- Khảo nghiệm kết thúcccccc... Tất cả dừng tayyyy...
Một giọng nói từ phía thạch môn bỗng vang vọng cả huấn luyện trường. Chính là Hoàng Phi Hiên sau khi xem thời kế, chậm rãi đứng lên tuyên bố.
Lời y vừa ra, tất nhiên tất cả tập huấn viên đều đồng loạt ngừng tay, chẳng ai dám trái lệnh.
Nhóm Tiểu Phàm vui vẻ nhìn nhau, đều thầm nói Cuối cùng cũng kết thúc rồi...
Hoàng Phi Hiên nhảy xuống từ thạch môn, nói tiếp:
- Bây giờ ai đang giữ huy hiệu trong tay thì đem tới đây. Ai đủ điều kiện sẽ tiếp tục huấn luyện. Ai không đủ điều kiện sẽ trực tiếp phải rời khỏi Vô Định Chi Địa trong ngày hôm nay. Trừ những bị thương thì sẽ được ở lại tới khi khôi phục...
Mọi người không ai bảo ai, xếp thành một hàng dài hướng tới chỗ thạch môn. Còn những người bị thương thì lập tức có một số người mặc trang phục màu cam, không biết xuất hiện từ bao giờ, khiêng đi. Những người không có huy hiệu trong tay thì cũng được một số người trong đoàn áo cam hướng dẫn rời khỏi huấn luyện trường. Trên sân nhanh chóng chỉ còn lại hơn bốn mươi người.
Đám Tiểu Phàm dìu nhau tiến tới xếp hàng. Tiểu Phàm nói:
- Xem ra đám người bên Hoàng Phủ Tiếu cũng nhanh tay ha... Không ngờ cũng tới ba người ở lại để nộp huy hiệu.
Trường Hồng gật đầu, lại cũng nói:
- Ngươi xem. Nhóm tên vương tử kia cũng không tệ. Cũng kiếm được năm chiếc...
Bỗng nhiên một tiếng thét vang lên làm mọi người phải chú ý.
- Cái gì? Không thể nào!
Tiểu Phàm nghiêng người nhìn lên trên. Nguyên lại người vừa hét lên là người nam tử đứng đầu hàng. Y vừa giao huy hiệu cho Hoàng Phi Hiên.
- Sao lại như vậy? Cái này... cái này... Ông lừa ta.
Hoàng giáo quan lạnh nhạt nói:
- Huy hiệu của ngươi là giả. Ngươi không đủ tiêu chuẩn.
Thì ra người tập huấn viên không hề phát hiện ra chuyện huy hiệu giả, huy hiệu thật. Cho nên bây giờ mới tức giận như vậy. Cũng phải thôi. Dù sao cũng là thiên tân vạn khổ mới kiếm được một cái huy hiệu. Y chắc mẩm là qua, ai dè lại phát hiện mình thất bại ở phút cuối cùng. Không tức giận mới là lạ.
Nam tử này còn chưa kịp nói thêm gì, bỗng nhiên đã có hai người mặc áo cam chạy tới, kéo hắn rời khỏi. Trên đường bị lôi đi, người kia thậm chí còn chửi rủa, nhưng chẳng mấy chốc đã không còn nghe thấy tiếng gào thét của y.
Hoàng Phi Hiên thản nhiên kiểm tra huy hiệu cho người tiếp theo. Dường như trong đầu y chưa từng có chuyện vừa rồi xảy ra.
Có một tràng cảnh vừa rồi, lúc sau cũng có tầm chục người rời khỏi. Xem ra họ đã kiểm tra lại huy hiệu của mình, rồi tự động ra khỏi hàng. Dù sao họ cũng không muốn đưa lên kiểm tra làm gì nữa cho mất mặt.
Việc kiểm tra diễn ra cũng khá nhanh. Cuối cùng trong sân chỉ còn lại đúng ba mươi người. Ba mươi người này Tiểu Phàm cũng nhận biết tới hai phần ba. Mười người thuộc liên minh của Tiểu Phàm và Lã Kì. Năm người của tên Vương tử. Ba người của Hoàng Phủ Tiếu (gồm bản thân y, tam sư đệ - Kha Nam Thiên, và nam tử đầu trọc – Lưu Tái Hưng). Đại bàn tử dùng trọng kiếm - Dương Tỉnh. Nam tử to cao ngồi dưới gốc cây. Và thần bí nữ tử mặc tử sắc y phục. Tổng cộng là hai mươi mốt người. Chín người còn lại thì hắn không để ý từ đầu, nhưng cũng hiểu rằng họ không hề đơn giản.
Ba mươi người hoàn thành khảo nghiệm, Hoàng Phi Hiên cũng không nói nhiều, chỉ nói hai tiếng chúc mừng, rồi bảo người dẫn họ đi nghỉ ngơi. Y nói ngày mai, huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu. Tối nay tốt nhất cả đám nên nghỉ ngơi cho sớm.
Tiểu Phàm được một người mặc áo cam dẫn đi. Hắn nhanh chóng tới được kí túc xá nam. Nơi gọi là kí túc xá này chính là một loạt các ngôi nhà cấp bốn bằng gỗ được dựng sơ sài, kiểu cách chả khác gì ngôi nhà ban đầu hắn tỉnh dậy, chỉ có điều kích cỡ thì nhỏ hơn. Bên trong căn nhà Tiểu Phàm được phân chỉ có một chiếc giường đơn, một cái chậu rửa mặt, một cái giá đèn, một cái thùng nước. Và thế là hết. Đúng là đơn sơ đến quá thể! Người dẫn đường đưa hắn đến nơi, cũng chẳng dặn dò gì thêm, cứ thế rời khỏi, thậm chí Tiểu Phàm chỉ kịp với theo nói đa tạ thì bóng y đã khuất nơi ngã rẽ cuối con đường.
Tiểu Phàm đóng cửa phòng lại, lê lết về chiếc giường, rồi nằm xuống cái phịch. Bây giờ hắn mới thấy cơn mệt mỏi kéo đến. Đúng là... khảo nghiệm này cũng quá đáng quá thể. Hại ta sức cùng lực kiệt. Nằm trên giường một lúc, hắn chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu xếp bằng. Hắn biết bây giờ tuy mệt nhưng cũng chính là lúc thích hợp nhất để luyện công. Thần Ma lực bắt đầu theo sự dẫn dắt của hắn chảy đi các đường kinh mạch trong cơ thể...
- Kẻng... Kẻng... Kẻng...
Ba tiếng kẻng đánh thức Tiểu Phàm khỏi trạng thái tu luyện. Hiện tại hắn cũng đã hồi phục được bảy phần sức lực, cơ thể cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều.
Hắn mở cửa ngó đầu ra. Bên ngoài không ngờ cũng đã có khá nhiều người. Khi trưa, vì khá mệt mỏi, với cũng bỡ ngỡ nên nhận phòng cái là hắn vào phòng đóng cửa luôn, cũng không nghĩ tới chuyện đến chào hỏi mấy người hàng xóm. Bây giờ, có tiếng kẻng, mọi người đều ra khỏi phòng, hắn mới có cơ hội chào hỏi. Hắn để ý mọi người ở đây ăn mặc cùng một kiểu quần áo giống nhau, tuy nhiên màu sắc thì có phân biệt. Có người mặc y phục màu vàng, có người mặc màu xanh dương, có người lại mặc màu xanh da trời... Hắn đoán đây là võ phục chung ở đây, còn màu sắc thì chắc là chia cấp độ, hay là chia nhóm gì đó.
Thấy một người mặc đồ màu vàng bên cạnh, Tiểu Phàm tiến lại bắt chuyện.
- Xin chào huynh đài. Đệ tên là Lâm Tiểu Phàm. Đệ mới đến.
Người kia nhìn hắn, cười thân thiện nói:
- Ồ. Xin chào. Người mới hả? Chắc là còn nhiều bỡ ngỡ. Ta là Bạch Hoạch. Cứ gọi ta là Bạch ca.
- Bạch ca... Có gì mong huynh giúp đỡ.
- Tất nhiên. Có gì không hiểu cứ hỏi ta.
