- Truy Phong Hội chính thức bắt đầu! Manh mối nhiệm vụ ở dưới bàn của các ngươi đó…
Giọng Lưu Vu sang sảng vang lên.
Rầm…, lại một người loạng choạng đổ gục xuống. Chén rượu trên tay y rơi cái choang xuống đất.
Mười hai người Tiểu Phàm nấp ở các góc khác nhau không khỏi cảm thấy khôi hài, không nhịn được phải nhếch miệng cười thầm. Tràng cảnh này không phải chính là mười hai người họ đã trải qua một năm trước hay sao? Truy Phong Hội bắt đầu từ những món linh phẩm, hảo tửu trước mắt này…
Trầm Thiên Khải chống mạnh tay xuống bàn, không ngừng lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. Mê dược trong linh phẩm và hảo tửu đã bắt đầu ngấm, khiến mắt y hoa lên.
Hiện tại trong sân cũng chỉ còn gần ba mươi thí sinh còn có thể coi là chưa gục ngã hoàn toàn, dù rằng có người nửa đứng nửa ngồi, nửa nằm cũng có…
Nhưng trong đó có một cô nương lại hoàn toàn tỉnh táo, hẳn là không dính mê dược. Nàng ta hất mạnh tay một cái, liền lật ngửa bàn ăn trước mặt. Cúi xuống, túm lấy một bọc vải nhỏ, vị cô nương chạy như bay về phía đông lâm. Liền lúc đó, trong bóng tối, một bóng người phóng vụt ra, theo sát ngay phía sau.
Tiểu Phàm hai mắt lóe sáng, Hóa ra là người đại diện, hẳn là đã ra tay giúp đỡ từ trước… chỉ tiếc không rõ cô nương kia là người đại diện của ai. Cái bóng vừa rồi phóng vụt theo, xem thân thủ rõ ràng tân sinh không thể có được. Chỉ là ở xa quá, ta nhìn không biết rốt cuộc là kẻ nào.
Tiểu Phàm hướng ánh mắt trở lại theo dõi trong sân, đồng thời tay phải luồn vào túi áo, lấy ra một viên dược hoàn màu nâu. Hắn lại tiếp tục mò mò xuống mặt đất, lấy hai ngón tay kẹp lấy một viên đá nhỏ. Hai mắt hắn nheo lại, nhìn thẳng vào Trầm Thiên Khải. Vù vù, hắn xuất liền hai cái hất tay, viên đá cùng dược hoàn nối đuôi nhau phóng đi.
Ố…, Trầm Thiên Khải cảm thấy bụng dưới đau nhói một cái, miệng tự nhiên phải há ra. Ngay lập tức một cái gì tròn tròn trui tuột vào cổ họng y, y kinh hãi tới không kịp phản ứng. Trầm Thiên Khải theo phản xạ, liền dùng tay móc vào cổ họng, muốn nôn thứ vừa chui vào miệng mình ra. Nhưng thứ kia vừa vào, chẳng tới mấy giây đã tan hết, để lại một mùi tanh nồng khó ngửi trong miệng y… Trầm Thiên Khải vừa lo lắng vừa cảm thấy kinh tởm cái mùi lưu lại trong miệng, y chỉ còn biết dùng cả hai tay vừa móc họng, vừa cố nôn ra. Hả? Hết chóng mặt rồi?... Bỗng y dừng lại, ngạc nhiên nhận ra mê dược không ngờ đã được giải! Đứng thẳng dậy, nhìn quanh quất, y vẫn không thấy ai, nhưng trong lòng cũng đã có sự suy đoán: y đã được cao nhân giúp đỡ. Nhưng tất nhiên Tiểu Phàm không muốn và cũng không được phép xuất hiện, Trầm Thiên Khải dĩ hiểu theo ý là “cao nhân” kia không muốn hiện thân, cho nên y cũng không lề mề nữa, lập tức cúi xuống, thò tay lấy túi vải dưới gầm bàn, rồi chạy vội về phía Đông Lâm.
