Giữa cánh đồng cỏ vàng úa, người mặt nạ cười khùng khục nhìn cảnh đôi nam nữ ôm nhau. Hình như tất cả đàn ông trong thiên hạ đều bại vì mỹ nhân. Cũng như Ma vương trước kia vì Ma hậu mà lỡ thời cơ tốt, mất mấy tháng trời tìm thân xác hoàn hảo cho nàng ta, cuối cùng chính mình hồn bay phách tán.
-Xem kìa, Thái Hành chuyển thế lại si tình như vậy, không giống lão tiên nhân thanh tâm quả dục ngày trước chút nào… Tú Thanh tiên cô, nghe nói nàng vì hắn mà rời bỏ tiên môn, dùng hết pháp lực luyện cái gì… Tam Duyên đan? Thứ đó có tác dụng chứ?
Tú Thanh ló mặt ra từ trong lòng Hòa Nghi Cảnh, đề phòng nhìn tên ma đầu
-Liên quan gì tới ngươi? Ngươi là ai, tác oai tác quái ở nhân gian sẽ bị Ma hậu và tiên môn xử tội. Ngươi không sợ sao?
Mặt na càng cười lớn, nâng hai bàn tay
-Tiên cô cứ nhìn đi. Ta rõ ràng là một người phàm, mấy nghìn năm nay chẳng phải vẫn ung dung tự tại chốn này sao? Có tên tiên nhân nào phát giác đâu? Bọn họ truy sát ta, trăm lần đều là trăm lần tay không trở về… thật tiếc tiên đạo bây giờ không có ai lỗi lạc hết!
Tú Thanh hạ phàm cũng không quá lâu, nàng suy luận một chút liền nhớ ra một cái tên: Lạc Bà Na.
Hắn là nguyên tể tưởng Ma tộc thời Ma vương bị giam trong Âm Ti Cốc. Sau khi chết dưới tay Tố Minh Bảo thì không về âm ti mà tiếp tục đi theo Ma vương, dùng thuật mượn xác kéo dài sinh mệnh. Từ khi Ma hậu lên ngôi, hắn là người tiên phong chống đối chính sách hòa bình Tiên – Ma, không phục tùng Ma hậu rồi cuối cùng đem thuộc hạ bỏ trốn, âm thầm lẩn khuất giữa nhân gian. Bao nhiêu năm truy nã mà không bắt được hắn, thì ra công phu của hắn đã cao như vậy. Tú Thanh nóng ruột nhìn kết giới, nàng không thể ra ngoài thì làm sao báo động với tiên môn?
-Lạc Bà Na, ta nhìn ra ngươi rồi. Cái mặt nạ bắt chước kia chính là mô phỏng theo Ma vương… ngươi tưởng mình là Ma vương thật sao?
Tú Thanh đang nghĩ cách câu giờ, cũng chẳng quan tâm Hòa Nghi Cảnh ở đây mà tiết lộ hết thân thế, quá khứ của mình. Chuyện này là chuyện nhỏ, phải thoát khỏi tên ác quỷ này mới là chuyện lớn.
Lạc Bà Na vỗ tay tán thưởng
-Tiên cô thật thông minh! Làm ma vương thì ta không dám nhưng mà lật đổ Ma hậu thì ta rất mong chờ. Ả ấy vốn là tiên nữ, dựa vào thân phận Ma hậu mà sai khiến ma tộc, lý lẽ ở đâu chứ? Bây giờ nàng ta ương ương dở dở, vì tình nhập ma, cũng là con ma mang nửa thân tiên… ta có chết cũng không phục!
-Ngươi không phục thì đi mà tìm Ma hậu nói lý, tại sao lại quấy rầy chúng tôi?
Lạc Bà Na nheo mắt bên trái, giọng nói mờ ám
-Tú Thanh tiên cô nhiều năm không lộ diện, thì ra đang tí tởn ở phàm giới cùng lão quân… Hai người các ngươi…. Hô hô… thật đẹp đôi!