Hai người rất nhanh chóng kết bạn. Tiểu Phàm hỏi ra mới biết, tiếng kẻng vừa rồi là tiếng kẻng báo đến giờ đi ăn cơm. Mọi người nghe tiếng kẻng này đều rời khỏi phòng để tới nhà ăn. Ở đây cái gì cũng hoạt động dựa trên tiếng kẻng hết. Sáng sớm, lúc bốn rưỡi, một tiếng kẻng là để gọi dậy. Hai tiếng kẻng là để tập trung. Đến giờ ăn thì sẽ có ba tiếng kẻng. Bốn tiếng kẻng là đến giờ giải lao. Ngoài ra còn một loại kẻng liên hồi nữa, đó là kẻng báo động. Lúc đó sẽ có người vừa kẻng vừa hô, thí dụ như là: “Tập huấn viên hoàng cấp tập trung trong ba phút tại huấn luyện trường...”, hay là “Toàn bộ học viên Thanh Long đường tập hợp ngay lập tức tại hậu sơn”... Nói chung là có rất nhiều kiểu báo động. Thành phần và địa điểm là không đoán trước, cho nên mọi người chỉ cần nghe tiếng kẻng vượt quá bốn dù đang làm gì cũng dừng lại hết. Có thể nói kiểu kẻng báo động này là cái ai cũng ghét cay ghét đắng cả. Tiểu Phàm nghe Bạch Hoạch giới thiệu tới đây thì liền nghĩ tới kiểu báo động đột xuất trong quân đội mà hắn thường nghe người ta kể ở kiếp trước. Nghĩ đoạn, hắn cũng thấy cái nơi này giống một cái trại tập huấn bộ đội thật...
Ngoài ra ở nơi này còn có vài điều cần lưu ý nữa. Đầu tiên là về các sắc phục ở đây. Sắc phục này tượng trưng cho cấp độ của tập huấn viên, từ thấp tới cao là: xích (đỏ), hoàng (vàng), lam (xanh da trời), thanh (xanh dương), tử (tím). Tổng cộng năm cấp độ. Cấp độ này phản ánh thực lực của tập huấn viên. Bạch Hoạch nói tập huấn ở đây không có thời gian kiểm tra đinh kì. Bởi thế chỉ cần ngươi thấy mình đủ khả năng thì đến chỗ giáo quan phụ trách để đăng kí khảo nghiệm, nếu qua thì ngươi được lên cấp, còn nếu trượt, thường nhẹ thì ba ngày nằm giường, nặng thì mươi bữa hôn mê. Lại nói lên cấp thì được cái gì? Lên cấp thực ra chỉ được có mỗi một điều: đó là được huấn luyện ở cấp cao hơn. Nhưng được huấn luyện cũng chính là điều tập huấn viên mong muốn có được khi tới đây. Vả lại, cấp cao tất nhiên sẽ được nhiều người kính nể hơn, đó cũng là một điểm cộng. Biết thì biết vậy, nhưng mọi người ở đây vẫn hay nói đùa rằng hành động đi thi lên cấp chính là tự xin được ngược đãi ở cấp độ cao hơn mà thôi. Bên cạnh đó, Bạch Hoạch còn nói thêm một điểm nữa về mấy cái cấp độ này. Đó là tuy nơi này không có kiểm tra định kì, và cũng chẳng giới hạn thời gian ở lại tu luyện của tập huấn viên. Nhưng muốn rời khỏi đây, thì tập huấn viên ít nhất phải đạt hoàng sắc cấp độ, nếu không, có khóc lóc ỷ ôi, hay cầu xin thế nào cũng chẳng ra được.
Còn về cái gọi là Thanh Long thì chính là tên gọi của một đường trong tứ đường: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Tập huấn viên được chia vào bốn đường này cho dễ quản lý và cũng là để tạo sự cạnh tranh. Cứ một thời gian thì Vô Định Chi Địa lại tổ chức một cuộc thi cướp cờ cho bốn đường. Đường nào thắng thì sẽ có đãi ngộ đặc biệt. Khu kí túc của Tiểu Phàm và Bạch Hoạch hiện tại là kí túc của Thanh Long đường.
Vừa nói, vừa đi, hai người đã nhanh chóng trông thấy phòng ăn tập thể...
Nơi này là một ngôi nhà rất lớn, dựng từ gạch nung chắc chắn, sức chứa khoảng tầm ba, bốn trăm người. Bên trong lúc này đã khá đông đúc, dường như không có trật tự ngồi cố định. Tiểu Phàm theo Bạch Hoạch tới quầy lấy đồ ăn, đang định ngồi xuống thì trông thấy hai người Tôn Kinh, Lã Kì đang vẫy tay. Tiểu Phàm nói với Bạch Hoạch một tiếng, rồi nhanh chóng chạy về phía kia nhập bọn.
Ba người ngồi xuống, nhìn phần cơm của nhau đều chỉ biết cười khổ. Cơm căn bản không thiếu nhưng thức ăn thì thiếu thốn quá đáng. Mỗi người chỉ có một miếng thịt bằng hai ngón tay, với một gắp rau xào hoặc luộc. Nhìn qua đã ngán ngẩm. Nhưng dù sao cũng khá đói, với lại cảm giác háo hức khiến họ mau chóng bỏ qua điều này. Ba người bắt đầu tán gẫu. Đầu tiên là hỏi có nhìn thấy những người khác không, ba người đều chỉ lắc đầu, nói là không biết. Tiếp tới Tiểu Phàm chia sẻ những điều mới biết về nơi này, như là sắc phục cấp độ, tiếng kẻng, rồi chuyện của tứ đường. Nói tới đây thì biết Lã Kì hiện đang thuộc Bạch Hổ đường. Tôn Kinh thì thuộc Huyền Vũ đường, cũng chính là đương kim vô địch năm ngoái của tứ đường chi hội. Tuy không cùng một đường, nhưng ba người không những không hề tiếc nuối mà ngược lại còn thấy hưng phấn. Nam nhân chính là như vậy, khiêu chiến, cạnh tranh lẫn nhau là điều mà họ hứng thú nhất. Mọi người ăn cũng gần hết suất cơm thì đột nhiên có bốn người từ bốn phía đồng loạt đứng dậy bước tới trước quầy lấy đồ ăn. Họ vừa đứng dậy, cả căn phòng vang lên những tiếng hò reo, vỗ tay không ngớt. Ba người Tiểu Phàm nhìn trang phục bốn ngươi kia, lập tức hiểu ra lý do. Bốn người bọn họ, ba nam một nữ, không ngờ đều mặc tử sắc y phục! Tiểu Phàm hai mắt sáng rỡ, Cường giả đây rồi!
Một thanh niên người cao dong dỏng nhưng nhìn có vẻ hơi gầy bước lên trước, ra hiệu cho mọi người trật tự. Y nói:
- Lễ nhận thành viên thường niên của tứ đường chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau đây. Mọi người trật tự nào.
Tiếng ồn ào nhanh chóng lắng xuống, nhưng giọng xì xào vẫn không ngớt.
- Ây, Chu Tước Đường Chủ ngày càng xinh đẹp nha.
- Hắc hắc, nghe nói Bạch Hổ đường chủ và nàng ta dạo gần đây đang qua lại đó. Đúng là có phước mà.
- Này, ngươi biết gì không? Nghe nói Thanh Long đường chủ năm nay có bước tiến lớn về tu vi. Không chừng có thể đưa chiến thắng về cho Thanh Long đường trong cuộc thi năm nay.
- Nè. Não ngươi có vấn đề à? Bộ không thấy năm ngoái Huyền Vũ đường bọn ta áp đảo thế nào sao? Hừ Huyền Vũ đường chủ chả nhẽ không có tiến bộ hay sao?
- Ờ. Nói cũng phải..
...
Người nam tử cao gầy tiếp tục:
- Như mọi năm, lần này chúng ta có ba mươi tập huấn viên mới, cũng chính là luồng máu mới cho tứ đường. Ta là Trần Cát, Thanh Long đường chủ đương nhiệm, trước tiên gửi tới các tân tập huấn viên lời chào mừng nồng nhiệt nhất từ những người đã đi trước...
Mọi người vỗ tay hưởng ứng.
