Vương Dao Dao không bao giờ ngờ rằng, biểu ca mà nàng một mực tin tưởng lại có thể bỏ thuốc vào rượu giao bôi, sau đó cưỡng bức nàng trong đêm tân hôn.
Sáng ngày hôm sau, nàng tỉnh dậy, cả người ê ẩm, không một chút sức lực. Biểu ca vô cùng áy náy, nói rằng đêm qua có kẻ động tay động chân trong rượu, không phải là chàng cố ý, chàng cũng là người bị ly rượu kia hại, mất hết lý trí, mới làm ra chuyện như vậy.
Vương Dao Dao liền mơ mơ hồ hồ tin chàng. Không phải nàng rất ngu ngốc, mà có lẽ, trong thâm tâm nàng, vẫn không muốn chấp nhận sự thật. Nàng vẫn muốn tin tưởng, biểu ca vẫn là biểu ca ôn nhu như ngọc, hiền hòa thiện lương mà nàng một lòng tôn thờ, sùng bái.
Ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận an phận làm thê tử của biểu ca. Tin tức bên ngoài truyền vào, Dương Húc Minh cũng đã qua cơn nguy kịch, nàng nhẹ thở ra một hơi, trong lòng chẳng biết nên vui cho hắn, hay là buồn cho duyên phận mỏng manh của hai người.
Năm Thành Hóa thứ chín, biểu ca chính thức thay thế phụ thân nàng, nhậm chức Tri phủ Tô Châu. Tuy Tri phủ chỉ là một chức lục phẩm nhỏ, nhưng đại quan nào cũng phải đi từ tiểu quan mà lên, biểu ca chẳng hề lo lắng, ngày ngày chăm chỉ làm một quan phụ mẫu tận sức vì dân, danh tiếng rất tốt, dân chúng Tô Châu ai cũng kính trọng quý mến chàng.
Tuy chàng đã là quan lão gia, vẫn chẳng hề thay đổi, đối với nàng luôn dịu dàng như nước, chu đáo tỉ mỉ, cho dù bận rộn trăm ngàn việc, vẫn có thời gian mỗi sáng vẽ mày vấn tóc cho nàng, tự tay làm bánh hoa quế cho nàng ăn. Dù rằng nàng vốn không có tình cảm nam nữ với chàng, nhưng ở cạnh lâu ngày cũng đã thành thói quen, cuộc sống phu thê kề cận cũng không đến mức nặng nề khó chịu. Có điều, nàng thật không hiểu nổi, biểu ca ngày thường nhã nhặn thanh tao là thế, mỗi khi phu thê ân ái thì lại như biến thành một người khác. Những sở thích quái gở của chàng khiến Vương Dao Dao sợ hãi, một cây bút, một nghiên mực cũng có thể bị chàng dùng làm thứ giày vò nàng. Chàng luôn dỗ dành, nói đó là tình thú khuê phòng. Là một thê tử, lại xưa này vốn quen nghe lời chàng, Vương Dao Dao cũng chỉ đành nhắm mắt chịu đựng.
Chiều hôm ấy, nàng đang nằm trên án thư, toàn thân chẳng một mảnh vải, trân mình mặc cho biểu ca tùy ý lướt bút lông khắp người nàng, chăm chú họa một bức tuyết hoa hồng mai. Đây là trò tiêu khiển yêu thích của chàng. Ban đầu, Vương Dao Dao cật lực phản đối, tìm đủ cách trốn tránh. Nhưng mà, đến cuối cùng, vẫn phải chấp nhận số mệnh. Nàng ở nơi này, cách xa ngoại công ngoại bà, không còn ai thân thích, chỉ có chàng là chỗ dựa duy nhất. Trước kia, nàng có phụ thân chống lưng, còn có thể trở về nhà mẹ. Bây giờ, nàng đã là một cô nhi, cũng chỉ biết bấu víu vào biểu ca. Nàng luôn lo sợ mất đi người thân duy nhất ở bên cạnh này, càng lúc càng trở nên nhu thuận ngoan ngoãn, không dám trái lời chàng.
