“Có người nói rằng, sơ kiến, có thể lại là trùng phùng. Bởi vì, trong thế giới mênh mang rộng lớn này, giữa vòng luân hồi hằng hà sa số kiếp kia, biết đâu, chúng ta đã từng bất chợt gặp nhau ở đâu đó. Rồi lại lặng lẽ, lặng lẽ lướt qua nhau. Người đến ta đi, ai yên mệnh nấy. Uống cạn một bát canh Vong Xuyên, từ đó trở thành người lạ.”
***
Ánh nắng hắt qua song cửa trên khoang thuyền đánh thức Vương Dao Dao đang cuộn mình ngủ vùi. Cô bé dụi dụi mắt, lưu luyến ôm chăn lăn lăn vài vòng trên giường, còn chưa muốn ngồi dậy.
“Nhị muội, còn chưa chịu dậy sao?”
Một giọng nói du dương lảnh lót xen lẫn ý cười vang lên. Từ ngoài bước vào một thiếu nữ trạc tầm mười hai, mười ba tuổi, tóc dài tha thướt, dung mạo yêu kiều như hoa, lại không mang vẻ liễu yếu đào tơ, ngược lại muôn phần anh khí linh động. Đây chính là thứ trưởng nữ nhà họ Vương, Vương Diệu Diệu.
Mẫu thân của Vương Dao Dao mới là chính thất của Vương đại nhân, nhưng chẳng may qua đời sau khi sinh ra con bé. Mẹ ruột của Vương Diệu Diệu chỉ là thiếp thất, thế nhưng trong nhà không có chủ mẫu, tất nhiên cũng không có gia đấu trạch đấu gì, càng không có việc thứ nữ bị bắt nạt hiếp đáp như trong kịch hay diễn, tình cảm giữa hai tỷ muội cũng rất tốt.
Vương Diệu Diệu nhìn dáng vẻ lười biếng đáng yêu của tiểu muội, không nhịn được bật cười một tiếng, ngồi xuống vỗ vỗ lưng con bé, giục:
“Dậy đi nào, dậy đi nào! Đến Tô Châu thành rồi! Muội mà không dậy thì phụ thân sẽ bỏ lại muội trên thuyền đó!”
Vương Dao Dao sợ bị bỏ lại, lập tức mở bừng mắt ra, ngồi bật dậy.
“Miên Nhi thức dậy rồi, thức dậy rồi!” Cô bé cuống quýt lay ống tay áo của tỷ tỷ.
Vương Diệu Diệu nhéo nhéo má muội muội, nói:
“Mau đi bảo Hạ Trúc giúp muội rửa mặt chải đầu, đừng để phụ thân đợi lâu.”
Vương Dao Dao ngoan ngoãn ngồi yên để tiểu nha hoàn giúp mình chuẩn bị mọi thứ tươm tất chỉnh tề, cuối cùng đính một dây nơ nho nhỏ trên búi tóc, trong gương hiện ra một tiểu cô nương bụ bẫm đáng yêu như tranh vẽ.
Tiểu cô nương trộm vén màn che lên, nhìn ra bên ngoài. Một cảnh tượng phồn hoa vô cùng hiện lên sau lớp rèm. Liễu rủ lơ thơ, hoa nở khắp nơi, bướm lượn rập rờn. Hai bên bờ tài tử giai nhân dập dìu qua lại, bước chân khẽ khàng thanh tao như sợ đánh thức những dãy phố trầm mặc lưu giữ ký ức ngàn năm lịch sử. Tô Châu nổi danh là vùng đất của tơ lụa gấm vóc. Cứ đi một chặng lại thấy những dải lụa óng ánh đủ sắc màu được treo lên phơi, chúng bay phất phới trong gió, muôn hồng ngàn tía nối liền một dải như cầu vồng, góp thêm một phần làm nên cảnh sắc Cô Tô.
