trả lời.
Ngẫm lại, anh thấy mình đã vô cùng quá trớn.
Căn bản Tống Tịnh Vãn không hề để tâm lời Phí Nhất Triều. Cô xuống xe xong còn khách sáo nói “Đi đường cẩn thận”.
Cô hơi mệt mỏi lê bước lên tầng. Thời điểm ra khỏi thang máy, không hiểu sao lại thở dài một hơi.
Cước bộ của cô rất nhẹ. Lúc lên tới nơi cô thấy cánh cửa nhà đối diện đang mở.
Ánh đèn soi sáng dọc hành lang, bên trong căn nhà truyền ra tiếng nói của rất nhiều người, còn có tiếng âm nhạc.
Tống Tịnh Vãn nghe thấy giọng của chú nhỏ, bực bội trong lòng cũng dần tản ra hết. Đến gần thì Tống Hoài Quân từ trong nhà chạy ra gọi cô: “Tống Tiểu Oản về muộn thế? Dạo này bận bịu quá nhỉ.”
“Cháu đi ăn cơm với mẹ.” Cô cầm chìa khoá mở cửa, ngửi được một chút mùi rượu thoảng thoảng.
Nhà Lâm Sân có rất nhiều người đến. Tống Hoài Quân nói rằng bọn họ đang giúp Lâm Sân mở tiệc tân gia, vừa nói xong thì Lâm Sân đi ra từ thang máy, trong tay xách hai túi lớn.
Tống Tịnh Vãn không biết anh ở sau mình. Vừa rồi cô lên không thấy bóng dáng anh.
Anh chậm rãi đi tới, thấy Tống Tịnh Vãn không có phản ứng gì khác lạ mới thuận miệng hỏi: “Muốn qua chơi cùng không?”
Tống Hoài Quân thay cô từ chối: “Chơi cái gì mà chơi, mau về nhà đi ngủ đi.”
Người ở bên trong đều uống rượu, bà cô nhỏ này sang để xem náo nhiệt hay gì?
Tống Tịnh Vãn lắc đầu, còn Tống Hoài Quân phất phất tay đuổi Tống Tịnh Vãn về. Sau đó anh và Lâm Sân vào nhà, sợ quấy rầy đến cô nên thuận tay đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa được đóng lại, hành lang yên tĩnh hơn rất nhiều. Tống Tịnh Vãn khóa cửa xong cũng không còn nghe thấy âm thanh bên phía đối diện.
Lâm Sân đứng ở ban công ngắm nhìn đèn đường xa xa, có người bạn thấy anh thì thắc mắc hỏi anh ở chỗ này làm gì.
Anh đáp: “Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì có thể khiến ông chủ Lâm vắt óc trằn trọc thế?”
“Muốn đốt cháy một cái đầu gỗ phải làm thế nào?”
“Đốt đầu gỗ?”
Lâm Sân ngẩng đầu nặng nề nhìn bầu trời đêm: “Theo lý thuyết, trên thế giới này không có khúc gỗ nào không thể đốt. Nếu có thì là do chúng bị ẩm, nhưng tôi đã phơi khô nó rất lâu rồi, hẳn là nên đốt đi thôi.”
“...” Làm sao mà cậu bạn kia không hiểu anh đang nói gì thế?
“Nếu không đốt kịp, đầu gỗ của tôi sẽ bị người khác cướp mất.”
Tống Tịnh Vãn giật mình lấy lại tinh thần. Cô thấy cả Chu Vị Lam đang ngồi cạnh lẫn nhà thiết kế và trợ lý của bà đều đang chờ mong nhìn cô.
Cô liếc qua bản thiết kế nhưng thực sự không hiểu gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng bảo được khiến Chu Vị Lam không khỏi có chút thất vọng.
Hôm nay hai người chỉ đến để xem bản thảo váy cưới, còn trước đó nhà thiết kế đã sớm cho Chu Vị Lam chọn ra mấy mẫu ưng ý, cụ thể chi tiết phải cẩn thận thảo luận rồi mới quyết định. Nhà thiết kế đã từng gặp qua nhiều khách hàng nên cô ấy chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đây là người khách khá đặc biệt.
Cô tức thời đề nghị: “Nếu bác gái Phí chưa đưa ra được quyết định thì cứ bình tĩnh cân nhắc. Vừa hay con gái bác cũng tới, vậy có thể đi thử mấy bộ lễ phục nhỏ mà bác đã nhìn trúng nhé ạ. Mấy bộ đặt trước đó mới vận chuyển từ Pháp đến 2 ngày trước nên cháu vẫn chưa kịp thông báo.”
Chu Vị Lam hào hứng trở lại, bà chờ mong với Tống Tịnh Vãn: “Tiểu Vãn, mẹ định đặt cho con lễ phục. Đi thử một chút nhé?”
