Ngày đó, Noãn Noãn lại chạy đi đâu mất biệt, chẳng biết là đang rúc trong góc nào mà ngủ khò. Vương Dao Dao chạy đi tìm nó, đến hoa viên, nàng đang lúi cúi tìm sau hòn giả sơn, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại.
“Đại Lang, con nói cái gì? Có phải đi theo đám bạn lêu lỏng kia đến mức hồ đồ rồi không?”
Giọng nói uy nghiêm này là của lão phu nhân, Vương Dao Dao dễ dàng nhận ra được. Nàng đang nghĩ xem có nên bước ra hành lễ chào bà hay không, đã nghe thấy một giọng nói khác vang lên.
“Tổ mẫu, tôn nhi không có hồ đồ, cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Con biết rõ năng lực của mình, kỳ thi Hương vừa rồi nếu không được tổ mẫu lót tiền cho quan chủ khảo, e rằng đến Cử nhân cũng không đỗ nổi. Lần này thi Hội ở kinh thành không giống như thi Hương, với năng lực của con thật sự không có chút cơ hội nào, chẳng lẽ tổ mẫu còn có thể mua chuộc quan chủ khảo ở kinh thành sao? Nếu đã không có hi vọng, đi thi chỉ là tốn công vô ích, con cảm thấy tốt hơn hết vẫn là ở nhà chăm sóc Tiểu Nhu cùng hài tử...”
Tiểu Nhu là nha hoàn bên cạnh của Lý Trác Ngọc, sau đó được nâng lên thành thông phòng, vừa mới sinh được cho Lý đại công tử một bé trai. Nàng ta là kiểu mỹ nhân Giang Nam điển hình, mảnh mai như bồ liễu, dịu dàng tựa nước trong, nói chuyện thì nhỏ nhẹ uyển chuyển, dùng một thứ “Ngô nông nhuyễn ngữ” thuần túy mà Vương Dao Dao học mãi cũng chẳng nói được cho giống, thế nên nàng rất là ngưỡng mộ Tiểu Nhu.
“Câm miệng! Đại Lang, ngươi còn nhớ vì sao tổ mẫu đặt tên cho ngươi là Trác Ngọc không? “Ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý” [1], ta muốn ngươi thời thời khắc khắc phải lấy việc học làm trọng! Vậy mà ngươi lại chỉ lo ăn chơi lêu lỏng, bị một ả nô tỳ mê hoặc. Ngươi muốn lấy ả, tổ mẫu cũng chiều ý ngươi, cho ả làm thông phòng của ngươi. Bây giờ ngươi còn vì ả mà muốn từ bỏ ứng thí... Ngươi... Đứa cháu bất hiếu này! Đúng là cha nào con nấy, đều không nên thân như nhau! Ngươi hãy nhìn mà xem nhị đệ của mình, ngươi quên là mẹ ngươi tại sao mà chết à, ngươi không thấy có lỗi với mẹ ngươi sao?”
Chỉ thoáng nghe tiếng, Vương Dao Dao cũng có thể tưởng tượng ra lão phu nhân đang tức giận đến độ nào.
Chỉ nghe thấy Lý Trác Ngọc cười một tràng, nói:
“Tổ mẫu, lúc nhỏ ta nghe lời người nói, cũng một mực cho rằng chính mẹ con Lý Quân Ngọc hại chết mẹ ta. Nhưng mà, lớn lên rồi, ta mới hiểu ra, người hại chết mẹ ta... chính là tổ mẫu!”
“Ngươi nói linh tinh gì đó? Từ trước đến nay, người trong phủ ai cũng biết, tổ mẫu thương yêu mẹ của ngươi như con gái ruột!”
“Con gái ruột? Nhưng mà người cũng hủy hoại hạnh phúc cả đời của mẫu thân! Năm đó phụ thân muốn cưới mẹ của Nhị Lang, người lại chê thân phận của bà ấy thấp kém, ép buộc phụ thân phải lấy mẫu thân thì mới được cưới bà ấy làm thiếp. Phụ thân vốn không hề yêu mẫu thân ta, chính bởi vì tổ mẫu nên mẫu thân mới phải ngày ngày ở đây chịu sự lạnh nhạt của trượng phu! Cũng là tổ mẫu xui giục mẫu thân hà khắc với mẹ con Vương thị, cắt xén chi tiêu, dặn dò hạ nhân trong phủ bạc đãi họ. Khi phụ thân biết chuyện, người lại đổ tất cả tội lên đầu của mẫu thân, để phụ thân oán ghét mẫu thân, vì thế nên bà mới u uất mà chết... Tất cả đều là do tổ mẫu! Từ lúc đại bá lên kinh đến nay, chưa một lần về lại Tô thành, cũng là vì sợ hãi tổ mẫu luôn đem ông ấy ra so sánh với Vương bá bá, rồi lại chê trách ông ấy kém cỏi!”
Vương Dao Dao sững sờ trước những gì nghe được. Trước mặt của nàng, lão phu nhân từ trước đến nay luôn hiền hòa từ ái. Không ngờ rằng... Nhớ đến những lời Lý Trác Ngọc nói, nàng có thể đoán ra thuở nhỏ biểu ca đã chịu khổ bao nhiêu. Trước nay, nàng vẫn lờ mờ hiểu biểu ca ở Lý phủ không được đối xử công bằng, nhưng ở nhà của nàng chưa bao giờ có chuyện phụ thân bất công với ai, nên nàng không thể ngờ được bên trong Lý phủ lại phức tạp như vậy, trong lòng cũng chợt thấy nghèn nghẹn chua xót thay cho chàng.
