(“phách mại” tức “đấu giá”)
Vô Cực Viện, Ảo Nguyệt Lâu…
Tiểu Phàm nghi hoặc nhìn lên sân khấu hình tròn cạnh Ảo Nguyệt Đàm. Hắn nhìn biểu hiện của mọi người liền biết nơi đó sẽ là tâm điểm của đêm nay.
Lại một giọng nói vang lên trong đại sảnh, giọng nói này vang vang chính là đã được khuếch đại lên bằng linh cụ đặc biệt:
- Xin mọi người trật tự…
Khách nhân trong Ảo Nguyệt Lâu đang ồn ào lập tức dần lắng xuống, chỉ còn những tiếng thì thầm nho nhỏ.
Giọng nói kia lại tiếp:
- Bây giờ, để mở màn cho đêm hôm nay, xin mời… Tuyết Liên tiểu thư!!!
Lời giới thiệu vừa dứt, Tiểu Phàm cứ nghĩ đám đông sẽ hò hét phấn khích nhưng… tất cả lại là sự tĩnh lặng tuyệt đối. Mỗi người trong đại sảnh ánh mắt đều chăm chú hướng lên sân khấu, không ai nói một lời nào.
Uuuu…
Một tiếng tiêu vút bổng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Tiếng tiêu ngân nga như giọng hát không lời của tiên cô chốn lai bồng, lại trong trẻo và thanh cao như tiếng hạc hót trên chính tầng trời. Sự say đắm và mê mẩn hiện lên trong đôi mắt của mỗi khách nhân. Dường như họ không hề còn tồn tại ở nơi thế tục này, mà cả hồn phách và thể xác đã chu du nơi tiên cảnh…
Tiểu Phàm trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác tự do đến kì lạ, hắn dường như đã hóa thân thành cơn gió bay đi khắp chốn tự tại trong nhân gian này. Nhắm mắt hưởng thụ tiếng tiêu du dương, hắn không khỏi thầm cất lời ngưỡng mộ: “tiếng tiêu này thật mĩ diệu quá!”
Xoạt…
Đột nhiên từ trên miệng giếng trời bốn tấm lụa mỏng trắng tinh như tuyết được buông xuống, vừa vặn che lại sân khấu bốn hướng. Lụa trắng chảy xuống từ trên cao tạo cho khán giả ảo giác như là ngân hà rớt khỏi mây mà chạm xuống được nơi này.
- Ồ…
Mọi người đột nhiên cùng lúc kêu lên những tiếng kinh ngạc…
Tiểu Phàm cũng một bộ ngạc nhiên khi nhìn lên sân khấu tuyệt đẹp kia.
Từ thiên không, một bóng người mĩ miều ẩn sau bốn tấm lụa trắng đang nhẹ nhàng phi thân hạ xuống. Thân ảnh này dù được bao phủ trong màn lụa trắng thần bí nhưng khách nhân phía dưới vẫn rõ ràng đó là một vị cô nương tuyệt mĩ. Nàng nhẹ xoay mình trong không gian, thân pháp ảo diệu vô cùng khiến cho tà váy vũ động múa bay phiêu phiêu trong làn gió. Người con gái này dù vẫn đang không ngừng thi triển khinh pháp vi diệu ( tạm hiểu phương pháp bay, lướt), nhưng trên đôi môi nàng vẫn kề một cây ngọc tiêu, cất lên những âm điệu trầm bổng.
Chạm! Mũi hài nàng vừa chạm sân khấu, bốn tấm lụa trắng lập tức phất bay, để lộ ra thân hình người nữ tử mặc đạm lam sắc xiêm y (chiếc váy màu xanh nhạt). Bốn tấm lụa trắng trong sát na tung lên liền khiến khách nhân phía dưới đồng loạt vô thức rướn mình, hướng ánh mắt khao khát hiếu kì về thân ảnh người con gái bí ẩn trên sân khấu kia. Có điều ngay khi tấm lụa hất tới ngang vai vị thần bí cô nương ấy liền phiêu phiêu hạ xuống, khiến cho người người tiếc nuối. Được chiêm ngưỡng diện mạo của nàng thật khó vậy sao? Đó chính là câu hỏi chung tự nhiên sinh ra trong tâm thức mỗi người phía dưới.
Toàn bộ cảnh tượng giống như một thước phim quay chậm…, cảm giác về định nghĩa hai chữ “mĩ lệ” tràn ngập trong tâm trí mọi người.
Tuyết Liên tiểu thư ẩn sau làn lụa trắng thanh khiết từ từ hạ cây ngọc tiêu xuống, tiếng tiêu liền đứt đoạn. Mọi người như bừng tỉnh từ giấc xuân mộng (ở đây “xuân mộng” có thể hiểu là giấc mơ đẹp).
- Hoan hô… hoan hô…
Tiếng tiêu dứt, khán giả liền điên cuồng vỗ tay hoan hô. Mọi người hất cả hai tay lên không vung vẩy cổ vũ không ngừng. Sự chuyển đổi từ du dương của tiêu thanh đến náo nhiệt của đám đông chính là minh chứng cho sự ấn tượng của một màn xuất hiện này.
Tuyết Liên tiểu thư cúi mình cất tiếng, tuyền thanh trong veo vang lên:
- Tuyết Liên xin đa tạ sự cổ vũ của mọi người. Đêm nay, Tuyết Liên tuy rằng kém cỏi nhưng cũng mong có thể góp một phần nhỏ vào buổi Phách Mại Bách Hoa này. Mong mọi người không vì sự kém cỏi của Tuyết Liên mà mất hứng…
Ở dưới lập tức hưởng ứng không ngừng.
- Tuyết Liên tiểu thư đừng nói vậy. Vũ nghệ của tiểu thư, cả Vô Cực Học viện ai mà không biết cơ chứ?
- Tuyết tiểu thư lại nói đùa rồi. Nếu tiểu thư tự nhận là kém cỏi thì hỏi thiên hạ này có vũ sư nào dám nhận mình tài ba cơ chứ?
- Phải đó… Phải đó…
…
Tiểu Phàm chứng kiến tràng cảnh này, liền gật gù đánh giá: “Thật giỏi! Xuất hiện hoành tráng, bí ẩn diện mạo, kĩ nghệ thổi tiêu xuất thần nhập hóa, âm thanh trong trẻo, lời nói khiêm tốn nhu nhuyễn,… nữ tử như vậy… dù diện mạo thực có ra sao thì trong lòng khách nhân vẫn sẽ là tiên tử lạc bước phàm trần!”
