Vương Bảo Nhạc cố dằn nỗi kích động trong lòng xuống, lập tức đứng dậy nói lời cảm tạ. Trần Vũ Đồng mỉm cười kéo hắn ngồi xuống, sau đó trò chuyện thêm một hồi. Lát sau Vương Bảo Nhạc mới xin cáo từ, Trần Vũ Đồng tự mình tiễn hắn xuống lầu, cuối cùng còn mỉm cười mở lời.
- Bảo Nhạc sư đệ, sư huynh chờ mong đến ngày ngươi trở thành binh tử, điều kiện để trở thành binh tử chính là luyện chế ra được linh bảo cấp ba! Pháp Binh các hàng năm đều có cuộc thi thăng cấp trở thành binh tử, mong sư đệ cố gắng nhiều hơn!
Sau khi tiễn bước Vương Bảo Nhạc, Trần Vũ Đồng cầm lấy chén linh trà uống một ngụm, khóe môi khẽ nhếch, giống như đang rất vui vẻ. Không bao lâu sau, vị đại đội trưởng vừa đi tiễnVương Bảo Nhạc đã quay về, bước tới trước mặt Trần Vũ Đồng, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Trần Vũ Đồng liếc nhìn rồi thản nhiên mở miệng.
- Chu Bằng Hải, có phải ngươi cảm thấy ta thiên vị Vương Bảo Nhạc, người vừa mới đến thì đã lập tức giao quyền lợi có thể quản lý tất cả đại đội trưởng, để hắn trở thành người có quyền lực chỉ thua mỗi mình ta ở bộ viện quản không?
Trong lòng thanh niên áo lam run nhẹ, lập tức cúi đầu.
- Thuộc hạ không dám.
Nghe thanh niên áo lam nói thế, thần sắc Trần Vũ Đồng bình tĩnh, đứng dậy nhìn qua bên ngoài song cửa, thong thả mà rằng.
- Vương Bảo Nhạc là Chân Tức cảnh có linh căn tám tấc, lại lập nhiều công lớn cho đạo viện Phiêu Miểu, đừng thấy hắn vừa vào đảo Thượng Viện, thực ra có không ít đại nhân vật thường xuyên để ý đến hắn đấy.
- Người như thế, chẳng lẽ cả một đời chỉ là binh đồ hay sao? Lời ta nói khi nãy cũng chẳng phải khách sáo suông, hắn trở thành binh tử quả thật chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
- Còn ta cũng không thể nào chỉ là binh tử mãi được... Cho nên, ngươi cũng nên xem hắn như ta mà đối đãi!
Trần Vũ Đồng nói xong, lại nhìn về phía thanh niên áo lam nọ.
Thanh niên thở dồn, trong lòng còn rung động nhiều hơn, hắn nghe hiểu được ý tứ của Trần Vũ Đồng, những lời này ẩn ẩn lộ ra trong tương lai có lẽ Vương Bảo Nhạc sẽ thay Trần Vũ Đồng, trở thành người đứng đầu bộ viện quản!
Thế là hắn vội cung kính đáp lại, trong lòng hạ quyết tâm về sau sẽ sẽ làm thân với Vương Bảo Nhạc nhiều hơn, lại càng không thể đắc tội với hắn.
- Phần lớn người của bộ viện quản đều không quen biết Bảo Nhạc sư đệ. Hôm nay cũng đã muộn rồi, ngày mai ngươi nhớ phải thông báo cho tất cả mọi người biết đấy.
Trần Vũ Đồng nói đến đây thì nâng chén trà lên.
Thanh niên áo lam lập tức gật đầu, lúc hắn cung kính rời đi, nghĩ đến lời nói của Trần Vũ Đồng, trong lòng càng nhộn nhạo.
Về phần Trần Vũ Đồng thì nhìn bóng lưng thanh niên áo lam rời đi rồi mỉm cười, dù những lời hắn nói lúc trước đều không sai, nhưng cũng chưa phải toàn bộ.
