Một đêm trôi qua.
Khi Vương Bảo Nhạc ngồi đó suy ngẫm xong xuôi đến tận bình minh thì hắn nhận được thông báo của chưởng viện, dặn dò hắn mau chuẩn bị sẵn sàng, bí cảnh của tứ đại đạo viện sẽ mở ra vào một tháng sau.
Thời gian chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới chỉ có một tháng.
- Trở thành Chân Tức!
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên vẻ kiên định, lập tức liên hệ với Tạ Hải Dương, không tiếc bỏ ra một cái giá cực lớn để đổi lấy đan dược và tài liệu luyện chế pháp khí.
Vương Bảo Nhạc nhất định phải nắm chắc cơ may lần này.
Trong khoảng thời gian này Tạ Hải Dương cũng bận tối mặt, dù là kỳ thi lúc trước hay bí cảnh vào tháng sau đều cực kỳ quan trọng, có rất nhiều người cần tiến hành giao dịch, mà ở trong đạo viện Phiêu Miễu này, tiếng tăm buôn bán của Tạ Hải Dương rất ổn. Nhưng dù bận cách mấy đi nữa, khi thấy Vương Bảo Nhạc truyền âm thì Tạ Hải Dương lập tức tỉnh táo ngay.
Một phần là vì kiểu mua bán hào phóng của Vương Bảo Nhạc, hai là trong lòng Tạ Hải Dương đang đầu tư cho tương lai, hắn cảm thấy Vương Bảo Nhạc nhất định có thể vào được đảo Thượng Viện, mình và hắn lại quen thân, vậy thì sau này mối làm ăn có thể kéo đến tận đảo Thượng Viện rồi.
Cho nên hắn bảo đảm chắc nịch là sẽ chuẩn bị được đầy đủ cho Vương Bảo Nhạc, thậm chí còn giảm giá nữa.
- Bạn học Vương Bảo Nhạc này, Tạ Hải Dương ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm đi, tối đa bảy ngày ta sẽ chuẩn bị đủ hết cho ngươi!
Sau khi nghe thấy lời bảo đảm của Tạ Hải Dương xong thì Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình. Phải biết rằng chẳng những số lượng đồ hắn muốn mua có nhiều mà cái nào cũng là hàng cao cấp, thế mà Tạ Hải Dương vẫn có thể làm được như thế, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải cảm khái, cảm thấy trong đạo viện có người như Tạ Hải Dương đúng là đỡ việc hẳn.
Cứ thế, trong lúc Vương Bảo Nhạc chờ đợi thì thời gian dần trôi qua, rốt cuộc danh sách top 1000 được tham gia bí cảnh của tứ đại đạo viện cũng được công bố trên linh võng.
Mặc dù với mọi người mà nói thì bảng danh sách này chẳng có nghĩa lý gì, nhưng khi được công bố thì vẫn có rất nhiều người lên xem xem liệu còn gì mới hay không. Nhưng mọi người nhanh chóng mở to hai mắt, hít sâu một hơi, có người thì thất thanh kêu to.
- Sao trong này không có tên của Vương Bảo Nhạc!!
- Ớ chuyện gì thế này!!
- Vương Bảo Nhạc toàn thắng năm trận, lại có chiến pháp vô cùng kinh người mà, sao lại không có hắn!!
Trong lúc vô số người không dám tin thì linh võng cũng sôi sục. Khi Liễu Đạo Bân nhìn thấy tin này cũng hết hồn, lập tức liên hệ với Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đang đả tọa nên không xem thông báo, sau khi nhận được truyền âm của Liễu Đạo Bân thì hắn ngẩn ra. Không chờ hắn kịp mở linh võng lên thì đã nhận được vô số tin truyền âm, tất cả đều nói cho hắn biết là tên của hắn không có trong danh sách!
- Không thể nào!!
Vương Bảo Nhạc thật sự không dám tin, tim đập dồn dập. Hắn lập tức mở linh võng lên xem, hồi lâu sau sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trên bảng danh sách kia thật sự không có tên hắn!
