Hạng Thiếu Long thúc ngựa rời khởi hầu phủ, lòng cảm thấy hoang mang.
Trong chốc lát đã đến lúc đèn đuốc nổi lên, gió thu thổi đến, bất đồ cảm thấy lạnh lẽo nơi cõi lòng.
Ðằng Dực đã đến Tàng quân cốc, muốn tìm người bàn bạc cũng chẳng có, lại không tiện đi gặp Kỷ Yên Nhiên, phải làm thế nào đây? Nhớ lại cuộc hẹn với Triệu Chi thì trong lòng mới đỡ lo hơn một chút.
Rồi chợt nghĩ lại, tuy mình không dám công khai đi tìm Kỷ Yên Nhiên nhưng có thể lén lút đến gặp nàng. Người ngoài cuộc thì sáng suốt hơn, nàng nói không chừng sẽ có cách giúp mình vượt qua khởi nguy hiểm trước mắt này.
Nghĩ tới đây, vội quay ngựa về phủ, thay bộ y phục rồi lẻn vào Lưu phủ, đến tòa tiểu lâu tìm giai nhân.
Kỷ Yên Nhiên thấy gã thì vui lắm, sau một hồi âu yếm thì Hạng Thiếu Long kể chuyện Triệu Mục cho nàng nghe.
Mỹ nữ ấy ngồi bên cạnh gã mà nói, „Yên Nhiên nghĩ ra một cách, tuy không được hay ho lắm, nhưng cảm thấy đó là cách duy nhất có thể vượt qua ải này."
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy không hay, vội vàng hỏi.
Kỷ Yên Nhiên nói, „Gần đây Lý viên có hành vi thất thường toàn là do Yên Nhiên mà ra, chỉ cần thiếp tỏ vẻ không còn hứng thú với chàng, lại lừa y, sau đó tìm cách khiến cho y cảm thấy nếu dùng thủ đoạn đê tiện đối phó với chàng, thiếp về sau sẽ không thèm nhìn mặt y nữa, vậy thì y tuy hận chàng nhưng không dám hãm hại chàng nữa."
Hạng Thiếu Long cảm thấy giận lắm, nói, „Làm sao được, đáng sợ nhất là giả thành thật, hạng người như Lý Viên vì mục đích mà có thể bất chấp thủ đoạn, cũng như Hàn Sấm đã đưa cho ta một bình xuân dược để đối phó với nàng."
Kỷ Yên Nhiên nổi giận nói, „Hàn Sấm ấy thật vô sỉ!"
Sau một hồi định thần, ôm gã nói, „Hãy yên tâm! Yên Nhiên đã sớm biết cách ứng phó với hạng nam nhân lòng dạ xấu xa, có chút hiểu biết về cách dùng thuốc, đảm bảo sẽ không để cho Lý Viên được thế. Huống hồ mọi người đều biết Yên Nhiên không tùy tiện với kẻ khác, Lý Viên nếu muốn động đến thiếp chỉ có cách mai mối đàng hoàng, nhưng đó là chuyện về sau ở nước Sở."
Hạng Thiếu Long cảm thấy bất ổn, nói, „Giờ đây y đã trở thành quốc cửu, lại nóng lòng về nước Sở để dựng thế lực, từ dó đối phó với Xuân Thân quân Hoàng Cát, y đề ra chuyện đưa nàng về nước Sở, nếu nàng không chịu thì sẽ đẻ lộ bí mật mất."
Kỳ yên Nhiên nói, „Kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy, giờ đây người ở đây ai cũng muốn lấy lòng Lý Viên, còn chàng thì càng lúc càng nguy hiểm, nếu không chặn Lý Viên lại, thì có thể ngày mai cũng khó đối phó, hi vọng kế hoạch hợp tung không mau chóng thành sự thực, vậy thì Lý Viên sẽ không thể rời nước triệu mà về Sở ngay được."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ đó là cách hay nhất, nếu lập tức bỏ chạy thì kế hoạch bắt sống Triệu Mục sẽ không hoàn thành. Lúc quay về làm sao trả lời với Lã Bất Vi và Trung Tương vương? Mối huyết thù của mình cũng không thể rửa sạch, về công hay tư, gã cũng không thể trở lui được lúc này.
Cuối cùng đành quyết định nói, „Như thế đành khó cho Yên Nhiên rồi!"
Chưa dứt lời thì nô tỳ đến báo, Lý Viên đến mời Kỷ Yên Nhiên cùng đến hoàng cung dự yến.
Hạng Thiếu Long cảm thấy khó chịu, cắn răng chuồn ra.
Hạng Thiếu Long vừa đến khu rừng trúc thì con chó vàng ấy sửa nhặng lên.
Lần này gã đi vào bằng cửa chính, Triệu Chính đưa gã vào, rồi vị lão nho ấy bùi ngùi nói với gã, „Hãy khuyên bảo tiểu Nhu! Ả không chịu nghe lời bất cứ ai, thế của Ðiền Ðan lúc này như mặt trời chính ngọ, lão phu thật không muốn thấy tiểu Nhu trở thành con thiêu thân lao vào lửa."
"Nhưng tại hạ cũng không chắc có thể khuyên được nàng, „ Hạng Thiếu Long nói.
Triệu Chính nói, „ả bề ngoài tỏ ra oán công tử, nhưng lão phu lại thấy ả thường nhớ tới công tử, mấy ngày hôm nay còn lộ ra vẻ buồn bã chưa từng có, lại hay nổi giận, có lẽ vì nhớ nhung công tử mà thôi."
Hạng thiếu Long bước tới cửa sau, ngạc nhiên hỏi, „Các người không có thư đồng hay nô tỳ hay sao?"
Triệu Chính nói, „Lão phu thích yên tĩnh, sau buổi cơm bọn nô tỳ cũng về nghỉ ở thư viện, điều đó cũng thuận tiện cho tiểu Nhu, ả không thể lộ mặt ra được."
Hạng Thiếu Long lúc này mới vở lẽ.
Triệu Chính đưa gã tới thiên tĩnh thì để gã tự bước vào.
Hạng Thiếu Long bỏ hết mọi phiền não, hít một hơi bước tới trước cửa, toan gõ cửa thì cửa đã mở ra, Triệu Chi lúc này đã thay bộ y phục khác, rõ ràng rất xinh xắn, đang có vẻ như một tiểu hiền thê đợi phu lang quay về, cười nói, „Ðồng gia, mời vào!"
Gã nén không được, nhìn nàng rồi mới bước vào trong sảnh đường của tòa tiểu lâu.
Triệu Chi bị gã nhìn như vậy không hề trách cứ mà còn vui vẻ kéo tay gã chỉ lên lầu nói, „Tỷ tỷ ở trên, chàng lên gặp tỷ tỷ được chăng?"
Hạng Thiếu Long cố nén lại ý nghĩ sẽ thân mật với nàng trước, ngạc nhiên hỏi, „Nàng không lên cùng ta sao?"
