“Cậu nhìn gì đấy Lâm Sân, không phải nhìn cô cháu gái kia đấy chứ?” Có người chú ý tới Lâm Sân đang đứng yên, thuận theo ánh mắt anh nhìn nhưng không trông thấy gì khác lạ cả. Lúc này Tống Tịnh Vãn đã cùng Tôn Uẩn đi vào phòng khách.
Lâm Sân quay đầu lại vẫn là bộ mặt không đổi sắc, vững vàng như núi.
Anh không thích nói đùa với họ nên chẳng thèm phản ứng, đề tài của mọi người rất nhanh đã được chuyển hướng. Thời gian vẫn còn sớm nhưng Lâm Sân không còn tâm trạng ở lại, anh chào hỏi xong thì lái xe đi.
Xe chạy thẳng đến bờ sông, hóng chút gió lạnh mùa thu khiến anh tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó lên xe, về nhà, hành động gọn gàng, không lấy một chút lưỡng lự.
Không bao lâu, sau khi Tống Tịnh Vãn ăn cơm với Tôn Uẩn, người đại diện của Tôn Uẩn tới đón. Cô ấy có lịch trình quay phim, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
“Tống Tịnh Vãn, nhớ lời tớ nói, mắt nhìn người của tớ chuẩn nhất đấy nhé.” Chắc chắn chú Lâm kia có suy nghĩ không trong sáng với cậu.
Tống Tịnh Vãn không biết đáp lại thế nào, người đại diện của Tôn Uẩn bắt đầu chế giễu: “Nhìn người chuẩn còn bị tiểu thịt tươi trêu đùa tình cảm? Có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới đè được chuyện này xuống không, em đừng có bày việc cho người khác, trước tiên quản tốt mình đi đã.”
Nói đến việc này Tôn Uẩn liền không vui, “Cái đó không giống nhau, kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo.”
“Ôi ôi, thế xin người có thể tỉnh táo một lần, đừng cả ngày làm một cô gái không biết gì, đến lúc bị người ta lừa gạt còn không biết.”
Tống Tịnh Vãn nở nụ cười, không để lời Tôn Uẩn nói trong lòng, bởi vì hiện tại Tôn Uẩn thấy trên đời này chỉ có duy nhất một người đàn ông thuần khiết —— bố cô.
Sau khi tiễn bạn tốt, Tống Tịnh Vãn trở về nhà, giống thường ngày tắm rửa xong thì đọc sách một lát, phần lớn thời điểm sinh hoạt về đêm của người khác mới bắt đầu thì cô đã tiến vào giấc mộng đẹp rồi.
Mặt trăng lẳng lặng xuất hiện trên bầu trời thành phố, ánh sáng chiều tàn còn lưu lại hơi lấp lóe, người đi đường dần đông hơn, xua tan đi chút dư tàn ấy. Cách hoa viên Lâm Giang, tại một tòa nhà rất xa nào đó, gió đêm xuyên qua khe cửa tràn vào trong phòng, thổi vào khuôn mặt anh tuấn đang ở trên giường.
Lâm Sân cảm thấy trên mặt có hơi lạnh, đột nhiên mở mắt.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh.
Tiểu Trịnh cảm thấy tâm tình lão đại so với mọi hôm còn bết bát hơn.
Cậu luôn là một trợ lý tốt, lão đại họp xong trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, liền đưa tay quơ quơ trước mặt: “Ông chủ, anh muốn ăn đồ bên ngoài sao? Hay là tôi gọi điện đặt cơm nhé?”
“Ừ.” Lâm Sân tùy ý đáp lời, đứng lên trở về văn phòng.
Người bạn đã kết hôn lần trước nhận được điện thoại của Lâm Sân khá ngạc nhiên, bình thường, bọn họ mấy tháng đến nửa năm mới liên lạc với nhau một lần, sao đây mới mấy ngày đã gọi đến.
“Sao? Cậu lại mơ thấy chuyện gì không phù hợp với thiếu nhi à?” Người bạn này thực sự lo lắng cho sức khỏe tinh thần lẫn thể xác của Lâm Sân đấy, lúc này mới cách đợt trước có bao lâu đâu, chậc chậc.
Chỉ là, sau khi nghe Lâm Sân tường thuật, cậu cảm thấy tẻ nhạt vô vị, “Không phải mơ kiểu kia, mà đơn giản mơ thấy con gái nhà người ta cười với cậu một cái. Cười với cậu thôi mà, cậu ra ngoài đường đi một vòng đi, có biết bao cô gái quay lại cười với cậu, chuyện này có gì lạ đâu.”
