Thanh âm nọ vang lên, ông lão trông như quản giả đến đón Triệu Nhã Mộng hôm qua mỉm cười bước vào, sau đó mỉm cười gật đầu với Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm.
Sau lưng ông là hơn mười vị đại hán, mặt mày nghiêm túc dàn ra khắp cửa hàng, nhìn quanh với vẻ cảnh giác, khiến cho ông chủ của cửa hàng - người vốn có lai lịch không nhỏ cũng phải ghé mắt.
Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm không dám chậm trễ, dù sao đối phương cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lại là người trong gia tộc của Triệu Nhã Mộng, vậy nên lập tức bái kiến.
- Hai vị tuấn kiệt chớ có khách khí.
Ông lão ôn hòa cất lời, sau đó đảo qua người họ một cái, trong lòng thầm cân nhắc một phen. Ông cảm thấy tiểu thư nhà mình vốn thích độc lai độc vãng, nay có thể đi cùng với họ như thế thì ắt phải có lý do gì đó.
Sau khi nhìn Vương Bảo Nhạc một cái xong thì trọng điểm chú ý đều dồn hết lên Trác Nhất Phàm, càng nhìn càng thấy thích, nhất là trong ánh mắt còn mang theo vẻ khảo sát, khiến cho Trác Nhất Phàm căng thẳng, vội hỏi.
- Không biết tiền bối tìm bọn ta là vì chuyện gì?
Còn Vương Bảo Nhạc thì lần đầu tiên được gọi là tuấn kiệt, khiến cho hắn vừa thấy là lạ, sau khi nhìn thấy ánh mắt của ông lão thì ho một tiếng.
- Tiền bối, thật ra ta trừ việc đẹp trai, tu vi cao, tư chất tốt, phẩm đức tuyệt vời ra thì không có ưu điểm gì nữa, không gánh nổi hai chữ tuấn kiệt đâu.
Hắn vừa nói xong, ông lão đang đánh giá Trác Nhất Phàm cũng phải kinh ngạc quay lại nhìn hắn, sau đó vẻ mặt dần thay đổi, hồi lâu sau ông mới lắc đầu cười, giải thích lý do vì sao mình lại tới đây.
- Tiểu thư nhà ta có tính tự lập, nên đã giao ước với lão gia rằng khi ra ngoài học tập thì sẽ tự dựa vào bản thân mình, lão gia cũng muốn phái người thầm bảo vệ, nhưng tiểu thư có linh thể trời sinh, trừ phi là tu sĩ Kết Đan, bằng không cô vẫn có thể phát hiện ra...
- Lão gia cũng đã biết được chuyện xảy ra ở bồn địa Coron, vừa tức giận vừa vô cùng cảm kích hai vị, đây là chút tâm ý thể hiện lòng biết ơn, mong hai vị nhận cho.
Sau khi ông lão giải thích xong thì đưa cho Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm một tấm thẻ được làm từ linh thạch, bên trên có ấn ký riêng biệt để đề phòng hàng giả.
Tấm thẻ này vừa xuất hiện thì những người khách khác trong cửa hàng đều giật mình không thôi, thấp giọng bàn tán.
- Đây là... thẻ ngân linh!
- Ta từng nghe nói loại thẻ này rồi, khắp liên bang chỉ phát có mười tấm thẻ kim linh, cũng chỉ có chủ nhân của mười tấm thẻ này mới có quyền gửi thẻ ngân linh cho khách quý của mình, vừa đại biểu cho thân phận khách quý, lại có thể tiêu xài gần như không có hạn lượng!
Ngay cả ông chủ của cửa hàng cũng phải giật mình sau khi nhìn thấy thẻ ngân linh này.
- Khi hai vị ở trong đô thành, tất cả chi phí đều có thể dùng tấm thẻ này để thanh toán!
Ông lão nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người xung quanh thì mỉm cười, sau khi gật đầu ôm quyền với hai người Vương Bảo Nhạc xong thì khách khí rời đi.
Những đại hán xung quanh cũng đi theo ông lão, cửa hàng dần khôi phục vẻ náo nhiệt như trước, nhưng chuyện này khiến cho ông chủ cửa hàng vốn không để ý đến Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm lắm cũng phải tự mình đi ra, muốn tiếp đãi cả hai.