Triệu Chi nhoẻn miệng cười, „Người ta đang làm bánh để dâng lên cho chàng, mong chàng giơ cao đánh khẽ, đừng quên rằng Triệu Chi đã từng nói để mặc cho chàng chửi mắng."
Hạng Thiếu Long bị vẻ dịu dàng của nàng khiến cho mềm lòng, đâu còn lòng dạ nào làm tổn thương nàng. Ðồng thời cũng biết mình càng lúc càng lún sâu vào hai chị em nhà này. Ðã gọi là con người đâu phải cỏ cây mà có thể vô tình.
Cảnh ngộ của hai chị em thật khiến cho người ta tội nghiệp, chỉ là thói quen của nam nhân bảo vệ cho nữ nhân, cũng đủ khiến gã thương yêu bọn họ.
Hạng Thiếu Long đưa tay bẹo má Triệu Chi rồi, mới bước lên bậc thang.
Triệu Chi thì đỏ mặt quay ra tiếp tục công việc của mình.
Gã đã đến tòa tiểu sảnh hôm trước gặp gỡ hai người, nhưng không nhìn thấy Thiện Nhu, ánh mắt đảo quanh, hai căn phòng bên phải, một cánh cửa buông rèm, còn một căn phòng khác rõ ràng không có người trong đó.
Hạng Thiếu Long cố ý cởi giày, bước vào căn phòng đang buông rèm.
Trong phòng vọng ra thanh âm lạnh lùng của Thiện Nhu, „Ai?"
Hạng Thiếu Long trả lời, „Là ta!" rồi vén rèm bước vào.
Thiện Nhu đang ngồi chiếc ghế bên cạnh giường đang đứng dậy, dưới ánh đèn, mặt ngọc môi son, lại thêm mái tóc hơi rối, một vẻ đẹp chưa từng thấy toát ra từ trên người nàng.
Hạng Thiếu Long tuy gặp qua nhiều mỹ nhân nhưng bất đò hai mắt vẫn sáng lên.
ánh mắt Thiện Nhu nhìn gã rất phức tạp, rồi đưa tay vén tóc, đứng dậy, hơi áy náy nói, „Mấy đêm nay ngủ không được, vừa mới dựa vào giường đã ngủ mất."
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên thấy vẽ phong tình vô hạn của mỹ nữ này, thầm nghĩ bên trong vỏ bọc cứng rắn ấy nàng quả thật xinh xắn. Nếu không phải tận tai nghe, không thể nào đoán được nàng có thể nói chuyện bằng giọng điệu mềm mỏng như vậy.
Thiện Nhu thấy gã trố mắt nhìn mình thì mặt hơi đỏ, lời lẽ quay lại vẻ lạnh lùng, nói với vẻ không vui, „Xin Ðồng tiên sinh chờ bên ngoài, đợi tiểu nữ chải tóc rồi..."
Hạng Thiếu Long ngăn nàng lại, nói, „Cần gì phải chải chuốt, dáng vẻ Nhu cô nương giờ đây là xinh đẹp nhất."
Ðôi mắt đẹp của Thiện Nhu chớp chớp mấy lần, rồi vẫn lạnh lùng, „Ngài thật quái lạ, y phục tóc tai không chỉnh tề mà lại khen đẹp. Thôi được, xin mời vào đây, „
vừa bước qua khung cửa, định vào sảnh đường thì bỗng nhiên dừng lại, té ra Hạng Thiếu Long đưa tay ra cản, nếu nàng tiến tới trước hai thốn nữa thì bộ ngực đã đụng vào cánh tay rắn chắc của gã.
Thiện Nhu không hiểu vì sao gã cản mình, nhất thời quên hẳn chống cự, chỉ ngạc nhiên nhìn gã.
Bản thân Hạng Thiếu Long cũng không biết vì sao lại phóng túng với nàng đến thế, nhưng cũng biết nếu không có câu trả lời thì nữ thích khách xinh đẹp này sẽ không chịu tha cho mình. Thuận miệng nói, „Dù tại hạ nói thế nào, phải chăng cô nương cũng không bỏ ý định hành thích Ðiền Ðan?"
Thiện Nhu quả nhiên phân tâm, buồn rầu nói, „Ngài không phải là ta, làm sao hiểu được cảm nhận của ta? Lúc ấy Chi Chi vẫn còn nhỏ, ấn tượng không sâu, nhưng ta thì tận mắt thấy cha mẹ, anh chị và tất cả những người hầu trung thành yêu thương của ta, đều bị xích một hàng dài như chó lợn, bị đám cẩu tặc ấy áp giải về nước Tề, từ đó ta có một nguyện vọng là phải giết bằng được Triệu Mục và Ðiền Ðan."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Quả là chuyện thê thảm ở cõi nhân gian, nếu nàng có thể giết chết một trong hai người Triệu Mục và Ðiền Ðan, nàng sẽ chọn kẻ nào?"
Thiện Nhu chưa từng nghĩ qua vấn đề này, đôi mắt chớp chớp, lát sau rồi nói, „Ta sẽ giết Triệu Mục."
Hạng Thiếu Long thở phào, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi, „Chẳng phải Ðiền Ðan là kẻ thù số một của nàng sao?"
Thiện Nhu lộ vẻ bi phẫn, nghiên răng nói, „Nếu không phải Triệu Mục, gia tộc ta đâu có gặp phải thảm họa diệt môn này, đáng hận nhất là y dùng thân phận bạn bè để bán đứng chúng tôi, hành vi đê tiện, chỉ vì muốn lấy lòng Ðiền Ðan mà làm chuyện thương thiên hại lý."
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói, „Ðược thôi! Nếu nàng có thể hứa không có sự đồng ý của ta thì không được khinh cử vọng động, ta sẽ giúp nàng giết chết Triệu Mục, lại còn giúp tỷ muội đoàn viên. Nàng có chịu hứa không?"
Thiện Nhu cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt nghi hoặc, nhìn gã một lúc rồi nhìn thẳng vào gã, ánh mắt lạnh lùng, „Ngài chẳng có lý do gì giúp đỡ chúng tôi, lần trước ngay cả Triệu Chi chưa có sự đồng ý của ta, đưa ra điều kiện tỷ muội chúng tôi theo ngài mà vẫn không lay động được ngài, giờ đây tại sao thay đổi ý định, ngài không sợ sự nghiệp của ngài ở Hàm Ðan sẽ bị hủy hay sao?"
Hạng Thiếu Long cảm thấy khó mà trả lời, Thiện Nhu này vì gặp bất hạnh, đã lâu sống trong trạng thái phòng bị, tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng người khác. Còn mình nếu không đưa ra câu trả lời khiến cho nàng thỏa mãn, làm sao được nàng tin tưởng, từ đó có được sự hợp tác của nàng. Xem ra một cách duy nhất chính là tiết lộ thân phận của mình. Nhưng làm như thế sẽ đem lại kết quả gì, gã quả thực không thể biết được.
