Hạng Thiếu Long vẫn ngồi im, trầm giọng quát, „Vạn Thụy Quang này trước nay không hề chúc rượu với kẻ địch, nên rượu có thể miễn, hầu vương có chuyện gì, xin hãy cứ chỉ giáo!"
Toàn trường lập tức im lặng, ai ai cũng cảm thấy sự căng thẳng.
Thả Lan vương thì hừ lạnh lùng một tiếng, giận dữ nhìn Dạ Lang vương.
Lẽ ra Xuân Thân quân phải lên tiếng hòa giải, nhưng vẫn im lặng ngồi xem.
Lý Quyền và Thành Tố Ninh thì lộ vẻ vui mừng, rõ ràng là đã sớm biết Dạ Lang vương sẽ gây chuyện với Hạng Thiếu Long trong buổi tiệc này.
Tam vương tử Hoa Kỳ nhìn Hạng Thiếu Long đầy sát khí.
Dạ Lang vương gật đầu, sau hai tiếng tốt thì trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Long nói, „Nghe nói hôm nay ngươi đã từng khoác lác trước mặt thái hậu, công nhiên muốn lấy mạng của Ðiện vương Lý Lệnh, tiểu vương nghe thế mới cảm thấy kỳ lạ, trong tay Vạn Thụy Quang nhà ngươi binh lực không quá năm mươi, cả bảo vệ cô nhi quả phụ cũng không đủ sức, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi dựa vào cái gì để nói ra lời cuồng ngôn ấy, Vạn Thụy Quang nhà ngươi có thể giải thích rõ ràng chăng?"
Lời này lập tức khiến cho bọn người Dạ Lang, Lý Quyền và Hoàng Chiến cười ầm lên, để nhục mạ đối phương.
Cười xong, đại đường im phăng phắc, rất căng thẳng.
Những nhân vật trung tâm của phía đối lập như bọn Lý Quyền, Thành Tố Ninh, Hoàng Chiến, Hoàng Bá đều lộ vẻ đắc ý, xem thử Dạ Lang vương Hoa Thích Ngõa công nhiên làm nhục Hạng Thiếu Long như thế nào.
Hạng Thiếu Long đã quen với những cảnh này, cả những nhân vật như Lã Bất Vi, Ðiền Ðan cũng không coi vào đâu, nào sợ những tiểu vương hầu không biết trời cao đất dày như y, giả vờ ngạc nhiên nói, „Hầu vương thật biết nói chơi, Ðiện vương đang ở trong Ðiện vương phủ, cớ gì lại thay tên đổi họ trở thành Lý Lệnh cái gì đó, hầu vương phải chăng mới chỉ uống ba chén mà đã say đến nỗi hồ đồ?"
Dạ Lang vương cứng họng, khi định lên tiếng, Lý Viên tiếp lời cười ha ha nói, „Hoa Thích Ngõa hầu vương không những đã sai, mà còn vượt qua cả quân quyền đại Sở của ta, tự tiện phong tặng cho gian đồ, không biết Dạ Lang vương giờ đây có mối quan hệ gì với kẻ gian đồ ấy?"
Lời này khó mà chống đỡ.
Phải biết Lý Lệnh soán đoạt ngôi của Ðiện vương, tuy được Hiếu Liệt vương ngầm đồng ý, nhưng vẫn chưa công khai thừa nhận. Lúc này cả một kẻ đầy mưu kế như Xuân Thân quân cũng khó mà chen vào.
Thả Lan vương là kẻ tử địch của Dạ Lang vương, nói tiếp, „Sau này Hoa Thích Ngõa nhà ngươi bị kẻ khác đoạt vương vị, xem ra bổn vương cũng có thể hưởng thụ cái lạc thú tự phong vương vị cho kẻ khác."
Dạ Lang vương thẹn quá hóa giận nói, „Hiện nay ai ngồi trên chức vị Ðiện vương thì chính là chủ của nước Ðiện, đó là sự thực không thể tranh cãi, chỉ có hạng vô tri, mới chỉ nghĩ đến chuyện danh phận."
Ai ai cũng cảm thấy y chỉ là đang lý sự cùn.
Long Dương quân cười nói, „Lời của hầu vương sai rồi, có cái gọi là danh không chính thì ngôn không thuận, Lý Lệnh chính là danh không chính, lời của hầu vương mới không thuận, đây là lời của tiên hiền, chả lẽ nào tiên hiền của chúng ta là hạng vô tri?"
Lời ấy vừa nói ra, trừ Hạng Thiếu Long, toàn trường đều ngạc nhiên. Bởi vì Long Dương quân là đại diện của Ngụy vương, thân phận cao quý, lời nói của y là đại diện cho lập trường của nước Ngụy. Giờ đây tỏ rõ phản đối Lý Lệnh trở thành Ðiện vương nên khiến cho ai nấy đều kinh ngạc.
Hàn Sấm tiếp lời, cười nói, „Long Dương quân nói phải, hạng phản bội làm sao có thể ngồi lên chính thống."
Bọn Xuân Thân quân đều nhìn nhau, không ngờ đại diện của hai nước Hàn Ngụy đã nhất tề công kích Dạ Lang vương như vậy.
Hơn mười tên cao thủ đi theo Dạ Lang vương, tay đều đặt trên đốc kiếm, ra vẻ muốn động thủ.
Quách Khai thì đổ mồ hôi, hoàn toàn không hiểu cớ gì Long Dương quân và Hàn Sấm lại giúp Vạn Thụy Quang nhu vậy.
Hạng Thiếu Long gặp được Thiện Nhu, nên tinh thần sung mãn, cười nói, „Giờ đây Vạn mỗ trừ một thanh kiếm và vài tùy tùng không bán chủ cầu vinh, những thứ đem theo bên người không nhiều, nếu hầu vương có hứng thú thì hãy cứ thử sai người đến xem bổn nhân có bản lĩnh gì, chẳng phải sẽ rõ ràng hơn hay sao?"
Không ai ngờ được gã lại chủ động khiêu chiến, trong đại đường yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lớn nhất vẫn là tiếng thở của Dạ Lang vương, y rõ ràng là giận đến nỗi sắp bể phổi.
Một tiếng quát lớn, từ ở chiếu Dạ Lang vương, tam vương tử Hoa Kỳ phóng ra, hai tay mỗi tay cầm một chiếc búa, hai chiếc búa gõ vào nhau, phát ra tiếng kêu chan chát, quát lớn, „Con thứ ba của Dạ Lang vương là Hoa Kỳ, mời Vạn Thụy Quang ra đây tỉ thí."
Hạng Thiếu Long trong lòng cả mừng, chính là đang định nhảy ra để hạ kẻ này, nào ngờ Kinh Thiện ở phía sau cũng ngứa tay, bước ra cúi người nói, „Tiểu nhân Vạn Thiện, mong Vạn gia cho phép xuất chiến."
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, đầu tiên bởi vì thân thủ của Kinh Thiện chỉ thua Kinh Tuấn, đủ ứng phó với kẻ này, thứ đến là để tránh phải hạ kẻ này, nếu không Thả Lang công chúa Na Thái Thái lại đeo riết lấy gã thì phiền lắm.
Song gã vẫn chưa chịu tha cho Xuân Thân quân, mỉm cười nói với y rằng, „Quân thượng phải hiểu rằng đây là cuộc tỷ thí, không phải là quyết tử với nhau, nói không chừng sẽ xảy ra cục diện quần đấu, nếu quân thượng phản đối, ta sẽ không chấp nhận lời khiêu chiến này."
