Muộn một chút, người lớn trong nhà mới lần lượt chạy đến khiến phòng bệnh đầy ắp người. Tâm trạng như ngồi trên chảo lửa của Tống Hoài Quân cuối cùng cũng được tản đi, anh cảm tưởng như cả đời này không muốn phải trải nghiệm thêm lần nào nữa. Vân Khinh Khinh tiêu tốn hết toàn bộ sức lực nhưng lại sinh ra một bảo bối nhỏ xấu xí, cô suy nghĩ y hệt với Tống Hoài Quân. Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng nhìn nhau đăm chiêu.
Trải qua cơn giày vò khổ sở, trông ai cũng chật vật. Vân Khinh Khinh chưa từng thấy mình lếch thếch như thế, Tống Hoài Quân cũng không khác là bao, mặt mũi hiện rõ sự mỏi mệt, mắt thì hằn cả tơ máu. Cũng không biết ai nhìn đối phương rồi bật cười trước.
“Hóa ra con xấu giống anh.”
“Em đừng không nói đạo lý, mắt nó còn chưa mở, em nhìn được giống ai cái quỷ ấy.”
Mẹ Vân vốn đang lo lắng cho con gái, nghe ông bố bà mẹ chẳng đáng tin cậy này chí chóe chê cháu ngoại mình thì tức giận: “Xấu cái gì mà xấu, lúc các con sinh ra còn không đẹp bằng thằng bé đâu.”
Tống Tịnh Vãn vốn thích yên tĩnh, nhưng bỗng dưng lại rất hưởng thủ khoảnh khắc ồn ào này, cô quay đầu nở nụ cười nhàn nhạt với Lâm Sân.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com, mọi trang mà bạn đang đọc ở đâu khác là bản copy không đầy đủ)
Năm nay nhà họ Tống có nhiều chuyện vui ập đến, bạn nhỏ Tống Dư Thịnh chào đời không lâu, hôn lễ cô chị họ Tống Tịnh Vãn đã tới.
Đêm trước đó, mọi người tiến hành tập duyệt, phù rể chỉ có mình Nghiêm Tư đảm nhận, phù dâu cũng chỉ có mỗi Tôn Uẩn.
Người chứng hôn là một chú robot trí tuệ nhân tạo. Trước khi chạy thử chương trình, đám người tổ năm tiến hành điều chỉnh lại máy móc lần cuối, hàm lượng công việc mang tính vấn đề kỹ thuật cao khiến bọn họ bận bù đầu bù cổ. Tiểu Trịnh đứng giám sát kè kè bên cạnh: “Các cậu đừng có mà giở trò đấy nhé, nếu xảy ra vấn đề gì, lão đại không tha cho đâu.”
Thời điểm này chẳng có ai rảnh hơi đi nghịch râu hổ, mọi người trong công ty đều rất biết ý biết tứ, dù có bất kì suy nghĩ nổi loạn nào, cũng đều kìm nén không thể hiện ra ngoài, tự giác tới giúp đỡ. Chỉ duy nhất một mình Tống Hoài Quân dám động vào râu hổ, anh chắp tay ra sau, hắng giọng với Lâm Sân: “Khụ khụ, người nào đó có phải nên đổi cách xưng hô rồi không nhỉ?”
Người nào đó kia đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí, bỏ mặc anh, rời đi nơi khác.
Tống Hoài Quân bèn đi tìm anh trai mách lẻo. Nhưng Tống Hoài Thanh chỉ thờ ơ đáp: “Không cần thiết phải quy củ như vậy, vốn dĩ các chú cũng đâu chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, đổi hay không cũng vẫn thế thôi.”
“Gì chứ, anh ở phe nào thế hả?” Tống Hoài Quân có chút luống cuống, vai vế vẫn còn đó, thân là chú của Tống Tiểu Oản mà mình không chiếm được tí hời nào sao?
Anh định bảo anh trai đi răn dạy lại tên Lâm Sân kiêu căng, không ngờ Tống Hoài Thanh lại nhíu mày: “Chú đã là bố rồi, làm gì cũng phải trưởng thành lên, đừng ấu trĩ như thế nữa.”
Đứng ở phe nào, cũng chỉ có trẻ con mới hỏi.