“...” Lâm Sân sở dĩ gọi điện cho người bạn này bởi vì cậu ta đã kết hôn, thế này xem ra cậu ta kết hôn được là do trời cao chiếu cố thôi.
Lúc đang chuẩn bị tắt điện thoại, anh nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng của vợ cậu ta, “Hay là đã thích cô gái đó rồi?”
Điện thoại rất nhanh bị cúp máy.
Tiểu Trịnh định mang cơm vào cho Lâm Sân, mới đi được nửa đường bị Tống Hoài Quân chặn, Tống Hoài Quân ngửi một cái, híp mắt, “Ừm, cơm thịt bò Vương Ký.”
Sau đó tiện tay cầm hai phần cơm đi, “Phần này cho tôi, phần này cho Lâm Sân, cậu đi đặt thêm một phần nữa đi? Tôi giúp cậu mang vào đó cho.”
Tiểu Trịnh giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơm thịt bò của mình biến mất trước mắt. Cơm thịt bò Vương Ký huhu, cậu đã chờ từ lâu rồi đấy...
Tống Hoài Quân mang theo hai phần cơm vui vẻ đi vào văn phòng Lâm Sân, không chú ý tới tâm trạng bạn tốt đột nhiên trầm xuống.
Lâm Sân vừa nhìn thấy anh, liền nghĩ tới một người khác, vì không hiểu tại sao lại thế, nên anh một chút cũng không muốn thấy Tống Hoài Quân.
Lâm Sân thấy Tống Hoài Quân một câu chào hỏi cũng không có, trực tiếp mặc kệ.
Ông lão này bị gì vậy? Ăn phải thuốc súng à? Làm sao mà không chịu nhìn anh thế?
Tống Hoài Quân không hiểu gì, nhún vai nghĩ thầm, đàn ông lớn tuổi thật lắm bệnh râu ria.
Mùa thu là thời điểm cua béo nhất, có người tặng Tống Hoài Quân chút cua nhưng anh lại không thích ăn, lúc tan tầm đành mang đến cho Tống Tịnh Vãn, thuận tiện quan tâm cháu gái gần đây như thế nào.
“Dạo này sao rồi? Công việc có thuận lợi không? Giao tiếp với đồng nghiệp mới có tốt không?”
Tống Tịnh Vãn rót một chén trà cho chú nhỏ, kiên nhẫn trả lời vấn đề của anh: “Rất tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt.”
Phòng phục chế có hai người trẻ tuổi là cô và Kim Hâm, các tiền bối vô cùng chiếu cố, ngoại trừ đôi khi có một số vấn đề nan gian, mọi thứ đều ổn.
“Vậy là yên tâm rồi.” Nói như thể trong khoảng thời gian qua anh rất lo lắng cho cô vậy.
Tống Hoài Quân dù sao cũng là một người đàn ông đang yêu đương, ngồi một tí đã muốn rời đi. Tống Tịnh Vãn nhớ tới lời bố nhắc nhở, lúc chú nhỏ đi giày thì đứng một bên nhìn, Tống Hoài Quân biết cô thế này tức là muốn nói gì đó, dừng động tác, quay lại nhìn: “Tống Tiểu Oản, có rắm mau thả, đừng lằng nhằng nữa.”
“Chú nhỏ, tết năm nay chú sẽ đưa bạn gái về nhà à? Bố muốn cháu gửi lời đến chú, chú đã lớn tuổi rồi, nếu có ai thích hợp thì mau cân nhắc chuyện kết hôn.”
Chuyện này do Tống Hoài Thanh đã dặn dò Tống Tịnh Vãn trước khi đi đến thành phố An. Tống Hoài Thanh lớn hơn Tống Hoài Quân hai mươi tuổi, lại nhìn anh lớn lên, so với anh trai thì càng giống một người cha hơn, biết tính anh hay lông bông, nên vô cùng lo lắng đến chuyện chung thân đại sự, hiểu rõ ai nói gì Tống Hoài Quân đều không nghe, liền để Tống Tịnh Vãn có cơ hội nói bóng gió một chút.
Tống Tịnh Vãn cảm thấy Tống Hoài Quân có bạn gái, coi như đã có cơ hội.
Tống Hoài Quân dở khóc dở cười, “Chú lớn tuổi chỗ nào chứ, mới hai mươi bảy, một con nhóc như cháu đừng quan tâm tới chuyện này sớm.”