Vương Bảo Nhạc cầm thẻ trong tay, lại nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, thấy rõ vẻ giật mình và hâm mộ trong mắt họ thì trong lòng run lên. Hắn nhìn Trác Nhất Phàm, phát hiện Trác Nhất Phàm cũng đang ngu người nên thở dài.
- Nhất phàm, chắc là trong lòng ngươi không có áp lực gì, nhưng ta thì không được. Ngươi nói xem... Ta như thế có tính là được trai bao không? Aiz, xoắn quẩy quá, không ngờ Vương Bảo Nhạc ta lại có ngày được người ta bao nuôi thế này.
Vương Bảo Nhạc thở dài, lắc đầu cảm khái.
Trác Nhất Phàm nhìn thân hình tròn vo của Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái, sau đó ho khan thôi chứ không nói gì.
- Vương Bảo Nhạc ta vẫn luôn tự lực cánh sinh, tất cả đều dựa vào đôi bàn tay của mình làm nên, chưa từng nhờ vả ai, đây cũng chính là nguyên tắc của ta.
Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt nói, sau đó quay đầu nhìn chủ cửa hàng vừa đi tới, ném thẻ ngân linh trong tay qua.
- Những tài liệu mà ban nãy ta chọn ấy, trừ phi là hết hàng, còn không thì mua số lượng gấp mười nhé.
- Tính tiền bằng thẻ này nha!
Trác Nhất Phàm:...
Đám người xung quanh:...
Ông chủ cửa hàng:...
Một nén nhang sau, Vương Bảo Nhạc nhét đầy túi trữ vật và vòng tay trữ vật của mình, tâm trạng sung sướng nghênh ngang bước ra. Phía sau hắn, Trác Nhất Phàm vẻ mặt xoắn quẩy, dở khóc dở cười, nhưng vẫn kềm lòng không đặng mà dùng thẻ ngân linh để mua đan dược mình cần.
Sau khi quay về khách sạn của đạo viện, Vương Bảo Nhạc tháo mảnh vỡ của cây cọ kia ra ttrước. Hưng phấn kiểm tra hồi lâu, sau khi suy nghĩ thì không dung hợp với mặt nạ ngay, hắn thầm nghĩ có lẽ thứ này có thể dụ dỗ chị gái trong mặt nạ một phen...
Nhưng thân ở đô thành của liên bang, xuất phát từ tính cẩn thận nên Vương Bảo Nhạc cũng không định thử ngay, định bụng trở về đạo viện xong mới xem sao.
Trong những ngày sau, nhân quá trình chờ tuấn kiệt từ khắp các thế lực ở liên bang tập trung lại đô thành, để tiến hành tuyển chọn, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng ở không, bắt đầu tiến hành luyện lại và cải tiến mớ linh bảo của mình.
Thế thì cần tốn rất nhiều tài liệu, vậy nên các cửa hàng tài liệu trong đô thành đã thành nơi Vương Bảo Nhạc thường đến nhất, thậm chí tiếng tăm của hắn còn lan ra khắp các cửa hàng.
- Vương Bảo Nhạc ta chỉ dựa vào chính bản thân mình, cất bước trên con đường tu hành đầy chông gai này!
Mỗi lần nhìn đống linh bảo do mình chế tạo ra, Vương Bảo Nhạc đều sinh ra cảm giác vô cùng tự hào, mang theo vẻ thỏa mãn và niềm tin cực lớn, Vương Bảo Nhạc cũng dần hoàn thành công việc cải tiến linh bảo.
Chỉ riêng tự bạo châu thôi thì hắn đã một hơi luyện chế gần năm ngàn viên, còn cả đủ loại khôi lỗi, được hắn luyện ra chừng mấy trăm con, trong đó gần như lứa khôi lỗi chung đợt với Chu Kiên Cường đều được hắn cải tạo lại, từ pháp khí lên đến linh bảo cấp ba hoàn mỹ.
Vương Bảo Nhạc cũng không bỏ qua đám pháp khí kỳ lạ bị binh sa cải tạo kia, trong trận chiến với gốc đại thụ kia, đống này đã phát huy ra được tác dụng nhất định, khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy chũng vẫn khá hữu dụng. Vậy nên hắn thăng cấp hết đám phất trần dê gái, cây dù, đại ấn, phi kiếm địch ta bất phân, thậm chí là cả sợi dây thừng kia lên thành cấp ba hoàn mỹ.