Ngay khi việc này tạo nên oanh động cực lớn thì bộ viện kỷ của đạo viện lại đưa ra thông báo đầu tiên.
Thông báo này nói rõ việc tại sao lại không có tên Vương Bảo Nhạc.
“Trải qua điều tra, trong trận chiến đầu tiên với Ngô Hải Sâm thì Vương Bảo Nhạc đã lợi dụng chức quyền để cấu kết với Ngô Hải Sâm, để hắn nhận thua, vi phạm quy định của đạo viện, cho nên hủy bỏ tư cách!”
Một câu vô cùng đơn giản, không hề giải thích gì nhiều, tựa như chẳng thèm che giấu làm gì, nhưng có một đoạn clip được đưa lên, trong clip đó thì người học sinh tên Ngô Hải Sâm kia vu khống Vương Bảo Nhạc, thừa nhận mình bị Vương Bảo Nhạc yêu cầu và uy hiếp cho nên mới nhận thua.
Clip này được đưa lên, mặc dù cũng có vài người tin là thật, nhưng gần như phần lớn đều cảm thấy vô cùng nực cười.
- Láo lếu!
- Đây nhất định là clip giả!
- Phó chưởng viện Cao Toàn có thù với học thủ Vương Bảo Nhạc, đây nhất định là do hắn ta làm!
- Không công bằng!
Sau khi nhìn thấy mọi thứ, Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận, hô hấp dồn dập, gân xanh nổi lên, trong mắt bưng lên lửa giận. Hắn vốn định lấy nhẫn truyền âm ra gọi cho chưởng viện, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
- Không thể xúc động được, phải tỉnh táo...
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, chuyện này hắn tức thì tức, nhưng cũng không hề lo lắng tư cách tham gia của mình sẽ bị hủy thật, bởi vì lời giải thích của bộ viện kỷ căn bản không có căn cứ.
Điều hắn cần quan tâm bây giờ chính là kẻ gây ra vụ này là ai, hắn quen đọc tự truyện quan lớn sao có thể không nhìn ra điểm quỷ dị của việc này!
- Lâm Thiên Hạo à? Cao Toàn? Hay là chưởng viện đây?
Vương Bảo Nhạc nhíu mày suy nghĩ, hắn tắt nhẫn truyền âm, ánh mắt lóe lên, chỉ im lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, đỉnh Chưởng Viện lại ra thông báo mới, tuyên bố Vương Bảo Nhạc không hề vi phạm cho nên khôi phục tư cách tham gia bí cảnh!
Còn nghiêm túc phê bình những người phụ trách bộ viện kỷ với từ ngữ vô cùng nặng nề.
Xử lý và phê bình cực nhanh khiến cho vô số học sinh trong đạo viện hoan hô, ngay cả trên linh võng cũng hệt như thế. Sự kiện vốn khiến cho rất nhiều người tức giận và đặt nghi vấn lập tức được giải quyết, thậm chí còn đề cao hình tượng uy quyền của chưởn viện.
- Chưởng viện uy vũ!!
- Ha ha, đây mới là đạo viện Phiêu Miễu trong lòng ta!
- Công lý ở ngay trước mắt chúng ta!
Đám người Liễu Đạo Bân cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Vương Bảo Nhạc là vẫn sa sầm mặt mày, cúi đầu nhìn nhẫn truyền âm. Khi thông báo thứ hai được phát ra thì hắn đã nhận được tin tức của chưởng viện, bên trong có một cái tên.
- Cao Toàn!
Lửa giận trong mắt Vương Bảo Nhạc ngày càng dữ dội hơn, dù chuyện này đã được giải quyết, nhưng việc bị người ta lợi dụng thế này khiến hắn cảm nhận được nguy cơ cực lớn.
- Lâm Thiên Hạo đã bị đuổi, khả năng là hắn làm rất thấp, bởi vì chẳng có nghĩa lý gì, chẳng qua chỉ là để mình bực bội tí thôi, còn chưởng viện... Ông ta cũng không cần lôi mình ra để tạo uy tín, vậy thì khả năng chuyện này do Cao Toàn gây ra là rất lớn!
