Không gian hắc ám một mảng tĩnh lặng…
- Tên tiểu tử cứng đầu kia… còn sống không đó?
Một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
Không một âm thanh đáp lời.
- Hừ. Vẫn không chịu đáp lời sao? Không cần giả chết làm gì, ta còn cảm nhận được khí tức của ngươi…
Phạm Nhất Tiêu nói.
Dường như y chỉ đang độc thoại trong vùng không gian vô định này. Suốt mười ba năm thời gian, y đã câm lặng rồi. Nhưng từ cách đây hai ngày, y đã chịu không nổi mà phải lên tiếng nói chuyện với Tiểu Phàm, có điều y nhận lại vẫn chỉ là im lặng tuyệt đối. Lại nói không phải y không kiên trì bằng Tiểu Phàm, nhưng một người đã bị nhốt đơn độc suốt năm nghìn năm, giờ biết được rằng có một kẻ xuất hiện có khả năng nói chuyện với mình, nhưng lại quyết không nói một lời nào, y không phát điên đã là may lắm rồi! Y kiên trì được mười ba năm thời gian phải nói rằng đã là một sự nỗ lực khủng khiếp. Điều đó cho thấy rằng tu dưỡng tâm thần của y (có thể hiểu là sự tu luyện tâm tính, ý nói tới sự kiên trì của Phạm Nhất Tiêu) đã đạt đến mức độ vượt quá sức chịu đựng của con người binh thường. Nhưng dù sao y vẫn phải có giới hạn của mình. Và… mười ba năm chính là cái giới hạn ấy!
Còn về phía Tiểu Phàm… hắn cũng là đã kiên trì đến cùng. Một thiếu niên mười tám tuồi năng động, hoạt bát, đầu thai tới một thế giới còn nhiều bỡ ngỡ, sao lại không có nhiều điều muốn hỏi, muốn nói. Thế nhưng hắn đã kiên trì rồi lại kiên trì, im lặng rồi lại im lặng. Bằng cách nào? Ban đầu chỉ là sự cứng đầu, sau là tính hiếu thắng… nhưng cuối cùng hắn chỉ duy trì được đúng một ngày thời gian mà thôi! Bởi vì hắn bắt đầu thấy đói… Khổ nỗi hắn không thể mở mồm xin ăn với Phạm Nhất Tiêu được. Như vậy chính là đã thừa nhận mình ở thế yếu. Nửa ngày tiếp theo bụng hắn bắt đầu co thắt dữ dội, dịch vị tiết ra làm ruột như muốn sôi lên, khó chịu khôn tả. Song, lúc ấy điều kì lạ đã xảy ra. Hô hấp của hắn tự động thay đổi! Thập phần thì hít bảy thở ba, lại nín thở mười tức thời gian, cứ thế tuần hoàn! Không sai, chính là phương pháp thổ nạp của Hạ Y Thần. Tiểu Phàm bất tri bất giác, không biết bằng cách nào lại đạp nhập vào trạng thái thổ nạp kì diệu ấy. Hắn dần thấy tâm trí bình ổn lạ thường, tuy rằng vẫn còn cảm giác trống rỗng nhưng bụng đã không còn sôi lên nữa. Tiểu Phàm tiếp tục thổ nạp như thế khoảng một ngày thời gian, hắn liền thấy no! Kì diệu – chỉ hai chữ ấy mới đủ hình dung hoàn cảnh đó. Cuối cùng Tiểu Phàm đành nhận định rằng công pháp của Hạ Y Thần quả thực là quá vi diệu đi. Sau đó, hắn cứ một ngày kiên trì im lặng, một ngày thổ nạp đến no , không thể thổ nạp thêm nữa thì dừng lại. Nói thì cũng có cái hay nhưng cũng có cái khổ của nó. Hắn có thể không cần ăn uống mà vẫn sống, nhưng khổ là hắn mỗi lần thổ nạp xong lại thấy tinh thần tỉnh táo, không buồn ngủ một chút nào. Thành ra hắn cứ thức mãi, dù muốn tiêu tốn thời gian bằng việc ngủ cũng không được nữa. Hắn cứ chi trì như thế được một năm thời gian. Sau đó, đầu óc đã có phần chịu không nổi mà muốn nói chuyện rồi. Nhưng lúc này, lý trí của hắn bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn phải im lặng tới cùng, nếu không, hắn sẽ phải phản bội nàng. Hắn tuyệt không cho phép điều ấy xảy ra. Nhưng… làm thế nào để im lặng!? Thật quá khó! Hình ảnh của nàng lại hiện lên trong tâm trí hắn. Nàng cười và tay chống cằm nhìn hắn ăn cơm! Đúng là như thế, hắn đã tìm ra phương pháp rồi! Hắn… hoài niệm. Và cứ thế mười ba năm thời gian của Tiểu Phàm trong im lặng trôi qua. Hắn chỉ làm hai việc, đó là thổ nạp và hồi tưởng lại kỉ niệm của hắn và nàng. Từ khi hai người gặp nhau lần đầu tại trường cấp ba. Hắn và nàng ngồi cùng bàn… Vẻ mặt của nàng ra sao? Nàng diện y phục gì?... Tất cả hắn đều cố gắng nhớ lại thật chi tiết… Cứ thế nhớ từng chút một, nhớ hết kỉ niệm rồi, hắn lại nhớ lại từ đầu… Nàng trong hắn không hề lu mờ sau mười ba năm thời gian, mà ngược lại đã trở thành bức tượng đài được khắc tạc hàng ngàn lần, vạn lần vào tâm hồn hắn…
- Tiểu tử… nói gì đi chứ…
Phạm Nhất Tiêu lại lên tiếng nhưng vẫn như mười ba năm thời gian trước đây, trả lại y chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
- Aaaa… Được rồi, ta chịu thua! Ngươi thắng rồi!
