- Tỉnh rồi à?
Giọng người nam tử thật quen thuộc vang lên.
Có điều mấy người bọn Tiểu Phàm không hề ngạc nhiên. Đơn giản chỉ nhìn hình bóng, họ cũng nhận ra được người nam tử trẻ tuổi kia là ai. Một thân hình gầy gò, nhỏ bé, mặc y phục rộng thùng thình, giọng điệu lại kì lạ kiêu ngạo,... Còn ai khác ngoài vi sư của họ.
- Còn không ngồi xuống.
Lôi Hoành Thiên nâng một chén trà lên, nói.
Bốn người nhíu mày nhìn nhau, từ từ ngồi xuống xung quanh bàn đá.
Tiểu Phàm nói:
- Sư phụ...
Hoành Thiên dơ tay ra hiệu ngăn không cho Tiểu Phàm nói. Y thưởng lấy một hơi trà hương, nhấp một ngụm nhỏ rồi từ từ đặt chén xuống. Hoành Thiên cười nói:
- Cảm giác chết đi một lần thế nào?
Bốn người nhìn nhau, trên gương mặt đầy nét nghi hoặc.
Tôn Kinh hỏi:
- Tất cả chuyện này là sao ạ? Đệ tử không hiểu.
Ái Thượng cũng nói:
- Sư phụ. Chúng đệ tử không phải đã... sao giờ một vết xước cũng không thấy...
Hoành Thiên lại cười cười nhìn mấy người. Y lại uống thêm một hớp trà, bộ dáng dường như chẳng quan tâm gì đến ánh mắt của cả bốn đệ tử đang nhìn mình. Y càng làm thế bốn người Tiểu Phàm lại càng cảm thấy khó chịu trong lòng, sớm đã muốn hối thúc y giải đáp cái nan đề này, có điều sư phụ chính là sư phụ - chẳng thể bất kính được.
Hoành cười cười, nhìn bọn Tiểu Phàm, nói:
- Chắc hẳn rất muốn ta giải đáp đúng không?
Bốn người đệ tử đồng loạt gật đầu.
Hoành Thiên nói tiếp:
- Vậy được. Ta sẽ giải thích. Nhưng mà trước tiên ta muốn nghe suy nghĩ của mấy đứa sau khi trải qua chuyện vừa rồi.
Y nhìn Tôn Kinh nói:
- Con trước. Thấy thế nào?
Tôn Kinh không cần suy nghĩ nhiều đáp:
- Con thấy hoang mang và sợ hãi.
Hoành Thiên gật đầu:
- Thành thực lắm. Tiếp theo...
Y vừa nhìn Ái Thượng vừa nói.
Ái Thượng hơi suy nghĩ, rồi lại thoáng nhìn Tôn Kinh. Nàng đáp với giọng run run:
- Con thấy sợ.
Hoành Thiên Ừm.. một tiếng, lại quay sang hỏi Tương Ngạn:
- Con thì sao?
Tương Ngạn thoáng ngẩn người, sau đó cúi mặt nói:
- Con thấy đau lòng!
Hoành Thiên hơi nhíu mày, sau đó thở dài một tiếng. Y nói một câu mà có lẽ chỉ Tương Ngạn và Tiểu Phàm là hiểu được:
- Cái gì là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì không nên cưỡng cầu. Nam nhi cầm lên được thì phải buông xuống được. Biết không?
Tương Ngạn hướng ánh mắt lên nhìn sư phụ, trong mắt hắn lóe lên một tia bi khổ. Hắn đáp nặng nề:
- Dạ...
Hoành Thiên lắc đầu.
Y nhìn sang Tiểu Phàm, hỏi:
- Con thì sao? Thấy thế nào.
Đến lượt mình, Tiểu Phàm như thấy toàn bộ những thảm cảnh của đồng môn ùa về, máu và tiếng la hét làm hắn dại đi trong thoáng chốc. Sau đó hắn đáp:
- Con thấy... hối hận!
Hoành Thiên hỏi:
- Vì sao?
Tiểu Phàm nói:
- Tại con quá ngạo mạn nên mọi người mới...