Ðang lúc suy nghĩ, một ngọn trủy thủ sắc bén đã kề ngay hông gã, thanh âm lạnh lẽo của Thiện Nhu vang lên trong tai gã, „Ngay cả một lời để lừa dối ngươi cũng không tìm ra hay sao? Ta đã từng nói với Chi Chi, ngươi chẳng qua thèm muốn nhan sắc của tỷ muội chúng ta, nên mới không lột trần thân phận chúng ta, giờ đây thì đã lộ ra mặt thật.
Hừ! Chi Chi lại còn biện hộ cho ngươi nữa."
Hạng Thiếu Long biết nàng vì chuyện báo thù mà có tâm lý khác với người, nhưng không ngờ nàng lại có thẻ rút đao ra, nhưng lúc này trực giác cho gã biết nàng sẽ để cho gã có cơ hội giãi bày. Lắc đầu rồi cười khổ, „Nếu nàng biết Triệu Mục làm chuyện thị phi trước mặt Triệu vương như thế nào, bảo rằng ta sẽ ảnh hưởng đến bang giao của Triệu Sở, khiến cho giờ đây ta đành phải nhàn rỗi, một lòng muốn rời khỏi nước Triệu, thì sẽ biết ta tuyệt đối có lý do giúp nàng đối phó Triệu Mục."
Thiện Nhu nhìn gã không chớp mắt rồi thu cây trủy thủ lại.
Lời này của Hạng Thiếu Long có cả thật lẫn giả, nhưng chuyện Hiếu Thành vương lạnh nhạt với Ðổng Khuông, Thiện Nhu đã sớm nghe được, nhưng không ngờ lại có liên quan đến Triệu Mục, nên cũng tin được quá nửa.
Thiện Nhu nhích về phía trước, suýt nữa ngực đụng phải tay Hạng Thiếu Long, nói vẻ chua chát, „Nếu ngài có thể giúp chúng ta giết chết Triệu Mục, Thiện Nhu chính là người của ngài rồi đó."
Hạng Thiếu Long cảm thấy có một sự kích thích không thể nào tả được. Giữa gã và mỹ nữ này không hề tồn tại vấn đề“Kinh Tuấn" như Triệu Chi, khiến gã có thể yên lòng hưởng thụ. Một lý do khác là bởi Thiện Nhu lúc thường ngày vừa lạnh lùng vừa dữ dằn, có dáng vẻ không chịu tuân phục, đột nhiên lại dùng tình cảm mềm mỏng để quyến rũ gã, thật là khiến người ta phải xao xuyến.
Nhưng nếu gã kìm nén không được, lập tức ăn nằm với nàng, nàng sẽ không coi gã ra gì.
Cố làm ra vẻ bình tĩnh nói, „Ðổng mỗ phải nói trước rằng, trừ phi Nhu cô nương cam tâm tình nguyện theo ta, nếu không ta tuyệt đối không chiếm tiện nghi của Nhu cô nương, nếu là một cuộc giao dịch thì có thể miễn đi, Ðổng Khuông ta há là kẻ đê tiện thừa nước đục thả câu?"
Thiện Nhu ngạc nhiên lắm, không hề nhích ra, ngược lại còn tự nhiên ép sát lên thêm nữa, Hạng Thiếu Long tuy cũng muốn tránh lắm, nhưng thiếu đi ý chí và định lực.
Nhất thời hai người đều có cảm giác kỳ lạ trong người, không ai muốn nhích ra hay thay đổi, Thiện Nhu nhíu mày nói, „Tại sao ngài quyết định cùng chúng tôi làm chuyện nguy hiểm này?"
Hạng Thiếu Long nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng với vẻ yêu thương, dịu dàng nói, „Chủ yếu vì ta thực sự thích hai người, cũng là vì bạn tốt của ta, y chính là phu tế của Thiện Lan, sau này khi các người gặp được Thiện Lan sẽ hiểu được tất cả, Có tiếng chân vang lên.
Hai người giật mình, Hạng Thiếu Long nhích ra, Thiện Nhu cũng bước ra phòng ngoài.
Hạng Thiếu Long bước theo Thiện Nhu, chỉ thấy Triệu Chi bưng mâm thức ăn còn bốc khói và bầu rượu, mỉm cười bước lên lầu.
Ba người ăn uống vui vẻ.
Triệu Chi đưa miếng bánh lên, mỉm cười nói, „Ðổng tiên sinh hãy thử tài nghệ của Triệu Chi, nhân lúc còn nóng hãy ăn cho ngon miệng."
Hạng Thiếu Long nhớ lại chưa kịp ăn cơm tối, vội vàng ngoạm miếng bánh vào miệng, không biết có phải vì đói bụng hay không mà thấy rất ngon, mồm khen không ngớt, nụ cười của Triệu Chi càng đẹp hơn.
Thiện Nhu ăn một miếng bánh rồi dừng lại, chờ Hạng Thiếu Long nuốt xong rồi mới hỏi bằng giọng ôn hòa, „Ðổng tiên sinh chắc đã có kế sách?"
Hạng Thiếu Long biết nếu không để lộ một chút thì Thiện Nhu chắc không chịu tin tưởng gã, bình tĩnh nói, „Triệu Mục đang định mưu phản, các vị có biết không?"
Hai thiếu nữ nhìn nhau.
Thiện Nhu nói, „Ngài làm sao biết được, chẳng phải vừa rồi đã nói Triệu Mục phải hãm hại ngài sao?"
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ muốn lừa con cọp cái này thật chẳng dễ chút nào, giả vờ ung dung nói, „Tình hình thật sự phức tạp vô cùng."
Rồi nhíu mày lặng lẽ không nói.
Hai thiếu nữ cảm thấy kỳ lạ, chưng hửng nhìn gã.
Ðiều Hạng Thiếu Long nghĩ trong lòng là có nên tiết lộ thân phận với bọn họ hay không, vừa có thể tránh phải giải thích nhiều, lại không xảy ra hiểu nhầm nữa.
Giờ đây tình thế rất rõ ràng, chỉ dựa vào mối quan hệ của Thiện Lan, thiếu nữ này sẽ không bán đứng bọn họ, huống chi hai nàng còn có tình ý với gã, Triệu Chi đồng thời lại yêu gã với hai thân phận.
Thiện Nhu vẫn hoài nghi nói, „Chắc ngài đang gạt chúng tôi, cho nên nhất thời không tìm ra được lời gì để nói cho xong?, Triệu Chi nói, „Nhu tỷ, Ðổng tiên sinh chẳng phải hạng người ấy đâu?"
Thiện Nhu nổi giận, „Muội hãy để y tự giải thích!“
Hạng Thiếu Long đã quyết định, nên cảm thấy thoải mái vô cùng, ngồi dựa ngửa trên ghế, xoa bụng nói, „Bánh của Chi cô nương quả thật là loại thức ăn ngon nhất trên đời."
Thiện Nhu tức giận nói, „Ðừng lảng tránh nữa, hãy mau trả lời câu hỏi của ta."