Trần Cát tiếp:
- Danh sách thành viên mới chúng ta đã nắm trong tay. Bây giờ dựa theo thứ hạng tứ đường chi hội lần trước, xin mời các vị đường chủ lần lượt lên đọc danh sách. Đầu tiên là Khúc Vô Tà – Huyền Vũ đường. Xin mời...
Một nam tử đầu húi cua, thân hình tuy thấp nhưng bù lại cơ bắp rất kinh nhân bước lên. Y lôi ra một cuộn trục, bắt đầu đọc tên các tân thành viên của Huyền Vũ đường.
Người tiếp theo là Chu Tước đường chủ. Đó là người nữ tử duy nhất trong nhóm bốn người. Nàng ta từ dáng điệu tới nét mặt đều rất sắc sảo, danh tự là Trương Hiểu Linh.
Người thứ ba là nam tử cao gầy ban đầu – Trần Cát.
Và người còn lại tên là La Thám – Bạch Hổ đường chủ.
Mỗi tân tập huấn viên khi được sướng tên đều bước lên trước đường chủ của mình chào hỏi và nhận huy hiệu đại diện của đường đó. Cứ một cái tên được đọc lên, tập huấn viên phía dưới lại ầm ĩ reo hò. Trong tứ đường, đáng chú ý nhất là Chu Tước đường. Thứ nhất là họ quân số rất ít, vỏn vẹn năm nay nhận có năm người mà thôi. Nhưng năm người này, toàn bộ đều là nữ nhân cả. Cứ người của Chu Tước đường lên nhận huy hiệu, là đám nam nhân phía dưới lại bàn tán rầm rầm. Nào là cô nương này ba vòng chuẩn quá. Nào là cô này khả ái, cô kia lãnh ngạo có khí chất. Rồi là năm nay Chu Tước đường bội thu. Người huýt sáo, người đập bàn... Nói chung là đủ chuyện, đủ lời, đủ loại hành động khác nhau.
Tiểu Phàm cũng đã biết được đặc điểm của tứ đường phân chia thế nào. Người của Chu Tước thì không cần nói, đặc điểm duy nhất chính là phải là nữ nhân. Người của Bạch Hổ đường thì nghe mấy người xung quanh nói, đặc điểm chung là tấn công rất mạnh. Người của Huyền Vũ đường thì trái ngược, phòng thủ đặc biệt kiên cố, cẩn mật. Còn người của Thanh Long đường thì thiên về tốc độ và kĩ xảo.
Tiểu Phàm đồng thời cũng đã nắm được thông tin của đám tân tập huấn viên.
Trường Hồng, Ái Thượng và nữ tử thần bí – Bành Nhiên, không cần đoán cũng biết là phải về Chu Tước đường.
Tôn Kinh và Hoàng Phủ Tiếu thì về Huyền Vũ đường. Nghĩ đến Kim Cang Chi Thân của Hoàng Phủ Tiếu, rồi lại nghĩ đến cái mai rùa, Tiểu Phàm tự nhiên phì cười.
Tên Vương tử hóa ra tên là Trịnh Cẩn, đúng là họ của hoàng tộc Thương Lan quốc, không ngờ lại về Thanh Long đường. Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của Tiểu Phàm, hắn chỉ biết thở dài vì những tháng ngày không yên sắp tới.
Đại bàn tử Dương Tỉnh, Lã Kì và nam tử cao lớn ngồi dưới gốc cây trong khảo nghiệm của Hoàng Phi Hiên thì đều về Bạch Hổ đường.
Sau khi kết thúc phần đọc danh sách và nhận huy hiệu, tứ đường chủ nói thêm mấy câu kết thúc chương trình, rồi bảo đám tân tập huấn viên về nghỉ sớm. Họ dù sao cũng từng trải qua đoạn thời gian đầu tiên, tất nhiên hiểu rõ ngày đầu tiên háo hức mà mệt mỏi thế nào.
Tiểu Phàm tạm biệt mấy người bạn rồi rảo bước đi về phía phòng mình. Hiện tại cũng đã là bảy giờ tối...
Hắn tắm rửa rồi thay đồ mới được phát. Sau đó nhanh chóng tiến vào tu luyện Ma Kinh, cảm giác đột phá đệ nhị kinh mạch đã càng đến gần hơn.
...
- Keng keng keng keng keng...
Liên hoàn những tiếng kẻng vang lên giữa đêm tại Vô Định Chi Địa.
- Toàn bộ học viên xích cấp tập trung tại huấn luyện trường trong ba phút.
- Keng keng keng keng...
Tiểu Phàm đang tu luyện, giật mình mở mắt. Vừa nghe hai chữ “xích cấp”, hắn vớ vội đôi giày bên giường, luống cuống mặc đồ. Mắt liếc cái thời kế đầu giường, tức mình chửi một tiếng con mẹ nó. Bây giờ là không giờ một phút! Hoàng Phi Hiên nói “ngày mai, huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu”, không ngờ cái ngày mai của y cũng thật là chính xác đến quá đáng.
Vừa lao ra ngoài, áo quần còn xộc xệch, Tiểu Phàm đã thấy mấy người mặc xích sắc y phục phóng vụt qua. Hắn cũng bị tinh thần gấp gáp của họ ảnh hưởng, chạy vội về hướng huấn luyện trường.
Đúng ba phút sau, ba mươi tân tập huấn viên đã có mặt tại Thao Luyện Trường. Mấy người con gái đầu tóc còn bù xù, mắt vài người còn kèm nhem không khỏi phải dụi dụi. Hoàng Phi Hiên đã đứng sẵn ở dưới thạch môn từ bao giờ. Thấy người cuối cùng đã đến, y quát lớn:
- Xếp thành ba hàng cho ta.
Mọi người vội vã, nhốn nháo xếp thành hàng. Tuy tác phong còn vụng về nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.
- Như ta đã nói. Huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu vào ngày hôm nay.
Nói đoạn, Hoàng Phi Hiên khua tay vào không trung, ba cái túi vải rơi bịch xuống đất.
- Lần lượt từng người lên đây lấy đồ. Mỗi người lấy bốn cái vòng cho ta.
Mọi ngươi chưa hiểu gì, nhưng nhìn thiết diện giáo quan (mấy người cấp trên đều gọi Hoàng Phi Hiên như vậy nên đám Tiểu Phàm mới biết), ai dám chậm trễ.
- Đeo vào hai tay hai chân.
Hoàng Phi Hiên đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn.
Tiểu Phàm nhìn mấy cái vòng trong tay, chẳng kịp đánh giá, cũng như mọi người nhanh chóng đeo vào. Đeo vào rồi, Tiểu Phàm mới nhận ra bốn cái vòng này để làm gì. Tay chân đều đột nhiên nặng chĩu, lại còn như bị hút vào nhau, ai mà không biết cái này là phụ trọng trang bị (trang bị tăng nặng sử dụng trong huấn luyện thể chất). Lại còn là loại trang bị có từ tính, tự hút dính lấy nhau, hạn chế hoạt động của người sử dụng vô cùng...
Hoàng Phi Hiên thấy mọi người đã đeo lên phụ trọng, chỉ hô một tiếng:
- Chạy.
Rồi y tự mình dẫn đầu đoàn chạy khỏi thao luyện trường.
...
Chẳng biết phải chạy trong bao lâu, chỉ biết khi Tiểu Phàm về đến phòng, trời đã tảng sáng. Hắn mệt đến độ phải chống tay vào tường, lê lết về giường rồi nằm thẳng cẳng. Quần áo thì ướt nhẹp mồ hôi, tóc thì bết lại với dính đầy bụi đất do mấy lần hắn chạy bị ngã, những hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm nữa... Vừa nằm cái, hai mắt hắn đã trĩu xuống, tự đi vào giấc ngủ.
...
- Leo lên thác đó cho ta...
Hoàng Phi Hiên chỉ lên đỉnh thác, vừa nói vừa thúc giục đám tân tập huấn viên.
- Chạy thêm một vòng núi cho ta...
Y tức giận quát vào đám tân tập huấn viên chạy về trễ.
- Đánh.
Y ném vũ khí cho đám tập huấn viên, rồi đứng lui ra.
- Tên vô dụng nhà ngươi. Có leo cây mà cũng không leo được.