Tú Thanh cảm thấy bộ dạng tên này rất buồn nôn. Nàng từng biết đến Ma vương qua cái giếng “Kể” của Kim Tinh môn. Hắn đeo mặt nạ giống thế này nhưng một nửa gương mặt lộ ra tràn đầy khí phách, là thứ hơi thở của thần thánh, là sự ma mị chết người… Ma vương giống Minh Bảo nhiều hơn Thái Hành. Nói đúng ra là ba anh em nhà họ mỗi người một vẻ. Ma vương đáng sợ nhưng hắn lại quá đẹp đến nổi người ta thường quên mất cảm giác sợ. Nửa khuôn mặt của hắn có thể khiến trời đất than thở mà nửa mặt của tên Lạc Bà Na này… thật tầm thường! Còn lâu mới bằng cái lẻ của ma vương…
Khi Tú Thanh còn rảnh rang bình phẩm bề ngoài người khác thì Hòa Nghi Cảnh đang nghĩ đến một vấn đề hết sức quan trọng. Theo như lời tên kia, Thanh nhi là tiên nữ trên trời, mà hắn là phàm nhân dưới đất, như vậy… Hòa Nghi Cảnh nhớ lại những câu chuyện dân gian về tình yêu tiên – nhân, hình như chả cái nào kết có hậu!
-Thanh nhi… có phải người phàm và thần tiên ở cùng nhau là trái luật trời không?
Cao Lãnh đứng sau lưng bệ hạ thở dài một tiếng. Làm ơn đi, trong hoàn cảnh này ngài còn quan tâm tới chuyện đó sao? Nếu không ra khỏi nơi này được thì luật trời với chả luật đất có tác dụng gì sao? Tú Thanh ngạc nhiên nhìn Hòa Nghi Cảnh. Trong bụng hắn có mấy trăm câu hỏi về thân thế và quá khứ giữa họ nhưng tổng kết lại hắn chỉ có vướng mắt lớn nhất này. Tú Thanh cảm thấy lão quân thật đáng yêu, ngốc nghếch đáng yêu!
-Làm gì có luật trời! Trời lo cho mình còn không xong, hơi đâu quan tâm chuyện vẩn vơ? Thanh nhi đi tìm lão quân, cả sư tổ cũng cho phép mà!
Hòa Nghi Cảnh gật gù, tốt quá, vậy thì tốt quá, bớt một mối lo…
Lạc Bà Na chặc lưỡi, chỉ vào đôi mắt Hòa Nghi Cảnh
-Thái Hành lão quân đúng là có bản lĩnh. Với đôi mắt như vậy mà vẫn giấu được mấy tháng trời, còn hiên ngang đi tế Tổ… Xem ra bị mất nửa dương không phải chuyện gì lớn…
Hòa Nghi Cảnh nhíu mày, thói quen vẫn không bỏ liếc về nguồn giọng nói
-Là ngươi. Ngươi đã làm gì mắt của ta???
-Ồ, tôi có làm gì đâu? Chính là nhờ Hoàng hậu nương nương thoa chút dược, lâu ngày thì ngấm thuốc thôi…
-Cẩm Lan?
Hòa Nghi Cảnh có lẽ không ngờ nổi, biểu muội yếu ớt nhà hắn lại động lòng với Ngô Chẩn – Ngô trạng nguyên năm đó. Sau khi bị hoàng đế tự tay giết chết, Ngô Chẩn một lần liều lĩnh trở về, báo mộng cho Hòa Nghi Cẩm Lan, đổi trắng thay đen rằng bệ hạ biết tình yêu cấm đoán giữa họ cho nên giết người diệt họa. Hắn được cao nhân cứu giúp, tạm thời không thể về gặp nàng. Hắn chỉ dẫn Hòa Nghi Cẩm Lan tự pha chế một loại hương liệu. Mỗi tháng ngày một và mười lăm thoa lên tóc, bệ hạ theo quy củ tới nhìn Hoàng hậu, lâu ngày tự nhiên bị hạ độc, chẳng qua tới giờ mới phát tán mà thôi.
-Ngô Chẩn là đại đồ đệ của ta, Liễu Giản là một đồ đệ khác. Sở dĩ hôm nay lật bài ngửa với ngài là do chúng ta phải kết thúc ân oán ở chỗ này. Tú Thanh tiên cô là hậu bối, tốt nhất tránh sang một bên. Hôm nay dù Minh Bảo của Hoa Đông có tới thì ngài cũng phải chết ở đây!
