01.
Mức độ ảnh hưởng của lễ Tàng binh lần đó quả thực vô cùng lớn. Thành Ngọc Nguyên Quân – người có may mắn đến xem đại lễ sau khi trở về Cửu Trùng Thiên đã bày sạp hàng phía sau khóm hoa câu tô ma ở Tam Thập Tam Hỷ Thiện Thiên, kể suốt nửa tháng trời bình thư[1] về những chuyện hay ho xảy ra trong lễ Tàng binh, lần nào người nghe cũng đông nghịt, qua đó có thể thấy sức chấn động của nó lớn thế nào.
[1] Bình thư: Một loại hình nghệ thuật kể chuyện.
Đoạn được đám tiểu tiên yêu thích nhất chính là đoạn Đế Quân chỉ một chiêu đã chém đôi kiếm sắt của Huyền chi Ma quân Nhiếp Sơ Dần.
Nghe nói Nhiếp Sơ Dần cậy lớn hiếp nhỏ, bắt nạt tiểu Đế cơ Phượng Cửu của Thanh Khâu, Đế Quân đã lên đài bênh vực cho tiểu Đế cơ, không chịu được những câu nói lôi thôi dài dòng của Nhiếp Sơ Dần, sau khi nhường hắn ba chiêu đã rút kiếm ra khỏi bao, chỉ trong vòng một chiêu đã đánh rơi cây kiếm sắt khí thế ép người trong tay Nhiếp Sơ Dần, khoảnh khắc thanh kiếm sắt rơi xuống đất, Đế Quân cầm kiếm Thương Hà lao thẳng đến với tốc độ cực nhanh, chẻ đôi thanh kiếm sắt của Nhiếp Sơ Dần thành hai mảnh như chẻ măng chỉ trong nháy mắt, một chuôi kiếm đỡ lấy hai lưỡi kiếm xoay vòng trên không trung rồi rơi xuống đất, thanh kiếm Thương Hà của Đế Quân dừng ngay trước ngực Nhiếp Sơ Dần. Chỉ trong vòng một chiêu, lại thể hiện được kiếm pháp cao diệu bất luận chiêu thức hay sức mạnh đều biến ảo khôn lường như vậy, nghe nói chư vị tiên giả may mắn có mặt tại đó nhất thời đều ngây ra như phỗng, một mặt rạp mình trước phong tư cầm kiếm lạnh lùng của Đế Quân, một mặt tự ti rằng so với thần tiên thời thượng cổ, tiên thuật của bọn họ những năm gần đây rốt cuộc kém phát triển tới mức độ nào, may mà thuật pháp của Ma Tộc xem ra cũng phát triển không được tốt lắm, khiến chư vị thần tiên cảm thấy an ủi phần nào.
Nhiếp Sơ Dần thua tơi tả, vội vàng hốt hoảng rời khỏi Thanh Khâu, không còn mặt mũi nào để nhắc tới kiếm pháp của Thần tộc với kiếm pháp của Ma Tộc nữa, còn vị tiểu Đế cơ của Thanh Khâu đó cuối cùng cũng được cất kiếm, hoàn thành đại lễ một cách thuận lợi.
Bình thư của Hỷ Thiện Thiên diễn ra rất sôi nổi, Thành Ngọc Nguyên Quân dựa vào sự sùng bái của chúng tiên trên thiên đình đối với Đế Quân, bày ra sạp hàng này ngày ngày thu lợi, thu nhiều vô kể, tiểu thiên tôn Cục bột nhỏ giúp nàng ấy thu được mấy ngày tiền trà nước, được mấy nén vàng làm tiền thù lao. Thành Ngọc Nguyên Quân rất vui mừng, Cục bột nhỏ cắn nén vàng cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng có nhà vui mừng tất nhiên sẽ có nhà buồn rầu, rất nhiều người trái tim bị tổn thương một cách triệt để bởi lễ Tàng binh này, ví dụ như các thần nữ, tiên nga có phẩm vị cao ở trên thiên đình.
Trước đây đám tiểu tiên nga không có gan tơ tưởng tới Đế Quân, thực ra là bởi vì Đế Quân lão nhân gia quá thần thánh, quá truyền thuyết, chư vị tiên nga chưa từng nghĩ cảm thấy rằng sẽ có một ngày Đế Quân lại cưới một vị Đế Hậu, hoặc cảm thấy rằng cho dù Đế Quân muốn cưới một vị Đế Hậu, chắc cũng không đến lượt đám tiểu tiên nga thế hệ bọn họ, do đó rất ít người nảy sinh ý nghĩ viển vông với Đế Quân.
Nhưng thế sự khó lường, Đế Quân lại thực sự lấy một vị Đế Hậu, người mà ngài lấy lại là Phượng Cửu ở Thanh Khâu – người cùng trang lứa với rất nhiều người trong số họ, điều này khiến đám tiểu tiên nga vô cùng bị đả kích.
Sau lễ Tàng binh, công chúa Tri Hạc chạy tới cung Thái Thần như người mất hồn, Trọng Lâm tiên quan thấy bộ dạng tiều tụy của nàng ta cũng không tiện đuổi người, nghĩ rằng dù sao Đế Quân cũng không có ở trong cung, để nàng ta ở lại vài ngày coi như làm việc thiện, liền cho dọn một phòng khách cho nàng ta ở.
Công chúa Tri Hạc vừa khổ sở chờ đợi Đế Quân vừa khóc lóc mượn rượu giải sầu, gặp bất cứ người nào đều túm lại hỏi bản thân mình rốt cuộc thua kém điểm gì so với Phượng Cửu của Thanh Khâu, đến ngày thứ ba thì chộp được Trọng Lâm tiên quan vô tình đi ngang qua đó. Trọng Lâm tiên quan là người thật thà, nhìn đôi mắt đỏ sưng mọng vì khóc của công chúa Tri Hạc giây lát: “Đế Quân thích những mỹ nhân biết nấu nướng, giỏi binh đao lại biết đánh nhau, ba thứ này công chúa đều không giỏi lắm, hơn nữa”, Trọng Lâm tiên quan chân thành nói: “Mặc dù công chúa cũng được coi là mỹ nhân, nhưng so với điện hạ Phượng Cửu, công chúa vẫn bị coi là… xấu”. Nghe nói công chúa Tri Hạc đã nôn ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ, cười lớn ba tiếng, lao ngay vào cỗ xe ngựa mà Trọng Lâm dắt tới, rời khỏi Cửu Trùng Thiên, về tiên sơn nơi mình sống mà không hề quay đầu lại, cũng xứng với hai chữ “cương liệt”.
Trên Cửu Trùng Thiên náo nhiệt như Tết, vì bầu không khí buôn chuyện của Thanh Khâu trước nay không được nồng hậu như trên Cửu Trùng Thiên, nên ở Thanh Khâu lại rất yên bình, duy có sói xám đệ đệ - người bạn tốt cùng lớp của Phượng Cửu là có chút buồn phiền. Lớp học trong tộc vẫn mở đều đặn, Phượng Cửu đã bỏ rất nhiều bài, tất cả đều nhờ sói xám đệ đệ nghĩa khí giúp nàng chép bài, thấy nàng trở về Thanh Khâu để tiến hành lễ Tàng binh, sói xám đệ đệ vốn vui mừng vì cuối cùng cũng trút được gánh nặng, bèn tới động hồ ly thăm dò, nghe nói sau khi đại lễ kết thúc, vị Đông Hoa Đế Quân ở trên trời đó đã cùng Bạch Chỉ Đế Quân đứng trong động một lát, sau một tuần trà lại đưa Phượng Cửu đi rồi. Sói xám đệ đệ ôm một chồng vở định đưa cho Phượng Cửu, thở dài cam chịu, lại nghĩ số vở này thực ra có thể đem tặng Phượng Cửu làm quà mừng hôn lễ, như vậy chàng ta sẽ không phải tặng tiền mừng nữa, lập tức lại thấy vui trở lại.
Thượng thần Chiết Nhan từ sau khi xem trò vui lớn trong lễ Tàng binh liền ở lì tại Thanh Khâu suốt mấy ngày qua. Đông Hoa đã nói với Bạch Chỉ những gì, thượng thần Chiết Nhan quả thực rất hiếu kỳ, chốc chốc lại vòng vèo hỏi han hòng thăm dò đôi chút.
Hôm nay Bạch Chỉ Đế Quân gọi vợ chồng Bạch Dịch vào trong động hồ ly để nói chuyện, thượng thần Chiết Nhan biết bọn họ chắc chắn sẽ nói chuyện gia đình, mà chuyện gia đình này chắc chắn có chút liên quan tới Phượng Cửu, nếu đã có liên quan tới Phượng Cửu, tất nhiên sẽ có liên quan tới Đông Hoa, liền ngồi dính chặt như keo vào chiếc ghế bên cạnh Bạch Chỉ, không chịu nhúc nhích. Bạch Chỉ Đế Quân khâm phục nghị lực không hề lay chuyển của thượng thần Chiết Nhan trong mấy ngày qua, cuối cùng đã thỏa hiệp, để cho ngài ấy cùng nghe.
Theo cách nói của Bạch Chỉ, ngày hôm đó khi đứng trong góc khuất với Đông Hoa, quả là đã nói một chuyện rất quan trọng.
Đế Quân tuy vẫn chỉ đơn giản đứng đó cũng đứng một cách đầy uy thế như thường ngày, nhưng thái độ lại rất mềm mỏng, nói rằng đã trúng tiếng sét ái tình với cháu gái Phượng Cửu của ngài, muốn cưới Phượng Cửu làm Đế Hậu, quả thực vốn muốn tuân theo các trình tự từ cầu hôn, đính hôn rồi đến thành hôn, nhưng vì hai người dạo trước rơi vào dị giới, vì một số việc nên chuyện lấy nàng được tiến hành rất đơn giản, vô cùng không phải với nàng, cũng không phải với các vị trưởng bối của Thanh Khâu.
Đế Quân còn nói, ngài ấy luôn canh cánh chuyện này trong lòng, vốn định sau khi ra khỏi dị giới sẽ tới Thanh Khâu, nhưng nghe nói điều kiện kén rể của Thanh Khâu vô cùng nghiêm ngặt, cần phải là con cháu thế gia ba đời đồng thời nắm giữ quyền lực quan trọng. Điều kiện phải là con cháu thế gia ba đời này thì ngài ấy quả thực không thể thực hiện nổi, có điều, điều kiện nắm giữ quyền lớn, ngài ấy có thể bàn bạc một chút với Thiên Quân. Lại nói Tiểu Bạch vì sợ chàng rể này không phù hợp với yêu cầu của các bậc trưởng bối nên cứ thấp thỏm không yên, ngài ấy cũng không tiện mạo muội viếng thăm, nhưng sự việc đã đến nước này, cả tứ hải bát hoang đều biết ngài ấy là con rể của Thanh Khâu rồi, dù bản thân mình không phù hợp với yêu cầu của họ, cũng chỉ biết xin họ tạm chấp nhận vậy.
Cuối cùng, Đế Quân nói, Tiểu Bạch thực ra rất thích vui vẻ náo nhiệt, Thanh Khâu đã gả con gái, ngài ấy đã lập Đế Hậu, cũng cần để chúng tiên bát hoang được uống bù rượu mừng, làm phiền Thanh Khâu cùng cung Thái Thần tổ chức một bữa tiệc cưới, cung Thái Thần có Trọng Lâm đứng ra lo liệu, còn Thanh Khâu, ngài ấy cảm thấy mẫu thân của Tiểu Bạch rất ổn. Ngày tổ chức tiệc cưới có thể ấn định vào nửa tháng sau, địa điểm tổ chức là Bích Hải Thương Linh. Vì khi vừa ra khỏi dị giới ngài ấy đã tới chỗ Nữ Oa để đưa hôn sự của ngài ấy và Tiểu Bạch vào sổ hôn sự rồi, thủ tục bái lạy trời đất không cần phải thực hiện nữa. Việc tổ chức tiệc cưới nhờ mẫu thân của Tiểu Bạch nhọc công một chút, mấy ngày gần đây vì lễ Tàng binh mà Tiểu Bạch đã phải lao tâm lao lực, ngài ấy đưa Phượng Cửu tới Bích Hải Thương Linh nghỉ ngơi trước.
Bạch Chỉ Đế Quân sau khi nghe xong những lời ấy, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra người được gọi là Tiểu Bạch chính là cháu gái mình, vì nghĩ đứa cháu gái duy nhất đã bị Đông Hoa “cuỗm” đi như vậy, Bạch Chỉ Đế Quân cảm thấy rất không hài lòng, vốn định lên mặt một phen, nhưng Bạch Chỉ quen biết Đông Hoa mấy chục vạn năm, trong hàng vạn năm đó, những lời Đông Hoa nói với ngài cộng lại cũng không nhiều bằng những lời nói ngày hôm nay, điều này khiến Bạch Chỉ Đế Quân nhất thời có chút phân tâm, bỏ lỡ thời cơ lên mặt, đợi đến khi định thần lại, Đế Quân đã đưa Phượng Cửu rời khỏi Thanh Khâu từ lâu rồi.
Tâm tư của Phượng Cửu đối với Đông Hoa hồi còn nhỏ, thượng thần Chiết Nhan cũng biết được đôi chút, nghe nói hôn sự của Đông Hoa và Phượng Cửu đã được ghi chép trong sổ hôn sự của Nữ Oa nên cảm thấy rất yên lòng. Bởi vì xét theo thứ bậc, Phượng Cửu được coi là cháu gái ngài, như vậy Đông Hoa là cháu rể ngài, tuy ngài chưa từng thắng được Đông Hoa về thuật pháp, nhưng giờ đây xét về mặt thứ bậc, lại có thể đứng trên ngài ấy, thượng thần Chiết Nhan vô cùng vui mừng.
Mẫu thân của Phượng Cửu cũng vô cùng vui mừng, nhưng không phải vì hư danh thứ bậc. Mẫu thân của Phượng Cửu thực ra giống như Phượng Cửu, từ nhỏ đã được lớn lên trong những câu chuyện truyền thuyết về Đế Quân, trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái chân thành, thật sự là có nghĩ một vạn lần cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại có thể trở thành mẹ vợ của Đế Quân. Bỗng nghe công công nói Đế Quân lại đích thân khen mình có thể là một tay cự phách trong việc lo yến tiệc mừng hôn lễ, mẫu thân của Phượng Cửu – người chưa từng tổ chức tiệc cưới bao giờ nhất thời cảm thấy vô cùng phấn chấn, đồng thời hạ quyết tâm nhất định sẽ làm nên thành công trên con đường tổ chức tiệc cưới để không phụ sự tin tưởng của Đế Quân.
Riêng có Phục Mịch tiên mẫu – lão lão của Phượng Cửu ở cách xa ngàn dặm còn tỉnh táo một chút, nghe nói ngày hôm đó đã bị chấn động bởi kiếm pháp của Đế Quân, cả ngày ôm đầu than thở: “Con nói Cửu Nhi không tìm thì thôi, vừa tìm lại tìm một vị phu quân lợi hại như vậy, một vị phu quân như thế thì sau này nó làm sao có thể đánh lại nổi, dù phải chịu ấm ức chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc, lẽ nào nhà ngoại còn có thể làm chủ cho nó? Ta vốn dự định sẽ tìm cho nó con cháu thế gia môn đăng hộ đối hoặc có phần hơi kém hơn một chút để nếu phải chịu thiệt thòi ở nhà chồng, Cửu Nhi còn có gia gia của nó làm chỗ dựa, nhưng bây giờ kết hôn với Đông Hoa Đế Quân rồi, nếu bị ức hiếp thì biết dựa vào đâu chứ?”.