Đối mặt với ánh mắt Chu Vị Lam, Tống Tịnh Vãn không thể từ chối được nên đành gật đầu đi theo họ thử đồ. Mỗi lần Tống Tịnh Vãn đi từ phòng thử đồ ra, bà đều rất hài lòng, ngay cả cô nhân viên đứng bên cạnh cũng lên tiếng khen ngợi: “Con gái bác Phí xinh đẹp lại khí chất quá ạ.”
Điều này càng khiến bà vui hơn cả chọn váy cưới cho chính mình nên liên tiếp chọn hẳn 3 bộ lễ phục. Nếu như không phải Tống Tịnh Vãn can ngăn, bà còn định mua thêm, còn cô lại tự sinh ra áp lực.
“Bình thường con không mặc những đồ thế này, mẹ đừng lãng phí.” Cô biết lễ phục ở đây rất đắt. Giá mỗi bộ đều vượt qua phạm vi năng lực chi trả trước mắt cô. Bây giờ Chu Vị Lam nghiễm nhiên trở thành bà chủ nhà giàu, chắc chắc trong mắt bà không tính là gì nhưng đối với Tống Tịnh Vãn thì khác.
Tống Hoài Thanh vẫn luôn dùng năng lực chính mình để dành cho cô những gì tốt đẹp nhất, tình cảm của ông còn quan trọng hơn cả vật chất. Từ nhỏ Tống Tịnh Vãn đã được ông dạy dỗ phải tiết kiệm tiền bạc. Tuy nhà cô cũng thuộc dạng khá giả nhưng không có ai là theo đuổi sự xa xỉ. Kể cả Tống Hoài Quân bây giờ đã có chút thành tựu, có năng lực tiêu xài, anh cũng không giống những người khác tùy ý dùng tiền lãng phí.
Cho dù Chu Vị Lam có thể cho cô mọi thứ nhưng ít nhiều bà cũng hiểu được tính cách con gái. Cuối cùng bà đành thỏa hiệp, oán trách một câu: “Con ấy, y hệt bố con.”
Hướng nội, ít nói, lý lẽ thì cứng nhắc, cực kỳ giống Tống Hoài Thanh.
Thật ra nhìn dáng vẻ của Tống Tịnh Vãn thế này, Chu Vị Lam vô cùng lo lắng. Sống cùng người bố cả một thời gian dài, dần dần tính cách cũng trở nên ao tù nước đọng. Năm đó bà yêu Tống Hoài Thanh trầm mặc ít nói, vô cùng nghiêm túc. Về sau mới phát hiện sống một cuộc sống như thế cùng nhau, chỉ cần ngước mắt cũng thấy điểm cuối.
Không có một chút gợn sóng, thậm chí bà đã hoài nghi tình yêu của bà chỉ là một cơn ảo giác.
Tống Tịnh Vãn cứ thế này, cô sẽ rất khổ sở. Bà tự nghĩ nếu như lúc trước bản thân không rời đi thì Tiểu Vãn của bà có phải sẽ tươi tắn, năng động một chút hay không.
Tống Tịnh Vãn không biết đáp lời mẹ thế nào, bởi vì tính cách của cô thật sự tương đối giống bố.
Cô hết nhớ tới Lâm Sân lại nghĩ sang Tôn Uẩn.
Chú Lâm hẳn sẽ không thích cô vì người có tính cách như cô thường không có mấy ai thích. Nếu có thật, thì cũng là hứng thú với vẻ ngoài của cô chứ không phải là thật lòng.
Ai tiếp xúc một thời gian, phát hiện được tính cách thật của cô thì đều cảm thấy cô là một người không hề thú vị.
Tống Tịnh Vãn đi chọn váy cưới cùng Chu Vị Lam xong thì lại bị dắt đi dạo phố, mãi tới buổi chiều lại đến nhà hàng đồ Tây.
Đây là khoảnh khắc quan trọng ngày hôm nay – cô gặp mặt chú Phí sắp kết hôn với mẹ.
Tống Tịnh Vãn đã nghe Chu Vị Lam đề cập qua trước đó. Bọn họ ở Anh quốc vừa gặp đã yêu, quen biết nhau một thời gian ngắn ngủi đã nhớ mãi không quên. Tất cả như ông trời sắp xếp, vì tình yêu hai người quyết định tiến tới hôn nhân, hết sức lãng mạn.
Phí Luật Minh hiển nhiên rất coi trọng buổi gặp mặt này. Từ sớm ông đã từ chối mọi công việc để đến đây chờ trước. Nhìn thấy hai người bọn họ đến liền đứng dậy tiếp đón, nhận lấy chiếc áo khoác mà Chu Vị Lam vừa cởi ra. Tống Tịnh Vãn khẽ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn họ đang đứng chung một chỗ mỉm cười với cô. Chu Vị Lam kéo cánh tay Phí Luật Minh rồi vui vẻ giới thiệu: “Tiểu Vãn, đây chính là chú Phí mà mẹ đã nhắc với con trước đó.”