Lời cuồng ngạo vừa dứt, giống như đã tuyên chiến xong, Lạc Bà Na xòe móng vuốt, chớp nhoáng di động. Chiêu thức của hắn quái dị, Tú Thanh dang tay muốn che chắn cho Hòa Nghi Cảnh, kết quả bị hắn kéo ra sau lưng. Vuốt dài cào tới, Hòa Nghi Cảnh tuy không thấy nhưng hắn hình dung được qua tiếng gió, vững vàng lùi một bước, quạt nan giơ lên. Lạc Bà Na không chộp được cổ Hòa Nghi Cảnh mà bắt nhầm cây quạt kia. Hắn chỉ thấy thứ này rất tầm thường. Quạt là để mấy bà mấy cô phe phẩy, đàn ông dùng quạt làm gì?
Hòa Nghi Cảnh thấy quạt trên tay nặng trịch, cỏ trước mặt lỏm một mảnh. Chân nhanh nhẹn đá ra, trúng ngay bụng Lạc Bà Na ép hắn phải lùi vài bước.
-Ha ha, không tệ, công phu không tệ… nhưng chỉ là võ học bình thường, sẽ đấu lại Ma khí sao???
Hòa Nghi Cảnh bình tĩnh tháo dây lụa vàng dưới cằm, cái mũ tòng teng những chuỗi bạch ngọc quý giá bị ném xuống đất. Trải qua mấy triều đại được nâng niu lau chùi, lần đầu tiên nó bị xem là miếng vải rách, ấm ức hết chỗ nói!
Tú Thanh bị nắm một tay, không cách nào thoát ra được, nàng ôm ống tay áo Hòa Nghi Cảnh thầm thì:
-Lão quân, hắn là Ma tộc. Ma tộc chỉ sợ mỗi tiên khí, hay là để Thanh nhi…
Hòa Nghi Cảnh cắt lời nàng
-Im lặng đứng cùng với ta, không được tự ý rời đi!
Tú Thanh bĩu môi nhưng vẫn nghe lời áp mặt vào lưng hắn. Thật ra nàng không hề tự tin, nếu đồng vu quy tận với tên kia, nàng có cứu được lão quân không? Mắt âm dương là cái gì? Chính là khả năng vạn người có một, nhưng mắt không phải chỉ để nhìn sao? Huống hồ bây giờ lão quân chỉ nhìn được phần “âm”. Hòa Nghi Cảnh giống như đọc được suy nghĩ của nàng, môi khẽ nhếch lên
-Nhóc chuột, đừng có xem thường ta. Nàng nói ta là cái gì lão quân phải không? Lẽ nào không có một chút khả năng của hắn?
Tú Thanh trợn mắt
-Ngài biết Thanh nhi là chuột???
Hòa Nghi Cảnh cúi đầu cười, bóp nắn bàn tay nhỏ
-Ta còn biết là chuột bạch, lông trắng mịn, cực kỳ xinh đẹp… à, hai lỗ tai rất dễ thương… lúc trở về nhớ mọc ra cho ta cắn vài cái!
Tú Thanh mặt đỏ bừng, lúc này là đang đánh nhau mà, không phải ở trong phòng tán tỉnh nhau đâu! Hai cái người này thật là chẳng hợp không khí, phải nghiêm túc chứ, Cao Lãnh đứng bên cạnh nhắc nhở. Lạc Bà Na làm gì rỗi tới mức chừa giờ cho họ chàng chàng thiếp thiếp… Hắn lại lao tới, bằng mọi cách muốn nắm được kinh mạch trên cổ. Đây là mạch máu chủ đi đến não, cũng tượng trưng cho ý thức và lý trí con người. Mấy nghìn năm, hắn luyện được một phương pháp cướp xác vừa tiện lợi vừa hữu hiệu. Đề phòng hồn chủ phản kháng trong thời gian sử dụng, Lạc Bà Na chế ra cách làm hồn kia ngủ một giấc vĩnh viễn. Hắn có thể trực tiếp nhập vào, áp chế hồn chủ, mỗi ngày đúng giờ Ngọ ngâm dược liệu để khối thân thể hòa hợp và tuân theo mệnh lệnh của mình. Ví dụ cái tên họ Âu Dương hắn đang cướp xác này. Gã vẫn nằm bên trong nhưng từ lâu đã tồn tại vô tri, không hề có sức uy hiếp. Lạc Bà Na đưa Ma khí luyện thân xác trở thành bất tử nhưng tiếc thay đây vẫn là phàm thể, luyện cỡ nào cũng chỉ đến hai trăm năm là hết hạn. Tuy nhiên, nếu hắn có được thân xác toàn bích của Thái Hành thì nhất định tu được tới trạng thái bất lão, bất tử.