Cuối cùng là vỏ kiếm, trong lúc tài liệu đầy đủ thế này, vỏ kiếm cũng thành công biến thành mức độ cấp ba hoàn mỹ, mặc dù đám muỗi bay ra vẫn chỉ có chín con, nhưng rõ ràng chúng nó đã to hơn một chút, mức độ hung tàn cũng tăng cao.
Thậm chí, vì đề cao uy lực của nó, sau khi cân nhắc xong thì Vương Bảo Nhạc còn lắp cả hạt châu do thanh trường thương trong quê hương linh tức biến thành lên đó.
Ngay khi lắp lên, vỏ kiếm rốt cuộc cũng xuất hiện con muỗi thứ mười. Con muỗi này màu xám, không giống bình thường, dường như ẩn chứa sức mạnh mà Vương Bảo Nhạc không biết được, tiếc rằng ở đây hắn không tiện thử, vậy nên đành gác lại để đó, định bụng sau này tìm cơ hội kiểm tra thử xem.
Ngoài ra còn có cái găng tay theo hắn đã lâu, nay cũng được hắn luyện chế lại, trở thành cấp ba hoàn mỹ. Trong hoàn cảnh tài liệu đủ đầy thế này, Vương Bảo Nhạc cũng cải tạo cả túi trữ vật luôn.
Có thể nói, gần như tất cả pháp bảo của hắn hiện nay đều là cấp ba, trong túi lại còn chứa rất nhiều tài liệu, cảm giác thỏa mãn cùng việc tạo nghệ luyện khí liên tục tăng cao khiến cho Vương Bảo Nhạc lần nào cũng có cảm giác không thể dừng lại.
- Ta rất thích cảm giác tất cả đều dựa vào sự cóo gắng của bản thân, từng bước hoàn thành này!
Vương Bảo Nhạc vừa tự hào, tự sướng cũng không quên chuyện ăn vặt. Trong đô thành liên bang này, gần như cái gì cũng có, đồ ăn vặt đương nhiên cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian này, dù Vương Bảo Nhạc nhét căng cả bụng thì cũng chỉ mới ăn được có một phần nhỏ xíu mà thôi...
Đối với hắn mà nói, đô thành liên bang này thật sự quá tuyệt vời, trong lúc lòng hắn lâng lâng cảm giác hạnh phúc vô bờ thì các tuấn kiệt kiêu tử của tất cả thế lực ở mọi nơi cũng đã tề tựu đông đủ.
Vậy nên cuộc tuyển chọn liên bang bách tử cũng chính thức tiến hành. Khác với những thí sinh đang vô cùng căng thẳng khác, Vương Bảo Nhạc không hề để ý đến cuộc tuyển chọn này, thậm chí hắn còn không thèm tìm hiểu chi tiết nữa.
Nhất là sau khi nghe Chu Đức Hỉ tướng quân xác nhận với mình rằng việc điều động nội bộ đã đâu vào đấy thì hắn lại càng phởn hơn. Chỉ có đến báo danh vào ngày đầu, sau đó lại quay về khách sạn tiếp tục ăn uống luyện bảo...
Cứ thế, trong lúc cuộc tuyển chọn này tiến hành rôm rả thì thời gian lại trôi qua. Mỗi ngày đều có vô số tin tức lan khắp liên bang, đưa tin về đợt tuyển chọn này, khiến cho vô số cái tên nổi lên, dần được người của toàn bộ liên bang chú ý.
Có đôi khi Vương Bảo Nhạc xem tin tức xong cũng thấy rục rịch lắm, nhưng nghĩ đến việc mình được điều động nội bộ thì hắn càng đắc ý hơn.
- Bọn họ có lợi hại cách ấy mấy thì cũng thua ta hết, ta đã được chọn sẵn rồi đây!
Trong lúc hớn hở, khi đợt tuyển chọn này tiến hành được một nửa thì Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo của đạo viện.
Đã tìm thấy gốc đại thụ kia... Nhưng đã bị giết chết!
Đồng thời, thông tin về việc thực vật biến dị cũng được đạo viện Phiêu Miểu thông báo cho toàn bộ liên bang, nhắc các thế lực phải hết sức đề phòng, chú ý xem trong phạm vi của mình có thực vật biến dị hay không.