“Chào chú Phí ạ.” Cô lễ phép.
“Chào cháu, Tiểu Vãn.” Phí Luật Minh thân thiết cười với cô. Nhìn qua ông chỉ có hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi gầy, đứng cùng Chu Vị Lam không khỏi xứng đôi.
Nhà hàng Tây lớn như vậy mà vắng ngắt không có ai, chỉ có duy nhất một bàn ăn bày biện hoa tươi và bộ dao nĩa tinh tế. Chu Vị Lam dẫn người ngồi xuống. Nhân viên phục vụ thấy Phí Luật Minh đề nghị liền bắt đầu mang thức ăn lên. Âm nhạc du dương chậm rãi, có thể xoa dịu một chút bầu không khí lúng túng, yên tĩnh này.
“Nhất Triều đâu?” Chu Vị Lam hỏi.
Chú Phí còn có một cậu con trai trạc tuổi cô.
“Nó vẫn đang trên đường, chắc sắp tới rồi. Chúng ta ăn trước đi không cần chờ nó. Tiểu Vãn, cháu cứ ăn thoải mái nhé, đừng ngại.”
Chu Vị Lam cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, chú Phí cũng không phải người ngoài đâu.”
“Vâng.”Cô nhẹ nhàng đáp, thả lỏng cơ mặt để thể hiện ra mình không lạnh lùng.
Bữa cơm này ắt hẳn ăn không ngon bởi vì cô phải trả lời mấy câu hỏi quan tâm của mẹ và chú Phí. Thật ra có đôi khi cô đã tự suy nghĩ lý do tại sao mình lại kỳ lạ như thế, lúc ăn cơm mà không muốn nói chuyện. Đây cũng chẳng phải chuyện gì khó nhằn, đối với người khác thì uống nước trò chuyện là vô cùng bình thường nhưng cô lại phải rất cố gắng.
“Xin lỗi bố, dì Chu. Con tới muộn rồi.”
Cô đang nghe Chu Vị Lam thảo luận về chuyện chuẩn bị hôn lễ thì nghe thấy đằng sau có giọng nói có chút quen thuộc.
Thuận theo nhìn lại nhưng đối phương đã bất ngờ gọi tên cô trước: “Tống Tịnh Vãn?”
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi ngập tràn vẻ sững sờ, sau đó anh cười một tiếng, rảo bước đến bàn ăn: “Không ngờ thế giới này nhỏ bé như vậy, trùng hợp gặp được cậu ở đây. Hóa ra cậu là con gái dì Chu à?”
Chu Vị Lam nhìn cô con gái vẫn đang ngồi im nên đành hỏi Phí Nhất Triều: “Nhất Triều, các con biết nhau sao?”
Phí Nhất Triều kéo cái ghế ra ngồi xuống. Nét mặt anh tuấn của anh hiện ra vẻ tươi cười, nhìn Tống Tịnh Vãn rồi thoải mái nói: “Biết chứ ạ. Trước đó học cấp 3 ở thành phố Ôn, cháu và Tống Tịnh Vãn là bạn học.”
Quan hệ giữa Chu Vị Lam và Phí Nhất Triều rất tốt, thấy anh nói vậy bà tỏ ra vui vẻ, “Hóa ra các con đã sớm quen biết. Thực sự có duyên quá!”
Phí Nhất Triều trông Tống Tịnh Vãn vẫn giống như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ vẻ gì liền mỉm cười lắc đầu: “Sao cậu không khác gì hồi xưa thế? Gặp tôi không cảm thấy ngoài ý muốn sao?”
“Ngoài ý muốn.” Cô hờ hững trả lời rồi quay sang nói cảm ơn với nhân viên phục vụ đã giúp cô rót nước.
Thật là lạnh nhạt, Phí Nhất Triều cười xong thì không nói tiếp.
Cơm nước xong xuôi, Phí Nhất Triều chủ động đề xuất đưa Tống Tịnh Vãn về nhà. Chu Vị Lam không từ chối, bà cảm thấy Tống Tịnh Vãn vẫn nên tiếp xúc với nhiều người hơn. Hai đứa trẻ thân thiết, hòa thuận với nhau cũng tốt.
Tống Tịnh Vãn không muốn khiến Chu Vị Lam lo lắng nên đành lên xe của Phí Nhất Triều.