- Nếu không phải bản thân Bảo Nhạc sư đệ được quá nhiều người chú ý thì sư tôn đã thu hắn làm học sinh thân truyền từ lâu rồi, ta và hắn chỉ vừa mới làm quen đây thôi nên không tiện nói rõ. Chẳng qua cứ như bây giờ cũng tốt, ân huệ đi đầu, Bảo Nhạc sư đệ là người ân oán phân minh, sẽ không quên những gì Lư sư thúc, sư tôn và ta đã làm cho hắn. Nay có nói hắn là nửa sư đệ của ta cũng không quá, ta không thiên vị hắn thì còn thiên vị ai đây?
Trần Vũ Đồng nheo mắt lại, nhớ đến những lời sư tôn từng nói, cùng với những gì mình biết về đạo quán Phiêu Miểu, trong mắt dần dần cũng có ánh sáng lóe lên.
- Lư sư thúc đã ngồi vững ở vị trí chưởng viện nơi đảo Hạ Viện, không ai có thể lay chuyển được, đây là căn cơ của nhất mạch bọn ta, tiếp theo chờ khi sư tổ trở thành phó tông chủ, một khi lão nhân gia thành công tấn chức, thì cũng là khi sư tôn chính thức trở thành đại trưởng lão của Pháp binh các. Khi đó, kẻ có thể tiến bước xa nhất trong thế hệ này của nhất mạch chúng ta cũng chỉ có ta và Bảo Nhạc sư đệ mà thôi.
- Bảo Nhạc sư đệ, ngươi phải cố gắng lên, hãy mau trở thành binh tử đi!
Trên mặt Trần Vũ Đồng lộ ra ý cười, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
Sư tôn của hắn chính là người đã nhìn trúng và tặng vòng tay trữ vật cho Vương Bảo Nhạc lúc ở đảo Hạ Viện, còn sư thúc của hắn đương nhiên chính là lão y sư ở đảo Hạ Viện.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc đã đi ra khỏi bộ viện quản rồi mà đầu óc vẫn còn mít đặc. Mặc dù hắn đã nhậm chức rồi, cũng khá hưng phấn lẫn kích động, nhưng chuyện này quá mức quỷ dị, hắn không tin chỉ vì quan hệ cá nhân mới thành lập không bao lâu của mình với Trần Vũ Đồng mà có thể khiến hắn cho mình hẳn chức đại đội trưởng đốc tra kia.
Vương Bảo Nhạc biết rõ nghĩ của thân phận này là gì.
- Đây có thể xem là nhân vật đứng thứ hai trong bộ viện quản mà!
Vương Bảo hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ trầm tư, hắn cũng không tin là do mình đột phá linh căn tám tấc nên có ưu đãi như thế. Chẳng qua hắn suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối gì, nhưng sau khi đi vài bước thì vb chợt dừng lại.
- Có một khả năng... Nếu như sư tôn của Trần Vũ Đồng chính là vị trưởng lão đã tặng vòng tay trữ vật và thẻ ngọc cho ta khi ở đảo Hạ Viện... Vậy thì giữa hai sư đồ bọn họ là một mạch... Mà chưởng viện lại đối xử khá tốt với ta...
Vương Bảo nghĩ tới đây thì trong đầu lập tức nhớ đến mấy câu chuyện trong tự truyện quan lớn, một chốc sau hắn đã có đoán được phần nào.
- Mạch hệ sao?
Vương Bảo Nhạc giật mình, trong lòng hắn, hai chữ này vẫn luôn rất đỗi cao thâm thần bí, lúc này sau khi ẩn ẩn nhìn ra được, dù hắn vẫn bán tín bán nghi nhưng cũng kích động không thôi.
Nhưng lại sợ đây là mình hiểu lầm, nên sau khi xoắn xuýt một hồi thì hắn cắn răng dứt khoát quyết định.
- Thây kệ, dù sao thì giờ ta cũng đã là đại đội trưởng đốc tra rồi!
