Chương 27: ĐÃ BIẾT
Sáng hôm sau
Minh Hân đi tới trường chung với Khánh Anh
"Khánh Anh. Anh mua dùm em chai nước đi"
"Ừ. Đợi anh xíu"
Cô ngồi xuống bàn piano, lượm cuốn tập nhạc để trên bàn. Sau đó mở ra, cầm tờ giấy nhạc lên, rờ rờ mặt sau. Cảm thấy có tay mình đau đau, vội buông ra thì tay cô bây giờ dính đầy máu
"Hà Thanh. Cô muốn diễn kịch chứ gì? Được, tôi diễn cùng cô"- Cô gầm gừ nói, trong mắt bây giờ toàn là hận thù
"Hân! Em bị gì vậy?"- Khánh Anh bước vào thì thấy một vụ kinh hoàng
"Đứng dậy. Anh đưa em vào phòng y tế"
Cô chưa kịp đứng dậy thì Khánh Anh đã bế cô lên, chạy thật nhanh vào phòng y tế
--------------------------------
Sau khi cô được băng vết thương, bác sĩ với cô:
"Em không được chơi đàn trong một tuần, nếu không thì vết thương sẽ bị nặng thêm"
Cô không muốn! Cô phải diễn với cô ta đến cùng. Cô cười gượng, khẽ đáp lại:
"Vâng"
Cô quay sang Khánh Anh: "Khánh Anh! Anh bế em lên lớp"
"Được"
Ngay sau đó anh liền bế cô lên lớp
---------------------------------
Trong lớp
Khánh Anh bế cô vào làm nguyên lớp ngạc nhiên. Hà Thanh thấy tay cô bị thương trong lòng vui vẻ không thôi. Anh thả cô xuống nhẹ nhàng, cho cô ngồi nghế thì anh mới qua chỗ mình ngồi
"Cô bị gì vậy?"- Hàn Phong nhướng mày
"Không cẩn thận bị giấy cứa vào tay"- cô bình tĩnh trả lời
"Thật không?"- Hàn Phong lại hỏi
"Thật"
Cô lấy điện thoại ra, nhắn với Hà Thanh
Hà Thanh cảm nhận được điện thoại mình run, cô lấy ra. Là Lâm Minh Hân! Cô ta dám nhắn tin với mình
Cô mở khoá điện thoại, tay bỗng chốc run. Cô ta đã biết!
"Hãy cẩn thận với những gì cô đã làm với tôi"
Tin nhắn làm cô ta hoảng sợ. Minh Hân ngồi từ xa thấy vậy, cô nhếch miệng cười
'Hà Thanh! Cô còn non lắm'- cô nói thầm
------------------------------
Ra chơi
Cô cùng hai đứa bạn thân của cô đang ngồi ăn thì điện thoại Minh Hân reo lên. Là Hà Thanh
Cô bật máy lên nhưng không có nói gì
"Cô vào lớp gặp tôi"
Nói xong Hà Thanh cúp máy
"Tụi bây ăn tiếp đi. Tao no rồi. Tao lên lớp trước đây"- Minh Hân
Cô nói xong thong thả đi lên lớp
-----------------------------
Trên lớp
"Muốn nói gì nói nhanh lên. Tôi không có nhiều thời gian"- cô vừa bấm điện thoại vừa nói
"Cô đã biết chuyện đó"
"Không lẽ tin nhắn đó không đủ để cho cô hiểu. Không hiểu sao cái tên Đình Phong lại chọn cô làm vợ hắn. Đúng là ngu ngốc"- cô khinh thường
"Tại sao cô lại biết Phong?"- Hà Thanh không khỏi bất ngờ
"Tôi còn biết nhiều hơn nữa kìa. Biết lúc trước tôi là gì của hắn không? Là người yêu đó"- cô trừng mắt với Hà Thanh
Nghe có tiếng chân học sinh đi tới, Minh Hân lấy chai nước để uống. Hà Thanh thấy vậy cầm chai nước lúc nãy mình uống tạt thẳng vào mặt mình.