Con dâu cả của Phục Mịch tiên mẫu chăm sóc bà, an ủi bà một cách hiếu thuận: “Không nói tới chuyện Cửu nha đầu xinh đẹp như thế, chỉ nói đến cái miệng của nó, mở miệng ra là nói được bao nhiêu lời ngon ngọt, rất giỏi dỗ dành làm người khác vui lòng, mẫu thân chẳng phải cũng thường được nó nịnh cho đến nỗi mềm lòng hay sao. Phu thê đâu phải dùng tới nắm đấm để qua ngày, Cửu nha đầu tuổi còn nhỏ, gả qua đó Đế Quân chắc chắn sẽ càng yêu thương nó hơn. Hơn nữa, xét về đại cục, Cửu nha đầu còn nhỏ tuổi thế mà đã kế thừa ngôi vị quân vương của Đông Hoang, có Đế Quân giúp đỡ, gánh nặng cũng được giảm đi nhiều. Theo ý kiến của con, đây lại là một hôn sự vô cùng phù hợp, vô cùng có lợi”. Phục Mịch tiên mẫu nghe những lời khuyên giải của con dâu trưởng, bị thuyết phục bởi những lý lẽ trong đó, nỗi ưu phiền trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một nửa.
Bạch Chỉ Đế Quân sau khi giao việc tổ chức hôn lễ cho vợ chồng Bạch Dịch một cách thỏa đáng, phóng khoáng dẫn theo Đế Hậu vân du đi mất, bỏ lại con trai và con dâu trấn thủ trong động hồ ly một cách không hề áy náy. May mà Trọng Lâm tiên quan ở cung Thái Thần là một vị tiên giả rất giỏi lo liệu mọi việc trong ngoài, ngay ngày hôm đó đã cử một loạt các tiên bá, tiên quan, tiên nga đến Thanh Khâu trợ giúp cho mẫu thân của Phượng Cửu.
Tiệc cưới dần dần được sắp xếp. Ngày thứ ba, thiếp mời dự tiệc được làm bằng ngọc đánh bóng lấy từ một núi ngọc đã được phát đi khắp tứ hải bát hoang. Nghe thấy cái vị tiên liêu thi thoảng bàn luận, nói rằng Đế Quân bày tiệc rượu quả nhiên không giống với người bình thường, ngay cả thiếp mời cũng dùng ngọc khắc chữ, Trọng Lâm tiên quan vô cùng hài lòng, thầm khâm phục ý tưởng sáng tạo của bản thân.
Song thân của Phượng Cửu mấy ngày gần đây bận đến nỗi thần hồn điên đảo, Phượng Cửu lại vô cùng thảnh thơi ở Bích Hải Thương Linh.
Khi Đế Quân thay nàng ra mặt trong buổi lễ Tàng binh hôm đó, phản ứng đầu tiên của nàng đó là mình đang đứng trên lễ đài trước mắt mọi người, mình đang mang trên mình thể diện của Thanh Khâu, nhất định phải giữ điềm tĩnh, thế là nàng giữ điềm tĩnh, nhưng trong đầu thực ra đã nổ tung, cứ như đã đốt một trăm quả pháo trong đó vậy. Các cô nương bình thường trong những lúc như thế hoặc là cảm động, hoặc là xấu hổ, ngượng ngùng, cả hai trạng thái cảm xúc đó, nàng đều không cảm thấy, chỉ nghĩ rằng hỏng rồi, hỏng rồi, việc nàng và Đế Quân kết thành phu thê đã bị bại lộ trước mặt song thân nàng rồi, nàng vốn dự định sẽ thông báo chuyện này tuần tự theo từng bước một với các bậc trưởng lão trong nhà, khi Nhiếp Sơ Dần phá rối một cách quá đáng, Đế Quân làm như vật tuy là vạn bất đắc dĩ, nhưng chưa biết chừng gia gia sẽ đuổi nàng ra khỏi Thanh Khâu mất.
Nàng thấp thỏm lo âu suốt cả một buổi sáng, cuối cùng đã chờ đợi được Đế Quân bước ra từ trong động hồ ly của gia gia nàng. Đế Quân chân thành nói với nàng, gia gia Bạch Chỉ của nàng không hề để bụng, vô cùng vui mừng với hôn sự này, hơn nữa còn chủ động đề nghị tổ chức một tiệc cưới bù cho họ, đồng thời vui vẻ đảm nhận trọng trách chuẩn bị yến tiệc, còn thông cảm cho nàng mấy ngày gần đây phải hao tâm tổn trí, đặc biệt dặn dò chàng tìm một nơi thật tốt để đưa nàng tới điều dưỡng nghỉ ngơi.
Hóa ra gia gia lại chu đáo đến như vậy, trái tim đang thấp thỏm treo trên không trung của Phượng Cửu liền cảm động rơi trở lại mặt đất, vô cùng yên lòng, vô cùng thoải mái.
Đợi đến khi tới Bích Hải Thương Linh – quê hương của Đông Hoa, tận mắt nhìn thấy cảnh sắc giữa non xanh nước biếc quỳnh hoa ngọc thụ đan xen nhau mọc um tùm ở nơi này, Phượng Cửu ôm cánh tay của Đế Quân hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng bừng, tự cho rằng mình đến đây điều dưỡng theo ý chỉ của gia gia, tâm trạng vô cùng thoải mái, có cảm giác nhẹ nhõm như vừa trải qua một kỳ thi lớn, không hề nghĩ tới những việc khác, chỉ nghĩ tới duy nhất một chữ chơi mà thôi.
02.
Bích Hải Thương Linh nằm ở cuối trời, những dãy núi tiên liên miên bao quanh dòng suối thiêng Bích Hải, nói là suối thiêng nhưng nó cũng to bằng một nửa Bắc Hải, điểm thần diệu nhất ở đây là trên dòng suối thiêng rộng lớn đó lại mọc lên các loại hoa cỏ cây cối giống như trên đất liền, hơn nữa còn có chim chóc đến sống, nơi sâu nhất trong rừng cây sừng sững một cung điện bằng đá cao lớn hùng vĩ, đứng chính giữa dòng suối thiêng.
Cữu ma (mợ) của Phượng Cửu nhận xét nàng dẻo miệng, lời nhận xét đó không sai, khi Phượng Cửu vui vẻ, miệng lại càng dẻo hơn. Hôm nay tinh thần nàng thoải mái vui vẻ, hơn nữa lại có Đế Quân – người mà nàng thích nhất ở bên cạnh, nàng cảm thấy hài lòng mãn nguyện, dường như không còn điều gì phiền muộn nữa, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, tự cảm thấy trong lúc này, bất cứ lời ngọt ngào gì nàng cũng có thể nói ra được.
Mặc dù có thể cưỡi mây để đi vào cung điện bằng đá, nhưng như vậy sẽ mất đi sự thú vị, Đế Quân đưa nàng đi bằng một chiếc thuyền nhỏ, đi theo con đường do cây cỏ tạo thành tới cửa cung, Phượng Cửu vừa dùng tay khuấy nước vừa mừng vui hớn hở nói: “Sao chàng không nói sớm rằng quê của chàng lại đẹp như vậy, em cảm thấy Bích Hải Thương Linh đẹp hơn Cửu Trùng Thiên nhiều, sao chàng không sống ở đây?”.
Đế Quân kéo tay nàng đề phòng nàng bị ngã xuống suối, thấy nàng vui vẻ như vậy tâm trạng cũng rất tốt, khẽ trả lời nàng: “Ở đây quá rộng, sống một mình hơi trống trải”.
Phượng Cửu thuận thế nắm lấy tay chàng, phấn khởi nói: “Sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến sống ở đây, có em ở bên chàng, chàng sẽ không cảm thấy trống trải nữa”. Lại chỉ chỉ trỏ trỏ hai bên mạn thuyền: “Mặt nước ở đây có phải bất cứ thứ gì cũng trồng được không?”. Nàng phấn khích đưa ra ý kiến của mình hệt như một nữ chủ nhân: “A, chi bằng chúng ta trồng một vài cây lê ở đây, chỗ này trồng một ít bưởi, chỗ kia trồng một ít nho”, dịu dàng dựa vào chàng, đặt tay phải lên tay Đế Quân: “Chàng đã từng ăn món chân giò heo hầm tuyết lê chưa, còn cả món tôm xào nho, còn cả cá song nấu bưởi nữa, đó điều là những món sở trường của em, chúng ta trồng thêm nhiều cây ăn quả một chút, sau này mỗi khi đến đây ở, em có thể ngày ngày nấu cho chàng ăn”.
Khi nàng dẻo miệng, quả thật có thể nói ngọt đến mức trái tim của người khác phải tan chảy, ánh mắt Đế Quân nhìn nàng sáng rực, miệng nở nụ cười: “Nói như vậy thì lê có rồi, nho có rồi, bưởi có rồi, tôm có rồi, cá song cũng có rồi, còn chân giò heo thì lấy ở đâu?”.
Nàng mím môi cười dịu dàng trả lời: “Thì cắt từ trên người chàng ra”.
Hai chú chim bay nhỏ bay qua đầu họ, Đế Quân nói: “Nàng nỡ lòng làm vậy sao?”.
Nàng nghiêm túc gật đầu: “Có chứ”.
Thấy Đế Quân không trả lời, chỉ nhướn nhướn mày, nàng ngây người trong giây lát, ngoảnh mặt sang một bên, mặt đầy vẻ kìm nén: “Chàng đừng nhướn mày, hễ chàng nhướn mày là em lại có chút, lại có chút…”.
Đế Quân tiếp tục nhướn mày một cách đầy hiếu kỳ: “Có chút gì cơ?”.
Hai má nàng ửng hồng, kìm nén hồi lâu mới nói ra: “Không, không kìm được muốn hôn chàng”.
Liền thấy Đế Quân sán lại gần, giọng nói trầm lắng: “Cho nàng hôn đấy”.
Nàng có chút ngượng nghịu: “Ban ngày ban mặt, ngại lắm…”.
Đế Quân khích lệ nàng: “Đừng lo, khắp Bích Hải Thương Linh này chỉ có hai chúng ta thôi”.
Nàng mím môi suy nghĩ, đoan đoan chính chính nâng khuôn mặt của Đế Quân lên hôn lên đó…
Sau khi thoái ẩn, Đế Quân rất ít khi sống ở Bích Hải Thương Linh, cung điện bằng đá bỏ trống rất lâu, tuy đợt trước đã sai Trọng Lâm tới đây thu dọn một chuyến, nhưng so với nơi ở lâu dài là cung Thái Thần, nơi này vẫn có phần trống trải.
Phượng Cửu lần đầu tiên tới đây, nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ, ngay cả sự trống trải của cung điện, với nàng, cũng mang một vẻ thú vị riêng, nàng níu tay áo của Đế Quân tung tăng chạy tới chạy lui, phấn khởi dự định sau này các cung các điện nên bài trí thêm cái gì.
Tẩm điện của Đế Quân có thể coi là đã được bố trí một cách hợp lý rồi, nàng nhìn vào cũng cảm thấy mát mẻ, hào hứng sắp xếp xem nên đặt bàn gương ở đâu, thêm hương kỷ ở chỗ nào. Đế Quân đưa nàng ra vườn hái quả tỳ bà, nàng suy xét thấy rằng hoa cỏ cây cối trong vườn mọc hơi rối rắm, chen chúc, Đế Quân ngồi trên ghế đá bóc quả tỳ bà cho nàng ăn, nàng liền lấy giấy bút ra suy nghĩ xem nên sắp xếp phong cảnh trong vườn như thế nào. Đế Quân bóc vỏ bỏ hạt quả tỳ bà, đút cho nàng, nàng vừa ăn vừa cầm bút lông chỉ vào trang giấy, hỏi Đế Quân: “Chàng thử nói xem, chúng ta đặt một hòn giả sơn ở đây thế nào, dựng một hành lang, sau đó đắp một ngọn đồi ở đây, trên đồi có thể trồng điểm xuyết một vài cây lá đỏ, trên đỉnh đồi để dành cho chàng trồng cây đàn hương non, rừng cây phía sau đồi chặt hết đi nhé, chàng thích hoa phật linh, chúng ta sẽ trồng một loại hoa phật linh ở đây, chỗ này sẽ làm cho chàng một lò gốm và một xưởng chế hương”, ánh mắt long lanh nhìn Đông Hoa: “Chàng còn muốn thêm gì nữa?”.
Đế Quân nhìn nàng hồi lâu: “Đều là những thứ dành cho ta? Vậy còn nàng thì sao?”.
Phượng Cửu vẽ vẽ bôi bôi một cách rất vui vẻ, dùng ngón tay chỉ vào một góc bức vẽ, mím môi nói: “Em muốn làm một hồ sen nhỏ ở đây, trên hồ dựng một đình hóng mát và ngắm sao, còn muốn làm một vườn rau ở chỗ này, trồng một ít củ cải trắng mà em thích ăn, trồng thêm ít rau đông quỳ, rau mồng tơi mà chàng thích ăn nữa”.
Ánh mắt của Đế Quân rất ấm áp, nghĩ một lát, nói: “Dạo trước cung Tẩy Ngô có sai người mang tới món mạn kinh tử trộn, nàng còn nhớ không, nói là do chính tay Dạ Hoa vào bếp làm, ăn rất ngon”.
Phượng Cửu tự đắc nói: “Tài nghệ của cô phụ cũng bình thường thôi, không bằng em, chàng thích ăn món đó à, vậy chúng ta hãy trồng thêm một ít mạn kinh tử là được rồi”. Nói xong liền lấy bút khoanh một chỗ trên bức vẽ.
Đế Quân bóc xong quả tỳ bà, sán lại gần cùng nàng nghiên cứu: “Có thể khoanh vòng to hơn một chút, đây là cái gì? Đài tập võ? Cái này không cần thiết, tất cả làm thành vườn rau hết, trồng loại rau nào vừa có thể ăn, vừa có thể ngắm, có loại rau như vậy chứ?”.
Phượng Cửu đáp ngay: “Có chứ, ớt ngũ sắc ăn vừa ngon lại vừa đẹp, nhưng chàng thích ăn thanh đạm, không thích ăn cay, để em nghĩ xem, vậy thì có thể trồng một chút đậu bắp, cải xoăn, cải trắng, bí ngô nhỏ…, đúng rồi, chúng ta còn có thể dựng một giàn hồ lô, món hồ lô thái lát xào rất ngon,” đang hứng khởi nói đến đó nàng đột nhiên im lặng.
Đế Quân ngẩng đầu lên nhìn nàng, huơ huơ tay trước mặt nàng: “Sao thế?”.
Khuôn mặt Phượng Cửu thoáng hiện lên vẻ mơ hồ, ấp úng nói: “À, chỉ là bỗng nhiên nhận ra, chàng đang bàn bạc với em xem trong nhà sau này sẽ trồng những loại rau gì, cứ như không phải là thật ấy…”. Đôi mắt của nàng mơ màng nhìn Đông Hoa, ánh măt Đế Quân lại có chút sâu lắng: “Trong nhà?”.
Phượng Cửu ngây người nói: “Đúng vậy”, lại quay nhìn bốn xung quanh, nói một cách không chắc chắn: “Đây quả thực là địa bàn của chàng ư?”. Đông Hoa gật đầu, Phượng Cửu thở phào một cái: “Vậy em đâu có nói sai, đây chính là nhà của chúng ta mà, cho dù mỗi năm chỉ ở một thời gian ngắn, cũng là nhà của chúng ta”.