Tiểu Phàm mỉm cười, đuổi theo, Xem ra chuẩn bị là không thừa. Nguyên ngay sau khi đám Tiểu Phàm được thông báo Truy Phong Hội năm nay cũng là một thử thách, hắn đã lập tức dựa vào tình báo của Liệp Lang Bang để tìm ra phương thuốc giải của mê dược năm nay. Tất nhiên tin tình báo này không đơn giản mà có được, nhưng Tiểu Phàm cho là rất đáng. Nếu không có tin tình báo, sao hắn có thể nhờ đại phu chế được viên dược hoàn giải độc này. Tiểu Phàm bám theo Trầm Thiên Khải, trong lòng bắt đầu dự tính hành động tiếp theo. Hắn biết tiếp theo đây vấn đề so đấu giữa các thí sinh là không thể tránh khỏi nhưng việc này hắn sẽ không sen vào, trừ phi Trầm Thiên Khải lâm vào tình trạng nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng, hắn đồng thời cũng có trách nhiệm bảo vệ Trầm Thiên Khải khỏi sự “tấn công” (ngầm) của mười một giám sát viên khác.
“Hiện tại hắn đang tiến tới khu vực vòng thứ hai của Đông Lâm rồi. Xem ra là muốn thu thập ma tinh hạch Dẫn khí trung giai đây…”, Tiểu Phàm tiếp tục bám sát theo Trầm Thiên Khải.
- Vù…
Một bóng ảnh đột ngột bay vụt qua trước mặt Trầm Thiên Khải khiến y phải khựng lại.
“Là Hắc Diệp Miêu! Tốc độ thật nhanh”, Tiểu Phàm và Trầm Thiên Khải lập tức nhận ra bóng ảnh vừa rồi.
Không hề do dự, Trầm Thiên Khải nhanh chóng chuyển hướng đuổi theo.
Hắc Diệp Miêu dường như nhận ra có nhân loại đuổi tới, liền gia tăng tốc độ, có vẻ như muốn chạy trốn.
Trầm Thiên Khải quát:
- Chạy đâu cho thoát.
Hữu thủ y vung mạnh, phóng ra một đạo thiểm ảnh ngân sắc (cái bóng màu bạc cực nhanh). Nghe phập một tiếng, đạo ngân ảnh cắm lút vào một thân cây ngay sát bên phải vị trí của con Hắc Diệp Miêu. Chỉ là chuyển động của con ma thú này không phải tầm thường, trong một gang tấc đã chuyển hướng, né tránh đc ngân ảnh kia. Nguyên lai ngân ảnh đó là một cái phi châm dài độ mười phân, phía đuôi còn có nạm hình một cái mặt cười, trông hơi dữ tợn.
Tiểu Phàm nhíu mày, “thủ đoạn phóng châm thật tuyệt, tại sao y không sử dụng để đấu với hai người của Liệp Lang Bang?”. Nhìn tốc độ phóng châm và lực đạo vừa rồi, Tiểu Phàm nhận định nếu Trầm Thiên Khải bất ngờ phóng hai cây châm cùng lúc, đảm bảo có thể làm bị thương hai người của Liệp Lang Bang lúc trước, dẫu sao hai người đó cũng chỉ là Dẫn khí trung kì mà thôi. “Hình mặt người ở cuối châm cũng thật lạ. Mình chưa hề nghe tới môn phái nào sử dụng ngân châm mà có nạm cái hình mặt người kia…”
Vút. vút. Hai cây ngân châm nữa được phóng ra, cả hai lại tiếp tục phóng trượt, đâm vào hai thân cây bên cạnh ma thú. Nhưng…
- Đứng lại cho ta.
Trầm Thiên Khải đình chỉ cước bộ, hai tay kéo mạnh một cái, không ngờ Hắc Diệp Miêu đang nhảy giữa không trung tựa như diều đứt dây, ngã cái bịch xuống đất. Vút! Một cây ngân châm phóng ra còn nhanh hơn ba cây trước, hiểm hiểm phóng về phía Hắc Diệp Miêu.
Hắc Diệp Miêu lồm cồm bò dậy, nhưng lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hai mắt dần trở nên ảm đạm – cây ngân châm đã cắm ngay vào gáy nó!
Tất cả chỉ diễn ra trong ba giây thời gian, nhưng cảnh tượng này khiến Tiểu Phàm phải hít một hơi khí lạnh. “Đáng sợ! Y là cao thủ ám khí!”, Tiểu Phàm nheo mắt đánh giá lại Trầm Thiên Khải một lần nữa.