Biểu ca thấy nàng ngoan ngoãn nằm im, trong mắt thấp thoáng ý cười, lại cố ý quét ngòi bút qua đỉnh mềm mại nào đó, khiến nàng chợt run lên, cắn chặt răng để không nức nở thành tiếng.
Biểu ca cúi xuống, suối tóc đen nhánh của chàng đổ xuống bờ vai của nàng, mềm mại như lụa. Chàng khẽ cười, nhéo nhéo đỉnh hồng mai đang run run kia, dụ dỗ:
“Miên nhi ngoan, kêu lên tiếng cho vi phu nghe, chốc nữa sẽ có bánh ăn.”
Nàng ngân ngấn nước mắt, dụi dụi đầu vào vai chàng, cầu xin:
“Biểu ca... Phu quân... Miên nhi khó chịu... Tha cho Miên nhi đi, được không?”
Chàng nhìn xuống nơi đầy đặn của nàng, khẽ vươn tay bao lấy một bên. Vương Dao Dao dáng người tròn tròn, nơi nào đó cũng tròn đầy, một nắm tay không dễ bao trọn. Chàng yêu thích không nỡ rời tay, mắt phượng nheo lại thành một đường, tủm tỉm dỗ:
“Ngoan, rất nhanh sẽ dễ chịu thôi.”
Nói dối! Nàng biết biểu ca chỉ đang nói dối, trong lòng ảo não ấm ức, lại không thể thoát khỏi ma trảo.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng của Thanh Thư:
“Lão gia, Tiền Ứng Quang đã nhận tội, đang chờ đại nhân xác nhận khẩu cung.”
Đáy mắt của biểu ca chợt sâu thẳm, nhàn nhạt bảo:
“Ngươi chờ ở bên ngoài, ta sẽ ra ngay.”
Vương Dao Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng rất lấy làm cảm kích vị Tiền gì kia.
Biểu ca lưu luyến buông nàng ra, dùng khăn sạch thấm nước lau hết mực trên người nàng, sau đó giúp nàng mặc lại y phục. Cuối cùng, chàng xoa xoa gò má mềm mại của nàng, khẽ nói:
“Vi phu ra ngoài một lúc, buổi tối sẽ về với nàng. Miên nhi phải ngoan ngoãn ở đây, có biết không?”
Vương Dao Dao thoáng run lên một cái, vội gật gật đầu.
Biểu ca mỉm cười, quay người bước ra cửa. Sau đó, tiếng ổ khóa leng keng vang lên. Vương Dao Dao biết rằng, chàng đã khóa cửa phòng lại. Từ sau khi thành thân, chàng luôn cắt cử thị vệ canh giữ bên ngoài nghiêm ngặt, không cho nàng tự ý ra vào, cuối cùng vẫn chưa yên tâm, mỗi khi ra ngoài liền khóa lại cửa phòng.
Nàng khẽ thở dài, bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngồi xuống, chán chường đếm từng khắc trôi qua. Có đôi lúc, nàng chợt cảm thấy, bản thân giống như một món đồ chơi của biểu ca. Dù rằng chàng vẫn rất tốt với nàng, nhưng mà, mãi mãi không thể trở về giống như trước đây.
... .......
Thời gian dần trôi, tháng bảy năm Thành Hóa mười một, biểu ca đột ngột được thăng chứng, trở thành Ứng Thiên tuần phủ. Vương Dao Dao cũng giật mình. Tuy nàng rất tin tưởng biểu ca vô cùng tài giỏi, nhưng mới hai năm đã từ lục phẩm thăng lên tam phẩm, vẫn là việc thật khó tin. Năm xưa, phụ thân nàng phải mất mười năm mới có thể từ Hộ bộ lang trung ngũ phẩm thăng lên Hộ bộ thượng thư nhị phẩm. Biểu ca vẫn chưa tới ba mươi tuổi, đã là trọng quan triều đình, nàng cũng vui mừng thay chàng.