Dù sao thì khác với động vật, cây cối sống lâu, nội tình lại sâu, nếu mà biến dị thì ắt sẽ thành họa lớn!
Sau lưng ông là hơn mười vị đại hán, mặt mày nghiêm túc dàn ra khắp cửa hàng, nhìn quanh với vẻ cảnh giác, khiến cho ông chủ của cửa hàng - người vốn có lai lịch không nhỏ cũng phải ghé mắt.
Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm không dám chậm trễ, dù sao đối phương cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lại là người trong gia tộc của Triệu Nhã Mộng, vậy nên lập tức bái kiến.
- Hai vị tuấn kiệt chớ có khách khí.
Ông lão ôn hòa cất lời, sau đó đảo qua người họ một cái, trong lòng thầm cân nhắc một phen. Ông cảm thấy tiểu thư nhà mình vốn thích độc lai độc vãng, nay có thể đi cùng với họ như thế thì ắt phải có lý do gì đó.
Sau khi nhìn Vương Bảo Nhạc một cái xong thì trọng điểm chú ý đều dồn hết lên Trác Nhất Phàm, càng nhìn càng thấy thích, nhất là trong ánh mắt còn mang theo vẻ khảo sát, khiến cho Trác Nhất Phàm căng thẳng, vội hỏi.
- Không biết tiền bối tìm bọn ta là vì chuyện gì?
Còn Vương Bảo Nhạc thì lần đầu tiên được gọi là tuấn kiệt, khiến cho hắn vừa thấy là lạ, sau khi nhìn thấy ánh mắt của ông lão thì ho một tiếng.
- Tiền bối, thật ra ta trừ việc đẹp trai, tu vi cao, tư chất tốt, phẩm đức tuyệt vời ra thì không có ưu điểm gì nữa, không gánh nổi hai chữ tuấn kiệt đâu.
Hắn vừa nói xong, ông lão đang đánh giá Trác Nhất Phàm cũng phải kinh ngạc quay lại nhìn hắn, sau đó vẻ mặt dần thay đổi, hồi lâu sau ông mới lắc đầu cười, giải thích lý do vì sao mình lại tới đây.
- Tiểu thư nhà ta có tính tự lập, nên đã giao ước với lão gia rằng khi ra ngoài học tập thì sẽ tự dựa vào bản thân mình, lão gia cũng muốn phái người thầm bảo vệ, nhưng tiểu thư có linh thể trời sinh, trừ phi là tu sĩ Kết Đan, bằng không cô vẫn có thể phát hiện ra...
- Lão gia cũng đã biết được chuyện xảy ra ở bồn địa Coron, vừa tức giận vừa vô cùng cảm kích hai vị, đây là chút tâm ý thể hiện lòng biết ơn, mong hai vị nhận cho.
Sau khi ông lão giải thích xong thì đưa cho Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm một tấm thẻ được làm từ linh thạch, bên trên có ấn ký riêng biệt để đề phòng hàng giả.
Tấm thẻ này vừa xuất hiện thì những người khách khác trong cửa hàng đều giật mình không thôi, thấp giọng bàn tán.
- Đây là... thẻ ngân linh!
- Ta từng nghe nói loại thẻ này rồi, khắp liên bang chỉ phát có mười tấm thẻ kim linh, cũng chỉ có chủ nhân của mười tấm thẻ này mới có quyền gửi thẻ ngân linh cho khách quý của mình, vừa đại biểu cho thân phận khách quý, lại có thể tiêu xài gần như không có hạn lượng!
Ngay cả ông chủ của cửa hàng cũng phải giật mình sau khi nhìn thấy thẻ ngân linh này.
- Khi hai vị ở trong đô thành, tất cả chi phí đều có thể dùng tấm thẻ này để thanh toán!
Ông lão nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người xung quanh thì mỉm cười, sau khi gật đầu ôm quyền với hai người Vương Bảo Nhạc xong thì khách khí rời đi.
Những đại hán xung quanh cũng đi theo ông lão, cửa hàng dần khôi phục vẻ náo nhiệt như trước, nhưng chuyện này khiến cho ông chủ cửa hàng vốn không để ý đến Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm lắm cũng phải tự mình đi ra, muốn tiếp đãi cả hai.
Vương Bảo Nhạc cầm thẻ trong tay, lại nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, thấy rõ vẻ giật mình và hâm mộ trong mắt họ thì trong lòng run lên. Hắn nhìn Trác Nhất Phàm, phát hiện Trác Nhất Phàm cũng đang ngu người nên thở dài.