Lần đầu trông thấy những cảnh ấy, Vương Dao Dao ngây ngẩn ngắm nhìn, phảng phất rơi vào mộng cảnh. Vương Diệu Diệu cũng đưa mắt ra nhìn, trong mắt cũng là kích động.
“Không ngờ cảnh vật Tô Châu cổ đại chính là như thế này...” Nàng chậc lưỡi, khẽ cảm thán.
“Đại tỷ, tỷ vừa nói gì?” Vương Dao Dao nghe không hiểu, liền hỏi lại.
Vương Diệu Diệu vội vàng lắc đầu, nói:
“Không có gì, chỉ là khen ngợi cảnh sắc nơi này rất đẹp thôi.”
Nàng nhìn đôi mắt tròn xoe đen láy của muội muội, cái dáng vẻ ngây thơ vô ưu vô lo đó của con bé khiến nàng thoáng chốc lại rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Nhị muội, muội có biết nhị biểu ca nhà tứ cô cô không?” Nàng bất thình lình lên tiếng hỏi.
“Có nghe qua ạ, phụ thân từng kể với muội, nhị biểu ca là nhi tử của tứ cô cô, từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, làm người ôn hòa hiểu lễ, là một nhân tài hiếm có.” Vương Dao Dao nghĩ ngợi một chút, liền y theo lời của phụ thân mà thuật lại.
Vương Diệu Diệu nghe vậy liền nóng ruột, bảo:
“Hắn không có tốt như vậy... Ôi dào, tóm lại muội hãy nghe tỷ, sau này tránh xa nhị biểu ca ra, càng xa càng tốt. Đây là vì tốt cho muội thôi.”
Sợ rằng nói như vậy chưa đủ sức đe dọa, nàng bèn cắn răng, bồi thêm:
“Nhị biểu ca này là một tên biến thái hung ác, hắn rất thích đánh trẻ con, bắt nạt nữ tử, khi tức giận thì sẽ mọc ra hai răng nanh, dài như vậy nè...”
Vừa nói, nàng vừa ra điệu bộ miêu tả, cố gắng làm cho hình tượng vị biểu ca này càng khủng bố càng tốt.
Thật ra, lời này của Vương Diệu Diệu quả là vừa khoa trương vừa giả tạo, nhưng cũng đủ để dọa một đứa bé bảy tuổi như Vương Dao Dao sợ xanh mặt. Tiểu cô nương lập tức gật đầu như giã tỏi, quyết tâm tránh xa vị biểu ca đáng sợ kia.
Vương Diệu Diệu thở phào một hơi. Chỉ mong bản thân có thể thay đổi kết cục bi thảm đã sớm được an bài ấy.
Chính vì thế, nhị biểu ca đáng thương của chúng ta còn chưa lên sàn đã bị người ta đặt điều bôi đen thê thảm.
~~~~~~~~Dải phân cách bi kịch của biểu ca~~~~~~~~
Thuyền dừng ở bến Tô Châu. Tháng này thời tiết thật thất thường, mới đó mà trời lại đổ mưa. Cũng may mưa xuân chỉ là mưa phùn lâm thâm, không ảnh hưởng gì nhiều, lại càng tăng thêm vẻ nên thơ hữu tình của phong cảnh. Cả nhà Vương đại nhân che ô cùng bước lên bờ. Bấy giờ, mới thật sự chạm vào tận tay một Cô Tô phồn hoa như gấm. Phong cảnh xung quanh đều chìm vào làn mưa bụi mù mịt, mông lung mờ ảo, càng thêm phần mỹ lệ.
Gần bến thuyền có một chiếc xe ngựa đậu ở đó từ bao giờ. Lúc này, một bàn tay thon dài trắng như ngọc chợt vén lên rèm xe. Từ trong xe bước xuống một thiếu niên độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, người vận nguyệt sắc trường bào, tay che ô giấy, mặt tựa quan ngọc, bước đi khoan thai, phong thái ung dung nho nhã.