Ngày đó, sau khi nài nỉ nhõng nhẽo cả mấy hôm, rốt cuộc Vương Dao Dao cũng được chàng cho phép đến Vạn An tự cầu phúc một buổi. Chàng bận rộn chính sự, không thể đi cùng nàng, liền lệnh cho Thanh Thư mang theo một đội thị vệ đi theo nàng hộ tống. Đã rất lâu, lâu đến mức nàng ngỡ như đã cách một đời người, nàng mới có thể bước ra khỏi tòa phủ đệ ngột ngạt ấy. Bầu trời Tô Châu chào đón nàng bằng một cơn mưa bụi lất phất, khẽ vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bao dãy nhà tường trắng ngói đen chìm trong làn mưa khói mịt mờ.
Nàng bước vào Vạn An tự. Bấy giờ, nàng đã là phu nhân của Tuần phủ, trước khi nàng đến chùa, đã có một toán lính dẹp đường sẵn, không cho ai bén mảng lại gần. Thế nên, cả ngôi chùa rộng lớn, giờ đây chỉ còn một mình nàng.
Vương Dao Dao cúi đầu bái lạy, lại chợt thấy trên sàn có vài vết máu. Nàng lần theo vết máu ấy, đi ra phía sau tượng Phật, phát hiện một thiếu nữ mình đầy vết thương đang trốn ở sau đó.
Thiếu nữ thấy nàng, vội bắt lấy tay nàng, thều thào nói:
“Oan... Cha ta bị oan... Ta muốn gặp Tổng đốc đại nhân...”
Ở nơi này, nếu nói có người có chức quan cao hơn biểu ca, thì đó chính là Tổng đốc đại nhân. Vương Dao Dao không rõ thiếu nữ này có oan khuất gì, lại phải kinh động đến Tổng đốc. Có điều, trông thấy cô ấy đã sắp chịu không nổi, không phải là lúc truy hỏi, nàng liền gọi Đông Mai và Hạ Trúc vào, bảo bọn họ đi tìm đại phu.
Sáng ngày hôm sau, nàng tỉnh dậy, cả người ê ẩm, không một chút sức lực. Biểu ca vô cùng áy náy, nói rằng đêm qua có kẻ động tay động chân trong rượu, không phải là chàng cố ý, chàng cũng là người bị ly rượu kia hại, mất hết lý trí, mới làm ra chuyện như vậy.
Vương Dao Dao liền mơ mơ hồ hồ tin chàng. Không phải nàng rất ngu ngốc, mà có lẽ, trong thâm tâm nàng, vẫn không muốn chấp nhận sự thật. Nàng vẫn muốn tin tưởng, biểu ca vẫn là biểu ca ôn nhu như ngọc, hiền hòa thiện lương mà nàng một lòng tôn thờ, sùng bái.
Ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận an phận làm thê tử của biểu ca. Tin tức bên ngoài truyền vào, Dương Húc Minh cũng đã qua cơn nguy kịch, nàng nhẹ thở ra một hơi, trong lòng chẳng biết nên vui cho hắn, hay là buồn cho duyên phận mỏng manh của hai người.
Năm Thành Hóa thứ chín, biểu ca chính thức thay thế phụ thân nàng, nhậm chức Tri phủ Tô Châu. Tuy Tri phủ chỉ là một chức lục phẩm nhỏ, nhưng đại quan nào cũng phải đi từ tiểu quan mà lên, biểu ca chẳng hề lo lắng, ngày ngày chăm chỉ làm một quan phụ mẫu tận sức vì dân, danh tiếng rất tốt, dân chúng Tô Châu ai cũng kính trọng quý mến chàng.