Tuyết Liên tiểu thư liền cúi xuống, đặt cây ngọc tiêu trên mặt sàn, sau đó đứng dậy nói:
- Vậy bây giờ, Tuyết Liên xin trình diễn đôi chút tài nghệ thô thiển của mình…
Đoạn, nàng vẫy nhẹ tay, bốn tấm lụa bạch khiết liền được kéo lên. Cuối cùng khán giả đã có thể “thực sự” nhìn thấy nàng!
Nàng diện đạm lam sắc xiêm y bằng lụa mềm mại. Hai ống tay dài, rủ xuống sát mặt sàn. Vải ống tay áo chỉ mỏng như voan, khiến cho cánh tay trắng nõn ngọc ngà của người nữ tử ẩn hiện trước mắt khách nhân. Đôi tiểu hài nhỏ nhắn nàng đi được thêu hoa văn mây ngũ sắc tươi tắn, mũi hài còn có gắn thêm hai bông hoa sen trắng vô cùng thánh khiết. Sự quyến rũ của y phục vũ sư, thân hình mảnh khảnh thướt tha khiến cho khán giả vô pháp dời đi ánh mắt đang gắn chặt vào thân ảnh ấy!
Tuyết Liên mặt quay về phía Ảo Nguyệt Đàm, lưng hướng về phía đám đông.
Mọi người đều chăm chú quan sát, chờ đợi giây phút nàng quay đầu lại, chờ đợi giây phút nàng cho họ thấy chân diện mục (khuôn mặt thật).
Tình… tính… tang… tính…
Tiếng lục chỉ cầm chậm rãi vang lên…
Xoạt…
Thân hình Tuyết Liên lập tức vũ động. Hai cánh tay phất lên cao, nhẹ nhàng khiến cho ống tay áo bay lên, thuôn thuôn hai dải lụa mềm. Ống tay lướt trong gió, vẽ thành hình bán nguyệt, tựa như ngòi bút lông họa nên những nét chữ mềm mại mà thanh thoát. Nàng lại ngửa người về sau, chân trái vút lên một đường, tà váy liền nhẹ tung bay…
- Đó là…
Mọi người lại được một phen ngơ ngẩn tiếc nuối. Thì ra khi Tuyết Liên thi triển vũ đạo đã ngửa người, hướng mặt về phía khán giả, có điều… chẳng ai có thể thấy chân diện mục của nàng! Nàng… dụng mạng che mặt!
Tuyết Liên lả lướt trên sân khấu, mỗi lần mũi chân chạm sàn, nàng lại bật lên, hai tay bay múa cùng ống tay áo mềm mại. Mạng che mặt phiêu phiêu, tà váy cũng phiêu phiêu, tiên tử cũng phiêu phiêu! Vũ điệu điêu luyện, dường như ẩn chứa khát khao của người còn gái, giống như tuyết liên khao khát được nở rộ trên đỉnh núi tuyết xa xa. Đôi lúc vũ điệu lại trầm xuống, giống như nỗi lòng cô đơn của một cô nương, giống như chim Phượng chưa tìm được chim Hoàng của nó*. Bước nhảy khi lại dứt khoát, mạnh mẽ nhưng uyển chuyển, sắc sảo, tựa như người con gái lạnh lùng, băng giá với con tim đã chết… Điệu vũ của cơ thể mà như là điệu vũ của cả tâm hồn người vũ sư. Đẹp trong cái nhìn và tuyệt mĩ trong cảm xúc!
Vụt.
Thân hình Tuyết Liên đột nhiên khuỵu xuống!
Mọi người lập tức tỏ ra lo lắng, đang định nhao lên xem xét tình hình, thì chợt phát hiện ra… ấy chỉ là vũ đạo. Tuyết Liên hai chân quỳ chéo trên mặt sàn, cánh tay vút lên không, uốn vòng, làm cho ống tay áo xòe bay trên không, giống như… một đóa tuyết liên thực sự vừa khai mở!
Biến đổi bất ngờ của vũ đạo khiến mọi người thập phần thích thú. Nhưng…
Tóc… tóc…
Bỗng nhiên trên mặt Ảo Nguyệt Đàm, mặt nước vốn lặng tĩnh phản chiếu nguyệt quang lại gợn lên từng đợt. Rồi từng đóa, từng đóa kim liên (hoa sen vàng) chồi lên khỏi mặt nước, và bắt đầu nở rộ. Cảnh tượng kì thú ấy khiến cho tràng cảnh tưởng như chính là vũ điệu của Tuyết Liên tiểu thư đã làm cho những đóa kim liên kia khai nở.
Tiếng đàn lắng xuống…
Khán giả không khỏi há mồm, trợn mắt vì kinh ngạc và mê đắm.
Bộp… bộp… bộp bộp bộp…
Một người vỗ tay, hai người vỗ tay, rồi như đã có lá cờ lệnh, mọi người cùng đồng loạt hưởng ứng. Âm thanh giòn tan của tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Mọi người hò hét, phấn khích vô cùng.
Hà Anh cười cười, quay sang hỏi mấy người Tiểu Phàm:
- Thấy thế nào?
Tiểu Phàm giơ ngón cái lên đáp vẻn vẹn hai từ:
- Đặc sắc!
Hỏa Phượng gật đầu, cũng nói:
- Tuyết Liên tiểu thư này thực tài quá!
Hà Anh nhìn sang Tiền Minh Tâm thì không khỏi phải mím môi nhịn cười. Thấy biểu hiện của y, mấy người còn lại liền quay sang nhìn. Hóa ra Minh Tâm đang chết lặng, miệng cười ngây ngô giống như một kẻ si đang nằm mộng vậy. Xem chừng là đã mê mẩn quá mức rồi!
Tiểu Phàm lắc đầu, cười khổ, vỗ vỗ vai Minh Tâm làm hắn chợt bừng tỉnh. Minh Tâm liền đỏ mặt, không nói được gì. Dù vậy, ánh mắt y vẫn không hề rời khỏi người con gái thướt tha trên sân khấu kia. Tiểu Phàm dù biết Minh Tâm có phần hơi hám sắc, nhưng chỉ là không ngờ nổi là tới mức này.
Hà Anh vỗ vai Minh Tâm, trêu ghẹo hỏi:
- Ê, đệ định làm gì mà cứ nhìn cô nương người ta chằm chằm như vậy?
Nào ngờ, Tiền Minh Tâm nghiêm túc đáp:
- Đệ sẽ lấy nàng ấy làm thê tử!
Mọi người nhìn nhau, chỉ biết cười cười, không dám nói gì khác, chỉ sợ sẽ động chạm tới quyết tâm dường như là tuyệt đối nghiêm túc của Minh Tâm mà thôi.