Càng nghĩ hắn càng hưng phấn không thôi, cười nham nhở nhìn cá trên thớt. Hòa Nghi Cảnh nghiêng đầu lắng nghe, cùng với động tĩnh trên mặt cỏ và lời mô tả của Tú Thanh, Cao Lãnh. Ma trảo kia vươn tới đâu, ngài bình tĩnh chắn tới đó, chầm chậm lùi lại. Lạc Bà Na phát hiện cây quạt nọ rất đáng ghét, nó cứng như thạch, vuốt của hắn không bẻ gãy được. Hòa Nghi Cảnh vẫn đang thăm dò, học thuộc thủ đoạn của tên ác ma này. Khí chất trên người hắn rất khó ngửi, không phải thứ mùi thanh thanh của tiên, nhàn nhạt của phàm nhân hay lạnh lẽo của hồn phách. Cảm giác này như đối diện với một cổ thi thể rỗng ruột, bắt đầu thối ra, chạm tới đâu cũng dính chất nhựa hoai mục, nhày nhày nhụa nhụa, rất dơ bẩn!
Tú Thanh bị Hòa Nghi Cảnh kéo theo, dùng dằng rất bất tiện, lại mất một bàn tay đắc lực. Nàng giãy mấy lần mà hắn nhất quyết không buông ra. Hắn không nhìn thấy, nổi bất an của người mù chính là thiếu cảm giác an toàn. Đạo hạnh của nàng không cao, ngay cả tên Liễu Giản gà mờ cũng có thể khiến nàng bị thương, hắn không chút kì vọng nàng sẽ giúp mình. Giữ nàng ở cạnh, cảm nhận được mới là an toàn nhất.
Tú Thanh nhìn bệ hạ, lòng vừa gấp vừa cảm động, nàng sờ hai viên linh đan của sư tổ, sau đó ra quyết định. Mặc kệ Hòa Nghi Cảnh có năng lực gì, nàng vẫn là tiên mà hắn vẫn là phàm, chẳng có lý nào tiên đứng sau để phàm che chở. Nhiều năm ở tiên môn, Tú Thanh học được cái dũng mãnh của Tố Linh – vị tỷ muội tốt. Nàng cũng hy vọng trong lúc nguy nan có thể giống Tố Linh oai phong lẫm liệt cùng chồng chiến đấu. Tú Thanh ngửa cổ nuốt đan dược vào, hai viên một lúc. Nàng thấy luồng khí cuồn cuộn từ đan điền trào dâng. Gia Lăng bà bà đã dặn, thuốc này tuy lợi hại nhưng cũng rất nguy hại. Sau khi dược tan chính là lúc tiên khí yếu ớt nhất, tổn hại nội đan không ít, sẽ phải tĩnh dưỡng mấy tháng đến một năm.
Mở mắt ra, ấn tiên ở mi tâm nhấp nháy ẩn hiện, đây là dấu hiệu của tiên nữ Kim Tinh phái. Pháp bảo bỏ ở hoàng cung, nàng dứt khoát tháo khăn choàng cổ, làm phép kéo nó dài ra thành một dải lụa mấy chục thước. Có pháp lực, Thanh nhi nhìn Hòa Nghi Cảnh, thầm nói một câu xin lỗi rồi rút tay khỏi hắn. Nàng tung lụa, hai đầu quấn lấy hai tay của Lạc Bà Na, siết căng.
-A ha, Tú Thanh tiên cô cũng muốn tham gia trò vui? Ta chấp hai người các ngươi!