Tống Tịnh Vãn không thích người khác một mực coi cô là con nhóc, nghiêm túc nói: “Cháu hai mươi mốt rồi.”
“Ồ, cháu đã hai mươi mốt, là một chị gái lớn cũng có thể yêu đương, có muốn chú giới thiệu bạn trai cho không?”
“Chú nhỏ.” Tống Tịnh Vãn biết anh muốn ngắt lời cô, thật sự là không có một chút dáng vẻ trưởng bối, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
“Chuyện kết hôn không vội, Lâm Sân hai mươi tám tuổi chưa yêu đương còn không lo, chú còn trẻ, cháu cũng đừng quan tâm chú nũa.”
Nói xong cũng không cho Tống Tịnh Vãn cơ hội liền xoa đầu cô rồi rời đi.
Lại qua hơn hai tuần lễ, Lâm Sân dẫn theo Tần Thời và Lê Tố đi công tác ở thành phố lân cận, khi trở về bên đường cây ngô đồng đã bắt đầu rụng lá.
Lần này đi công tác lại thuận lợi kí được một hạng mục mới, theo lẽ thường sẽ phải ăn mừng.
Vẫn đi tới nhà hàng cũ, ai cũng uống rượu còn Lâm Sân ngồi xem.
Tâm tình của anh lúc này không phải thời điểm tốt để uống rượu.
Tất cả mọi người đang chơi trò cũ rích – thật lòng hay mạo hiểm, Tống Hoài Quân thua, bị phạt là đưa di động cho mọi người chọn một số điện thoại, anh phải tỏ tình với người ta.
Bọn họ đùa vui, dám chơi đểu cấp trên như thế vì Tống Hoài Quân dễ nói chuyện, nhưng Lâm Sân có cho tiền bọn họ cũng không dám.
“Tống tổng, Tống Tiểu Oản (*) này là ai? Sao lại tên là cái bát nhỏ?” Ai mà tên như vậy chứ.
(*) Tiểu oản: cái bát nhỏ
“Cháu gái tôi.” Tống Hoài Quân nói.
Mọi người vẫn còn nhớ kỹ phó tổng Tống có một cô cháu gái xinh đẹp, văn nhã, “Cô giáo Tiểu Tống á? Tống Tiểu Oản, nghe rất….đặc biệt nha.”
“Không phải, đây là nhũ danh tôi đặt cho nó.” Tống Hoài Quân đã say rõ ràng, “Lúc nhỏ con bé chỉ cao như thế này thôi.”
Anh dùng tay đo một đoạn, “Hai bọn tôi lúc nhỏ hay xem TV cùng nhau, trên TV nói, muốn quý trọng thức ăn thì không được lãng phí. Hôm đó mẹ tôi nấu hơi nhiều cơm, ăn không hết liền để trong bếp. Con bé sợ cơm qua ngày thứ hai không ăn được sẽ phải đổ đi, vụng trộm bưng lấy cái bát nhỏ ăn hết cơm thừa, ăn xong thì bị bụng căng như cái trống. Mẹ tôi liền hỏi nó đã ăn bao nhiêu, con bé nói đã ăn bảy bát. Từ đấy về sau, tôi gọi nó là Tống Tiểu Oản, bởi vì nó có thể ăn bảy bát cơm nhỏ, ha ha...”
Xung quanh ai cũng cười theo, “Cháu gái Tống tổng lúc bé đáng yêu quá.”
Tống Hoài Quân khiêm tốn, “Lúc nhỏ thì còn được, lớn lên thì không yêu nổi.”
Cũng không biết đang nói đến đâu, điện thoại Tống Hoài Quân bỗng vang lên, Lâm Sân ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình.
Tống Tiểu Oản.
Tống Hoài Quân ngả nghiêng đi lấy điện thoại, mất thăng bằng khiến điện thoại rơi xuống chân Lâm Sân.
Anh nhặt điện thoại lên đưa cho Tống Hoài Quân, Tống Hoài Quân day day trán, cảm thấy trước mắt đang xuất hiện 2 tên Lâm Sân, “Cậu nghe máy hộ tôi trước đi.”
Lâm Sân ấn nghe, ai ngờ đầu bên kia là tiếng của một nam thanh niên.