- Hay cho tên Cao Toàn kia, muốn dùng chuyện này chọc tức ta, lại tạo cơ hội lập uy cho chưởng viện, e rằng hắn ta còn có mục đích nào khác. Nhưng dù sao đi nữa, việc hắn ta ba lần bảy lượt có ác ý với ta cũng đủ đáng ghét rồi!
Vương Bảo Nhạc nện một quyền xuống đất, sau khi điều chỉnh hô hấp thì hắn thu nắm đấm lại.
- Lần đầu tiên là phán ta gian lận, muốn khai trừ ta, ta nhịn. Lần thứ hai gửi tin giả, muốn đẩy ta vào chỗ chết, nhưng hắn là phó chưởng viện nên ta chỉ có thể nhịn, nhưng quá tam ba bận!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy trong lòng nghẹn cơn tức, vô cùng khó chịu, không sao xả ra được.
Thực ra cũng có rất nhiều người trong đạo viện nhìn ra được mánh khóe, nhưng việc không liên quan đến mình nên bọn họ chẳng nhiều lời làm gì. Dù sao thì những người nhìn ra được vụ này đều có chút tâm cơ, sẽ không vô duyên vô cớ đi phô ra làm gì cho mang họa.
Lúc này trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng bực bội, nếu như với tính của hắn thì bình thường đã ra tay từ đời nào rồi. Nhưng sau vụ rừng mưa Trì Vân thì hắn cũng nhìn ra được vài điều, biết rõ tu vi của hắn ta là Chân Tức.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình căn bản không thể đánh lại Chân Tức, lúc này lại càng bực hơn. Hắn ngẩng đầu lên, lấy cái mặt nạ thần bí ra trực tiếp cầm lấy nó bước vào trong mộng cảnh.
Ở trong thế giới băng tuyết kia, trong lòng Vương Bảo Nhạc nghẹn lửa giận, nên hắn mới nói với cái mặt nạ.
- Chị ơi, có Chân Tức cảnh bắt nạt em, chị có cách gì khiến cho em lập tức biến thành Chân Tức cảnh được không?
Mặt nạ lóe sáng, cho ngay đáp án.
“Không có!”
Vương Bảo Nhạc cũng không tức giận, vội hỏi tiếp.
- Vậy có cách gì để Cổ Võ thắng được Chân Tức không?
“Không có!”
Đáp án trên mặt nạ không hề thay đổi, sau khi thấy xong thì Vương Bảo Nhạc không khỏi xị mặt, lắc đầu đè cơn bực bội kia xuống, định nhịn tiếp, chờ đến khi mình thành Chân Tức xong thì lại nghĩ cách đối phó với Cao Toàn xong.
Nhưng trong lúc hắn định từ bỏ và rời khỏi mộng cảnh thì đột nhiên chiếc mặt nạ thần bí kia lóe lên vài cái, nếu như bên trong thật sự có chị gái nào như suy đoán của Vương Bảo Nhạc thì mấy cái lóe này giống như đang chớp mắt đầy giảo hoạt, như thể đã tìm được cơ hội đùa dai gì đó...
Thế là trên mặt nạ nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ, như sợ Vương Bảo Nhạc không nhìn thấy nên nó còn đánh ra một tia sét để nhắc Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đang bực mình bị sét đánh một cái thì giật mình hoảng sợ, vừa cúi đầu xuống thì lập tức nhìn thấy chữ viết ở trên đó. Hắn lập tức dừng bước, hai mắt mở to, lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Cổ Võ cũng như luyện thể, mà cực hạn luyện thể của thân thể con người gọi là kim thân, nếu như ngươi có thể đạt đến kim thân thì có thể đánh một trận với Chân Tức!”
Dường như sợ không đủ sức hấp dẫn nên cái mặt nạ kia lại nhanh chóng xuất hiện thêm một dòng chữ.
“Hơn nữa, nếu như ngươi dùng kim thân để trở thành Chân Tức thì sẽ có được chỗ tốt không tưởng!!”