Lần đầu tiên Vương Dao Dao gặp gỡ Lý Quân Ngọc chính là tình cảnh ấy. Thiếu niên lang, nhan như ngọc, xuất hiện trong làn mưa khói mông lung của Giang Nam, tựa như trích tiên giáng hạ phàm gian. Chàng đi giữa phong cảnh Tô Châu, lại phảng phất như đã hòa vào làm một với bức tranh thủy mặc ấy, trở thành một phần của phong cảnh nơi này.
“Sanh nhi tham kiến cữu phụ, cữu mẫu [1].” Chàng tiến tới gần, hướng về phía Vương đại nhân cùng Lưu di nương, cung kính khom người cúi chào.
Theo lý mà nói, Lưu di nương chỉ là một thiếp thất, chàng cũng không tất phải hành trọng lễ như vậy với bà, nhưng cử chỉ cung kính này của chàng thật sự được lòng cả Lưu di nương lẫn Vương đại nhân. Thiếu niên khiêm cung hữu lễ, kính trọng trưởng bối, không khinh khi người. Vương đại nhân vuốt râu, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, hỏi:
“Con là Đại Lang hay Nhị Lang? Khẩu ngữ kinh thành nói rất chuẩn, có từng đến kinh thành hay chưa?”
Ông và vị muội muội thứ xuất kia cũng không quá thân thiết, sau khi bà ấy xa gả đến Tô Châu thì gần như không còn qua lại. Tuy nhiên, ông với muội phu họ Lý kia lại khá hợp ý, mỗi lần Lý lão gia vận chuyển hàng hóa lên kinh thành đều ghé qua cùng ông đàm đạo văn chương. Lý lão gia thường nhắc tới Nhị Lang trước mặt ông, lúc nào cũng đầy vẻ tán thưởng. Vừa nhìn thiếu niên trước mắt, Vương đại nhân cũng đoán được một hai. Người này tinh tế đến mức cố ý dùng khẩu âm kinh thành để nói chuyện với ông, hẳn là sợ cả nhà ông nghe không quen phương ngữ Tô Châu. Trong lòng Vương đại nhân thầm nghĩ: Đáng tiếc, chỉ là một thứ tử...
Quả nhiên, chàng liền đáp:
“Thưa, sanh nhi là Nhị Lang Lý Quân Ngọc, “Quân” trong “quân tử”, “Ngọc” trong “noãn ngọc”. Phụ mẫu được tin cữu phụ đến Tô Châu, liền chuẩn bị yến tiệc tại hàn xá, lệnh sanh nhi đến tiếp đón cữu phụ tới hàn xá nghỉ tạm. Sanh nhi từ bé sinh tưởng tại Tô Châu, chưa từng đến kinh thành, chỉ từng cùng mẫu thân học qua vài câu để đón tiếp cữu phụ.”
Vương đại nhân gật đầu, bảo:
““Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc” [2], quả là tên như người.”
Dứt lời, ông liền quay lại nói với hai con gái mình:
“Diệu Diệu, Dao Dao, còn không đến chào biểu ca đi?”
Vương Diệu Diệu ban đầu cũng bị ôn nhu mỹ mạo của Lý Quân Ngọc mê hoặc, nhưng rất nhanh liền nhớ tới đây là Lý Quân Ngọc, Lý thừa tướng đó! Nhất thời bao nhiêu xuân tâm cũng tắt ngấm, bất giác lùi ra sau một bước, lí nhí nói:
“Nhị biểu ca an hảo.”
Lý Quân Ngọc vẫn duy trì vẻ mặt vân đạm phong khinh, gật đầu đáp:
“Đại biểu muội hữu lễ.”
Lời vừa dứt, liền cảm thấy tay áo mình như bị ai đó kéo một cái.