Bỗng nhiên, lúc này một người rẽ đám đông, chạy tới chỗ mấy người Tiểu Phàm đang đứng. Nam tử này tuấn tú lạ thường, so với Hà Tiểu Mễ giả nam một phần cũng không kém! Hà Tiểu Mễ thì chính là lạnh lùng nam tử, còn người kia thì lại là “soái ca” anh tuấn. Mỗi người một vẻ, nhưng đều cuốn hút vô cùng. Nếu lấy Tiểu Phàm hay Tiền Minh Tâm so với hai người này thì thực rằng chẳng thể so nổi.
Vừa vội vã tới nơi, y nói ngay:
- Thứ lỗi. Ta có chút việc nên giờ mới tới được.
Người này không ai khác chính là Uất Trì Lạc Nhạn.
Minh Tâm cười nói:
- Không sao. Nhưng ngươi lỡ mất rồi.
Lạc Nhạn nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Lỡ? Lỡ cái gì?
Tiểu Phàm đáp:
- Vừa rồi có một cô nương gọi là Tuyết Liên tiểu thư vừa trình diễn trên sân khấu. Biểu diễn vũ đạo vô cùng đặc sắc. Ngươi căn bản là hình dung không nổi đâu.
Lạc Nhạn bất ngờ, hỏi lại:
- Thực thế sao?
Hỏa Phượng nói:
- Ừ. “Đặc sắc” hai chữ chỉ sợ chưa đủ.
Lạc Nhạn nghe vậy, liền hiếu kì vô cùng. Nàng chuyển ánh mắt lên sân khấu.
Lúc này bốn tấm lụa trắng lại được hạ xuống, cho nên Lạc Nhạn chính là nhìn không rõ thân ảnh người con gái kia.
Nàng lại nhìn sang Tiểu Phàm, nói:
- Nếu đến ngươi cũng nói là đặc sắc, hẳn là ta đã lỡ mất một tràng cảnh tuyệt diệu rồi. Thật đáng tiếc.
Hà Anh đứng bên nói:
- Không sao. Đây mới là màn mở đầu thôi. Chương trình hôm nay còn kéo dài nữa. Đệ có thể còn thấy nhiều thứ đặc sắc hơn nhiều.
Lạc Nhạn nghe vậy thì gật gù, than thở:
- Thôi thì đành vậy.
Nhìn thấy người nam tử bên cạnh Hà Anh, Lạc Nhạn liền hiếu kì hỏi thân phận. Hà Anh liền giới thiệu hai người Lạc Nhạn và Tiểu Mễ làm quen. Sau khi chào hỏi, Lạc Nhạn cũng bị tính cách lạnh lùng, quái gở của Tiểu Mễ làm cho giật mình. Nhưng rồi nghe khuyên can của Hà Anh nên cũng bỏ qua.
Sau khi Tuyết Liên rời khỏi sân khấu, bốn tấm lụa được kéo lên, một người nữ tử thành thục liền chậm dãi tiến lên Ảo Nguyệt Đài (sân khấu của Ảo Nguyệt Lâu)…
Một xích sắc xiêm y (váy màu đỏ), trên có thêu vô vàn các loại hoa khác nhau dường như không thể che hết được cơ thể quyến rũ ấy. Đôi gò bông đào (phần ngực) ngạo nghễ vươn cao lồ lộ bên trên chiếc cổ áo hở vai. Chiếc eo thon, mảnh khảnh, mềm mại như nhuyễn xà uốn éo. Kiều đồn (phần mông) đong đưa trong mỗi bước đi, cao cao cuốn hút ánh nhìn của mọi nam nhân… Khuôn mặt nàng đầy đặn, quyến rũ. Đôi môi mềm thoa son đỏ như sắc đào vào xuân. Còn, ánh mắt nàng… long lanh chứa mị lực khó kháng cự nổi. Nàng có lẽ chính là… “yêu” (yêu quái, hồ li)! Ấy là vẻ đẹp yêu mị tới kì lạ, thành thục tới chín muồi…
Nữ tử ấy cầm trong tay chiếc mề đay khuếch âm, khẽ đưa lên gần bờ môi, nói:
- Tiện nữ Vũ Văn Như Ý thay mặt Bách Hoa Hội xin ra mắt quý vị… Đêm nay, Như Ý sẽ làm người dẫn chương trình của sân khấu này. Mong rằng mọi người sẽ không ghét bỏ…
Đám đông phía dưới liền bị chất giọng quyến rũ, ngọt ngào của Vũ Văn Như Ý thu hút mà không ngừng hưởng ứng.
- Như Ý tiểu thư là số một…
- Có Như Ý tiểu thư dẫn chương trình thì còn gì bằng…
…
Vũ Văn Như Ý cười mỉm chi, chắp tay, thỏ thẻ:
- Như Ý xin đa tạ sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người.
Giọng điệu như mật đường, biểu cảm ngại ngần dễ thương khiến cho toàn trường khách nhân lại lần nữa điên đảo.
Nàng lại nói tiếp:
- Vậy để tiếp tục chương trình đêm nay, Bách Hoa Hội xin giới thiệu…
Giọng nàng kéo dài mãi, cuối cùng
- … Vũ Văn Như Ý!
Một trận bất ngờ không tưởng, nàng… hóa ra tự giới thiệu bản thân?
Vũ Văn Như Ý nhìn biểu cảm của mọi người, liền khúc khích cười, âm thanh câu hồn rót vào tai mỗi người phía dưới. Nàng làm bộ nghi hoặc, hỏi:
- Tiện nữ làm không có sai chứ?
Bộ dáng nghi hoặc mà như câu dẫn trái tim khiến cho nhịp thở đám nam nhân phía dưới tăng thêm vài phần gấp gáp. Cả đám liền hò hét…
- Không sai…
- Được chiêm ngưỡng tiểu thư biểu diễn chính là phúc phận của ta…
- Ta yêu nàng!...
…
Như Ý vui vẻ cười, mở lời:
- Nếu mọi người đã không trách Như Ý vì hành động có phần đường đột này, thì bây giờ Như Ý xin biểu diễn chút tài nghệ kém cỏi của mình…
Đoạn, phía dưới liền có tiểu nữ tử ăn vận như tiểu đồng mang một cây cổ cầm tiến lên đài, đặt xuống sàn rồi chậm rãi rời khỏi.