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng buồn đi đoán già đoán non lý do Trần Vũ Đồng lại đề bạt mình nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vương Bảo Nhạc có một nguyên tắc, ấy chính là người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ luôn ghi nhớ, lão Vương nhà hắn đã nhiều lần dạy bảo điều này từ lúc hắn còn thơ bé.
Đồng thời trong tự truyện quan lớn cũng hay nhắc tới, vì thế quan niệm này đã cắm rễ sâu vào trong tiềm thức của Vương Bảo Nhạc tựa như cái tật nhớ dai thù vặt của hắn vậy, nó đã trở thành nguyên tắc của hắn.
Lúc này đây tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, nghĩ đến việc bản thân không chỉ được thăng lên làm binh đồ, lại còn trở thành nhân vật lớn của bộ viện quản, tự đáy lòng Vương Bảo Nhạc rất hân hoan vui mừng. Nhưng hắn cũng biết phần lớn người ở bộ viện quản còn chưa biết đến hắn, nhất là chức đại đội trưởng đốc tra của mình, nhưng nghĩ đến việc sau khi tin tức lan ra thì chẳng bao lâu sau, khắp bộ viện quản này không ai là không biết.
- Ta phải quý trọng khoảng thời gian yên tĩnh khi chưa nổi tiếng này mới được.
Lúc này đây trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng cảm khái, đúng kiểu cẩm y dạ hành (áo gấm đi đêm không ai thấy rõ, điều tốt đẹp chẳng ai hay). Trên đường trở về động phủ, lúc ngang qua cái chợ nhỏ ở sơn cốc gần tòa lầu các mà hắn đã ở tạm trước kia thì không khỏi dừng bước.
Bây giờ đã là hoàng hôn, chính là lúc trong chợ đông đúc nhất, tiếng người ồn ào nhộn nhịp, còn có hương thơm xông thẳng vào mũi, hắn bất giác thèm rõ dãi nhưng bản thân lại có chút rối rắm.
- Kệ đi, hiếm khi có được ngày vui vẻ như hôm nay, coi như tự thưởng cho mình vậy!
Nghĩ như thế, Vương Bảo Nhạc bất giác cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, mắt sáng rực, phi như bay phía chợ.
Không bao lâu sau, bên trong cái chợ đông đúc, Vương Bảo Nhạc ôm một hộp trứng kho, miệng nhồm nhoàm khoai tây chiên, mặt mày hớn hở vừa đi vừa ăn. Nhìn các sạp hàng nhỏ ở xung quanh, trông thấy không ít học sinh có bộ dạng chẳng khác gì mình, Vương Bảo Nhạc lại càng cảm thấy chợ này đúng là một nơi tuyệt vời.
Nơi đây không chỉ có đồ ăn ngon mà còn có rất nhiều nhu yếu phẩm cần thiết hằng ngày. Dù rằng giá hơi cao thật, nhưng lại tiết kiệm được thời gian đi đến thành Phiêu Miểu tìm kiếm của các học sinh, cho nên cũng xem như hợp lý.
Lúc này Vương Bảo Nhạc đang thỏa mãn hưởng thụ miếng trứng kho trong miệng, đang định rời đi thì hắn lại để ý thấy có một gian hàng bán đồ ăn vặt, lúc trước khi còn ở gần đây, mỗi lần đến đây hắn đều phải đi vào dạo một vòng.
Đặc biệt là khi Vương Bảo Nhạc nhìn thấy biển quảng cáo bên ngoài cửa hàng dán thông báo có món mới thì hai mắt của hắn phát sáng, bước vội vào trong. Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên sống ở đảo Thượng Viện đã bảy năm, nhưng đáng tiếc vẫn chỉ là một học sinh Chân Tức tầng một bình thường mà thôi. Trông thấy Vương Bảo Nhạc đi vào thì hắn ta lập tức nhiệt tình mời chào.
- Lão Lưu, gần đây buôn bán khá không. Món mới lần này cho ta một trăm bao nhé!
Vương Bảo Nhạc vừa vào thì đã vung tay tiêu tiền, mở miệng cũng cực kỳ hảo sảng.