Dạ Lang vương tưởng Hạng Thiếu Long khiếp sợ, lạnh lùng quát, „Sống chết có số, nếu Vạn Thụy Quang nhà ngươi đủ sức chạm tới sợi lông của con trai ta, Hoa Thích Ngõa này sẽ không thèm truy cứu."
Xuân Thân quân đâu vì hai câu này của Dạ Lang vương mà làm hỏng đại kế đêm nay, cười khà khà nói, „Tam vương tử nếu như có hứng thú như vậy, Hoàng Các làm sao làm người khác mất hứng, xin Vạn tướng quân hãy cứ quyết định."
Hoa Kỳ giơ búa lên thủ thế, quả là cầm một vật nặng mà vẫn như chơi, đúng là một cao thủ, gầm lên, „Nếu Vạn Thụy Quang nhà ngươi khấu đầu nhận sai, thì coi như mọi việc đã xong."
Hạng Thiếu Long cười ha ha nói, „Tốt."
Rồi phất tay cho Kinh Thiện, nói, „Ðao kiếm không có mắt! Hãy cẩn thận đó!"
Kinh Thiện cả mừng phóng ra, đến chỗ chỉ còn cách Hoa Kỳ khoảng mười bước, thanh kiếm vẫn cứ nằm trong bao.
Hoàng Chiến đột nhiên đứng dậy, quát, „Khoan đã!"
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn y.
Hạng Thiếu Long thừa cơ nhìn quanh, tìm bóng dáng của Thiện Nhu, nhưng thấy bọn nữ tỳ đều đứng phía sau chiếu, lẫn trong đám gia tướng của Xuân Thân quân, nhất thời không tìm ra nàng.
Thanh âm của Hoàng Chiến truyền đến, „Nếu phía Vạn tướng quân bại trận này, phải chăng lại sai thủ hạ ra chịu chết tiếp.
Hai câu này quả thật hiếp người quá đáng, giờ đây ai ai cũng biết Xuân Thân quân và Dạ Lang vương liên thủ để bức hiếp Hạng Thiếu Long.
Nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ có Thả Lan vương cười lạnh lùng, „Trận này vẫn chưa phân thắng bại, Hoàng công tử phải chăng đã nói quá sớm."
Hạng Thiếu Long và Lý Viên nhìn nhau cười, Lý Viên nói, „Hoàng công tử có cao kiến gì?"
Hoàng Chiến gầm lên, „Trận tiếp theo sao không tới lượt ta và ngươi tỷ thí."
Hạng Thiếu Long cười, „Công tử xin đừng gấp, xem xong trận này rồi hẵng nói cũng chưa muộn, bắt đầu tỷ thí đi."
Hoa Kỳ chờ đã lâu, nghe thế thì quát lên một tiếng như sấm sét, hai búa giơ lên, uy mãnh vô cùng, liên tiếp múa tít lao về phía Kinh Thiện, quả nhiên là một dũng tướng hiếm thấy, ai nấy đều biến sắc, cả Lý Viên cũng lo lắng cho Kinh Thi ân, Na Thái Thái thì ôm ngực, dáng vẻ rất căng thẳng.
Kinh Thiện không hề sợ hãi, rút thanh trường kiếm ra, khéo léo như độc xà xuất động, nhanh nhạy như gió cuốn mây bay. Mặt gạt mặt đỡ, mặt chém mặt đâm, mỗi nhát kiếm đều nhằm vào sơ hở của đối phương, lại thêm bộ pháp nhẹ nhàng như nhảy múa, đã đỡ được tất cả các chiêu số của đối phương.
Tiếng kiếm búa giao nhau vang lên không ngớt, Kinh Thiện lúc tiến lúc thoái, Hoa Kỳ không hề chiếm được thượng phong.
Người Dạ Lang và bọn Xuân Thân quân lập tức biến sắc, không ngờ Hạng Thiếu Long chỉ tùy tiện phái ra một người, nhưng kẻ đó cũng có thể ngang sức ngang tài với Hoa Kỳ, kẻ được gọi là đệ nhất dũng sĩ của Dạ Lang. Mà sức lực của kẻ này lại hơn cả Hoa Kỳ, làm sao mà không kinh hãi cho được.
Hoa Kỳ lúc này nhuệ khí đã giảm, lại thêm búa nặng nên khí lực đã chậm trở lại. Làn kiếm của Kinh Thiện đột nhiên mở rộng, ép Hoa Kỳ phải lùi hai bước.
Hoa Kỳ tái mặt, gầm lên, liều chết phản công.
Kinh Thiện cười lớn, nhích về phía trước nhanh như điện chớp, dùng đốc kiếm đâm vào huyệt thái dương bên trái của đối phương, rồi gạt cánh tay cầm búa bên phải của Hoa Kỳ ra, sau đó lại rùn người xuống, để cho búa bên trái của Hoa Kỳ chém phớt qua đầu, thanh trường kiếm trong tay như một luồng điện, từ phía dưới đâm xéo lên ngực của Hoa Kỳ.
Hoa Kỳ hồn bay phách tán, hai cây búa văng ra, ngã người ra sau.
Kinh Thiện đút kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn Hoa Kỳ đang lùi về phía sau. Dạ Lang vương đứng phắt dậy, gào lên, „Hài nhi!"
Người Dạ Lang xông ra, đỡ Hoa Kỳ, chỉ thấy ở nơi ngực, một vòi máu phun ra. Kinh Thiện bình thản quay về trong chiếu, khi đến chỗ của Na Thái Thái, thì bị ả ôm lại, hôn gã một cái thật kêu rồi mới buông ra.
Lúc này bọn Xuân Thân quân, Hoàng Chiến đều rời chiếu đến nhìn Hoa Kỳ.
Ðột nhiên Dạ Lang vương gầm lên một tiếng rúng động cả đại đường, đứng dậy, rút mâu ra, „Vạn Thụy Quang! Thù giết con, ta buộc ngươi phải trả lại gấp ngàn vạn lần."
Mọi người đều lộ vẻ khinh bỉ, bởi vì lúc nãy y vừa nói sống chết có số, không thèm truy cứu, giờ đây lại lập tức nuốt Xuân Thân quân kéo Dạ Lang vương vào trong chiếu, Hoa Kỳ được khiêng ra ngoài, chỉ thấy máu nhỏ giọt trên nền nhà, khiến ai cũng kinh hoàng.
Không khí vui vẻ của buổi tiệc không còn nữa, nhưng không ai trách cứ Hạng Thiếu Long, bởi vì đây là do Dạ Lang vương và Xuân Thân quân tạo nên. Lúc đó ai cũng biết tuồng hay vẫn còn ở phía sau.
Thả Lan vương phá vỡ không khí bế tắc, ngửa mặt cười lớn nói, „Vạn tướng quân có hạ thuộc thần dũng như vậy, đáng vui đáng mừng, thu phục nước Ðiện, sẽ là chuyện của ngày sau."
Dạ Lang vương nhìn Thả Lan vương bằng đôi mắt hung tợn đầy lửa, giận đến nỗi không nói ra lời.
Hoàng Chiến từ hậu đường bước ra, tay đặt trên đốc kiếm, đến giữa sảnh thì trầm giọng nói, „Vạn Thụy Quang! Lần này đến lượt ta và ngươi."
Lý Viên ngạc nhiên nói, „Chuyện này thật là kỳ lạ, rõ ràng là chuyện giữa hai nước Dạ Lang và Ðiện, cớ gì Hoàng công tử giống như bị người ta hại chết cha mẹ. Ta cũng ngứa tay lắm, hay là đến lượt ta bồi tiếp công tử chơi đùa."