Như Ý tiến tới, quỳ xuống, rồi đặt cây cổ cầm lên đùi và bắt đầu gảy…
Tiểu Phàm nghe tiếng đàn từng dây, từng dây rung động vang lên…
Trong lòng không hiểu sao liền cảm thấy nhớ về Trần Nguyệt. Hắn dường như chưa bao giờ nhớ nàng như lúc này, có lẽ, có lẽ chỉ có thời gian hắn bị nhốt trong hắc ám không gian mười ba năm là có thời điểm hắn nhớ nàng như vậy! “Động tới tâm can là đây sao?”, Tiểu Phàm trong lòng chợt sinh ra nghi hoặc. Nhưng dường như cây hỏi đó đã có lời đáp…
Tiếng đàn huyễn hoặc tiếp tục lan tỏa trong Ảo Nguyệt Lâu tam tầng lầu. Mỗi một lần dây đàn rung lên là lại một gợn sóng xúc cảm trong lòng khách nhân rúng động. Tâm hồn thính giả dường như đồng điệu với thanh âm kì ảo của cổ cầm. Mỗi tiếng vê dây, mỗi lần ngọc chỉ gảy đàn, cái gì là chân ái thực tình đều đã ở đây! Tiếng đàn như tiếng nước chảy bên tai, khiến người nghe mơ màng tới quên đi cả đất trời…
Vũ Văn Như Ý tâm tư gửi cả vào trong tiếng đàn, và dường như là tự nhiên mà yến thanh nàng cất lên ngân nga tiếng lòng: (yến thành tức là giọng ca, giọng nói trong trẻo và hay như tiếng chim yến hót)
“Nhạc là nỗi lòng Tư Mã xưa.
Dạo đàn cho người trong giấc mơ.
Phượng hề Phượng hề bao tháng năm.
Tìm Hoàng tìm Hoàng nơi bốn phương.
Chim bay biển Bắc.
Đi tìm biển Đông.
Chim bay biển Tây.
Đi tìm biển Nam.
Bao giờ, bao giờ ta thấy nhau.
Bao giờ, bao giờ ta thấy nhau.
Văn Quân nàng ơi.
Văn Quân nàng ơi.
Tuy trong gang tấc.
Mà như nghìn trùng.
Cho ta gặp gỡ.
Xây tổ uyên ương.
Phượng hề Phượng hề quy cố hương.
Phượng hề Phượng hề quy cố hương...”
(Lời bài “Phượng Cầu Hoàng” – một khúc nhạc nổi tiếng của Trung Hoa. Bài hát này ý nói tới khát khao tình yêu, kết duyên của đôi lứa. Chim Phương, chim Hoàng vốn là một cặp nhưng lại phải cách xa nhau. Chim Phượng tìm biển Đông thì chim Hoàng lại ở biển Bắc. Chim Hoàng tại biển Tây thì chim Phượng lại tìm nơi biển Nam. Vì thế mà mãi chẳng thể tìm được nhau. Ca khúc thể hiện ước vọng tìm được người yêu đích thực. Muốn rõ hơn mong đọc giả tìm trên google để hiểu toàn bộ giai thoại xoay quanh nhạc khúc huyền thoại này. Chỉ như vậy mới thấy hết cái hay của đoạn truyện này)
Giọng hát nỉ non, ánh mắt đượm buồn của mĩ nhân khiến người ta thương xót, mủi lòng. Ca từ thẫm tình và đượm ái thương, cùng tiếng đàn miên miên chạm tới tâm khảm khiến cả đại sảnh bồng bềnh trong cổ cầm mĩ thanh… Tang…
Tiếng cổ cầm vi diệu cuối cùng dừng lại…
Toàn trường vẫn yên tĩnh, không một tiếng động. Đó là bởi khán giả vẫn còn đang chìm trong dư âm của ái tình cầm thanh kia.
Vũ Văn Như Ý từ tốn đặt cây huyền cầm trở lại mặt sàn, sau rồi chậm rãi đứng dậy, trên khóe mi không biết từ khi nào đã vương một giọt lệ long lanh… Hoa dung của nàng lúc ấy thực chẳng khác nào “lê hoa đái vũ” (tức là hao lê có vương hạt mưa – vốn là một hình ảnh để miêu tả Dương Quý Phi – một trong tứ đại mĩ nhân của Trung Hoa khi nàng khóc).
Một lúc sau nữa, khách nhân trong đại sảnh mới dần hồi tỉnh. Và rồi liên tiếp những tràng pháo tay vang lên, giòn tan và phấn khích, ngưỡng mộ và khâm phục…
Uất Trì Lạc Nhạn không nhịn được cất lời ngợi khen:
- Tuyệt diệu quá!
Mấy người Tiểu Phàm bên cạnh đều đồng loạt gật đầu đồng thuận.
Vũ Văn Như Ý khéo léo lấy tay gạt đi giọt lệ còn vương trên mi, sau đó khẽ cúi người, nói:
- Đa tạ mọi người đã cổ vũ cho Như ý.
Nàng tiếp:
- Như vậy phần trình diễn của Bách Hoa Hội đêm nay chỉ tới đây thôi. Lẽ ra Bách Hoa Hội còn có chuẩn bị một phần trình diễn nữa, có điều vì lí do đột xuất nên phải hủy bỏ… Mong quý vị khách quan bỏ quá cho.
Mọi người phía dưới liền “ồ” lên đầy tiếc nuối. Nhưng cũng chẳng có ai lại đi buông lời trách móc cả.
Vũ Văn Như Ý lại tiếp:
- Còn bây giờ, thời gian đã đến, phần chính của đêm nay… Phách Mại Bách Hoa xin được phép bắt đầu…
Đoạn, có người lên sân khấu cầm cây cổ cầm trên sàn rời đi.
Sau đó, một nữ tử buông diện xa (buông khăn che mặt) từ từ bước lên sân khấu. Người này không ai khác chính là Tuyết Liên tiểu thư…
Vũ Văn Như Ý nói:
- Được rồi. Tuyết Liên muội đã ở đây rồi. Các vị khách nhân có thể bắt đầu phách mại. Chúng tôi không có giá khởi điểm. Trước tiên sẽ là Tuyết Liên muội. Xin mời…
Tiểu Phàm nghe tới đây liền thấy nghi hoặc, quay sang hỏi Hà Anh:
- Đấu giá, đấu giá cái gì vậy sư huynh?
Hà Anh cười:
- Tất nhiên là đấu giá… một đêm đối ẩm, ngâm thơ với Tuyết Liên tiểu thư rồi!
Tiểu Phàm, Minh Tâm, Hỏa Phượng, Lạc Nhạn bốn người cùng ngạc nhiên:
- Hả?
Hà Anh nhún vai:
- Ây… Có gì mà ngạc nhiên. Vừa rồi hai cô nương ấy biểu diễn chính là để chuẩn bị cho một màn này mà. Ai ra giá khiến họ hài lòng thì chính là có thể “rước” được họ. Nhưng nhớ là không phải càng giá trị về mặt thực dụng thì càng có cơ hội thành công đâu nhá. Cái gì phải khiến họ rung động kìa…
Vừa nói y vừa nhìn Minh Tâm. Lúc này Minh Tâm đã chẳng để ý gì đến ai khác nữa, mà ánh mắt y chỉ còn chăm chú vào một thân ảnh phía trên kia mà thôi…
- HẾT CHƯƠNG 36 -
Vô Cực Viện, Ảo Nguyệt Lâu…
Tiểu Phàm nghi hoặc nhìn lên sân khấu hình tròn cạnh Ảo Nguyệt Đàm. Hắn nhìn biểu hiện của mọi người liền biết nơi đó sẽ là tâm điểm của đêm nay.