Người chủ quán trung niên cũng mừng rơn, vì mỗi lần Vương Bảo Nhạc đến đây đều vô cùng hào phóng khiến cho hắn vô cùng vui mừng. Lúc này hắn vừa chuẩn bị đồ ăn vặt cho Vương Bảo Nhạc vừa cười nói.
- Vương sư huynh, đã lâu không gặp, lần này tặng thêm cho huynh ba bao!
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì hớn hở gật đầu. Suốt quãng thời gian ở đảo Thượng Viện này, dù hắn ít đi ra ngoài, nhưng thông qua linh võng hắn cũng biết rằng những học sinh bán hàng ở đây phần lớn đều có tư chất không cao, thi đỗ vào đào Thượng Viện phần lớn là nhờ may mắn, tu vi là Chân Tức cảnh, nhưng đa số bọn họ đột phá chỉ có linh căn một hai tấc.
Đối với bọn họ mà nói, đứng trước mặt người thường thì có vẻ như cao siêu lắm, nhưng ở nơi đảo Thượng Viện đầy ắp nhân tài này, họ lại thuộc giai cấp thấp kém nhất. Mà các tài liệu cần trong tu luyện đều rất đắt đỏ, bọn họ khó mà chịu nổi. Cho nên mới có cái chợ như vậy, bọn họ có thể kiếm tiền để duy trì cho việc tu luyện của bản thân.
Chỉ có điều nơi đây là chợ tự phát do những học sinh này lập nên, chứ không phải chính quy. Mặc dù có lập hồ sơ ở bộ viện quản nhưng những vật phẩm được cho phép lưu hành phần lớn đều là tài liệu cùng với đồ cần thiết để luyện khí.
Mà ở Pháp Binh các thì có quá nhiều người bán tài liệu, đã thế giá thành lại cao, nhất là Pháp Binh các còn tự bán cho học sinh của mình nữa. Bởi vậy việc buôn bán tài liệu này không được ưa chuộng bằng bán hàng ăn, thế là dần dà đám đệ tử nghèo bày sạp đều chuyển sang bán đồ ăn thức uống.
Đối với việc này, bộ viện quản vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ thi thoảng thu thuế và khống chế quy mô lẫn phạm vi của chợ, song vẫn không tránh khỏi bị Pháp Binh các cảnh cáo và chèn ép.
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đây thì cũng biết được khó khăn của đám người này. Thế nên hắn cười bảo.
- Cũng chỉ có lão Lưu ngươi là biết làm ăn. Mà thôi, cho ta ba thùng nước băng linh kia nữa đi!
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc nhìn quanh xem còn thứ đồ ăn vặt nào mà mình chưa được nếm nữa không.
Chủ quán trung niên nghe vậy càng thêm vui vẻ, nhanh chóng gói thức ăn lại cho Vương Bảo Nhạc. Chẳng mấy chốc đã xếp xong hơn trăm gói đồ ăn vặt cùng với ba thùng nước băng linh để trước mặt hắn.
Vương Bảo Nhạc hài lòng lắm, đang chuẩn bị lấy ra linh thạch để trả thì bỗng từ bên ngoài đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn cùng với những tiếng kêu cực kỳ hoảng hốt.
- bộ viện quản đến rồi!
- Chết tiệt, chẳng phải hôm qua họ vừa mới tới à, sao hôm nay lại còn đến nữa chứ!
Trong tiếng ồn ào huyên náo này, sắc mặt của vị chủ quán trung niên đang đứng cạnh Vương Bảo Nhạc cực kỳ khó coi. Vương Bảo Nhạc cũng nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn ra ngoài, lập tức thấy hơn mười học sinh mặc áo của bộ viện quản đi vào chợ dưới sự dẫn dắt của vài binh đồ. Những nơi họ đi qua dẫu chưa đến mức gà bay chó sủa thì cũng chẳng kém là bao, loạn hết cả lên.
Mà những học sinh của bộ viện quản tựa như hung thần ác sát, nghênh ngang đi tới, tùy ý đạp đổ tháo dỡ quầy hàng ở khắp nơi, khiến cho những chủ quán nơi đây đau khổ trong lòng nhưng cũng chẳng dám ngăn trở, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng và tranh thủ van lơn.