Thủ đoạn vừa rồi của Trầm Thiên Khải quả thật rất đặc sắc. Phi châm thứ hai và thứ ba không đơn giản chỉ là phóng đi như cây đầu tiên, mà thực chất là giăng ra một cái bẫy! Hai cây ngân châm phóng ra hai bên con Hắc Diệp Miêu chính là thông qua hai mặt người ở chuôi mà nối với nhau bằng một sợi kim ti cực mảnh, mắt thường cực kì khó nhận ra, rồi hai đầu dây lại nằm trong tay Trầm Thiên Khải. Khi Hắc Diệp Miêu vừa nhảy lên, Trầm Thiên Khải lập tức kéo mạnh một cái, sợi dây nối giữa hai cây châm căng lên, biến thành một cái bẫy vắt ngang, quật con ma thú xuống đất. Liền ngay sau đó là một châm chí mạng cực nhanh, cực hiểm, cực chuẩn, kết thúc sinh mạng con Hắc Diệp Miêu Dẫn khí trung kì cực kì dễ dàng. Hắc Diệp Miêu tuy không phải là ma thú mạnh về tấn công, nhưng lại là loại ma thú trời sinh nhút nhát, cho nên nó thường chọn lựa phương pháp chạy trốn là trước nhất, chỉ khi bị dồn vào đường cùng chúng mới tấn công ngược trở lại. Hắc Diệp Miêu là loại ma thú họ mèo, tất nhiên thân thủ cực nhanh nhẹn, thường rất khó có thể hạ sát chúng nhanh chóng. Hơn nữa đây lại là rừng rậm, Hắc Diệp Miêu lại càng có khả năng chạy thoát cao hơn. Thậm chí bản thân Tiểu Phàm nếu không thông qua một năm tập huấn tại vô định chi địa, chỉ sợ vô phương hạ sát được con ma thú này. Nhưng… Trầm Thiên Khải, một tân sinh lại hạ sát nó chỉ trong vài hơi thở!
“Quả là đặc thù thủ đoạn. Nếu không biết trước, chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ bị ăn quả đắng vì một chiêu này”, Tiểu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy mình nhìn không thấu đối phương. Phải biết rằng trong chiến đấu, chỉ một giây mất kiểm soát, tử vong chi đao sẽ kề ngay lên cổ ngươi.
Trầm Thiên Khải tiến tới xử lí xác con Hắc Diệp Miêu. Hắc Diệp Miêu sở dĩ có cái tên như vậy là vì bộ lông của nó rất đặc biệt. Toàn thân hắc diệp miêu là lông mao màu đen, nhưng trên trán, chính giữa mi tâm lại có một khoảng lông màu trắng tuyết hình chiếc lá rất nổi bật. Chính vì “chiếc lá” này mà tên của chúng có một chữ “diệp”. Hơn nữa, một điểm kì lạ khác là ma tinh hạch của Hắc Diệp Miêu nằm ngay tại vị trí “chiếc lá” trên trán nó. Chỉ cần dùng dao đâm mạnh vào, sau đó với chút khéo léo là có thể lấy ma tinh hạch ra ngoài. Trầm Thiên Khải biết điều đó, dĩ nhiên lấy được ma tinh hạch mộc hệ rất nhanh chóng.
Y cất viên ma tinh hạch lục sắc vào áo, rồi lạnh lùng buông chân đá cái bốp vào thân thể con Hắc Diệp Miêu khiến nó lăn vào trong một bụi cỏ gần đó. Chẳng nhìn lại, y lại đi sâu vào trong Đông Lâm.
Tiểu Phàm nhíu mày. “Hắn ta… hình như vừa mỉm cười?”
…
Sáng ngày tiếp theo.
Thân ảnh Trầm Thiên Khải xuyên qua xuyên lại trong Đông Lâm thoăn thoắt, từ đầu tới cuối y đều không cần xem lại bản đồ, chỉ đơn giản đi sâu hơn vào Đông Lâm. Thỉnh thoảng y lại chuyển hướng, tốc độ tuy thong thả nhưng rất ổn định, có cảm giác như y biết rõ địa phương này như lòng bàn tay...
