Vương Dao Dao trông ngóng mỏi mòn, cuối cùng thì ngày thứ ba cũng tới. Trời vừa tờ mờ sáng, nàng đã tỉnh ngủ, lồm cồm bò dậy chuẩn bị về thăm phụ thân.
Nhưng ngặt nỗi, Vương Dao Dao ngủ ở phía trong. Lý Quân Ngọc lại là một người cực kỳ quy củ, mỗi ngày đều thức dậy theo giờ giấc nhất định. Bấy giờ vẫn còn rất sớm, chưa tới thời gian chàng thức giấc. Nàng muốn bước xuống, phải bò qua người chàng.
Vương Dao Dao thật cẩn thận nhấc một chân qua, đang lúc nàng muốn nhấc nốt cái chân còn lại, bất thình lình biểu ca mở mắt ra, lên tiếng khẽ hỏi:
“Miên nhi đang làm gì vậy?”
Nàng giật mình, chân tay lóng ngóng ngã ngồi xuống người biểu ca.
Đúng vậy, chính là ngã ngồi.
Vương Dao Dao lo sợ mình đè đau biểu ca, lại càng lo lắng sẽ tiếp tục làm bẩn xiêm y của chàng, vội vàng luống cuống muốn đứng lên, lại bất chợt cảm thấy mình đang ngồi lên cái gì đó vừa nong nóng lại vừa cưng cứng. Nàng đang lấy làm lạ, đã thấy đôi mắt phượng của biểu ca chợt tối lại. Chàng đưa tay khẽ kéo nàng xuống, đặt nàng ở dưới thân mình.
“Nàng đó, mới sáng sớm đã giày vò người khác.”
Nàng chỉ nghe thấy chàng khẽ thì thầm một câu, hai mắt đã bị một bàn tay che lại, mọi thứ bỗng tối sầm đi, chẳng trông thấy gì nữa. Nàng chỉ còn nghe được hơi thở gấp gáp của biểu ca. Được một lúc, chàng khẽ rên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy nàng. Đến khi bàn tay che trên mắt nàng bỏ xuống, Vương Dao Dao liền tức giận lên án:
“Sao chàng lại bịt mắt ta lại?”
Lý Quân Ngọc cũng không buồn bực vì thái độ của nàng, đáy mắt dập dờn sóng nước như khói nước trên mặt Thái Hồ, mỉm cười xoa xoa đầu nàng, nói:
“Là vi phu không phải.”
Vương Dao Dao cho dù tức giận đầy bụng cũng như kim đâm vào bông mềm, không thể phát tác được. Nàng chỉ đành hừ một cái, ngồi dậy đi rửa mặt chải đầu.
Vẫn như thường ngày, Lý Quân Ngọc tự tay giúp nàng chải tóc, vẽ mày. Đến khi tất thảy xong xuôi, Vương Dao Dao nóng lòng muốn gặp phụ thân, toan đứng dậy, đã bị chàng kéo lại.
“Chàng làm gì vậy? Chúng ta phải nhanh một chút, phụ thân nhất định đang đợi ta đó!” Nàng bất mãn nói.
Lý Quân Ngọc khom người xuống, Vương Dao Dao chỉ cảm thấy những nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ mình, nóng ran.
“Được rồi, bây giờ có thể đi rồi.” Cuối cùng người nào đó mới tủm tỉm cười, nói.
Vương Dao Dao cũng không để ý đến chàng, một lòng chỉ nghĩ tời việc về gặp phụ thân.
------.--- ---
Vương Dao Dao vừa đi từ xa, đã trông thấy bóng phụ thân đứng chờ trước cửa. Nàng vội chạy ào tới, ôm lấy phụ thân, nghẹn ngào gọi:
“Phụ thân!”
Chỉ thấy vai áo của Vương đại nhân ướt đẫm sương, có lẽ ông đã đứng ở đây từ sáng sớm.
Vương đại nhân vỗ vỗ lưng con gái, nhẹ giọng dỗ:
“Được rồi, lớn thế này còn khóc nhè, không sợ Nhuận Chi cười sao!”
Vương Dao Dao đưa tay quệt quệt nước mắt trên má, cười hì hì nói:
“Không sợ, biểu ca cũng không dám cười đâu!”
Lý Quân Ngọc bấy giờ mới tiến lên, cúi người chào Vương đại nhân đúng lễ của tiểu tế, sau đó gọi Thanh Thư mang lễ vật vào.
Sính lễ ngày ấy đã rất trọng hậu, lễ vật ngày hồi môn cũng không kém phần long trọng.
Vương đại nhân lại chẳng lấy gì làm vui vẻ, khoát tay nói:
“Nhuận Chi, ta có vài lời muốn nói riêng với Miên nhi một chốc lát...”
Lý Quân Ngọc vô cùng hiểu lòng người, mỉm cười đáp:
“Nhạc phụ đại thân xin cứ tự nhiên, không cần bận tâm, tiểu tế sẽ chờ ở đây.”
Vương đại nhân gật gật đầu, sai nha hoàn mang trà bánh lên tiếp đãi chàng, sau đó cùng với Vương Dao Dao đi ra hoa viên.
Hai cha con ngồi ở cái đình nhỏ cạnh hồ sen. Gió xuân lướt qua mặt hồ, lay động từng phiến lá xanh rờn. Thi thoảng có con cá đớp mồi dưới nước, vọng lại mấy tiếng bì bõm khe khẽ. Một khung cảnh thật yên bình.