Phạm Nhất Tiêu gào lên vang vang trong không gian tĩnh mịch.
Vẫn im lặng – sự im lặng tới đáng sợ…
- Rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu mở lời đây?
Y tiếp tục gào lên.
Mấy tức im lặng, Nhất Tiêu đang định bỏ cuộc thì…
- Tiền bối thử nói xem?
Tiểu Phàm sau mười ba năm thời gian cuối cùng đã quyết định lên tiếng. Lần này hắn thực sự nói, chứ không phải chỉ là giao tiếp bằng ý nghĩ như mười ba năm trước nữa.
Không gian lại im lặng một lúc. Có lẽ Phạm Nhất Tiêu quá sửng sốt vì Tiểu Phàm đã đáp lại y.
- Ha ha ha… cuối cùng ngươi cũng chịu lên tiếng rồi. Lên tiếng rồi thì cái gì cũng thương lượng được.
Phạm Nhất Tiêu sung sướng cười ha hả nói.
- E hèm…
Đằng hắng một tiếng, Phạm Nhất Tiêu tiếp:
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Tiền bối không cần giả vờ đãng trí, người biết rõ vì sao chúng ta lại im lặng suốt chừng ấy thời gian rồi đấy…
Tiểu Phàm đáp.
- Hừ, được rồi, tên cứng đầu nhà ngươi. Ta đồng ý thỏa hiệp chuyện của mười năm trước. Ta sẽ không ép ngươi thành thân với hậu đại của ta nữa…
Phạm Nhất Tiêu nhẹ nói.
- Đa tạ tiền bối…
Tiểu Phàm tạ ơn.
- Nhưng điều kiện đó phải đổi lại đôi chút.
- Hử?
- Từ từ, đừng vội nóng. Ta chỉ muốn ngươi vẫn giữ lời hứa tìm và bảo vệ hậu đại của ta thôi. Nếu nó là nam nhân ngươi phải nhận nó làm đệ tử, hết lòng dạy dỗ. Còn nếu nó là nữ nhân thì…
- Thì sao?
- Thì… ngươi vẫn phải bảo vệ nó suốt đời, nhưng… không được nhận nó làm đệ tử, không được nhận nó làm nghĩa muội hoặc nghĩa tỷ, không được nhận nó làm bằng hữu. Thế thôi!
- Hừ. Tiền bối cũng thật thông minh! Muốn ta suốt đời bảo vệ nàng ấy, nhưng lại không cho nhận một quan hệ nào khác ngoài quan hệ tình nam nữ. Cuối cùng chính là ép ta vào hai con đường. Một là cả đời phải âm thầm bảo vệ nàng ta. Hai là phải trở thành trượng phu của nàng ta. Đúng không? Như vậy một là nàng ta chắc chắn vẫn được ta bảo vệ. Hai là nếu ta chọn không xuất đầu lộ diện thì nàng ấy sẽ không có khả năng nảy sinh tình cảm với ta. Còn nếu ta chọn cách thứ hai thì chính là đã thua tiền bối rồi còn gì?... Mười năm người vẫn chưa biết thế nào là cô đơn sao?
Tiểu Phàm nhẹ nói.
- Cái tên ranh ma tiểu tử ngươi… đúng là muốn chơi ngươi một vố cũng khó thật.
Phạm Nhất Tiêu nhẹ than.
- Thôi thế này đi. Ta không ép ngươi nữa, dù là nam hay nữ thì chỉ cần ngươi chăm sóc và bảo vệ nó thôi. Như vậy đã được chưa?
Cuối cùng y cũng phải nhượng bộ.
- Vậy vãn bối xin đa tạ…
Tiểu Phàm cười thầm trong bụng, đáp.
- Chấp thuận rồi thì phát thệ đi…
Phạm Nhất Tiêu mở lời nhắc nhở.
- Hảo. Vãn bối xin phát thệ… Ta, Lâm Tiểu Phàm, hôm nay hướng thượng thiên (trời cao) xin phát thệ. Nếu sau này ra khỏi được nơi đây, dưới điều kiện thích hợp, ta sẽ giúp Phạm Nhất Tiêu tiền bối báo thù rửa hận. Đồng thời sẽ giúp người tìm, bảo vệ và chăm sóc hậu đại của mình. Nếu người đó là nam tử, thì Tiểu Phàm sẽ nhận hắn là đệ tử, hết lòng dạy dỗ, chăm sóc. Giả như ta phản bội lại lời thề này thì sẽ hồn phi phách tán, hôi yên phi diệt. Giờ phút này, tại đây, xin thượng thiên chứng giám.
