“Trăm trượng thượng thiên, ngự kiếm phi hành.
Bên ngoài ngàn dặm, khiển kiếm đoạt mạng.”
Đó chính là lời thiên hạ bàn về Kiếm tu. Cái gọi là kiếm tu thực chất là chỉ một dạng tu luyện giả, tên như ý nghĩa, họ tu kiếm, lấy kiếm tu đạo. Kiếm vốn là một trong trung vương chi vương của vũ khí khắp thiên hạ, kiếm tu lại càng được coi là cường giả trong cường giả. Kiếm tu khắp tu đạo giới đều được người ta coi trọng. Trong lịch sử tu luyện giới có không ít người luyện kiếm, nhưng không phải ai cũng là kiếm tu. Điểm mạnh nhất của Kiếm tu chính là khả năng cách không khống kiếm, và cũng là điểm phân biệt kẻ dụng kiếm thông thường và Kiếm tu. Kiếm huyền phù trong không gian, là cánh tay kéo dài của chủ nhân. Ngươi chưa nhìn thấy Kiếm tu, Kiếm tu đã dễ dàng hạ sát ngươi từ xa ngàn dặm, như vậy ai có thể phòng bị… Muốn trở thành Kiếm tu, trước phải có công pháp khống kiếm cực kì hiếm có, sau là phải có Kiếm niệm. Kiếm niệm là gì rất khó giải thích, chỉ biết các Kiếm tu đều nói rằng đó là khả năng liên kết kiếm với tinh thần của bản thân mỗi người. Kiếm niệm có thể tu luyện cho mạnh lên nhưng không thể biến không thành có. Nói cách khác, Kiếm niệm là bẩm sinh, chỉ ai khi sinh ra có Kiếm niệm mới có thể trở thành Kiếm tu. Đó là thiên phú. Nhưng có không phải nghĩa là sẽ dùng được, có kiếm niệm nhưng còn cần phải thức tỉnh nó. Có thể nói Kiếm tu là đỉnh cao của người luyện kiếm trong thiên hạ, không người luyện kiếm nào không muốn trở thành Kiếm tu. Người có kiếm niệm trong thiên hạ vốn đã vô cùng hiếm hoi, người có thể thức tỉnh kiếm niệm lại càng là số ít của số ít, mà người có kiếm niệm thức tỉnh lại có công pháp khống kiếm phù hợp thì lại càng là phượng mao lân giáp. Như vậy có thể thấy được Kiếm tu hiếm có thế nào…
Đó chính là Kiếm tu, cực ít, cực mạnh!
Tuy nhiên, đó lại chỉ quan niệm xưa cũ mà thôi!
Tu luyện giới sau hàng ngàn, hàng vạn năm phát triển, đã xuất hiện một yếu tố vô cùng quan trọng, đó là tính hội nhập. Trước kia các thế giới gần như tự phong bế, nhưng theo thời gian, nhiều cường giả được sinh ra, sự phát triển lớn mạnh của tu đạo giả, cũng như sự hiểu biết sâu hơn về đa thế giới đã giúp tu luyện giả khắp các giới ngày càng dễ dàng liên kết với nhau. Từ đó, thông tin cũng được đa giới hóa, tạo nên làn sóng nghiên cứu về Kiếm tu cực mạnh vào khoảng 2000 năm trước. Dần dần các bí ẩn của Kiếm tu được kiến giải và người ta phát hiện ra rằng, hóa ra từ trước tới nay quan niệm của họ có rất nhiều sai lệch. Đầu tiên là về Kiếm niệm, cũng là điểm quan trọng nhất trong tất cả các phát hiện. Trước đây người ta cho rằng Kiếm niệm là bẩm sinh, không thể tu luyện ra, mà chỉ có thể ngẫu nhiên thức tỉnh mà thôi. Đó là sai lầm. “Kiếm niệm” gồm “kiếm” và “niệm”, những nhà nghiên cứu cho rằng quan trọng ở đây là chữ “niệm”. “Niệm” tức là tinh thần, là mối liên kết của Kiếm tu với kiếm. Sau rất nhiều nghiên cứu, họ phát hiện ra rằng nguyên lai “niệm” hình thành là do tinh thần kết hợp với cảnh giới về đạo mà tạo ra. Trong những người nghiên cứu về bí mật của Kiếm tu, không hiếm người bản thân cũng là Kiếm tu, đã cống hiến rất nhiều thông tin hữu ích cho cộng đồng nghiên cứu. Rất nhiều Kiếm tu chia sẻ quá trình thức tỉnh Kiếm niệm của mình. Dần dà, các nhà nghiên cứu tổng kết ra rằng: trong trường hợp của Kiếm tu, khi tinh thần lực của một người đủ mạnh, kết hợp với cảnh giới về kiếm của người đó đủ cao, họ sẽ có cảm nhận rất đặc biệt về kiếm. Lúc này chính là thời điểm Kiếm niệm có thể được sinh ra. Điểm mấu chốt là sự đốt phá, sao cho tinh thần lực của một người hòa quyện được với kiếm đạo của họ. Chỉ cần thành công một bước này, kiếm niệm sẽ sinh ra.