Tống Hoài Quân không cam tâm liền chạy đi tìm Tống Tịnh Vãn, đi hết một vòng mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng nghe ngóng được cô ở phòng trang điểm, liền hùng hổ ra oai bậc bề trên, bảo cô dạy dỗ lại chồng, không thể để cậu ta coi thường người chú này được.
Cửa vừa mở ra, anh bực mình mắng một câu thô tục rồi nhanh chóng khép lại.
Cho dù đã qua một thời gian dài, đôi khi anh vẫn chưa thể thích ứng sự thật bọn họ đã ở bên nhau. Tống Hoài Quân nhắm chặt mắt, chửi thầm: “Ngày mai kết hôn cái gì chứ, kết cái em gái nhà cậu ấy!”
Anh không có em gái, người anh lấy chính là cháu gái cậu ta.
Mọi người ở bên ngoài đều đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, hai người này thì ngược lại, trốn ở đây “tình chàng ý thiếp” vô cùng nồng nhiệt.
Tống Hoài Quân vừa xông vào, lập tức khiến Tống Tịnh Vãn lấy lại lý trí, cô đẩy anh ra, đỏ mặt đứng dậy.
Chẳng biết từ lúc nào anh đã ôm cô đến tận mặt bàn.
Lâm Sân vẫn chưa thỏa mãn, lại ôm cô hôn thêm một lúc. Thấy mãi mà anh chưa có ý buông tha mình, cô đành lên tiếng nhắc nhở: “Chú Lâm, mọi người vẫn đang chờ chúng ta đấy.”
Anh hôn lên trán cô, thở dài thật sâu: “Chỉ còn một ngày nữa thôi.”
Anh đã trông chờ rất lâu rồi.
Buổi lễ diễn ra rất tốt đẹp, ánh nắng vô cùng ấm áp.
Mãi cho tới thật lâu sau, ngày hôm ấy vẫn khiến Tống Tịnh Vãn không thể quên được. Cô nhớ kỹ khuôn mặt quen thuộc đứng trên sân khấu, dáng vẻ anh đeo nhẫn cho mình, thậm chí là cả cảm giác gió lướt nhẹ qua da thịt trong bầu không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát.
Đương nhiên còn có Tống Hoài Quân mượn rượu giả điên, ép Lâm Sân gọi mình bằng chú, trong tức khắc mặt anh đen như đít nồi.
Xuân đi thu đến, một năm nối tiếp một năm.
Giờ tan học của trường mầm non, một đám nhóc củ cải lùn xếp thành từng tốp chờ người thân tới đón. Bởi vì Tống Dư Thịnh nghịch ngợm, nên luôn bị xếp vào nhóm cá biệt, còn bị cô giáo bắt đứng trước mặt theo dõi, không để cậu có cơ hội đi trêu chọc những bạn nhỏ khác. Cậu bé buồn bực ngán ngẩm, cúi đầu đá đá sàn nhà, đợi mãi mới nghe thấy tiếng gọi mình.
Nhìn thấy có người đến, cậu vui vẻ chạy tới, gọi to rõ ràng: “Anh rể!”
Hai chữ “anh rể” này thu hút chú ý của mọi người xung quanh về phía người đàn ông có vóc dáng cao lớn tuấn lãng, đang bế cậu bé đẹp mắt kia. Lâm Sân chào cô giáo, rồi dẫn tên nhóc nghịch ngợm ra khỏi trường học. Mới đi được một đoạn đường ngắn ngủi, Tống Dư Thịnh đã khoa tay múa chân không ngớt: “Sao hôm nay anh tới đón em thế? Bố mẹ em đâu? Chắc bọn họ lại trốn đi hẹn hò, mặc kệ em rồi chứ gì? Tối nay chúng ta ăn gì đây ạ? Chị họ em đâu?”
“Cô ấy ở trên xe.”
Cậu bé hỏi một đống vấn đề lớn, khiến người ta không biết nên trả lời cái nào. Lâm Sân dẫn cậu đến bên cạnh xe mở cửa, không cần bảo, cậu đã thuần thục trèo lên. Tống Tịnh Vãn ngồi trong kéo cậu vào lòng, Tống Dư Thịnh liền vui vẻ ôm tay cô bắt đầu khoe mẽ: “Dạo này chị không đến gặp em, có biết em nhớ chị lắm không hả?”