Hạng Thiếu Long dang tay chân ra, vừa lúc đụng phải đùi Thiện Nhu.
Thiện Nhu nhích ra, giận dữ nói, „Không trả lời ta sẽ giết ngươi."
Hạng Thiếu Long chỉ vào cổ mình nói, „Cô nương gác kiếm lên chỗ này của ta, ta mới nói sự thật."
Hai thiếu nữ nhìn nhau, không thể hiểu được, hành vi của người này quả thật khác người, khiến người ta không biết đường nào mà lần.
Hạng Thiếu Long nhân lúc hai thiếu nữ đang bất ngờ, trước tiên quay người lại, cúi xuống lột mặt nạ ra rồi đột nhiên ngồi lại, tỉnh bơ cầm một miếng bánh nhai ngấu nghiến.
Hai thiếu nữ lúc đầu không để ý vẫn chưa hiểu gì, khi nhìn kỹ lại mới hoảng hốt kêu thét lên.
Thiện Nhu lùi ra sau, rút thanh trủy thủ, quay về với dáng vẻ của một con báo cái.
Triệu Chi thì trố mắt, không tin nổi vào mình nữa.
Hạng Thiếu Long cúi người, chống tay lên bàn, từ tốn bưng chén rượu, nheo mắt nhìn hai thiếu nữ với vẻ đắc ý, nói, „Tại hạ quả thật trước giờ vẫn lừa hai vị cô nương, nhưng hãy tha thứ cho nỗi khổ của tại hạ."
Triệu Chi bình tĩnh trở lại, thay vào đó là bộ mặt đỏ ửng, cúi đầu e thẹn, giận dỗi nói, „Hạng Thiếu Long, chàng hại người ta thảm quá, Triệu Chi còn mặt mũi nào để gặp chàng nữa?"
Hạng Thiếu Long đương nhiên hiểu rõ ý nàng, cười nói, „Hãy yên tâm! Ta sẽ không ghen ty với Ðổng Khuông đau, huống hồ chi y vẫn chưa thực sự làm chuyện xấu gì với nàng kia mà!"
Triệu Chi vừa tức giận vừa thẹn mà không nói nên lời, nhưng trong lòng cũng đang mừng thầm.
Thiện Nhu đột nhiên cười phá lên, cất ngọn trủy thủ vào, ngồi xuống nói, „Ngài thật lợi hại, cả thành Hàm Ðan này đều bị ngài lừa bịp cả."
Hạng Thiếu Long mang mặt nạ lên, quay trở về với bộ mặt của Ðổng Khuông.
Thiện Nhu nói với Triệu Chi, „Dáng vẻ của y lúc này mới vừa mắt hơn một chút."
Hạng Thiếu Long cũng cười, chồm người ra phía trước nói, „Giờ đây không còn hoài nghi ta tại sao phải giết Triệu Mục nữa chứ! Nhưng tại hạ cảm thấy chém y một nhát thì quá dễ dàng cho y, cho nên phải bắt sống y về Hàm Dương nhận lấy hình phạt, hy vọng hai cô nương không phản đối."
Hai thiếu nữ đều ngạc nhiên nhìn gã.
Hạng Thiếu Long nói, „Thiện Lan đã bị người Tề đem tặng cho Lã Bất Vi, may mà Lã Bất Vi lại tặng cho tại hạ, nàng và hảo huynh đệ Ðằng Dực của ta vừa gặp đã yêu, đã kết thành phu phụ, rất thương yêu nhau!“ rồi quay sang Triệu Chi nói, „Người hôm nay liên tiếp đánh bại hai thủ hạ của Lý Viên chính là Ðằng Dực, giờ đây nàng đã hiểu vì sao y lấy tên là Long Thiện rồi chứ."
Thiện Nhu thì lẩm nhẩm câu“vừa gặp đã yêu , rõ ràng cảm thấy lời lẽ rất mới mẻ.
Triệu Chi hoang mang, cúi đầu nói, „Kinh Tuấn đang ở đâu?"
Hạng Thiếu Long cảm thấy có hy vọng giúp cho Kinh Tuấn, chân thành nói, „Chi cô nương phải chăng đã có thiện cảm với vị huynh đệ của tại hạ?"
Triệu Chi giật mình ngẩng đầu lên, sợ Hạng Thiếu Long hiểu nhầm nên vụt miệng nói, „Không! Người ta xem y là một đứa trẻ ham chơi thôi! Nhưng y đối xử rất tốt với người ta!“
Hạng Thiếu Long lòng chợt trầm xuống, cũng biết tình yêu không thể miễn cưỡng, Kinh Tuấn chỉ đành phải quên đi mối tình này mà thôi.
Thiện Nhu biết gã là Hạng Thiếu Long thì vui lắm, nhìn gã chăm chăm rồi nói, „Bước tiếp theo là làm gì đây?"
Hạng Thiếu Long kể toàn bộ tình hình cho hai thiếu nữ ấy nghe, rồi nói, „Ðiền Ðan và Triệu Mục hai người, chúng ta chỉ có thể chọn một, Nhu cô nương ban nãy vừa chọn Triệu Mục, chúng ta đã cùng mục tiêu, chỉ còn cách là ép Triệu Mục tạo phản, chúng ta mới có cơ hội bắt y rời khỏi Hàm Ðan."
Triệu Chi không còn e thẹn nữa, vui vẻ nói, „Tỷ muội chúng tôi có thể làm gì đây?"
Hạng Thiếu Long trong lòng chợt nảy ra một ý, nói ra chuyện Ðiền Trịnh rồi bảo, „Chi cô nương có thể thay thế tại hạ liên lạc với nàng, để cho nàng yên tâm, từ hôm nay trở đi nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm ta, ta sẽ sai Kinh Tuấn liên lạc với hai người."
Hai thiếu nữ nữ đều lộ vẻ thất vọng. Thiện Nhu nói, „Chưa ai từng gặp ta. Hay là ngài tìm cách sắp xếp ta ở bên cạnh để trợ giúp lẫn nhau."
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu nói, „Chuyện này có thể gây nên sự hoài nghi, hãy để ta suy nghĩ, được chăng?"
Thiện Nhu lạnh lùng nói, „Nếu trong hai ngày nữa mà không thấy ngài quay lại, ta sẽ giả làm phu nhân của ngài đến Hàm Ðan tìm ngài."
Hạng Thiếu Long thất thanh hỏi, „Cái gì?"
Thiện Nhu ngẩng đầu lên, giận dỗi nói, „Không nghe được thì thôi vậy!"
Triệu Chi nói với vẻ đáng thương, „Vậy người ta làm thế nào đây?"
Hạng Thiếu Long lúc này thấy hối hận thì đã muộn, cười khổ rồi đứng dậy, chỉ đành nhún vai rồi nói, „Hãy cho chút thời gian, tại hạ cần suy nghĩ cái đã?"
Triệu Chi ngạc nhiên hỏi, „Chàng định đi đâu?"