Tiểu Phàm nói lớn, âm thanh rõ ràng, vang vọng…
Bỗng nhiên Tiểu Phàm khẽ rùng mình một cái. Dường như vừa có cái gì đó biến vào trong hắn, chính là đã tạc vào tâm hồn, khiến cho hắn một cách tự nhiên mà nhận biết rằng lời thề của hắn đã được thượng thiên làm chứng, không bao giờ nên có ý định xem nhẹ lời thề đã hạ xuống này. Quả nhiên! Lời phát thệ ở đây không hề đơn giản như lời thề của kiếp trước khi ta còn ở địa cầu! – Tiểu Phàm tự nhủ. Hắn tiếp:
- Phạm tiền bối, vãn bối đã phát thệ xong, giờ chúng ta vào chuyện chính thôi. Làm thế nào để vãn bối ra khỏi đây, và cơ sở để vãn bối thực hiện hai lời hứa kia tính thế nào?
- Được rồi. Giờ ta sẽ bắt đầu trả thù lao trước cho ngươi đây.
Phạm Nhất Tiêu thần thần bí bí nói.
Tiểu Phàm cũng im lặng chờ đợi. Dù sao hắn cũng là đã chờ hơn mười ba năm thời gian để được tới ngày này rồi.
- Trước hết ngươi phải hiểu chuyện ngươi ra khỏi đây và cơ sở để ngươi thực hiện được hai lời hứa tuy là hai chuyện nhưng lại có chung một phương pháp, có thể nói tuy hai mà một. Chuyện trước chính là bước khởi đầu của chuyện sau. Và để làm được những điều ấy, tất nhiên, không gì khác chính là ngươi phải cường đại (có thể hiểu là có sức mạnh to lớn)! Và một lẽ tự nhiên để đạt được sự cường đại thì ngươi phải tu đạo. Tiểu tử, ngươi có biết điều gì quyết định sự mạnh yếu của một tu đạo giả khi bắt đầu tu luyện không?
Phạm Nhất Tiêu hỏi.
- Vãn bối cho rằng đó là tư chất và… công pháp tu luyện. – Tiểu Phàm đáp. Thực chất hắn cũng chỉ là đoán mò dựa theo các cuốn tiểu thuyết tiên hiệp mà hắn đã từng đọc mà thôi.
- Trả lời rất đúng!
Nhất Tiêu nói:
- Vì thế để giúp ngươi thành cường giả, ta sẽ giúp ngươi có cả hai điều đó. Trước hết để ta kiểm tra tư chất của ngươi đã…
Một nửa thời thần sau (một thời thần = 15 phút)…
Sao không thấy gì nhỉ? , Tiểu Phàm chờ đợi nhưng không thấy gì xảy ra.
Nhất Tiêu đột ngột nói:
- Ừm. Không sai, đúng như ta nghĩ! Ngươi chính là có tiên cốt lại có tinh thần lực hết sức mạnh mẽ. Để mà nói thì so với phàm nhân, tư chất của ngươi đúng là tuyệt hảo. Có điều…
- Có chuyện gì sao tiền bối?
Tiểu Phàm hỏi lại.
- Có điều chưa đạt yêu cầu của ta! Cho nên ta có hai giải pháp cho ngươi. Phương pháp thứ nhất là phương pháp an toàn hơn. Chính là sử dụng tình trạng tư chất này của ngươi để tu luyện. Ta có một loại công pháp của Tiên giới rất thích hợp với tiên cốt của ngươi. Công pháp này rất thích hợp với ngươi cho nên ngươi tu luyện nó sẽ rất dễ dàng, ít cản trở, lại sẽ dễ có thành tựu. Có thể nói là làm một hưởng mười. Nhưng… công pháp này có một nhược điểm. Đó là nó không thể giúp ngươi đi tới tận cùng của con đường tu đạo được… À phải rồi, ngươi có nắm được tu đạo đẳng cấp chia ra như thế nào không?
Nhất Tiêu lại hỏi.
Tiểu Phàm nhẹ lắc đầu nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo.