“Chị cũng thế.” Tống Tịnh Vãn xoa đầu cậu bé, thấy ánh mắt cậu sáng ngời, bất giác nở nụ cười ôn nhu.
Tống Dư Thịnh thích nhất người chị họ dịu dàng này, không giống mẹ cậu lúc nào cũng hung dữ. Vài ngày không được gặp, cậu thường la hét đòi đi tìm anh rể và chị họ, đôi khi Tống Hoài Quân cũng phiền hà liền đưa sang nhà Lâm Sân, bảo cậu sống luôn với chị họ và tên anh rể tốt kia đi. Mỗi lần Tống Hoài Quân nói ba chữ “anh rể tốt”, giọng điệu có chút nhấn mạnh, Tống Dư Thịnh sẽ nổi giận, không sợ hãi phân bua: “Anh rể là tuyệt nhất.”
Đến nỗi Tống Hoài Quân bực mình, chỉ muốn đánh đòn cậu.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com, mọi trang mà bạn đang đọc ở đâu khác là bản copy không đầy đủ)
Tống Dư Thịnh tới nhà anh chị họ đã thành thói quen, mặc dù cậu ngang bướng nhưng vẫn vô cùng hiểu chuyện. Xe vừa đến nhà, tự cậu nhanh nhẹn xuống trước, sau đó đi đỡ Tống Tịnh Vãn. Cô nhìn cậu nhóc ra vẻ dịu dàng ân cần, cảm thấy vừa cảm động, vừa ấm áp. Lâm Sân bước nhanh đến, một tay cầm túi, tay còn lại ôm eo cô một cách tự nhiên, buồn cười nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ của Tống Dư Thịnh: “Mau giúp chị em mở cửa.”
“Vâng.” Tống Dư Thịnh hơi tiếc nuối nhưng vẫn nghe lời, di chuyển đôi chân lũn chũn chạy đi, cậu cố nhón chân giữ cửa cho bọn họ vào nhà, thỉnh thoảng nhắc nhở Tống Tịnh Vãn, “Chị đi chậm thôi, đừng để ảnh hưởng tới cháu em.”
Tống Tịnh Vãn mặc chiếc váy rộng rãi, phần bụng có chút nhô lên, nghe vậy cô cười cam đoan: “Yên tâm đi, không đụng đến cháu ngoại em đâu.”
Cô làm gì yếu ớt như vậy, có điều người bên cạnh trông có vẻ lo lắng.
“Cẩn thận.” Cô vừa nghĩ xong, Lâm Sân liền nghiêm túc nhắc nhở. Cô đành bé giọng rầu rĩ, “Anh làm cho em hết cả hứng đi bộ rồi đấy.”
Bàn về độ lo lắng, ai cũng không sánh được bằng anh.
Nghe cô phàn nàn, anh cố ý trêu đùa: “Thế muốn anh bế à?”
Cô như oán trách mà lườm anh một cái, vẻ dịu dàng trên mặt còn thêm mấy phần thẹn thùng.
Buổi tối, Lâm Sân làm rất nhiều món dinh dưỡng hợp lý, cũng không để cô ăn quá ít hay quá nhiều. Cơm nước xong xuôi, Tống Dư Thịnh ríu rít bên Tống Tịnh Vãn, cẩn thận chạm nhẹ vào bụng cô, nói chuyện bằng tông giọng bé hơn thường ngày: “Bao giờ cháu trai của em mới chơi với em được?”
Cậu chẳng chờ nổi, chỉ muốn cháu mình mau chóng ra đời, tiếp tục thủ thỉ bên bụng Tống Tịnh Vãn: “Cậu là cậu cháu đây. Sau này cậu sẽ bảo vệ, không để ai dám bắt nạt cháu.”
Tống Hoài Quân tới đón con, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này thì vô cùng cảm động. Tống Tịnh Vãn cũng bị lời của Tống Dư Thịnh chạm đến trái tim. Đêm đến, hai người nằm hóng mát, cô dựa vào ngực Lâm Sân thủ thỉ: “Em nhớ lúc còn bé, chú nhỏ cũng từng nói như vậy.”