Tuy chàng đã là quan lão gia, vẫn chẳng hề thay đổi, đối với nàng luôn dịu dàng như nước, chu đáo tỉ mỉ, cho dù bận rộn trăm ngàn việc, vẫn có thời gian mỗi sáng vẽ mày vấn tóc cho nàng, tự tay làm bánh hoa quế cho nàng ăn. Dù rằng nàng vốn không có tình cảm nam nữ với chàng, nhưng ở cạnh lâu ngày cũng đã thành thói quen, cuộc sống phu thê kề cận cũng không đến mức nặng nề khó chịu. Có điều, nàng thật không hiểu nổi, biểu ca ngày thường nhã nhặn thanh tao là thế, mỗi khi phu thê ân ái thì lại như biến thành một người khác. Những sở thích quái gở của chàng khiến Vương Dao Dao sợ hãi, một cây bút, một nghiên mực cũng có thể bị chàng dùng làm thứ giày vò nàng. Chàng luôn dỗ dành, nói đó là tình thú khuê phòng. Là một thê tử, lại xưa này vốn quen nghe lời chàng, Vương Dao Dao cũng chỉ đành nhắm mắt chịu đựng.
Chiều hôm ấy, nàng đang nằm trên án thư, toàn thân chẳng một mảnh vải, trân mình mặc cho biểu ca tùy ý lướt bút lông khắp người nàng, chăm chú họa một bức tuyết hoa hồng mai. Đây là trò tiêu khiển yêu thích của chàng. Ban đầu, Vương Dao Dao cật lực phản đối, tìm đủ cách trốn tránh. Nhưng mà, đến cuối cùng, vẫn phải chấp nhận số mệnh. Nàng ở nơi này, cách xa ngoại công ngoại bà, không còn ai thân thích, chỉ có chàng là chỗ dựa duy nhất. Trước kia, nàng có phụ thân chống lưng, còn có thể trở về nhà mẹ. Bây giờ, nàng đã là một cô nhi, cũng chỉ biết bấu víu vào biểu ca. Nàng luôn lo sợ mất đi người thân duy nhất ở bên cạnh này, càng lúc càng trở nên nhu thuận ngoan ngoãn, không dám trái lời chàng.
Biểu ca thấy nàng ngoan ngoãn nằm im, trong mắt thấp thoáng ý cười, lại cố ý quét ngòi bút qua đỉnh mềm mại nào đó, khiến nàng chợt run lên, cắn chặt răng để không nức nở thành tiếng.
Biểu ca cúi xuống, suối tóc đen nhánh của chàng đổ xuống bờ vai của nàng, mềm mại như lụa. Chàng khẽ cười, nhéo nhéo đỉnh hồng mai đang run run kia, dụ dỗ:
“Miên nhi ngoan, kêu lên tiếng cho vi phu nghe, chốc nữa sẽ có bánh ăn.”
Nàng ngân ngấn nước mắt, dụi dụi đầu vào vai chàng, cầu xin:
“Biểu ca... Phu quân... Miên nhi khó chịu... Tha cho Miên nhi đi, được không?”
Chàng nhìn xuống nơi đầy đặn của nàng, khẽ vươn tay bao lấy một bên. Vương Dao Dao dáng người tròn tròn, nơi nào đó cũng tròn đầy, một nắm tay không dễ bao trọn. Chàng yêu thích không nỡ rời tay, mắt phượng nheo lại thành một đường, tủm tỉm dỗ:
“Ngoan, rất nhanh sẽ dễ chịu thôi.”
Nói dối! Nàng biết biểu ca chỉ đang nói dối, trong lòng ảo não ấm ức, lại không thể thoát khỏi ma trảo.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng của Thanh Thư:
“Lão gia, Tiền Ứng Quang đã nhận tội, đang chờ đại nhân xác nhận khẩu cung.”
Đáy mắt của biểu ca chợt sâu thẳm, nhàn nhạt bảo:
“Ngươi chờ ở bên ngoài, ta sẽ ra ngay.”
Vương Dao Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng rất lấy làm cảm kích vị Tiền gì kia.