“Quân biểu ca an hảo.”, Vương nhị cô nương liền rất tự nhiên ôm lấy tay áo của chàng, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, khoe ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ trên đôi má phúng phính. Nghĩ nghĩ một lúc, tiểu cô nương lại bổ sung thêm, “Biểu ca trông thật đẹp!”
Vương đại nhân đen mặt.
Vương đại cô nương bóp trán. Xong rồi, xong rồi, gia môn bất hạnh rồi!
Chỉ có Lý Quân Ngọc là vẫn cười ôn nhu như xuân phong. Chàng trông thấy tán ô của tiểu biểu muội bị lệch đi, cả một khoảng vai bị mưa làm ướt, liền nhíu nhíu mày, đoạn ngồi xuống vươn tán ô che cho cô bé.
“Biểu muội an hảo.” Chàng mỉm cười, khe khẽ nói.
Thật tốt, nàng còn ở đây, an lành, khỏe mạnh, hồn nhiên nói cười.
Trăm ngàn lời muốn nói, thốt nhiên chỉ còn lại có bốn chữ ấy.
Tất thảy thiên ti vạn lũ, trùng trùng điệp điệp ký ức tiền kiếp, phút chốc tựa hồ như một giấc mơ. Mà chàng, là người duy nhất còn chưa tỉnh mộng.
Đó là lần đầu tiên Vương Dao Dao gặp Lý Quân Ngọc.
Nhưng, đó không phải là lần đầu Lý Quân Ngọc gặp Vương Dao Dao.
Bí mật này, trên đời chỉ mình chàng hay biết.
~~~~~~~~~~
*Chú thích:
[1] Cữu phụ: cậu; cữu mẫu: mợ; sanh nhi: từ tự xưng của cháu họ ngoại
[2] Một câu trong bài “Tiểu nhung 1” thuộc Kinh Thi, có nghĩa là: Lòng ta nhớ quân tử, chàng ôn hòa như ngọc.
~~~~~
*Lời tác giả: Viết chương này khi trời cũng đang mưa rả rích, chỉ tiếc không có biểu ca ôn nhu nào che ô đi đến bên ta. *che mặt khóc*
Có ai đoán ra được Diệu Diệu cô nương là thế nào không? =)))
***
Ánh nắng hắt qua song cửa trên khoang thuyền đánh thức Vương Dao Dao đang cuộn mình ngủ vùi. Cô bé dụi dụi mắt, lưu luyến ôm chăn lăn lăn vài vòng trên giường, còn chưa muốn ngồi dậy.
“Nhị muội, còn chưa chịu dậy sao?”
Một giọng nói du dương lảnh lót xen lẫn ý cười vang lên. Từ ngoài bước vào một thiếu nữ trạc tầm mười hai, mười ba tuổi, tóc dài tha thướt, dung mạo yêu kiều như hoa, lại không mang vẻ liễu yếu đào tơ, ngược lại muôn phần anh khí linh động. Đây chính là thứ trưởng nữ nhà họ Vương, Vương Diệu Diệu.
Mẫu thân của Vương Dao Dao mới là chính thất của Vương đại nhân, nhưng chẳng may qua đời sau khi sinh ra con bé. Mẹ ruột của Vương Diệu Diệu chỉ là thiếp thất, thế nhưng trong nhà không có chủ mẫu, tất nhiên cũng không có gia đấu trạch đấu gì, càng không có việc thứ nữ bị bắt nạt hiếp đáp như trong kịch hay diễn, tình cảm giữa hai tỷ muội cũng rất tốt.
Vương Diệu Diệu nhìn dáng vẻ lười biếng đáng yêu của tiểu muội, không nhịn được bật cười một tiếng, ngồi xuống vỗ vỗ lưng con bé, giục:
“Dậy đi nào, dậy đi nào! Đến Tô Châu thành rồi! Muội mà không dậy thì phụ thân sẽ bỏ lại muội trên thuyền đó!”