Nhìn thấy cảnh ấy, Vương Bảo Nhạc nhíu mày.
- Bảo Nhạc sư đệ, sư huynh chờ mong đến ngày ngươi trở thành binh tử, điều kiện để trở thành binh tử chính là luyện chế ra được linh bảo cấp ba! Pháp Binh các hàng năm đều có cuộc thi thăng cấp trở thành binh tử, mong sư đệ cố gắng nhiều hơn!
Sau khi tiễn bước Vương Bảo Nhạc, Trần Vũ Đồng cầm lấy chén linh trà uống một ngụm, khóe môi khẽ nhếch, giống như đang rất vui vẻ. Không bao lâu sau, vị đại đội trưởng vừa đi tiễnVương Bảo Nhạc đã quay về, bước tới trước mặt Trần Vũ Đồng, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Trần Vũ Đồng liếc nhìn rồi thản nhiên mở miệng.
- Chu Bằng Hải, có phải ngươi cảm thấy ta thiên vị Vương Bảo Nhạc, người vừa mới đến thì đã lập tức giao quyền lợi có thể quản lý tất cả đại đội trưởng, để hắn trở thành người có quyền lực chỉ thua mỗi mình ta ở bộ viện quản không?
Trong lòng thanh niên áo lam run nhẹ, lập tức cúi đầu.
- Thuộc hạ không dám.
Nghe thanh niên áo lam nói thế, thần sắc Trần Vũ Đồng bình tĩnh, đứng dậy nhìn qua bên ngoài song cửa, thong thả mà rằng.
- Vương Bảo Nhạc là Chân Tức cảnh có linh căn tám tấc, lại lập nhiều công lớn cho đạo viện Phiêu Miểu, đừng thấy hắn vừa vào đảo Thượng Viện, thực ra có không ít đại nhân vật thường xuyên để ý đến hắn đấy.
- Người như thế, chẳng lẽ cả một đời chỉ là binh đồ hay sao? Lời ta nói khi nãy cũng chẳng phải khách sáo suông, hắn trở thành binh tử quả thật chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
- Còn ta cũng không thể nào chỉ là binh tử mãi được... Cho nên, ngươi cũng nên xem hắn như ta mà đối đãi!
Trần Vũ Đồng nói xong, lại nhìn về phía thanh niên áo lam nọ.
Thanh niên thở dồn, trong lòng còn rung động nhiều hơn, hắn nghe hiểu được ý tứ của Trần Vũ Đồng, những lời này ẩn ẩn lộ ra trong tương lai có lẽ Vương Bảo Nhạc sẽ thay Trần Vũ Đồng, trở thành người đứng đầu bộ viện quản!
Thế là hắn vội cung kính đáp lại, trong lòng hạ quyết tâm về sau sẽ sẽ làm thân với Vương Bảo Nhạc nhiều hơn, lại càng không thể đắc tội với hắn.
- Phần lớn người của bộ viện quản đều không quen biết Bảo Nhạc sư đệ. Hôm nay cũng đã muộn rồi, ngày mai ngươi nhớ phải thông báo cho tất cả mọi người biết đấy.
Trần Vũ Đồng nói đến đây thì nâng chén trà lên.
Thanh niên áo lam lập tức gật đầu, lúc hắn cung kính rời đi, nghĩ đến lời nói của Trần Vũ Đồng, trong lòng càng nhộn nhạo.
Về phần Trần Vũ Đồng thì nhìn bóng lưng thanh niên áo lam rời đi rồi mỉm cười, dù những lời hắn nói lúc trước đều không sai, nhưng cũng chưa phải toàn bộ.