Ba người kia nghe hắn tự trách như vậy thì đều an ủi, người vỗ vai, người nói lời vỗ về. Chỉ là dường như Tiểu Phàm vẫn không tự buông bỏ được cho chính bản thân mình.
Hoành Thiên đưa tay ra và... xoa đầu hắn. Y nói:
- Người ta không thể biết việc mình sẽ làm có đúng hay không, nhưng người ta nên làm việc mà mình cảm thấy sẽ ít hối tiếc nhất... Không nên tự trách mình.
Tiểu Phàm khổ tâm nhìn sư phụ. Hắn không nói lời nào.
Trong một thời thần, không khí chìm trong yên tĩnh kì lạ. Không có một ai lên tiếng, những âm thanh duy nhất chỉ còn tiếng Lôi Hoành Thiên thưởng trà cùng tiếng chim chóc ríu rít...
...
Hoành Thiên đột nhiên nói:
- Được rồi... Ủ ê thế thôi. Giờ có muốn biết toàn bộ mọi chuyện không hả?
Bốn người đang chìm trong cảm xúc phức tạp, nghe sư phụ nói thế, liền giống như được đánh thức, đồng thanh nói lời hưởng ứng.
Hoành Thiên gật đầu, bắt đầu giải thích:
- Đây thực ra là một phần của huấn luyện đầu khóa mà ta nói tới. Nó cũng là một loại... nói là truyền thống đi. Mỗi một khóa học viên của khoa chúng ta khi muốn tham gia huấn luyện đều phải trải qua giai đoạn này. Chúng ta gọi nó với cái tên khá dài, đó là: vô pháp phá giải chi ảo cảnh!
Tiểu Phàm giật mình thốt lên:
- Vô pháp phá giải?
Hoành Thiên cười, nói:
- Không sai!
Tiểu Phàm trên khuôn mặt có tia vui mừng, nói:
- Như vậy...
Hoành Thiên gật đầu:
- Đúng thế. Dù có làm cách nào thì mấy đứa cũng thất bại mà thôi. Cho nên con không cần tự trách mình... Với lại, thành thực mà nói, trong mười năm đổ lại đây, mấy đứa chính là nhóm có biểu hiện tốt nhất rồi.
Đoạn, y cười khoan khoái, nói:
- Hà hà... Đúng là không làm ta mất mặt mà.
Tôn Kinh nghi hoặc hỏi:
- Nếu tất cả đều không phải thật, vậy mục đích của việc này là gì ạ?
Hoành Thiên lại nhấp một chút trà trong chén, rồi nói tiếp:
- Chính là để các con biết mình đang ở vị trí nào. Phải biết rằng, rất nhiều người khi mới vào được Vô Cực viện, tự nhiên trong lòng nảy sinh ý nghĩ kiêu ngạo, sau này ảnh hưởng sẽ không thể lường được. Có thể nói đây chính là một đòn mạnh bạo để thức tỉnh các tân học viên.
Tương Ngạn nhíu mày hỏi:
- Sư phụ, có phải người theo dõi chúng con từ đầu đến cuối?
Hoành Thiên nói:
- Đúng thế. Ngay khi mấy đứa ở tại đường ray lên núi thì đã bị tác động rồi. Vị sư huynh mà mấy đứa gặp thực ra là người của Dược phòng.
Ái Thượng hỏi lại:
- Dược phòng? Đó là gì vậy ạ? Khai giảng hình như họ không được giới thiệu thì phải.
Hoành Thiên gật đầu:
- Họ là bộ phận nghiên cứu về dược thảo của học viện. Khi các con gặp vị sư huynh kia thì đã bị y đánh thuốc cho bất tỉnh. Sau đó mấy đứa được đưa đến nơi này để tiến hành tiến nhập ảo cảnh.
Tôn Kinh nói:
- Đây là đâu ạ?
Hoành Thiên dường như rất tự hào, đáp:
- Địa điểm huấn luyện bí mật của hiệp hội Luyện thể giả Thất Thải giới, Vô Định Chi Địa!
Bốn người nhìn nhau, trong mắt đều không dấu được sự ngạc nhiên và tò mò.