Sau đó lại có nhà nghiên cứu đặt ra một câu hỏi: Nếu quả thật một người cần cả đạo và thần để tạo ra Kiếm niệm, thì tại sao có một vài trường hợp hi hữu những đứa nhỏ chưa tới mười tuổi lại có kiếm niệm, được gọi là thiên tài Kiếm tu? Lúc đó chúng thậm chí còn chưa hiểu biết quá nhiều về kiếm. Lại nghiên cứu, cuối cùng họ rút ra một kết luận, đó là trong thần và đạo, hai phần này có thể thay đổi tỉ trọng cho nhau. Những thiên tài Kiếm tu kia chính là vì có tinh thần lực cực mạnh, cho nên chỉ cần có một chút hiểu biết về đạo và một bước đột phá cuối cùng là có thể sinh ra Kiếm niệm. Nếu suy ngược lại, một người có tinh thần lực không quá mạnh, nhưng đạo lại cao, thì vẫn có thể sinh ra Kiếm niệm. Đó chính là trường hợp của những Kiếm tu cao tuổi, tu luyện nhiều năm. Như vậy, Kiếm niệm không phải chỉ là bẩm sinh, mà còn có thể tạo ra từ việc tu luyện. Quan trọng là một quan ải hòa nhập thần và đạo cuối cùng mà thôi.
Có người lại hỏi: Vậy nếu một người có thần đủ mạnh, lại hiểu đạo về một môn vũ khí khác thì có thể có “niệm” của vũ khí đó hay không? Câu trả là có! Nhưng sao không xuất hiện Đao tu, Côn tu, các loại khác? Các nhà nghiên cứu cho rằng đó là vì chưa có ai có thể sáng tạo ra công pháp khống chế vũ khí tương ứng. Như đã nói, có kiếm niệm chỉ là điều kiện cần, nhưng công pháp Kiếm tu mới là điều kiện đủ. Không ai rõ ai là người tạo ra công pháp Kiếm tu, hay tạo ra bằng cách nào, hơn nữa công pháp Kiếm tu còn vô cùng hiếm có, đều là chí bảo của các môn phái, gia tộc, ai lại đồng ý cho người khác mượn nghiên cứu tỉ mỉ đây. Cuối cùng dẫn tới việc, chẳng có ai có đủ cả điều kiện và khả năng nghiên cứu, tạo ra công pháp cho các loại Đao tu, Côn tu,... hay các loại khác. Mặc dù trên lí thuyết là có thể tồn tại Đao niệm, Côn niệm, nhưng lại không có Đao tu, Côn tu.
Tuy nhiên, thông tin này vẫn khiến cả tu đạo giới phải rung chuyển! Vị trí của Kiếm tu không còn là độc tôn nữa. Khả năng xuất hiện các loại “khí tu” (Đao tu, Côn tu,…) là có thể, lập tức các thế lực khắp nơi bắt đầu đổ nguồn lực vào nghiên cứu, họ vận dụng đủ mối quan hệ, đủ loại thủ đoạn để tiến hành, đặc biệt là những thế lực sử dụng các loại vũ khí đứng đầu như Đao, Côn, Thương,… - những loại “vương” trong vũ khí, vốn từ xưa đều đã có phần khó chịu với những thế lực sử dụng kiếm luôn tự cao tự đại vì có Kiếm tu. Thế nhưng Kiếm tu cũng không thúc thủ chịu trói, họ tất nhiên cũng lo lắng vị trí độc tôn của cộng đồng Kiếm tu bị đe dọa. Vậy là cuộc chiến nghiên cứu – chống phá bắt đầu. Một bên dùng mọi cách nghiên cứu, một bên chỉ trực phá hoại. Cuộc chiến kéo theo rất nhiều hệ lụy, dẫn đến nhiều mối hận thù và chiến tranh. Sau hơn 200 năm kéo dài, do tổn thất quá nhiều, cuối cùng nhiều thế lực đã bỏ cuộc, hoặc chuyển sang thầm lặng nghiên cứu bí mật. Nhưng cũng vì thế, hiệu quả nghiên cứu so với thời kì đầu giảm sút đáng kể, cộng đồng nghiên cứu kiếm tu dần tan rã.