Lại một giọng nói vang lên trong đại sảnh, giọng nói này vang vang chính là đã được khuếch đại lên bằng linh cụ đặc biệt:
- Xin mọi người trật tự…
Khách nhân trong Ảo Nguyệt Lâu đang ồn ào lập tức dần lắng xuống, chỉ còn những tiếng thì thầm nho nhỏ.
Giọng nói kia lại tiếp:
- Bây giờ, để mở màn cho đêm hôm nay, xin mời… Tuyết Liên tiểu thư!!!
Lời giới thiệu vừa dứt, Tiểu Phàm cứ nghĩ đám đông sẽ hò hét phấn khích nhưng… tất cả lại là sự tĩnh lặng tuyệt đối. Mỗi người trong đại sảnh ánh mắt đều chăm chú hướng lên sân khấu, không ai nói một lời nào.
Uuuu…
Một tiếng tiêu vút bổng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Tiếng tiêu ngân nga như giọng hát không lời của tiên cô chốn lai bồng, lại trong trẻo và thanh cao như tiếng hạc hót trên chính tầng trời. Sự say đắm và mê mẩn hiện lên trong đôi mắt của mỗi khách nhân. Dường như họ không hề còn tồn tại ở nơi thế tục này, mà cả hồn phách và thể xác đã chu du nơi tiên cảnh…
Tiểu Phàm trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác tự do đến kì lạ, hắn dường như đã hóa thân thành cơn gió bay đi khắp chốn tự tại trong nhân gian này. Nhắm mắt hưởng thụ tiếng tiêu du dương, hắn không khỏi thầm cất lời ngưỡng mộ: “tiếng tiêu này thật mĩ diệu quá!”
Xoạt…
Đột nhiên từ trên miệng giếng trời bốn tấm lụa mỏng trắng tinh như tuyết được buông xuống, vừa vặn che lại sân khấu bốn hướng. Lụa trắng chảy xuống từ trên cao tạo cho khán giả ảo giác như là ngân hà rớt khỏi mây mà chạm xuống được nơi này.
- Ồ…
Mọi người đột nhiên cùng lúc kêu lên những tiếng kinh ngạc…
Tiểu Phàm cũng một bộ ngạc nhiên khi nhìn lên sân khấu tuyệt đẹp kia.
Từ thiên không, một bóng người mĩ miều ẩn sau bốn tấm lụa trắng đang nhẹ nhàng phi thân hạ xuống. Thân ảnh này dù được bao phủ trong màn lụa trắng thần bí nhưng khách nhân phía dưới vẫn rõ ràng đó là một vị cô nương tuyệt mĩ. Nàng nhẹ xoay mình trong không gian, thân pháp ảo diệu vô cùng khiến cho tà váy vũ động múa bay phiêu phiêu trong làn gió. Người con gái này dù vẫn đang không ngừng thi triển khinh pháp vi diệu ( tạm hiểu phương pháp bay, lướt), nhưng trên đôi môi nàng vẫn kề một cây ngọc tiêu, cất lên những âm điệu trầm bổng.
Chạm! Mũi hài nàng vừa chạm sân khấu, bốn tấm lụa trắng lập tức phất bay, để lộ ra thân hình người nữ tử mặc đạm lam sắc xiêm y (chiếc váy màu xanh nhạt). Bốn tấm lụa trắng trong sát na tung lên liền khiến khách nhân phía dưới đồng loạt vô thức rướn mình, hướng ánh mắt khao khát hiếu kì về thân ảnh người con gái bí ẩn trên sân khấu kia. Có điều ngay khi tấm lụa hất tới ngang vai vị thần bí cô nương ấy liền phiêu phiêu hạ xuống, khiến cho người người tiếc nuối. Được chiêm ngưỡng diện mạo của nàng thật khó vậy sao? Đó chính là câu hỏi chung tự nhiên sinh ra trong tâm thức mỗi người phía dưới.
Toàn bộ cảnh tượng giống như một thước phim quay chậm…, cảm giác về định nghĩa hai chữ “mĩ lệ” tràn ngập trong tâm trí mọi người.
Tuyết Liên tiểu thư ẩn sau làn lụa trắng thanh khiết từ từ hạ cây ngọc tiêu xuống, tiếng tiêu liền đứt đoạn. Mọi người như bừng tỉnh từ giấc xuân mộng (ở đây “xuân mộng” có thể hiểu là giấc mơ đẹp).
- Hoan hô… hoan hô…
Tiếng tiêu dứt, khán giả liền điên cuồng vỗ tay hoan hô. Mọi người hất cả hai tay lên không vung vẩy cổ vũ không ngừng. Sự chuyển đổi từ du dương của tiêu thanh đến náo nhiệt của đám đông chính là minh chứng cho sự ấn tượng của một màn xuất hiện này.
Tuyết Liên tiểu thư cúi mình cất tiếng, tuyền thanh trong veo vang lên:
- Tuyết Liên xin đa tạ sự cổ vũ của mọi người. Đêm nay, Tuyết Liên tuy rằng kém cỏi nhưng cũng mong có thể góp một phần nhỏ vào buổi Phách Mại Bách Hoa này. Mong mọi người không vì sự kém cỏi của Tuyết Liên mà mất hứng…
Ở dưới lập tức hưởng ứng không ngừng.
- Tuyết Liên tiểu thư đừng nói vậy. Vũ nghệ của tiểu thư, cả Vô Cực Học viện ai mà không biết cơ chứ?
- Tuyết tiểu thư lại nói đùa rồi. Nếu tiểu thư tự nhận là kém cỏi thì hỏi thiên hạ này có vũ sư nào dám nhận mình tài ba cơ chứ?
- Phải đó… Phải đó…
…
Tiểu Phàm chứng kiến tràng cảnh này, liền gật gù đánh giá: “Thật giỏi! Xuất hiện hoành tráng, bí ẩn diện mạo, kĩ nghệ thổi tiêu xuất thần nhập hóa, âm thanh trong trẻo, lời nói khiêm tốn nhu nhuyễn,… nữ tử như vậy… dù diện mạo thực có ra sao thì trong lòng khách nhân vẫn sẽ là tiên tử lạc bước phàm trần!”
Tuyết Liên tiểu thư liền cúi xuống, đặt cây ngọc tiêu trên mặt sàn, sau đó đứng dậy nói:
- Vậy bây giờ, Tuyết Liên xin trình diễn đôi chút tài nghệ thô thiển của mình…
Đoạn, nàng vẫy nhẹ tay, bốn tấm lụa bạch khiết liền được kéo lên. Cuối cùng khán giả đã có thể “thực sự” nhìn thấy nàng!