Hòa Nghi Cảnh thấy bàn tay rỗng không, đáy lòng chùng xuống vạn trượng. Có biết khác biệt lớn nhất giữa một Hòa Nghi Cảnh và một Thái Hành không? Đó là nàng tôn thờ kính phục người kia nhưng không tin tưởng và an tâm đối với người này. Nàng chọn đứng phía trước thay vì phía sau!
-Xem kìa, Thái Hành chuyển thế lại si tình như vậy, không giống lão tiên nhân thanh tâm quả dục ngày trước chút nào… Tú Thanh tiên cô, nghe nói nàng vì hắn mà rời bỏ tiên môn, dùng hết pháp lực luyện cái gì… Tam Duyên đan? Thứ đó có tác dụng chứ?
Tú Thanh ló mặt ra từ trong lòng Hòa Nghi Cảnh, đề phòng nhìn tên ma đầu
-Liên quan gì tới ngươi? Ngươi là ai, tác oai tác quái ở nhân gian sẽ bị Ma hậu và tiên môn xử tội. Ngươi không sợ sao?
Mặt na càng cười lớn, nâng hai bàn tay
-Tiên cô cứ nhìn đi. Ta rõ ràng là một người phàm, mấy nghìn năm nay chẳng phải vẫn ung dung tự tại chốn này sao? Có tên tiên nhân nào phát giác đâu? Bọn họ truy sát ta, trăm lần đều là trăm lần tay không trở về… thật tiếc tiên đạo bây giờ không có ai lỗi lạc hết!
Tú Thanh hạ phàm cũng không quá lâu, nàng suy luận một chút liền nhớ ra một cái tên: Lạc Bà Na.
Hắn là nguyên tể tưởng Ma tộc thời Ma vương bị giam trong Âm Ti Cốc. Sau khi chết dưới tay Tố Minh Bảo thì không về âm ti mà tiếp tục đi theo Ma vương, dùng thuật mượn xác kéo dài sinh mệnh. Từ khi Ma hậu lên ngôi, hắn là người tiên phong chống đối chính sách hòa bình Tiên – Ma, không phục tùng Ma hậu rồi cuối cùng đem thuộc hạ bỏ trốn, âm thầm lẩn khuất giữa nhân gian. Bao nhiêu năm truy nã mà không bắt được hắn, thì ra công phu của hắn đã cao như vậy. Tú Thanh nóng ruột nhìn kết giới, nàng không thể ra ngoài thì làm sao báo động với tiên môn?
-Lạc Bà Na, ta nhìn ra ngươi rồi. Cái mặt nạ bắt chước kia chính là mô phỏng theo Ma vương… ngươi tưởng mình là Ma vương thật sao?
Tú Thanh đang nghĩ cách câu giờ, cũng chẳng quan tâm Hòa Nghi Cảnh ở đây mà tiết lộ hết thân thế, quá khứ của mình. Chuyện này là chuyện nhỏ, phải thoát khỏi tên ác quỷ này mới là chuyện lớn.
Lạc Bà Na vỗ tay tán thưởng
-Tiên cô thật thông minh! Làm ma vương thì ta không dám nhưng mà lật đổ Ma hậu thì ta rất mong chờ. Ả ấy vốn là tiên nữ, dựa vào thân phận Ma hậu mà sai khiến ma tộc, lý lẽ ở đâu chứ? Bây giờ nàng ta ương ương dở dở, vì tình nhập ma, cũng là con ma mang nửa thân tiên… ta có chết cũng không phục!
-Ngươi không phục thì đi mà tìm Ma hậu nói lý, tại sao lại quấy rầy chúng tôi?
Lạc Bà Na nheo mắt bên trái, giọng nói mờ ám
-Tú Thanh tiên cô nhiều năm không lộ diện, thì ra đang tí tởn ở phàm giới cùng lão quân… Hai người các ngươi…. Hô hô… thật đẹp đôi!