Nhất Tiêu tiếp:
- Tu đạo trước phải nói tới ba trường phái lớn, đó là: luyện khí (tu luyện nội khí), luyện thể (tu luyện thân thể) và luyện thần (tu luyện tinh thần, có thể hiểu là tu luyện linh hồn). Có thể nói tu đạo trăm đường đa phần đều xuất phát từ ba trường phái này. Mỗi trường phái đều có ưu nhược điểm riêng. Luyện thần trường phái là trường phái thần bí nhất trong ba trường phái, cũng vì thế rất ít người theo được con đường này. Luyện khí trường phái thì là trường phái phổ biến nhất, đa phần tu đạo giả đều là luyện khí giả (người luyện khí). Trường phái này có ưu điểm là dễ tu luyện hơn so với hai trường phái còn lại. Trường phái cuối cùng là luyện thể. Trường phái này rất khó tu luyện, người tu luyện phải chịu nhiều khổ cực nên sẽ khó có người kiên trì được. Hơn nữa luyện thể yêu cầu thời gian tu luyện lâu hơn so với luyện khí rất nhiều lần. Vì vậy, luyện thể cũng rất hiếm người theo. Tuy nhiên cái gì cũng có cái giá của nó. Nếu một luyện thể giả so đấu với một luyện khí giả cùng đẳng cấp thì đa phần luyện khí giả sẽ là người thua cuộc! Nhưng tất nhiên để đạt tới cùng đẳng cấp so với luyện khí giả, luyên thể giả phải bỏ ra lượng công sức và thời gian lớn hơn rất nhiều… Lại nói do luyện khí là trường phái phổ biến nhất nên việc phân chia cảnh giới tu đạo chính là lấy trường phái này làm gốc. Tu đạo đẳng cấp chia làm tam giai cửu kì. Tức là tu đạo chia làm chín kì từ thấp đến cao, đó là: Dẫn khí kì, Trúc cơ kì, Kim đan kì, Hóa phách kì, Hóa hình kì, Hóa ý kì, Tạo hóa kì, Địa tôn kì và cuối cùng là Thiên tôn kì. Đó là cửu kì, còn cái gọi là tam giai chính là cách phân chia nhỏ hơn của mỗi kì. Mỗi kì hay còn gọi là các đại cảnh giới lại chia làm ba tiểu cảnh giới tương ứng từ thấp tới cao, là: sơ giai, trung giai và đỉnh phong. Tu đạo tóm lại có nhị thập nhất tiểu cảnh giới ( hai mươi mốt cảnh giới nhỏ). Cảnh giới sau mạnh hơn cảnh giới trước cả chục lần nhưng lại là càng khó tu luyện hơn cả trăm lần. Hơn nữa người ta thường nói tu đạo tựa như Thu ngư nghịch thủy (cá Thu bơi ngược dòng nước), một khi không tiến lên thì chính là sẽ tụt lùi! Vì vậy có thể thấy nhị thập nhất tiểu giới này khó khăn tới chừng nào… Vừa rồi ta nói công pháp kia không thể giúp ngươi đi tới tận cùng chính là nói dù ngươi tu luyện công pháp này tới đỉnh phong thì cũng không thể đạt tới cảnh giới tối cao được. Tất nhiên bù lại, thời gian tu luyện của ngươi sẽ không quá dài, hơn nữa lại là một đường thẳng tiến. Theo ta dự đoán thì cao nhất ngươi cũng chỉ có thể đạt tới Tạo hóa kỳ mà thôi. Có điều như vậy cũng đủ để ngươi thực hiện hai lời hứa đó rồi. Dù rằng ngươi không thể đứng trên đỉnh kim tự tháp nhưng tầng lớp cao cấp thì ngươi vẫn là có một vị trí. Ngươi… thấy giải pháp này thế nào?
Tiểu Phàm không trả lời ngay mà hỏi:
- Vậy xin hỏi tiền bối, giải pháp còn lại thì thế nào?
- Ừm… phương pháp thứ hai thì hết sức nguy hiểm, thập phần thì là cửu tử, nhất sinh, chỉ sợ lúc đó có thất bại thì chính là kết cục hôi yên phi diệt, không thể đầu thai. Đơn giản mà nói thì giải pháp này chính là giúp ngươi cải thiện tư chất, giúp ngươi sở hữu tư chất đạt được yêu cầu của ta! Nhưng… ngươi sẽ có cơ hội đi tới cuối con đường! Sao đây? Tiểu tử ngươi sẽ chọn giải pháp nào? Hãy nhớ bốn chữ hôi yên phi diệt đó…
Tiểu Phàm im lặng. Hắn suy nghĩ thật kĩ. Hắn sẽ chọn mạo hiểm để đạt đỉnh cao, hay sẽ chọn an toàn nhưng vẫn đạt được thành tựu nhất định? Thực chất với tính khí của người trẻ tuổi, hắn sẽ không ngại ngần mà chọn con đường thứ hai. Nhưng trong tính cách Tiểu Phàm lại có thêm một phần cẩn thận, cho nên hắn còn phân vân chưa quyết định được. Hắn chính là lo lắng nếu giả như giải pháp thứ hai thất bại, hắn sẽ tan thành mây khói không thể đầu thai lần nữa và như thế cũng tức là… hắn sẽ không bao giờ còn cơ hội đi tìm lại nàng nữa, hắn sẽ thất ước với nữ tử mà hắn yêu nhất cuộc đời.
- Sao hả? Không lựa chọn được à?
Nhất Tiêu hỏi.
- Vãn bối…
Tiểu Phàm do dự không quyết.
- Vãn bối chọn phương pháp thứ hai!
Tiểu Phàm đột ngột đáp. Đôi mắt hắn sáng ngời lên, dường như hắn vừa thông suốt được điều gì đó.