Hoành Thiên tiếp:
- Nơi này không phải của Học viện chúng ta, mà là của một tổ chức bí mật hoạt động ngầm của Thất Thải Giới. Người ngoài rất ít biết đến tổ chức này. Chỉ có một số Luyện thể giả cấp cao, hoặc có địa vị đặc biệt, hay là con cháu, đệ tử của họ là biết đến nó mà thôi. Còn nơi này, như tên gọi Vô Định Chi Địa, với đẳng cấp hiện giờ của mấy đứa thì chưa thể biết được vị trí của nó đâu. Từ thời vị Trưởng Khoa tiền nhiệm của khoa chúng ta, Luyện thể khoa các thể hệ đã bắt đầu tới đây để thực hiện huấn luyện đầu khóa. Thực ra việc các con bị đánh thuốc và dẫn tới đây một phần lí do cũng là để bảo đảm bí mật vị trí của nơi này.
Y ngừng lại một chút dường như để cho bọn Tiểu Phàm có thời gian tiêu hóa những thông tin này. Hoành Thiên nói:
- Giờ quay lại vấn đề ảo cảnh. Sau khi các con bị đánh thuốc thì lập tức được đưa tới đây, chính xác là trong căn phòng mà các con vừa tỉnh dậy đó. Sau đó, chúng ta sử dụng một loại linh đơn đặc biệt, và một cái trận pháp lớn, cùng vài loại linh cụ phối hợp phức tạp để đưa các con vào ảo cảnh của chính mình. Trong thời gian đó, các con được kết nối với nhau, cho nên cả bốn người mới cùng trải qua một trại nghiệm. Ở bên ngoài, chúng ta hoàn toàn có thể điểu khiển diễn biến của ngoại cảnh trong ảo cảnh, ví dụ như Thực cốt thụ, thời gian ngày – đêm, và rất nhiều thứ khác nữa; đồng thời, còn có thể theo dõi mọi hành động của mấy đứa...
Tiểu Phàm đột nhiên nói:
- Sư phụ vừa nói “chúng ta”...
Hoành Thiên cười, nói:
- Phải rồi. Toàn bộ chuyện này không chỉ có mình ta quan sát đâu. Có một số thành viên của hiệp hội cũng ở đó. Họ sẽ quyết định mấy đứa có được phép ở lại đây huấn luyện hay không.
Bốn người nghe thế, liền hiểu ra. Tôn Kinh vui sướng hỏi:
- Vậy là chúng con đủ điều kiện phải không ạ?
Hoành Thiên gật đầu một cái xác nhận. Trong mắt y ánh lên niềm tự hào, có điều chỉ là trong nháy mắt, nên bọn Tiểu Phàm không thể nhận ra được.
Hoành Thiên nói:
- Giờ thì còn thắc mắc gì không?
Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Sư phụ. Phỏng đoán của con có sai không!?
Hoành Thiên nhìn hắn, khóe miệng hơi kéo lên, nói:
- Hảo tiểu tử ngươi có suy luận rất sắc bén. Mấy vị giám khảo lúc đó cũng vô cùng ngạc nhiên về ngươi...
Tiểu Phàm nóng lòng hỏi:
- Vậy?
Hoành Thiên lắc đầu:
- Phỏng đoán của ngươi đúng hay không thì chúng ta không biết!
- Hả? Sao lại như vậy?
Tiểu Phàm há mồm trợn mắt.
Hoành Thiên nhún vai:
- Căn bản là bởi vì chưa có ai thử qua cách của ngươi khi đối đầu với đám Thực Cốt Thụ cả. Hơn nữa, phương pháp săn mồi, điểm yếu của loại kì trùng đó vẫn còn là một bí ẩn chưa có lời giải chính xác.
Tiểu Phàm chau mày, nói:
- Như vậy không phải là đám Thực Cốt Thụ trong ảo cảnh là hàng giả chất lượng kém sao?
Hoành Thiên phì cười, gật đầu:
- Nói vậy cũng không sai.
Tiểu Phàm đột nhiên chìm đắm vào một ý tưởng mới. Hắn thực muốn thử cách làm của mình trong thực tế hơn bao giờ hết. Hắn muốn xem xem liệu giả thuyết của hắn đúng được mấy phần.