Nói đoạn, y cho Tiểu Phàm một cái bạt tai tóe lửa.
- Khóc lóc cái gì? Có bơi mà làm không được. Xuống cho ta.
Hoàng Phi Hiên quật một cái, Trường Hồng gào thét, bay thẳng xuống thác nước!
- Né né né... chỉ biết né rồi dùng tiểu xảo. Thanh Long đường dùng tốc độ để tấn công không phải để chạy. Né nữa đi. Né nữa đi.
Cứ quát một câu, Hoàng Phi Hiên lại tung một cú trời giáng vào mặt Trịnh Cẩn.
- Lâm Tiểu Phàm. Ngươi có biết mình thuộc Thanh Long đường không hả? Chậm hơn cả con rùa Hoàng Phủ Tiếu rồi...
Tiểu Phàm lãnh ngay một đạp vào mông.
- Ăn ăn ăn... ăn cái con mẹ ngươi!
Hoàng Phi Hiên tức giận dùng chân dẫm đầu bàn tử Dương Tỉnh dập xuống đất.
...
Ngày tháng của đám người Tiểu Phàm ở đây nhanh chóng trôi qua. Ngày nào cũng là huấn luyện và huấn luyện. Ngày nào cũng là địa ngục chi trung. Hết chạy, bơi, đánh nhau thì tới lăn lộn, leo trèo, gánh nước, thậm chí dùng tay không đào đất trồng cây cũng có... Không tập luyện ban ngày thì là báo động đột xuất ban đêm hoặc lúc ăn cơm... Ngày nào đám người cũng về phòng trong tình trạng bẩn thỉu, sống dở chết dở. Mấy cô nương như Trường Hồng, Ái Thượng, thậm chí là đại bàn tử cũng có lúc khóc lóc, nước mắt nước mũi tùm lum. Tiểu Phàm cũng mấy lần xung động, xông lên phản kháng, hậu quả là hắn nằm liệt giường ba ngày. Lã Kì cũng một bộ dáng như thế, y cũng có lần vì liên thủ với Tiểu Phàm “nổi dậy” mà bị thiết diện giáo quan đánh cho bất tỉnh hai ngày hai đêm. Tên Vương tử Trịnh Cẩn thì mấy lần lôi quyền thế ra dọa nạt, bị Hoàng Phi Hiên giáo huấn, treo ngược lên cây, nhịn đói nhịn khát năm ngày, tới lả cả đi, phải tịnh dưỡng hơn một tuần mới bình phục... Tựu chung, nhóm tập huấn viên không ai là chưa từng chịu khổ dưới tay Hoàng giáo quan. Phẫn uất có, sợ hãi có, căm tức có, kính phục có,...mọi cung bậc cảm xúc một người người học trò có thể có đối với thầy giáo, tập huấn viên bọn họ đều nếm qua.
...
Một năm sau...
Tiểu Phàm gỡ huy hiệu Thanh Long đường xuống khỏi ngực, tháo hơn chục chiếc vòng phụ trọng ra, mặc đồng phục của Vô Cực Học viện vào, từ từ mở cửa phòng, lại chợt nghe...
- Keng keng keng keng...
- Toàn bộ học viên xích cấp tập trung tại Du Vân thác...
Chính là tiếng kẻng báo động.
Một tập huấn viên mặc xích sắc y phục chạy vụt qua, vẫy tay chào Tiểu Phàm:
- Lâm ca...
Tiểu Phàm cười cười gật đầu, nói:
- Cố lên nha.
Đoạn, hắn chậm rãi rời khỏi khu kí túc Thanh Long đường. Tới trước một căn nhà gỗ, nhìn kĩ thì chính là căn nhà gỗ mà bốn ngươi Tiểu Phàm tỉnh dậy lần đầu tiên vào một năm trước. Hắn đưa tay lên định gõ cửa thì một giọng nói lãnh đạm vang lên:
- Tiểu Phàm hả? Con vào đi.
Tiểu Phàm mỉm cười đẩy cửa vào, nói:
- Sư phụ hảo.
Nam tử ngồi một mình đánh cờ giữa phòng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ ừ một tiếng. Y không phải ai khác, chính là Lôi Hoành Thiên.
- Sư phụ, con quyết định rồi.
Tiểu Phàm đặt mấy cái vòng phụ trọng, một bộ võ phục và huy hiệu Thanh Long đường xuống ghế.
- Ừ. Nhớ cuộc sống bên ngoài rồi sao?
Lôi Hoành Thiên đặt một quân cờ xuống, hỏi.
Tiểu Phàm gãi đầu, chỉ cười cười không nói gì.
Lôi Hoành Thiên lấy từ trong người ra một cái lệnh bài, trên có chữ Vô triện nổi, đặt lên bàn. Y nói:
- Nếu con đã muốn rời khỏi thì ta cũng không cản. Dẫu sao con cũng đủ điều kiện rời khỏi rồi. Cầm lấy lệnh bài này, sau này con đã là người của Vô Định Chi Địa rồi, sau này nếu còn muốn tiếp tục huấn luyện thì có thể quay lại. Tới chỗ truyền tống trận đi.
Tiểu Phàm nhận lấy lệnh bài, cất vào trong tay nải, hơi ngần ngừ, hỏi:
- Sư phụ, người có thể nói giúp con một tiếng với mấy người đại sư huynh được không?
Lôi Hoành Thiên cười, hỏi:
- Không dám từ biệt à?
Tiểu Phàm ngại ngùng cười, đáp:
- Con không giỏi mấy khoản chia tay này.
Lôi Hoành Thiên khoát tay, gật đầu:
- Được rồi. Thôi đi đi.
Tiểu Phàm nói lời chào biệt sư phụ, rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn rời khỏi được một lúc, Lôi Hoành Thiên từ từ mở cửa ra ngoài, nói:
- Mấy đứa cũng nghe nó từ biệt rồi đó. Ta khỏi phải chuyển lời nữa...
Đám mấy người Tôn Kinh, Tương Ngạn, Ái Thượng, Trường Hồng, Lã Kì bước ra từ bên hông nhà chỉ nhìn nhau cười cười. Trường Hồng bịu môi, nói:
- Hừ. Tên tiểu đệ đệ nhát gan. Chào tạm biệt cũng không dám. Phí công ta chuẩn bị bánh cho hắn.
Lã Kì cười cười, nói:
- Sư cô. Hay là hắn không ăn thì cho bọn ta đi...
Trường Hồng hua hua chiếc phi đao, nói:
- Muốn ăn thì chỉ có cái này thôi.
Lã Kì cười hì hì, lùi lại mấy bước...
...
Giữa sân một đình viện tại Tử Vân thành nội...
- Chíu...
Một quần sáng bùng lên rồi tắt dần.
Thân ảnh Tiểu Phàm dần hiện ra.
- Mời.
Một người mặc y phục giống tiểu nhị hơi cúi người, nói với Tiểu Phàm.
- Làm ơn dẫn đường.
Tiểu Phàm vui vẻ hoàn lễ.
Hóa ra đây là hậu viện của một khách điếm, hẳn là một chi nhánh ngầm của Vô Cực Chi Địa dùng để liên hệ với thế giới bên ngoài. Khi Tiểu Phàm ra đến tiền viện mới thấy đông đúc ra sao. Hiện tại là giữa trưa, rất nhiều người đến nơi này ăn uống.
Trên đường đi, người tiểu nhị có mời Tiểu Phàm ở lại dùng bữa trưa, nhưng hắn từ chối, nói là có việc gấp, chỉ đưa tiền cho tiểu nhị, nhờ hắn mua cho một con ngựa làm phương tiện đi đường. Tuy Tử Vân Thành chỉ cách Vô Cực Sơn một canh giờ đi bộ, nhưng Tiểu Phàm trong lòng không hiểu sao vẫn thấy vội vã muốn về học viện ngay. Có lẽ là cảm giác nhớ “nhà” cũng nên. Người tiểu nhị không nhận tiền của Tiểu Phàm. Y nói là đã được dặn trước, nếu Tiểu Phàm có yêu cầu gì thì cứ việc y theo phục vụ, không được phép nhận tiền của hắn. Tiểu Phàm nói cảm tạ rồi nhận lấy con khoái mã, phóng nhanh ra khỏi nội thành...