Tú Thanh cảm thấy bộ dạng tên này rất buồn nôn. Nàng từng biết đến Ma vương qua cái giếng “Kể” của Kim Tinh môn. Hắn đeo mặt nạ giống thế này nhưng một nửa gương mặt lộ ra tràn đầy khí phách, là thứ hơi thở của thần thánh, là sự ma mị chết người… Ma vương giống Minh Bảo nhiều hơn Thái Hành. Nói đúng ra là ba anh em nhà họ mỗi người một vẻ. Ma vương đáng sợ nhưng hắn lại quá đẹp đến nổi người ta thường quên mất cảm giác sợ. Nửa khuôn mặt của hắn có thể khiến trời đất than thở mà nửa mặt của tên Lạc Bà Na này… thật tầm thường! Còn lâu mới bằng cái lẻ của ma vương…
Khi Tú Thanh còn rảnh rang bình phẩm bề ngoài người khác thì Hòa Nghi Cảnh đang nghĩ đến một vấn đề hết sức quan trọng. Theo như lời tên kia, Thanh nhi là tiên nữ trên trời, mà hắn là phàm nhân dưới đất, như vậy… Hòa Nghi Cảnh nhớ lại những câu chuyện dân gian về tình yêu tiên – nhân, hình như chả cái nào kết có hậu!
-Thanh nhi… có phải người phàm và thần tiên ở cùng nhau là trái luật trời không?
Cao Lãnh đứng sau lưng bệ hạ thở dài một tiếng. Làm ơn đi, trong hoàn cảnh này ngài còn quan tâm tới chuyện đó sao? Nếu không ra khỏi nơi này được thì luật trời với chả luật đất có tác dụng gì sao? Tú Thanh ngạc nhiên nhìn Hòa Nghi Cảnh. Trong bụng hắn có mấy trăm câu hỏi về thân thế và quá khứ giữa họ nhưng tổng kết lại hắn chỉ có vướng mắt lớn nhất này. Tú Thanh cảm thấy lão quân thật đáng yêu, ngốc nghếch đáng yêu!
-Làm gì có luật trời! Trời lo cho mình còn không xong, hơi đâu quan tâm chuyện vẩn vơ? Thanh nhi đi tìm lão quân, cả sư tổ cũng cho phép mà!
Hòa Nghi Cảnh gật gù, tốt quá, vậy thì tốt quá, bớt một mối lo…
Lạc Bà Na chặc lưỡi, chỉ vào đôi mắt Hòa Nghi Cảnh
-Thái Hành lão quân đúng là có bản lĩnh. Với đôi mắt như vậy mà vẫn giấu được mấy tháng trời, còn hiên ngang đi tế Tổ… Xem ra bị mất nửa dương không phải chuyện gì lớn…
Hòa Nghi Cảnh nhíu mày, thói quen vẫn không bỏ liếc về nguồn giọng nói
-Là ngươi. Ngươi đã làm gì mắt của ta???
-Ồ, tôi có làm gì đâu? Chính là nhờ Hoàng hậu nương nương thoa chút dược, lâu ngày thì ngấm thuốc thôi…
-Cẩm Lan?
Hòa Nghi Cảnh có lẽ không ngờ nổi, biểu muội yếu ớt nhà hắn lại động lòng với Ngô Chẩn – Ngô trạng nguyên năm đó. Sau khi bị hoàng đế tự tay giết chết, Ngô Chẩn một lần liều lĩnh trở về, báo mộng cho Hòa Nghi Cẩm Lan, đổi trắng thay đen rằng bệ hạ biết tình yêu cấm đoán giữa họ cho nên giết người diệt họa. Hắn được cao nhân cứu giúp, tạm thời không thể về gặp nàng. Hắn chỉ dẫn Hòa Nghi Cẩm Lan tự pha chế một loại hương liệu. Mỗi tháng ngày một và mười lăm thoa lên tóc, bệ hạ theo quy củ tới nhìn Hoàng hậu, lâu ngày tự nhiên bị hạ độc, chẳng qua tới giờ mới phát tán mà thôi.
-Ngô Chẩn là đại đồ đệ của ta, Liễu Giản là một đồ đệ khác. Sở dĩ hôm nay lật bài ngửa với ngài là do chúng ta phải kết thúc ân oán ở chỗ này. Tú Thanh tiên cô là hậu bối, tốt nhất tránh sang một bên. Hôm nay dù Minh Bảo của Hoa Đông có tới thì ngài cũng phải chết ở đây!