Đông Hoa Đế Quân từ khi hóa thế tại Bích Hải Thương Linh mấy chục vạn năm trước, chưa từng có người nhà, cho dù sau đó được song thân của Tri Hạc nuôi dưỡng, nhưng vì Đông Hoa từ nhỏ đã có mái tóc trắng, song thân của Tri Hạc thực ra không thích chàng lắm, nhưng vì có lòng tốt, thấy chàng một mình đáng thương, đã cho chàng cái ăn cái mặc, còn về mặt tình cảm lại không chăm sóc nhiều lắm, cũng không được coi là người nhà của chàng. Chữ “nhà” là một chữ rất xa lạ với Đế Quân, bỗng nhiên nghe Phượng Cửu nhắc đến như vậy, tim chàng lại khẽ run lên.
Thấy Đế Quân yên lặng khá lâu, Phượng Cửu nhẩm lại trong đầu những lời vừa nói một lượt, ấm ức bĩu môi nói: “Chàng tỏ thái độ gì vậy, em cảm thấy em không nói sai điều gì mà”.
Đế Quân dùng ngón tay giúp nàng khép khóe môi lại như cũ, ánh mắt dịu dàng: “Ta thích nàng nói nhà của chúng ta”.
Phượng Cửu vẫn chưa hiểu rõ, nhưng thấy Đế Quân vui, nàng cũng cảm thấy vui, được thể lại nép vào lòng chàng nói: “Em cũng thích nhà của chúng ta, bây giờ đã rất đẹp rồi, sau này chúng ta trang hoàng thêm, sẽ đẹp ơi là đẹp, bạn bè thân thích của chúng ta tới đây uống trà vui chơi, chúng ta sẽ nở mày nở mặt biết bao!”.
Đế Quân rất tán đồng: “Không sai, vườn nhà người khác đều dùng để trồng hoa, vườn của nhà chúng ta đều đem ra trồng rau hết, thật nở mày nở mặt”.
Phượng Cửu nhận thấy vẻ trêu chọc trong giọng điệu của chàng, bĩu môi nói: “Ban nãy ai vui vẻ đề nghị bỏ bãi tập võ, biến thành vườn rau hết ấy nhỉ?”. Thấy Đế Quân khẽ cười không trả lời, càng nép sát vào chàng hơn, nói: “Chàng xem, chàng cũng cảm thấy làm thành vườn rau thực ra rất tốt đúng không, đợi mấy ngày nữa, sau tiệc cưới, chúng ta sẽ bắt đầu thu dọn khu vườn, tuy nhiên Thanh Khâu của em rất tiết kiệm, không có nhiều tiên bộc tiên tỳ, chỉ có thể điều một vài người ở cung Thái Thần tới”. Suy nghĩ một lát, nàng xịu mặt nói: “Mặc dù mang danh là nữ vương của Đông Hoang, mọi sự vụ hiện giờ của em đều do song thân làm giúp, không hề bận rộn, nhưng em vẫn phải tiếp tục đi học, không thể cứ ở đây mãi được”. Lại liếc nhìn Đế Quân một cái: “Mặc dù chàng rất nhàn rỗi, nhưng em không ở đây chàng sống ở đây cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta cứ tìm mấy vị tiên quan trong cung Thái Thần xuống đây trông nom vườn rau của chúng ta là được”.
Đế Quân dường như cảm thấy nàng nói rất có lý, cũng đưa ra ý kiến giúp nàng: “Trong cung Thái Thần cũng không có việc gì lớn, để Trọng Lâm tới đây thay chúng ta trông nom là được rồi”.
Phượng Cửu ngạc nhiên: “Nhưng Trọng Lâm phải chăm sóc chàng mà”.
Đế Quân nhướn mày: “Ta cùng nàng sống ở Thanh Khâu, ông ta tới làm gì? Lẽ nào nàng không thể chăm sóc cho ta?”.
Phượng Cửu suy nghĩ một lát, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Đế Quân, làm ra vẻ một kẻ hiếu sắc, cười tít mắt nói: “Cũng đúng, Trọng Lâm dù gì cũng không thương chàng bằng em mà”. Nói xong câu nói đùa đó, bản thân cũng thấy buồn cười chết đi được, nhưng lại thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Đế Quân bỗng sáng lấp lánh, kéo tay nàng đưa lên môi hôn, lại ôm nàng vào lòng, tựa đầu lên vai nàng, gần như thở dài nói: “Ừm, nàng thương ta nhất”.
Phượng Cửu nhớ lại, biểu đệ Cục bột nhỏ của nàng giỏi nói câu làm nũng này nhất, nếu phụ quân hay mẫu thân của nó làm việc gì khiến nó vui sướng, Cục bột nhỏ gần như chắc chắn sẽ ngước đôi mắt to long lanh nũng nịu nói một câu “phụ thân thương con nhất” hoặc “mẫu thân thương con nhất”, khiến người ta vừa thương vừa yêu. Lúc này Đế Quân nói ra câu này, giọng nói được hạ xuống thấp như thế, hơi thở quen thuộc của chàng bao trùm lấy nàng. Chàng có bao nhiêu dáng vẻ như vậy, dáng vẻ trầm tĩnh, dáng vẻ uy nghiêm, dáng vẻ lạnh lùng, dáng vẻ biếng nhác, dáng vẻ vô lại, còn cả dáng vẻ bất ngờ làm nũng nữa, tất cả đều khiến nàng yêu thích đến nỗi không biết phải làm như thế nào mới phải.
Vì ban nãy bọn họ đã bóc rất nhiều quả tỳ bà, nàng bỗng cảm thấy trong câu nói này phảng phất hương thơm thanh mát của quả tỳ bà, không kìm được ôm chặt chàng hơn, dịu dàng trả lời chàng: “Đương nhiên là em thương chàng nhất rồi”.
Hôm đó, sau lễ Tàng binh, Đông Hoa quyết định tổ chức tiệc cưới sau đó nửa tháng tại Bích Hải Thương Linh, Trọng Lâm tiên quan bấm ngón tay nhẩm tính, nửa tháng sau chính là ngày mùng bốn tháng ba.
Sau khi phát thiệp mời dự tiệc, Trọng Lâm tiên quan lập tức sai một con tiên hạc tới xin ý chỉ của Đế Quân, đại ý Đế Quân chọn Bích Hải Thương Linh quả là rất phải, trời có bát phương, đất có bát hoang, Bích Hải Thương Linh quê hương của Đế Quân là nơi linh trạch thâm hậu nhất, tiên sơn diệu cảnh ở đó chắc chắn sẽ khiến chư tiên tới dự tiệc ngắm cảnh mà quên cả thế tục, thưởng ngoạn mà quên cả u sầu. Tuy cung điện bằng đá trong linh tuyền có thể vì tiên khí quá mạnh mà lấn át cả hỷ khí, nhưng theo ngu kiến của Trọng Lâm, treo thêm chút đèn lồng và lụa đỏ bài trí cho vui tươi nhộn nhịp là được, ngoài ra, mẫu thân của Phượng Cửu đề nghị bày tiệc sớm hơn một chút, để chư tiên khi tới dự tiệc có thể dự một cách thoải mái vui vẻ, bọn họ đã bàn bạc xem có nên tới trước ba ngày để chuẩn bị hay không. Vừa hay thượng thần Bạch Thiển mấy ngày gần đây mới đưa ra mấy vở diễn mới trên Thừa Thiên Đài, đều là những vở diễn mà điện hạ Phượng Cửu thích xem, đến lúc đó Đế Quân có thể đưa điện hạ Phượng Cửu về trời nghỉ ngơi một chút, không biết ý Đế Quân thế nào.
Những lời nói này thật khiến người ta hài lòng, công việc cũng được sắp xếp một cách khiến người ta hài lòng, chư vị thần tiên trên thiên đình thường nghi hoặc tại sao Trọng Lâm tiên quan tuổi còn trẻ như vậy mà có thể nắm giữ chức tiên sứ quản lý mọi việc trong cung Thái Thần suốt mấy vạn năm, có thể thấy việc này không phải là không có lý do.
Kiến nghị của Trọng Lâm rất hợp với chủ ý của Đế Quân, khi nhận được phong thư này liền tính toán xem nếu theo kế hoạch của Trọng Lâm, bọn họ có thể ở Bích Hải Thương Linh mấy ngày. Tính ra tổng cộng chỉ có mười ngày.
Lúc đó Đế Quân đã cảm thấy mười ngày quá ngắn ngủi, nhưng khi sống qua mười ngày đó mới biết rằng mười ngày này dường như còn ngắn ngủi hơn mình nghĩ.
Mấy ngày đầu, vì nghĩ Phượng Cửu thời gian qua làm việc mệt nhọc, ban ngày Đế Quân thường đưa nàng đi du sơn ngắm cảnh một cách nhàn nhã, đêm xuống lại để nàng nghỉ sớm còn bản thân mình thì cầm quyển sách nằm bên cạnh đọc cho buồn ngủ. Dù gì Phượng Cửu vẫn còn là một thiếu nữ, được nghỉ ngơi như vậy có hai ngày, tinh thần đã tràn đầy sức sống, đêm hôm trước, trước khi ngủ, nghe Đế Quân nói ở ngọn núi tiên gần đó có chim loan ở, mới sáng sớm ngày hôm sau đã hào hứng kéo Đế Quân đi bắt chim loan con khắp núi, bắt được rồi thì mừng vui hớn hở chơi đùa suốt nửa ngày rồi mới thả chúng về tổ, lại cứ nhớ mãi chuyện nói trên chiếc thuyền nhỏ lúc mới đến đây rằng sẽ trồng cây ăn quả trong suối thiêng, bèn hái rất nhiều quả trên núi, bám lấy Đế Quân đòi chàng dạy nàng cách ươn mầm cây.
Đế Quan đưa nàng lặn xuống dưới đáy dòng suối thiêng để gieo mầm cây, sau khi lên bờ, ánh mắt xa xăm hỏi nàng một câu: “Nàng đã khỏe hẳn rồi chứ?”. Phượng Cửu chạy nhảy chơi đùa khắp nơi một cách vô cùng vui vẻ, nghĩ tới ngọn núi tiên ban sáng nàng tới có gió lớn, ngày mai có thể ra đó thả diều, vui vẻ nói: “Khỏe hẳn rồi”. Lại sợ Đế Quân không đồng ý đi thả diều, liền vội vàng bổ sung thêm một câu: “Khỏe đến nỗi không thể khỏe hơn được nữa rồi!”. Đế Quân vẫn nhìn xa xăm, khẽ “ừm” một tiếng.
Ngày hôm sau khi đến giờ thức dậy, Phượng Cửu đã không thể dậy nổi.
Mấy ngày sau của ngày hôm sau đó, sáng sớm khi đến giờ dậy, Phượng Cửu bất hạnh đều không thể dậy được.
May mà khả năng hồi phục của nàng tốt, trải qua sự dày vò lớn đến mấy đi nữa, chỉ cần ngủ một giấc là lại khỏe mạnh ngay, hơn nữa việc này không phải là nàng không thích, chỉ là tinh thần tìm tòi của Đế Quân mạnh mẽ quá khiến nàng hơi mệt, ngoài ra nàng không cảm thấy có vấn đề gì.
Phượng Cửu có tài nghệ vui chơi bẩm sinh, nghĩ đến việc sau tiệc cưới còn rất nhiều việc nghiêm túc cần phải lo liệu, những ngày tháng tiêu diêu không còn nhiều nữa rồi, dù ngày nào cũng ngủ tới khi mặt trời mọc mới dậy, thời gian còn lại trong ngày cũng phải nỗ lực nghĩ ra đủ trò mới mẻ để nghịch. Đế Quân nghịch cùng nàng, lại say mê chìm đắm vào việc đó, thành tựu lớn nhất chính là dưới sự cầm tay chỉ bảo của nàng, đã làm được đĩa cá sốt chua ngọt có thể ăn được đầu tiên trong đời.
03.
Mười ngày vùn vụt trôi qua, đêm trước khi quay về cung Thái Thần, Đế Quân đưa Phượng Cửu đi ngắm cảnh đêm ở Bích Hải Thương Linh. Thời điểm đẹp nhất ở Bích Hải Thương Linh không phải là khi trời nắng ấm áp mà lại là vào đêm cuối tháng tối đen như mực.
Mỗi khi đến ngày cuối cùng của tháng, sau khi mặt trời xuống núi vào cuối giờ Dậu, trời đất ở Bích Hải Thương Linh đều trở nên đen đặc như ngày tận thế, mãi cho tới đầu giờ Hợi, các vì sao mới lần lượt sáng lên trên tấm lụa đen bầu trời mà dẫn đầu là sao Hôm ở phía Tây, tiếp đó, từ phía tận cùng của biển, một vầng trăng bạc to lớn xuất hiện. Trăng mọc vào thời điểm cuối tháng vốn dĩ phải là trăng khuyết, ở Bích Hải Thương Linh lại có trăng tròn, còn có thể cùng tỏa sáng với các vì sao, có thể thấy rõ vẻ bao la hùng vĩ của cảnh sắc ban đêm.
Trên trời một mảnh trăng tương tư, dưới đất đương nhiên là cảnh sắc phong lưu. Khi ánh trăng vừa lan tỏa, từ dòng suối thiêng liền bốc lên lớp sương trắng mềm mại, phủ một lớp mỏng trên mặt nước biếc, cỏ cây hoa lá trên lớp sương trắng cũng phát ra ánh sáng mờ ảo, lác đác điểm xuyết, tựa như châm lên một biển đèn bình an với nhiều màu sắc khác nhau.
Gió cũng đung đưa, mây cũng đung đưa, nơi núi và nước giao nhau bỗng có tiếng chim loan xé rách không trung, cảnh sắc tĩnh lặng giữa trời và đất bỗng chốc trở nên sống động, vô vàn chú chim ríu rít bay ra từ trong núi tiên, những tiếng kêu chí chách lại tạo nên một khúc nhạc rất hay, lũ chim thiêng với những bộ lông cánh đẹp đẽ nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc tiên, tư thế linh động khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc. Phượng Cửu đứng trên đài ngắm cảnh, kích động đến nỗi lắp ba lắp bắp: “Những… những con chim thiêng này mỗi tháng vào thời điểm này đều tới đây nhảy múa ư?”.
Đông Hoa ngồi trên một tấm thảm dệt từ lông chim khâm nguyên, tựa lưng vào cột đá, nói: “Nàng nghĩ chúng nhàn rỗi như vậy sao?”.
Phượng Cửu lập tức hiểu rằng đây hóa ra là kiệt tác của Đế Quân, chạy lại ôm lấy cánh tay của chàng lấy lòng, ánh mắt vẫn sáng long lanh, lắp bắp nói: “Chàng… chàng bảo chúng bay lại gần hơn một chút đi, bay lại gần múa điệu Bách điểu triều phượng cho em xem…”.
Đế Quân hờ hững: “Ta không làm chuyện mua bán thua lỗ, nàng lấy gì để báo đáp ta?”.
Phượng Cửu lẩm bẩm: “Chàng làm gì mà nhỏ nhen vậy, rõ ràng là em còn dạy chàng nấu món cá chua ngọt rồi mà”, đôi mắt bỗng sáng lên, nói: “Vậy em cũng múa cho chàng xem”, hai tay từ cánh tay đặt lên vai chàng: “Đừng coi thường em, em múa cũng rất giỏi đấy, không hề thua kém nghĩa muội Tri Hạc của chàng đâu, chỉ là ngại không muốn múa cho người khác xem thôi”, nàng mím môi mỉm cười dịu dàng: “Em lớn bằng ngần này rồi mà vẫn chưa được xem điệu Bách điểu triều phượng thực sự do trăm chú chim biểu diễn đấy, chàng hãy bảo chúng múa cho em xem, em sẽ múa cho chàng xem mà…”.