Thời gian trôi qua, nhưng những lời nói vẫn còn lay động lòng người.
Lâm Sân như có điều suy nghĩ, anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, đột nhiên nói một câu không rõ đầu đuôi: “Nếu như sinh con gái, anh vẫn sẽ là người bảo vệ.”
Trải qua cơn giày vò khổ sở, trông ai cũng chật vật. Vân Khinh Khinh chưa từng thấy mình lếch thếch như thế, Tống Hoài Quân cũng không khác là bao, mặt mũi hiện rõ sự mỏi mệt, mắt thì hằn cả tơ máu. Cũng không biết ai nhìn đối phương rồi bật cười trước.
“Hóa ra con xấu giống anh.”
“Em đừng không nói đạo lý, mắt nó còn chưa mở, em nhìn được giống ai cái quỷ ấy.”
Mẹ Vân vốn đang lo lắng cho con gái, nghe ông bố bà mẹ chẳng đáng tin cậy này chí chóe chê cháu ngoại mình thì tức giận: “Xấu cái gì mà xấu, lúc các con sinh ra còn không đẹp bằng thằng bé đâu.”
Tống Tịnh Vãn vốn thích yên tĩnh, nhưng bỗng dưng lại rất hưởng thủ khoảnh khắc ồn ào này, cô quay đầu nở nụ cười nhàn nhạt với Lâm Sân.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com, mọi trang mà bạn đang đọc ở đâu khác là bản copy không đầy đủ)
Năm nay nhà họ Tống có nhiều chuyện vui ập đến, bạn nhỏ Tống Dư Thịnh chào đời không lâu, hôn lễ cô chị họ Tống Tịnh Vãn đã tới.
Đêm trước đó, mọi người tiến hành tập duyệt, phù rể chỉ có mình Nghiêm Tư đảm nhận, phù dâu cũng chỉ có mỗi Tôn Uẩn.
Người chứng hôn là một chú robot trí tuệ nhân tạo. Trước khi chạy thử chương trình, đám người tổ năm tiến hành điều chỉnh lại máy móc lần cuối, hàm lượng công việc mang tính vấn đề kỹ thuật cao khiến bọn họ bận bù đầu bù cổ. Tiểu Trịnh đứng giám sát kè kè bên cạnh: “Các cậu đừng có mà giở trò đấy nhé, nếu xảy ra vấn đề gì, lão đại không tha cho đâu.”
Thời điểm này chẳng có ai rảnh hơi đi nghịch râu hổ, mọi người trong công ty đều rất biết ý biết tứ, dù có bất kì suy nghĩ nổi loạn nào, cũng đều kìm nén không thể hiện ra ngoài, tự giác tới giúp đỡ. Chỉ duy nhất một mình Tống Hoài Quân dám động vào râu hổ, anh chắp tay ra sau, hắng giọng với Lâm Sân: “Khụ khụ, người nào đó có phải nên đổi cách xưng hô rồi không nhỉ?”
Người nào đó kia đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí, bỏ mặc anh, rời đi nơi khác.
Tống Hoài Quân bèn đi tìm anh trai mách lẻo. Nhưng Tống Hoài Thanh chỉ thờ ơ đáp: “Không cần thiết phải quy củ như vậy, vốn dĩ các chú cũng đâu chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, đổi hay không cũng vẫn thế thôi.”
“Gì chứ, anh ở phe nào thế hả?” Tống Hoài Quân có chút luống cuống, vai vế vẫn còn đó, thân là chú của Tống Tiểu Oản mà mình không chiếm được tí hời nào sao?
Anh định bảo anh trai đi răn dạy lại tên Lâm Sân kiêu căng, không ngờ Tống Hoài Thanh lại nhíu mày: “Chú đã là bố rồi, làm gì cũng phải trưởng thành lên, đừng ấu trĩ như thế nữa.”
Đứng ở phe nào, cũng chỉ có trẻ con mới hỏi.
Tống Hoài Quân không cam tâm liền chạy đi tìm Tống Tịnh Vãn, đi hết một vòng mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng nghe ngóng được cô ở phòng trang điểm, liền hùng hổ ra oai bậc bề trên, bảo cô dạy dỗ lại chồng, không thể để cậu ta coi thường người chú này được.