Cho tới hiện tại, không rõ còn thế lực nào nghiên cứu hay không, nhưng vẫn chưa xuất hiện một loại “khí tu” nào khác ngoài Kiếm tu. Mọi người đa phần không còn nhớ tới chuyện tranh đấu của gần 2000 năm trước nữa. Và quan niệm về sự độc tôn của Kiếm tu trở lại.
Tuy nhiên, những thuật ngữ về Kiếm tu trong nghiên cứu đã xuất hiện những cái mới. Người bình thường vẫn gọi là “Kiếm tu” và “kiếm niệm”, nhưng các nhà nghiên cứu còn gọi “kiếm niệm” chung là “niệm”, “kiếm tu” còn gọi là “khống khí giả”. Mục đích là để phản ánh đúng bản chất của hai đối tượng này. Nói cho đúng thì “kiếm tu” chỉ là một loại nhỏ trong “khống khí giả”, còn “kiếm niệm” là một chi nhánh của “niệm” mà thôi. Tiểu Phàm nghe ù ù bên tai, chậm dãi lấy lại thần chí. Khung cảnh trước mắt hắn bắt đầu trở lại rõ ràng…
- Ngươi tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm… Nếu ngươi bỏ qua trận chiến này chỉ sợ sẽ hối tiếc cả đời.
Lạc Nhạn thấy Tiểu Phàm hơi nhúc nhích, vui mừng nói.
- Họ là?
Tiều Phàm nghi hoặc.
- Kim Đan cường giả.
Lạc Nhạn nhãn tình sáng lên, đáp.
Sau giây phút kinh ngạc, Tiểu Phàm cũng không nói gì nữa, lập tức tập trung vào hai người phía xa.
…
- Kiếm tu…
Lão giả vận hoàng bào nheo mắt, lẩm nhẩm.
Nam tử tú mĩ, đung đưa kiếm chỉ, xanh biếc trường kiếm chậm rãi di chuyển theo chuyển động hữu thủ của y. Y chỉ mỉm cười, không nói gì. Kiếm chỉ lại đung đưa nhàn nhã… Trường kiếm nhẹ nhàng ngân lên vài tiếng…
- Ta chưa từng đấu với kiếm tu.
Lão giả siết nhẹ cây đoản côn trong tay.
- Đi.
Nam tử búng nhẹ kiếm chỉ.
Hiu!
Trường rít lên. Một đạo kim ảnh chẻ đôi không gian, gào thét lao về phía lão giả. Tốc độ cực độ khủng bố, chưa tới một phần mười giây đã vọt qua khoảng cách ba mươi trượng! (100 mét)
Klang!
Lão giả phản ứng nhanh tới không tưởng, đoản côn lập tức gạt đỡ trường kiếm.
Búng tay!
Nam tử mỉm cười, trường kiếm xoay một cái, đường kiếm thứ hai đã đâm tới yết hầu đối phương.
Klang… Klang… Klang…
Lão giả chật vật xuất vội mười mấy côn đón đỡ kiếm chiêu. Thân hình không ngừng xoay lộn né tránh. Thế nhưng, y phục đã bị xẻ mấy đường.
- Biến!
Lão giả hét lớn một tiếng, xuất ra một côn cực mạnh, trấn bay trường kiếm. Đồng thời xích quang chân khí của y nhanh như cắt hội tụ lại thành một tấm tròn đỏ au.
- Cổ Đồng Nhiệt Ba.
Đoản côn trong tay lão giả dộng mạnh vào tấm tròn.
Ônggggg…
Âm thanh rống lên cùng âm ba màu đỏ có thể thấy bằng mắt thường lan ra. Một đường cày bật đất đá, lao tới tấn công nam tử tú mĩ.
Đám người xung quanh sợ hãi bịt tai lại, vậy nhưng vẫn cảm thấy đau đầu, hoa mắt.
“Đây là linh kĩ sao?”, Tiểu Phàm dù đau đớn, nhưng vẫn cố mở mắt quan sát kĩ tất cả. Hắn vốn chưa từng thấy linh kĩ, từ trước tới giờ đều chỉ học và tiếp xúc chủ yếu với thể kĩ mà thôi.
Nam tử tú mĩ phóng người sang một bên né tránh luồng âm ba thực chất, nhưng đồng thời kiếm chỉ cũng biến hóa không ngừng.
Klang…
Lão giả chính diện đỡ một kiếm chém tới, không ngờ bị đẩy lui nửa bước.
- Lực lượng lại mạnh hơn rồi.
Lão lẩm nhẩm.
Ônggg…
Đồng cổ nhiệt ba lại lan ra, tấn công nam tử ở xa.
Hai người cứ thế giao chiến. Một khống kiếm, tốc khoái, quái dị quấn lấy đối phương. Một dùng linh kĩ mạnh mẽ tấn công lại bằng chân khí. Quang cảnh xung quanh vốn tan hoang giờ lại càng nát bấy.