- Hết Chương 62 -
Một giọng nói từ phía thạch môn bỗng vang vọng cả huấn luyện trường. Chính là Hoàng Phi Hiên sau khi xem thời kế, chậm rãi đứng lên tuyên bố.
Lời y vừa ra, tất nhiên tất cả tập huấn viên đều đồng loạt ngừng tay, chẳng ai dám trái lệnh.
Nhóm Tiểu Phàm vui vẻ nhìn nhau, đều thầm nói Cuối cùng cũng kết thúc rồi...
Hoàng Phi Hiên nhảy xuống từ thạch môn, nói tiếp:
- Bây giờ ai đang giữ huy hiệu trong tay thì đem tới đây. Ai đủ điều kiện sẽ tiếp tục huấn luyện. Ai không đủ điều kiện sẽ trực tiếp phải rời khỏi Vô Định Chi Địa trong ngày hôm nay. Trừ những bị thương thì sẽ được ở lại tới khi khôi phục...
Mọi người không ai bảo ai, xếp thành một hàng dài hướng tới chỗ thạch môn. Còn những người bị thương thì lập tức có một số người mặc trang phục màu cam, không biết xuất hiện từ bao giờ, khiêng đi. Những người không có huy hiệu trong tay thì cũng được một số người trong đoàn áo cam hướng dẫn rời khỏi huấn luyện trường. Trên sân nhanh chóng chỉ còn lại hơn bốn mươi người.
Đám Tiểu Phàm dìu nhau tiến tới xếp hàng. Tiểu Phàm nói:
- Xem ra đám người bên Hoàng Phủ Tiếu cũng nhanh tay ha... Không ngờ cũng tới ba người ở lại để nộp huy hiệu.
Trường Hồng gật đầu, lại cũng nói:
- Ngươi xem. Nhóm tên vương tử kia cũng không tệ. Cũng kiếm được năm chiếc...
Bỗng nhiên một tiếng thét vang lên làm mọi người phải chú ý.
- Cái gì? Không thể nào!
Tiểu Phàm nghiêng người nhìn lên trên. Nguyên lại người vừa hét lên là người nam tử đứng đầu hàng. Y vừa giao huy hiệu cho Hoàng Phi Hiên.
- Sao lại như vậy? Cái này... cái này... Ông lừa ta.
Hoàng giáo quan lạnh nhạt nói:
- Huy hiệu của ngươi là giả. Ngươi không đủ tiêu chuẩn.
Thì ra người tập huấn viên không hề phát hiện ra chuyện huy hiệu giả, huy hiệu thật. Cho nên bây giờ mới tức giận như vậy. Cũng phải thôi. Dù sao cũng là thiên tân vạn khổ mới kiếm được một cái huy hiệu. Y chắc mẩm là qua, ai dè lại phát hiện mình thất bại ở phút cuối cùng. Không tức giận mới là lạ.
Nam tử này còn chưa kịp nói thêm gì, bỗng nhiên đã có hai người mặc áo cam chạy tới, kéo hắn rời khỏi. Trên đường bị lôi đi, người kia thậm chí còn chửi rủa, nhưng chẳng mấy chốc đã không còn nghe thấy tiếng gào thét của y.
Hoàng Phi Hiên thản nhiên kiểm tra huy hiệu cho người tiếp theo. Dường như trong đầu y chưa từng có chuyện vừa rồi xảy ra.
Có một tràng cảnh vừa rồi, lúc sau cũng có tầm chục người rời khỏi. Xem ra họ đã kiểm tra lại huy hiệu của mình, rồi tự động ra khỏi hàng. Dù sao họ cũng không muốn đưa lên kiểm tra làm gì nữa cho mất mặt.
Việc kiểm tra diễn ra cũng khá nhanh. Cuối cùng trong sân chỉ còn lại đúng ba mươi người. Ba mươi người này Tiểu Phàm cũng nhận biết tới hai phần ba. Mười người thuộc liên minh của Tiểu Phàm và Lã Kì. Năm người của tên Vương tử. Ba người của Hoàng Phủ Tiếu (gồm bản thân y, tam sư đệ - Kha Nam Thiên, và nam tử đầu trọc – Lưu Tái Hưng). Đại bàn tử dùng trọng kiếm - Dương Tỉnh. Nam tử to cao ngồi dưới gốc cây. Và thần bí nữ tử mặc tử sắc y phục. Tổng cộng là hai mươi mốt người. Chín người còn lại thì hắn không để ý từ đầu, nhưng cũng hiểu rằng họ không hề đơn giản.
Ba mươi người hoàn thành khảo nghiệm, Hoàng Phi Hiên cũng không nói nhiều, chỉ nói hai tiếng chúc mừng, rồi bảo người dẫn họ đi nghỉ ngơi. Y nói ngày mai, huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu. Tối nay tốt nhất cả đám nên nghỉ ngơi cho sớm.
Tiểu Phàm được một người mặc áo cam dẫn đi. Hắn nhanh chóng tới được kí túc xá nam. Nơi gọi là kí túc xá này chính là một loạt các ngôi nhà cấp bốn bằng gỗ được dựng sơ sài, kiểu cách chả khác gì ngôi nhà ban đầu hắn tỉnh dậy, chỉ có điều kích cỡ thì nhỏ hơn. Bên trong căn nhà Tiểu Phàm được phân chỉ có một chiếc giường đơn, một cái chậu rửa mặt, một cái giá đèn, một cái thùng nước. Và thế là hết. Đúng là đơn sơ đến quá thể! Người dẫn đường đưa hắn đến nơi, cũng chẳng dặn dò gì thêm, cứ thế rời khỏi, thậm chí Tiểu Phàm chỉ kịp với theo nói đa tạ thì bóng y đã khuất nơi ngã rẽ cuối con đường.
Tiểu Phàm đóng cửa phòng lại, lê lết về chiếc giường, rồi nằm xuống cái phịch. Bây giờ hắn mới thấy cơn mệt mỏi kéo đến. Đúng là... khảo nghiệm này cũng quá đáng quá thể. Hại ta sức cùng lực kiệt. Nằm trên giường một lúc, hắn chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu xếp bằng. Hắn biết bây giờ tuy mệt nhưng cũng chính là lúc thích hợp nhất để luyện công. Thần Ma lực bắt đầu theo sự dẫn dắt của hắn chảy đi các đường kinh mạch trong cơ thể...
- Kẻng... Kẻng... Kẻng...
Ba tiếng kẻng đánh thức Tiểu Phàm khỏi trạng thái tu luyện. Hiện tại hắn cũng đã hồi phục được bảy phần sức lực, cơ thể cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều.
Hắn mở cửa ngó đầu ra. Bên ngoài không ngờ cũng đã có khá nhiều người. Khi trưa, vì khá mệt mỏi, với cũng bỡ ngỡ nên nhận phòng cái là hắn vào phòng đóng cửa luôn, cũng không nghĩ tới chuyện đến chào hỏi mấy người hàng xóm. Bây giờ, có tiếng kẻng, mọi người đều ra khỏi phòng, hắn mới có cơ hội chào hỏi. Hắn để ý mọi người ở đây ăn mặc cùng một kiểu quần áo giống nhau, tuy nhiên màu sắc thì có phân biệt. Có người mặc y phục màu vàng, có người mặc màu xanh dương, có người lại mặc màu xanh da trời... Hắn đoán đây là võ phục chung ở đây, còn màu sắc thì chắc là chia cấp độ, hay là chia nhóm gì đó.
Thấy một người mặc đồ màu vàng bên cạnh, Tiểu Phàm tiến lại bắt chuyện.
- Xin chào huynh đài. Đệ tên là Lâm Tiểu Phàm. Đệ mới đến.
Người kia nhìn hắn, cười thân thiện nói:
- Ồ. Xin chào. Người mới hả? Chắc là còn nhiều bỡ ngỡ. Ta là Bạch Hoạch. Cứ gọi ta là Bạch ca.
- Bạch ca... Có gì mong huynh giúp đỡ.
- Tất nhiên. Có gì không hiểu cứ hỏi ta.