Lời cuồng ngạo vừa dứt, giống như đã tuyên chiến xong, Lạc Bà Na xòe móng vuốt, chớp nhoáng di động. Chiêu thức của hắn quái dị, Tú Thanh dang tay muốn che chắn cho Hòa Nghi Cảnh, kết quả bị hắn kéo ra sau lưng. Vuốt dài cào tới, Hòa Nghi Cảnh tuy không thấy nhưng hắn hình dung được qua tiếng gió, vững vàng lùi một bước, quạt nan giơ lên. Lạc Bà Na không chộp được cổ Hòa Nghi Cảnh mà bắt nhầm cây quạt kia. Hắn chỉ thấy thứ này rất tầm thường. Quạt là để mấy bà mấy cô phe phẩy, đàn ông dùng quạt làm gì?
Hòa Nghi Cảnh thấy quạt trên tay nặng trịch, cỏ trước mặt lỏm một mảnh. Chân nhanh nhẹn đá ra, trúng ngay bụng Lạc Bà Na ép hắn phải lùi vài bước.
-Ha ha, không tệ, công phu không tệ… nhưng chỉ là võ học bình thường, sẽ đấu lại Ma khí sao???
Hòa Nghi Cảnh bình tĩnh tháo dây lụa vàng dưới cằm, cái mũ tòng teng những chuỗi bạch ngọc quý giá bị ném xuống đất. Trải qua mấy triều đại được nâng niu lau chùi, lần đầu tiên nó bị xem là miếng vải rách, ấm ức hết chỗ nói!
Tú Thanh bị nắm một tay, không cách nào thoát ra được, nàng ôm ống tay áo Hòa Nghi Cảnh thầm thì:
-Lão quân, hắn là Ma tộc. Ma tộc chỉ sợ mỗi tiên khí, hay là để Thanh nhi…
Hòa Nghi Cảnh cắt lời nàng
-Im lặng đứng cùng với ta, không được tự ý rời đi!
Tú Thanh bĩu môi nhưng vẫn nghe lời áp mặt vào lưng hắn. Thật ra nàng không hề tự tin, nếu đồng vu quy tận với tên kia, nàng có cứu được lão quân không? Mắt âm dương là cái gì? Chính là khả năng vạn người có một, nhưng mắt không phải chỉ để nhìn sao? Huống hồ bây giờ lão quân chỉ nhìn được phần “âm”. Hòa Nghi Cảnh giống như đọc được suy nghĩ của nàng, môi khẽ nhếch lên
-Nhóc chuột, đừng có xem thường ta. Nàng nói ta là cái gì lão quân phải không? Lẽ nào không có một chút khả năng của hắn?
Tú Thanh trợn mắt
-Ngài biết Thanh nhi là chuột???
Hòa Nghi Cảnh cúi đầu cười, bóp nắn bàn tay nhỏ
-Ta còn biết là chuột bạch, lông trắng mịn, cực kỳ xinh đẹp… à, hai lỗ tai rất dễ thương… lúc trở về nhớ mọc ra cho ta cắn vài cái!
Tú Thanh mặt đỏ bừng, lúc này là đang đánh nhau mà, không phải ở trong phòng tán tỉnh nhau đâu! Hai cái người này thật là chẳng hợp không khí, phải nghiêm túc chứ, Cao Lãnh đứng bên cạnh nhắc nhở. Lạc Bà Na làm gì rỗi tới mức chừa giờ cho họ chàng chàng thiếp thiếp… Hắn lại lao tới, bằng mọi cách muốn nắm được kinh mạch trên cổ. Đây là mạch máu chủ đi đến não, cũng tượng trưng cho ý thức và lý trí con người. Mấy nghìn năm, hắn luyện được một phương pháp cướp xác vừa tiện lợi vừa hữu hiệu. Đề phòng hồn chủ phản kháng trong thời gian sử dụng, Lạc Bà Na chế ra cách làm hồn kia ngủ một giấc vĩnh viễn. Hắn có thể trực tiếp nhập vào, áp chế hồn chủ, mỗi ngày đúng giờ Ngọ ngâm dược liệu để khối thân thể hòa hợp và tuân theo mệnh lệnh của mình. Ví dụ cái tên họ Âu Dương hắn đang cướp xác này. Gã vẫn nằm bên trong nhưng từ lâu đã tồn tại vô tri, không hề có sức uy hiếp. Lạc Bà Na đưa Ma khí luyện thân xác trở thành bất tử nhưng tiếc thay đây vẫn là phàm thể, luyện cỡ nào cũng chỉ đến hai trăm năm là hết hạn. Tuy nhiên, nếu hắn có được thân xác toàn bích của Thái Hành thì nhất định tu được tới trạng thái bất lão, bất tử.