“Alo có phải chú của Tống Tịnh Vãn không ạ? Cháu là Kim Hâm, đồng nghiệp của Tống Tịnh Vãn, Tống Tịnh Vãn đang uống say không chịu đi, cô ấy cứ nói muốn chú tới đón, chú tiện đường đến đón cô ấy với ạ.”
Lâm Sân quay đầu lại vẫn là bộ mặt không đổi sắc, vững vàng như núi.
Anh không thích nói đùa với họ nên chẳng thèm phản ứng, đề tài của mọi người rất nhanh đã được chuyển hướng. Thời gian vẫn còn sớm nhưng Lâm Sân không còn tâm trạng ở lại, anh chào hỏi xong thì lái xe đi.
Xe chạy thẳng đến bờ sông, hóng chút gió lạnh mùa thu khiến anh tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó lên xe, về nhà, hành động gọn gàng, không lấy một chút lưỡng lự.
Không bao lâu, sau khi Tống Tịnh Vãn ăn cơm với Tôn Uẩn, người đại diện của Tôn Uẩn tới đón. Cô ấy có lịch trình quay phim, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
“Tống Tịnh Vãn, nhớ lời tớ nói, mắt nhìn người của tớ chuẩn nhất đấy nhé.” Chắc chắn chú Lâm kia có suy nghĩ không trong sáng với cậu.
Tống Tịnh Vãn không biết đáp lại thế nào, người đại diện của Tôn Uẩn bắt đầu chế giễu: “Nhìn người chuẩn còn bị tiểu thịt tươi trêu đùa tình cảm? Có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới đè được chuyện này xuống không, em đừng có bày việc cho người khác, trước tiên quản tốt mình đi đã.”
Nói đến việc này Tôn Uẩn liền không vui, “Cái đó không giống nhau, kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo.”
“Ôi ôi, thế xin người có thể tỉnh táo một lần, đừng cả ngày làm một cô gái không biết gì, đến lúc bị người ta lừa gạt còn không biết.”
Tống Tịnh Vãn nở nụ cười, không để lời Tôn Uẩn nói trong lòng, bởi vì hiện tại Tôn Uẩn thấy trên đời này chỉ có duy nhất một người đàn ông thuần khiết —— bố cô.
Sau khi tiễn bạn tốt, Tống Tịnh Vãn trở về nhà, giống thường ngày tắm rửa xong thì đọc sách một lát, phần lớn thời điểm sinh hoạt về đêm của người khác mới bắt đầu thì cô đã tiến vào giấc mộng đẹp rồi.
Mặt trăng lẳng lặng xuất hiện trên bầu trời thành phố, ánh sáng chiều tàn còn lưu lại hơi lấp lóe, người đi đường dần đông hơn, xua tan đi chút dư tàn ấy. Cách hoa viên Lâm Giang, tại một tòa nhà rất xa nào đó, gió đêm xuyên qua khe cửa tràn vào trong phòng, thổi vào khuôn mặt anh tuấn đang ở trên giường.
Lâm Sân cảm thấy trên mặt có hơi lạnh, đột nhiên mở mắt.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh.
Tiểu Trịnh cảm thấy tâm tình lão đại so với mọi hôm còn bết bát hơn.
Cậu luôn là một trợ lý tốt, lão đại họp xong trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, liền đưa tay quơ quơ trước mặt: “Ông chủ, anh muốn ăn đồ bên ngoài sao? Hay là tôi gọi điện đặt cơm nhé?”
“Ừ.” Lâm Sân tùy ý đáp lời, đứng lên trở về văn phòng.
Người bạn đã kết hôn lần trước nhận được điện thoại của Lâm Sân khá ngạc nhiên, bình thường, bọn họ mấy tháng đến nửa năm mới liên lạc với nhau một lần, sao đây mới mấy ngày đã gọi đến.
“Sao? Cậu lại mơ thấy chuyện gì không phù hợp với thiếu nhi à?” Người bạn này thực sự lo lắng cho sức khỏe tinh thần lẫn thể xác của Lâm Sân đấy, lúc này mới cách đợt trước có bao lâu đâu, chậc chậc.
Chỉ là, sau khi nghe Lâm Sân tường thuật, cậu cảm thấy tẻ nhạt vô vị, “Không phải mơ kiểu kia, mà đơn giản mơ thấy con gái nhà người ta cười với cậu một cái. Cười với cậu thôi mà, cậu ra ngoài đường đi một vòng đi, có biết bao cô gái quay lại cười với cậu, chuyện này có gì lạ đâu.”