Đế Quân nhìn đôi hàng mi chớp chớp của nàng, bỗng nhớ tới chuyện trước đây, khi Phượng Cửu còn là tiểu hồ ly ở bên cạnh mình, mỗi khi làm nũng cũng có điệu bộ như vậy, đương nhiên hồi ấy nàng không có chất giọng mềm mại dịu dàng như thế này, nhưng cũng đôi mắt long lanh này, mỗi khi vui vẻ lại thân mật nũng nịu cọ cọ đám lông trên đỉnh đầu vào tay chàng, khi muốn có được thứ gì ở chỗ chàng, còn thút thít giả vờ khóc. Hồi ấy chàng cũng có cách riêng để đối phó nàng, thấy nàng thút thít khóc như thật, chỉ cảm thấy buồn cười, những câu nói đại loại như “Ta thích nhất là trêu chọc cho người khác phát khóc, ngươi khóc to lên chút nữa” chàng mở miệng là tuôn được ra ngay. Nhưng giờ đây, nhìn thấy nàng ngoan ngoãn làm nũng với mình như vậy, trong lòng chợt có cảm giác không thể chống đỡ được, hoàn toàn bại trận trước nàng, trong chốc lát có chút thất thần.
Trước mặt người ngoài nàng luôn tỏ ra khách khí, thật thà, giả bộ đoan trang và già dặn, nhưng chàng biết, nàng thực ra rất thích làm nũng. Nàng đã từng giữ rất nhiều lễ tiết trước mặt chàng, ví dụ như trong Phạn Âm Cốc, ví dụ như trong giấc mộng của A Lan Nhược. So với những lúc nàng kìm nén bản thân trước chàng ấy, chàng lại thích vẻ ngây thơ và hay làm nũng của nàng bây giờ hơn, đó mới chính là con người nàng. Diểu Lạc hôm đó nói trong lòng chàng có một biển hoa phật linh, không biết ai là người được cất giấu sau biển hoa đó. Chàng biết thứ được cất giấu sau biển hoa là một con tiểu hồ ly lông đỏ, lúc đó mặc dù chưa nảy sinh tình cảm nam nữ, nhưng chàng luôn đối xử với nàng rất khác biệt.
Ánh trăng trên đài ngắm cảnh rất dịu dàng, Phượng Cửu thấy Đế Quân nhìn mình hồi lâu không nói gì, có chút sốt ruột, nói: “Đừng có không để ý tới người ta như thế mà, như vậy rất có lợi đấy…”.
Đông Hoa bừng tỉnh lại, tỏ ý tán đồng, nói: “Quả là rất có lợi,” mỉm cười: “Vậy nàng hãy múa cho ta xem trước”.
Phượng Cửu hơi chần chừ: “Không nên để lũ chim thiêng phải chờ đợi em, hãy bảo chúng nhảy múa trước đi, muộn như thế này rồi, chúng biểu diễn xong còn quay về nghỉ ngơi, chàng là tôn thần, cần phải biết cảm thông với kẻ dưới chứ”.
Ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời, Đông Hoa để yên cho nàng ôm vai mình lấy lòng, hơi nghiêng đầu, nói: “Ta chẳng qua chỉ đề phòng có người nuốt lời, chẳng phải nàng đã nói sẽ thành tâm thành ý báo đáp ta hay sao, mặc cả với ta như vậy, thành tâm ở đâu?”.
Phượng Cửu đành miễn cưỡng buông chàng ra, lùi lại đứng giữa đài ngắm cảnh, đứng ngay ngắn, ho một tiếng, nói: “Vì không có nhạc đệm, em múa một đoạn ngắn cho chàng xem thôi nhé…”.
Đông Hoa lại dường như sớm đã dự liệu được việc nàng sẽ lấy cớ thoái thác, khẽ phất tay áo một cái, trước mặt bỗng hiện lên một cây đàn không hầu, đưa tay gảy sợi dây đàn, như cười như không nhìn nàng: “Đã múa thì ít nhất cũng phải múa hết một đoạn, ta sẽ tấu nhạc cho nàng”.
Phượng Cửu ngạc nhiên bịt miệng, nói vẻ không thể tin nổi: “Chàng còn biết chơi đàn không hầu? Em… em chưa từng biết…”.
Đông Hoa ừm một tiếng: “Chơi không nhiều, nàng đương nhiên không biết”, ngẩng đầu lên ung dung nhìn nàng: “Có phải cảm thấy phu quân của nàng đa tài đa nghệ không?”.
Khuôn mặt của Phượng Cửu lập tức đỏ bừng: “Phu… phu quân, hai chữ này thốt ra từ miệng chàng nghe thật kỳ lạ, a a, phu… phu quân, hai chữ này vốn dĩ đã rất kỳ lạ, Đế Quân vẫn hay hơn…”.
Bàn tay đang thử dây đàn của Đế Quân dừng lại, vẫy vẫy nàng: “Lại đây”.
Phượng Cửu xấu hổ lại gần, ngồi thụp xuống, đang định nói “để làm gì”, khuôn mặt đã bị chàng nâng lên, bóp mạnh mấy cái. Đế Quân cúi nhìn nàng với thần sắc uy nghiêm: “Nghĩ cho kỹ, ta là gì của nàng?”.
Khuôn mặt nàng bị bóp méo xẹo, đành phải van xin: “Là… là phu quân, buông tay ra, buông tay ra!”.
Đông Hoa bấy giờ mới hài lòng buông nàng ra, lại vỗ vỗ vào đầu nàng: “Qua đó đi”. Nhìn theo phía sau lưng nàng, than thở: “Nàng tự nói là muốn múa cho ta xem, trì hoãn tới tận bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, nàng không cảm thấy mình chậm chạp chết đi được sao?”.
Phượng Cửu xoa xoa má, ấm ức nói: “Rõ ràng là tại chàng cứ phá rối em”.
Trăng sao chiếu sáng trên màn trời đêm như dải lụa đen phía sau đài ngắm cảnh, ánh sáng mờ ảo trong Bích Hải khẽ lay động, lũ chim thiêng yên lặng đậu trên cành cây. Đàn không hầu phát ra những tiếng nhạc dịu dàng chậm rãi, thiếu nữ áo đỏ nhảy múa theo tiếng nhạc có thân hình mềm mại mỏng manh, dưới ánh trăng, mái tóc đen dài tựa như được dát thêm một lớp ánh sáng, mái tóc đen dài tựa như được dát thêm một lớp ánh sáng, hai tay áo đưa lên che mặt từ từ mở ra, để lộ một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, các ngón tay chụm lại thành hình hoa phù dung giơ lên, ống tay áo dài tụt xuống để lộ cách tay trắng ngần như tuyết, giữa những chuyển động nhẹ nhàng của điệu múa, mềm mại như sóng nước chầm chậm lên xuống trong đêm khuya tĩnh mịch, lại diễm lệ như một đóa hoa nở rộ trong sóng nước.
Ngón tay chơi đàn của Đông Hoa gảy nhầm một âm. Từ trước đến nay chàng luôn biết rằng nàng rất xinh đẹp, nhưng không thuộc kiểu mỹ nhân phong tình, khuôn mặt nàng hầu như luôn có vẻ đẹp trong sáng, cho đến tận bây giờ chàng mới phát hiện ra, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp đó bây giờ lại có thể dùng một chữ “diễm” để diễn tả, khi muốn lấy lòng chàng, sóng mắt đầy vẻ khêu gợi một cách tự nhiên. Chàng đương nhiên biết rõ, ai đã biến nàng trở thành như thế này. Có thể chính bản thân nàng cũng không biết được sự quyến rũ trong sóng mắt dịu dàng ấm áp đó.
Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, Phượng Cửu không hiểu ngước lên nhìn, đài ngắm cảnh nhất thời vô cùng tĩnh mịch, hồi lâu, lại thấy Đế Quân giơ tay ra, giọng nói khàn khàn, gọi nàng: “Lại đây”.
Điệu bộ ngồi ở đó, đưa tay về phía nàng, nói những lời như vậy của Đế Quân quả thực quá hấp dẫn, mặc dù có chút hồ nghi, Phượng Cửu vẫn chầm chậm bước lại, miệng không quên trách móc: “Lát lại gọi lại, chốc lại gọi đi, tại sao cứ gọi em thế, chàng không thể đến chỗ em hay sao, dù sao cũng không được bóp má em nữa”.
Đế Quan nhanh chóng tiếp thu: “Ta không bóp”.
“Thật không?”.
“Thật”.
Đế Quân quả thực không bóp má nàng nữa, chàng đặt thẳng nàng xuống tấm thảm, nàng kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, ban đầu còn nghĩ đến chuyện bảo đám chim thiêng bên ngoài múa điệu Bách điểu triều phượng cho nàng xem, cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực của nàng đâu thắng nổi Đế Quân. Sau đó Đế Quân nhướn mày, lại dùng giọng điệu trầm thấp mà nàng yêu thích nhất để dỗ dành, mê hoặc đến nỗi khiến đầu óc nàng trở nên u mê, liền để mặc chàng muốn làm gì thì làm. Nàng còn chủ động phối hợp với chàng một chút nữa.
Khi Phượng Cửu tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, mặt trời đã rời khỏi ngọn núi, vầng trăng bạc đêm qua tất nhiên đã lui về nghỉ ngơi, đám chim thiêng cũng đã bay về núi rừng, muốn xem điệu múa Bách điểu triều phượng thì chỉ còn cách đợi đến cuối tháng sau thôi. Phượng Cửu cắn tay nằm gục trong đống chăn muốn khóc mà không có nước mắt, trong lòng vô cùng hối hận, Bạch Phượng Cửu, mi thật là ngốc nghếch, lời Đế Quân nói mà cũng nghe được sao? Sao mi lại tin những lời nói quỷ quái của chàng, mi thật là ngốc!
Khi đến ngày phải rời khỏi Bích Hải Thương Linh, Trọng Lâm và mẫu thân của Phượng Cửu vẫn chưa đến, vì đêm qua không được như ý nguyện, thần sắc của Phượng Cửu có chút mệt mỏi, ủ ê theo Đông Hoa quay về cung Thái Thần.
Khi về đến cung, thần sắc của Phượng Cửu vẫn ủ ê, ngay cả cô cô Bạch Thiển tới rủ nàng đi xem kịch, nàng cũng khéo léo từ chối, cho tới khi Đế Quân hứa rằng tháng sau sẽ đưa nàng về Bích Hải Thương Linh, cuối tháng sẽ lệnh cho tất cả đám chim thiêng của bảy ngọn núi thiêng ở Bích Hải Thương Linh tới nhảy múa cho nàng xem, nàng mới có chút tinh thần. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, trước đó là không thèm để ý đến người khác, bây giờ chẳng qua là thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Đế Quân ngắm nghía nàng hồi lâu, chủ động lấy bút mực ra viết cho nàng một tờ giao kèo, trên đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng nếu không thực hiện được lời hứa với nàng thì mình sẽ thế nào thế nào, lại còn điểm dấu vân tay lên đó, gấp gọn tờ giao kèo lại rồi đưa cho Phượng Cửu, lúc bấy giờ nàng mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, lại có thể tươi cười hớn hở với chàng.
Hai ba ngày này ở Bích Hải Thương Linh nhất định sẽ rất náo nhiệt, hôm đó Trọng Lâm đề xuất hai người Đông Phượng về cung Thái Thần vài ngày vì Trọng Lâm biết rằng Đế Quân gần đây thích yên tĩnh, cung Thái Thần mặc dù không cách biệt với thế giới, nhưng bát hoang đều biết sắp tới chàng sẽ tổ chức đại tiệc, thông cảm cho sự bận rộn của chàng, sẽ không tới Nhất Thập Tam Thiên làm phiền chàng.
Về lý mà nói, Trọng Lâm suy xét rất đúng, nhưng thế gian luôn có một vài ngoại lệ hoặc việc ngoài ý muốn, tiềm ẩn ngay từ đầu một việc nào đó, bùng phát vào lúc sự việc đó đang tiến hành.
Nửa đêm ngày thứ hai lên trời, cung Thái Thần được đón một vị nhân huynh. Vị nhân huynh đó trèo tường vượt rào vào bên trong, xông thẳng vào phòng ngủ của Đông Hoa một cách thành thục, vén màn trướng ra, túm lấy một cánh tay đang đặt bên ngoài tấm chăn mây của Đông Hoa: “Mặt lạnh, hãy đi với mỗ một chuyến!”. Một câu nói hào sảng hùng hồn, đáng tiếc là vừa nói dứt câu, chủ nhân của câu nói đó đã bị hất ra xa một trượng.
Ánh nến trong phòng vụt sáng, Đông Hoa ngồi bên mép giường che kín Phượng Cửu ở bên trong, nhưng không làm gì được khi nàng chủ động quấn chăn thò đầu ra qua vai chàng, vô cùng kinh ngạc nhìn vị nhân huynh đang ngồi dưới đất: “Hả? Tiểu Yến? Sao nửa đêm huynh lại chạy tới chỗ của bọn ta, mộng du đi nhầm chỗ sao?”.
Thần sắc phờ phạc của Tiểu Yến tráng sĩ lộ vẻ đau khổ: “Mỗ được Cơ Hoành nhờ, tới tìm Mặt lạnh. Nàng”, Tiểu Yến nghẹn ngào nhìn Đông Hoa: “Nàng bây giờ tính mệnh như chỉ mành treo chuông, muốn gặp ngươi lần cuối”.
Phượng Cửu sững người lại, nhìn Đông Hoa, Đông Hoa nhíu mày nói: “Nàng ta sống trong Phạn Âm Cốc, tại sao tính mệnh lại như chỉ mành treo chuông được”.
Tiểu Yến buồn rầu nói: “Nàng xin mỗ đưa nàng ra khỏi Phạn Âm Cốc…”.
Đông Hoa đứng lên khoác áo choàng, rót một ly trà: “Dù ra khỏi Phạn Âm Cốc, cũng không đến mức tính mạng như chỉ mành treo chuông, nàng ta đã làm gì?”.
Yến Trì Ngộ nghiến răng, tháo một sợi dây trên cổ xuống, phía đầu dây có treo một miếng lưu ly trắng, trong miếng lưu ly có phong một vật nhỏ, nhìn hình dáng giống như móng vuốt của vật nào đó, một chiếc móng vuốt rất đẹp đẽ tinh xảo.
Yến Trì Ngộ nghẹn ngào nói: “Nàng bảo mỗ mang cái này đến cho ngươi, nói ngươi xem rồi sẽ hiểu ngay”.
Bàn tay đang nâng chén nước lên uống của Đế Quân khựng lại giữa không trung, đón lấy miếng lưu ly vuốt ve trong giây lát, bỗng ngước mắt nhìn Phượng Cửu, nói: “Ngày mai nàng hãy tới Bích Hải Thương Linh trước, ta tới thăm nàng ta một chút, sau đó sẽ đến sau”.
Yến Trì Ngộ có được câu trả lời của Đế Quân, chăm chú nhìn chàng một lát, nói: “Mỗ đợi ngươi ở ngoài”.
Đột ngột nghe tin Cơ Hoành sắp chết Phượng Cửu vô cùng kinh ngạc, mặc dù nàng không thích Cơ Hoành, nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc, nghe Đế Quân nói muốn tới thăm nàng ta còn mình tới nơi tổ chức tiệc cưới trước, bèn ngoan ngoãn gật đầu, bước tới giúp chàng mặc áo khoác.
Ánh nến dù sao cũng yếu ớt, hình bóng của Đế Quân lúc rời đi nhìn có vẻ rất mơ hồ.
Hình bóng mơ hồ mà càng đi càng xa đó dường như đã dự báo điều gì, nhưng lúc đó Phượng Cửu không hề chú ý, chỉ là đêm đó, nàng không ngủ lại được nữa.