Hai người rất nhanh chóng kết bạn. Tiểu Phàm hỏi ra mới biết, tiếng kẻng vừa rồi là tiếng kẻng báo đến giờ đi ăn cơm. Mọi người nghe tiếng kẻng này đều rời khỏi phòng để tới nhà ăn. Ở đây cái gì cũng hoạt động dựa trên tiếng kẻng hết. Sáng sớm, lúc bốn rưỡi, một tiếng kẻng là để gọi dậy. Hai tiếng kẻng là để tập trung. Đến giờ ăn thì sẽ có ba tiếng kẻng. Bốn tiếng kẻng là đến giờ giải lao. Ngoài ra còn một loại kẻng liên hồi nữa, đó là kẻng báo động. Lúc đó sẽ có người vừa kẻng vừa hô, thí dụ như là: “Tập huấn viên hoàng cấp tập trung trong ba phút tại huấn luyện trường...”, hay là “Toàn bộ học viên Thanh Long đường tập hợp ngay lập tức tại hậu sơn”... Nói chung là có rất nhiều kiểu báo động. Thành phần và địa điểm là không đoán trước, cho nên mọi người chỉ cần nghe tiếng kẻng vượt quá bốn dù đang làm gì cũng dừng lại hết. Có thể nói kiểu kẻng báo động này là cái ai cũng ghét cay ghét đắng cả. Tiểu Phàm nghe Bạch Hoạch giới thiệu tới đây thì liền nghĩ tới kiểu báo động đột xuất trong quân đội mà hắn thường nghe người ta kể ở kiếp trước. Nghĩ đoạn, hắn cũng thấy cái nơi này giống một cái trại tập huấn bộ đội thật...
Ngoài ra ở nơi này còn có vài điều cần lưu ý nữa. Đầu tiên là về các sắc phục ở đây. Sắc phục này tượng trưng cho cấp độ của tập huấn viên, từ thấp tới cao là: xích (đỏ), hoàng (vàng), lam (xanh da trời), thanh (xanh dương), tử (tím). Tổng cộng năm cấp độ. Cấp độ này phản ánh thực lực của tập huấn viên. Bạch Hoạch nói tập huấn ở đây không có thời gian kiểm tra đinh kì. Bởi thế chỉ cần ngươi thấy mình đủ khả năng thì đến chỗ giáo quan phụ trách để đăng kí khảo nghiệm, nếu qua thì ngươi được lên cấp, còn nếu trượt, thường nhẹ thì ba ngày nằm giường, nặng thì mươi bữa hôn mê. Lại nói lên cấp thì được cái gì? Lên cấp thực ra chỉ được có mỗi một điều: đó là được huấn luyện ở cấp cao hơn. Nhưng được huấn luyện cũng chính là điều tập huấn viên mong muốn có được khi tới đây. Vả lại, cấp cao tất nhiên sẽ được nhiều người kính nể hơn, đó cũng là một điểm cộng. Biết thì biết vậy, nhưng mọi người ở đây vẫn hay nói đùa rằng hành động đi thi lên cấp chính là tự xin được ngược đãi ở cấp độ cao hơn mà thôi. Bên cạnh đó, Bạch Hoạch còn nói thêm một điểm nữa về mấy cái cấp độ này. Đó là tuy nơi này không có kiểm tra định kì, và cũng chẳng giới hạn thời gian ở lại tu luyện của tập huấn viên. Nhưng muốn rời khỏi đây, thì tập huấn viên ít nhất phải đạt hoàng sắc cấp độ, nếu không, có khóc lóc ỷ ôi, hay cầu xin thế nào cũng chẳng ra được.
Còn về cái gọi là Thanh Long thì chính là tên gọi của một đường trong tứ đường: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Tập huấn viên được chia vào bốn đường này cho dễ quản lý và cũng là để tạo sự cạnh tranh. Cứ một thời gian thì Vô Định Chi Địa lại tổ chức một cuộc thi cướp cờ cho bốn đường. Đường nào thắng thì sẽ có đãi ngộ đặc biệt. Khu kí túc của Tiểu Phàm và Bạch Hoạch hiện tại là kí túc của Thanh Long đường.
Vừa nói, vừa đi, hai người đã nhanh chóng trông thấy phòng ăn tập thể...
Nơi này là một ngôi nhà rất lớn, dựng từ gạch nung chắc chắn, sức chứa khoảng tầm ba, bốn trăm người. Bên trong lúc này đã khá đông đúc, dường như không có trật tự ngồi cố định. Tiểu Phàm theo Bạch Hoạch tới quầy lấy đồ ăn, đang định ngồi xuống thì trông thấy hai người Tôn Kinh, Lã Kì đang vẫy tay. Tiểu Phàm nói với Bạch Hoạch một tiếng, rồi nhanh chóng chạy về phía kia nhập bọn.
Ba người ngồi xuống, nhìn phần cơm của nhau đều chỉ biết cười khổ. Cơm căn bản không thiếu nhưng thức ăn thì thiếu thốn quá đáng. Mỗi người chỉ có một miếng thịt bằng hai ngón tay, với một gắp rau xào hoặc luộc. Nhìn qua đã ngán ngẩm. Nhưng dù sao cũng khá đói, với lại cảm giác háo hức khiến họ mau chóng bỏ qua điều này. Ba người bắt đầu tán gẫu. Đầu tiên là hỏi có nhìn thấy những người khác không, ba người đều chỉ lắc đầu, nói là không biết. Tiếp tới Tiểu Phàm chia sẻ những điều mới biết về nơi này, như là sắc phục cấp độ, tiếng kẻng, rồi chuyện của tứ đường. Nói tới đây thì biết Lã Kì hiện đang thuộc Bạch Hổ đường. Tôn Kinh thì thuộc Huyền Vũ đường, cũng chính là đương kim vô địch năm ngoái của tứ đường chi hội. Tuy không cùng một đường, nhưng ba người không những không hề tiếc nuối mà ngược lại còn thấy hưng phấn. Nam nhân chính là như vậy, khiêu chiến, cạnh tranh lẫn nhau là điều mà họ hứng thú nhất. Mọi người ăn cũng gần hết suất cơm thì đột nhiên có bốn người từ bốn phía đồng loạt đứng dậy bước tới trước quầy lấy đồ ăn. Họ vừa đứng dậy, cả căn phòng vang lên những tiếng hò reo, vỗ tay không ngớt. Ba người Tiểu Phàm nhìn trang phục bốn ngươi kia, lập tức hiểu ra lý do. Bốn người bọn họ, ba nam một nữ, không ngờ đều mặc tử sắc y phục! Tiểu Phàm hai mắt sáng rỡ, Cường giả đây rồi!
Một thanh niên người cao dong dỏng nhưng nhìn có vẻ hơi gầy bước lên trước, ra hiệu cho mọi người trật tự. Y nói:
- Lễ nhận thành viên thường niên của tứ đường chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau đây. Mọi người trật tự nào.
Tiếng ồn ào nhanh chóng lắng xuống, nhưng giọng xì xào vẫn không ngớt.
- Ây, Chu Tước Đường Chủ ngày càng xinh đẹp nha.
- Hắc hắc, nghe nói Bạch Hổ đường chủ và nàng ta dạo gần đây đang qua lại đó. Đúng là có phước mà.
- Này, ngươi biết gì không? Nghe nói Thanh Long đường chủ năm nay có bước tiến lớn về tu vi. Không chừng có thể đưa chiến thắng về cho Thanh Long đường trong cuộc thi năm nay.
- Nè. Não ngươi có vấn đề à? Bộ không thấy năm ngoái Huyền Vũ đường bọn ta áp đảo thế nào sao? Hừ Huyền Vũ đường chủ chả nhẽ không có tiến bộ hay sao?
- Ờ. Nói cũng phải..
...
Người nam tử cao gầy tiếp tục:
- Như mọi năm, lần này chúng ta có ba mươi tập huấn viên mới, cũng chính là luồng máu mới cho tứ đường. Ta là Trần Cát, Thanh Long đường chủ đương nhiệm, trước tiên gửi tới các tân tập huấn viên lời chào mừng nồng nhiệt nhất từ những người đã đi trước...
Mọi người vỗ tay hưởng ứng.