- Tất cả mau lùi lại!
Minh Tâm hét lớn với đám Giám sát viên phía sau.
Không cần hắn bảo, đám người phía sau đã tự động lui lại hơn mười trượng nữa. Họ căn bản không dám nghĩ đến hậu quả của việc bị quấn vào cuộc chiến giữa hai người kia. Chỉ sợ đụng vào khí lãng cũng đủ trọng thương rồi.
Nam tử tú mĩ đột nhiên gia tăng tốc độ, lướt như bay về phía lão giả.
Bặp, hữu thủ nắm lấy kiếm, chân khí kim sắc bùng lên, quang mang chói lòa, y xuất chiêu.
- Ảo Ảnh Tam Kiếm!
Hiu. Hiu. Hiu, Ba đạo kiếm ảnh nhoáng lên. Ù ù ù, không ngờ biến ra ba đạo kiếm khí vàng óng. Mỗi đạo đều to, dài hơn một trượng!
Lão giả cước bộ xê dịch, hiểm hiểm né được hai đạo kiếm khí đầu tiên. Hai tay nắm lấy đoản côn vung mạnh, y chính diện bổ vào đạo kiếm khí thứ ba.
Hai đạo kiếm khí còn lại vụt qua thân thể lão nhân, gào thét lướt vào trong rừng.
Xạtttt…
Như cắt cành cây non, hai đạo kiếm khí đi tới đâu thân cây liền bị chém phăng tới đó.
Oanh!
Lão giả đập mạnh vào đạo kiếm khí, lập tức chân khí hai bên va chạm làm bùng nổ âm thanh như sấm nộ.
- Cửu Cổ Đồng Âm… (chín trống cùng kêu)
Lão giả gào lên, trước mặt liền xuất hiện chín tấm tròn đỏ lửa. Hai tay lão giả gồng lên, chân khí quang mang bạo phát, đoản côn như một cái dùi trống, điêu luyện lướt nhanh trên chín tấm tròn.
Ùnggggg…
Âm thanh trầm thấp cực độ khủng khiếp phá vỡ không gian. Nó như tiếng trống mà như tiếng tù và chiến trận, ầm ầm đánh tới nam tử tú mĩ. Phạm vi bao chùm của âm ba cực lớn, cao, rộng đều hơn mười trượng! Nam tử tú mĩ hoàn toàn không có thời gian để thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Khuôn mặt nam tử tú mĩ đột ngột trở nên nghiêm túc, thủ ấn hai tay biến đổi rất phức tạp. Thân thể lại chuyển động như đang đánh một loại vũ kĩ nào đó.
- Bách Kiếm Già Thiên! (Trăm Kiếm Che Trời)
Y hét vang.
Trường kiếm vốn trên thân nhẵn nhụi, lúc này lại xuất hiện dày đặc các loại đường vân phức tạp. Liền đó, đủ một trăm đạo kiếm khí thô to phô thiên cái địa ào ra từ thân kiếm!
“Là linh kiếm!” – Tiểu Phàm lập tức nhận ra thanh kiếm kia là một loại linh cụ.
Cảnh tượng cực kì choáng ngợp. Trăm kiếm khí kim sắc chia làm hai, bay đi. Một phần nhỏ gồm hơn mười đạo như dịch chuyển tức thời, lao tới trước người nam tử, đâm mạnh xuống, xếp thành một hàng dọc, tạo thành mười lớp giáp kiên cố bảo vệ y. Còn lại chín mươi đạo kiếm khí khác… Vồ thẳng lấy Lão giả kia!
Ầm ầm ầm ầm…
Liên tiếp các tiếng nổ vỡ khi âm ba va chạm với kiếm khí chắn trước nam tử tú mĩ. Uy lực của âm ba thực đáng sợ, một đường liên tiếp, phá vỡ luôn mười đạo kiếm khí, rồi chấn bay nam tử kia lên không trung.
- Sư phụ!
Lạc Nhạn kinh hoảng gọi lớn.
Nam tử kia phun ra một ngụm máu, thân thể đập mạnh xuống đất, sau đó còn bị đẩy lê một đoạn nữa mới dừng lại.
Nhưng...
Lão giả hoàng bào đang bị vây trong kiếm võng! Đúng là Kiếm võng, chín mươi đạo kiếm khí chằm chặp vây lấy lão, một kẽ hở để thoát thân cũng không có.
Nam tử kia đứng dậy cực nhanh. Lấy tay phải lau đi vết máu trên khóe miệng, cười gằn một cái rất dữ tợn, hai tay y úp lại, quát khẽ:
- Diệt!