Lời này vừa nói ra, bao gồm cả Xuân Thân quân trong đó, ai nấy đều biến sắc, biết Lý Viên đã chính thức đối đầu với xuân Thân quân.
Hoàng Chiến tự biết kiếm thuật không bằng Lý Viên, chỉ có nhịn cơn tức này, lạnh lùng nói, „Chuyện này không liên quan đến Lý tướng, Vạn Thụy Quang! Ðịnh nhờ người khác thay ngươi xuất chiến sao?"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Hoàng công tử đang thịnh nộ, thật không tiện cho tỉ võ, huống hồ tại hạ đã từng nói, trừ phi quân thượng đồng ý, nếu không tại hạ tuyệt không động thủ với công tử."
Ai nấy đều nhìn về phía Xuân Thân quân.
Xuân Thân quân lại có nỗi khổ chỉ mình mình biết.
Giờ đây nếu không động thủ thì thôi, đã động thủ thì sẽ gây ra chuyện sinh tử.
Thủ hạ của Vạn Thụy Quang đã lợi hại như thế, bản thân y càng cao thâm khó lường.
Nhưng giờ đây Dạ Lang vương đã mất đi một đứa con, mình lại không cho Hoàng Chiến xuất chiến, làm sao ăn nói với y.
Bất đồ thầm tiếc không ra tay đột kích trước, giờ đây trong tình huống này, nếu dùng thủ đoạn ám sát, sẽ khiến người trong thiên hạ coi thường.
Sự thực thì đêm nay y tuy có sắp xếp, nhưng chủ yếu chỉ là phòng bị, không hề có ý giết chết Hạng Thiếu Long và Lý Viên tại chỗ, chỉ hy vọng có thể kéo đến ngày mai, thì phối hợp với Ðấu Giới phát động cùng lúc. Nếu không giết chết Lý Viên như thế này, đảm bảo Lý Yên Yên sẽ lập tức ra lệnh cho cấm vệ quân phát động phản công.
Khi đang suy nghĩ, Hoàng Chiến đã lên tiếng, „Xin phụ thân cho phép hài nhi xuất chiến!“
Xuân Thân quân thầm thở dài phải gật đầu, „Hài nhi hãy cẩn thận!"
Trong trường mọi người đều lập tức phấn chấn, đại đa số là đều mong muốn thấy đầu của Hoàng Chiến rơi dưới kiếm của Hạng Thiếu Long.
Kẻ này trước nay ỷ thế phụ thân, hoành hành ngang ngược ở Thọ Xuân, hai tay đã nhuốm đầy máu tanh, nhưng không ai làm gì y được mà thôi!
Hạng Thiếu Long cười ha ha, hiên ngang bước ra, khi bước ra khỏi chiếu, dùng tay vỗ ba lần dưới đốc kiếm, phát ra ám hiệu chuẩn bị ám tiễn.
Ðồng thời bình thản nói, „Xin quân thượng hãy thu lại mệnh lệnh thì tốt hơn, Hoàng công tử giờ đây lòng tràn trề hận thù, sát khí đằng đằng, tại hạ dù muốn lưu tình, cũng khó mà làm được."
Mọi người đều cảm thấy gã huênh hoang quá đáng, nhưng chỉ thấy gã đứng thản nhiên như vậy, biết gã có bản lãnh thật sự, so với Hoàng Chiến thì khẩu khí như vậy là đương nhiên.
Hoàng Chiến không đợi Xuân Thân quân trả lời, gầm lên, „Ai cần ngươi lưu tình."
Rồi rút kiếm chém thẳng về phía trước.
Hạng Thiếu Long biết y trước nay vẫn ỷ thế ngang ngược, trong mắt không có ai, cho nên mới cố ý trêu tức gã, lúc này thấy kế đã thành công, liền thâu nhiếp tinh thần, rút thanh Huyết Lăng ra khỏi bao.
"Keng."
Chấn động toàn trường.
Hạng Thiếu Long vẫn cầm kiếm đứng yên, còn Hoàng Chiến thì cả người lẫn kiếm loạng choạng lùi ra sau, rõ ràng không chịu nổi một kiếm này của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long cười lớn nói, „Hoàng công tử! Hãy dừng ở đây nhé!"
Xuân Thân quân đứng dậy quát lớn, „Chiến nhi!"
Bọn gia tướng đứng ở phía sau Xuân Thân quân đều đặt tay lên đốc kiếm, khiến cho không khí trong nội đường càng căng thẳng hơn.
Bọn Kinh Thiện nhân lúc ánh mắt mọi người đều tập trung ra giữa sảnh, ngầm lắp mũi ám tiễn ở dưới gầm bàn.
Khách khứa đều trố mắt ra.
Phải biết rằng Hoàng Chiến trước nay là mạnh khỏe ở nước Sở, dưới tay Lý Viên thì chính là y, nào ngờ vừa mới chạm mặt nhau đã rơi xuống thế hạ phong, thử hỏi ai không ngạc nhiên.
Lý Viên nhãn lực cao minh, biết Hoàng Chiến vì tức giận nên hơi thở phập phồng, mà kiếm này của Hạng Thiếu Long rất cao minh, thời gian chém đúng vào lúc đối phương khó giữ thăng bằng nhất, nên mới đạt đến hiệu quả thần kỳ này. RÕ ràng sức của Hạng Thiếu Long quả thật hơn hẳn Hoàng Chiến.
Hoàng Chiến thối lui đúng mười hai bước, rồi mới đứng vững được, nào ngờ Hạng Thiếu Long lặp lại, „Hoàng công tử! Cứ dừng ở đây nhé!"
Hoàng Chiến nào chịu rút lui trong tình huống nhục nhã này, gầm lên, „Ta sẽ giết ngươi!“
Rồi xông lên.
Hạng Thiếu Long đang lúc đối phương xông tới, đột nhiên rê về phía trước, dùng một chiêu có thủ lẫn công tấn công tới, lấy cứng đấu với cứng.
Ðột nhiên có tiếng reo và tiếng vỗ tay của nữ tử. Thì ra chỉ có một mình Na Thái Thái làm trò.
Vì đây không phải là một cuộc tỉ võ bình thường, cho nên ai nấy đều im hơi lặng tiếng, vì thế tiếng reo và tiếng vỗ tay của Na Thái Thái rất chói tai, song lúc này không ai thèm để ý đến nàng nữa.
Tiếng kiếm giao nhau không ngớt vang lên.
Hai người lướt qua nhau, Hạng Thiếu Long đột nhiên dừng bước, đứng xoay lưng lại với Hoàng Chiến, đút kiếm vào bao.
Hoàng Chiến vẫn lao về phía trước năm bước nữa, rồi mới kêu thét lên một tiếng, thanh trường kiếm rơi xuống đất, tay phải ôm lấy tay trái, khuỵu xuống đất, lúc này mọi người mới biết tay phải của y đã bị chặt đứt, cả thanh kiếm cũng rơi theo xuống đất.
Hạng Thiếu Long ngửa đầu lên trời cười lớn, „Ai muốn giết Vạn Thụy Quang ta, thì hãy coi gương kẻ này!“
Xuân Thân quân quát lớn, „Vạn Thụy Quang!"
Hạng Thiếu Long không thèm quay đầu lại, „Tại hạ đã sớm khuyên quân thượng không nên để lệnh lang xuất chiến, đáng tiếc quân thượng quá mong giết tại hạ, cho nên chuốc phải hậu quả này, quân thượng không thể trách ai được."
Dạ Lang vương đứng phắt dậy, quát lớn, „Giết y!“
Xuân Thân quân cũng quát lớn, „Oan có đầu nợ có chủ, xin các vị hãy rời khỏi đây!"