…
Uất Trì Lạc Nhạn đang theo sát phía sau một vị cô nương vận võ phục lục sắc, nàng ta là người đã xuất phát đầu tiên trong đêm khai mạc Truy Phong Hội hôm qua. Người này không ai khác chính là người đại diện của Lạc Nhạn. Tối hôm qua, lục y cô nương này đã hạ sát hai con Phong Lang Dẫn khí sơ giai và kiếm được hai viên ma tinh hạch phong hệ cấp độ tương ứng. Lúc này hai người đang tiến sâu hơn vào Đông Lâm, nhưng có một điểm rất kì lạ. Nếu không có tầm nhìn từ trên cao xuống thì căn bản không thể nhận ra điểm này, đó là: lục y nữ tử này cùng với Trầm Thiên Khải không ngờ lại đang cùng nhau tiến tới một điểm trong Đông Lâm khu vực thứ hai!
…
Xoạt, một nam tử vận xích y đứng lại tại một gốc cây, dường như đang xem xét lại phương hướng, sau đó y lại lập tức phóng đi…
…
- Ừm. Chính là hướng kia rồi.
Một tử y nữ tử (cô gái mặc đồ màu tím) đứng dưới tán cây, nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn về một hướng, lẩm nhẩm. Nàng ta phóng nhanh đi.
…
Trong Đông Lâm hiện tại tràng cảnh tương tự không ngờ xuất hiện rất nhiều, có điều không một ai có thể nhận biết được điều này. Bởi lẽ tham gia thi tuyển trong Đông Lâm này cũng có tới hơn một nghìn năm trăm thí sinh, không ai có thể bao quát hết toàn bộ hoạt động của bọn họ.
Dường như một dòng chảy ngầm đang bắt đầu dịch chuyển… “Hắn ta làm gì vậy? Giờ đã là hoàng hôn rồi nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không ra tay. Thậm chí gặp nhiều yêu thú đi ngang qua, hắn cũng không ra tay, cướp đoạt cũng không…”, Tiểu Phàm nghi hoặc tự hỏi, đồng thời vẫn duy trì tốc độ theo sát Trầm Thiên Khải.
- Hết Chương 71 -
Giọng Lưu Vu sang sảng vang lên.
Rầm…, lại một người loạng choạng đổ gục xuống. Chén rượu trên tay y rơi cái choang xuống đất.
Mười hai người Tiểu Phàm nấp ở các góc khác nhau không khỏi cảm thấy khôi hài, không nhịn được phải nhếch miệng cười thầm. Tràng cảnh này không phải chính là mười hai người họ đã trải qua một năm trước hay sao? Truy Phong Hội bắt đầu từ những món linh phẩm, hảo tửu trước mắt này…
Trầm Thiên Khải chống mạnh tay xuống bàn, không ngừng lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. Mê dược trong linh phẩm và hảo tửu đã bắt đầu ngấm, khiến mắt y hoa lên.
Hiện tại trong sân cũng chỉ còn gần ba mươi thí sinh còn có thể coi là chưa gục ngã hoàn toàn, dù rằng có người nửa đứng nửa ngồi, nửa nằm cũng có…
Nhưng trong đó có một cô nương lại hoàn toàn tỉnh táo, hẳn là không dính mê dược. Nàng ta hất mạnh tay một cái, liền lật ngửa bàn ăn trước mặt. Cúi xuống, túm lấy một bọc vải nhỏ, vị cô nương chạy như bay về phía đông lâm. Liền lúc đó, trong bóng tối, một bóng người phóng vụt ra, theo sát ngay phía sau.
Tiểu Phàm hai mắt lóe sáng, Hóa ra là người đại diện, hẳn là đã ra tay giúp đỡ từ trước… chỉ tiếc không rõ cô nương kia là người đại diện của ai. Cái bóng vừa rồi phóng vụt theo, xem thân thủ rõ ràng tân sinh không thể có được. Chỉ là ở xa quá, ta nhìn không biết rốt cuộc là kẻ nào.