- Hết Chương 76 -
Bên ngoài ngàn dặm, khiển kiếm đoạt mạng.”
Đó chính là lời thiên hạ bàn về Kiếm tu. Cái gọi là kiếm tu thực chất là chỉ một dạng tu luyện giả, tên như ý nghĩa, họ tu kiếm, lấy kiếm tu đạo. Kiếm vốn là một trong trung vương chi vương của vũ khí khắp thiên hạ, kiếm tu lại càng được coi là cường giả trong cường giả. Kiếm tu khắp tu đạo giới đều được người ta coi trọng. Trong lịch sử tu luyện giới có không ít người luyện kiếm, nhưng không phải ai cũng là kiếm tu. Điểm mạnh nhất của Kiếm tu chính là khả năng cách không khống kiếm, và cũng là điểm phân biệt kẻ dụng kiếm thông thường và Kiếm tu. Kiếm huyền phù trong không gian, là cánh tay kéo dài của chủ nhân. Ngươi chưa nhìn thấy Kiếm tu, Kiếm tu đã dễ dàng hạ sát ngươi từ xa ngàn dặm, như vậy ai có thể phòng bị… Muốn trở thành Kiếm tu, trước phải có công pháp khống kiếm cực kì hiếm có, sau là phải có Kiếm niệm. Kiếm niệm là gì rất khó giải thích, chỉ biết các Kiếm tu đều nói rằng đó là khả năng liên kết kiếm với tinh thần của bản thân mỗi người. Kiếm niệm có thể tu luyện cho mạnh lên nhưng không thể biến không thành có. Nói cách khác, Kiếm niệm là bẩm sinh, chỉ ai khi sinh ra có Kiếm niệm mới có thể trở thành Kiếm tu. Đó là thiên phú. Nhưng có không phải nghĩa là sẽ dùng được, có kiếm niệm nhưng còn cần phải thức tỉnh nó. Có thể nói Kiếm tu là đỉnh cao của người luyện kiếm trong thiên hạ, không người luyện kiếm nào không muốn trở thành Kiếm tu. Người có kiếm niệm trong thiên hạ vốn đã vô cùng hiếm hoi, người có thể thức tỉnh kiếm niệm lại càng là số ít của số ít, mà người có kiếm niệm thức tỉnh lại có công pháp khống kiếm phù hợp thì lại càng là phượng mao lân giáp. Như vậy có thể thấy được Kiếm tu hiếm có thế nào…
Đó chính là Kiếm tu, cực ít, cực mạnh!
Tuy nhiên, đó lại chỉ quan niệm xưa cũ mà thôi!
Tu luyện giới sau hàng ngàn, hàng vạn năm phát triển, đã xuất hiện một yếu tố vô cùng quan trọng, đó là tính hội nhập. Trước kia các thế giới gần như tự phong bế, nhưng theo thời gian, nhiều cường giả được sinh ra, sự phát triển lớn mạnh của tu đạo giả, cũng như sự hiểu biết sâu hơn về đa thế giới đã giúp tu luyện giả khắp các giới ngày càng dễ dàng liên kết với nhau. Từ đó, thông tin cũng được đa giới hóa, tạo nên làn sóng nghiên cứu về Kiếm tu cực mạnh vào khoảng 2000 năm trước. Dần dần các bí ẩn của Kiếm tu được kiến giải và người ta phát hiện ra rằng, hóa ra từ trước tới nay quan niệm của họ có rất nhiều sai lệch. Đầu tiên là về Kiếm niệm, cũng là điểm quan trọng nhất trong tất cả các phát hiện. Trước đây người ta cho rằng Kiếm niệm là bẩm sinh, không thể tu luyện ra, mà chỉ có thể ngẫu nhiên thức tỉnh mà thôi. Đó là sai lầm. “Kiếm niệm” gồm “kiếm” và “niệm”, những nhà nghiên cứu cho rằng quan trọng ở đây là chữ “niệm”. “Niệm” tức là tinh thần, là mối liên kết của Kiếm tu với kiếm. Sau rất nhiều nghiên cứu, họ phát hiện ra rằng nguyên lai “niệm” hình thành là do tinh thần kết hợp với cảnh giới về đạo mà tạo ra. Trong những người nghiên cứu về bí mật của Kiếm tu, không hiếm người bản thân cũng là Kiếm tu, đã cống hiến rất nhiều thông tin hữu ích cho cộng đồng nghiên cứu. Rất nhiều Kiếm tu chia sẻ quá trình thức tỉnh Kiếm niệm của mình. Dần dà, các nhà nghiên cứu tổng kết ra rằng: trong trường hợp của Kiếm tu, khi tinh thần lực của một người đủ mạnh, kết hợp với cảnh giới về kiếm của người đó đủ cao, họ sẽ có cảm nhận rất đặc biệt về kiếm. Lúc này chính là thời điểm Kiếm niệm có thể được sinh ra. Điểm mấu chốt là sự đốt phá, sao cho tinh thần lực của một người hòa quyện được với kiếm đạo của họ. Chỉ cần thành công một bước này, kiếm niệm sẽ sinh ra.