Rồi đưa tay cầm chén rượu, ném mạnh xuống đất.
Bốp một tiếng.
Chén rượu vỡ tan.
Sau lưng Xuân Thân quân mười mấy người xông ra, bảy người bảo vệ bên cạnh y, còn tám người kia xông ra đỡ Hoàng Chiến.
Tất cả những gia tướng khác thì xông ra từ bốn hướng, chặn lại phía trước, tạo thành một bức tường người, ngăn cách bọn Hạng Thiếu Long, Lý Viên và những khách khứa khác, trở thành thế bao vây.
Ngược lại những gia tướng của Xuân Thân quân vốn là đứng sau hai người Hạng Lý thì lùi ra hai bên, hơn hai mươi người đến nơi chiếu của Thả Lan vương, khiến cho bọn họ khó mà nhúng tay vào được.
Tiếng rút kiếm xoẹt xoẹt không ngớt vang lên.
Xuân Thân quân cười lớn sau bức tường người, „Không ngờ phải không? Nếu ngươi lập tức buông kiếm đầu hàng, nói không chừng ta sẽ tha cho mạng chó của các ngươi."
Lý Viên vẫn ngồi yên trong chiếu, làm ra vẻ không nhìn thấy ánh kiếm lấp lánh, cười lạnh lùng nói, „Quân thượng quả thật lớn gan, làm thế không sợ tổn thương khách khứa hay sao? Hay là muốn tạo phản?"
Hạng Thiếu Long vẫn đứng ở giữa sảnh, dáng vẻ vẫn ung dung, cười ha ha nói, „Hoàng Các nhà ngươi quả thật là sai nhiều lắm."
Xuân Thân quân cười, „Các ngươi xem đây!"
Bình bình hai tiếng vang lên, có tiếng cửa khóa lại.
Hạng Thiếu Long thấy bọn Long Dương quân, Hàn Sấm tay đều đặt lên đốc kiếm, quát lớn, „Các vị xin đừng nhúng tay vào hoặc đứng dậy, chuyện này tại hạ sẽ giải quyết riêng với Hoàng Các, động thủ đi!"
Lúc này bọn bốn mươi tám người Kinh Thiện vẫn ngồi ở trong chiếu, ai nấy vẫn yên lặng, khiến cho người ta cảm thấy thật mạo hiểm.
Xuân Thân quân quát, „Ra tay!"
Bình một tiếng.
Cánh cửa ngầm phía sau bọn Kinh Thiện bật ra, trong chốc lát mấy mươi tên đại hán cầm trường mâu tấn công vào phía bọn Kinh Thiện.
Khách khứa đều không ngờ bọn Xuân Thân quân lại dùng cách này. Na Thái Thái kêu lên thất thanh đầu tiên.
Bọn Kinh Thiện lúc này mới ra tay.
Bốn mươi tám người đều lộn mèo dưới đất tản ra rồi có bốn mươi tám luồng bạch quang từ tay phóng ra, thì ra đó là những ngọn phi đao đã giấu sẵn trong tay áo.
Tiếng kêu thảm vang lên, bọn người trúng đao ngã gục xuống đất.
Lần này lại đến lượt cung nỏ, một loạt tên bắn ra chính xác, khiến cho bọn người vừa mới xông ra từ cánh cửa ngầm, trong lúc không phòng bị, ngã hàng loạt xuống đất, thế công lại bị hóa giải.
Bốn mươi tám người lại tiếp tục dùng thủ pháp nhanh như điện chớp để lắp tên, không ngừng bắn ra, không những ép bọn người vừa mới xông ra từ cánh cửa ngầm thoái lui, mà còn mấy tên gia tướng vốn đứng trong sảnh đường phải lùi ra sau chiếu, định dùng khách khứa mà che chắn.
Trong chốc lát, dưới đất đầy máu tươi, và kẻ địch đang rên rỉ, trông rất tởm lợm.
Hạng Thiếu Long và Lý Viên đồng thời xông về phía Xuân Thân quân, bị hơn mười tên gia tướng của y liều mạng chống trả.
Bọn bốn mươi tám người Kinh Thiện, Ô Thư tản ra khắp sảnh đường, giữ ở những nơi hiểm yếu, chỉ dùng ám tiễn để bắn những kẻ lớn gan muốn xông lên, khách khứa đều ngồi im, không dám động đậy, sợ bị liên lụy.
Lý Viên một kiếm đâm thẳng vào ngực Hoàng Bá, khi tung cước đá thi thể của y ra, Thiện Nhu rít lên lanh lảnh, „Tất cả hãy dừng tay, nếu không ta giết chết Hoàng Các."
Cả hai bên lập tức nhìn về phía Xuân Thân quân, mới phát giác y đã bị một nữ tỳ ép vào góc tường, ngọn trủy thủ sắc bén đang đè ngang trên cổ, mặt mũi xám ngoét như xác chết, toàn trường lập tức dừng tay.
Hạng Thiếu Long và Lý Viên xông lên phía trước, giữ hai bên Thiện Nhu.
Thiện Nhu rít lên, „Ném trường kiếm xuống."
Bọn gia tướng nhìn nhau, đều lúng túng. Hoàng Chiến bị trọng thương, Hoàng Bá bị giết, chẳng còn ai có thể làm chủ.
Dạ Lang vương điên cuồng, „Giết cho ta."
Thủ hạ của y đứng bật dậy, hai loạt tên đã sớm bắn tới, bao gồm cả Dạ Lang vương trong đó, hơn mười người đã bị trúng tên.
Những kẻ khác không dám động đậy.
Thiện Nhu lại quát, „Còn chưa buông kiếm!"
Không biết là ai dẫn đầu, tiếng trường kiếm ném xuống đất kêu leng keng vang lên.
Bọn Kinh Thiện dồn toàn bộ gia tướng của Xuân Thân quân ra phía sau, còn Thiện Nhu, Hạng Thiếu Long, Lý Viên thì kẹp Xuân Thân quân ra ngoài cửa lớn.
Lý Quyền và Thành Tố Ninh cũng bị lôi ra, cột chung với Xuân Thân quân.
Tinh binh đoàn quả nhiên rất có hiệu quả, tiến thoái đều rất có trật tự, không hề sơ suất.
Mọi người đều trố mắt nhìn cảnh tượng quá bất ngờ này.
Lý Viên ghé tai Hạng Thiếu Long nói, „Giờ đây tại hạ mới hiểu được thế nào là bắt giặc trước tiên hãy bắt vua, tiểu đệ đã bội phục Hạng huynh!"
Hạng Thiếu Long cười thầm, quay sang nhìn Thiện Nhu, cười, „Ðại tỷ thật lợi hại."
Thiện Nhu hừ một tiếng, ra vẻ rất đắc ý.
Xuân Thân quân rên rỉ, „Các ngươi muốn thế nào?"
Hạng Thiếu Long nhìn khách khứa thi lễ nói, „Khiến cho các vị phải hoảng hốt, Vạn Thụy Quang này rất lấy làm áy náy, xin các vị hãy cứ rời khỏi nơi này, nhưng xin hãy đợi một lát, để cho bọn chúng tôi dọn đường trước."
Nói chưa xong, thì trên mái nhà có tiếng gào thét, lát sau mới yên lặng trở lại, ai nghe cũng biến sắc.
Rồi gõ cửa, bọn Ô Ngôn phụ trách giữ cửa mở ra, Lâu Vô Tâm xông vào, „May mắn không nhục mệnh!"
Lý Viên cười, „Các vị có thể rời khỏi đây, chúng tôi có thể áp trận cho các vị."