Vương Dao Dao sợ bị bỏ lại, lập tức mở bừng mắt ra, ngồi bật dậy.
“Miên Nhi thức dậy rồi, thức dậy rồi!” Cô bé cuống quýt lay ống tay áo của tỷ tỷ.
Vương Diệu Diệu nhéo nhéo má muội muội, nói:
“Mau đi bảo Hạ Trúc giúp muội rửa mặt chải đầu, đừng để phụ thân đợi lâu.”
Vương Dao Dao ngoan ngoãn ngồi yên để tiểu nha hoàn giúp mình chuẩn bị mọi thứ tươm tất chỉnh tề, cuối cùng đính một dây nơ nho nhỏ trên búi tóc, trong gương hiện ra một tiểu cô nương bụ bẫm đáng yêu như tranh vẽ.
Tiểu cô nương trộm vén màn che lên, nhìn ra bên ngoài. Một cảnh tượng phồn hoa vô cùng hiện lên sau lớp rèm. Liễu rủ lơ thơ, hoa nở khắp nơi, bướm lượn rập rờn. Hai bên bờ tài tử giai nhân dập dìu qua lại, bước chân khẽ khàng thanh tao như sợ đánh thức những dãy phố trầm mặc lưu giữ ký ức ngàn năm lịch sử. Tô Châu nổi danh là vùng đất của tơ lụa gấm vóc. Cứ đi một chặng lại thấy những dải lụa óng ánh đủ sắc màu được treo lên phơi, chúng bay phất phới trong gió, muôn hồng ngàn tía nối liền một dải như cầu vồng, góp thêm một phần làm nên cảnh sắc Cô Tô.
Lần đầu trông thấy những cảnh ấy, Vương Dao Dao ngây ngẩn ngắm nhìn, phảng phất rơi vào mộng cảnh. Vương Diệu Diệu cũng đưa mắt ra nhìn, trong mắt cũng là kích động.
“Không ngờ cảnh vật Tô Châu cổ đại chính là như thế này...” Nàng chậc lưỡi, khẽ cảm thán.
“Đại tỷ, tỷ vừa nói gì?” Vương Dao Dao nghe không hiểu, liền hỏi lại.
Vương Diệu Diệu vội vàng lắc đầu, nói:
“Không có gì, chỉ là khen ngợi cảnh sắc nơi này rất đẹp thôi.”
Nàng nhìn đôi mắt tròn xoe đen láy của muội muội, cái dáng vẻ ngây thơ vô ưu vô lo đó của con bé khiến nàng thoáng chốc lại rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Nhị muội, muội có biết nhị biểu ca nhà tứ cô cô không?” Nàng bất thình lình lên tiếng hỏi.
“Có nghe qua ạ, phụ thân từng kể với muội, nhị biểu ca là nhi tử của tứ cô cô, từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, làm người ôn hòa hiểu lễ, là một nhân tài hiếm có.” Vương Dao Dao nghĩ ngợi một chút, liền y theo lời của phụ thân mà thuật lại.
Vương Diệu Diệu nghe vậy liền nóng ruột, bảo:
“Hắn không có tốt như vậy... Ôi dào, tóm lại muội hãy nghe tỷ, sau này tránh xa nhị biểu ca ra, càng xa càng tốt. Đây là vì tốt cho muội thôi.”
Sợ rằng nói như vậy chưa đủ sức đe dọa, nàng bèn cắn răng, bồi thêm:
“Nhị biểu ca này là một tên biến thái hung ác, hắn rất thích đánh trẻ con, bắt nạt nữ tử, khi tức giận thì sẽ mọc ra hai răng nanh, dài như vậy nè...”
Vừa nói, nàng vừa ra điệu bộ miêu tả, cố gắng làm cho hình tượng vị biểu ca này càng khủng bố càng tốt.