- HẾT CHƯƠNG 6 -
- Tên tiểu tử cứng đầu kia… còn sống không đó?
Một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
Không một âm thanh đáp lời.
- Hừ. Vẫn không chịu đáp lời sao? Không cần giả chết làm gì, ta còn cảm nhận được khí tức của ngươi…
Phạm Nhất Tiêu nói.
Dường như y chỉ đang độc thoại trong vùng không gian vô định này. Suốt mười ba năm thời gian, y đã câm lặng rồi. Nhưng từ cách đây hai ngày, y đã chịu không nổi mà phải lên tiếng nói chuyện với Tiểu Phàm, có điều y nhận lại vẫn chỉ là im lặng tuyệt đối. Lại nói không phải y không kiên trì bằng Tiểu Phàm, nhưng một người đã bị nhốt đơn độc suốt năm nghìn năm, giờ biết được rằng có một kẻ xuất hiện có khả năng nói chuyện với mình, nhưng lại quyết không nói một lời nào, y không phát điên đã là may lắm rồi! Y kiên trì được mười ba năm thời gian phải nói rằng đã là một sự nỗ lực khủng khiếp. Điều đó cho thấy rằng tu dưỡng tâm thần của y (có thể hiểu là sự tu luyện tâm tính, ý nói tới sự kiên trì của Phạm Nhất Tiêu) đã đạt đến mức độ vượt quá sức chịu đựng của con người binh thường. Nhưng dù sao y vẫn phải có giới hạn của mình. Và… mười ba năm chính là cái giới hạn ấy!
Còn về phía Tiểu Phàm… hắn cũng là đã kiên trì đến cùng. Một thiếu niên mười tám tuồi năng động, hoạt bát, đầu thai tới một thế giới còn nhiều bỡ ngỡ, sao lại không có nhiều điều muốn hỏi, muốn nói. Thế nhưng hắn đã kiên trì rồi lại kiên trì, im lặng rồi lại im lặng. Bằng cách nào? Ban đầu chỉ là sự cứng đầu, sau là tính hiếu thắng… nhưng cuối cùng hắn chỉ duy trì được đúng một ngày thời gian mà thôi! Bởi vì hắn bắt đầu thấy đói… Khổ nỗi hắn không thể mở mồm xin ăn với Phạm Nhất Tiêu được. Như vậy chính là đã thừa nhận mình ở thế yếu. Nửa ngày tiếp theo bụng hắn bắt đầu co thắt dữ dội, dịch vị tiết ra làm ruột như muốn sôi lên, khó chịu khôn tả. Song, lúc ấy điều kì lạ đã xảy ra. Hô hấp của hắn tự động thay đổi! Thập phần thì hít bảy thở ba, lại nín thở mười tức thời gian, cứ thế tuần hoàn! Không sai, chính là phương pháp thổ nạp của Hạ Y Thần. Tiểu Phàm bất tri bất giác, không biết bằng cách nào lại đạp nhập vào trạng thái thổ nạp kì diệu ấy. Hắn dần thấy tâm trí bình ổn lạ thường, tuy rằng vẫn còn cảm giác trống rỗng nhưng bụng đã không còn sôi lên nữa. Tiểu Phàm tiếp tục thổ nạp như thế khoảng một ngày thời gian, hắn liền thấy no! Kì diệu – chỉ hai chữ ấy mới đủ hình dung hoàn cảnh đó. Cuối cùng Tiểu Phàm đành nhận định rằng công pháp của Hạ Y Thần quả thực là quá vi diệu đi. Sau đó, hắn cứ một ngày kiên trì im lặng, một ngày thổ nạp đến no , không thể thổ nạp thêm nữa thì dừng lại. Nói thì cũng có cái hay nhưng cũng có cái khổ của nó. Hắn có thể không cần ăn uống mà vẫn sống, nhưng khổ là hắn mỗi lần thổ nạp xong lại thấy tinh thần tỉnh táo, không buồn ngủ một chút nào. Thành ra hắn cứ thức mãi, dù muốn tiêu tốn thời gian bằng việc ngủ cũng không được nữa. Hắn cứ chi trì như thế được một năm thời gian. Sau đó, đầu óc đã có phần chịu không nổi mà muốn nói chuyện rồi. Nhưng lúc này, lý trí của hắn bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn phải im lặng tới cùng, nếu không, hắn sẽ phải phản bội nàng. Hắn tuyệt không cho phép điều ấy xảy ra. Nhưng… làm thế nào để im lặng!? Thật quá khó! Hình ảnh của nàng lại hiện lên trong tâm trí hắn. Nàng cười và tay chống cằm nhìn hắn ăn cơm! Đúng là như thế, hắn đã tìm ra phương pháp rồi! Hắn… hoài niệm. Và cứ thế mười ba năm thời gian của Tiểu Phàm trong im lặng trôi qua. Hắn chỉ làm hai việc, đó là thổ nạp và hồi tưởng lại kỉ niệm của hắn và nàng. Từ khi hai người gặp nhau lần đầu tại trường cấp ba. Hắn và nàng ngồi cùng bàn… Vẻ mặt của nàng ra sao? Nàng diện y phục gì?... Tất cả hắn đều cố gắng nhớ lại thật chi tiết… Cứ thế nhớ từng chút một, nhớ hết kỉ niệm rồi, hắn lại nhớ lại từ đầu… Nàng trong hắn không hề lu mờ sau mười ba năm thời gian, mà ngược lại đã trở thành bức tượng đài được khắc tạc hàng ngàn lần, vạn lần vào tâm hồn hắn…
- Tiểu tử… nói gì đi chứ…
Phạm Nhất Tiêu lại lên tiếng nhưng vẫn như mười ba năm thời gian trước đây, trả lại y chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
- Aaaa… Được rồi, ta chịu thua! Ngươi thắng rồi!