Rồi vui mừng nhìn Hạng Thiếu Long, hai bên đều biết đêm nay đã hoàn toàn thắng.
Toàn trường lập tức im lặng, ai ai cũng cảm thấy sự căng thẳng.
Thả Lan vương thì hừ lạnh lùng một tiếng, giận dữ nhìn Dạ Lang vương.
Lẽ ra Xuân Thân quân phải lên tiếng hòa giải, nhưng vẫn im lặng ngồi xem.
Lý Quyền và Thành Tố Ninh thì lộ vẻ vui mừng, rõ ràng là đã sớm biết Dạ Lang vương sẽ gây chuyện với Hạng Thiếu Long trong buổi tiệc này.
Tam vương tử Hoa Kỳ nhìn Hạng Thiếu Long đầy sát khí.
Dạ Lang vương gật đầu, sau hai tiếng tốt thì trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Long nói, „Nghe nói hôm nay ngươi đã từng khoác lác trước mặt thái hậu, công nhiên muốn lấy mạng của Ðiện vương Lý Lệnh, tiểu vương nghe thế mới cảm thấy kỳ lạ, trong tay Vạn Thụy Quang nhà ngươi binh lực không quá năm mươi, cả bảo vệ cô nhi quả phụ cũng không đủ sức, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi dựa vào cái gì để nói ra lời cuồng ngôn ấy, Vạn Thụy Quang nhà ngươi có thể giải thích rõ ràng chăng?"
Lời này lập tức khiến cho bọn người Dạ Lang, Lý Quyền và Hoàng Chiến cười ầm lên, để nhục mạ đối phương.
Cười xong, đại đường im phăng phắc, rất căng thẳng.
Những nhân vật trung tâm của phía đối lập như bọn Lý Quyền, Thành Tố Ninh, Hoàng Chiến, Hoàng Bá đều lộ vẻ đắc ý, xem thử Dạ Lang vương Hoa Thích Ngõa công nhiên làm nhục Hạng Thiếu Long như thế nào.
Hạng Thiếu Long đã quen với những cảnh này, cả những nhân vật như Lã Bất Vi, Ðiền Ðan cũng không coi vào đâu, nào sợ những tiểu vương hầu không biết trời cao đất dày như y, giả vờ ngạc nhiên nói, „Hầu vương thật biết nói chơi, Ðiện vương đang ở trong Ðiện vương phủ, cớ gì lại thay tên đổi họ trở thành Lý Lệnh cái gì đó, hầu vương phải chăng mới chỉ uống ba chén mà đã say đến nỗi hồ đồ?"
Dạ Lang vương cứng họng, khi định lên tiếng, Lý Viên tiếp lời cười ha ha nói, „Hoa Thích Ngõa hầu vương không những đã sai, mà còn vượt qua cả quân quyền đại Sở của ta, tự tiện phong tặng cho gian đồ, không biết Dạ Lang vương giờ đây có mối quan hệ gì với kẻ gian đồ ấy?"
Lời này khó mà chống đỡ.
Phải biết Lý Lệnh soán đoạt ngôi của Ðiện vương, tuy được Hiếu Liệt vương ngầm đồng ý, nhưng vẫn chưa công khai thừa nhận. Lúc này cả một kẻ đầy mưu kế như Xuân Thân quân cũng khó mà chen vào.
Thả Lan vương là kẻ tử địch của Dạ Lang vương, nói tiếp, „Sau này Hoa Thích Ngõa nhà ngươi bị kẻ khác đoạt vương vị, xem ra bổn vương cũng có thể hưởng thụ cái lạc thú tự phong vương vị cho kẻ khác."
Dạ Lang vương thẹn quá hóa giận nói, „Hiện nay ai ngồi trên chức vị Ðiện vương thì chính là chủ của nước Ðiện, đó là sự thực không thể tranh cãi, chỉ có hạng vô tri, mới chỉ nghĩ đến chuyện danh phận."
Ai ai cũng cảm thấy y chỉ là đang lý sự cùn.
Long Dương quân cười nói, „Lời của hầu vương sai rồi, có cái gọi là danh không chính thì ngôn không thuận, Lý Lệnh chính là danh không chính, lời của hầu vương mới không thuận, đây là lời của tiên hiền, chả lẽ nào tiên hiền của chúng ta là hạng vô tri?"
Lời ấy vừa nói ra, trừ Hạng Thiếu Long, toàn trường đều ngạc nhiên. Bởi vì Long Dương quân là đại diện của Ngụy vương, thân phận cao quý, lời nói của y là đại diện cho lập trường của nước Ngụy. Giờ đây tỏ rõ phản đối Lý Lệnh trở thành Ðiện vương nên khiến cho ai nấy đều kinh ngạc.
Hàn Sấm tiếp lời, cười nói, „Long Dương quân nói phải, hạng phản bội làm sao có thể ngồi lên chính thống."
Bọn Xuân Thân quân đều nhìn nhau, không ngờ đại diện của hai nước Hàn Ngụy đã nhất tề công kích Dạ Lang vương như vậy.
Hơn mười tên cao thủ đi theo Dạ Lang vương, tay đều đặt trên đốc kiếm, ra vẻ muốn động thủ.
Quách Khai thì đổ mồ hôi, hoàn toàn không hiểu cớ gì Long Dương quân và Hàn Sấm lại giúp Vạn Thụy Quang nhu vậy.
Hạng Thiếu Long gặp được Thiện Nhu, nên tinh thần sung mãn, cười nói, „Giờ đây Vạn mỗ trừ một thanh kiếm và vài tùy tùng không bán chủ cầu vinh, những thứ đem theo bên người không nhiều, nếu hầu vương có hứng thú thì hãy cứ thử sai người đến xem bổn nhân có bản lĩnh gì, chẳng phải sẽ rõ ràng hơn hay sao?"
Không ai ngờ được gã lại chủ động khiêu chiến, trong đại đường yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lớn nhất vẫn là tiếng thở của Dạ Lang vương, y rõ ràng là giận đến nỗi sắp bể phổi.
Một tiếng quát lớn, từ ở chiếu Dạ Lang vương, tam vương tử Hoa Kỳ phóng ra, hai tay mỗi tay cầm một chiếc búa, hai chiếc búa gõ vào nhau, phát ra tiếng kêu chan chát, quát lớn, „Con thứ ba của Dạ Lang vương là Hoa Kỳ, mời Vạn Thụy Quang ra đây tỉ thí."
Hạng Thiếu Long trong lòng cả mừng, chính là đang định nhảy ra để hạ kẻ này, nào ngờ Kinh Thiện ở phía sau cũng ngứa tay, bước ra cúi người nói, „Tiểu nhân Vạn Thiện, mong Vạn gia cho phép xuất chiến."
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, đầu tiên bởi vì thân thủ của Kinh Thiện chỉ thua Kinh Tuấn, đủ ứng phó với kẻ này, thứ đến là để tránh phải hạ kẻ này, nếu không Thả Lang công chúa Na Thái Thái lại đeo riết lấy gã thì phiền lắm.
Song gã vẫn chưa chịu tha cho Xuân Thân quân, mỉm cười nói với y rằng, „Quân thượng phải hiểu rằng đây là cuộc tỷ thí, không phải là quyết tử với nhau, nói không chừng sẽ xảy ra cục diện quần đấu, nếu quân thượng phản đối, ta sẽ không chấp nhận lời khiêu chiến này."
Dạ Lang vương tưởng Hạng Thiếu Long khiếp sợ, lạnh lùng quát, „Sống chết có số, nếu Vạn Thụy Quang nhà ngươi đủ sức chạm tới sợi lông của con trai ta, Hoa Thích Ngõa này sẽ không thèm truy cứu."