Thật ra, lời này của Vương Diệu Diệu quả là vừa khoa trương vừa giả tạo, nhưng cũng đủ để dọa một đứa bé bảy tuổi như Vương Dao Dao sợ xanh mặt. Tiểu cô nương lập tức gật đầu như giã tỏi, quyết tâm tránh xa vị biểu ca đáng sợ kia.
Vương Diệu Diệu thở phào một hơi. Chỉ mong bản thân có thể thay đổi kết cục bi thảm đã sớm được an bài ấy.
Chính vì thế, nhị biểu ca đáng thương của chúng ta còn chưa lên sàn đã bị người ta đặt điều bôi đen thê thảm.
~~~~~~~~Dải phân cách bi kịch của biểu ca~~~~~~~~
Thuyền dừng ở bến Tô Châu. Tháng này thời tiết thật thất thường, mới đó mà trời lại đổ mưa. Cũng may mưa xuân chỉ là mưa phùn lâm thâm, không ảnh hưởng gì nhiều, lại càng tăng thêm vẻ nên thơ hữu tình của phong cảnh. Cả nhà Vương đại nhân che ô cùng bước lên bờ. Bấy giờ, mới thật sự chạm vào tận tay một Cô Tô phồn hoa như gấm. Phong cảnh xung quanh đều chìm vào làn mưa bụi mù mịt, mông lung mờ ảo, càng thêm phần mỹ lệ.
Gần bến thuyền có một chiếc xe ngựa đậu ở đó từ bao giờ. Lúc này, một bàn tay thon dài trắng như ngọc chợt vén lên rèm xe. Từ trong xe bước xuống một thiếu niên độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, người vận nguyệt sắc trường bào, tay che ô giấy, mặt tựa quan ngọc, bước đi khoan thai, phong thái ung dung nho nhã.
Lần đầu tiên Vương Dao Dao gặp gỡ Lý Quân Ngọc chính là tình cảnh ấy. Thiếu niên lang, nhan như ngọc, xuất hiện trong làn mưa khói mông lung của Giang Nam, tựa như trích tiên giáng hạ phàm gian. Chàng đi giữa phong cảnh Tô Châu, lại phảng phất như đã hòa vào làm một với bức tranh thủy mặc ấy, trở thành một phần của phong cảnh nơi này.
“Sanh nhi tham kiến cữu phụ, cữu mẫu [1].” Chàng tiến tới gần, hướng về phía Vương đại nhân cùng Lưu di nương, cung kính khom người cúi chào.
Theo lý mà nói, Lưu di nương chỉ là một thiếp thất, chàng cũng không tất phải hành trọng lễ như vậy với bà, nhưng cử chỉ cung kính này của chàng thật sự được lòng cả Lưu di nương lẫn Vương đại nhân. Thiếu niên khiêm cung hữu lễ, kính trọng trưởng bối, không khinh khi người. Vương đại nhân vuốt râu, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, hỏi:
“Con là Đại Lang hay Nhị Lang? Khẩu ngữ kinh thành nói rất chuẩn, có từng đến kinh thành hay chưa?”
Ông và vị muội muội thứ xuất kia cũng không quá thân thiết, sau khi bà ấy xa gả đến Tô Châu thì gần như không còn qua lại. Tuy nhiên, ông với muội phu họ Lý kia lại khá hợp ý, mỗi lần Lý lão gia vận chuyển hàng hóa lên kinh thành đều ghé qua cùng ông đàm đạo văn chương. Lý lão gia thường nhắc tới Nhị Lang trước mặt ông, lúc nào cũng đầy vẻ tán thưởng. Vừa nhìn thiếu niên trước mắt, Vương đại nhân cũng đoán được một hai. Người này tinh tế đến mức cố ý dùng khẩu âm kinh thành để nói chuyện với ông, hẳn là sợ cả nhà ông nghe không quen phương ngữ Tô Châu. Trong lòng Vương đại nhân thầm nghĩ: Đáng tiếc, chỉ là một thứ tử...