“...” Lâm Sân sở dĩ gọi điện cho người bạn này bởi vì cậu ta đã kết hôn, thế này xem ra cậu ta kết hôn được là do trời cao chiếu cố thôi.
Lúc đang chuẩn bị tắt điện thoại, anh nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng của vợ cậu ta, “Hay là đã thích cô gái đó rồi?”
Điện thoại rất nhanh bị cúp máy.
Tiểu Trịnh định mang cơm vào cho Lâm Sân, mới đi được nửa đường bị Tống Hoài Quân chặn, Tống Hoài Quân ngửi một cái, híp mắt, “Ừm, cơm thịt bò Vương Ký.”
Sau đó tiện tay cầm hai phần cơm đi, “Phần này cho tôi, phần này cho Lâm Sân, cậu đi đặt thêm một phần nữa đi? Tôi giúp cậu mang vào đó cho.”
Tiểu Trịnh giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơm thịt bò của mình biến mất trước mắt. Cơm thịt bò Vương Ký huhu, cậu đã chờ từ lâu rồi đấy...
Tống Hoài Quân mang theo hai phần cơm vui vẻ đi vào văn phòng Lâm Sân, không chú ý tới tâm trạng bạn tốt đột nhiên trầm xuống.
Lâm Sân vừa nhìn thấy anh, liền nghĩ tới một người khác, vì không hiểu tại sao lại thế, nên anh một chút cũng không muốn thấy Tống Hoài Quân.
Lâm Sân thấy Tống Hoài Quân một câu chào hỏi cũng không có, trực tiếp mặc kệ.
Ông lão này bị gì vậy? Ăn phải thuốc súng à? Làm sao mà không chịu nhìn anh thế?
Tống Hoài Quân không hiểu gì, nhún vai nghĩ thầm, đàn ông lớn tuổi thật lắm bệnh râu ria.
Mùa thu là thời điểm cua béo nhất, có người tặng Tống Hoài Quân chút cua nhưng anh lại không thích ăn, lúc tan tầm đành mang đến cho Tống Tịnh Vãn, thuận tiện quan tâm cháu gái gần đây như thế nào.
“Dạo này sao rồi? Công việc có thuận lợi không? Giao tiếp với đồng nghiệp mới có tốt không?”
Tống Tịnh Vãn rót một chén trà cho chú nhỏ, kiên nhẫn trả lời vấn đề của anh: “Rất tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt.”
Phòng phục chế có hai người trẻ tuổi là cô và Kim Hâm, các tiền bối vô cùng chiếu cố, ngoại trừ đôi khi có một số vấn đề nan gian, mọi thứ đều ổn.
“Vậy là yên tâm rồi.” Nói như thể trong khoảng thời gian qua anh rất lo lắng cho cô vậy.
Tống Hoài Quân dù sao cũng là một người đàn ông đang yêu đương, ngồi một tí đã muốn rời đi. Tống Tịnh Vãn nhớ tới lời bố nhắc nhở, lúc chú nhỏ đi giày thì đứng một bên nhìn, Tống Hoài Quân biết cô thế này tức là muốn nói gì đó, dừng động tác, quay lại nhìn: “Tống Tiểu Oản, có rắm mau thả, đừng lằng nhằng nữa.”
“Chú nhỏ, tết năm nay chú sẽ đưa bạn gái về nhà à? Bố muốn cháu gửi lời đến chú, chú đã lớn tuổi rồi, nếu có ai thích hợp thì mau cân nhắc chuyện kết hôn.”
Chuyện này do Tống Hoài Thanh đã dặn dò Tống Tịnh Vãn trước khi đi đến thành phố An. Tống Hoài Thanh lớn hơn Tống Hoài Quân hai mươi tuổi, lại nhìn anh lớn lên, so với anh trai thì càng giống một người cha hơn, biết tính anh hay lông bông, nên vô cùng lo lắng đến chuyện chung thân đại sự, hiểu rõ ai nói gì Tống Hoài Quân đều không nghe, liền để Tống Tịnh Vãn có cơ hội nói bóng gió một chút.
Tống Tịnh Vãn cảm thấy Tống Hoài Quân có bạn gái, coi như đã có cơ hội.
Tống Hoài Quân dở khóc dở cười, “Chú lớn tuổi chỗ nào chứ, mới hai mươi bảy, một con nhóc như cháu đừng quan tâm tới chuyện này sớm.”
Tống Tịnh Vãn không thích người khác một mực coi cô là con nhóc, nghiêm túc nói: “Cháu hai mươi mốt rồi.”