Bên này, lão phu nhân vẫn bình tĩnh, đáp:
“Ta làm tất cả cũng vì
“Đại Lang, con nói cái gì? Có phải đi theo đám bạn lêu lỏng kia đến mức hồ đồ rồi không?”
Giọng nói uy nghiêm này là của lão phu nhân, Vương Dao Dao dễ dàng nhận ra được. Nàng đang nghĩ xem có nên bước ra hành lễ chào bà hay không, đã nghe thấy một giọng nói khác vang lên.
“Tổ mẫu, tôn nhi không có hồ đồ, cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Con biết rõ năng lực của mình, kỳ thi Hương vừa rồi nếu không được tổ mẫu lót tiền cho quan chủ khảo, e rằng đến Cử nhân cũng không đỗ nổi. Lần này thi Hội ở kinh thành không giống như thi Hương, với năng lực của con thật sự không có chút cơ hội nào, chẳng lẽ tổ mẫu còn có thể mua chuộc quan chủ khảo ở kinh thành sao? Nếu đã không có hi vọng, đi thi chỉ là tốn công vô ích, con cảm thấy tốt hơn hết vẫn là ở nhà chăm sóc Tiểu Nhu cùng hài tử...”
Tiểu Nhu là nha hoàn bên cạnh của Lý Trác Ngọc, sau đó được nâng lên thành thông phòng, vừa mới sinh được cho Lý đại công tử một bé trai. Nàng ta là kiểu mỹ nhân Giang Nam điển hình, mảnh mai như bồ liễu, dịu dàng tựa nước trong, nói chuyện thì nhỏ nhẹ uyển chuyển, dùng một thứ “Ngô nông nhuyễn ngữ” thuần túy mà Vương Dao Dao học mãi cũng chẳng nói được cho giống, thế nên nàng rất là ngưỡng mộ Tiểu Nhu.
“Câm miệng! Đại Lang, ngươi còn nhớ vì sao tổ mẫu đặt tên cho ngươi là Trác Ngọc không? “Ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý” [1], ta muốn ngươi thời thời khắc khắc phải lấy việc học làm trọng! Vậy mà ngươi lại chỉ lo ăn chơi lêu lỏng, bị một ả nô tỳ mê hoặc. Ngươi muốn lấy ả, tổ mẫu cũng chiều ý ngươi, cho ả làm thông phòng của ngươi. Bây giờ ngươi còn vì ả mà muốn từ bỏ ứng thí... Ngươi... Đứa cháu bất hiếu này! Đúng là cha nào con nấy, đều không nên thân như nhau! Ngươi hãy nhìn mà xem nhị đệ của mình, ngươi quên là mẹ ngươi tại sao mà chết à, ngươi không thấy có lỗi với mẹ ngươi sao?”
Chỉ thoáng nghe tiếng, Vương Dao Dao cũng có thể tưởng tượng ra lão phu nhân đang tức giận đến độ nào.
Chỉ nghe thấy Lý Trác Ngọc cười một tràng, nói:
“Tổ mẫu, lúc nhỏ ta nghe lời người nói, cũng một mực cho rằng chính mẹ con Lý Quân Ngọc hại chết mẹ ta. Nhưng mà, lớn lên rồi, ta mới hiểu ra, người hại chết mẹ ta... chính là tổ mẫu!”
“Ngươi nói linh tinh gì đó? Từ trước đến nay, người trong phủ ai cũng biết, tổ mẫu thương yêu mẹ của ngươi như con gái ruột!”
“Con gái ruột? Nhưng mà người cũng hủy hoại hạnh phúc cả đời của mẫu thân! Năm đó phụ thân muốn cưới mẹ của Nhị Lang, người lại chê thân phận của bà ấy thấp kém, ép buộc phụ thân phải lấy mẫu thân thì mới được cưới bà ấy làm thiếp. Phụ thân vốn không hề yêu mẫu thân ta, chính bởi vì tổ mẫu nên mẫu thân mới phải ngày ngày ở đây chịu sự lạnh nhạt của trượng phu! Cũng là tổ mẫu xui giục mẫu thân hà khắc với mẹ con Vương thị, cắt xén chi tiêu, dặn dò hạ nhân trong phủ bạc đãi họ. Khi phụ thân biết chuyện, người lại đổ tất cả tội lên đầu của mẫu thân, để phụ thân oán ghét mẫu thân, vì thế nên bà mới u uất mà chết... Tất cả đều là do tổ mẫu! Từ lúc đại bá lên kinh đến nay, chưa một lần về lại Tô thành, cũng là vì sợ hãi tổ mẫu luôn đem ông ấy ra so sánh với Vương bá bá, rồi lại chê trách ông ấy kém cỏi!”
Vương Dao Dao sững sờ trước những gì nghe được. Trước mặt của nàng, lão phu nhân từ trước đến nay luôn hiền hòa từ ái. Không ngờ rằng... Nhớ đến những lời Lý Trác Ngọc nói, nàng có thể đoán ra thuở nhỏ biểu ca đã chịu khổ bao nhiêu. Trước nay, nàng vẫn lờ mờ hiểu biểu ca ở Lý phủ không được đối xử công bằng, nhưng ở nhà của nàng chưa bao giờ có chuyện phụ thân bất công với ai, nên nàng không thể ngờ được bên trong Lý phủ lại phức tạp như vậy, trong lòng cũng chợt thấy nghèn nghẹn chua xót thay cho chàng.
Bên này, lão phu nhân vẫn bình tĩnh, đáp:
“Ta làm tất cả cũng vì
/53
|