Quả nhiên, chàng liền đáp:
“Thưa, sanh nhi là Nhị Lang Lý Quân Ngọc, “Quân” trong “quân tử”, “Ngọc” trong “noãn ngọc”. Phụ mẫu được tin cữu phụ đến Tô Châu, liền chuẩn bị yến tiệc tại hàn xá, lệnh sanh nhi đến tiếp đón cữu phụ tới hàn xá nghỉ tạm. Sanh nhi từ bé sinh tưởng tại Tô Châu, chưa từng đến kinh thành, chỉ từng cùng mẫu thân học qua vài câu để đón tiếp cữu phụ.”
Vương đại nhân gật đầu, bảo:
““Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc” [2], quả là tên như người.”
Dứt lời, ông liền quay lại nói với hai con gái mình:
“Diệu Diệu, Dao Dao, còn không đến chào biểu ca đi?”
Vương Diệu Diệu ban đầu cũng bị ôn nhu mỹ mạo của Lý Quân Ngọc mê hoặc, nhưng rất nhanh liền nhớ tới đây là Lý Quân Ngọc, Lý thừa tướng đó! Nhất thời bao nhiêu xuân tâm cũng tắt ngấm, bất giác lùi ra sau một bước, lí nhí nói:
“Nhị biểu ca an hảo.”
Lý Quân Ngọc vẫn duy trì vẻ mặt vân đạm phong khinh, gật đầu đáp:
“Đại biểu muội hữu lễ.”
Lời vừa dứt, liền cảm thấy tay áo mình như bị ai đó kéo một cái.
“Quân biểu ca an hảo.”, Vương nhị cô nương liền rất tự nhiên ôm lấy tay áo của chàng, nhoẻn miệng cười tươi như hoa, khoe ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ trên đôi má phúng phính. Nghĩ nghĩ một lúc, tiểu cô nương lại bổ sung thêm, “Biểu ca trông thật đẹp!”
Vương đại nhân đen mặt.
Vương đại cô nương bóp trán. Xong rồi, xong rồi, gia môn bất hạnh rồi!
Chỉ có Lý Quân Ngọc là vẫn cười ôn nhu như xuân phong. Chàng trông thấy tán ô của tiểu biểu muội bị lệch đi, cả một khoảng vai bị mưa làm ướt, liền nhíu nhíu mày, đoạn ngồi xuống vươn tán ô che cho cô bé.
“Biểu muội an hảo.” Chàng mỉm cười, khe khẽ nói.
Thật tốt, nàng còn ở đây, an lành, khỏe mạnh, hồn nhiên nói cười.
Trăm ngàn lời muốn nói, thốt nhiên chỉ còn lại có bốn chữ ấy.
Tất thảy thiên ti vạn lũ, trùng trùng điệp điệp ký ức tiền kiếp, phút chốc tựa hồ như một giấc mơ. Mà chàng, là người duy nhất còn chưa tỉnh mộng.
Đó là lần đầu tiên Vương Dao Dao gặp Lý Quân Ngọc.
Nhưng, đó không phải là lần đầu Lý Quân Ngọc gặp Vương Dao Dao.
Bí mật này, trên đời chỉ mình chàng hay biết.
~~~~~~~~~~
*Chú thích:
[1] Cữu phụ: cậu; cữu mẫu: mợ; sanh nhi: từ tự xưng của cháu họ ngoại
[2] Một câu trong bài “Tiểu nhung 1” thuộc Kinh Thi, có nghĩa là: Lòng ta nhớ quân tử, chàng ôn hòa như ngọc.
~~~~~
*Lời tác giả: Viết chương này khi trời cũng đang mưa rả rích, chỉ tiếc không có biểu ca ôn nhu nào che ô đi đến bên ta. *che mặt khóc*
Có ai đoán ra được Diệu Diệu cô nương là thế nào không? =)))
/53
|