Sau đó lại có nhà nghiên cứu đặt ra một câu hỏi: Nếu quả thật một người cần cả đạo và thần để tạo ra Kiếm niệm, thì tại sao có một vài trường hợp hi hữu những đứa nhỏ chưa tới mười tuổi lại có kiếm niệm, được gọi là thiên tài Kiếm tu? Lúc đó chúng thậm chí còn chưa hiểu biết quá nhiều về kiếm. Lại nghiên cứu, cuối cùng họ rút ra một kết luận, đó là trong thần và đạo, hai phần này có thể thay đổi tỉ trọng cho nhau. Những thiên tài Kiếm tu kia chính là vì có tinh thần lực cực mạnh, cho nên chỉ cần có một chút hiểu biết về đạo và một bước đột phá cuối cùng là có thể sinh ra Kiếm niệm. Nếu suy ngược lại, một người có tinh thần lực không quá mạnh, nhưng đạo lại cao, thì vẫn có thể sinh ra Kiếm niệm. Đó chính là trường hợp của những Kiếm tu cao tuổi, tu luyện nhiều năm. Như vậy, Kiếm niệm không phải chỉ là bẩm sinh, mà còn có thể tạo ra từ việc tu luyện. Quan trọng là một quan ải hòa nhập thần và đạo cuối cùng mà thôi.
Có người lại hỏi: Vậy nếu một người có thần đủ mạnh, lại hiểu đạo về một môn vũ khí khác thì có thể có “niệm” của vũ khí đó hay không? Câu trả là có! Nhưng sao không xuất hiện Đao tu, Côn tu, các loại khác? Các nhà nghiên cứu cho rằng đó là vì chưa có ai có thể sáng tạo ra công pháp khống chế vũ khí tương ứng. Như đã nói, có kiếm niệm chỉ là điều kiện cần, nhưng công pháp Kiếm tu mới là điều kiện đủ. Không ai rõ ai là người tạo ra công pháp Kiếm tu, hay tạo ra bằng cách nào, hơn nữa công pháp Kiếm tu còn vô cùng hiếm có, đều là chí bảo của các môn phái, gia tộc, ai lại đồng ý cho người khác mượn nghiên cứu tỉ mỉ đây. Cuối cùng dẫn tới việc, chẳng có ai có đủ cả điều kiện và khả năng nghiên cứu, tạo ra công pháp cho các loại Đao tu, Côn tu,... hay các loại khác. Mặc dù trên lí thuyết là có thể tồn tại Đao niệm, Côn niệm, nhưng lại không có Đao tu, Côn tu.
Tuy nhiên, thông tin này vẫn khiến cả tu đạo giới phải rung chuyển! Vị trí của Kiếm tu không còn là độc tôn nữa. Khả năng xuất hiện các loại “khí tu” (Đao tu, Côn tu,…) là có thể, lập tức các thế lực khắp nơi bắt đầu đổ nguồn lực vào nghiên cứu, họ vận dụng đủ mối quan hệ, đủ loại thủ đoạn để tiến hành, đặc biệt là những thế lực sử dụng các loại vũ khí đứng đầu như Đao, Côn, Thương,… - những loại “vương” trong vũ khí, vốn từ xưa đều đã có phần khó chịu với những thế lực sử dụng kiếm luôn tự cao tự đại vì có Kiếm tu. Thế nhưng Kiếm tu cũng không thúc thủ chịu trói, họ tất nhiên cũng lo lắng vị trí độc tôn của cộng đồng Kiếm tu bị đe dọa. Vậy là cuộc chiến nghiên cứu – chống phá bắt đầu. Một bên dùng mọi cách nghiên cứu, một bên chỉ trực phá hoại. Cuộc chiến kéo theo rất nhiều hệ lụy, dẫn đến nhiều mối hận thù và chiến tranh. Sau hơn 200 năm kéo dài, do tổn thất quá nhiều, cuối cùng nhiều thế lực đã bỏ cuộc, hoặc chuyển sang thầm lặng nghiên cứu bí mật. Nhưng cũng vì thế, hiệu quả nghiên cứu so với thời kì đầu giảm sút đáng kể, cộng đồng nghiên cứu kiếm tu dần tan rã.