Trần Cát tiếp:
- Danh sách thành viên mới chúng ta đã nắm trong tay. Bây giờ dựa theo thứ hạng tứ đường chi hội lần trước, xin mời các vị đường chủ lần lượt lên đọc danh sách. Đầu tiên là Khúc Vô Tà – Huyền Vũ đường. Xin mời...
Một nam tử đầu húi cua, thân hình tuy thấp nhưng bù lại cơ bắp rất kinh nhân bước lên. Y lôi ra một cuộn trục, bắt đầu đọc tên các tân thành viên của Huyền Vũ đường.
Người tiếp theo là Chu Tước đường chủ. Đó là người nữ tử duy nhất trong nhóm bốn người. Nàng ta từ dáng điệu tới nét mặt đều rất sắc sảo, danh tự là Trương Hiểu Linh.
Người thứ ba là nam tử cao gầy ban đầu – Trần Cát.
Và người còn lại tên là La Thám – Bạch Hổ đường chủ.
Mỗi tân tập huấn viên khi được sướng tên đều bước lên trước đường chủ của mình chào hỏi và nhận huy hiệu đại diện của đường đó. Cứ một cái tên được đọc lên, tập huấn viên phía dưới lại ầm ĩ reo hò. Trong tứ đường, đáng chú ý nhất là Chu Tước đường. Thứ nhất là họ quân số rất ít, vỏn vẹn năm nay nhận có năm người mà thôi. Nhưng năm người này, toàn bộ đều là nữ nhân cả. Cứ người của Chu Tước đường lên nhận huy hiệu, là đám nam nhân phía dưới lại bàn tán rầm rầm. Nào là cô nương này ba vòng chuẩn quá. Nào là cô này khả ái, cô kia lãnh ngạo có khí chất. Rồi là năm nay Chu Tước đường bội thu. Người huýt sáo, người đập bàn... Nói chung là đủ chuyện, đủ lời, đủ loại hành động khác nhau.
Tiểu Phàm cũng đã biết được đặc điểm của tứ đường phân chia thế nào. Người của Chu Tước thì không cần nói, đặc điểm duy nhất chính là phải là nữ nhân. Người của Bạch Hổ đường thì nghe mấy người xung quanh nói, đặc điểm chung là tấn công rất mạnh. Người của Huyền Vũ đường thì trái ngược, phòng thủ đặc biệt kiên cố, cẩn mật. Còn người của Thanh Long đường thì thiên về tốc độ và kĩ xảo.
Tiểu Phàm đồng thời cũng đã nắm được thông tin của đám tân tập huấn viên.
Trường Hồng, Ái Thượng và nữ tử thần bí – Bành Nhiên, không cần đoán cũng biết là phải về Chu Tước đường.
Tôn Kinh và Hoàng Phủ Tiếu thì về Huyền Vũ đường. Nghĩ đến Kim Cang Chi Thân của Hoàng Phủ Tiếu, rồi lại nghĩ đến cái mai rùa, Tiểu Phàm tự nhiên phì cười.
Tên Vương tử hóa ra tên là Trịnh Cẩn, đúng là họ của hoàng tộc Thương Lan quốc, không ngờ lại về Thanh Long đường. Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của Tiểu Phàm, hắn chỉ biết thở dài vì những tháng ngày không yên sắp tới.
Đại bàn tử Dương Tỉnh, Lã Kì và nam tử cao lớn ngồi dưới gốc cây trong khảo nghiệm của Hoàng Phi Hiên thì đều về Bạch Hổ đường.
Sau khi kết thúc phần đọc danh sách và nhận huy hiệu, tứ đường chủ nói thêm mấy câu kết thúc chương trình, rồi bảo đám tân tập huấn viên về nghỉ sớm. Họ dù sao cũng từng trải qua đoạn thời gian đầu tiên, tất nhiên hiểu rõ ngày đầu tiên háo hức mà mệt mỏi thế nào.
Tiểu Phàm tạm biệt mấy người bạn rồi rảo bước đi về phía phòng mình. Hiện tại cũng đã là bảy giờ tối...
Hắn tắm rửa rồi thay đồ mới được phát. Sau đó nhanh chóng tiến vào tu luyện Ma Kinh, cảm giác đột phá đệ nhị kinh mạch đã càng đến gần hơn.
...
- Keng keng keng keng keng...
Liên hoàn những tiếng kẻng vang lên giữa đêm tại Vô Định Chi Địa.
- Toàn bộ học viên xích cấp tập trung tại huấn luyện trường trong ba phút.
- Keng keng keng keng...
Tiểu Phàm đang tu luyện, giật mình mở mắt. Vừa nghe hai chữ “xích cấp”, hắn vớ vội đôi giày bên giường, luống cuống mặc đồ. Mắt liếc cái thời kế đầu giường, tức mình chửi một tiếng con mẹ nó. Bây giờ là không giờ một phút! Hoàng Phi Hiên nói “ngày mai, huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu”, không ngờ cái ngày mai của y cũng thật là chính xác đến quá đáng.
Vừa lao ra ngoài, áo quần còn xộc xệch, Tiểu Phàm đã thấy mấy người mặc xích sắc y phục phóng vụt qua. Hắn cũng bị tinh thần gấp gáp của họ ảnh hưởng, chạy vội về hướng huấn luyện trường.
Đúng ba phút sau, ba mươi tân tập huấn viên đã có mặt tại Thao Luyện Trường. Mấy người con gái đầu tóc còn bù xù, mắt vài người còn kèm nhem không khỏi phải dụi dụi. Hoàng Phi Hiên đã đứng sẵn ở dưới thạch môn từ bao giờ. Thấy người cuối cùng đã đến, y quát lớn:
- Xếp thành ba hàng cho ta.
Mọi người vội vã, nhốn nháo xếp thành hàng. Tuy tác phong còn vụng về nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.
- Như ta đã nói. Huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu vào ngày hôm nay.
Nói đoạn, Hoàng Phi Hiên khua tay vào không trung, ba cái túi vải rơi bịch xuống đất.
- Lần lượt từng người lên đây lấy đồ. Mỗi người lấy bốn cái vòng cho ta.
Mọi ngươi chưa hiểu gì, nhưng nhìn thiết diện giáo quan (mấy người cấp trên đều gọi Hoàng Phi Hiên như vậy nên đám Tiểu Phàm mới biết), ai dám chậm trễ.
- Đeo vào hai tay hai chân.
Hoàng Phi Hiên đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn.
Tiểu Phàm nhìn mấy cái vòng trong tay, chẳng kịp đánh giá, cũng như mọi người nhanh chóng đeo vào. Đeo vào rồi, Tiểu Phàm mới nhận ra bốn cái vòng này để làm gì. Tay chân đều đột nhiên nặng chĩu, lại còn như bị hút vào nhau, ai mà không biết cái này là phụ trọng trang bị (trang bị tăng nặng sử dụng trong huấn luyện thể chất). Lại còn là loại trang bị có từ tính, tự hút dính lấy nhau, hạn chế hoạt động của người sử dụng vô cùng...
Hoàng Phi Hiên thấy mọi người đã đeo lên phụ trọng, chỉ hô một tiếng:
- Chạy.
Rồi y tự mình dẫn đầu đoàn chạy khỏi thao luyện trường.
...
Chẳng biết phải chạy trong bao lâu, chỉ biết khi Tiểu Phàm về đến phòng, trời đã tảng sáng. Hắn mệt đến độ phải chống tay vào tường, lê lết về giường rồi nằm thẳng cẳng. Quần áo thì ướt nhẹp mồ hôi, tóc thì bết lại với dính đầy bụi đất do mấy lần hắn chạy bị ngã, những hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm nữa... Vừa nằm cái, hai mắt hắn đã trĩu xuống, tự đi vào giấc ngủ.
...
- Leo lên thác đó cho ta...
Hoàng Phi Hiên chỉ lên đỉnh thác, vừa nói vừa thúc giục đám tân tập huấn viên.
- Chạy thêm một vòng núi cho ta...
Y tức giận quát vào đám tân tập huấn viên chạy về trễ.
- Đánh.
Y ném vũ khí cho đám tập huấn viên, rồi đứng lui ra.
- Tên vô dụng nhà ngươi. Có leo cây mà cũng không leo được.
Nói đoạn, y cho Tiểu Phàm một cái bạt tai tóe lửa.