Mức độ ảnh hưởng của lễ Tàng binh lần đó quả thực vô cùng lớn. Thành Ngọc Nguyên Quân – người có may mắn đến xem đại lễ sau khi trở về Cửu Trùng Thiên đã bày sạp hàng phía sau khóm hoa câu tô ma ở Tam Thập Tam Hỷ Thiện Thiên, kể suốt nửa tháng trời bình thư[1] về những chuyện hay ho xảy ra trong lễ Tàng binh, lần nào người nghe cũng đông nghịt, qua đó có thể thấy sức chấn động của nó lớn thế nào.
[1] Bình thư: Một loại hình nghệ thuật kể chuyện.
Đoạn được đám tiểu tiên yêu thích nhất chính là đoạn Đế Quân chỉ một chiêu đã chém đôi kiếm sắt của Huyền chi Ma quân Nhiếp Sơ Dần.
Nghe nói Nhiếp Sơ Dần cậy lớn hiếp nhỏ, bắt nạt tiểu Đế cơ Phượng Cửu của Thanh Khâu, Đế Quân đã lên đài bênh vực cho tiểu Đế cơ, không chịu được những câu nói lôi thôi dài dòng của Nhiếp Sơ Dần, sau khi nhường hắn ba chiêu đã rút kiếm ra khỏi bao, chỉ trong vòng một chiêu đã đánh rơi cây kiếm sắt khí thế ép người trong tay Nhiếp Sơ Dần, khoảnh khắc thanh kiếm sắt rơi xuống đất, Đế Quân cầm kiếm Thương Hà lao thẳng đến với tốc độ cực nhanh, chẻ đôi thanh kiếm sắt của Nhiếp Sơ Dần thành hai mảnh như chẻ măng chỉ trong nháy mắt, một chuôi kiếm đỡ lấy hai lưỡi kiếm xoay vòng trên không trung rồi rơi xuống đất, thanh kiếm Thương Hà của Đế Quân dừng ngay trước ngực Nhiếp Sơ Dần. Chỉ trong vòng một chiêu, lại thể hiện được kiếm pháp cao diệu bất luận chiêu thức hay sức mạnh đều biến ảo khôn lường như vậy, nghe nói chư vị tiên giả may mắn có mặt tại đó nhất thời đều ngây ra như phỗng, một mặt rạp mình trước phong tư cầm kiếm lạnh lùng của Đế Quân, một mặt tự ti rằng so với thần tiên thời thượng cổ, tiên thuật của bọn họ những năm gần đây rốt cuộc kém phát triển tới mức độ nào, may mà thuật pháp của Ma Tộc xem ra cũng phát triển không được tốt lắm, khiến chư vị thần tiên cảm thấy an ủi phần nào.
Nhiếp Sơ Dần thua tơi tả, vội vàng hốt hoảng rời khỏi Thanh Khâu, không còn mặt mũi nào để nhắc tới kiếm pháp của Thần tộc với kiếm pháp của Ma Tộc nữa, còn vị tiểu Đế cơ của Thanh Khâu đó cuối cùng cũng được cất kiếm, hoàn thành đại lễ một cách thuận lợi.
Bình thư của Hỷ Thiện Thiên diễn ra rất sôi nổi, Thành Ngọc Nguyên Quân dựa vào sự sùng bái của chúng tiên trên thiên đình đối với Đế Quân, bày ra sạp hàng này ngày ngày thu lợi, thu nhiều vô kể, tiểu thiên tôn Cục bột nhỏ giúp nàng ấy thu được mấy ngày tiền trà nước, được mấy nén vàng làm tiền thù lao. Thành Ngọc Nguyên Quân rất vui mừng, Cục bột nhỏ cắn nén vàng cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng có nhà vui mừng tất nhiên sẽ có nhà buồn rầu, rất nhiều người trái tim bị tổn thương một cách triệt để bởi lễ Tàng binh này, ví dụ như các thần nữ, tiên nga có phẩm vị cao ở trên thiên đình.
Trước đây đám tiểu tiên nga không có gan tơ tưởng tới Đế Quân, thực ra là bởi vì Đế Quân lão nhân gia quá thần thánh, quá truyền thuyết, chư vị tiên nga chưa từng nghĩ cảm thấy rằng sẽ có một ngày Đế Quân lại cưới một vị Đế Hậu, hoặc cảm thấy rằng cho dù Đế Quân muốn cưới một vị Đế Hậu, chắc cũng không đến lượt đám tiểu tiên nga thế hệ bọn họ, do đó rất ít người nảy sinh ý nghĩ viển vông với Đế Quân.
Nhưng thế sự khó lường, Đế Quân lại thực sự lấy một vị Đế Hậu, người mà ngài lấy lại là Phượng Cửu ở Thanh Khâu – người cùng trang lứa với rất nhiều người trong số họ, điều này khiến đám tiểu tiên nga vô cùng bị đả kích.
Sau lễ Tàng binh, công chúa Tri Hạc chạy tới cung Thái Thần như người mất hồn, Trọng Lâm tiên quan thấy bộ dạng tiều tụy của nàng ta cũng không tiện đuổi người, nghĩ rằng dù sao Đế Quân cũng không có ở trong cung, để nàng ta ở lại vài ngày coi như làm việc thiện, liền cho dọn một phòng khách cho nàng ta ở.
Công chúa Tri Hạc vừa khổ sở chờ đợi Đế Quân vừa khóc lóc mượn rượu giải sầu, gặp bất cứ người nào đều túm lại hỏi bản thân mình rốt cuộc thua kém điểm gì so với Phượng Cửu của Thanh Khâu, đến ngày thứ ba thì chộp được Trọng Lâm tiên quan vô tình đi ngang qua đó. Trọng Lâm tiên quan là người thật thà, nhìn đôi mắt đỏ sưng mọng vì khóc của công chúa Tri Hạc giây lát: “Đế Quân thích những mỹ nhân biết nấu nướng, giỏi binh đao lại biết đánh nhau, ba thứ này công chúa đều không giỏi lắm, hơn nữa”, Trọng Lâm tiên quan chân thành nói: “Mặc dù công chúa cũng được coi là mỹ nhân, nhưng so với điện hạ Phượng Cửu, công chúa vẫn bị coi là… xấu”. Nghe nói công chúa Tri Hạc đã nôn ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ, cười lớn ba tiếng, lao ngay vào cỗ xe ngựa mà Trọng Lâm dắt tới, rời khỏi Cửu Trùng Thiên, về tiên sơn nơi mình sống mà không hề quay đầu lại, cũng xứng với hai chữ “cương liệt”.
Trên Cửu Trùng Thiên náo nhiệt như Tết, vì bầu không khí buôn chuyện của Thanh Khâu trước nay không được nồng hậu như trên Cửu Trùng Thiên, nên ở Thanh Khâu lại rất yên bình, duy có sói xám đệ đệ - người bạn tốt cùng lớp của Phượng Cửu là có chút buồn phiền. Lớp học trong tộc vẫn mở đều đặn, Phượng Cửu đã bỏ rất nhiều bài, tất cả đều nhờ sói xám đệ đệ nghĩa khí giúp nàng chép bài, thấy nàng trở về Thanh Khâu để tiến hành lễ Tàng binh, sói xám đệ đệ vốn vui mừng vì cuối cùng cũng trút được gánh nặng, bèn tới động hồ ly thăm dò, nghe nói sau khi đại lễ kết thúc, vị Đông Hoa Đế Quân ở trên trời đó đã cùng Bạch Chỉ Đế Quân đứng trong động một lát, sau một tuần trà lại đưa Phượng Cửu đi rồi. Sói xám đệ đệ ôm một chồng vở định đưa cho Phượng Cửu, thở dài cam chịu, lại nghĩ số vở này thực ra có thể đem tặng Phượng Cửu làm quà mừng hôn lễ, như vậy chàng ta sẽ không phải tặng tiền mừng nữa, lập tức lại thấy vui trở lại.
Thượng thần Chiết Nhan từ sau khi xem trò vui lớn trong lễ Tàng binh liền ở lì tại Thanh Khâu suốt mấy ngày qua. Đông Hoa đã nói với Bạch Chỉ những gì, thượng thần Chiết Nhan quả thực rất hiếu kỳ, chốc chốc lại vòng vèo hỏi han hòng thăm dò đôi chút.
Hôm nay Bạch Chỉ Đế Quân gọi vợ chồng Bạch Dịch vào trong động hồ ly để nói chuyện, thượng thần Chiết Nhan biết bọn họ chắc chắn sẽ nói chuyện gia đình, mà chuyện gia đình này chắc chắn có chút liên quan tới Phượng Cửu, nếu đã có liên quan tới Phượng Cửu, tất nhiên sẽ có liên quan tới Đông Hoa, liền ngồi dính chặt như keo vào chiếc ghế bên cạnh Bạch Chỉ, không chịu nhúc nhích. Bạch Chỉ Đế Quân khâm phục nghị lực không hề lay chuyển của thượng thần Chiết Nhan trong mấy ngày qua, cuối cùng đã thỏa hiệp, để cho ngài ấy cùng nghe.
Theo cách nói của Bạch Chỉ, ngày hôm đó khi đứng trong góc khuất với Đông Hoa, quả là đã nói một chuyện rất quan trọng.
Đế Quân tuy vẫn chỉ đơn giản đứng đó cũng đứng một cách đầy uy thế như thường ngày, nhưng thái độ lại rất mềm mỏng, nói rằng đã trúng tiếng sét ái tình với cháu gái Phượng Cửu của ngài, muốn cưới Phượng Cửu làm Đế Hậu, quả thực vốn muốn tuân theo các trình tự từ cầu hôn, đính hôn rồi đến thành hôn, nhưng vì hai người dạo trước rơi vào dị giới, vì một số việc nên chuyện lấy nàng được tiến hành rất đơn giản, vô cùng không phải với nàng, cũng không phải với các vị trưởng bối của Thanh Khâu.
Đế Quân còn nói, ngài ấy luôn canh cánh chuyện này trong lòng, vốn định sau khi ra khỏi dị giới sẽ tới Thanh Khâu, nhưng nghe nói điều kiện kén rể của Thanh Khâu vô cùng nghiêm ngặt, cần phải là con cháu thế gia ba đời đồng thời nắm giữ quyền lực quan trọng. Điều kiện phải là con cháu thế gia ba đời này thì ngài ấy quả thực không thể thực hiện nổi, có điều, điều kiện nắm giữ quyền lớn, ngài ấy có thể bàn bạc một chút với Thiên Quân. Lại nói Tiểu Bạch vì sợ chàng rể này không phù hợp với yêu cầu của các bậc trưởng bối nên cứ thấp thỏm không yên, ngài ấy cũng không tiện mạo muội viếng thăm, nhưng sự việc đã đến nước này, cả tứ hải bát hoang đều biết ngài ấy là con rể của Thanh Khâu rồi, dù bản thân mình không phù hợp với yêu cầu của họ, cũng chỉ biết xin họ tạm chấp nhận vậy.
Cuối cùng, Đế Quân nói, Tiểu Bạch thực ra rất thích vui vẻ náo nhiệt, Thanh Khâu đã gả con gái, ngài ấy đã lập Đế Hậu, cũng cần để chúng tiên bát hoang được uống bù rượu mừng, làm phiền Thanh Khâu cùng cung Thái Thần tổ chức một bữa tiệc cưới, cung Thái Thần có Trọng Lâm đứng ra lo liệu, còn Thanh Khâu, ngài ấy cảm thấy mẫu thân của Tiểu Bạch rất ổn. Ngày tổ chức tiệc cưới có thể ấn định vào nửa tháng sau, địa điểm tổ chức là Bích Hải Thương Linh. Vì khi vừa ra khỏi dị giới ngài ấy đã tới chỗ Nữ Oa để đưa hôn sự của ngài ấy và Tiểu Bạch vào sổ hôn sự rồi, thủ tục bái lạy trời đất không cần phải thực hiện nữa. Việc tổ chức tiệc cưới nhờ mẫu thân của Tiểu Bạch nhọc công một chút, mấy ngày gần đây vì lễ Tàng binh mà Tiểu Bạch đã phải lao tâm lao lực, ngài ấy đưa Phượng Cửu tới Bích Hải Thương Linh nghỉ ngơi trước.
Bạch Chỉ Đế Quân sau khi nghe xong những lời ấy, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra người được gọi là Tiểu Bạch chính là cháu gái mình, vì nghĩ đứa cháu gái duy nhất đã bị Đông Hoa “cuỗm” đi như vậy, Bạch Chỉ Đế Quân cảm thấy rất không hài lòng, vốn định lên mặt một phen, nhưng Bạch Chỉ quen biết Đông Hoa mấy chục vạn năm, trong hàng vạn năm đó, những lời Đông Hoa nói với ngài cộng lại cũng không nhiều bằng những lời nói ngày hôm nay, điều này khiến Bạch Chỉ Đế Quân nhất thời có chút phân tâm, bỏ lỡ thời cơ lên mặt, đợi đến khi định thần lại, Đế Quân đã đưa Phượng Cửu rời khỏi Thanh Khâu từ lâu rồi.
Tâm tư của Phượng Cửu đối với Đông Hoa hồi còn nhỏ, thượng thần Chiết Nhan cũng biết được đôi chút, nghe nói hôn sự của Đông Hoa và Phượng Cửu đã được ghi chép trong sổ hôn sự của Nữ Oa nên cảm thấy rất yên lòng. Bởi vì xét theo thứ bậc, Phượng Cửu được coi là cháu gái ngài, như vậy Đông Hoa là cháu rể ngài, tuy ngài chưa từng thắng được Đông Hoa về thuật pháp, nhưng giờ đây xét về mặt thứ bậc, lại có thể đứng trên ngài ấy, thượng thần Chiết Nhan vô cùng vui mừng.
Mẫu thân của Phượng Cửu cũng vô cùng vui mừng, nhưng không phải vì hư danh thứ bậc. Mẫu thân của Phượng Cửu thực ra giống như Phượng Cửu, từ nhỏ đã được lớn lên trong những câu chuyện truyền thuyết về Đế Quân, trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái chân thành, thật sự là có nghĩ một vạn lần cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại có thể trở thành mẹ vợ của Đế Quân. Bỗng nghe công công nói Đế Quân lại đích thân khen mình có thể là một tay cự phách trong việc lo yến tiệc mừng hôn lễ, mẫu thân của Phượng Cửu – người chưa từng tổ chức tiệc cưới bao giờ nhất thời cảm thấy vô cùng phấn chấn, đồng thời hạ quyết tâm nhất định sẽ làm nên thành công trên con đường tổ chức tiệc cưới để không phụ sự tin tưởng của Đế Quân.
Riêng có Phục Mịch tiên mẫu – lão lão của Phượng Cửu ở cách xa ngàn dặm còn tỉnh táo một chút, nghe nói ngày hôm đó đã bị chấn động bởi kiếm pháp của Đế Quân, cả ngày ôm đầu than thở: “Con nói Cửu Nhi không tìm thì thôi, vừa tìm lại tìm một vị phu quân lợi hại như vậy, một vị phu quân như thế thì sau này nó làm sao có thể đánh lại nổi, dù phải chịu ấm ức chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc, lẽ nào nhà ngoại còn có thể làm chủ cho nó? Ta vốn dự định sẽ tìm cho nó con cháu thế gia môn đăng hộ đối hoặc có phần hơi kém hơn một chút để nếu phải chịu thiệt thòi ở nhà chồng, Cửu Nhi còn có gia gia của nó làm chỗ dựa, nhưng bây giờ kết hôn với Đông Hoa Đế Quân rồi, nếu bị ức hiếp thì biết dựa vào đâu chứ?”.