- Nếu không phải bản thân Bảo Nhạc sư đệ được quá nhiều người chú ý thì sư tôn đã thu hắn làm học sinh thân truyền từ lâu rồi, ta và hắn chỉ vừa mới làm quen đây thôi nên không tiện nói rõ. Chẳng qua cứ như bây giờ cũng tốt, ân huệ đi đầu, Bảo Nhạc sư đệ là người ân oán phân minh, sẽ không quên những gì Lư sư thúc, sư tôn và ta đã làm cho hắn. Nay có nói hắn là nửa sư đệ của ta cũng không quá, ta không thiên vị hắn thì còn thiên vị ai đây?
Trần Vũ Đồng nheo mắt lại, nhớ đến những lời sư tôn từng nói, cùng với những gì mình biết về đạo quán Phiêu Miểu, trong mắt dần dần cũng có ánh sáng lóe lên.
- Lư sư thúc đã ngồi vững ở vị trí chưởng viện nơi đảo Hạ Viện, không ai có thể lay chuyển được, đây là căn cơ của nhất mạch bọn ta, tiếp theo chờ khi sư tổ trở thành phó tông chủ, một khi lão nhân gia thành công tấn chức, thì cũng là khi sư tôn chính thức trở thành đại trưởng lão của Pháp binh các. Khi đó, kẻ có thể tiến bước xa nhất trong thế hệ này của nhất mạch chúng ta cũng chỉ có ta và Bảo Nhạc sư đệ mà thôi.
- Bảo Nhạc sư đệ, ngươi phải cố gắng lên, hãy mau trở thành binh tử đi!
Trên mặt Trần Vũ Đồng lộ ra ý cười, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
Sư tôn của hắn chính là người đã nhìn trúng và tặng vòng tay trữ vật cho Vương Bảo Nhạc lúc ở đảo Hạ Viện, còn sư thúc của hắn đương nhiên chính là lão y sư ở đảo Hạ Viện.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc đã đi ra khỏi bộ viện quản rồi mà đầu óc vẫn còn mít đặc. Mặc dù hắn đã nhậm chức rồi, cũng khá hưng phấn lẫn kích động, nhưng chuyện này quá mức quỷ dị, hắn không tin chỉ vì quan hệ cá nhân mới thành lập không bao lâu của mình với Trần Vũ Đồng mà có thể khiến hắn cho mình hẳn chức đại đội trưởng đốc tra kia.
Vương Bảo Nhạc biết rõ nghĩ của thân phận này là gì.
- Đây có thể xem là nhân vật đứng thứ hai trong bộ viện quản mà!
Vương Bảo hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ trầm tư, hắn cũng không tin là do mình đột phá linh căn tám tấc nên có ưu đãi như thế. Chẳng qua hắn suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có manh mối gì, nhưng sau khi đi vài bước thì vb chợt dừng lại.
- Có một khả năng... Nếu như sư tôn của Trần Vũ Đồng chính là vị trưởng lão đã tặng vòng tay trữ vật và thẻ ngọc cho ta khi ở đảo Hạ Viện... Vậy thì giữa hai sư đồ bọn họ là một mạch... Mà chưởng viện lại đối xử khá tốt với ta...
Vương Bảo nghĩ tới đây thì trong đầu lập tức nhớ đến mấy câu chuyện trong tự truyện quan lớn, một chốc sau hắn đã có đoán được phần nào.
- Mạch hệ sao?
Vương Bảo Nhạc giật mình, trong lòng hắn, hai chữ này vẫn luôn rất đỗi cao thâm thần bí, lúc này sau khi ẩn ẩn nhìn ra được, dù hắn vẫn bán tín bán nghi nhưng cũng kích động không thôi.
Nhưng lại sợ đây là mình hiểu lầm, nên sau khi xoắn xuýt một hồi thì hắn cắn răng dứt khoát quyết định.
- Thây kệ, dù sao thì giờ ta cũng đã là đại đội trưởng đốc tra rồi!
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng buồn đi đoán già đoán non lý do Trần Vũ Đồng lại đề bạt mình nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vương Bảo Nhạc có một nguyên tắc, ấy chính là người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ luôn ghi nhớ, lão Vương nhà hắn đã nhiều lần dạy bảo điều này từ lúc hắn còn thơ bé.