- Khóc lóc cái gì? Có bơi mà làm không được. Xuống cho ta.
Hoàng Phi Hiên quật một cái, Trường Hồng gào thét, bay thẳng xuống thác nước!
- Né né né... chỉ biết né rồi dùng tiểu xảo. Thanh Long đường dùng tốc độ để tấn công không phải để chạy. Né nữa đi. Né nữa đi.
Cứ quát một câu, Hoàng Phi Hiên lại tung một cú trời giáng vào mặt Trịnh Cẩn.
- Lâm Tiểu Phàm. Ngươi có biết mình thuộc Thanh Long đường không hả? Chậm hơn cả con rùa Hoàng Phủ Tiếu rồi...
Tiểu Phàm lãnh ngay một đạp vào mông.
- Ăn ăn ăn... ăn cái con mẹ ngươi!
Hoàng Phi Hiên tức giận dùng chân dẫm đầu bàn tử Dương Tỉnh dập xuống đất.
...
Ngày tháng của đám người Tiểu Phàm ở đây nhanh chóng trôi qua. Ngày nào cũng là huấn luyện và huấn luyện. Ngày nào cũng là địa ngục chi trung. Hết chạy, bơi, đánh nhau thì tới lăn lộn, leo trèo, gánh nước, thậm chí dùng tay không đào đất trồng cây cũng có... Không tập luyện ban ngày thì là báo động đột xuất ban đêm hoặc lúc ăn cơm... Ngày nào đám người cũng về phòng trong tình trạng bẩn thỉu, sống dở chết dở. Mấy cô nương như Trường Hồng, Ái Thượng, thậm chí là đại bàn tử cũng có lúc khóc lóc, nước mắt nước mũi tùm lum. Tiểu Phàm cũng mấy lần xung động, xông lên phản kháng, hậu quả là hắn nằm liệt giường ba ngày. Lã Kì cũng một bộ dáng như thế, y cũng có lần vì liên thủ với Tiểu Phàm “nổi dậy” mà bị thiết diện giáo quan đánh cho bất tỉnh hai ngày hai đêm. Tên Vương tử Trịnh Cẩn thì mấy lần lôi quyền thế ra dọa nạt, bị Hoàng Phi Hiên giáo huấn, treo ngược lên cây, nhịn đói nhịn khát năm ngày, tới lả cả đi, phải tịnh dưỡng hơn một tuần mới bình phục... Tựu chung, nhóm tập huấn viên không ai là chưa từng chịu khổ dưới tay Hoàng giáo quan. Phẫn uất có, sợ hãi có, căm tức có, kính phục có,...mọi cung bậc cảm xúc một người người học trò có thể có đối với thầy giáo, tập huấn viên bọn họ đều nếm qua.
...
Một năm sau...
Tiểu Phàm gỡ huy hiệu Thanh Long đường xuống khỏi ngực, tháo hơn chục chiếc vòng phụ trọng ra, mặc đồng phục của Vô Cực Học viện vào, từ từ mở cửa phòng, lại chợt nghe...
- Keng keng keng keng...
- Toàn bộ học viên xích cấp tập trung tại Du Vân thác...
Chính là tiếng kẻng báo động.
Một tập huấn viên mặc xích sắc y phục chạy vụt qua, vẫy tay chào Tiểu Phàm:
- Lâm ca...
Tiểu Phàm cười cười gật đầu, nói:
- Cố lên nha.
Đoạn, hắn chậm rãi rời khỏi khu kí túc Thanh Long đường. Tới trước một căn nhà gỗ, nhìn kĩ thì chính là căn nhà gỗ mà bốn ngươi Tiểu Phàm tỉnh dậy lần đầu tiên vào một năm trước. Hắn đưa tay lên định gõ cửa thì một giọng nói lãnh đạm vang lên:
- Tiểu Phàm hả? Con vào đi.
Tiểu Phàm mỉm cười đẩy cửa vào, nói:
- Sư phụ hảo.
Nam tử ngồi một mình đánh cờ giữa phòng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ ừ một tiếng. Y không phải ai khác, chính là Lôi Hoành Thiên.
- Sư phụ, con quyết định rồi.
Tiểu Phàm đặt mấy cái vòng phụ trọng, một bộ võ phục và huy hiệu Thanh Long đường xuống ghế.
- Ừ. Nhớ cuộc sống bên ngoài rồi sao?
Lôi Hoành Thiên đặt một quân cờ xuống, hỏi.
Tiểu Phàm gãi đầu, chỉ cười cười không nói gì.
Lôi Hoành Thiên lấy từ trong người ra một cái lệnh bài, trên có chữ Vô triện nổi, đặt lên bàn. Y nói:
- Nếu con đã muốn rời khỏi thì ta cũng không cản. Dẫu sao con cũng đủ điều kiện rời khỏi rồi. Cầm lấy lệnh bài này, sau này con đã là người của Vô Định Chi Địa rồi, sau này nếu còn muốn tiếp tục huấn luyện thì có thể quay lại. Tới chỗ truyền tống trận đi.
Tiểu Phàm nhận lấy lệnh bài, cất vào trong tay nải, hơi ngần ngừ, hỏi:
- Sư phụ, người có thể nói giúp con một tiếng với mấy người đại sư huynh được không?
Lôi Hoành Thiên cười, hỏi:
- Không dám từ biệt à?
Tiểu Phàm ngại ngùng cười, đáp:
- Con không giỏi mấy khoản chia tay này.
Lôi Hoành Thiên khoát tay, gật đầu:
- Được rồi. Thôi đi đi.
Tiểu Phàm nói lời chào biệt sư phụ, rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn rời khỏi được một lúc, Lôi Hoành Thiên từ từ mở cửa ra ngoài, nói:
- Mấy đứa cũng nghe nó từ biệt rồi đó. Ta khỏi phải chuyển lời nữa...
Đám mấy người Tôn Kinh, Tương Ngạn, Ái Thượng, Trường Hồng, Lã Kì bước ra từ bên hông nhà chỉ nhìn nhau cười cười. Trường Hồng bịu môi, nói:
- Hừ. Tên tiểu đệ đệ nhát gan. Chào tạm biệt cũng không dám. Phí công ta chuẩn bị bánh cho hắn.
Lã Kì cười cười, nói:
- Sư cô. Hay là hắn không ăn thì cho bọn ta đi...
Trường Hồng hua hua chiếc phi đao, nói:
- Muốn ăn thì chỉ có cái này thôi.
Lã Kì cười hì hì, lùi lại mấy bước...
...
Giữa sân một đình viện tại Tử Vân thành nội...
- Chíu...
Một quần sáng bùng lên rồi tắt dần.
Thân ảnh Tiểu Phàm dần hiện ra.
- Mời.
Một người mặc y phục giống tiểu nhị hơi cúi người, nói với Tiểu Phàm.
- Làm ơn dẫn đường.
Tiểu Phàm vui vẻ hoàn lễ.
Hóa ra đây là hậu viện của một khách điếm, hẳn là một chi nhánh ngầm của Vô Cực Chi Địa dùng để liên hệ với thế giới bên ngoài. Khi Tiểu Phàm ra đến tiền viện mới thấy đông đúc ra sao. Hiện tại là giữa trưa, rất nhiều người đến nơi này ăn uống.
Trên đường đi, người tiểu nhị có mời Tiểu Phàm ở lại dùng bữa trưa, nhưng hắn từ chối, nói là có việc gấp, chỉ đưa tiền cho tiểu nhị, nhờ hắn mua cho một con ngựa làm phương tiện đi đường. Tuy Tử Vân Thành chỉ cách Vô Cực Sơn một canh giờ đi bộ, nhưng Tiểu Phàm trong lòng không hiểu sao vẫn thấy vội vã muốn về học viện ngay. Có lẽ là cảm giác nhớ “nhà” cũng nên. Người tiểu nhị không nhận tiền của Tiểu Phàm. Y nói là đã được dặn trước, nếu Tiểu Phàm có yêu cầu gì thì cứ việc y theo phục vụ, không được phép nhận tiền của hắn. Tiểu Phàm nói cảm tạ rồi nhận lấy con khoái mã, phóng nhanh ra khỏi nội thành...
- Hết Chương 62 -
/92
|