Ðến lượt Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Ðương nhiên là về nhà!"
Trong chốc lát đã đến lúc đèn đuốc nổi lên, gió thu thổi đến, bất đồ cảm thấy lạnh lẽo nơi cõi lòng.
Ðằng Dực đã đến Tàng quân cốc, muốn tìm người bàn bạc cũng chẳng có, lại không tiện đi gặp Kỷ Yên Nhiên, phải làm thế nào đây? Nhớ lại cuộc hẹn với Triệu Chi thì trong lòng mới đỡ lo hơn một chút.
Rồi chợt nghĩ lại, tuy mình không dám công khai đi tìm Kỷ Yên Nhiên nhưng có thể lén lút đến gặp nàng. Người ngoài cuộc thì sáng suốt hơn, nàng nói không chừng sẽ có cách giúp mình vượt qua khởi nguy hiểm trước mắt này.
Nghĩ tới đây, vội quay ngựa về phủ, thay bộ y phục rồi lẻn vào Lưu phủ, đến tòa tiểu lâu tìm giai nhân.
Kỷ Yên Nhiên thấy gã thì vui lắm, sau một hồi âu yếm thì Hạng Thiếu Long kể chuyện Triệu Mục cho nàng nghe.
Mỹ nữ ấy ngồi bên cạnh gã mà nói, „Yên Nhiên nghĩ ra một cách, tuy không được hay ho lắm, nhưng cảm thấy đó là cách duy nhất có thể vượt qua ải này."
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy không hay, vội vàng hỏi.
Kỷ Yên Nhiên nói, „Gần đây Lý viên có hành vi thất thường toàn là do Yên Nhiên mà ra, chỉ cần thiếp tỏ vẻ không còn hứng thú với chàng, lại lừa y, sau đó tìm cách khiến cho y cảm thấy nếu dùng thủ đoạn đê tiện đối phó với chàng, thiếp về sau sẽ không thèm nhìn mặt y nữa, vậy thì y tuy hận chàng nhưng không dám hãm hại chàng nữa."
Hạng Thiếu Long cảm thấy giận lắm, nói, „Làm sao được, đáng sợ nhất là giả thành thật, hạng người như Lý Viên vì mục đích mà có thể bất chấp thủ đoạn, cũng như Hàn Sấm đã đưa cho ta một bình xuân dược để đối phó với nàng."
Kỷ Yên Nhiên nổi giận nói, „Hàn Sấm ấy thật vô sỉ!"
Sau một hồi định thần, ôm gã nói, „Hãy yên tâm! Yên Nhiên đã sớm biết cách ứng phó với hạng nam nhân lòng dạ xấu xa, có chút hiểu biết về cách dùng thuốc, đảm bảo sẽ không để cho Lý Viên được thế. Huống hồ mọi người đều biết Yên Nhiên không tùy tiện với kẻ khác, Lý Viên nếu muốn động đến thiếp chỉ có cách mai mối đàng hoàng, nhưng đó là chuyện về sau ở nước Sở."
Hạng Thiếu Long cảm thấy bất ổn, nói, „Giờ đây y đã trở thành quốc cửu, lại nóng lòng về nước Sở để dựng thế lực, từ dó đối phó với Xuân Thân quân Hoàng Cát, y đề ra chuyện đưa nàng về nước Sở, nếu nàng không chịu thì sẽ đẻ lộ bí mật mất."
Kỳ yên Nhiên nói, „Kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy, giờ đây người ở đây ai cũng muốn lấy lòng Lý Viên, còn chàng thì càng lúc càng nguy hiểm, nếu không chặn Lý Viên lại, thì có thể ngày mai cũng khó đối phó, hi vọng kế hoạch hợp tung không mau chóng thành sự thực, vậy thì Lý Viên sẽ không thể rời nước triệu mà về Sở ngay được."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ đó là cách hay nhất, nếu lập tức bỏ chạy thì kế hoạch bắt sống Triệu Mục sẽ không hoàn thành. Lúc quay về làm sao trả lời với Lã Bất Vi và Trung Tương vương? Mối huyết thù của mình cũng không thể rửa sạch, về công hay tư, gã cũng không thể trở lui được lúc này.
Cuối cùng đành quyết định nói, „Như thế đành khó cho Yên Nhiên rồi!"
Chưa dứt lời thì nô tỳ đến báo, Lý Viên đến mời Kỷ Yên Nhiên cùng đến hoàng cung dự yến.
Hạng Thiếu Long cảm thấy khó chịu, cắn răng chuồn ra.
Hạng Thiếu Long vừa đến khu rừng trúc thì con chó vàng ấy sửa nhặng lên.
Lần này gã đi vào bằng cửa chính, Triệu Chính đưa gã vào, rồi vị lão nho ấy bùi ngùi nói với gã, „Hãy khuyên bảo tiểu Nhu! Ả không chịu nghe lời bất cứ ai, thế của Ðiền Ðan lúc này như mặt trời chính ngọ, lão phu thật không muốn thấy tiểu Nhu trở thành con thiêu thân lao vào lửa."
"Nhưng tại hạ cũng không chắc có thể khuyên được nàng, „ Hạng Thiếu Long nói.
Triệu Chính nói, „ả bề ngoài tỏ ra oán công tử, nhưng lão phu lại thấy ả thường nhớ tới công tử, mấy ngày hôm nay còn lộ ra vẻ buồn bã chưa từng có, lại hay nổi giận, có lẽ vì nhớ nhung công tử mà thôi."
Hạng thiếu Long bước tới cửa sau, ngạc nhiên hỏi, „Các người không có thư đồng hay nô tỳ hay sao?"
Triệu Chính nói, „Lão phu thích yên tĩnh, sau buổi cơm bọn nô tỳ cũng về nghỉ ở thư viện, điều đó cũng thuận tiện cho tiểu Nhu, ả không thể lộ mặt ra được."
Hạng Thiếu Long lúc này mới vở lẽ.
Triệu Chính đưa gã tới thiên tĩnh thì để gã tự bước vào.
Hạng Thiếu Long bỏ hết mọi phiền não, hít một hơi bước tới trước cửa, toan gõ cửa thì cửa đã mở ra, Triệu Chi lúc này đã thay bộ y phục khác, rõ ràng rất xinh xắn, đang có vẻ như một tiểu hiền thê đợi phu lang quay về, cười nói, „Ðồng gia, mời vào!"
Gã nén không được, nhìn nàng rồi mới bước vào trong sảnh đường của tòa tiểu lâu.
Triệu Chi bị gã nhìn như vậy không hề trách cứ mà còn vui vẻ kéo tay gã chỉ lên lầu nói, „Tỷ tỷ ở trên, chàng lên gặp tỷ tỷ được chăng?"
Hạng Thiếu Long cố nén lại ý nghĩ sẽ thân mật với nàng trước, ngạc nhiên hỏi, „Nàng không lên cùng ta sao?"