- Nhất phàm, chắc là trong lòng ngươi không có áp lực gì, nhưng ta thì không được. Ngươi nói xem... Ta như thế có tính là được trai bao không? Aiz, xoắn quẩy quá, không ngờ Vương Bảo Nhạc ta lại có ngày được người ta bao nuôi thế này.
Vương Bảo Nhạc thở dài, lắc đầu cảm khái.
Trác Nhất Phàm nhìn thân hình tròn vo của Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái, sau đó ho khan thôi chứ không nói gì.
- Vương Bảo Nhạc ta vẫn luôn tự lực cánh sinh, tất cả đều dựa vào đôi bàn tay của mình làm nên, chưa từng nhờ vả ai, đây cũng chính là nguyên tắc của ta.
Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt nói, sau đó quay đầu nhìn chủ cửa hàng vừa đi tới, ném thẻ ngân linh trong tay qua.
- Những tài liệu mà ban nãy ta chọn ấy, trừ phi là hết hàng, còn không thì mua số lượng gấp mười nhé.
- Tính tiền bằng thẻ này nha!
Trác Nhất Phàm:...
Đám người xung quanh:...
Ông chủ cửa hàng:...
Một nén nhang sau, Vương Bảo Nhạc nhét đầy túi trữ vật và vòng tay trữ vật của mình, tâm trạng sung sướng nghênh ngang bước ra. Phía sau hắn, Trác Nhất Phàm vẻ mặt xoắn quẩy, dở khóc dở cười, nhưng vẫn kềm lòng không đặng mà dùng thẻ ngân linh để mua đan dược mình cần.
Sau khi quay về khách sạn của đạo viện, Vương Bảo Nhạc tháo mảnh vỡ của cây cọ kia ra ttrước. Hưng phấn kiểm tra hồi lâu, sau khi suy nghĩ thì không dung hợp với mặt nạ ngay, hắn thầm nghĩ có lẽ thứ này có thể dụ dỗ chị gái trong mặt nạ một phen...
Nhưng thân ở đô thành của liên bang, xuất phát từ tính cẩn thận nên Vương Bảo Nhạc cũng không định thử ngay, định bụng trở về đạo viện xong mới xem sao.
Trong những ngày sau, nhân quá trình chờ tuấn kiệt từ khắp các thế lực ở liên bang tập trung lại đô thành, để tiến hành tuyển chọn, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng ở không, bắt đầu tiến hành luyện lại và cải tiến mớ linh bảo của mình.
Thế thì cần tốn rất nhiều tài liệu, vậy nên các cửa hàng tài liệu trong đô thành đã thành nơi Vương Bảo Nhạc thường đến nhất, thậm chí tiếng tăm của hắn còn lan ra khắp các cửa hàng.
- Vương Bảo Nhạc ta chỉ dựa vào chính bản thân mình, cất bước trên con đường tu hành đầy chông gai này!
Mỗi lần nhìn đống linh bảo do mình chế tạo ra, Vương Bảo Nhạc đều sinh ra cảm giác vô cùng tự hào, mang theo vẻ thỏa mãn và niềm tin cực lớn, Vương Bảo Nhạc cũng dần hoàn thành công việc cải tiến linh bảo.
Chỉ riêng tự bạo châu thôi thì hắn đã một hơi luyện chế gần năm ngàn viên, còn cả đủ loại khôi lỗi, được hắn luyện ra chừng mấy trăm con, trong đó gần như lứa khôi lỗi chung đợt với Chu Kiên Cường đều được hắn cải tạo lại, từ pháp khí lên đến linh bảo cấp ba hoàn mỹ.
Vương Bảo Nhạc cũng không bỏ qua đám pháp khí kỳ lạ bị binh sa cải tạo kia, trong trận chiến với gốc đại thụ kia, đống này đã phát huy ra được tác dụng nhất định, khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy chũng vẫn khá hữu dụng. Vậy nên hắn thăng cấp hết đám phất trần dê gái, cây dù, đại ấn, phi kiếm địch ta bất phân, thậm chí là cả sợi dây thừng kia lên thành cấp ba hoàn mỹ.