Đồng thời trong tự truyện quan lớn cũng hay nhắc tới, vì thế quan niệm này đã cắm rễ sâu vào trong tiềm thức của Vương Bảo Nhạc tựa như cái tật nhớ dai thù vặt của hắn vậy, nó đã trở thành nguyên tắc của hắn.
Lúc này đây tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, nghĩ đến việc bản thân không chỉ được thăng lên làm binh đồ, lại còn trở thành nhân vật lớn của bộ viện quản, tự đáy lòng Vương Bảo Nhạc rất hân hoan vui mừng. Nhưng hắn cũng biết phần lớn người ở bộ viện quản còn chưa biết đến hắn, nhất là chức đại đội trưởng đốc tra của mình, nhưng nghĩ đến việc sau khi tin tức lan ra thì chẳng bao lâu sau, khắp bộ viện quản này không ai là không biết.
- Ta phải quý trọng khoảng thời gian yên tĩnh khi chưa nổi tiếng này mới được.
Lúc này đây trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng cảm khái, đúng kiểu cẩm y dạ hành (áo gấm đi đêm không ai thấy rõ, điều tốt đẹp chẳng ai hay). Trên đường trở về động phủ, lúc ngang qua cái chợ nhỏ ở sơn cốc gần tòa lầu các mà hắn đã ở tạm trước kia thì không khỏi dừng bước.
Bây giờ đã là hoàng hôn, chính là lúc trong chợ đông đúc nhất, tiếng người ồn ào nhộn nhịp, còn có hương thơm xông thẳng vào mũi, hắn bất giác thèm rõ dãi nhưng bản thân lại có chút rối rắm.
- Kệ đi, hiếm khi có được ngày vui vẻ như hôm nay, coi như tự thưởng cho mình vậy!
Nghĩ như thế, Vương Bảo Nhạc bất giác cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, mắt sáng rực, phi như bay phía chợ.
Không bao lâu sau, bên trong cái chợ đông đúc, Vương Bảo Nhạc ôm một hộp trứng kho, miệng nhồm nhoàm khoai tây chiên, mặt mày hớn hở vừa đi vừa ăn. Nhìn các sạp hàng nhỏ ở xung quanh, trông thấy không ít học sinh có bộ dạng chẳng khác gì mình, Vương Bảo Nhạc lại càng cảm thấy chợ này đúng là một nơi tuyệt vời.
Nơi đây không chỉ có đồ ăn ngon mà còn có rất nhiều nhu yếu phẩm cần thiết hằng ngày. Dù rằng giá hơi cao thật, nhưng lại tiết kiệm được thời gian đi đến thành Phiêu Miểu tìm kiếm của các học sinh, cho nên cũng xem như hợp lý.
Lúc này Vương Bảo Nhạc đang thỏa mãn hưởng thụ miếng trứng kho trong miệng, đang định rời đi thì hắn lại để ý thấy có một gian hàng bán đồ ăn vặt, lúc trước khi còn ở gần đây, mỗi lần đến đây hắn đều phải đi vào dạo một vòng.
Đặc biệt là khi Vương Bảo Nhạc nhìn thấy biển quảng cáo bên ngoài cửa hàng dán thông báo có món mới thì hai mắt của hắn phát sáng, bước vội vào trong. Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên sống ở đảo Thượng Viện đã bảy năm, nhưng đáng tiếc vẫn chỉ là một học sinh Chân Tức tầng một bình thường mà thôi. Trông thấy Vương Bảo Nhạc đi vào thì hắn ta lập tức nhiệt tình mời chào.
- Lão Lưu, gần đây buôn bán khá không. Món mới lần này cho ta một trăm bao nhé!
Vương Bảo Nhạc vừa vào thì đã vung tay tiêu tiền, mở miệng cũng cực kỳ hảo sảng.
Người chủ quán trung niên cũng mừng rơn, vì mỗi lần Vương Bảo Nhạc đến đây đều vô cùng hào phóng khiến cho hắn vô cùng vui mừng. Lúc này hắn vừa chuẩn bị đồ ăn vặt cho Vương Bảo Nhạc vừa cười nói.