Hoành Thiên lại vỗ hai tay vào nhau, nói:
- Thôi được rồi. Vào nghỉ đi. Mai chúng ta sẽ bắt đầu tập huấn chính thức!
Bốn người trong cảm xúc lẫn lộn, có vui, có sợ, lại có cả một chút tực giận không rõ ràng, chậm rãi về phòng sau khi hành lễ với sư phụ.
Ái Thượng đột nhiên đỏ mặt, đứng lại, hỏi:
- Sư phụ. Con... không lẽ ở với ba nam nhân sao?
Hoành Thiên quay đầu lại, mỉm cười:
- Ta cứ tưởng con sẽ không hỏi chứ?
Ái Thượng dãy nảy, giọng điệu hờn dỗi, gọi:
- Sư phụ...
Hoành Thiên tay chỉ về phía bên phải, nơi có một con đường lát đá bản lớn, nói:
- Đi hết con đường này là kí túc xá nữ. Con cứ đi đi, sẽ có người hướng dẫn con.
Ái Thượng vui vẻ đáp dạ, rồi quay sang chào ba người đồng môn, sau đó chậm rãi rời đi. Khi từ biệt Tôn Kinh, nàng ta có phần quyến luyến, nhưng “đại sư ca” của nàng là một tên “đầu gỗ” nên mặt cứ tỉnh bơ, chỉ giản đơn Ừ một tiếng, rồi thôi.
Tiểu Phàm đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền quay lại hỏi:
- Sư phụ. Chúng con đã hôn mê mấy ngày rồi ạ?
Hoành Thiên không quay đầu lại, đáp:
- Năm ngày để đến đây và ba ngày để vượt qua ảo cảnh. Tổng cộng là tám ngày đêm.
Tiểu Phàm hành lễ với sư phụ lần nữa rồi bước vào phòng.
Đám trẻ này thật có tiềm năng đây! Đặc biệt là Tiểu Phàm. Có điều, nó có nhiều bí mật quá..., Hoành Thiên vừa nhấp một ngụm trà cuối cùng, một dòng suy nghĩ chợt thoáng lướt qua trong đầu y.
- HẾT CHƯƠNG 52 -
Giọng người nam tử thật quen thuộc vang lên.
Có điều mấy người bọn Tiểu Phàm không hề ngạc nhiên. Đơn giản chỉ nhìn hình bóng, họ cũng nhận ra được người nam tử trẻ tuổi kia là ai. Một thân hình gầy gò, nhỏ bé, mặc y phục rộng thùng thình, giọng điệu lại kì lạ kiêu ngạo,... Còn ai khác ngoài vi sư của họ.
- Còn không ngồi xuống.
Lôi Hoành Thiên nâng một chén trà lên, nói.
Bốn người nhíu mày nhìn nhau, từ từ ngồi xuống xung quanh bàn đá.
Tiểu Phàm nói:
- Sư phụ...
Hoành Thiên dơ tay ra hiệu ngăn không cho Tiểu Phàm nói. Y thưởng lấy một hơi trà hương, nhấp một ngụm nhỏ rồi từ từ đặt chén xuống. Hoành Thiên cười nói:
- Cảm giác chết đi một lần thế nào?
Bốn người nhìn nhau, trên gương mặt đầy nét nghi hoặc.
Tôn Kinh hỏi:
- Tất cả chuyện này là sao ạ? Đệ tử không hiểu.
Ái Thượng cũng nói:
- Sư phụ. Chúng đệ tử không phải đã... sao giờ một vết xước cũng không thấy...
Hoành Thiên lại cười cười nhìn mấy người. Y lại uống thêm một hớp trà, bộ dáng dường như chẳng quan tâm gì đến ánh mắt của cả bốn đệ tử đang nhìn mình. Y càng làm thế bốn người Tiểu Phàm lại càng cảm thấy khó chịu trong lòng, sớm đã muốn hối thúc y giải đáp cái nan đề này, có điều sư phụ chính là sư phụ - chẳng thể bất kính được.
Hoành cười cười, nhìn bọn Tiểu Phàm, nói:
- Chắc hẳn rất muốn ta giải đáp đúng không?
Bốn người đệ tử đồng loạt gật đầu.