Con dâu cả của Phục Mịch tiên mẫu chăm sóc bà, an ủi bà một cách hiếu thuận: “Không nói tới chuyện Cửu nha đầu xinh đẹp như thế, chỉ nói đến cái miệng của nó, mở miệng ra là nói được bao nhiêu lời ngon ngọt, rất giỏi dỗ dành làm người khác vui lòng, mẫu thân chẳng phải cũng thường được nó nịnh cho đến nỗi mềm lòng hay sao. Phu thê đâu phải dùng tới nắm đấm để qua ngày, Cửu nha đầu tuổi còn nhỏ, gả qua đó Đế Quân chắc chắn sẽ càng yêu thương nó hơn. Hơn nữa, xét về đại cục, Cửu nha đầu còn nhỏ tuổi thế mà đã kế thừa ngôi vị quân vương của Đông Hoang, có Đế Quân giúp đỡ, gánh nặng cũng được giảm đi nhiều. Theo ý kiến của con, đây lại là một hôn sự vô cùng phù hợp, vô cùng có lợi”. Phục Mịch tiên mẫu nghe những lời khuyên giải của con dâu trưởng, bị thuyết phục bởi những lý lẽ trong đó, nỗi ưu phiền trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một nửa.
Bạch Chỉ Đế Quân sau khi giao việc tổ chức hôn lễ cho vợ chồng Bạch Dịch một cách thỏa đáng, phóng khoáng dẫn theo Đế Hậu vân du đi mất, bỏ lại con trai và con dâu trấn thủ trong động hồ ly một cách không hề áy náy. May mà Trọng Lâm tiên quan ở cung Thái Thần là một vị tiên giả rất giỏi lo liệu mọi việc trong ngoài, ngay ngày hôm đó đã cử một loạt các tiên bá, tiên quan, tiên nga đến Thanh Khâu trợ giúp cho mẫu thân của Phượng Cửu.
Tiệc cưới dần dần được sắp xếp. Ngày thứ ba, thiếp mời dự tiệc được làm bằng ngọc đánh bóng lấy từ một núi ngọc đã được phát đi khắp tứ hải bát hoang. Nghe thấy cái vị tiên liêu thi thoảng bàn luận, nói rằng Đế Quân bày tiệc rượu quả nhiên không giống với người bình thường, ngay cả thiếp mời cũng dùng ngọc khắc chữ, Trọng Lâm tiên quan vô cùng hài lòng, thầm khâm phục ý tưởng sáng tạo của bản thân.
Song thân của Phượng Cửu mấy ngày gần đây bận đến nỗi thần hồn điên đảo, Phượng Cửu lại vô cùng thảnh thơi ở Bích Hải Thương Linh.
Khi Đế Quân thay nàng ra mặt trong buổi lễ Tàng binh hôm đó, phản ứng đầu tiên của nàng đó là mình đang đứng trên lễ đài trước mắt mọi người, mình đang mang trên mình thể diện của Thanh Khâu, nhất định phải giữ điềm tĩnh, thế là nàng giữ điềm tĩnh, nhưng trong đầu thực ra đã nổ tung, cứ như đã đốt một trăm quả pháo trong đó vậy. Các cô nương bình thường trong những lúc như thế hoặc là cảm động, hoặc là xấu hổ, ngượng ngùng, cả hai trạng thái cảm xúc đó, nàng đều không cảm thấy, chỉ nghĩ rằng hỏng rồi, hỏng rồi, việc nàng và Đế Quân kết thành phu thê đã bị bại lộ trước mặt song thân nàng rồi, nàng vốn dự định sẽ thông báo chuyện này tuần tự theo từng bước một với các bậc trưởng lão trong nhà, khi Nhiếp Sơ Dần phá rối một cách quá đáng, Đế Quân làm như vật tuy là vạn bất đắc dĩ, nhưng chưa biết chừng gia gia sẽ đuổi nàng ra khỏi Thanh Khâu mất.
Nàng thấp thỏm lo âu suốt cả một buổi sáng, cuối cùng đã chờ đợi được Đế Quân bước ra từ trong động hồ ly của gia gia nàng. Đế Quân chân thành nói với nàng, gia gia Bạch Chỉ của nàng không hề để bụng, vô cùng vui mừng với hôn sự này, hơn nữa còn chủ động đề nghị tổ chức một tiệc cưới bù cho họ, đồng thời vui vẻ đảm nhận trọng trách chuẩn bị yến tiệc, còn thông cảm cho nàng mấy ngày gần đây phải hao tâm tổn trí, đặc biệt dặn dò chàng tìm một nơi thật tốt để đưa nàng tới điều dưỡng nghỉ ngơi.
Hóa ra gia gia lại chu đáo đến như vậy, trái tim đang thấp thỏm treo trên không trung của Phượng Cửu liền cảm động rơi trở lại mặt đất, vô cùng yên lòng, vô cùng thoải mái.
Đợi đến khi tới Bích Hải Thương Linh – quê hương của Đông Hoa, tận mắt nhìn thấy cảnh sắc giữa non xanh nước biếc quỳnh hoa ngọc thụ đan xen nhau mọc um tùm ở nơi này, Phượng Cửu ôm cánh tay của Đế Quân hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng bừng, tự cho rằng mình đến đây điều dưỡng theo ý chỉ của gia gia, tâm trạng vô cùng thoải mái, có cảm giác nhẹ nhõm như vừa trải qua một kỳ thi lớn, không hề nghĩ tới những việc khác, chỉ nghĩ tới duy nhất một chữ chơi mà thôi.
02.
Bích Hải Thương Linh nằm ở cuối trời, những dãy núi tiên liên miên bao quanh dòng suối thiêng Bích Hải, nói là suối thiêng nhưng nó cũng to bằng một nửa Bắc Hải, điểm thần diệu nhất ở đây là trên dòng suối thiêng rộng lớn đó lại mọc lên các loại hoa cỏ cây cối giống như trên đất liền, hơn nữa còn có chim chóc đến sống, nơi sâu nhất trong rừng cây sừng sững một cung điện bằng đá cao lớn hùng vĩ, đứng chính giữa dòng suối thiêng.
Cữu ma (mợ) của Phượng Cửu nhận xét nàng dẻo miệng, lời nhận xét đó không sai, khi Phượng Cửu vui vẻ, miệng lại càng dẻo hơn. Hôm nay tinh thần nàng thoải mái vui vẻ, hơn nữa lại có Đế Quân – người mà nàng thích nhất ở bên cạnh, nàng cảm thấy hài lòng mãn nguyện, dường như không còn điều gì phiền muộn nữa, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, tự cảm thấy trong lúc này, bất cứ lời ngọt ngào gì nàng cũng có thể nói ra được.
Mặc dù có thể cưỡi mây để đi vào cung điện bằng đá, nhưng như vậy sẽ mất đi sự thú vị, Đế Quân đưa nàng đi bằng một chiếc thuyền nhỏ, đi theo con đường do cây cỏ tạo thành tới cửa cung, Phượng Cửu vừa dùng tay khuấy nước vừa mừng vui hớn hở nói: “Sao chàng không nói sớm rằng quê của chàng lại đẹp như vậy, em cảm thấy Bích Hải Thương Linh đẹp hơn Cửu Trùng Thiên nhiều, sao chàng không sống ở đây?”.
Đế Quân kéo tay nàng đề phòng nàng bị ngã xuống suối, thấy nàng vui vẻ như vậy tâm trạng cũng rất tốt, khẽ trả lời nàng: “Ở đây quá rộng, sống một mình hơi trống trải”.
Phượng Cửu thuận thế nắm lấy tay chàng, phấn khởi nói: “Sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến sống ở đây, có em ở bên chàng, chàng sẽ không cảm thấy trống trải nữa”. Lại chỉ chỉ trỏ trỏ hai bên mạn thuyền: “Mặt nước ở đây có phải bất cứ thứ gì cũng trồng được không?”. Nàng phấn khích đưa ra ý kiến của mình hệt như một nữ chủ nhân: “A, chi bằng chúng ta trồng một vài cây lê ở đây, chỗ này trồng một ít bưởi, chỗ kia trồng một ít nho”, dịu dàng dựa vào chàng, đặt tay phải lên tay Đế Quân: “Chàng đã từng ăn món chân giò heo hầm tuyết lê chưa, còn cả món tôm xào nho, còn cả cá song nấu bưởi nữa, đó điều là những món sở trường của em, chúng ta trồng thêm nhiều cây ăn quả một chút, sau này mỗi khi đến đây ở, em có thể ngày ngày nấu cho chàng ăn”.
Khi nàng dẻo miệng, quả thật có thể nói ngọt đến mức trái tim của người khác phải tan chảy, ánh mắt Đế Quân nhìn nàng sáng rực, miệng nở nụ cười: “Nói như vậy thì lê có rồi, nho có rồi, bưởi có rồi, tôm có rồi, cá song cũng có rồi, còn chân giò heo thì lấy ở đâu?”.
Nàng mím môi cười dịu dàng trả lời: “Thì cắt từ trên người chàng ra”.
Hai chú chim bay nhỏ bay qua đầu họ, Đế Quân nói: “Nàng nỡ lòng làm vậy sao?”.
Nàng nghiêm túc gật đầu: “Có chứ”.
Thấy Đế Quân không trả lời, chỉ nhướn nhướn mày, nàng ngây người trong giây lát, ngoảnh mặt sang một bên, mặt đầy vẻ kìm nén: “Chàng đừng nhướn mày, hễ chàng nhướn mày là em lại có chút, lại có chút…”.
Đế Quân tiếp tục nhướn mày một cách đầy hiếu kỳ: “Có chút gì cơ?”.
Hai má nàng ửng hồng, kìm nén hồi lâu mới nói ra: “Không, không kìm được muốn hôn chàng”.
Liền thấy Đế Quân sán lại gần, giọng nói trầm lắng: “Cho nàng hôn đấy”.
Nàng có chút ngượng nghịu: “Ban ngày ban mặt, ngại lắm…”.
Đế Quân khích lệ nàng: “Đừng lo, khắp Bích Hải Thương Linh này chỉ có hai chúng ta thôi”.
Nàng mím môi suy nghĩ, đoan đoan chính chính nâng khuôn mặt của Đế Quân lên hôn lên đó…
Sau khi thoái ẩn, Đế Quân rất ít khi sống ở Bích Hải Thương Linh, cung điện bằng đá bỏ trống rất lâu, tuy đợt trước đã sai Trọng Lâm tới đây thu dọn một chuyến, nhưng so với nơi ở lâu dài là cung Thái Thần, nơi này vẫn có phần trống trải.
Phượng Cửu lần đầu tiên tới đây, nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ, ngay cả sự trống trải của cung điện, với nàng, cũng mang một vẻ thú vị riêng, nàng níu tay áo của Đế Quân tung tăng chạy tới chạy lui, phấn khởi dự định sau này các cung các điện nên bài trí thêm cái gì.
Tẩm điện của Đế Quân có thể coi là đã được bố trí một cách hợp lý rồi, nàng nhìn vào cũng cảm thấy mát mẻ, hào hứng sắp xếp xem nên đặt bàn gương ở đâu, thêm hương kỷ ở chỗ nào. Đế Quân đưa nàng ra vườn hái quả tỳ bà, nàng suy xét thấy rằng hoa cỏ cây cối trong vườn mọc hơi rối rắm, chen chúc, Đế Quân ngồi trên ghế đá bóc quả tỳ bà cho nàng ăn, nàng liền lấy giấy bút ra suy nghĩ xem nên sắp xếp phong cảnh trong vườn như thế nào. Đế Quân bóc vỏ bỏ hạt quả tỳ bà, đút cho nàng, nàng vừa ăn vừa cầm bút lông chỉ vào trang giấy, hỏi Đế Quân: “Chàng thử nói xem, chúng ta đặt một hòn giả sơn ở đây thế nào, dựng một hành lang, sau đó đắp một ngọn đồi ở đây, trên đồi có thể trồng điểm xuyết một vài cây lá đỏ, trên đỉnh đồi để dành cho chàng trồng cây đàn hương non, rừng cây phía sau đồi chặt hết đi nhé, chàng thích hoa phật linh, chúng ta sẽ trồng một loại hoa phật linh ở đây, chỗ này sẽ làm cho chàng một lò gốm và một xưởng chế hương”, ánh mắt long lanh nhìn Đông Hoa: “Chàng còn muốn thêm gì nữa?”.
Đế Quân nhìn nàng hồi lâu: “Đều là những thứ dành cho ta? Vậy còn nàng thì sao?”.
Phượng Cửu vẽ vẽ bôi bôi một cách rất vui vẻ, dùng ngón tay chỉ vào một góc bức vẽ, mím môi nói: “Em muốn làm một hồ sen nhỏ ở đây, trên hồ dựng một đình hóng mát và ngắm sao, còn muốn làm một vườn rau ở chỗ này, trồng một ít củ cải trắng mà em thích ăn, trồng thêm ít rau đông quỳ, rau mồng tơi mà chàng thích ăn nữa”.
Ánh mắt của Đế Quân rất ấm áp, nghĩ một lát, nói: “Dạo trước cung Tẩy Ngô có sai người mang tới món mạn kinh tử trộn, nàng còn nhớ không, nói là do chính tay Dạ Hoa vào bếp làm, ăn rất ngon”.
Phượng Cửu tự đắc nói: “Tài nghệ của cô phụ cũng bình thường thôi, không bằng em, chàng thích ăn món đó à, vậy chúng ta hãy trồng thêm một ít mạn kinh tử là được rồi”. Nói xong liền lấy bút khoanh một chỗ trên bức vẽ.
Đế Quân bóc xong quả tỳ bà, sán lại gần cùng nàng nghiên cứu: “Có thể khoanh vòng to hơn một chút, đây là cái gì? Đài tập võ? Cái này không cần thiết, tất cả làm thành vườn rau hết, trồng loại rau nào vừa có thể ăn, vừa có thể ngắm, có loại rau như vậy chứ?”.
Phượng Cửu đáp ngay: “Có chứ, ớt ngũ sắc ăn vừa ngon lại vừa đẹp, nhưng chàng thích ăn thanh đạm, không thích ăn cay, để em nghĩ xem, vậy thì có thể trồng một chút đậu bắp, cải xoăn, cải trắng, bí ngô nhỏ…, đúng rồi, chúng ta còn có thể dựng một giàn hồ lô, món hồ lô thái lát xào rất ngon,” đang hứng khởi nói đến đó nàng đột nhiên im lặng.
Đế Quân ngẩng đầu lên nhìn nàng, huơ huơ tay trước mặt nàng: “Sao thế?”.
Khuôn mặt Phượng Cửu thoáng hiện lên vẻ mơ hồ, ấp úng nói: “À, chỉ là bỗng nhiên nhận ra, chàng đang bàn bạc với em xem trong nhà sau này sẽ trồng những loại rau gì, cứ như không phải là thật ấy…”. Đôi mắt của nàng mơ màng nhìn Đông Hoa, ánh măt Đế Quân lại có chút sâu lắng: “Trong nhà?”.
Phượng Cửu ngây người nói: “Đúng vậy”, lại quay nhìn bốn xung quanh, nói một cách không chắc chắn: “Đây quả thực là địa bàn của chàng ư?”. Đông Hoa gật đầu, Phượng Cửu thở phào một cái: “Vậy em đâu có nói sai, đây chính là nhà của chúng ta mà, cho dù mỗi năm chỉ ở một thời gian ngắn, cũng là nhà của chúng ta”.