Biểu ca lưu luyến buông nàng ra, dùng khăn sạch thấm nước lau hết mực trên người nàng, sau đó giúp nàng mặc lại y phục. Cuối cùng, chàng xoa xoa gò má mềm mại của nàng, khẽ nói:
“Vi phu ra ngoài một lúc, buổi tối sẽ về với nàng. Miên nhi phải ngoan ngoãn ở đây, có biết không?”
Vương Dao Dao thoáng run lên một cái, vội gật gật đầu.
Biểu ca mỉm cười, quay người bước ra cửa. Sau đó, tiếng ổ khóa leng keng vang lên. Vương Dao Dao biết rằng, chàng đã khóa cửa phòng lại. Từ sau khi thành thân, chàng luôn cắt cử thị vệ canh giữ bên ngoài nghiêm ngặt, không cho nàng tự ý ra vào, cuối cùng vẫn chưa yên tâm, mỗi khi ra ngoài liền khóa lại cửa phòng.
Nàng khẽ thở dài, bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngồi xuống, chán chường đếm từng khắc trôi qua. Có đôi lúc, nàng chợt cảm thấy, bản thân giống như một món đồ chơi của biểu ca. Dù rằng chàng vẫn rất tốt với nàng, nhưng mà, mãi mãi không thể trở về giống như trước đây.
... .......
Thời gian dần trôi, tháng bảy năm Thành Hóa mười một, biểu ca đột ngột được thăng chứng, trở thành Ứng Thiên tuần phủ. Vương Dao Dao cũng giật mình. Tuy nàng rất tin tưởng biểu ca vô cùng tài giỏi, nhưng mới hai năm đã từ lục phẩm thăng lên tam phẩm, vẫn là việc thật khó tin. Năm xưa, phụ thân nàng phải mất mười năm mới có thể từ Hộ bộ lang trung ngũ phẩm thăng lên Hộ bộ thượng thư nhị phẩm. Biểu ca vẫn chưa tới ba mươi tuổi, đã là trọng quan triều đình, nàng cũng vui mừng thay chàng.
Ngày đó, sau khi nài nỉ nhõng nhẽo cả mấy hôm, rốt cuộc Vương Dao Dao cũng được chàng cho phép đến Vạn An tự cầu phúc một buổi. Chàng bận rộn chính sự, không thể đi cùng nàng, liền lệnh cho Thanh Thư mang theo một đội thị vệ đi theo nàng hộ tống. Đã rất lâu, lâu đến mức nàng ngỡ như đã cách một đời người, nàng mới có thể bước ra khỏi tòa phủ đệ ngột ngạt ấy. Bầu trời Tô Châu chào đón nàng bằng một cơn mưa bụi lất phất, khẽ vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bao dãy nhà tường trắng ngói đen chìm trong làn mưa khói mịt mờ.
Nàng bước vào Vạn An tự. Bấy giờ, nàng đã là phu nhân của Tuần phủ, trước khi nàng đến chùa, đã có một toán lính dẹp đường sẵn, không cho ai bén mảng lại gần. Thế nên, cả ngôi chùa rộng lớn, giờ đây chỉ còn một mình nàng.
Vương Dao Dao cúi đầu bái lạy, lại chợt thấy trên sàn có vài vết máu. Nàng lần theo vết máu ấy, đi ra phía sau tượng Phật, phát hiện một thiếu nữ mình đầy vết thương đang trốn ở sau đó.
Thiếu nữ thấy nàng, vội bắt lấy tay nàng, thều thào nói:
“Oan... Cha ta bị oan... Ta muốn gặp Tổng đốc đại nhân...”
Ở nơi này, nếu nói có người có chức quan cao hơn biểu ca, thì đó chính là Tổng đốc đại nhân. Vương Dao Dao không rõ thiếu nữ này có oan khuất gì, lại phải kinh động đến Tổng đốc. Có điều, trông thấy cô ấy đã sắp chịu không nổi, không phải là lúc truy hỏi, nàng liền gọi Đông Mai và Hạ Trúc vào, bảo bọn họ đi tìm đại phu.
/53
|