"Ahhhh! Minh Hân! Sao cô có thể làm như vậy với tôi?"- Hà Thanh lớn tiếng gào thét
Nghe tiếng thét, vài học sinh đi lại lớp đó thì thấy Minh Hân cầm chai nước, còn Hà Thanh thì mặt dính nước. Thấy bao nhiêu đó cũng đã đoán ra được vấn đề
"Lâm Minh Hân! Tại sao cô lại làm như vậy? Cô không được giáo dục hả?"
"Hừ. Đúng là hồ ly tinh. Chồng nào vợ nấy, đều ác độc như nhau"- Minh Hân không đáp trả câu hỏi của cô ta, khinh thường nói
Sau đó tính đi ra khỏi lớp nhưng cửa lớp đã bị chặn, tất cả đều là những người bên phe Hà Thanh
"Tránh ra"- cô không kiên nhẫn nói
"Tránh ra hả? Mày nói như vậy là tụi tao phải nghe sao?"- Thuỳ Lâm tiến tới
"Sao còn nhớ tao không?"- Thuỳ Lâm nâng cằm Minh Hân lên
"Tao chỉ nhớ tao đã từng gây lộn với một con chó"- Minh Hân nhìn thẳng vào mắt Thuỳ Lâm
"Mày....khốn khiếp"- Thuỳ Lâm giơ tay tát Minh Hân
Cánh tay chưa kịp hạ xuống má của cô thì Hàn Phong đã kịp thời chạy tới cầm tay cô ta
"Đi"- Hàn Phong quạt
Thuỳ Lâm thấy vậy liền sợ, trước khi đi cô còn nhắn với Minh Hân một câu:
"Chúng ta sẽ còn gặp lại"
'Như vậy cũng tốt'- Minh Hân nói thầm, nhếch miệng cười
Sáng hôm sau
Minh Hân đi tới trường chung với Khánh Anh
"Khánh Anh. Anh mua dùm em chai nước đi"
"Ừ. Đợi anh xíu"
Cô ngồi xuống bàn piano, lượm cuốn tập nhạc để trên bàn. Sau đó mở ra, cầm tờ giấy nhạc lên, rờ rờ mặt sau. Cảm thấy có tay mình đau đau, vội buông ra thì tay cô bây giờ dính đầy máu
"Hà Thanh. Cô muốn diễn kịch chứ gì? Được, tôi diễn cùng cô"- Cô gầm gừ nói, trong mắt bây giờ toàn là hận thù
"Hân! Em bị gì vậy?"- Khánh Anh bước vào thì thấy một vụ kinh hoàng
"Đứng dậy. Anh đưa em vào phòng y tế"
Cô chưa kịp đứng dậy thì Khánh Anh đã bế cô lên, chạy thật nhanh vào phòng y tế
--------------------------------
Sau khi cô được băng vết thương, bác sĩ với cô:
"Em không được chơi đàn trong một tuần, nếu không thì vết thương sẽ bị nặng thêm"
Cô không muốn! Cô phải diễn với cô ta đến cùng. Cô cười gượng, khẽ đáp lại:
"Vâng"
Cô quay sang Khánh Anh: "Khánh Anh! Anh bế em lên lớp"
"Được"
Ngay sau đó anh liền bế cô lên lớp
---------------------------------
Trong lớp
Khánh Anh bế cô vào làm nguyên lớp ngạc nhiên. Hà Thanh thấy tay cô bị thương trong lòng vui vẻ không thôi. Anh thả cô xuống nhẹ nhàng, cho cô ngồi nghế thì anh mới qua chỗ mình ngồi
"Cô bị gì vậy?"- Hàn Phong nhướng mày
"Không cẩn thận bị giấy cứa vào tay"- cô bình tĩnh trả lời
"Thật không?"- Hàn Phong lại hỏi
"Thật"
Cô lấy điện thoại ra, nhắn với Hà Thanh
Hà Thanh cảm nhận được điện thoại mình run, cô lấy ra. Là Lâm Minh Hân! Cô ta dám nhắn tin với mình
Cô mở khoá điện thoại, tay bỗng chốc run. Cô ta đã biết!