Triệu Chi nhoẻn miệng cười, „Người ta đang làm bánh để dâng lên cho chàng, mong chàng giơ cao đánh khẽ, đừng quên rằng Triệu Chi đã từng nói để mặc cho chàng chửi mắng."
Hạng Thiếu Long bị vẻ dịu dàng của nàng khiến cho mềm lòng, đâu còn lòng dạ nào làm tổn thương nàng. Ðồng thời cũng biết mình càng lúc càng lún sâu vào hai chị em nhà này. Ðã gọi là con người đâu phải cỏ cây mà có thể vô tình.
Cảnh ngộ của hai chị em thật khiến cho người ta tội nghiệp, chỉ là thói quen của nam nhân bảo vệ cho nữ nhân, cũng đủ khiến gã thương yêu bọn họ.
Hạng Thiếu Long đưa tay bẹo má Triệu Chi rồi, mới bước lên bậc thang.
Triệu Chi thì đỏ mặt quay ra tiếp tục công việc của mình.
Gã đã đến tòa tiểu sảnh hôm trước gặp gỡ hai người, nhưng không nhìn thấy Thiện Nhu, ánh mắt đảo quanh, hai căn phòng bên phải, một cánh cửa buông rèm, còn một căn phòng khác rõ ràng không có người trong đó.
Hạng Thiếu Long cố ý cởi giày, bước vào căn phòng đang buông rèm.
Trong phòng vọng ra thanh âm lạnh lùng của Thiện Nhu, „Ai?"
Hạng Thiếu Long trả lời, „Là ta!" rồi vén rèm bước vào.
Thiện Nhu đang ngồi chiếc ghế bên cạnh giường đang đứng dậy, dưới ánh đèn, mặt ngọc môi son, lại thêm mái tóc hơi rối, một vẻ đẹp chưa từng thấy toát ra từ trên người nàng.
Hạng Thiếu Long tuy gặp qua nhiều mỹ nhân nhưng bất đò hai mắt vẫn sáng lên.
ánh mắt Thiện Nhu nhìn gã rất phức tạp, rồi đưa tay vén tóc, đứng dậy, hơi áy náy nói, „Mấy đêm nay ngủ không được, vừa mới dựa vào giường đã ngủ mất."
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên thấy vẽ phong tình vô hạn của mỹ nữ này, thầm nghĩ bên trong vỏ bọc cứng rắn ấy nàng quả thật xinh xắn. Nếu không phải tận tai nghe, không thể nào đoán được nàng có thể nói chuyện bằng giọng điệu mềm mỏng như vậy.
Thiện Nhu thấy gã trố mắt nhìn mình thì mặt hơi đỏ, lời lẽ quay lại vẻ lạnh lùng, nói với vẻ không vui, „Xin Ðồng tiên sinh chờ bên ngoài, đợi tiểu nữ chải tóc rồi..."
Hạng Thiếu Long ngăn nàng lại, nói, „Cần gì phải chải chuốt, dáng vẻ Nhu cô nương giờ đây là xinh đẹp nhất."
Ðôi mắt đẹp của Thiện Nhu chớp chớp mấy lần, rồi vẫn lạnh lùng, „Ngài thật quái lạ, y phục tóc tai không chỉnh tề mà lại khen đẹp. Thôi được, xin mời vào đây, „
vừa bước qua khung cửa, định vào sảnh đường thì bỗng nhiên dừng lại, té ra Hạng Thiếu Long đưa tay ra cản, nếu nàng tiến tới trước hai thốn nữa thì bộ ngực đã đụng vào cánh tay rắn chắc của gã.
Thiện Nhu không hiểu vì sao gã cản mình, nhất thời quên hẳn chống cự, chỉ ngạc nhiên nhìn gã.
Bản thân Hạng Thiếu Long cũng không biết vì sao lại phóng túng với nàng đến thế, nhưng cũng biết nếu không có câu trả lời thì nữ thích khách xinh đẹp này sẽ không chịu tha cho mình. Thuận miệng nói, „Dù tại hạ nói thế nào, phải chăng cô nương cũng không bỏ ý định hành thích Ðiền Ðan?"
Thiện Nhu quả nhiên phân tâm, buồn rầu nói, „Ngài không phải là ta, làm sao hiểu được cảm nhận của ta? Lúc ấy Chi Chi vẫn còn nhỏ, ấn tượng không sâu, nhưng ta thì tận mắt thấy cha mẹ, anh chị và tất cả những người hầu trung thành yêu thương của ta, đều bị xích một hàng dài như chó lợn, bị đám cẩu tặc ấy áp giải về nước Tề, từ đó ta có một nguyện vọng là phải giết bằng được Triệu Mục và Ðiền Ðan."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Quả là chuyện thê thảm ở cõi nhân gian, nếu nàng có thể giết chết một trong hai người Triệu Mục và Ðiền Ðan, nàng sẽ chọn kẻ nào?"
Thiện Nhu chưa từng nghĩ qua vấn đề này, đôi mắt chớp chớp, lát sau rồi nói, „Ta sẽ giết Triệu Mục."
Hạng Thiếu Long thở phào, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi, „Chẳng phải Ðiền Ðan là kẻ thù số một của nàng sao?"
Thiện Nhu lộ vẻ bi phẫn, nghiên răng nói, „Nếu không phải Triệu Mục, gia tộc ta đâu có gặp phải thảm họa diệt môn này, đáng hận nhất là y dùng thân phận bạn bè để bán đứng chúng tôi, hành vi đê tiện, chỉ vì muốn lấy lòng Ðiền Ðan mà làm chuyện thương thiên hại lý."
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói, „Ðược thôi! Nếu nàng có thể hứa không có sự đồng ý của ta thì không được khinh cử vọng động, ta sẽ giúp nàng giết chết Triệu Mục, lại còn giúp tỷ muội đoàn viên. Nàng có chịu hứa không?"
Thiện Nhu cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt nghi hoặc, nhìn gã một lúc rồi nhìn thẳng vào gã, ánh mắt lạnh lùng, „Ngài chẳng có lý do gì giúp đỡ chúng tôi, lần trước ngay cả Triệu Chi chưa có sự đồng ý của ta, đưa ra điều kiện tỷ muội chúng tôi theo ngài mà vẫn không lay động được ngài, giờ đây tại sao thay đổi ý định, ngài không sợ sự nghiệp của ngài ở Hàm Ðan sẽ bị hủy hay sao?"
Hạng Thiếu Long cảm thấy khó mà trả lời, Thiện Nhu này vì gặp bất hạnh, đã lâu sống trong trạng thái phòng bị, tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng người khác. Còn mình nếu không đưa ra câu trả lời khiến cho nàng thỏa mãn, làm sao được nàng tin tưởng, từ đó có được sự hợp tác của nàng. Xem ra một cách duy nhất chính là tiết lộ thân phận của mình. Nhưng làm như thế sẽ đem lại kết quả gì, gã quả thực không thể biết được.