Tiểu Phàm hướng ánh mắt trở lại theo dõi trong sân, đồng thời tay phải luồn vào túi áo, lấy ra một viên dược hoàn màu nâu. Hắn lại tiếp tục mò mò xuống mặt đất, lấy hai ngón tay kẹp lấy một viên đá nhỏ. Hai mắt hắn nheo lại, nhìn thẳng vào Trầm Thiên Khải. Vù vù, hắn xuất liền hai cái hất tay, viên đá cùng dược hoàn nối đuôi nhau phóng đi.
Ố…, Trầm Thiên Khải cảm thấy bụng dưới đau nhói một cái, miệng tự nhiên phải há ra. Ngay lập tức một cái gì tròn tròn trui tuột vào cổ họng y, y kinh hãi tới không kịp phản ứng. Trầm Thiên Khải theo phản xạ, liền dùng tay móc vào cổ họng, muốn nôn thứ vừa chui vào miệng mình ra. Nhưng thứ kia vừa vào, chẳng tới mấy giây đã tan hết, để lại một mùi tanh nồng khó ngửi trong miệng y… Trầm Thiên Khải vừa lo lắng vừa cảm thấy kinh tởm cái mùi lưu lại trong miệng, y chỉ còn biết dùng cả hai tay vừa móc họng, vừa cố nôn ra. Hả? Hết chóng mặt rồi?... Bỗng y dừng lại, ngạc nhiên nhận ra mê dược không ngờ đã được giải! Đứng thẳng dậy, nhìn quanh quất, y vẫn không thấy ai, nhưng trong lòng cũng đã có sự suy đoán: y đã được cao nhân giúp đỡ. Nhưng tất nhiên Tiểu Phàm không muốn và cũng không được phép xuất hiện, Trầm Thiên Khải dĩ hiểu theo ý là “cao nhân” kia không muốn hiện thân, cho nên y cũng không lề mề nữa, lập tức cúi xuống, thò tay lấy túi vải dưới gầm bàn, rồi chạy vội về phía Đông Lâm.
Tiểu Phàm mỉm cười, đuổi theo, Xem ra chuẩn bị là không thừa. Nguyên ngay sau khi đám Tiểu Phàm được thông báo Truy Phong Hội năm nay cũng là một thử thách, hắn đã lập tức dựa vào tình báo của Liệp Lang Bang để tìm ra phương thuốc giải của mê dược năm nay. Tất nhiên tin tình báo này không đơn giản mà có được, nhưng Tiểu Phàm cho là rất đáng. Nếu không có tin tình báo, sao hắn có thể nhờ đại phu chế được viên dược hoàn giải độc này. Tiểu Phàm bám theo Trầm Thiên Khải, trong lòng bắt đầu dự tính hành động tiếp theo. Hắn biết tiếp theo đây vấn đề so đấu giữa các thí sinh là không thể tránh khỏi nhưng việc này hắn sẽ không sen vào, trừ phi Trầm Thiên Khải lâm vào tình trạng nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng, hắn đồng thời cũng có trách nhiệm bảo vệ Trầm Thiên Khải khỏi sự “tấn công” (ngầm) của mười một giám sát viên khác.
“Hiện tại hắn đang tiến tới khu vực vòng thứ hai của Đông Lâm rồi. Xem ra là muốn thu thập ma tinh hạch Dẫn khí trung giai đây…”, Tiểu Phàm tiếp tục bám sát theo Trầm Thiên Khải.
- Vù…
Một bóng ảnh đột ngột bay vụt qua trước mặt Trầm Thiên Khải khiến y phải khựng lại.
“Là Hắc Diệp Miêu! Tốc độ thật nhanh”, Tiểu Phàm và Trầm Thiên Khải lập tức nhận ra bóng ảnh vừa rồi.
Không hề do dự, Trầm Thiên Khải nhanh chóng chuyển hướng đuổi theo.
Hắc Diệp Miêu dường như nhận ra có nhân loại đuổi tới, liền gia tăng tốc độ, có vẻ như muốn chạy trốn.
Trầm Thiên Khải quát:
- Chạy đâu cho thoát.
Hữu thủ y vung mạnh, phóng ra một đạo thiểm ảnh ngân sắc (cái bóng màu bạc cực nhanh). Nghe phập một tiếng, đạo ngân ảnh cắm lút vào một thân cây ngay sát bên phải vị trí của con Hắc Diệp Miêu. Chỉ là chuyển động của con ma thú này không phải tầm thường, trong một gang tấc đã chuyển hướng, né tránh đc ngân ảnh kia. Nguyên lai ngân ảnh đó là một cái phi châm dài độ mười phân, phía đuôi còn có nạm hình một cái mặt cười, trông hơi dữ tợn.