Khi Vương Bảo Nhạc ngồi đó suy ngẫm xong xuôi đến tận bình minh thì hắn nhận được thông báo của chưởng viện, dặn dò hắn mau chuẩn bị sẵn sàng, bí cảnh của tứ đại đạo viện sẽ mở ra vào một tháng sau.
Thời gian chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới chỉ có một tháng.
- Trở thành Chân Tức!
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên vẻ kiên định, lập tức liên hệ với Tạ Hải Dương, không tiếc bỏ ra một cái giá cực lớn để đổi lấy đan dược và tài liệu luyện chế pháp khí.
Vương Bảo Nhạc nhất định phải nắm chắc cơ may lần này.
Trong khoảng thời gian này Tạ Hải Dương cũng bận tối mặt, dù là kỳ thi lúc trước hay bí cảnh vào tháng sau đều cực kỳ quan trọng, có rất nhiều người cần tiến hành giao dịch, mà ở trong đạo viện Phiêu Miễu này, tiếng tăm buôn bán của Tạ Hải Dương rất ổn. Nhưng dù bận cách mấy đi nữa, khi thấy Vương Bảo Nhạc truyền âm thì Tạ Hải Dương lập tức tỉnh táo ngay.
Một phần là vì kiểu mua bán hào phóng của Vương Bảo Nhạc, hai là trong lòng Tạ Hải Dương đang đầu tư cho tương lai, hắn cảm thấy Vương Bảo Nhạc nhất định có thể vào được đảo Thượng Viện, mình và hắn lại quen thân, vậy thì sau này mối làm ăn có thể kéo đến tận đảo Thượng Viện rồi.
Cho nên hắn bảo đảm chắc nịch là sẽ chuẩn bị được đầy đủ cho Vương Bảo Nhạc, thậm chí còn giảm giá nữa.
- Bạn học Vương Bảo Nhạc này, Tạ Hải Dương ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm đi, tối đa bảy ngày ta sẽ chuẩn bị đủ hết cho ngươi!
Sau khi nghe thấy lời bảo đảm của Tạ Hải Dương xong thì Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình. Phải biết rằng chẳng những số lượng đồ hắn muốn mua có nhiều mà cái nào cũng là hàng cao cấp, thế mà Tạ Hải Dương vẫn có thể làm được như thế, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải cảm khái, cảm thấy trong đạo viện có người như Tạ Hải Dương đúng là đỡ việc hẳn.
Cứ thế, trong lúc Vương Bảo Nhạc chờ đợi thì thời gian dần trôi qua, rốt cuộc danh sách top 1000 được tham gia bí cảnh của tứ đại đạo viện cũng được công bố trên linh võng.
Mặc dù với mọi người mà nói thì bảng danh sách này chẳng có nghĩa lý gì, nhưng khi được công bố thì vẫn có rất nhiều người lên xem xem liệu còn gì mới hay không. Nhưng mọi người nhanh chóng mở to hai mắt, hít sâu một hơi, có người thì thất thanh kêu to.
- Sao trong này không có tên của Vương Bảo Nhạc!!
- Ớ chuyện gì thế này!!
- Vương Bảo Nhạc toàn thắng năm trận, lại có chiến pháp vô cùng kinh người mà, sao lại không có hắn!!
Trong lúc vô số người không dám tin thì linh võng cũng sôi sục. Khi Liễu Đạo Bân nhìn thấy tin này cũng hết hồn, lập tức liên hệ với Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đang đả tọa nên không xem thông báo, sau khi nhận được truyền âm của Liễu Đạo Bân thì hắn ngẩn ra. Không chờ hắn kịp mở linh võng lên thì đã nhận được vô số tin truyền âm, tất cả đều nói cho hắn biết là tên của hắn không có trong danh sách!
- Không thể nào!!
Vương Bảo Nhạc thật sự không dám tin, tim đập dồn dập. Hắn lập tức mở linh võng lên xem, hồi lâu sau sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trên bảng danh sách kia thật sự không có tên hắn!