Sự thật là Tống Tịnh Vãn cảm thấy rất ngoài ý muốn khi gặp anh ta, bởi vì Phí Nhất Triều là con trai bác Phí. Trước đó bọn họ ít khi nói chuyện nên cũng chẳng thân thiết gì. Nếu như không phải do mối quan hệ này, có gặp cô cũng chỉ khách sáo chào hỏi mà thôi. Nhưng Phí Nhất Triều thì không nghĩ thế, thấy Tống Tịnh Vãn lạnh nhạt với mình thì anh ta suy diễn ra một chiều hướng khác.
Ngẫm lại chuyện trước kia, Phí Nhất Triều tự cảm thấy bản thân không tử tế gì. Khi đó tuổi còn nhỏ nên anh có không hiểu chuyện.
Ánh đèn bên đường chiếu lên gương mặt không thay đổi của Tống Tịnh Vãn. Anh ta ho khan một tiếng, chủ động mở lời: “Tống Tịnh Vãn, trước kia là do tôi có lỗi với cậu. Bây giờ tôi muốn xin lỗi.”
Tống Tịnh Vãn không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, cô im lặng một lúc mới đáp: “Cậu không cần phải xin lỗi tôi. Cậu cũng đâu làm gì sai.”
Phí Nhất Triều không biết lời này của cô là thật hay giả. Nhìn bộ dạng này mà chẳng nhìn ra vui buồn hay tức giận. Dù cô đã lắng nghe được lời anh nói nhưng vẫn bình tĩnh, không đổi sắc mặt mà trả lời.
Ngẫm lại, anh thấy mình đã vô cùng quá trớn.
Căn bản Tống Tịnh Vãn không hề để tâm lời Phí Nhất Triều. Cô xuống xe xong còn khách sáo nói “Đi đường cẩn thận”.
Cô hơi mệt mỏi lê bước lên tầng. Thời điểm ra khỏi thang máy, không hiểu sao lại thở dài một hơi.
Cước bộ của cô rất nhẹ. Lúc lên tới nơi cô thấy cánh cửa nhà đối diện đang mở.
Ánh đèn soi sáng dọc hành lang, bên trong căn nhà truyền ra tiếng nói của rất nhiều người, còn có tiếng âm nhạc.
Tống Tịnh Vãn nghe thấy giọng của chú nhỏ, bực bội trong lòng cũng dần tản ra hết. Đến gần thì Tống Hoài Quân từ trong nhà chạy ra gọi cô: “Tống Tiểu Oản về muộn thế? Dạo này bận bịu quá nhỉ.”
“Cháu đi ăn cơm với mẹ.” Cô cầm chìa khoá mở cửa, ngửi được một chút mùi rượu thoảng thoảng.
Nhà Lâm Sân có rất nhiều người đến. Tống Hoài Quân nói rằng bọn họ đang giúp Lâm Sân mở tiệc tân gia, vừa nói xong thì Lâm Sân đi ra từ thang máy, trong tay xách hai túi lớn.
Tống Tịnh Vãn không biết anh ở sau mình. Vừa rồi cô lên không thấy bóng dáng anh.
Anh chậm rãi đi tới, thấy Tống Tịnh Vãn không có phản ứng gì khác lạ mới thuận miệng hỏi: “Muốn qua chơi cùng không?”
Tống Hoài Quân thay cô từ chối: “Chơi cái gì mà chơi, mau về nhà đi ngủ đi.”
Người ở bên trong đều uống rượu, bà cô nhỏ này sang để xem náo nhiệt hay gì?
Tống Tịnh Vãn lắc đầu, còn Tống Hoài Quân phất phất tay đuổi Tống Tịnh Vãn về. Sau đó anh và Lâm Sân vào nhà, sợ quấy rầy đến cô nên thuận tay đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa được đóng lại, hành lang yên tĩnh hơn rất nhiều. Tống Tịnh Vãn khóa cửa xong cũng không còn nghe thấy âm thanh bên phía đối diện.
Lâm Sân đứng ở ban công ngắm nhìn đèn đường xa xa, có người bạn thấy anh thì thắc mắc hỏi anh ở chỗ này làm gì.
Anh đáp: “Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì có thể khiến ông chủ Lâm vắt óc trằn trọc thế?”
“Muốn đốt cháy một cái đầu gỗ phải làm thế nào?”
“Đốt đầu gỗ?”
Lâm Sân ngẩng đầu nặng nề nhìn bầu trời đêm: “Theo lý thuyết, trên thế giới này không có khúc gỗ nào không thể đốt. Nếu có thì là do chúng bị ẩm, nhưng tôi đã phơi khô nó rất lâu rồi, hẳn là nên đốt đi thôi.”
“...” Làm sao mà cậu bạn kia không hiểu anh đang nói gì thế?
“Nếu không đốt kịp, đầu gỗ của tôi sẽ bị người khác cướp mất.”
/52
|