Tiểu Phàm nhíu mày, “thủ đoạn phóng châm thật tuyệt, tại sao y không sử dụng để đấu với hai người của Liệp Lang Bang?”. Nhìn tốc độ phóng châm và lực đạo vừa rồi, Tiểu Phàm nhận định nếu Trầm Thiên Khải bất ngờ phóng hai cây châm cùng lúc, đảm bảo có thể làm bị thương hai người của Liệp Lang Bang lúc trước, dẫu sao hai người đó cũng chỉ là Dẫn khí trung kì mà thôi. “Hình mặt người ở cuối châm cũng thật lạ. Mình chưa hề nghe tới môn phái nào sử dụng ngân châm mà có nạm cái hình mặt người kia…”
Vút. vút. Hai cây ngân châm nữa được phóng ra, cả hai lại tiếp tục phóng trượt, đâm vào hai thân cây bên cạnh ma thú. Nhưng…
- Đứng lại cho ta.
Trầm Thiên Khải đình chỉ cước bộ, hai tay kéo mạnh một cái, không ngờ Hắc Diệp Miêu đang nhảy giữa không trung tựa như diều đứt dây, ngã cái bịch xuống đất. Vút! Một cây ngân châm phóng ra còn nhanh hơn ba cây trước, hiểm hiểm phóng về phía Hắc Diệp Miêu.
Hắc Diệp Miêu lồm cồm bò dậy, nhưng lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hai mắt dần trở nên ảm đạm – cây ngân châm đã cắm ngay vào gáy nó!
Tất cả chỉ diễn ra trong ba giây thời gian, nhưng cảnh tượng này khiến Tiểu Phàm phải hít một hơi khí lạnh. “Đáng sợ! Y là cao thủ ám khí!”, Tiểu Phàm nheo mắt đánh giá lại Trầm Thiên Khải một lần nữa.
Thủ đoạn vừa rồi của Trầm Thiên Khải quả thật rất đặc sắc. Phi châm thứ hai và thứ ba không đơn giản chỉ là phóng đi như cây đầu tiên, mà thực chất là giăng ra một cái bẫy! Hai cây ngân châm phóng ra hai bên con Hắc Diệp Miêu chính là thông qua hai mặt người ở chuôi mà nối với nhau bằng một sợi kim ti cực mảnh, mắt thường cực kì khó nhận ra, rồi hai đầu dây lại nằm trong tay Trầm Thiên Khải. Khi Hắc Diệp Miêu vừa nhảy lên, Trầm Thiên Khải lập tức kéo mạnh một cái, sợi dây nối giữa hai cây châm căng lên, biến thành một cái bẫy vắt ngang, quật con ma thú xuống đất. Liền ngay sau đó là một châm chí mạng cực nhanh, cực hiểm, cực chuẩn, kết thúc sinh mạng con Hắc Diệp Miêu Dẫn khí trung kì cực kì dễ dàng. Hắc Diệp Miêu tuy không phải là ma thú mạnh về tấn công, nhưng lại là loại ma thú trời sinh nhút nhát, cho nên nó thường chọn lựa phương pháp chạy trốn là trước nhất, chỉ khi bị dồn vào đường cùng chúng mới tấn công ngược trở lại. Hắc Diệp Miêu là loại ma thú họ mèo, tất nhiên thân thủ cực nhanh nhẹn, thường rất khó có thể hạ sát chúng nhanh chóng. Hơn nữa đây lại là rừng rậm, Hắc Diệp Miêu lại càng có khả năng chạy thoát cao hơn. Thậm chí bản thân Tiểu Phàm nếu không thông qua một năm tập huấn tại vô định chi địa, chỉ sợ vô phương hạ sát được con ma thú này. Nhưng… Trầm Thiên Khải, một tân sinh lại hạ sát nó chỉ trong vài hơi thở!