Cửa vừa mở ra, anh bực mình mắng một câu thô tục rồi nhanh chóng khép lại.
Cho dù đã qua một thời gian dài, đôi khi anh vẫn chưa thể thích ứng sự thật bọn họ đã ở bên nhau. Tống Hoài Quân nhắm chặt mắt, chửi thầm: “Ngày mai kết hôn cái gì chứ, kết cái em gái nhà cậu ấy!”
Anh không có em gái, người anh lấy chính là cháu gái cậu ta.
Mọi người ở bên ngoài đều đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, hai người này thì ngược lại, trốn ở đây “tình chàng ý thiếp” vô cùng nồng nhiệt.
Tống Hoài Quân vừa xông vào, lập tức khiến Tống Tịnh Vãn lấy lại lý trí, cô đẩy anh ra, đỏ mặt đứng dậy.
Chẳng biết từ lúc nào anh đã ôm cô đến tận mặt bàn.
Lâm Sân vẫn chưa thỏa mãn, lại ôm cô hôn thêm một lúc. Thấy mãi mà anh chưa có ý buông tha mình, cô đành lên tiếng nhắc nhở: “Chú Lâm, mọi người vẫn đang chờ chúng ta đấy.”
Anh hôn lên trán cô, thở dài thật sâu: “Chỉ còn một ngày nữa thôi.”
Anh đã trông chờ rất lâu rồi.
Buổi lễ diễn ra rất tốt đẹp, ánh nắng vô cùng ấm áp.
Mãi cho tới thật lâu sau, ngày hôm ấy vẫn khiến Tống Tịnh Vãn không thể quên được. Cô nhớ kỹ khuôn mặt quen thuộc đứng trên sân khấu, dáng vẻ anh đeo nhẫn cho mình, thậm chí là cả cảm giác gió lướt nhẹ qua da thịt trong bầu không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát.
Đương nhiên còn có Tống Hoài Quân mượn rượu giả điên, ép Lâm Sân gọi mình bằng chú, trong tức khắc mặt anh đen như đít nồi.
Xuân đi thu đến, một năm nối tiếp một năm.
Giờ tan học của trường mầm non, một đám nhóc củ cải lùn xếp thành từng tốp chờ người thân tới đón. Bởi vì Tống Dư Thịnh nghịch ngợm, nên luôn bị xếp vào nhóm cá biệt, còn bị cô giáo bắt đứng trước mặt theo dõi, không để cậu có cơ hội đi trêu chọc những bạn nhỏ khác. Cậu bé buồn bực ngán ngẩm, cúi đầu đá đá sàn nhà, đợi mãi mới nghe thấy tiếng gọi mình.
Nhìn thấy có người đến, cậu vui vẻ chạy tới, gọi to rõ ràng: “Anh rể!”
Hai chữ “anh rể” này thu hút chú ý của mọi người xung quanh về phía người đàn ông có vóc dáng cao lớn tuấn lãng, đang bế cậu bé đẹp mắt kia. Lâm Sân chào cô giáo, rồi dẫn tên nhóc nghịch ngợm ra khỏi trường học. Mới đi được một đoạn đường ngắn ngủi, Tống Dư Thịnh đã khoa tay múa chân không ngớt: “Sao hôm nay anh tới đón em thế? Bố mẹ em đâu? Chắc bọn họ lại trốn đi hẹn hò, mặc kệ em rồi chứ gì? Tối nay chúng ta ăn gì đây ạ? Chị họ em đâu?”
“Cô ấy ở trên xe.”
Cậu bé hỏi một đống vấn đề lớn, khiến người ta không biết nên trả lời cái nào. Lâm Sân dẫn cậu đến bên cạnh xe mở cửa, không cần bảo, cậu đã thuần thục trèo lên. Tống Tịnh Vãn ngồi trong kéo cậu vào lòng, Tống Dư Thịnh liền vui vẻ ôm tay cô bắt đầu khoe mẽ: “Dạo này chị không đến gặp em, có biết em nhớ chị lắm không hả?”
“Chị cũng thế.” Tống Tịnh Vãn xoa đầu cậu bé, thấy ánh mắt cậu sáng ngời, bất giác nở nụ cười ôn nhu.