“Ồ, cháu đã hai mươi mốt, là một chị gái lớn cũng có thể yêu đương, có muốn chú giới thiệu bạn trai cho không?”
“Chú nhỏ.” Tống Tịnh Vãn biết anh muốn ngắt lời cô, thật sự là không có một chút dáng vẻ trưởng bối, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
“Chuyện kết hôn không vội, Lâm Sân hai mươi tám tuổi chưa yêu đương còn không lo, chú còn trẻ, cháu cũng đừng quan tâm chú nũa.”
Nói xong cũng không cho Tống Tịnh Vãn cơ hội liền xoa đầu cô rồi rời đi.
Lại qua hơn hai tuần lễ, Lâm Sân dẫn theo Tần Thời và Lê Tố đi công tác ở thành phố lân cận, khi trở về bên đường cây ngô đồng đã bắt đầu rụng lá.
Lần này đi công tác lại thuận lợi kí được một hạng mục mới, theo lẽ thường sẽ phải ăn mừng.
Vẫn đi tới nhà hàng cũ, ai cũng uống rượu còn Lâm Sân ngồi xem.
Tâm tình của anh lúc này không phải thời điểm tốt để uống rượu.
Tất cả mọi người đang chơi trò cũ rích – thật lòng hay mạo hiểm, Tống Hoài Quân thua, bị phạt là đưa di động cho mọi người chọn một số điện thoại, anh phải tỏ tình với người ta.
Bọn họ đùa vui, dám chơi đểu cấp trên như thế vì Tống Hoài Quân dễ nói chuyện, nhưng Lâm Sân có cho tiền bọn họ cũng không dám.
“Tống tổng, Tống Tiểu Oản (*) này là ai? Sao lại tên là cái bát nhỏ?” Ai mà tên như vậy chứ.
(*) Tiểu oản: cái bát nhỏ
“Cháu gái tôi.” Tống Hoài Quân nói.
Mọi người vẫn còn nhớ kỹ phó tổng Tống có một cô cháu gái xinh đẹp, văn nhã, “Cô giáo Tiểu Tống á? Tống Tiểu Oản, nghe rất….đặc biệt nha.”
“Không phải, đây là nhũ danh tôi đặt cho nó.” Tống Hoài Quân đã say rõ ràng, “Lúc nhỏ con bé chỉ cao như thế này thôi.”
Anh dùng tay đo một đoạn, “Hai bọn tôi lúc nhỏ hay xem TV cùng nhau, trên TV nói, muốn quý trọng thức ăn thì không được lãng phí. Hôm đó mẹ tôi nấu hơi nhiều cơm, ăn không hết liền để trong bếp. Con bé sợ cơm qua ngày thứ hai không ăn được sẽ phải đổ đi, vụng trộm bưng lấy cái bát nhỏ ăn hết cơm thừa, ăn xong thì bị bụng căng như cái trống. Mẹ tôi liền hỏi nó đã ăn bao nhiêu, con bé nói đã ăn bảy bát. Từ đấy về sau, tôi gọi nó là Tống Tiểu Oản, bởi vì nó có thể ăn bảy bát cơm nhỏ, ha ha...”
Xung quanh ai cũng cười theo, “Cháu gái Tống tổng lúc bé đáng yêu quá.”
Tống Hoài Quân khiêm tốn, “Lúc nhỏ thì còn được, lớn lên thì không yêu nổi.”
Cũng không biết đang nói đến đâu, điện thoại Tống Hoài Quân bỗng vang lên, Lâm Sân ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình.
Tống Tiểu Oản.
Tống Hoài Quân ngả nghiêng đi lấy điện thoại, mất thăng bằng khiến điện thoại rơi xuống chân Lâm Sân.
Anh nhặt điện thoại lên đưa cho Tống Hoài Quân, Tống Hoài Quân day day trán, cảm thấy trước mắt đang xuất hiện 2 tên Lâm Sân, “Cậu nghe máy hộ tôi trước đi.”
Lâm Sân ấn nghe, ai ngờ đầu bên kia là tiếng của một nam thanh niên.
“Alo có phải chú của Tống Tịnh Vãn không ạ? Cháu là Kim Hâm, đồng nghiệp của Tống Tịnh Vãn, Tống Tịnh Vãn đang uống say không chịu đi, cô ấy cứ nói muốn chú tới đón, chú tiện đường đến đón cô ấy với ạ.”
/52
|