Nàng diện đạm lam sắc xiêm y bằng lụa mềm mại. Hai ống tay dài, rủ xuống sát mặt sàn. Vải ống tay áo chỉ mỏng như voan, khiến cho cánh tay trắng nõn ngọc ngà của người nữ tử ẩn hiện trước mắt khách nhân. Đôi tiểu hài nhỏ nhắn nàng đi được thêu hoa văn mây ngũ sắc tươi tắn, mũi hài còn có gắn thêm hai bông hoa sen trắng vô cùng thánh khiết. Sự quyến rũ của y phục vũ sư, thân hình mảnh khảnh thướt tha khiến cho khán giả vô pháp dời đi ánh mắt đang gắn chặt vào thân ảnh ấy!
Tuyết Liên mặt quay về phía Ảo Nguyệt Đàm, lưng hướng về phía đám đông.
Mọi người đều chăm chú quan sát, chờ đợi giây phút nàng quay đầu lại, chờ đợi giây phút nàng cho họ thấy chân diện mục (khuôn mặt thật).
Tình… tính… tang… tính…
Tiếng lục chỉ cầm chậm rãi vang lên…
Xoạt…
Thân hình Tuyết Liên lập tức vũ động. Hai cánh tay phất lên cao, nhẹ nhàng khiến cho ống tay áo bay lên, thuôn thuôn hai dải lụa mềm. Ống tay lướt trong gió, vẽ thành hình bán nguyệt, tựa như ngòi bút lông họa nên những nét chữ mềm mại mà thanh thoát. Nàng lại ngửa người về sau, chân trái vút lên một đường, tà váy liền nhẹ tung bay…
- Đó là…
Mọi người lại được một phen ngơ ngẩn tiếc nuối. Thì ra khi Tuyết Liên thi triển vũ đạo đã ngửa người, hướng mặt về phía khán giả, có điều… chẳng ai có thể thấy chân diện mục của nàng! Nàng… dụng mạng che mặt!
Tuyết Liên lả lướt trên sân khấu, mỗi lần mũi chân chạm sàn, nàng lại bật lên, hai tay bay múa cùng ống tay áo mềm mại. Mạng che mặt phiêu phiêu, tà váy cũng phiêu phiêu, tiên tử cũng phiêu phiêu! Vũ điệu điêu luyện, dường như ẩn chứa khát khao của người còn gái, giống như tuyết liên khao khát được nở rộ trên đỉnh núi tuyết xa xa. Đôi lúc vũ điệu lại trầm xuống, giống như nỗi lòng cô đơn của một cô nương, giống như chim Phượng chưa tìm được chim Hoàng của nó*. Bước nhảy khi lại dứt khoát, mạnh mẽ nhưng uyển chuyển, sắc sảo, tựa như người con gái lạnh lùng, băng giá với con tim đã chết… Điệu vũ của cơ thể mà như là điệu vũ của cả tâm hồn người vũ sư. Đẹp trong cái nhìn và tuyệt mĩ trong cảm xúc!
Vụt.
Thân hình Tuyết Liên đột nhiên khuỵu xuống!
Mọi người lập tức tỏ ra lo lắng, đang định nhao lên xem xét tình hình, thì chợt phát hiện ra… ấy chỉ là vũ đạo. Tuyết Liên hai chân quỳ chéo trên mặt sàn, cánh tay vút lên không, uốn vòng, làm cho ống tay áo xòe bay trên không, giống như… một đóa tuyết liên thực sự vừa khai mở!
Biến đổi bất ngờ của vũ đạo khiến mọi người thập phần thích thú. Nhưng…
Tóc… tóc…
Bỗng nhiên trên mặt Ảo Nguyệt Đàm, mặt nước vốn lặng tĩnh phản chiếu nguyệt quang lại gợn lên từng đợt. Rồi từng đóa, từng đóa kim liên (hoa sen vàng) chồi lên khỏi mặt nước, và bắt đầu nở rộ. Cảnh tượng kì thú ấy khiến cho tràng cảnh tưởng như chính là vũ điệu của Tuyết Liên tiểu thư đã làm cho những đóa kim liên kia khai nở.
Tiếng đàn lắng xuống…
Khán giả không khỏi há mồm, trợn mắt vì kinh ngạc và mê đắm.
Bộp… bộp… bộp bộp bộp…
Một người vỗ tay, hai người vỗ tay, rồi như đã có lá cờ lệnh, mọi người cùng đồng loạt hưởng ứng. Âm thanh giòn tan của tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Mọi người hò hét, phấn khích vô cùng.
Hà Anh cười cười, quay sang hỏi mấy người Tiểu Phàm:
- Thấy thế nào?
Tiểu Phàm giơ ngón cái lên đáp vẻn vẹn hai từ:
- Đặc sắc!
Hỏa Phượng gật đầu, cũng nói:
- Tuyết Liên tiểu thư này thực tài quá!
Hà Anh nhìn sang Tiền Minh Tâm thì không khỏi phải mím môi nhịn cười. Thấy biểu hiện của y, mấy người còn lại liền quay sang nhìn. Hóa ra Minh Tâm đang chết lặng, miệng cười ngây ngô giống như một kẻ si đang nằm mộng vậy. Xem chừng là đã mê mẩn quá mức rồi!
Tiểu Phàm lắc đầu, cười khổ, vỗ vỗ vai Minh Tâm làm hắn chợt bừng tỉnh. Minh Tâm liền đỏ mặt, không nói được gì. Dù vậy, ánh mắt y vẫn không hề rời khỏi người con gái thướt tha trên sân khấu kia. Tiểu Phàm dù biết Minh Tâm có phần hơi hám sắc, nhưng chỉ là không ngờ nổi là tới mức này.
Hà Anh vỗ vai Minh Tâm, trêu ghẹo hỏi:
- Ê, đệ định làm gì mà cứ nhìn cô nương người ta chằm chằm như vậy?
Nào ngờ, Tiền Minh Tâm nghiêm túc đáp:
- Đệ sẽ lấy nàng ấy làm thê tử!
Mọi người nhìn nhau, chỉ biết cười cười, không dám nói gì khác, chỉ sợ sẽ động chạm tới quyết tâm dường như là tuyệt đối nghiêm túc của Minh Tâm mà thôi.