- Vương sư huynh, đã lâu không gặp, lần này tặng thêm cho huynh ba bao!
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì hớn hở gật đầu. Suốt quãng thời gian ở đảo Thượng Viện này, dù hắn ít đi ra ngoài, nhưng thông qua linh võng hắn cũng biết rằng những học sinh bán hàng ở đây phần lớn đều có tư chất không cao, thi đỗ vào đào Thượng Viện phần lớn là nhờ may mắn, tu vi là Chân Tức cảnh, nhưng đa số bọn họ đột phá chỉ có linh căn một hai tấc.
Đối với bọn họ mà nói, đứng trước mặt người thường thì có vẻ như cao siêu lắm, nhưng ở nơi đảo Thượng Viện đầy ắp nhân tài này, họ lại thuộc giai cấp thấp kém nhất. Mà các tài liệu cần trong tu luyện đều rất đắt đỏ, bọn họ khó mà chịu nổi. Cho nên mới có cái chợ như vậy, bọn họ có thể kiếm tiền để duy trì cho việc tu luyện của bản thân.
Chỉ có điều nơi đây là chợ tự phát do những học sinh này lập nên, chứ không phải chính quy. Mặc dù có lập hồ sơ ở bộ viện quản nhưng những vật phẩm được cho phép lưu hành phần lớn đều là tài liệu cùng với đồ cần thiết để luyện khí.
Mà ở Pháp Binh các thì có quá nhiều người bán tài liệu, đã thế giá thành lại cao, nhất là Pháp Binh các còn tự bán cho học sinh của mình nữa. Bởi vậy việc buôn bán tài liệu này không được ưa chuộng bằng bán hàng ăn, thế là dần dà đám đệ tử nghèo bày sạp đều chuyển sang bán đồ ăn thức uống.
Đối với việc này, bộ viện quản vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ thi thoảng thu thuế và khống chế quy mô lẫn phạm vi của chợ, song vẫn không tránh khỏi bị Pháp Binh các cảnh cáo và chèn ép.
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đây thì cũng biết được khó khăn của đám người này. Thế nên hắn cười bảo.
- Cũng chỉ có lão Lưu ngươi là biết làm ăn. Mà thôi, cho ta ba thùng nước băng linh kia nữa đi!
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc nhìn quanh xem còn thứ đồ ăn vặt nào mà mình chưa được nếm nữa không.
Chủ quán trung niên nghe vậy càng thêm vui vẻ, nhanh chóng gói thức ăn lại cho Vương Bảo Nhạc. Chẳng mấy chốc đã xếp xong hơn trăm gói đồ ăn vặt cùng với ba thùng nước băng linh để trước mặt hắn.
Vương Bảo Nhạc hài lòng lắm, đang chuẩn bị lấy ra linh thạch để trả thì bỗng từ bên ngoài đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn cùng với những tiếng kêu cực kỳ hoảng hốt.
- bộ viện quản đến rồi!
- Chết tiệt, chẳng phải hôm qua họ vừa mới tới à, sao hôm nay lại còn đến nữa chứ!
Trong tiếng ồn ào huyên náo này, sắc mặt của vị chủ quán trung niên đang đứng cạnh Vương Bảo Nhạc cực kỳ khó coi. Vương Bảo Nhạc cũng nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn ra ngoài, lập tức thấy hơn mười học sinh mặc áo của bộ viện quản đi vào chợ dưới sự dẫn dắt của vài binh đồ. Những nơi họ đi qua dẫu chưa đến mức gà bay chó sủa thì cũng chẳng kém là bao, loạn hết cả lên.
Mà những học sinh của bộ viện quản tựa như hung thần ác sát, nghênh ngang đi tới, tùy ý đạp đổ tháo dỡ quầy hàng ở khắp nơi, khiến cho những chủ quán nơi đây đau khổ trong lòng nhưng cũng chẳng dám ngăn trở, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng và tranh thủ van lơn.
Nhìn thấy cảnh ấy, Vương Bảo Nhạc nhíu mày.
/219
|