Cho tới hiện tại, không rõ còn thế lực nào nghiên cứu hay không, nhưng vẫn chưa xuất hiện một loại “khí tu” nào khác ngoài Kiếm tu. Mọi người đa phần không còn nhớ tới chuyện tranh đấu của gần 2000 năm trước nữa. Và quan niệm về sự độc tôn của Kiếm tu trở lại.
Tuy nhiên, những thuật ngữ về Kiếm tu trong nghiên cứu đã xuất hiện những cái mới. Người bình thường vẫn gọi là “Kiếm tu” và “kiếm niệm”, nhưng các nhà nghiên cứu còn gọi “kiếm niệm” chung là “niệm”, “kiếm tu” còn gọi là “khống khí giả”. Mục đích là để phản ánh đúng bản chất của hai đối tượng này. Nói cho đúng thì “kiếm tu” chỉ là một loại nhỏ trong “khống khí giả”, còn “kiếm niệm” là một chi nhánh của “niệm” mà thôi. Tiểu Phàm nghe ù ù bên tai, chậm dãi lấy lại thần chí. Khung cảnh trước mắt hắn bắt đầu trở lại rõ ràng…
- Ngươi tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm… Nếu ngươi bỏ qua trận chiến này chỉ sợ sẽ hối tiếc cả đời.
Lạc Nhạn thấy Tiểu Phàm hơi nhúc nhích, vui mừng nói.
- Họ là?
Tiều Phàm nghi hoặc.
- Kim Đan cường giả.
Lạc Nhạn nhãn tình sáng lên, đáp.
Sau giây phút kinh ngạc, Tiểu Phàm cũng không nói gì nữa, lập tức tập trung vào hai người phía xa.
…
- Kiếm tu…
Lão giả vận hoàng bào nheo mắt, lẩm nhẩm.
Nam tử tú mĩ, đung đưa kiếm chỉ, xanh biếc trường kiếm chậm rãi di chuyển theo chuyển động hữu thủ của y. Y chỉ mỉm cười, không nói gì. Kiếm chỉ lại đung đưa nhàn nhã… Trường kiếm nhẹ nhàng ngân lên vài tiếng…
- Ta chưa từng đấu với kiếm tu.
Lão giả siết nhẹ cây đoản côn trong tay.
- Đi.
Nam tử búng nhẹ kiếm chỉ.
Hiu!
Trường rít lên. Một đạo kim ảnh chẻ đôi không gian, gào thét lao về phía lão giả. Tốc độ cực độ khủng bố, chưa tới một phần mười giây đã vọt qua khoảng cách ba mươi trượng! (100 mét)
Klang!
Lão giả phản ứng nhanh tới không tưởng, đoản côn lập tức gạt đỡ trường kiếm.
Búng tay!
Nam tử mỉm cười, trường kiếm xoay một cái, đường kiếm thứ hai đã đâm tới yết hầu đối phương.
Klang… Klang… Klang…
Lão giả chật vật xuất vội mười mấy côn đón đỡ kiếm chiêu. Thân hình không ngừng xoay lộn né tránh. Thế nhưng, y phục đã bị xẻ mấy đường.
- Biến!
Lão giả hét lớn một tiếng, xuất ra một côn cực mạnh, trấn bay trường kiếm. Đồng thời xích quang chân khí của y nhanh như cắt hội tụ lại thành một tấm tròn đỏ au.
- Cổ Đồng Nhiệt Ba.
Đoản côn trong tay lão giả dộng mạnh vào tấm tròn.
Ônggggg…
Âm thanh rống lên cùng âm ba màu đỏ có thể thấy bằng mắt thường lan ra. Một đường cày bật đất đá, lao tới tấn công nam tử tú mĩ.
Đám người xung quanh sợ hãi bịt tai lại, vậy nhưng vẫn cảm thấy đau đầu, hoa mắt.
“Đây là linh kĩ sao?”, Tiểu Phàm dù đau đớn, nhưng vẫn cố mở mắt quan sát kĩ tất cả. Hắn vốn chưa từng thấy linh kĩ, từ trước tới giờ đều chỉ học và tiếp xúc chủ yếu với thể kĩ mà thôi.
Nam tử tú mĩ phóng người sang một bên né tránh luồng âm ba thực chất, nhưng đồng thời kiếm chỉ cũng biến hóa không ngừng.
Klang…
Lão giả chính diện đỡ một kiếm chém tới, không ngờ bị đẩy lui nửa bước.
- Lực lượng lại mạnh hơn rồi.
Lão lẩm nhẩm.
Ônggg…
Đồng cổ nhiệt ba lại lan ra, tấn công nam tử ở xa.
Hai người cứ thế giao chiến. Một khống kiếm, tốc khoái, quái dị quấn lấy đối phương. Một dùng linh kĩ mạnh mẽ tấn công lại bằng chân khí. Quang cảnh xung quanh vốn tan hoang giờ lại càng nát bấy.