Bỗng nhiên, lúc này một người rẽ đám đông, chạy tới chỗ mấy người Tiểu Phàm đang đứng. Nam tử này tuấn tú lạ thường, so với Hà Tiểu Mễ giả nam một phần cũng không kém! Hà Tiểu Mễ thì chính là lạnh lùng nam tử, còn người kia thì lại là “soái ca” anh tuấn. Mỗi người một vẻ, nhưng đều cuốn hút vô cùng. Nếu lấy Tiểu Phàm hay Tiền Minh Tâm so với hai người này thì thực rằng chẳng thể so nổi.
Vừa vội vã tới nơi, y nói ngay:
- Thứ lỗi. Ta có chút việc nên giờ mới tới được.
Người này không ai khác chính là Uất Trì Lạc Nhạn.
Minh Tâm cười nói:
- Không sao. Nhưng ngươi lỡ mất rồi.
Lạc Nhạn nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Lỡ? Lỡ cái gì?
Tiểu Phàm đáp:
- Vừa rồi có một cô nương gọi là Tuyết Liên tiểu thư vừa trình diễn trên sân khấu. Biểu diễn vũ đạo vô cùng đặc sắc. Ngươi căn bản là hình dung không nổi đâu.
Lạc Nhạn bất ngờ, hỏi lại:
- Thực thế sao?
Hỏa Phượng nói:
- Ừ. “Đặc sắc” hai chữ chỉ sợ chưa đủ.
Lạc Nhạn nghe vậy, liền hiếu kì vô cùng. Nàng chuyển ánh mắt lên sân khấu.
Lúc này bốn tấm lụa trắng lại được hạ xuống, cho nên Lạc Nhạn chính là nhìn không rõ thân ảnh người con gái kia.
Nàng lại nhìn sang Tiểu Phàm, nói:
- Nếu đến ngươi cũng nói là đặc sắc, hẳn là ta đã lỡ mất một tràng cảnh tuyệt diệu rồi. Thật đáng tiếc.
Hà Anh đứng bên nói:
- Không sao. Đây mới là màn mở đầu thôi. Chương trình hôm nay còn kéo dài nữa. Đệ có thể còn thấy nhiều thứ đặc sắc hơn nhiều.
Lạc Nhạn nghe vậy thì gật gù, than thở:
- Thôi thì đành vậy.
Nhìn thấy người nam tử bên cạnh Hà Anh, Lạc Nhạn liền hiếu kì hỏi thân phận. Hà Anh liền giới thiệu hai người Lạc Nhạn và Tiểu Mễ làm quen. Sau khi chào hỏi, Lạc Nhạn cũng bị tính cách lạnh lùng, quái gở của Tiểu Mễ làm cho giật mình. Nhưng rồi nghe khuyên can của Hà Anh nên cũng bỏ qua.
Sau khi Tuyết Liên rời khỏi sân khấu, bốn tấm lụa được kéo lên, một người nữ tử thành thục liền chậm dãi tiến lên Ảo Nguyệt Đài (sân khấu của Ảo Nguyệt Lâu)…
Một xích sắc xiêm y (váy màu đỏ), trên có thêu vô vàn các loại hoa khác nhau dường như không thể che hết được cơ thể quyến rũ ấy. Đôi gò bông đào (phần ngực) ngạo nghễ vươn cao lồ lộ bên trên chiếc cổ áo hở vai. Chiếc eo thon, mảnh khảnh, mềm mại như nhuyễn xà uốn éo. Kiều đồn (phần mông) đong đưa trong mỗi bước đi, cao cao cuốn hút ánh nhìn của mọi nam nhân… Khuôn mặt nàng đầy đặn, quyến rũ. Đôi môi mềm thoa son đỏ như sắc đào vào xuân. Còn, ánh mắt nàng… long lanh chứa mị lực khó kháng cự nổi. Nàng có lẽ chính là… “yêu” (yêu quái, hồ li)! Ấy là vẻ đẹp yêu mị tới kì lạ, thành thục tới chín muồi…
Nữ tử ấy cầm trong tay chiếc mề đay khuếch âm, khẽ đưa lên gần bờ môi, nói:
- Tiện nữ Vũ Văn Như Ý thay mặt Bách Hoa Hội xin ra mắt quý vị… Đêm nay, Như Ý sẽ làm người dẫn chương trình của sân khấu này. Mong rằng mọi người sẽ không ghét bỏ…
Đám đông phía dưới liền bị chất giọng quyến rũ, ngọt ngào của Vũ Văn Như Ý thu hút mà không ngừng hưởng ứng.
- Như Ý tiểu thư là số một…
- Có Như Ý tiểu thư dẫn chương trình thì còn gì bằng…
…
Vũ Văn Như Ý cười mỉm chi, chắp tay, thỏ thẻ:
- Như Ý xin đa tạ sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người.
Giọng điệu như mật đường, biểu cảm ngại ngần dễ thương khiến cho toàn trường khách nhân lại lần nữa điên đảo.
Nàng lại nói tiếp:
- Vậy để tiếp tục chương trình đêm nay, Bách Hoa Hội xin giới thiệu…
Giọng nàng kéo dài mãi, cuối cùng
- … Vũ Văn Như Ý!
Một trận bất ngờ không tưởng, nàng… hóa ra tự giới thiệu bản thân?
Vũ Văn Như Ý nhìn biểu cảm của mọi người, liền khúc khích cười, âm thanh câu hồn rót vào tai mỗi người phía dưới. Nàng làm bộ nghi hoặc, hỏi:
- Tiện nữ làm không có sai chứ?
Bộ dáng nghi hoặc mà như câu dẫn trái tim khiến cho nhịp thở đám nam nhân phía dưới tăng thêm vài phần gấp gáp. Cả đám liền hò hét…
- Không sai…
- Được chiêm ngưỡng tiểu thư biểu diễn chính là phúc phận của ta…
- Ta yêu nàng!...
…
Như Ý vui vẻ cười, mở lời:
- Nếu mọi người đã không trách Như Ý vì hành động có phần đường đột này, thì bây giờ Như Ý xin biểu diễn chút tài nghệ kém cỏi của mình…
Đoạn, phía dưới liền có tiểu nữ tử ăn vận như tiểu đồng mang một cây cổ cầm tiến lên đài, đặt xuống sàn rồi chậm rãi rời khỏi.