Ngay khi việc này tạo nên oanh động cực lớn thì bộ viện kỷ của đạo viện lại đưa ra thông báo đầu tiên.
Thông báo này nói rõ việc tại sao lại không có tên Vương Bảo Nhạc.
“Trải qua điều tra, trong trận chiến đầu tiên với Ngô Hải Sâm thì Vương Bảo Nhạc đã lợi dụng chức quyền để cấu kết với Ngô Hải Sâm, để hắn nhận thua, vi phạm quy định của đạo viện, cho nên hủy bỏ tư cách!”
Một câu vô cùng đơn giản, không hề giải thích gì nhiều, tựa như chẳng thèm che giấu làm gì, nhưng có một đoạn clip được đưa lên, trong clip đó thì người học sinh tên Ngô Hải Sâm kia vu khống Vương Bảo Nhạc, thừa nhận mình bị Vương Bảo Nhạc yêu cầu và uy hiếp cho nên mới nhận thua.
Clip này được đưa lên, mặc dù cũng có vài người tin là thật, nhưng gần như phần lớn đều cảm thấy vô cùng nực cười.
- Láo lếu!
- Đây nhất định là clip giả!
- Phó chưởng viện Cao Toàn có thù với học thủ Vương Bảo Nhạc, đây nhất định là do hắn ta làm!
- Không công bằng!
Sau khi nhìn thấy mọi thứ, Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận, hô hấp dồn dập, gân xanh nổi lên, trong mắt bưng lên lửa giận. Hắn vốn định lấy nhẫn truyền âm ra gọi cho chưởng viện, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
- Không thể xúc động được, phải tỉnh táo...
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, chuyện này hắn tức thì tức, nhưng cũng không hề lo lắng tư cách tham gia của mình sẽ bị hủy thật, bởi vì lời giải thích của bộ viện kỷ căn bản không có căn cứ.
Điều hắn cần quan tâm bây giờ chính là kẻ gây ra vụ này là ai, hắn quen đọc tự truyện quan lớn sao có thể không nhìn ra điểm quỷ dị của việc này!
- Lâm Thiên Hạo à? Cao Toàn? Hay là chưởng viện đây?
Vương Bảo Nhạc nhíu mày suy nghĩ, hắn tắt nhẫn truyền âm, ánh mắt lóe lên, chỉ im lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, đỉnh Chưởng Viện lại ra thông báo mới, tuyên bố Vương Bảo Nhạc không hề vi phạm cho nên khôi phục tư cách tham gia bí cảnh!
Còn nghiêm túc phê bình những người phụ trách bộ viện kỷ với từ ngữ vô cùng nặng nề.
Xử lý và phê bình cực nhanh khiến cho vô số học sinh trong đạo viện hoan hô, ngay cả trên linh võng cũng hệt như thế. Sự kiện vốn khiến cho rất nhiều người tức giận và đặt nghi vấn lập tức được giải quyết, thậm chí còn đề cao hình tượng uy quyền của chưởn viện.
- Chưởng viện uy vũ!!
- Ha ha, đây mới là đạo viện Phiêu Miễu trong lòng ta!
- Công lý ở ngay trước mắt chúng ta!
Đám người Liễu Đạo Bân cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Vương Bảo Nhạc là vẫn sa sầm mặt mày, cúi đầu nhìn nhẫn truyền âm. Khi thông báo thứ hai được phát ra thì hắn đã nhận được tin tức của chưởng viện, bên trong có một cái tên.
- Cao Toàn!
Lửa giận trong mắt Vương Bảo Nhạc ngày càng dữ dội hơn, dù chuyện này đã được giải quyết, nhưng việc bị người ta lợi dụng thế này khiến hắn cảm nhận được nguy cơ cực lớn.
- Lâm Thiên Hạo đã bị đuổi, khả năng là hắn làm rất thấp, bởi vì chẳng có nghĩa lý gì, chẳng qua chỉ là để mình bực bội tí thôi, còn chưởng viện... Ông ta cũng không cần lôi mình ra để tạo uy tín, vậy thì khả năng chuyện này do Cao Toàn gây ra là rất lớn!