Đông Hoa Đế Quân từ khi hóa thế tại Bích Hải Thương Linh mấy chục vạn năm trước, chưa từng có người nhà, cho dù sau đó được song thân của Tri Hạc nuôi dưỡng, nhưng vì Đông Hoa từ nhỏ đã có mái tóc trắng, song thân của Tri Hạc thực ra không thích chàng lắm, nhưng vì có lòng tốt, thấy chàng một mình đáng thương, đã cho chàng cái ăn cái mặc, còn về mặt tình cảm lại không chăm sóc nhiều lắm, cũng không được coi là người nhà của chàng. Chữ “nhà” là một chữ rất xa lạ với Đế Quân, bỗng nhiên nghe Phượng Cửu nhắc đến như vậy, tim chàng lại khẽ run lên.
Thấy Đế Quân yên lặng khá lâu, Phượng Cửu nhẩm lại trong đầu những lời vừa nói một lượt, ấm ức bĩu môi nói: “Chàng tỏ thái độ gì vậy, em cảm thấy em không nói sai điều gì mà”.
Đế Quân dùng ngón tay giúp nàng khép khóe môi lại như cũ, ánh mắt dịu dàng: “Ta thích nàng nói nhà của chúng ta”.
Phượng Cửu vẫn chưa hiểu rõ, nhưng thấy Đế Quân vui, nàng cũng cảm thấy vui, được thể lại nép vào lòng chàng nói: “Em cũng thích nhà của chúng ta, bây giờ đã rất đẹp rồi, sau này chúng ta trang hoàng thêm, sẽ đẹp ơi là đẹp, bạn bè thân thích của chúng ta tới đây uống trà vui chơi, chúng ta sẽ nở mày nở mặt biết bao!”.
Đế Quân rất tán đồng: “Không sai, vườn nhà người khác đều dùng để trồng hoa, vườn của nhà chúng ta đều đem ra trồng rau hết, thật nở mày nở mặt”.
Phượng Cửu nhận thấy vẻ trêu chọc trong giọng điệu của chàng, bĩu môi nói: “Ban nãy ai vui vẻ đề nghị bỏ bãi tập võ, biến thành vườn rau hết ấy nhỉ?”. Thấy Đế Quân khẽ cười không trả lời, càng nép sát vào chàng hơn, nói: “Chàng xem, chàng cũng cảm thấy làm thành vườn rau thực ra rất tốt đúng không, đợi mấy ngày nữa, sau tiệc cưới, chúng ta sẽ bắt đầu thu dọn khu vườn, tuy nhiên Thanh Khâu của em rất tiết kiệm, không có nhiều tiên bộc tiên tỳ, chỉ có thể điều một vài người ở cung Thái Thần tới”. Suy nghĩ một lát, nàng xịu mặt nói: “Mặc dù mang danh là nữ vương của Đông Hoang, mọi sự vụ hiện giờ của em đều do song thân làm giúp, không hề bận rộn, nhưng em vẫn phải tiếp tục đi học, không thể cứ ở đây mãi được”. Lại liếc nhìn Đế Quân một cái: “Mặc dù chàng rất nhàn rỗi, nhưng em không ở đây chàng sống ở đây cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta cứ tìm mấy vị tiên quan trong cung Thái Thần xuống đây trông nom vườn rau của chúng ta là được”.
Đế Quân dường như cảm thấy nàng nói rất có lý, cũng đưa ra ý kiến giúp nàng: “Trong cung Thái Thần cũng không có việc gì lớn, để Trọng Lâm tới đây thay chúng ta trông nom là được rồi”.
Phượng Cửu ngạc nhiên: “Nhưng Trọng Lâm phải chăm sóc chàng mà”.
Đế Quân nhướn mày: “Ta cùng nàng sống ở Thanh Khâu, ông ta tới làm gì? Lẽ nào nàng không thể chăm sóc cho ta?”.
Phượng Cửu suy nghĩ một lát, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Đế Quân, làm ra vẻ một kẻ hiếu sắc, cười tít mắt nói: “Cũng đúng, Trọng Lâm dù gì cũng không thương chàng bằng em mà”. Nói xong câu nói đùa đó, bản thân cũng thấy buồn cười chết đi được, nhưng lại thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Đế Quân bỗng sáng lấp lánh, kéo tay nàng đưa lên môi hôn, lại ôm nàng vào lòng, tựa đầu lên vai nàng, gần như thở dài nói: “Ừm, nàng thương ta nhất”.
Phượng Cửu nhớ lại, biểu đệ Cục bột nhỏ của nàng giỏi nói câu làm nũng này nhất, nếu phụ quân hay mẫu thân của nó làm việc gì khiến nó vui sướng, Cục bột nhỏ gần như chắc chắn sẽ ngước đôi mắt to long lanh nũng nịu nói một câu “phụ thân thương con nhất” hoặc “mẫu thân thương con nhất”, khiến người ta vừa thương vừa yêu. Lúc này Đế Quân nói ra câu này, giọng nói được hạ xuống thấp như thế, hơi thở quen thuộc của chàng bao trùm lấy nàng. Chàng có bao nhiêu dáng vẻ như vậy, dáng vẻ trầm tĩnh, dáng vẻ uy nghiêm, dáng vẻ lạnh lùng, dáng vẻ biếng nhác, dáng vẻ vô lại, còn cả dáng vẻ bất ngờ làm nũng nữa, tất cả đều khiến nàng yêu thích đến nỗi không biết phải làm như thế nào mới phải.
Vì ban nãy bọn họ đã bóc rất nhiều quả tỳ bà, nàng bỗng cảm thấy trong câu nói này phảng phất hương thơm thanh mát của quả tỳ bà, không kìm được ôm chặt chàng hơn, dịu dàng trả lời chàng: “Đương nhiên là em thương chàng nhất rồi”.
Hôm đó, sau lễ Tàng binh, Đông Hoa quyết định tổ chức tiệc cưới sau đó nửa tháng tại Bích Hải Thương Linh, Trọng Lâm tiên quan bấm ngón tay nhẩm tính, nửa tháng sau chính là ngày mùng bốn tháng ba.
Sau khi phát thiệp mời dự tiệc, Trọng Lâm tiên quan lập tức sai một con tiên hạc tới xin ý chỉ của Đế Quân, đại ý Đế Quân chọn Bích Hải Thương Linh quả là rất phải, trời có bát phương, đất có bát hoang, Bích Hải Thương Linh quê hương của Đế Quân là nơi linh trạch thâm hậu nhất, tiên sơn diệu cảnh ở đó chắc chắn sẽ khiến chư tiên tới dự tiệc ngắm cảnh mà quên cả thế tục, thưởng ngoạn mà quên cả u sầu. Tuy cung điện bằng đá trong linh tuyền có thể vì tiên khí quá mạnh mà lấn át cả hỷ khí, nhưng theo ngu kiến của Trọng Lâm, treo thêm chút đèn lồng và lụa đỏ bài trí cho vui tươi nhộn nhịp là được, ngoài ra, mẫu thân của Phượng Cửu đề nghị bày tiệc sớm hơn một chút, để chư tiên khi tới dự tiệc có thể dự một cách thoải mái vui vẻ, bọn họ đã bàn bạc xem có nên tới trước ba ngày để chuẩn bị hay không. Vừa hay thượng thần Bạch Thiển mấy ngày gần đây mới đưa ra mấy vở diễn mới trên Thừa Thiên Đài, đều là những vở diễn mà điện hạ Phượng Cửu thích xem, đến lúc đó Đế Quân có thể đưa điện hạ Phượng Cửu về trời nghỉ ngơi một chút, không biết ý Đế Quân thế nào.
Những lời nói này thật khiến người ta hài lòng, công việc cũng được sắp xếp một cách khiến người ta hài lòng, chư vị thần tiên trên thiên đình thường nghi hoặc tại sao Trọng Lâm tiên quan tuổi còn trẻ như vậy mà có thể nắm giữ chức tiên sứ quản lý mọi việc trong cung Thái Thần suốt mấy vạn năm, có thể thấy việc này không phải là không có lý do.
Kiến nghị của Trọng Lâm rất hợp với chủ ý của Đế Quân, khi nhận được phong thư này liền tính toán xem nếu theo kế hoạch của Trọng Lâm, bọn họ có thể ở Bích Hải Thương Linh mấy ngày. Tính ra tổng cộng chỉ có mười ngày.
Lúc đó Đế Quân đã cảm thấy mười ngày quá ngắn ngủi, nhưng khi sống qua mười ngày đó mới biết rằng mười ngày này dường như còn ngắn ngủi hơn mình nghĩ.
Mấy ngày đầu, vì nghĩ Phượng Cửu thời gian qua làm việc mệt nhọc, ban ngày Đế Quân thường đưa nàng đi du sơn ngắm cảnh một cách nhàn nhã, đêm xuống lại để nàng nghỉ sớm còn bản thân mình thì cầm quyển sách nằm bên cạnh đọc cho buồn ngủ. Dù gì Phượng Cửu vẫn còn là một thiếu nữ, được nghỉ ngơi như vậy có hai ngày, tinh thần đã tràn đầy sức sống, đêm hôm trước, trước khi ngủ, nghe Đế Quân nói ở ngọn núi tiên gần đó có chim loan ở, mới sáng sớm ngày hôm sau đã hào hứng kéo Đế Quân đi bắt chim loan con khắp núi, bắt được rồi thì mừng vui hớn hở chơi đùa suốt nửa ngày rồi mới thả chúng về tổ, lại cứ nhớ mãi chuyện nói trên chiếc thuyền nhỏ lúc mới đến đây rằng sẽ trồng cây ăn quả trong suối thiêng, bèn hái rất nhiều quả trên núi, bám lấy Đế Quân đòi chàng dạy nàng cách ươn mầm cây.
Đế Quan đưa nàng lặn xuống dưới đáy dòng suối thiêng để gieo mầm cây, sau khi lên bờ, ánh mắt xa xăm hỏi nàng một câu: “Nàng đã khỏe hẳn rồi chứ?”. Phượng Cửu chạy nhảy chơi đùa khắp nơi một cách vô cùng vui vẻ, nghĩ tới ngọn núi tiên ban sáng nàng tới có gió lớn, ngày mai có thể ra đó thả diều, vui vẻ nói: “Khỏe hẳn rồi”. Lại sợ Đế Quân không đồng ý đi thả diều, liền vội vàng bổ sung thêm một câu: “Khỏe đến nỗi không thể khỏe hơn được nữa rồi!”. Đế Quân vẫn nhìn xa xăm, khẽ “ừm” một tiếng.
Ngày hôm sau khi đến giờ thức dậy, Phượng Cửu đã không thể dậy nổi.
Mấy ngày sau của ngày hôm sau đó, sáng sớm khi đến giờ dậy, Phượng Cửu bất hạnh đều không thể dậy được.
May mà khả năng hồi phục của nàng tốt, trải qua sự dày vò lớn đến mấy đi nữa, chỉ cần ngủ một giấc là lại khỏe mạnh ngay, hơn nữa việc này không phải là nàng không thích, chỉ là tinh thần tìm tòi của Đế Quân mạnh mẽ quá khiến nàng hơi mệt, ngoài ra nàng không cảm thấy có vấn đề gì.
Phượng Cửu có tài nghệ vui chơi bẩm sinh, nghĩ đến việc sau tiệc cưới còn rất nhiều việc nghiêm túc cần phải lo liệu, những ngày tháng tiêu diêu không còn nhiều nữa rồi, dù ngày nào cũng ngủ tới khi mặt trời mọc mới dậy, thời gian còn lại trong ngày cũng phải nỗ lực nghĩ ra đủ trò mới mẻ để nghịch. Đế Quân nghịch cùng nàng, lại say mê chìm đắm vào việc đó, thành tựu lớn nhất chính là dưới sự cầm tay chỉ bảo của nàng, đã làm được đĩa cá sốt chua ngọt có thể ăn được đầu tiên trong đời.
03.
Mười ngày vùn vụt trôi qua, đêm trước khi quay về cung Thái Thần, Đế Quân đưa Phượng Cửu đi ngắm cảnh đêm ở Bích Hải Thương Linh. Thời điểm đẹp nhất ở Bích Hải Thương Linh không phải là khi trời nắng ấm áp mà lại là vào đêm cuối tháng tối đen như mực.
Mỗi khi đến ngày cuối cùng của tháng, sau khi mặt trời xuống núi vào cuối giờ Dậu, trời đất ở Bích Hải Thương Linh đều trở nên đen đặc như ngày tận thế, mãi cho tới đầu giờ Hợi, các vì sao mới lần lượt sáng lên trên tấm lụa đen bầu trời mà dẫn đầu là sao Hôm ở phía Tây, tiếp đó, từ phía tận cùng của biển, một vầng trăng bạc to lớn xuất hiện. Trăng mọc vào thời điểm cuối tháng vốn dĩ phải là trăng khuyết, ở Bích Hải Thương Linh lại có trăng tròn, còn có thể cùng tỏa sáng với các vì sao, có thể thấy rõ vẻ bao la hùng vĩ của cảnh sắc ban đêm.
Trên trời một mảnh trăng tương tư, dưới đất đương nhiên là cảnh sắc phong lưu. Khi ánh trăng vừa lan tỏa, từ dòng suối thiêng liền bốc lên lớp sương trắng mềm mại, phủ một lớp mỏng trên mặt nước biếc, cỏ cây hoa lá trên lớp sương trắng cũng phát ra ánh sáng mờ ảo, lác đác điểm xuyết, tựa như châm lên một biển đèn bình an với nhiều màu sắc khác nhau.
Gió cũng đung đưa, mây cũng đung đưa, nơi núi và nước giao nhau bỗng có tiếng chim loan xé rách không trung, cảnh sắc tĩnh lặng giữa trời và đất bỗng chốc trở nên sống động, vô vàn chú chim ríu rít bay ra từ trong núi tiên, những tiếng kêu chí chách lại tạo nên một khúc nhạc rất hay, lũ chim thiêng với những bộ lông cánh đẹp đẽ nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc tiên, tư thế linh động khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc. Phượng Cửu đứng trên đài ngắm cảnh, kích động đến nỗi lắp ba lắp bắp: “Những… những con chim thiêng này mỗi tháng vào thời điểm này đều tới đây nhảy múa ư?”.
Đông Hoa ngồi trên một tấm thảm dệt từ lông chim khâm nguyên, tựa lưng vào cột đá, nói: “Nàng nghĩ chúng nhàn rỗi như vậy sao?”.
Phượng Cửu lập tức hiểu rằng đây hóa ra là kiệt tác của Đế Quân, chạy lại ôm lấy cánh tay của chàng lấy lòng, ánh mắt vẫn sáng long lanh, lắp bắp nói: “Chàng… chàng bảo chúng bay lại gần hơn một chút đi, bay lại gần múa điệu Bách điểu triều phượng cho em xem…”.
Đế Quân hờ hững: “Ta không làm chuyện mua bán thua lỗ, nàng lấy gì để báo đáp ta?”.
Phượng Cửu lẩm bẩm: “Chàng làm gì mà nhỏ nhen vậy, rõ ràng là em còn dạy chàng nấu món cá chua ngọt rồi mà”, đôi mắt bỗng sáng lên, nói: “Vậy em cũng múa cho chàng xem”, hai tay từ cánh tay đặt lên vai chàng: “Đừng coi thường em, em múa cũng rất giỏi đấy, không hề thua kém nghĩa muội Tri Hạc của chàng đâu, chỉ là ngại không muốn múa cho người khác xem thôi”, nàng mím môi mỉm cười dịu dàng: “Em lớn bằng ngần này rồi mà vẫn chưa được xem điệu Bách điểu triều phượng thực sự do trăm chú chim biểu diễn đấy, chàng hãy bảo chúng múa cho em xem, em sẽ múa cho chàng xem mà…”.