Xuân Thân quân đâu vì hai câu này của Dạ Lang vương mà làm hỏng đại kế đêm nay, cười khà khà nói, „Tam vương tử nếu như có hứng thú như vậy, Hoàng Các làm sao làm người khác mất hứng, xin Vạn tướng quân hãy cứ quyết định."
Hoa Kỳ giơ búa lên thủ thế, quả là cầm một vật nặng mà vẫn như chơi, đúng là một cao thủ, gầm lên, „Nếu Vạn Thụy Quang nhà ngươi khấu đầu nhận sai, thì coi như mọi việc đã xong."
Hạng Thiếu Long cười ha ha nói, „Tốt."
Rồi phất tay cho Kinh Thiện, nói, „Ðao kiếm không có mắt! Hãy cẩn thận đó!"
Kinh Thiện cả mừng phóng ra, đến chỗ chỉ còn cách Hoa Kỳ khoảng mười bước, thanh kiếm vẫn cứ nằm trong bao.
Hoàng Chiến đột nhiên đứng dậy, quát, „Khoan đã!"
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn y.
Hạng Thiếu Long thừa cơ nhìn quanh, tìm bóng dáng của Thiện Nhu, nhưng thấy bọn nữ tỳ đều đứng phía sau chiếu, lẫn trong đám gia tướng của Xuân Thân quân, nhất thời không tìm ra nàng.
Thanh âm của Hoàng Chiến truyền đến, „Nếu phía Vạn tướng quân bại trận này, phải chăng lại sai thủ hạ ra chịu chết tiếp.
Hai câu này quả thật hiếp người quá đáng, giờ đây ai ai cũng biết Xuân Thân quân và Dạ Lang vương liên thủ để bức hiếp Hạng Thiếu Long.
Nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ có Thả Lan vương cười lạnh lùng, „Trận này vẫn chưa phân thắng bại, Hoàng công tử phải chăng đã nói quá sớm."
Hạng Thiếu Long và Lý Viên nhìn nhau cười, Lý Viên nói, „Hoàng công tử có cao kiến gì?"
Hoàng Chiến gầm lên, „Trận tiếp theo sao không tới lượt ta và ngươi tỷ thí."
Hạng Thiếu Long cười, „Công tử xin đừng gấp, xem xong trận này rồi hẵng nói cũng chưa muộn, bắt đầu tỷ thí đi."
Hoa Kỳ chờ đã lâu, nghe thế thì quát lên một tiếng như sấm sét, hai búa giơ lên, uy mãnh vô cùng, liên tiếp múa tít lao về phía Kinh Thiện, quả nhiên là một dũng tướng hiếm thấy, ai nấy đều biến sắc, cả Lý Viên cũng lo lắng cho Kinh Thi ân, Na Thái Thái thì ôm ngực, dáng vẻ rất căng thẳng.
Kinh Thiện không hề sợ hãi, rút thanh trường kiếm ra, khéo léo như độc xà xuất động, nhanh nhạy như gió cuốn mây bay. Mặt gạt mặt đỡ, mặt chém mặt đâm, mỗi nhát kiếm đều nhằm vào sơ hở của đối phương, lại thêm bộ pháp nhẹ nhàng như nhảy múa, đã đỡ được tất cả các chiêu số của đối phương.
Tiếng kiếm búa giao nhau vang lên không ngớt, Kinh Thiện lúc tiến lúc thoái, Hoa Kỳ không hề chiếm được thượng phong.
Người Dạ Lang và bọn Xuân Thân quân lập tức biến sắc, không ngờ Hạng Thiếu Long chỉ tùy tiện phái ra một người, nhưng kẻ đó cũng có thể ngang sức ngang tài với Hoa Kỳ, kẻ được gọi là đệ nhất dũng sĩ của Dạ Lang. Mà sức lực của kẻ này lại hơn cả Hoa Kỳ, làm sao mà không kinh hãi cho được.
Hoa Kỳ lúc này nhuệ khí đã giảm, lại thêm búa nặng nên khí lực đã chậm trở lại. Làn kiếm của Kinh Thiện đột nhiên mở rộng, ép Hoa Kỳ phải lùi hai bước.
Hoa Kỳ tái mặt, gầm lên, liều chết phản công.
Kinh Thiện cười lớn, nhích về phía trước nhanh như điện chớp, dùng đốc kiếm đâm vào huyệt thái dương bên trái của đối phương, rồi gạt cánh tay cầm búa bên phải của Hoa Kỳ ra, sau đó lại rùn người xuống, để cho búa bên trái của Hoa Kỳ chém phớt qua đầu, thanh trường kiếm trong tay như một luồng điện, từ phía dưới đâm xéo lên ngực của Hoa Kỳ.
Hoa Kỳ hồn bay phách tán, hai cây búa văng ra, ngã người ra sau.
Kinh Thiện đút kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn Hoa Kỳ đang lùi về phía sau. Dạ Lang vương đứng phắt dậy, gào lên, „Hài nhi!"
Người Dạ Lang xông ra, đỡ Hoa Kỳ, chỉ thấy ở nơi ngực, một vòi máu phun ra. Kinh Thiện bình thản quay về trong chiếu, khi đến chỗ của Na Thái Thái, thì bị ả ôm lại, hôn gã một cái thật kêu rồi mới buông ra.
Lúc này bọn Xuân Thân quân, Hoàng Chiến đều rời chiếu đến nhìn Hoa Kỳ.
Ðột nhiên Dạ Lang vương gầm lên một tiếng rúng động cả đại đường, đứng dậy, rút mâu ra, „Vạn Thụy Quang! Thù giết con, ta buộc ngươi phải trả lại gấp ngàn vạn lần."
Mọi người đều lộ vẻ khinh bỉ, bởi vì lúc nãy y vừa nói sống chết có số, không thèm truy cứu, giờ đây lại lập tức nuốt Xuân Thân quân kéo Dạ Lang vương vào trong chiếu, Hoa Kỳ được khiêng ra ngoài, chỉ thấy máu nhỏ giọt trên nền nhà, khiến ai cũng kinh hoàng.
Không khí vui vẻ của buổi tiệc không còn nữa, nhưng không ai trách cứ Hạng Thiếu Long, bởi vì đây là do Dạ Lang vương và Xuân Thân quân tạo nên. Lúc đó ai cũng biết tuồng hay vẫn còn ở phía sau.
Thả Lan vương phá vỡ không khí bế tắc, ngửa mặt cười lớn nói, „Vạn tướng quân có hạ thuộc thần dũng như vậy, đáng vui đáng mừng, thu phục nước Ðiện, sẽ là chuyện của ngày sau."
Dạ Lang vương nhìn Thả Lan vương bằng đôi mắt hung tợn đầy lửa, giận đến nỗi không nói ra lời.
Hoàng Chiến từ hậu đường bước ra, tay đặt trên đốc kiếm, đến giữa sảnh thì trầm giọng nói, „Vạn Thụy Quang! Lần này đến lượt ta và ngươi."
Lý Viên ngạc nhiên nói, „Chuyện này thật là kỳ lạ, rõ ràng là chuyện giữa hai nước Dạ Lang và Ðiện, cớ gì Hoàng công tử giống như bị người ta hại chết cha mẹ. Ta cũng ngứa tay lắm, hay là đến lượt ta bồi tiếp công tử chơi đùa."
Lời này vừa nói ra, bao gồm cả Xuân Thân quân trong đó, ai nấy đều biến sắc, biết Lý Viên đã chính thức đối đầu với xuân Thân quân.