Ðang lúc suy nghĩ, một ngọn trủy thủ sắc bén đã kề ngay hông gã, thanh âm lạnh lẽo của Thiện Nhu vang lên trong tai gã, „Ngay cả một lời để lừa dối ngươi cũng không tìm ra hay sao? Ta đã từng nói với Chi Chi, ngươi chẳng qua thèm muốn nhan sắc của tỷ muội chúng ta, nên mới không lột trần thân phận chúng ta, giờ đây thì đã lộ ra mặt thật.
Hừ! Chi Chi lại còn biện hộ cho ngươi nữa."
Hạng Thiếu Long biết nàng vì chuyện báo thù mà có tâm lý khác với người, nhưng không ngờ nàng lại có thẻ rút đao ra, nhưng lúc này trực giác cho gã biết nàng sẽ để cho gã có cơ hội giãi bày. Lắc đầu rồi cười khổ, „Nếu nàng biết Triệu Mục làm chuyện thị phi trước mặt Triệu vương như thế nào, bảo rằng ta sẽ ảnh hưởng đến bang giao của Triệu Sở, khiến cho giờ đây ta đành phải nhàn rỗi, một lòng muốn rời khỏi nước Triệu, thì sẽ biết ta tuyệt đối có lý do giúp nàng đối phó Triệu Mục."
Thiện Nhu nhìn gã không chớp mắt rồi thu cây trủy thủ lại.
Lời này của Hạng Thiếu Long có cả thật lẫn giả, nhưng chuyện Hiếu Thành vương lạnh nhạt với Ðổng Khuông, Thiện Nhu đã sớm nghe được, nhưng không ngờ lại có liên quan đến Triệu Mục, nên cũng tin được quá nửa.
Thiện Nhu nhích về phía trước, suýt nữa ngực đụng phải tay Hạng Thiếu Long, nói vẻ chua chát, „Nếu ngài có thể giúp chúng ta giết chết Triệu Mục, Thiện Nhu chính là người của ngài rồi đó."
Hạng Thiếu Long cảm thấy có một sự kích thích không thể nào tả được. Giữa gã và mỹ nữ này không hề tồn tại vấn đề“Kinh Tuấn" như Triệu Chi, khiến gã có thể yên lòng hưởng thụ. Một lý do khác là bởi Thiện Nhu lúc thường ngày vừa lạnh lùng vừa dữ dằn, có dáng vẻ không chịu tuân phục, đột nhiên lại dùng tình cảm mềm mỏng để quyến rũ gã, thật là khiến người ta phải xao xuyến.
Nhưng nếu gã kìm nén không được, lập tức ăn nằm với nàng, nàng sẽ không coi gã ra gì.
Cố làm ra vẻ bình tĩnh nói, „Ðổng mỗ phải nói trước rằng, trừ phi Nhu cô nương cam tâm tình nguyện theo ta, nếu không ta tuyệt đối không chiếm tiện nghi của Nhu cô nương, nếu là một cuộc giao dịch thì có thể miễn đi, Ðổng Khuông ta há là kẻ đê tiện thừa nước đục thả câu?"
Thiện Nhu ngạc nhiên lắm, không hề nhích ra, ngược lại còn tự nhiên ép sát lên thêm nữa, Hạng Thiếu Long tuy cũng muốn tránh lắm, nhưng thiếu đi ý chí và định lực.
Nhất thời hai người đều có cảm giác kỳ lạ trong người, không ai muốn nhích ra hay thay đổi, Thiện Nhu nhíu mày nói, „Tại sao ngài quyết định cùng chúng tôi làm chuyện nguy hiểm này?"
Hạng Thiếu Long nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng với vẻ yêu thương, dịu dàng nói, „Chủ yếu vì ta thực sự thích hai người, cũng là vì bạn tốt của ta, y chính là phu tế của Thiện Lan, sau này khi các người gặp được Thiện Lan sẽ hiểu được tất cả, Có tiếng chân vang lên.
Hai người giật mình, Hạng Thiếu Long nhích ra, Thiện Nhu cũng bước ra phòng ngoài.
Hạng Thiếu Long bước theo Thiện Nhu, chỉ thấy Triệu Chi bưng mâm thức ăn còn bốc khói và bầu rượu, mỉm cười bước lên lầu.
Ba người ăn uống vui vẻ.
Triệu Chi đưa miếng bánh lên, mỉm cười nói, „Ðổng tiên sinh hãy thử tài nghệ của Triệu Chi, nhân lúc còn nóng hãy ăn cho ngon miệng."
Hạng Thiếu Long nhớ lại chưa kịp ăn cơm tối, vội vàng ngoạm miếng bánh vào miệng, không biết có phải vì đói bụng hay không mà thấy rất ngon, mồm khen không ngớt, nụ cười của Triệu Chi càng đẹp hơn.
Thiện Nhu ăn một miếng bánh rồi dừng lại, chờ Hạng Thiếu Long nuốt xong rồi mới hỏi bằng giọng ôn hòa, „Ðổng tiên sinh chắc đã có kế sách?"
Hạng Thiếu Long biết nếu không để lộ một chút thì Thiện Nhu chắc không chịu tin tưởng gã, bình tĩnh nói, „Triệu Mục đang định mưu phản, các vị có biết không?"
Hai thiếu nữ nhìn nhau.
Thiện Nhu nói, „Ngài làm sao biết được, chẳng phải vừa rồi đã nói Triệu Mục phải hãm hại ngài sao?"
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ muốn lừa con cọp cái này thật chẳng dễ chút nào, giả vờ ung dung nói, „Tình hình thật sự phức tạp vô cùng."
Rồi nhíu mày lặng lẽ không nói.
Hai thiếu nữ cảm thấy kỳ lạ, chưng hửng nhìn gã.
Ðiều Hạng Thiếu Long nghĩ trong lòng là có nên tiết lộ thân phận với bọn họ hay không, vừa có thể tránh phải giải thích nhiều, lại không xảy ra hiểu nhầm nữa.
Giờ đây tình thế rất rõ ràng, chỉ dựa vào mối quan hệ của Thiện Lan, thiếu nữ này sẽ không bán đứng bọn họ, huống chi hai nàng còn có tình ý với gã, Triệu Chi đồng thời lại yêu gã với hai thân phận.
Thiện Nhu vẫn hoài nghi nói, „Chắc ngài đang gạt chúng tôi, cho nên nhất thời không tìm ra được lời gì để nói cho xong?, Triệu Chi nói, „Nhu tỷ, Ðổng tiên sinh chẳng phải hạng người ấy đâu?"
Thiện Nhu nổi giận, „Muội hãy để y tự giải thích!“
Hạng Thiếu Long đã quyết định, nên cảm thấy thoải mái vô cùng, ngồi dựa ngửa trên ghế, xoa bụng nói, „Bánh của Chi cô nương quả thật là loại thức ăn ngon nhất trên đời."
Thiện Nhu tức giận nói, „Ðừng lảng tránh nữa, hãy mau trả lời câu hỏi của ta."