- Tất cả mau lùi lại!
Minh Tâm hét lớn với đám Giám sát viên phía sau.
Không cần hắn bảo, đám người phía sau đã tự động lui lại hơn mười trượng nữa. Họ căn bản không dám nghĩ đến hậu quả của việc bị quấn vào cuộc chiến giữa hai người kia. Chỉ sợ đụng vào khí lãng cũng đủ trọng thương rồi.
Nam tử tú mĩ đột nhiên gia tăng tốc độ, lướt như bay về phía lão giả.
Bặp, hữu thủ nắm lấy kiếm, chân khí kim sắc bùng lên, quang mang chói lòa, y xuất chiêu.
- Ảo Ảnh Tam Kiếm!
Hiu. Hiu. Hiu, Ba đạo kiếm ảnh nhoáng lên. Ù ù ù, không ngờ biến ra ba đạo kiếm khí vàng óng. Mỗi đạo đều to, dài hơn một trượng!
Lão giả cước bộ xê dịch, hiểm hiểm né được hai đạo kiếm khí đầu tiên. Hai tay nắm lấy đoản côn vung mạnh, y chính diện bổ vào đạo kiếm khí thứ ba.
Hai đạo kiếm khí còn lại vụt qua thân thể lão nhân, gào thét lướt vào trong rừng.
Xạtttt…
Như cắt cành cây non, hai đạo kiếm khí đi tới đâu thân cây liền bị chém phăng tới đó.
Oanh!
Lão giả đập mạnh vào đạo kiếm khí, lập tức chân khí hai bên va chạm làm bùng nổ âm thanh như sấm nộ.
- Cửu Cổ Đồng Âm… (chín trống cùng kêu)
Lão giả gào lên, trước mặt liền xuất hiện chín tấm tròn đỏ lửa. Hai tay lão giả gồng lên, chân khí quang mang bạo phát, đoản côn như một cái dùi trống, điêu luyện lướt nhanh trên chín tấm tròn.
Ùnggggg…
Âm thanh trầm thấp cực độ khủng khiếp phá vỡ không gian. Nó như tiếng trống mà như tiếng tù và chiến trận, ầm ầm đánh tới nam tử tú mĩ. Phạm vi bao chùm của âm ba cực lớn, cao, rộng đều hơn mười trượng! Nam tử tú mĩ hoàn toàn không có thời gian để thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Khuôn mặt nam tử tú mĩ đột ngột trở nên nghiêm túc, thủ ấn hai tay biến đổi rất phức tạp. Thân thể lại chuyển động như đang đánh một loại vũ kĩ nào đó.
- Bách Kiếm Già Thiên! (Trăm Kiếm Che Trời)
Y hét vang.
Trường kiếm vốn trên thân nhẵn nhụi, lúc này lại xuất hiện dày đặc các loại đường vân phức tạp. Liền đó, đủ một trăm đạo kiếm khí thô to phô thiên cái địa ào ra từ thân kiếm!
“Là linh kiếm!” – Tiểu Phàm lập tức nhận ra thanh kiếm kia là một loại linh cụ.
Cảnh tượng cực kì choáng ngợp. Trăm kiếm khí kim sắc chia làm hai, bay đi. Một phần nhỏ gồm hơn mười đạo như dịch chuyển tức thời, lao tới trước người nam tử, đâm mạnh xuống, xếp thành một hàng dọc, tạo thành mười lớp giáp kiên cố bảo vệ y. Còn lại chín mươi đạo kiếm khí khác… Vồ thẳng lấy Lão giả kia!
Ầm ầm ầm ầm…
Liên tiếp các tiếng nổ vỡ khi âm ba va chạm với kiếm khí chắn trước nam tử tú mĩ. Uy lực của âm ba thực đáng sợ, một đường liên tiếp, phá vỡ luôn mười đạo kiếm khí, rồi chấn bay nam tử kia lên không trung.
- Sư phụ!
Lạc Nhạn kinh hoảng gọi lớn.
Nam tử kia phun ra một ngụm máu, thân thể đập mạnh xuống đất, sau đó còn bị đẩy lê một đoạn nữa mới dừng lại.
Nhưng...
Lão giả hoàng bào đang bị vây trong kiếm võng! Đúng là Kiếm võng, chín mươi đạo kiếm khí chằm chặp vây lấy lão, một kẽ hở để thoát thân cũng không có.
Nam tử kia đứng dậy cực nhanh. Lấy tay phải lau đi vết máu trên khóe miệng, cười gằn một cái rất dữ tợn, hai tay y úp lại, quát khẽ:
- Diệt!
- Hết Chương 76 -
/92
|