Cuối cùng là vỏ kiếm, trong lúc tài liệu đầy đủ thế này, vỏ kiếm cũng thành công biến thành mức độ cấp ba hoàn mỹ, mặc dù đám muỗi bay ra vẫn chỉ có chín con, nhưng rõ ràng chúng nó đã to hơn một chút, mức độ hung tàn cũng tăng cao.
Thậm chí, vì đề cao uy lực của nó, sau khi cân nhắc xong thì Vương Bảo Nhạc còn lắp cả hạt châu do thanh trường thương trong quê hương linh tức biến thành lên đó.
Ngay khi lắp lên, vỏ kiếm rốt cuộc cũng xuất hiện con muỗi thứ mười. Con muỗi này màu xám, không giống bình thường, dường như ẩn chứa sức mạnh mà Vương Bảo Nhạc không biết được, tiếc rằng ở đây hắn không tiện thử, vậy nên đành gác lại để đó, định bụng sau này tìm cơ hội kiểm tra thử xem.
Ngoài ra còn có cái găng tay theo hắn đã lâu, nay cũng được hắn luyện chế lại, trở thành cấp ba hoàn mỹ. Trong hoàn cảnh tài liệu đủ đầy thế này, Vương Bảo Nhạc cũng cải tạo cả túi trữ vật luôn.
Có thể nói, gần như tất cả pháp bảo của hắn hiện nay đều là cấp ba, trong túi lại còn chứa rất nhiều tài liệu, cảm giác thỏa mãn cùng việc tạo nghệ luyện khí liên tục tăng cao khiến cho Vương Bảo Nhạc lần nào cũng có cảm giác không thể dừng lại.
- Ta rất thích cảm giác tất cả đều dựa vào sự cóo gắng của bản thân, từng bước hoàn thành này!
Vương Bảo Nhạc vừa tự hào, tự sướng cũng không quên chuyện ăn vặt. Trong đô thành liên bang này, gần như cái gì cũng có, đồ ăn vặt đương nhiên cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian này, dù Vương Bảo Nhạc nhét căng cả bụng thì cũng chỉ mới ăn được có một phần nhỏ xíu mà thôi...
Đối với hắn mà nói, đô thành liên bang này thật sự quá tuyệt vời, trong lúc lòng hắn lâng lâng cảm giác hạnh phúc vô bờ thì các tuấn kiệt kiêu tử của tất cả thế lực ở mọi nơi cũng đã tề tựu đông đủ.
Vậy nên cuộc tuyển chọn liên bang bách tử cũng chính thức tiến hành. Khác với những thí sinh đang vô cùng căng thẳng khác, Vương Bảo Nhạc không hề để ý đến cuộc tuyển chọn này, thậm chí hắn còn không thèm tìm hiểu chi tiết nữa.
Nhất là sau khi nghe Chu Đức Hỉ tướng quân xác nhận với mình rằng việc điều động nội bộ đã đâu vào đấy thì hắn lại càng phởn hơn. Chỉ có đến báo danh vào ngày đầu, sau đó lại quay về khách sạn tiếp tục ăn uống luyện bảo...
Cứ thế, trong lúc cuộc tuyển chọn này tiến hành rôm rả thì thời gian lại trôi qua. Mỗi ngày đều có vô số tin tức lan khắp liên bang, đưa tin về đợt tuyển chọn này, khiến cho vô số cái tên nổi lên, dần được người của toàn bộ liên bang chú ý.
Có đôi khi Vương Bảo Nhạc xem tin tức xong cũng thấy rục rịch lắm, nhưng nghĩ đến việc mình được điều động nội bộ thì hắn càng đắc ý hơn.
- Bọn họ có lợi hại cách ấy mấy thì cũng thua ta hết, ta đã được chọn sẵn rồi đây!
Trong lúc hớn hở, khi đợt tuyển chọn này tiến hành được một nửa thì Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo của đạo viện.
Đã tìm thấy gốc đại thụ kia... Nhưng đã bị giết chết!
Đồng thời, thông tin về việc thực vật biến dị cũng được đạo viện Phiêu Miểu thông báo cho toàn bộ liên bang, nhắc các thế lực phải hết sức đề phòng, chú ý xem trong phạm vi của mình có thực vật biến dị hay không.
Dù sao thì khác với động vật, cây cối sống lâu, nội tình lại sâu, nếu mà biến dị thì ắt sẽ thành họa lớn!
/219
|