Phạm Nhất Tiêu gào lên vang vang trong không gian tĩnh mịch.
Vẫn im lặng – sự im lặng tới đáng sợ…
- Rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu mở lời đây?
Y tiếp tục gào lên.
Mấy tức im lặng, Nhất Tiêu đang định bỏ cuộc thì…
- Tiền bối thử nói xem?
Tiểu Phàm sau mười ba năm thời gian cuối cùng đã quyết định lên tiếng. Lần này hắn thực sự nói, chứ không phải chỉ là giao tiếp bằng ý nghĩ như mười ba năm trước nữa.
Không gian lại im lặng một lúc. Có lẽ Phạm Nhất Tiêu quá sửng sốt vì Tiểu Phàm đã đáp lại y.
- Ha ha ha… cuối cùng ngươi cũng chịu lên tiếng rồi. Lên tiếng rồi thì cái gì cũng thương lượng được.
Phạm Nhất Tiêu sung sướng cười ha hả nói.
- E hèm…
Đằng hắng một tiếng, Phạm Nhất Tiêu tiếp:
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Tiền bối không cần giả vờ đãng trí, người biết rõ vì sao chúng ta lại im lặng suốt chừng ấy thời gian rồi đấy…
Tiểu Phàm đáp.
- Hừ, được rồi, tên cứng đầu nhà ngươi. Ta đồng ý thỏa hiệp chuyện của mười năm trước. Ta sẽ không ép ngươi thành thân với hậu đại của ta nữa…
Phạm Nhất Tiêu nhẹ nói.
- Đa tạ tiền bối…
Tiểu Phàm tạ ơn.
- Nhưng điều kiện đó phải đổi lại đôi chút.
- Hử?
- Từ từ, đừng vội nóng. Ta chỉ muốn ngươi vẫn giữ lời hứa tìm và bảo vệ hậu đại của ta thôi. Nếu nó là nam nhân ngươi phải nhận nó làm đệ tử, hết lòng dạy dỗ. Còn nếu nó là nữ nhân thì…
- Thì sao?
- Thì… ngươi vẫn phải bảo vệ nó suốt đời, nhưng… không được nhận nó làm đệ tử, không được nhận nó làm nghĩa muội hoặc nghĩa tỷ, không được nhận nó làm bằng hữu. Thế thôi!
- Hừ. Tiền bối cũng thật thông minh! Muốn ta suốt đời bảo vệ nàng ấy, nhưng lại không cho nhận một quan hệ nào khác ngoài quan hệ tình nam nữ. Cuối cùng chính là ép ta vào hai con đường. Một là cả đời phải âm thầm bảo vệ nàng ta. Hai là phải trở thành trượng phu của nàng ta. Đúng không? Như vậy một là nàng ta chắc chắn vẫn được ta bảo vệ. Hai là nếu ta chọn không xuất đầu lộ diện thì nàng ấy sẽ không có khả năng nảy sinh tình cảm với ta. Còn nếu ta chọn cách thứ hai thì chính là đã thua tiền bối rồi còn gì?... Mười năm người vẫn chưa biết thế nào là cô đơn sao?
Tiểu Phàm nhẹ nói.
- Cái tên ranh ma tiểu tử ngươi… đúng là muốn chơi ngươi một vố cũng khó thật.
Phạm Nhất Tiêu nhẹ than.
- Thôi thế này đi. Ta không ép ngươi nữa, dù là nam hay nữ thì chỉ cần ngươi chăm sóc và bảo vệ nó thôi. Như vậy đã được chưa?
Cuối cùng y cũng phải nhượng bộ.
- Vậy vãn bối xin đa tạ…
Tiểu Phàm cười thầm trong bụng, đáp.
- Chấp thuận rồi thì phát thệ đi…
Phạm Nhất Tiêu mở lời nhắc nhở.
- Hảo. Vãn bối xin phát thệ… Ta, Lâm Tiểu Phàm, hôm nay hướng thượng thiên (trời cao) xin phát thệ. Nếu sau này ra khỏi được nơi đây, dưới điều kiện thích hợp, ta sẽ giúp Phạm Nhất Tiêu tiền bối báo thù rửa hận. Đồng thời sẽ giúp người tìm, bảo vệ và chăm sóc hậu đại của mình. Nếu người đó là nam tử, thì Tiểu Phàm sẽ nhận hắn là đệ tử, hết lòng dạy dỗ, chăm sóc. Giả như ta phản bội lại lời thề này thì sẽ hồn phi phách tán, hôi yên phi diệt. Giờ phút này, tại đây, xin thượng thiên chứng giám.