Hạng Thiếu Long dang tay chân ra, vừa lúc đụng phải đùi Thiện Nhu.
Thiện Nhu nhích ra, giận dữ nói, „Không trả lời ta sẽ giết ngươi."
Hạng Thiếu Long chỉ vào cổ mình nói, „Cô nương gác kiếm lên chỗ này của ta, ta mới nói sự thật."
Hai thiếu nữ nhìn nhau, không thể hiểu được, hành vi của người này quả thật khác người, khiến người ta không biết đường nào mà lần.
Hạng Thiếu Long nhân lúc hai thiếu nữ đang bất ngờ, trước tiên quay người lại, cúi xuống lột mặt nạ ra rồi đột nhiên ngồi lại, tỉnh bơ cầm một miếng bánh nhai ngấu nghiến.
Hai thiếu nữ lúc đầu không để ý vẫn chưa hiểu gì, khi nhìn kỹ lại mới hoảng hốt kêu thét lên.
Thiện Nhu lùi ra sau, rút thanh trủy thủ, quay về với dáng vẻ của một con báo cái.
Triệu Chi thì trố mắt, không tin nổi vào mình nữa.
Hạng Thiếu Long cúi người, chống tay lên bàn, từ tốn bưng chén rượu, nheo mắt nhìn hai thiếu nữ với vẻ đắc ý, nói, „Tại hạ quả thật trước giờ vẫn lừa hai vị cô nương, nhưng hãy tha thứ cho nỗi khổ của tại hạ."
Triệu Chi bình tĩnh trở lại, thay vào đó là bộ mặt đỏ ửng, cúi đầu e thẹn, giận dỗi nói, „Hạng Thiếu Long, chàng hại người ta thảm quá, Triệu Chi còn mặt mũi nào để gặp chàng nữa?"
Hạng Thiếu Long đương nhiên hiểu rõ ý nàng, cười nói, „Hãy yên tâm! Ta sẽ không ghen ty với Ðổng Khuông đau, huống hồ chi y vẫn chưa thực sự làm chuyện xấu gì với nàng kia mà!"
Triệu Chi vừa tức giận vừa thẹn mà không nói nên lời, nhưng trong lòng cũng đang mừng thầm.
Thiện Nhu đột nhiên cười phá lên, cất ngọn trủy thủ vào, ngồi xuống nói, „Ngài thật lợi hại, cả thành Hàm Ðan này đều bị ngài lừa bịp cả."
Hạng Thiếu Long mang mặt nạ lên, quay trở về với bộ mặt của Ðổng Khuông.
Thiện Nhu nói với Triệu Chi, „Dáng vẻ của y lúc này mới vừa mắt hơn một chút."
Hạng Thiếu Long cũng cười, chồm người ra phía trước nói, „Giờ đây không còn hoài nghi ta tại sao phải giết Triệu Mục nữa chứ! Nhưng tại hạ cảm thấy chém y một nhát thì quá dễ dàng cho y, cho nên phải bắt sống y về Hàm Dương nhận lấy hình phạt, hy vọng hai cô nương không phản đối."
Hai thiếu nữ đều ngạc nhiên nhìn gã.
Hạng Thiếu Long nói, „Thiện Lan đã bị người Tề đem tặng cho Lã Bất Vi, may mà Lã Bất Vi lại tặng cho tại hạ, nàng và hảo huynh đệ Ðằng Dực của ta vừa gặp đã yêu, đã kết thành phu phụ, rất thương yêu nhau!“ rồi quay sang Triệu Chi nói, „Người hôm nay liên tiếp đánh bại hai thủ hạ của Lý Viên chính là Ðằng Dực, giờ đây nàng đã hiểu vì sao y lấy tên là Long Thiện rồi chứ."
Thiện Nhu thì lẩm nhẩm câu“vừa gặp đã yêu , rõ ràng cảm thấy lời lẽ rất mới mẻ.
Triệu Chi hoang mang, cúi đầu nói, „Kinh Tuấn đang ở đâu?"
Hạng Thiếu Long cảm thấy có hy vọng giúp cho Kinh Tuấn, chân thành nói, „Chi cô nương phải chăng đã có thiện cảm với vị huynh đệ của tại hạ?"
Triệu Chi giật mình ngẩng đầu lên, sợ Hạng Thiếu Long hiểu nhầm nên vụt miệng nói, „Không! Người ta xem y là một đứa trẻ ham chơi thôi! Nhưng y đối xử rất tốt với người ta!“
Hạng Thiếu Long lòng chợt trầm xuống, cũng biết tình yêu không thể miễn cưỡng, Kinh Tuấn chỉ đành phải quên đi mối tình này mà thôi.
Thiện Nhu biết gã là Hạng Thiếu Long thì vui lắm, nhìn gã chăm chăm rồi nói, „Bước tiếp theo là làm gì đây?"
Hạng Thiếu Long kể toàn bộ tình hình cho hai thiếu nữ ấy nghe, rồi nói, „Ðiền Ðan và Triệu Mục hai người, chúng ta chỉ có thể chọn một, Nhu cô nương ban nãy vừa chọn Triệu Mục, chúng ta đã cùng mục tiêu, chỉ còn cách là ép Triệu Mục tạo phản, chúng ta mới có cơ hội bắt y rời khỏi Hàm Ðan."
Triệu Chi không còn e thẹn nữa, vui vẻ nói, „Tỷ muội chúng tôi có thể làm gì đây?"
Hạng Thiếu Long trong lòng chợt nảy ra một ý, nói ra chuyện Ðiền Trịnh rồi bảo, „Chi cô nương có thể thay thế tại hạ liên lạc với nàng, để cho nàng yên tâm, từ hôm nay trở đi nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm ta, ta sẽ sai Kinh Tuấn liên lạc với hai người."
Hai thiếu nữ nữ đều lộ vẻ thất vọng. Thiện Nhu nói, „Chưa ai từng gặp ta. Hay là ngài tìm cách sắp xếp ta ở bên cạnh để trợ giúp lẫn nhau."
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu nói, „Chuyện này có thể gây nên sự hoài nghi, hãy để ta suy nghĩ, được chăng?"
Thiện Nhu lạnh lùng nói, „Nếu trong hai ngày nữa mà không thấy ngài quay lại, ta sẽ giả làm phu nhân của ngài đến Hàm Ðan tìm ngài."
Hạng Thiếu Long thất thanh hỏi, „Cái gì?"
Thiện Nhu ngẩng đầu lên, giận dỗi nói, „Không nghe được thì thôi vậy!"
Triệu Chi nói với vẻ đáng thương, „Vậy người ta làm thế nào đây?"
Hạng Thiếu Long lúc này thấy hối hận thì đã muộn, cười khổ rồi đứng dậy, chỉ đành nhún vai rồi nói, „Hãy cho chút thời gian, tại hạ cần suy nghĩ cái đã?"
Triệu Chi ngạc nhiên hỏi, „Chàng định đi đâu?"
Ðến lượt Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Ðương nhiên là về nhà!"
/289
|