Tống Dư Thịnh thích nhất người chị họ dịu dàng này, không giống mẹ cậu lúc nào cũng hung dữ. Vài ngày không được gặp, cậu thường la hét đòi đi tìm anh rể và chị họ, đôi khi Tống Hoài Quân cũng phiền hà liền đưa sang nhà Lâm Sân, bảo cậu sống luôn với chị họ và tên anh rể tốt kia đi. Mỗi lần Tống Hoài Quân nói ba chữ “anh rể tốt”, giọng điệu có chút nhấn mạnh, Tống Dư Thịnh sẽ nổi giận, không sợ hãi phân bua: “Anh rể là tuyệt nhất.”
Đến nỗi Tống Hoài Quân bực mình, chỉ muốn đánh đòn cậu.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com, mọi trang mà bạn đang đọc ở đâu khác là bản copy không đầy đủ)
Tống Dư Thịnh tới nhà anh chị họ đã thành thói quen, mặc dù cậu ngang bướng nhưng vẫn vô cùng hiểu chuyện. Xe vừa đến nhà, tự cậu nhanh nhẹn xuống trước, sau đó đi đỡ Tống Tịnh Vãn. Cô nhìn cậu nhóc ra vẻ dịu dàng ân cần, cảm thấy vừa cảm động, vừa ấm áp. Lâm Sân bước nhanh đến, một tay cầm túi, tay còn lại ôm eo cô một cách tự nhiên, buồn cười nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ của Tống Dư Thịnh: “Mau giúp chị em mở cửa.”
“Vâng.” Tống Dư Thịnh hơi tiếc nuối nhưng vẫn nghe lời, di chuyển đôi chân lũn chũn chạy đi, cậu cố nhón chân giữ cửa cho bọn họ vào nhà, thỉnh thoảng nhắc nhở Tống Tịnh Vãn, “Chị đi chậm thôi, đừng để ảnh hưởng tới cháu em.”
Tống Tịnh Vãn mặc chiếc váy rộng rãi, phần bụng có chút nhô lên, nghe vậy cô cười cam đoan: “Yên tâm đi, không đụng đến cháu ngoại em đâu.”
Cô làm gì yếu ớt như vậy, có điều người bên cạnh trông có vẻ lo lắng.
“Cẩn thận.” Cô vừa nghĩ xong, Lâm Sân liền nghiêm túc nhắc nhở. Cô đành bé giọng rầu rĩ, “Anh làm cho em hết cả hứng đi bộ rồi đấy.”
Bàn về độ lo lắng, ai cũng không sánh được bằng anh.
Nghe cô phàn nàn, anh cố ý trêu đùa: “Thế muốn anh bế à?”
Cô như oán trách mà lườm anh một cái, vẻ dịu dàng trên mặt còn thêm mấy phần thẹn thùng.
Buổi tối, Lâm Sân làm rất nhiều món dinh dưỡng hợp lý, cũng không để cô ăn quá ít hay quá nhiều. Cơm nước xong xuôi, Tống Dư Thịnh ríu rít bên Tống Tịnh Vãn, cẩn thận chạm nhẹ vào bụng cô, nói chuyện bằng tông giọng bé hơn thường ngày: “Bao giờ cháu trai của em mới chơi với em được?”
Cậu chẳng chờ nổi, chỉ muốn cháu mình mau chóng ra đời, tiếp tục thủ thỉ bên bụng Tống Tịnh Vãn: “Cậu là cậu cháu đây. Sau này cậu sẽ bảo vệ, không để ai dám bắt nạt cháu.”
Tống Hoài Quân tới đón con, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này thì vô cùng cảm động. Tống Tịnh Vãn cũng bị lời của Tống Dư Thịnh chạm đến trái tim. Đêm đến, hai người nằm hóng mát, cô dựa vào ngực Lâm Sân thủ thỉ: “Em nhớ lúc còn bé, chú nhỏ cũng từng nói như vậy.”
Thời gian trôi qua, nhưng những lời nói vẫn còn lay động lòng người.
Lâm Sân như có điều suy nghĩ, anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, đột nhiên nói một câu không rõ đầu đuôi: “Nếu như sinh con gái, anh vẫn sẽ là người bảo vệ.”
/52
|