Tiểu Phàm nói lớn, âm thanh rõ ràng, vang vọng…
Bỗng nhiên Tiểu Phàm khẽ rùng mình một cái. Dường như vừa có cái gì đó biến vào trong hắn, chính là đã tạc vào tâm hồn, khiến cho hắn một cách tự nhiên mà nhận biết rằng lời thề của hắn đã được thượng thiên làm chứng, không bao giờ nên có ý định xem nhẹ lời thề đã hạ xuống này. Quả nhiên! Lời phát thệ ở đây không hề đơn giản như lời thề của kiếp trước khi ta còn ở địa cầu! – Tiểu Phàm tự nhủ. Hắn tiếp:
- Phạm tiền bối, vãn bối đã phát thệ xong, giờ chúng ta vào chuyện chính thôi. Làm thế nào để vãn bối ra khỏi đây, và cơ sở để vãn bối thực hiện hai lời hứa kia tính thế nào?
- Được rồi. Giờ ta sẽ bắt đầu trả thù lao trước cho ngươi đây.
Phạm Nhất Tiêu thần thần bí bí nói.
Tiểu Phàm cũng im lặng chờ đợi. Dù sao hắn cũng là đã chờ hơn mười ba năm thời gian để được tới ngày này rồi.
- Trước hết ngươi phải hiểu chuyện ngươi ra khỏi đây và cơ sở để ngươi thực hiện được hai lời hứa tuy là hai chuyện nhưng lại có chung một phương pháp, có thể nói tuy hai mà một. Chuyện trước chính là bước khởi đầu của chuyện sau. Và để làm được những điều ấy, tất nhiên, không gì khác chính là ngươi phải cường đại (có thể hiểu là có sức mạnh to lớn)! Và một lẽ tự nhiên để đạt được sự cường đại thì ngươi phải tu đạo. Tiểu tử, ngươi có biết điều gì quyết định sự mạnh yếu của một tu đạo giả khi bắt đầu tu luyện không?
Phạm Nhất Tiêu hỏi.
- Vãn bối cho rằng đó là tư chất và… công pháp tu luyện. – Tiểu Phàm đáp. Thực chất hắn cũng chỉ là đoán mò dựa theo các cuốn tiểu thuyết tiên hiệp mà hắn đã từng đọc mà thôi.
- Trả lời rất đúng!
Nhất Tiêu nói:
- Vì thế để giúp ngươi thành cường giả, ta sẽ giúp ngươi có cả hai điều đó. Trước hết để ta kiểm tra tư chất của ngươi đã…
Một nửa thời thần sau (một thời thần = 15 phút)…
Sao không thấy gì nhỉ? , Tiểu Phàm chờ đợi nhưng không thấy gì xảy ra.
Nhất Tiêu đột ngột nói:
- Ừm. Không sai, đúng như ta nghĩ! Ngươi chính là có tiên cốt lại có tinh thần lực hết sức mạnh mẽ. Để mà nói thì so với phàm nhân, tư chất của ngươi đúng là tuyệt hảo. Có điều…
- Có chuyện gì sao tiền bối?
Tiểu Phàm hỏi lại.
- Có điều chưa đạt yêu cầu của ta! Cho nên ta có hai giải pháp cho ngươi. Phương pháp thứ nhất là phương pháp an toàn hơn. Chính là sử dụng tình trạng tư chất này của ngươi để tu luyện. Ta có một loại công pháp của Tiên giới rất thích hợp với tiên cốt của ngươi. Công pháp này rất thích hợp với ngươi cho nên ngươi tu luyện nó sẽ rất dễ dàng, ít cản trở, lại sẽ dễ có thành tựu. Có thể nói là làm một hưởng mười. Nhưng… công pháp này có một nhược điểm. Đó là nó không thể giúp ngươi đi tới tận cùng của con đường tu đạo được… À phải rồi, ngươi có nắm được tu đạo đẳng cấp chia ra như thế nào không?
Nhất Tiêu lại hỏi.
Tiểu Phàm nhẹ lắc đầu nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo.