Hoàng Chiến tự biết kiếm thuật không bằng Lý Viên, chỉ có nhịn cơn tức này, lạnh lùng nói, „Chuyện này không liên quan đến Lý tướng, Vạn Thụy Quang! Ðịnh nhờ người khác thay ngươi xuất chiến sao?"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Hoàng công tử đang thịnh nộ, thật không tiện cho tỉ võ, huống hồ tại hạ đã từng nói, trừ phi quân thượng đồng ý, nếu không tại hạ tuyệt không động thủ với công tử."
Ai nấy đều nhìn về phía Xuân Thân quân.
Xuân Thân quân lại có nỗi khổ chỉ mình mình biết.
Giờ đây nếu không động thủ thì thôi, đã động thủ thì sẽ gây ra chuyện sinh tử.
Thủ hạ của Vạn Thụy Quang đã lợi hại như thế, bản thân y càng cao thâm khó lường.
Nhưng giờ đây Dạ Lang vương đã mất đi một đứa con, mình lại không cho Hoàng Chiến xuất chiến, làm sao ăn nói với y.
Bất đồ thầm tiếc không ra tay đột kích trước, giờ đây trong tình huống này, nếu dùng thủ đoạn ám sát, sẽ khiến người trong thiên hạ coi thường.
Sự thực thì đêm nay y tuy có sắp xếp, nhưng chủ yếu chỉ là phòng bị, không hề có ý giết chết Hạng Thiếu Long và Lý Viên tại chỗ, chỉ hy vọng có thể kéo đến ngày mai, thì phối hợp với Ðấu Giới phát động cùng lúc. Nếu không giết chết Lý Viên như thế này, đảm bảo Lý Yên Yên sẽ lập tức ra lệnh cho cấm vệ quân phát động phản công.
Khi đang suy nghĩ, Hoàng Chiến đã lên tiếng, „Xin phụ thân cho phép hài nhi xuất chiến!“
Xuân Thân quân thầm thở dài phải gật đầu, „Hài nhi hãy cẩn thận!"
Trong trường mọi người đều lập tức phấn chấn, đại đa số là đều mong muốn thấy đầu của Hoàng Chiến rơi dưới kiếm của Hạng Thiếu Long.
Kẻ này trước nay ỷ thế phụ thân, hoành hành ngang ngược ở Thọ Xuân, hai tay đã nhuốm đầy máu tanh, nhưng không ai làm gì y được mà thôi!
Hạng Thiếu Long cười ha ha, hiên ngang bước ra, khi bước ra khỏi chiếu, dùng tay vỗ ba lần dưới đốc kiếm, phát ra ám hiệu chuẩn bị ám tiễn.
Ðồng thời bình thản nói, „Xin quân thượng hãy thu lại mệnh lệnh thì tốt hơn, Hoàng công tử giờ đây lòng tràn trề hận thù, sát khí đằng đằng, tại hạ dù muốn lưu tình, cũng khó mà làm được."
Mọi người đều cảm thấy gã huênh hoang quá đáng, nhưng chỉ thấy gã đứng thản nhiên như vậy, biết gã có bản lãnh thật sự, so với Hoàng Chiến thì khẩu khí như vậy là đương nhiên.
Hoàng Chiến không đợi Xuân Thân quân trả lời, gầm lên, „Ai cần ngươi lưu tình."
Rồi rút kiếm chém thẳng về phía trước.
Hạng Thiếu Long biết y trước nay vẫn ỷ thế ngang ngược, trong mắt không có ai, cho nên mới cố ý trêu tức gã, lúc này thấy kế đã thành công, liền thâu nhiếp tinh thần, rút thanh Huyết Lăng ra khỏi bao.
"Keng."
Chấn động toàn trường.
Hạng Thiếu Long vẫn cầm kiếm đứng yên, còn Hoàng Chiến thì cả người lẫn kiếm loạng choạng lùi ra sau, rõ ràng không chịu nổi một kiếm này của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long cười lớn nói, „Hoàng công tử! Hãy dừng ở đây nhé!"
Xuân Thân quân đứng dậy quát lớn, „Chiến nhi!"
Bọn gia tướng đứng ở phía sau Xuân Thân quân đều đặt tay lên đốc kiếm, khiến cho không khí trong nội đường càng căng thẳng hơn.
Bọn Kinh Thiện nhân lúc ánh mắt mọi người đều tập trung ra giữa sảnh, ngầm lắp mũi ám tiễn ở dưới gầm bàn.
Khách khứa đều trố mắt ra.
Phải biết rằng Hoàng Chiến trước nay là mạnh khỏe ở nước Sở, dưới tay Lý Viên thì chính là y, nào ngờ vừa mới chạm mặt nhau đã rơi xuống thế hạ phong, thử hỏi ai không ngạc nhiên.
Lý Viên nhãn lực cao minh, biết Hoàng Chiến vì tức giận nên hơi thở phập phồng, mà kiếm này của Hạng Thiếu Long rất cao minh, thời gian chém đúng vào lúc đối phương khó giữ thăng bằng nhất, nên mới đạt đến hiệu quả thần kỳ này. RÕ ràng sức của Hạng Thiếu Long quả thật hơn hẳn Hoàng Chiến.
Hoàng Chiến thối lui đúng mười hai bước, rồi mới đứng vững được, nào ngờ Hạng Thiếu Long lặp lại, „Hoàng công tử! Cứ dừng ở đây nhé!"
Hoàng Chiến nào chịu rút lui trong tình huống nhục nhã này, gầm lên, „Ta sẽ giết ngươi!“
Rồi xông lên.
Hạng Thiếu Long đang lúc đối phương xông tới, đột nhiên rê về phía trước, dùng một chiêu có thủ lẫn công tấn công tới, lấy cứng đấu với cứng.
Ðột nhiên có tiếng reo và tiếng vỗ tay của nữ tử. Thì ra chỉ có một mình Na Thái Thái làm trò.
Vì đây không phải là một cuộc tỉ võ bình thường, cho nên ai nấy đều im hơi lặng tiếng, vì thế tiếng reo và tiếng vỗ tay của Na Thái Thái rất chói tai, song lúc này không ai thèm để ý đến nàng nữa.
Tiếng kiếm giao nhau không ngớt vang lên.
Hai người lướt qua nhau, Hạng Thiếu Long đột nhiên dừng bước, đứng xoay lưng lại với Hoàng Chiến, đút kiếm vào bao.
Hoàng Chiến vẫn lao về phía trước năm bước nữa, rồi mới kêu thét lên một tiếng, thanh trường kiếm rơi xuống đất, tay phải ôm lấy tay trái, khuỵu xuống đất, lúc này mọi người mới biết tay phải của y đã bị chặt đứt, cả thanh kiếm cũng rơi theo xuống đất.
Hạng Thiếu Long ngửa đầu lên trời cười lớn, „Ai muốn giết Vạn Thụy Quang ta, thì hãy coi gương kẻ này!“
Xuân Thân quân quát lớn, „Vạn Thụy Quang!"
Hạng Thiếu Long không thèm quay đầu lại, „Tại hạ đã sớm khuyên quân thượng không nên để lệnh lang xuất chiến, đáng tiếc quân thượng quá mong giết tại hạ, cho nên chuốc phải hậu quả này, quân thượng không thể trách ai được."
Dạ Lang vương đứng phắt dậy, quát lớn, „Giết y!“
Xuân Thân quân cũng quát lớn, „Oan có đầu nợ có chủ, xin các vị hãy rời khỏi đây!"
Rồi đưa tay cầm chén rượu, ném mạnh xuống đất.
Bốp một tiếng.