Như Ý tiến tới, quỳ xuống, rồi đặt cây cổ cầm lên đùi và bắt đầu gảy…
Tiểu Phàm nghe tiếng đàn từng dây, từng dây rung động vang lên…
Trong lòng không hiểu sao liền cảm thấy nhớ về Trần Nguyệt. Hắn dường như chưa bao giờ nhớ nàng như lúc này, có lẽ, có lẽ chỉ có thời gian hắn bị nhốt trong hắc ám không gian mười ba năm là có thời điểm hắn nhớ nàng như vậy! “Động tới tâm can là đây sao?”, Tiểu Phàm trong lòng chợt sinh ra nghi hoặc. Nhưng dường như cây hỏi đó đã có lời đáp…
Tiếng đàn huyễn hoặc tiếp tục lan tỏa trong Ảo Nguyệt Lâu tam tầng lầu. Mỗi một lần dây đàn rung lên là lại một gợn sóng xúc cảm trong lòng khách nhân rúng động. Tâm hồn thính giả dường như đồng điệu với thanh âm kì ảo của cổ cầm. Mỗi tiếng vê dây, mỗi lần ngọc chỉ gảy đàn, cái gì là chân ái thực tình đều đã ở đây! Tiếng đàn như tiếng nước chảy bên tai, khiến người nghe mơ màng tới quên đi cả đất trời…
Vũ Văn Như Ý tâm tư gửi cả vào trong tiếng đàn, và dường như là tự nhiên mà yến thanh nàng cất lên ngân nga tiếng lòng: (yến thành tức là giọng ca, giọng nói trong trẻo và hay như tiếng chim yến hót)
“Nhạc là nỗi lòng Tư Mã xưa.
Dạo đàn cho người trong giấc mơ.
Phượng hề Phượng hề bao tháng năm.
Tìm Hoàng tìm Hoàng nơi bốn phương.
Chim bay biển Bắc.
Đi tìm biển Đông.
Chim bay biển Tây.
Đi tìm biển Nam.
Bao giờ, bao giờ ta thấy nhau.
Bao giờ, bao giờ ta thấy nhau.
Văn Quân nàng ơi.
Văn Quân nàng ơi.
Tuy trong gang tấc.
Mà như nghìn trùng.
Cho ta gặp gỡ.
Xây tổ uyên ương.
Phượng hề Phượng hề quy cố hương.
Phượng hề Phượng hề quy cố hương...”
(Lời bài “Phượng Cầu Hoàng” – một khúc nhạc nổi tiếng của Trung Hoa. Bài hát này ý nói tới khát khao tình yêu, kết duyên của đôi lứa. Chim Phương, chim Hoàng vốn là một cặp nhưng lại phải cách xa nhau. Chim Phượng tìm biển Đông thì chim Hoàng lại ở biển Bắc. Chim Hoàng tại biển Tây thì chim Phượng lại tìm nơi biển Nam. Vì thế mà mãi chẳng thể tìm được nhau. Ca khúc thể hiện ước vọng tìm được người yêu đích thực. Muốn rõ hơn mong đọc giả tìm trên google để hiểu toàn bộ giai thoại xoay quanh nhạc khúc huyền thoại này. Chỉ như vậy mới thấy hết cái hay của đoạn truyện này)
Giọng hát nỉ non, ánh mắt đượm buồn của mĩ nhân khiến người ta thương xót, mủi lòng. Ca từ thẫm tình và đượm ái thương, cùng tiếng đàn miên miên chạm tới tâm khảm khiến cả đại sảnh bồng bềnh trong cổ cầm mĩ thanh… Tang…
Tiếng cổ cầm vi diệu cuối cùng dừng lại…
Toàn trường vẫn yên tĩnh, không một tiếng động. Đó là bởi khán giả vẫn còn đang chìm trong dư âm của ái tình cầm thanh kia.
Vũ Văn Như Ý từ tốn đặt cây huyền cầm trở lại mặt sàn, sau rồi chậm rãi đứng dậy, trên khóe mi không biết từ khi nào đã vương một giọt lệ long lanh… Hoa dung của nàng lúc ấy thực chẳng khác nào “lê hoa đái vũ” (tức là hao lê có vương hạt mưa – vốn là một hình ảnh để miêu tả Dương Quý Phi – một trong tứ đại mĩ nhân của Trung Hoa khi nàng khóc).
Một lúc sau nữa, khách nhân trong đại sảnh mới dần hồi tỉnh. Và rồi liên tiếp những tràng pháo tay vang lên, giòn tan và phấn khích, ngưỡng mộ và khâm phục…
Uất Trì Lạc Nhạn không nhịn được cất lời ngợi khen:
- Tuyệt diệu quá!
Mấy người Tiểu Phàm bên cạnh đều đồng loạt gật đầu đồng thuận.
Vũ Văn Như Ý khéo léo lấy tay gạt đi giọt lệ còn vương trên mi, sau đó khẽ cúi người, nói:
- Đa tạ mọi người đã cổ vũ cho Như ý.
Nàng tiếp:
- Như vậy phần trình diễn của Bách Hoa Hội đêm nay chỉ tới đây thôi. Lẽ ra Bách Hoa Hội còn có chuẩn bị một phần trình diễn nữa, có điều vì lí do đột xuất nên phải hủy bỏ… Mong quý vị khách quan bỏ quá cho.
Mọi người phía dưới liền “ồ” lên đầy tiếc nuối. Nhưng cũng chẳng có ai lại đi buông lời trách móc cả.
Vũ Văn Như Ý lại tiếp:
- Còn bây giờ, thời gian đã đến, phần chính của đêm nay… Phách Mại Bách Hoa xin được phép bắt đầu…
Đoạn, có người lên sân khấu cầm cây cổ cầm trên sàn rời đi.
Sau đó, một nữ tử buông diện xa (buông khăn che mặt) từ từ bước lên sân khấu. Người này không ai khác chính là Tuyết Liên tiểu thư…
Vũ Văn Như Ý nói:
- Được rồi. Tuyết Liên muội đã ở đây rồi. Các vị khách nhân có thể bắt đầu phách mại. Chúng tôi không có giá khởi điểm. Trước tiên sẽ là Tuyết Liên muội. Xin mời…
Tiểu Phàm nghe tới đây liền thấy nghi hoặc, quay sang hỏi Hà Anh:
- Đấu giá, đấu giá cái gì vậy sư huynh?
Hà Anh cười:
- Tất nhiên là đấu giá… một đêm đối ẩm, ngâm thơ với Tuyết Liên tiểu thư rồi!
Tiểu Phàm, Minh Tâm, Hỏa Phượng, Lạc Nhạn bốn người cùng ngạc nhiên:
- Hả?
Hà Anh nhún vai:
- Ây… Có gì mà ngạc nhiên. Vừa rồi hai cô nương ấy biểu diễn chính là để chuẩn bị cho một màn này mà. Ai ra giá khiến họ hài lòng thì chính là có thể “rước” được họ. Nhưng nhớ là không phải càng giá trị về mặt thực dụng thì càng có cơ hội thành công đâu nhá. Cái gì phải khiến họ rung động kìa…
Vừa nói y vừa nhìn Minh Tâm. Lúc này Minh Tâm đã chẳng để ý gì đến ai khác nữa, mà ánh mắt y chỉ còn chăm chú vào một thân ảnh phía trên kia mà thôi…
- HẾT CHƯƠNG 36 -
/92
|