"Hãy cẩn thận với những gì cô đã làm với tôi"
Tin nhắn làm cô ta hoảng sợ. Minh Hân ngồi từ xa thấy vậy, cô nhếch miệng cười
'Hà Thanh! Cô còn non lắm'- cô nói thầm
------------------------------
Ra chơi
Cô cùng hai đứa bạn thân của cô đang ngồi ăn thì điện thoại Minh Hân reo lên. Là Hà Thanh
Cô bật máy lên nhưng không có nói gì
"Cô vào lớp gặp tôi"
Nói xong Hà Thanh cúp máy
"Tụi bây ăn tiếp đi. Tao no rồi. Tao lên lớp trước đây"- Minh Hân
Cô nói xong thong thả đi lên lớp
-----------------------------
Trên lớp
"Muốn nói gì nói nhanh lên. Tôi không có nhiều thời gian"- cô vừa bấm điện thoại vừa nói
"Cô đã biết chuyện đó"
"Không lẽ tin nhắn đó không đủ để cho cô hiểu. Không hiểu sao cái tên Đình Phong lại chọn cô làm vợ hắn. Đúng là ngu ngốc"- cô khinh thường
"Tại sao cô lại biết Phong?"- Hà Thanh không khỏi bất ngờ
"Tôi còn biết nhiều hơn nữa kìa. Biết lúc trước tôi là gì của hắn không? Là người yêu đó"- cô trừng mắt với Hà Thanh
Nghe có tiếng chân học sinh đi tới, Minh Hân lấy chai nước để uống. Hà Thanh thấy vậy cầm chai nước lúc nãy mình uống tạt thẳng vào mặt mình.
"Ahhhh! Minh Hân! Sao cô có thể làm như vậy với tôi?"- Hà Thanh lớn tiếng gào thét
Nghe tiếng thét, vài học sinh đi lại lớp đó thì thấy Minh Hân cầm chai nước, còn Hà Thanh thì mặt dính nước. Thấy bao nhiêu đó cũng đã đoán ra được vấn đề
"Lâm Minh Hân! Tại sao cô lại làm như vậy? Cô không được giáo dục hả?"
"Hừ. Đúng là hồ ly tinh. Chồng nào vợ nấy, đều ác độc như nhau"- Minh Hân không đáp trả câu hỏi của cô ta, khinh thường nói
Sau đó tính đi ra khỏi lớp nhưng cửa lớp đã bị chặn, tất cả đều là những người bên phe Hà Thanh
"Tránh ra"- cô không kiên nhẫn nói
"Tránh ra hả? Mày nói như vậy là tụi tao phải nghe sao?"- Thuỳ Lâm tiến tới
"Sao còn nhớ tao không?"- Thuỳ Lâm nâng cằm Minh Hân lên
"Tao chỉ nhớ tao đã từng gây lộn với một con chó"- Minh Hân nhìn thẳng vào mắt Thuỳ Lâm
"Mày....khốn khiếp"- Thuỳ Lâm giơ tay tát Minh Hân
Cánh tay chưa kịp hạ xuống má của cô thì Hàn Phong đã kịp thời chạy tới cầm tay cô ta
"Đi"- Hàn Phong quạt
Thuỳ Lâm thấy vậy liền sợ, trước khi đi cô còn nhắn với Minh Hân một câu:
"Chúng ta sẽ còn gặp lại"
'Như vậy cũng tốt'- Minh Hân nói thầm, nhếch miệng cười
/37
|