Hoành Thiên nói tiếp:
- Vậy được. Ta sẽ giải thích. Nhưng mà trước tiên ta muốn nghe suy nghĩ của mấy đứa sau khi trải qua chuyện vừa rồi.
Y nhìn Tôn Kinh nói:
- Con trước. Thấy thế nào?
Tôn Kinh không cần suy nghĩ nhiều đáp:
- Con thấy hoang mang và sợ hãi.
Hoành Thiên gật đầu:
- Thành thực lắm. Tiếp theo...
Y vừa nhìn Ái Thượng vừa nói.
Ái Thượng hơi suy nghĩ, rồi lại thoáng nhìn Tôn Kinh. Nàng đáp với giọng run run:
- Con thấy sợ.
Hoành Thiên Ừm.. một tiếng, lại quay sang hỏi Tương Ngạn:
- Con thì sao?
Tương Ngạn thoáng ngẩn người, sau đó cúi mặt nói:
- Con thấy đau lòng!
Hoành Thiên hơi nhíu mày, sau đó thở dài một tiếng. Y nói một câu mà có lẽ chỉ Tương Ngạn và Tiểu Phàm là hiểu được:
- Cái gì là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì không nên cưỡng cầu. Nam nhi cầm lên được thì phải buông xuống được. Biết không?
Tương Ngạn hướng ánh mắt lên nhìn sư phụ, trong mắt hắn lóe lên một tia bi khổ. Hắn đáp nặng nề:
- Dạ...
Hoành Thiên lắc đầu.
Y nhìn sang Tiểu Phàm, hỏi:
- Con thì sao? Thấy thế nào.
Đến lượt mình, Tiểu Phàm như thấy toàn bộ những thảm cảnh của đồng môn ùa về, máu và tiếng la hét làm hắn dại đi trong thoáng chốc. Sau đó hắn đáp:
- Con thấy... hối hận!
Hoành Thiên hỏi:
- Vì sao?
Tiểu Phàm nói:
- Tại con quá ngạo mạn nên mọi người mới...
Ba người kia nghe hắn tự trách như vậy thì đều an ủi, người vỗ vai, người nói lời vỗ về. Chỉ là dường như Tiểu Phàm vẫn không tự buông bỏ được cho chính bản thân mình.
Hoành Thiên đưa tay ra và... xoa đầu hắn. Y nói:
- Người ta không thể biết việc mình sẽ làm có đúng hay không, nhưng người ta nên làm việc mà mình cảm thấy sẽ ít hối tiếc nhất... Không nên tự trách mình.
Tiểu Phàm khổ tâm nhìn sư phụ. Hắn không nói lời nào.
Trong một thời thần, không khí chìm trong yên tĩnh kì lạ. Không có một ai lên tiếng, những âm thanh duy nhất chỉ còn tiếng Lôi Hoành Thiên thưởng trà cùng tiếng chim chóc ríu rít...
...
Hoành Thiên đột nhiên nói:
- Được rồi... Ủ ê thế thôi. Giờ có muốn biết toàn bộ mọi chuyện không hả?
Bốn người đang chìm trong cảm xúc phức tạp, nghe sư phụ nói thế, liền giống như được đánh thức, đồng thanh nói lời hưởng ứng.
Hoành Thiên gật đầu, bắt đầu giải thích:
- Đây thực ra là một phần của huấn luyện đầu khóa mà ta nói tới. Nó cũng là một loại... nói là truyền thống đi. Mỗi một khóa học viên của khoa chúng ta khi muốn tham gia huấn luyện đều phải trải qua giai đoạn này. Chúng ta gọi nó với cái tên khá dài, đó là: vô pháp phá giải chi ảo cảnh!
Tiểu Phàm giật mình thốt lên:
- Vô pháp phá giải?
Hoành Thiên cười, nói:
- Không sai!
Tiểu Phàm trên khuôn mặt có tia vui mừng, nói:
- Như vậy...
Hoành Thiên gật đầu:
- Đúng thế. Dù có làm cách nào thì mấy đứa cũng thất bại mà thôi. Cho nên con không cần tự trách mình... Với lại, thành thực mà nói, trong mười năm đổ lại đây, mấy đứa chính là nhóm có biểu hiện tốt nhất rồi.