“Quả là đặc thù thủ đoạn. Nếu không biết trước, chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ bị ăn quả đắng vì một chiêu này”, Tiểu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy mình nhìn không thấu đối phương. Phải biết rằng trong chiến đấu, chỉ một giây mất kiểm soát, tử vong chi đao sẽ kề ngay lên cổ ngươi.
Trầm Thiên Khải tiến tới xử lí xác con Hắc Diệp Miêu. Hắc Diệp Miêu sở dĩ có cái tên như vậy là vì bộ lông của nó rất đặc biệt. Toàn thân hắc diệp miêu là lông mao màu đen, nhưng trên trán, chính giữa mi tâm lại có một khoảng lông màu trắng tuyết hình chiếc lá rất nổi bật. Chính vì “chiếc lá” này mà tên của chúng có một chữ “diệp”. Hơn nữa, một điểm kì lạ khác là ma tinh hạch của Hắc Diệp Miêu nằm ngay tại vị trí “chiếc lá” trên trán nó. Chỉ cần dùng dao đâm mạnh vào, sau đó với chút khéo léo là có thể lấy ma tinh hạch ra ngoài. Trầm Thiên Khải biết điều đó, dĩ nhiên lấy được ma tinh hạch mộc hệ rất nhanh chóng.
Y cất viên ma tinh hạch lục sắc vào áo, rồi lạnh lùng buông chân đá cái bốp vào thân thể con Hắc Diệp Miêu khiến nó lăn vào trong một bụi cỏ gần đó. Chẳng nhìn lại, y lại đi sâu vào trong Đông Lâm.
Tiểu Phàm nhíu mày. “Hắn ta… hình như vừa mỉm cười?”
…
Sáng ngày tiếp theo.
Thân ảnh Trầm Thiên Khải xuyên qua xuyên lại trong Đông Lâm thoăn thoắt, từ đầu tới cuối y đều không cần xem lại bản đồ, chỉ đơn giản đi sâu hơn vào Đông Lâm. Thỉnh thoảng y lại chuyển hướng, tốc độ tuy thong thả nhưng rất ổn định, có cảm giác như y biết rõ địa phương này như lòng bàn tay...
…
Uất Trì Lạc Nhạn đang theo sát phía sau một vị cô nương vận võ phục lục sắc, nàng ta là người đã xuất phát đầu tiên trong đêm khai mạc Truy Phong Hội hôm qua. Người này không ai khác chính là người đại diện của Lạc Nhạn. Tối hôm qua, lục y cô nương này đã hạ sát hai con Phong Lang Dẫn khí sơ giai và kiếm được hai viên ma tinh hạch phong hệ cấp độ tương ứng. Lúc này hai người đang tiến sâu hơn vào Đông Lâm, nhưng có một điểm rất kì lạ. Nếu không có tầm nhìn từ trên cao xuống thì căn bản không thể nhận ra điểm này, đó là: lục y nữ tử này cùng với Trầm Thiên Khải không ngờ lại đang cùng nhau tiến tới một điểm trong Đông Lâm khu vực thứ hai!
…
Xoạt, một nam tử vận xích y đứng lại tại một gốc cây, dường như đang xem xét lại phương hướng, sau đó y lại lập tức phóng đi…
…
- Ừm. Chính là hướng kia rồi.
Một tử y nữ tử (cô gái mặc đồ màu tím) đứng dưới tán cây, nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn về một hướng, lẩm nhẩm. Nàng ta phóng nhanh đi.
…
Trong Đông Lâm hiện tại tràng cảnh tương tự không ngờ xuất hiện rất nhiều, có điều không một ai có thể nhận biết được điều này. Bởi lẽ tham gia thi tuyển trong Đông Lâm này cũng có tới hơn một nghìn năm trăm thí sinh, không ai có thể bao quát hết toàn bộ hoạt động của bọn họ.
Dường như một dòng chảy ngầm đang bắt đầu dịch chuyển… “Hắn ta làm gì vậy? Giờ đã là hoàng hôn rồi nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không ra tay. Thậm chí gặp nhiều yêu thú đi ngang qua, hắn cũng không ra tay, cướp đoạt cũng không…”, Tiểu Phàm nghi hoặc tự hỏi, đồng thời vẫn duy trì tốc độ theo sát Trầm Thiên Khải.
- Hết Chương 71 -
/92
|