- Hay cho tên Cao Toàn kia, muốn dùng chuyện này chọc tức ta, lại tạo cơ hội lập uy cho chưởng viện, e rằng hắn ta còn có mục đích nào khác. Nhưng dù sao đi nữa, việc hắn ta ba lần bảy lượt có ác ý với ta cũng đủ đáng ghét rồi!
Vương Bảo Nhạc nện một quyền xuống đất, sau khi điều chỉnh hô hấp thì hắn thu nắm đấm lại.
- Lần đầu tiên là phán ta gian lận, muốn khai trừ ta, ta nhịn. Lần thứ hai gửi tin giả, muốn đẩy ta vào chỗ chết, nhưng hắn là phó chưởng viện nên ta chỉ có thể nhịn, nhưng quá tam ba bận!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy trong lòng nghẹn cơn tức, vô cùng khó chịu, không sao xả ra được.
Thực ra cũng có rất nhiều người trong đạo viện nhìn ra được mánh khóe, nhưng việc không liên quan đến mình nên bọn họ chẳng nhiều lời làm gì. Dù sao thì những người nhìn ra được vụ này đều có chút tâm cơ, sẽ không vô duyên vô cớ đi phô ra làm gì cho mang họa.
Lúc này trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng bực bội, nếu như với tính của hắn thì bình thường đã ra tay từ đời nào rồi. Nhưng sau vụ rừng mưa Trì Vân thì hắn cũng nhìn ra được vài điều, biết rõ tu vi của hắn ta là Chân Tức.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình căn bản không thể đánh lại Chân Tức, lúc này lại càng bực hơn. Hắn ngẩng đầu lên, lấy cái mặt nạ thần bí ra trực tiếp cầm lấy nó bước vào trong mộng cảnh.
Ở trong thế giới băng tuyết kia, trong lòng Vương Bảo Nhạc nghẹn lửa giận, nên hắn mới nói với cái mặt nạ.
- Chị ơi, có Chân Tức cảnh bắt nạt em, chị có cách gì khiến cho em lập tức biến thành Chân Tức cảnh được không?
Mặt nạ lóe sáng, cho ngay đáp án.
“Không có!”
Vương Bảo Nhạc cũng không tức giận, vội hỏi tiếp.
- Vậy có cách gì để Cổ Võ thắng được Chân Tức không?
“Không có!”
Đáp án trên mặt nạ không hề thay đổi, sau khi thấy xong thì Vương Bảo Nhạc không khỏi xị mặt, lắc đầu đè cơn bực bội kia xuống, định nhịn tiếp, chờ đến khi mình thành Chân Tức xong thì lại nghĩ cách đối phó với Cao Toàn xong.
Nhưng trong lúc hắn định từ bỏ và rời khỏi mộng cảnh thì đột nhiên chiếc mặt nạ thần bí kia lóe lên vài cái, nếu như bên trong thật sự có chị gái nào như suy đoán của Vương Bảo Nhạc thì mấy cái lóe này giống như đang chớp mắt đầy giảo hoạt, như thể đã tìm được cơ hội đùa dai gì đó...
Thế là trên mặt nạ nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ, như sợ Vương Bảo Nhạc không nhìn thấy nên nó còn đánh ra một tia sét để nhắc Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đang bực mình bị sét đánh một cái thì giật mình hoảng sợ, vừa cúi đầu xuống thì lập tức nhìn thấy chữ viết ở trên đó. Hắn lập tức dừng bước, hai mắt mở to, lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Cổ Võ cũng như luyện thể, mà cực hạn luyện thể của thân thể con người gọi là kim thân, nếu như ngươi có thể đạt đến kim thân thì có thể đánh một trận với Chân Tức!”
Dường như sợ không đủ sức hấp dẫn nên cái mặt nạ kia lại nhanh chóng xuất hiện thêm một dòng chữ.
“Hơn nữa, nếu như ngươi dùng kim thân để trở thành Chân Tức thì sẽ có được chỗ tốt không tưởng!!”
/219
|