Đoạn, y cười khoan khoái, nói:
- Hà hà... Đúng là không làm ta mất mặt mà.
Tôn Kinh nghi hoặc hỏi:
- Nếu tất cả đều không phải thật, vậy mục đích của việc này là gì ạ?
Hoành Thiên lại nhấp một chút trà trong chén, rồi nói tiếp:
- Chính là để các con biết mình đang ở vị trí nào. Phải biết rằng, rất nhiều người khi mới vào được Vô Cực viện, tự nhiên trong lòng nảy sinh ý nghĩ kiêu ngạo, sau này ảnh hưởng sẽ không thể lường được. Có thể nói đây chính là một đòn mạnh bạo để thức tỉnh các tân học viên.
Tương Ngạn nhíu mày hỏi:
- Sư phụ, có phải người theo dõi chúng con từ đầu đến cuối?
Hoành Thiên nói:
- Đúng thế. Ngay khi mấy đứa ở tại đường ray lên núi thì đã bị tác động rồi. Vị sư huynh mà mấy đứa gặp thực ra là người của Dược phòng.
Ái Thượng hỏi lại:
- Dược phòng? Đó là gì vậy ạ? Khai giảng hình như họ không được giới thiệu thì phải.
Hoành Thiên gật đầu:
- Họ là bộ phận nghiên cứu về dược thảo của học viện. Khi các con gặp vị sư huynh kia thì đã bị y đánh thuốc cho bất tỉnh. Sau đó mấy đứa được đưa đến nơi này để tiến hành tiến nhập ảo cảnh.
Tôn Kinh nói:
- Đây là đâu ạ?
Hoành Thiên dường như rất tự hào, đáp:
- Địa điểm huấn luyện bí mật của hiệp hội Luyện thể giả Thất Thải giới, Vô Định Chi Địa!
Bốn người nhìn nhau, trong mắt đều không dấu được sự ngạc nhiên và tò mò.
Hoành Thiên tiếp:
- Nơi này không phải của Học viện chúng ta, mà là của một tổ chức bí mật hoạt động ngầm của Thất Thải Giới. Người ngoài rất ít biết đến tổ chức này. Chỉ có một số Luyện thể giả cấp cao, hoặc có địa vị đặc biệt, hay là con cháu, đệ tử của họ là biết đến nó mà thôi. Còn nơi này, như tên gọi Vô Định Chi Địa, với đẳng cấp hiện giờ của mấy đứa thì chưa thể biết được vị trí của nó đâu. Từ thời vị Trưởng Khoa tiền nhiệm của khoa chúng ta, Luyện thể khoa các thể hệ đã bắt đầu tới đây để thực hiện huấn luyện đầu khóa. Thực ra việc các con bị đánh thuốc và dẫn tới đây một phần lí do cũng là để bảo đảm bí mật vị trí của nơi này.
Y ngừng lại một chút dường như để cho bọn Tiểu Phàm có thời gian tiêu hóa những thông tin này. Hoành Thiên nói:
- Giờ quay lại vấn đề ảo cảnh. Sau khi các con bị đánh thuốc thì lập tức được đưa tới đây, chính xác là trong căn phòng mà các con vừa tỉnh dậy đó. Sau đó, chúng ta sử dụng một loại linh đơn đặc biệt, và một cái trận pháp lớn, cùng vài loại linh cụ phối hợp phức tạp để đưa các con vào ảo cảnh của chính mình. Trong thời gian đó, các con được kết nối với nhau, cho nên cả bốn người mới cùng trải qua một trại nghiệm. Ở bên ngoài, chúng ta hoàn toàn có thể điểu khiển diễn biến của ngoại cảnh trong ảo cảnh, ví dụ như Thực cốt thụ, thời gian ngày – đêm, và rất nhiều thứ khác nữa; đồng thời, còn có thể theo dõi mọi hành động của mấy đứa...
Tiểu Phàm đột nhiên nói:
- Sư phụ vừa nói “chúng ta”...
Hoành Thiên cười, nói:
- Phải rồi. Toàn bộ chuyện này không chỉ có mình ta quan sát đâu. Có một số thành viên của hiệp hội cũng ở đó. Họ sẽ quyết định mấy đứa có được phép ở lại đây huấn luyện hay không.