Chén rượu vỡ tan.
Sau lưng Xuân Thân quân mười mấy người xông ra, bảy người bảo vệ bên cạnh y, còn tám người kia xông ra đỡ Hoàng Chiến.
Tất cả những gia tướng khác thì xông ra từ bốn hướng, chặn lại phía trước, tạo thành một bức tường người, ngăn cách bọn Hạng Thiếu Long, Lý Viên và những khách khứa khác, trở thành thế bao vây.
Ngược lại những gia tướng của Xuân Thân quân vốn là đứng sau hai người Hạng Lý thì lùi ra hai bên, hơn hai mươi người đến nơi chiếu của Thả Lan vương, khiến cho bọn họ khó mà nhúng tay vào được.
Tiếng rút kiếm xoẹt xoẹt không ngớt vang lên.
Xuân Thân quân cười lớn sau bức tường người, „Không ngờ phải không? Nếu ngươi lập tức buông kiếm đầu hàng, nói không chừng ta sẽ tha cho mạng chó của các ngươi."
Lý Viên vẫn ngồi yên trong chiếu, làm ra vẻ không nhìn thấy ánh kiếm lấp lánh, cười lạnh lùng nói, „Quân thượng quả thật lớn gan, làm thế không sợ tổn thương khách khứa hay sao? Hay là muốn tạo phản?"
Hạng Thiếu Long vẫn đứng ở giữa sảnh, dáng vẻ vẫn ung dung, cười ha ha nói, „Hoàng Các nhà ngươi quả thật là sai nhiều lắm."
Xuân Thân quân cười, „Các ngươi xem đây!"
Bình bình hai tiếng vang lên, có tiếng cửa khóa lại.
Hạng Thiếu Long thấy bọn Long Dương quân, Hàn Sấm tay đều đặt lên đốc kiếm, quát lớn, „Các vị xin đừng nhúng tay vào hoặc đứng dậy, chuyện này tại hạ sẽ giải quyết riêng với Hoàng Các, động thủ đi!"
Lúc này bọn bốn mươi tám người Kinh Thiện vẫn ngồi ở trong chiếu, ai nấy vẫn yên lặng, khiến cho người ta cảm thấy thật mạo hiểm.
Xuân Thân quân quát, „Ra tay!"
Bình một tiếng.
Cánh cửa ngầm phía sau bọn Kinh Thiện bật ra, trong chốc lát mấy mươi tên đại hán cầm trường mâu tấn công vào phía bọn Kinh Thiện.
Khách khứa đều không ngờ bọn Xuân Thân quân lại dùng cách này. Na Thái Thái kêu lên thất thanh đầu tiên.
Bọn Kinh Thiện lúc này mới ra tay.
Bốn mươi tám người đều lộn mèo dưới đất tản ra rồi có bốn mươi tám luồng bạch quang từ tay phóng ra, thì ra đó là những ngọn phi đao đã giấu sẵn trong tay áo.
Tiếng kêu thảm vang lên, bọn người trúng đao ngã gục xuống đất.
Lần này lại đến lượt cung nỏ, một loạt tên bắn ra chính xác, khiến cho bọn người vừa mới xông ra từ cánh cửa ngầm, trong lúc không phòng bị, ngã hàng loạt xuống đất, thế công lại bị hóa giải.
Bốn mươi tám người lại tiếp tục dùng thủ pháp nhanh như điện chớp để lắp tên, không ngừng bắn ra, không những ép bọn người vừa mới xông ra từ cánh cửa ngầm thoái lui, mà còn mấy tên gia tướng vốn đứng trong sảnh đường phải lùi ra sau chiếu, định dùng khách khứa mà che chắn.
Trong chốc lát, dưới đất đầy máu tươi, và kẻ địch đang rên rỉ, trông rất tởm lợm.
Hạng Thiếu Long và Lý Viên đồng thời xông về phía Xuân Thân quân, bị hơn mười tên gia tướng của y liều mạng chống trả.
Bọn bốn mươi tám người Kinh Thiện, Ô Thư tản ra khắp sảnh đường, giữ ở những nơi hiểm yếu, chỉ dùng ám tiễn để bắn những kẻ lớn gan muốn xông lên, khách khứa đều ngồi im, không dám động đậy, sợ bị liên lụy.
Lý Viên một kiếm đâm thẳng vào ngực Hoàng Bá, khi tung cước đá thi thể của y ra, Thiện Nhu rít lên lanh lảnh, „Tất cả hãy dừng tay, nếu không ta giết chết Hoàng Các."
Cả hai bên lập tức nhìn về phía Xuân Thân quân, mới phát giác y đã bị một nữ tỳ ép vào góc tường, ngọn trủy thủ sắc bén đang đè ngang trên cổ, mặt mũi xám ngoét như xác chết, toàn trường lập tức dừng tay.
Hạng Thiếu Long và Lý Viên xông lên phía trước, giữ hai bên Thiện Nhu.
Thiện Nhu rít lên, „Ném trường kiếm xuống."
Bọn gia tướng nhìn nhau, đều lúng túng. Hoàng Chiến bị trọng thương, Hoàng Bá bị giết, chẳng còn ai có thể làm chủ.
Dạ Lang vương điên cuồng, „Giết cho ta."
Thủ hạ của y đứng bật dậy, hai loạt tên đã sớm bắn tới, bao gồm cả Dạ Lang vương trong đó, hơn mười người đã bị trúng tên.
Những kẻ khác không dám động đậy.
Thiện Nhu lại quát, „Còn chưa buông kiếm!"
Không biết là ai dẫn đầu, tiếng trường kiếm ném xuống đất kêu leng keng vang lên.
Bọn Kinh Thiện dồn toàn bộ gia tướng của Xuân Thân quân ra phía sau, còn Thiện Nhu, Hạng Thiếu Long, Lý Viên thì kẹp Xuân Thân quân ra ngoài cửa lớn.
Lý Quyền và Thành Tố Ninh cũng bị lôi ra, cột chung với Xuân Thân quân.
Tinh binh đoàn quả nhiên rất có hiệu quả, tiến thoái đều rất có trật tự, không hề sơ suất.
Mọi người đều trố mắt nhìn cảnh tượng quá bất ngờ này.
Lý Viên ghé tai Hạng Thiếu Long nói, „Giờ đây tại hạ mới hiểu được thế nào là bắt giặc trước tiên hãy bắt vua, tiểu đệ đã bội phục Hạng huynh!"
Hạng Thiếu Long cười thầm, quay sang nhìn Thiện Nhu, cười, „Ðại tỷ thật lợi hại."
Thiện Nhu hừ một tiếng, ra vẻ rất đắc ý.
Xuân Thân quân rên rỉ, „Các ngươi muốn thế nào?"
Hạng Thiếu Long nhìn khách khứa thi lễ nói, „Khiến cho các vị phải hoảng hốt, Vạn Thụy Quang này rất lấy làm áy náy, xin các vị hãy cứ rời khỏi nơi này, nhưng xin hãy đợi một lát, để cho bọn chúng tôi dọn đường trước."
Nói chưa xong, thì trên mái nhà có tiếng gào thét, lát sau mới yên lặng trở lại, ai nghe cũng biến sắc.
Rồi gõ cửa, bọn Ô Ngôn phụ trách giữ cửa mở ra, Lâu Vô Tâm xông vào, „May mắn không nhục mệnh!"
Lý Viên cười, „Các vị có thể rời khỏi đây, chúng tôi có thể áp trận cho các vị."
Rồi vui mừng nhìn Hạng Thiếu Long, hai bên đều biết đêm nay đã hoàn toàn thắng.
/289
|