Nhất Tiêu tiếp:
- Tu đạo trước phải nói tới ba trường phái lớn, đó là: luyện khí (tu luyện nội khí), luyện thể (tu luyện thân thể) và luyện thần (tu luyện tinh thần, có thể hiểu là tu luyện linh hồn). Có thể nói tu đạo trăm đường đa phần đều xuất phát từ ba trường phái này. Mỗi trường phái đều có ưu nhược điểm riêng. Luyện thần trường phái là trường phái thần bí nhất trong ba trường phái, cũng vì thế rất ít người theo được con đường này. Luyện khí trường phái thì là trường phái phổ biến nhất, đa phần tu đạo giả đều là luyện khí giả (người luyện khí). Trường phái này có ưu điểm là dễ tu luyện hơn so với hai trường phái còn lại. Trường phái cuối cùng là luyện thể. Trường phái này rất khó tu luyện, người tu luyện phải chịu nhiều khổ cực nên sẽ khó có người kiên trì được. Hơn nữa luyện thể yêu cầu thời gian tu luyện lâu hơn so với luyện khí rất nhiều lần. Vì vậy, luyện thể cũng rất hiếm người theo. Tuy nhiên cái gì cũng có cái giá của nó. Nếu một luyện thể giả so đấu với một luyện khí giả cùng đẳng cấp thì đa phần luyện khí giả sẽ là người thua cuộc! Nhưng tất nhiên để đạt tới cùng đẳng cấp so với luyện khí giả, luyên thể giả phải bỏ ra lượng công sức và thời gian lớn hơn rất nhiều… Lại nói do luyện khí là trường phái phổ biến nhất nên việc phân chia cảnh giới tu đạo chính là lấy trường phái này làm gốc. Tu đạo đẳng cấp chia làm tam giai cửu kì. Tức là tu đạo chia làm chín kì từ thấp đến cao, đó là: Dẫn khí kì, Trúc cơ kì, Kim đan kì, Hóa phách kì, Hóa hình kì, Hóa ý kì, Tạo hóa kì, Địa tôn kì và cuối cùng là Thiên tôn kì. Đó là cửu kì, còn cái gọi là tam giai chính là cách phân chia nhỏ hơn của mỗi kì. Mỗi kì hay còn gọi là các đại cảnh giới lại chia làm ba tiểu cảnh giới tương ứng từ thấp tới cao, là: sơ giai, trung giai và đỉnh phong. Tu đạo tóm lại có nhị thập nhất tiểu cảnh giới ( hai mươi mốt cảnh giới nhỏ). Cảnh giới sau mạnh hơn cảnh giới trước cả chục lần nhưng lại là càng khó tu luyện hơn cả trăm lần. Hơn nữa người ta thường nói tu đạo tựa như Thu ngư nghịch thủy (cá Thu bơi ngược dòng nước), một khi không tiến lên thì chính là sẽ tụt lùi! Vì vậy có thể thấy nhị thập nhất tiểu giới này khó khăn tới chừng nào… Vừa rồi ta nói công pháp kia không thể giúp ngươi đi tới tận cùng chính là nói dù ngươi tu luyện công pháp này tới đỉnh phong thì cũng không thể đạt tới cảnh giới tối cao được. Tất nhiên bù lại, thời gian tu luyện của ngươi sẽ không quá dài, hơn nữa lại là một đường thẳng tiến. Theo ta dự đoán thì cao nhất ngươi cũng chỉ có thể đạt tới Tạo hóa kỳ mà thôi. Có điều như vậy cũng đủ để ngươi thực hiện hai lời hứa đó rồi. Dù rằng ngươi không thể đứng trên đỉnh kim tự tháp nhưng tầng lớp cao cấp thì ngươi vẫn là có một vị trí. Ngươi… thấy giải pháp này thế nào?
Tiểu Phàm không trả lời ngay mà hỏi:
- Vậy xin hỏi tiền bối, giải pháp còn lại thì thế nào?
- Ừm… phương pháp thứ hai thì hết sức nguy hiểm, thập phần thì là cửu tử, nhất sinh, chỉ sợ lúc đó có thất bại thì chính là kết cục hôi yên phi diệt, không thể đầu thai. Đơn giản mà nói thì giải pháp này chính là giúp ngươi cải thiện tư chất, giúp ngươi sở hữu tư chất đạt được yêu cầu của ta! Nhưng… ngươi sẽ có cơ hội đi tới cuối con đường! Sao đây? Tiểu tử ngươi sẽ chọn giải pháp nào? Hãy nhớ bốn chữ hôi yên phi diệt đó…
Tiểu Phàm im lặng. Hắn suy nghĩ thật kĩ. Hắn sẽ chọn mạo hiểm để đạt đỉnh cao, hay sẽ chọn an toàn nhưng vẫn đạt được thành tựu nhất định? Thực chất với tính khí của người trẻ tuổi, hắn sẽ không ngại ngần mà chọn con đường thứ hai. Nhưng trong tính cách Tiểu Phàm lại có thêm một phần cẩn thận, cho nên hắn còn phân vân chưa quyết định được. Hắn chính là lo lắng nếu giả như giải pháp thứ hai thất bại, hắn sẽ tan thành mây khói không thể đầu thai lần nữa và như thế cũng tức là… hắn sẽ không bao giờ còn cơ hội đi tìm lại nàng nữa, hắn sẽ thất ước với nữ tử mà hắn yêu nhất cuộc đời.
- Sao hả? Không lựa chọn được à?
Nhất Tiêu hỏi.
- Vãn bối…
Tiểu Phàm do dự không quyết.
- Vãn bối chọn phương pháp thứ hai!
Tiểu Phàm đột ngột đáp. Đôi mắt hắn sáng ngời lên, dường như hắn vừa thông suốt được điều gì đó.
- HẾT CHƯƠNG 6 -
/92
|