Bốn người nghe thế, liền hiểu ra. Tôn Kinh vui sướng hỏi:
- Vậy là chúng con đủ điều kiện phải không ạ?
Hoành Thiên gật đầu một cái xác nhận. Trong mắt y ánh lên niềm tự hào, có điều chỉ là trong nháy mắt, nên bọn Tiểu Phàm không thể nhận ra được.
Hoành Thiên nói:
- Giờ thì còn thắc mắc gì không?
Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Sư phụ. Phỏng đoán của con có sai không!?
Hoành Thiên nhìn hắn, khóe miệng hơi kéo lên, nói:
- Hảo tiểu tử ngươi có suy luận rất sắc bén. Mấy vị giám khảo lúc đó cũng vô cùng ngạc nhiên về ngươi...
Tiểu Phàm nóng lòng hỏi:
- Vậy?
Hoành Thiên lắc đầu:
- Phỏng đoán của ngươi đúng hay không thì chúng ta không biết!
- Hả? Sao lại như vậy?
Tiểu Phàm há mồm trợn mắt.
Hoành Thiên nhún vai:
- Căn bản là bởi vì chưa có ai thử qua cách của ngươi khi đối đầu với đám Thực Cốt Thụ cả. Hơn nữa, phương pháp săn mồi, điểm yếu của loại kì trùng đó vẫn còn là một bí ẩn chưa có lời giải chính xác.
Tiểu Phàm chau mày, nói:
- Như vậy không phải là đám Thực Cốt Thụ trong ảo cảnh là hàng giả chất lượng kém sao?
Hoành Thiên phì cười, gật đầu:
- Nói vậy cũng không sai.
Tiểu Phàm đột nhiên chìm đắm vào một ý tưởng mới. Hắn thực muốn thử cách làm của mình trong thực tế hơn bao giờ hết. Hắn muốn xem xem liệu giả thuyết của hắn đúng được mấy phần.
Hoành Thiên lại vỗ hai tay vào nhau, nói:
- Thôi được rồi. Vào nghỉ đi. Mai chúng ta sẽ bắt đầu tập huấn chính thức!
Bốn người trong cảm xúc lẫn lộn, có vui, có sợ, lại có cả một chút tực giận không rõ ràng, chậm rãi về phòng sau khi hành lễ với sư phụ.
Ái Thượng đột nhiên đỏ mặt, đứng lại, hỏi:
- Sư phụ. Con... không lẽ ở với ba nam nhân sao?
Hoành Thiên quay đầu lại, mỉm cười:
- Ta cứ tưởng con sẽ không hỏi chứ?
Ái Thượng dãy nảy, giọng điệu hờn dỗi, gọi:
- Sư phụ...
Hoành Thiên tay chỉ về phía bên phải, nơi có một con đường lát đá bản lớn, nói:
- Đi hết con đường này là kí túc xá nữ. Con cứ đi đi, sẽ có người hướng dẫn con.
Ái Thượng vui vẻ đáp dạ, rồi quay sang chào ba người đồng môn, sau đó chậm rãi rời đi. Khi từ biệt Tôn Kinh, nàng ta có phần quyến luyến, nhưng “đại sư ca” của nàng là một tên “đầu gỗ” nên mặt cứ tỉnh bơ, chỉ giản đơn Ừ một tiếng, rồi thôi.
Tiểu Phàm đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền quay lại hỏi:
- Sư phụ. Chúng con đã hôn mê mấy ngày rồi ạ?
Hoành Thiên không quay đầu lại, đáp:
- Năm ngày để đến đây và ba ngày để vượt qua ảo cảnh. Tổng cộng là tám ngày đêm.
Tiểu Phàm hành lễ với sư phụ lần nữa rồi bước vào phòng.
Đám trẻ này thật có tiềm năng đây! Đặc biệt là Tiểu Phàm. Có điều, nó có nhiều bí mật quá..., Hoành Thiên vừa nhấp một ngụm trà cuối cùng, một dòng suy nghĩ chợt thoáng lướt qua trong đầu y.
- HẾT CHƯƠNG 52 -
/92
|