Đế Quân nhìn đôi hàng mi chớp chớp của nàng, bỗng nhớ tới chuyện trước đây, khi Phượng Cửu còn là tiểu hồ ly ở bên cạnh mình, mỗi khi làm nũng cũng có điệu bộ như vậy, đương nhiên hồi ấy nàng không có chất giọng mềm mại dịu dàng như thế này, nhưng cũng đôi mắt long lanh này, mỗi khi vui vẻ lại thân mật nũng nịu cọ cọ đám lông trên đỉnh đầu vào tay chàng, khi muốn có được thứ gì ở chỗ chàng, còn thút thít giả vờ khóc. Hồi ấy chàng cũng có cách riêng để đối phó nàng, thấy nàng thút thít khóc như thật, chỉ cảm thấy buồn cười, những câu nói đại loại như “Ta thích nhất là trêu chọc cho người khác phát khóc, ngươi khóc to lên chút nữa” chàng mở miệng là tuôn được ra ngay. Nhưng giờ đây, nhìn thấy nàng ngoan ngoãn làm nũng với mình như vậy, trong lòng chợt có cảm giác không thể chống đỡ được, hoàn toàn bại trận trước nàng, trong chốc lát có chút thất thần.
Trước mặt người ngoài nàng luôn tỏ ra khách khí, thật thà, giả bộ đoan trang và già dặn, nhưng chàng biết, nàng thực ra rất thích làm nũng. Nàng đã từng giữ rất nhiều lễ tiết trước mặt chàng, ví dụ như trong Phạn Âm Cốc, ví dụ như trong giấc mộng của A Lan Nhược. So với những lúc nàng kìm nén bản thân trước chàng ấy, chàng lại thích vẻ ngây thơ và hay làm nũng của nàng bây giờ hơn, đó mới chính là con người nàng. Diểu Lạc hôm đó nói trong lòng chàng có một biển hoa phật linh, không biết ai là người được cất giấu sau biển hoa đó. Chàng biết thứ được cất giấu sau biển hoa là một con tiểu hồ ly lông đỏ, lúc đó mặc dù chưa nảy sinh tình cảm nam nữ, nhưng chàng luôn đối xử với nàng rất khác biệt.
Ánh trăng trên đài ngắm cảnh rất dịu dàng, Phượng Cửu thấy Đế Quân nhìn mình hồi lâu không nói gì, có chút sốt ruột, nói: “Đừng có không để ý tới người ta như thế mà, như vậy rất có lợi đấy…”.
Đông Hoa bừng tỉnh lại, tỏ ý tán đồng, nói: “Quả là rất có lợi,” mỉm cười: “Vậy nàng hãy múa cho ta xem trước”.
Phượng Cửu hơi chần chừ: “Không nên để lũ chim thiêng phải chờ đợi em, hãy bảo chúng nhảy múa trước đi, muộn như thế này rồi, chúng biểu diễn xong còn quay về nghỉ ngơi, chàng là tôn thần, cần phải biết cảm thông với kẻ dưới chứ”.
Ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời, Đông Hoa để yên cho nàng ôm vai mình lấy lòng, hơi nghiêng đầu, nói: “Ta chẳng qua chỉ đề phòng có người nuốt lời, chẳng phải nàng đã nói sẽ thành tâm thành ý báo đáp ta hay sao, mặc cả với ta như vậy, thành tâm ở đâu?”.
Phượng Cửu đành miễn cưỡng buông chàng ra, lùi lại đứng giữa đài ngắm cảnh, đứng ngay ngắn, ho một tiếng, nói: “Vì không có nhạc đệm, em múa một đoạn ngắn cho chàng xem thôi nhé…”.
Đông Hoa lại dường như sớm đã dự liệu được việc nàng sẽ lấy cớ thoái thác, khẽ phất tay áo một cái, trước mặt bỗng hiện lên một cây đàn không hầu, đưa tay gảy sợi dây đàn, như cười như không nhìn nàng: “Đã múa thì ít nhất cũng phải múa hết một đoạn, ta sẽ tấu nhạc cho nàng”.
Phượng Cửu ngạc nhiên bịt miệng, nói vẻ không thể tin nổi: “Chàng còn biết chơi đàn không hầu? Em… em chưa từng biết…”.
Đông Hoa ừm một tiếng: “Chơi không nhiều, nàng đương nhiên không biết”, ngẩng đầu lên ung dung nhìn nàng: “Có phải cảm thấy phu quân của nàng đa tài đa nghệ không?”.
Khuôn mặt của Phượng Cửu lập tức đỏ bừng: “Phu… phu quân, hai chữ này thốt ra từ miệng chàng nghe thật kỳ lạ, a a, phu… phu quân, hai chữ này vốn dĩ đã rất kỳ lạ, Đế Quân vẫn hay hơn…”.
Bàn tay đang thử dây đàn của Đế Quân dừng lại, vẫy vẫy nàng: “Lại đây”.
Phượng Cửu xấu hổ lại gần, ngồi thụp xuống, đang định nói “để làm gì”, khuôn mặt đã bị chàng nâng lên, bóp mạnh mấy cái. Đế Quân cúi nhìn nàng với thần sắc uy nghiêm: “Nghĩ cho kỹ, ta là gì của nàng?”.
Khuôn mặt nàng bị bóp méo xẹo, đành phải van xin: “Là… là phu quân, buông tay ra, buông tay ra!”.
Đông Hoa bấy giờ mới hài lòng buông nàng ra, lại vỗ vỗ vào đầu nàng: “Qua đó đi”. Nhìn theo phía sau lưng nàng, than thở: “Nàng tự nói là muốn múa cho ta xem, trì hoãn tới tận bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, nàng không cảm thấy mình chậm chạp chết đi được sao?”.
Phượng Cửu xoa xoa má, ấm ức nói: “Rõ ràng là tại chàng cứ phá rối em”.
Trăng sao chiếu sáng trên màn trời đêm như dải lụa đen phía sau đài ngắm cảnh, ánh sáng mờ ảo trong Bích Hải khẽ lay động, lũ chim thiêng yên lặng đậu trên cành cây. Đàn không hầu phát ra những tiếng nhạc dịu dàng chậm rãi, thiếu nữ áo đỏ nhảy múa theo tiếng nhạc có thân hình mềm mại mỏng manh, dưới ánh trăng, mái tóc đen dài tựa như được dát thêm một lớp ánh sáng, mái tóc đen dài tựa như được dát thêm một lớp ánh sáng, hai tay áo đưa lên che mặt từ từ mở ra, để lộ một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, các ngón tay chụm lại thành hình hoa phù dung giơ lên, ống tay áo dài tụt xuống để lộ cách tay trắng ngần như tuyết, giữa những chuyển động nhẹ nhàng của điệu múa, mềm mại như sóng nước chầm chậm lên xuống trong đêm khuya tĩnh mịch, lại diễm lệ như một đóa hoa nở rộ trong sóng nước.
Ngón tay chơi đàn của Đông Hoa gảy nhầm một âm. Từ trước đến nay chàng luôn biết rằng nàng rất xinh đẹp, nhưng không thuộc kiểu mỹ nhân phong tình, khuôn mặt nàng hầu như luôn có vẻ đẹp trong sáng, cho đến tận bây giờ chàng mới phát hiện ra, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp đó bây giờ lại có thể dùng một chữ “diễm” để diễn tả, khi muốn lấy lòng chàng, sóng mắt đầy vẻ khêu gợi một cách tự nhiên. Chàng đương nhiên biết rõ, ai đã biến nàng trở thành như thế này. Có thể chính bản thân nàng cũng không biết được sự quyến rũ trong sóng mắt dịu dàng ấm áp đó.
Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, Phượng Cửu không hiểu ngước lên nhìn, đài ngắm cảnh nhất thời vô cùng tĩnh mịch, hồi lâu, lại thấy Đế Quân giơ tay ra, giọng nói khàn khàn, gọi nàng: “Lại đây”.
Điệu bộ ngồi ở đó, đưa tay về phía nàng, nói những lời như vậy của Đế Quân quả thực quá hấp dẫn, mặc dù có chút hồ nghi, Phượng Cửu vẫn chầm chậm bước lại, miệng không quên trách móc: “Lát lại gọi lại, chốc lại gọi đi, tại sao cứ gọi em thế, chàng không thể đến chỗ em hay sao, dù sao cũng không được bóp má em nữa”.
Đế Quan nhanh chóng tiếp thu: “Ta không bóp”.
“Thật không?”.
“Thật”.
Đế Quân quả thực không bóp má nàng nữa, chàng đặt thẳng nàng xuống tấm thảm, nàng kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, ban đầu còn nghĩ đến chuyện bảo đám chim thiêng bên ngoài múa điệu Bách điểu triều phượng cho nàng xem, cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực của nàng đâu thắng nổi Đế Quân. Sau đó Đế Quân nhướn mày, lại dùng giọng điệu trầm thấp mà nàng yêu thích nhất để dỗ dành, mê hoặc đến nỗi khiến đầu óc nàng trở nên u mê, liền để mặc chàng muốn làm gì thì làm. Nàng còn chủ động phối hợp với chàng một chút nữa.
Khi Phượng Cửu tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, mặt trời đã rời khỏi ngọn núi, vầng trăng bạc đêm qua tất nhiên đã lui về nghỉ ngơi, đám chim thiêng cũng đã bay về núi rừng, muốn xem điệu múa Bách điểu triều phượng thì chỉ còn cách đợi đến cuối tháng sau thôi. Phượng Cửu cắn tay nằm gục trong đống chăn muốn khóc mà không có nước mắt, trong lòng vô cùng hối hận, Bạch Phượng Cửu, mi thật là ngốc nghếch, lời Đế Quân nói mà cũng nghe được sao? Sao mi lại tin những lời nói quỷ quái của chàng, mi thật là ngốc!
Khi đến ngày phải rời khỏi Bích Hải Thương Linh, Trọng Lâm và mẫu thân của Phượng Cửu vẫn chưa đến, vì đêm qua không được như ý nguyện, thần sắc của Phượng Cửu có chút mệt mỏi, ủ ê theo Đông Hoa quay về cung Thái Thần.
Khi về đến cung, thần sắc của Phượng Cửu vẫn ủ ê, ngay cả cô cô Bạch Thiển tới rủ nàng đi xem kịch, nàng cũng khéo léo từ chối, cho tới khi Đế Quân hứa rằng tháng sau sẽ đưa nàng về Bích Hải Thương Linh, cuối tháng sẽ lệnh cho tất cả đám chim thiêng của bảy ngọn núi thiêng ở Bích Hải Thương Linh tới nhảy múa cho nàng xem, nàng mới có chút tinh thần. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, trước đó là không thèm để ý đến người khác, bây giờ chẳng qua là thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Đế Quân ngắm nghía nàng hồi lâu, chủ động lấy bút mực ra viết cho nàng một tờ giao kèo, trên đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng nếu không thực hiện được lời hứa với nàng thì mình sẽ thế nào thế nào, lại còn điểm dấu vân tay lên đó, gấp gọn tờ giao kèo lại rồi đưa cho Phượng Cửu, lúc bấy giờ nàng mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, lại có thể tươi cười hớn hở với chàng.
Hai ba ngày này ở Bích Hải Thương Linh nhất định sẽ rất náo nhiệt, hôm đó Trọng Lâm đề xuất hai người Đông Phượng về cung Thái Thần vài ngày vì Trọng Lâm biết rằng Đế Quân gần đây thích yên tĩnh, cung Thái Thần mặc dù không cách biệt với thế giới, nhưng bát hoang đều biết sắp tới chàng sẽ tổ chức đại tiệc, thông cảm cho sự bận rộn của chàng, sẽ không tới Nhất Thập Tam Thiên làm phiền chàng.
Về lý mà nói, Trọng Lâm suy xét rất đúng, nhưng thế gian luôn có một vài ngoại lệ hoặc việc ngoài ý muốn, tiềm ẩn ngay từ đầu một việc nào đó, bùng phát vào lúc sự việc đó đang tiến hành.
Nửa đêm ngày thứ hai lên trời, cung Thái Thần được đón một vị nhân huynh. Vị nhân huynh đó trèo tường vượt rào vào bên trong, xông thẳng vào phòng ngủ của Đông Hoa một cách thành thục, vén màn trướng ra, túm lấy một cánh tay đang đặt bên ngoài tấm chăn mây của Đông Hoa: “Mặt lạnh, hãy đi với mỗ một chuyến!”. Một câu nói hào sảng hùng hồn, đáng tiếc là vừa nói dứt câu, chủ nhân của câu nói đó đã bị hất ra xa một trượng.
Ánh nến trong phòng vụt sáng, Đông Hoa ngồi bên mép giường che kín Phượng Cửu ở bên trong, nhưng không làm gì được khi nàng chủ động quấn chăn thò đầu ra qua vai chàng, vô cùng kinh ngạc nhìn vị nhân huynh đang ngồi dưới đất: “Hả? Tiểu Yến? Sao nửa đêm huynh lại chạy tới chỗ của bọn ta, mộng du đi nhầm chỗ sao?”.
Thần sắc phờ phạc của Tiểu Yến tráng sĩ lộ vẻ đau khổ: “Mỗ được Cơ Hoành nhờ, tới tìm Mặt lạnh. Nàng”, Tiểu Yến nghẹn ngào nhìn Đông Hoa: “Nàng bây giờ tính mệnh như chỉ mành treo chuông, muốn gặp ngươi lần cuối”.
Phượng Cửu sững người lại, nhìn Đông Hoa, Đông Hoa nhíu mày nói: “Nàng ta sống trong Phạn Âm Cốc, tại sao tính mệnh lại như chỉ mành treo chuông được”.
Tiểu Yến buồn rầu nói: “Nàng xin mỗ đưa nàng ra khỏi Phạn Âm Cốc…”.
Đông Hoa đứng lên khoác áo choàng, rót một ly trà: “Dù ra khỏi Phạn Âm Cốc, cũng không đến mức tính mạng như chỉ mành treo chuông, nàng ta đã làm gì?”.
Yến Trì Ngộ nghiến răng, tháo một sợi dây trên cổ xuống, phía đầu dây có treo một miếng lưu ly trắng, trong miếng lưu ly có phong một vật nhỏ, nhìn hình dáng giống như móng vuốt của vật nào đó, một chiếc móng vuốt rất đẹp đẽ tinh xảo.
Yến Trì Ngộ nghẹn ngào nói: “Nàng bảo mỗ mang cái này đến cho ngươi, nói ngươi xem rồi sẽ hiểu ngay”.
Bàn tay đang nâng chén nước lên uống của Đế Quân khựng lại giữa không trung, đón lấy miếng lưu ly vuốt ve trong giây lát, bỗng ngước mắt nhìn Phượng Cửu, nói: “Ngày mai nàng hãy tới Bích Hải Thương Linh trước, ta tới thăm nàng ta một chút, sau đó sẽ đến sau”.
Yến Trì Ngộ có được câu trả lời của Đế Quân, chăm chú nhìn chàng một lát, nói: “Mỗ đợi ngươi ở ngoài”.
Đột ngột nghe tin Cơ Hoành sắp chết Phượng Cửu vô cùng kinh ngạc, mặc dù nàng không thích Cơ Hoành, nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc, nghe Đế Quân nói muốn tới thăm nàng ta còn mình tới nơi tổ chức tiệc cưới trước, bèn ngoan ngoãn gật đầu, bước tới giúp chàng mặc áo khoác.
Ánh nến dù sao cũng yếu ớt, hình bóng của Đế Quân lúc rời đi nhìn có vẻ rất mơ hồ.
Hình bóng mơ hồ mà càng đi càng xa đó dường như đã dự báo điều gì, nhưng lúc đó Phượng Cửu không hề chú ý, chỉ là đêm đó, nàng không ngủ lại được nữa.
/31
|