Vương đại nhân thở dài nhìn con gái, nói:
“Cũng là lỗi do vi phụ
Nhưng ngặt nỗi, Vương Dao Dao ngủ ở phía trong. Lý Quân Ngọc lại là một người cực kỳ quy củ, mỗi ngày đều thức dậy theo giờ giấc nhất định. Bấy giờ vẫn còn rất sớm, chưa tới thời gian chàng thức giấc. Nàng muốn bước xuống, phải bò qua người chàng.
Vương Dao Dao thật cẩn thận nhấc một chân qua, đang lúc nàng muốn nhấc nốt cái chân còn lại, bất thình lình biểu ca mở mắt ra, lên tiếng khẽ hỏi:
“Miên nhi đang làm gì vậy?”
Nàng giật mình, chân tay lóng ngóng ngã ngồi xuống người biểu ca.
Đúng vậy, chính là ngã ngồi.
Vương Dao Dao lo sợ mình đè đau biểu ca, lại càng lo lắng sẽ tiếp tục làm bẩn xiêm y của chàng, vội vàng luống cuống muốn đứng lên, lại bất chợt cảm thấy mình đang ngồi lên cái gì đó vừa nong nóng lại vừa cưng cứng. Nàng đang lấy làm lạ, đã thấy đôi mắt phượng của biểu ca chợt tối lại. Chàng đưa tay khẽ kéo nàng xuống, đặt nàng ở dưới thân mình.
“Nàng đó, mới sáng sớm đã giày vò người khác.”
Nàng chỉ nghe thấy chàng khẽ thì thầm một câu, hai mắt đã bị một bàn tay che lại, mọi thứ bỗng tối sầm đi, chẳng trông thấy gì nữa. Nàng chỉ còn nghe được hơi thở gấp gáp của biểu ca. Được một lúc, chàng khẽ rên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy nàng. Đến khi bàn tay che trên mắt nàng bỏ xuống, Vương Dao Dao liền tức giận lên án:
“Sao chàng lại bịt mắt ta lại?”
Lý Quân Ngọc cũng không buồn bực vì thái độ của nàng, đáy mắt dập dờn sóng nước như khói nước trên mặt Thái Hồ, mỉm cười xoa xoa đầu nàng, nói:
“Là vi phu không phải.”
Vương Dao Dao cho dù tức giận đầy bụng cũng như kim đâm vào bông mềm, không thể phát tác được. Nàng chỉ đành hừ một cái, ngồi dậy đi rửa mặt chải đầu.
Vẫn như thường ngày, Lý Quân Ngọc tự tay giúp nàng chải tóc, vẽ mày. Đến khi tất thảy xong xuôi, Vương Dao Dao nóng lòng muốn gặp phụ thân, toan đứng dậy, đã bị chàng kéo lại.
“Chàng làm gì vậy? Chúng ta phải nhanh một chút, phụ thân nhất định đang đợi ta đó!” Nàng bất mãn nói.
Lý Quân Ngọc khom người xuống, Vương Dao Dao chỉ cảm thấy những nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ mình, nóng ran.
“Được rồi, bây giờ có thể đi rồi.” Cuối cùng người nào đó mới tủm tỉm cười, nói.
Vương Dao Dao cũng không để ý đến chàng, một lòng chỉ nghĩ tời việc về gặp phụ thân.
------.--- ---
Vương Dao Dao vừa đi từ xa, đã trông thấy bóng phụ thân đứng chờ trước cửa. Nàng vội chạy ào tới, ôm lấy phụ thân, nghẹn ngào gọi:
“Phụ thân!”
Chỉ thấy vai áo của Vương đại nhân ướt đẫm sương, có lẽ ông đã đứng ở đây từ sáng sớm.
Vương đại nhân vỗ vỗ lưng con gái, nhẹ giọng dỗ:
“Được rồi, lớn thế này còn khóc nhè, không sợ Nhuận Chi cười sao!”
Vương Dao Dao đưa tay quệt quệt nước mắt trên má, cười hì hì nói:
“Không sợ, biểu ca cũng không dám cười đâu!”
Lý Quân Ngọc bấy giờ mới tiến lên, cúi người chào Vương đại nhân đúng lễ của tiểu tế, sau đó gọi Thanh Thư mang lễ vật vào.
Sính lễ ngày ấy đã rất trọng hậu, lễ vật ngày hồi môn cũng không kém phần long trọng.
Vương đại nhân lại chẳng lấy gì làm vui vẻ, khoát tay nói:
“Nhuận Chi, ta có vài lời muốn nói riêng với Miên nhi một chốc lát...”
Lý Quân Ngọc vô cùng hiểu lòng người, mỉm cười đáp:
“Nhạc phụ đại thân xin cứ tự nhiên, không cần bận tâm, tiểu tế sẽ chờ ở đây.”
Vương đại nhân gật gật đầu, sai nha hoàn mang trà bánh lên tiếp đãi chàng, sau đó cùng với Vương Dao Dao đi ra hoa viên.
Hai cha con ngồi ở cái đình nhỏ cạnh hồ sen. Gió xuân lướt qua mặt hồ, lay động từng phiến lá xanh rờn. Thi thoảng có con cá đớp mồi dưới nước, vọng lại mấy tiếng bì bõm khe khẽ. Một khung cảnh thật yên bình.
Vương đại nhân thở dài nhìn con gái, nói:
“Cũng là lỗi do vi phụ
/53
|