Càng nghĩ hắn càng hưng phấn không thôi, cười nham nhở nhìn cá trên thớt. Hòa Nghi Cảnh nghiêng đầu lắng nghe, cùng với động tĩnh trên mặt cỏ và lời mô tả của Tú Thanh, Cao Lãnh. Ma trảo kia vươn tới đâu, ngài bình tĩnh chắn tới đó, chầm chậm lùi lại. Lạc Bà Na phát hiện cây quạt nọ rất đáng ghét, nó cứng như thạch, vuốt của hắn không bẻ gãy được. Hòa Nghi Cảnh vẫn đang thăm dò, học thuộc thủ đoạn của tên ác ma này. Khí chất trên người hắn rất khó ngửi, không phải thứ mùi thanh thanh của tiên, nhàn nhạt của phàm nhân hay lạnh lẽo của hồn phách. Cảm giác này như đối diện với một cổ thi thể rỗng ruột, bắt đầu thối ra, chạm tới đâu cũng dính chất nhựa hoai mục, nhày nhày nhụa nhụa, rất dơ bẩn!
Tú Thanh bị Hòa Nghi Cảnh kéo theo, dùng dằng rất bất tiện, lại mất một bàn tay đắc lực. Nàng giãy mấy lần mà hắn nhất quyết không buông ra. Hắn không nhìn thấy, nổi bất an của người mù chính là thiếu cảm giác an toàn. Đạo hạnh của nàng không cao, ngay cả tên Liễu Giản gà mờ cũng có thể khiến nàng bị thương, hắn không chút kì vọng nàng sẽ giúp mình. Giữ nàng ở cạnh, cảm nhận được mới là an toàn nhất.
Tú Thanh nhìn bệ hạ, lòng vừa gấp vừa cảm động, nàng sờ hai viên linh đan của sư tổ, sau đó ra quyết định. Mặc kệ Hòa Nghi Cảnh có năng lực gì, nàng vẫn là tiên mà hắn vẫn là phàm, chẳng có lý nào tiên đứng sau để phàm che chở. Nhiều năm ở tiên môn, Tú Thanh học được cái dũng mãnh của Tố Linh – vị tỷ muội tốt. Nàng cũng hy vọng trong lúc nguy nan có thể giống Tố Linh oai phong lẫm liệt cùng chồng chiến đấu. Tú Thanh ngửa cổ nuốt đan dược vào, hai viên một lúc. Nàng thấy luồng khí cuồn cuộn từ đan điền trào dâng. Gia Lăng bà bà đã dặn, thuốc này tuy lợi hại nhưng cũng rất nguy hại. Sau khi dược tan chính là lúc tiên khí yếu ớt nhất, tổn hại nội đan không ít, sẽ phải tĩnh dưỡng mấy tháng đến một năm.
Mở mắt ra, ấn tiên ở mi tâm nhấp nháy ẩn hiện, đây là dấu hiệu của tiên nữ Kim Tinh phái. Pháp bảo bỏ ở hoàng cung, nàng dứt khoát tháo khăn choàng cổ, làm phép kéo nó dài ra thành một dải lụa mấy chục thước. Có pháp lực, Thanh nhi nhìn Hòa Nghi Cảnh, thầm nói một câu xin lỗi rồi rút tay khỏi hắn. Nàng tung lụa, hai đầu quấn lấy hai tay của Lạc Bà Na, siết căng.
-A ha, Tú Thanh tiên cô cũng muốn tham gia trò vui? Ta chấp hai người các ngươi!
Hòa Nghi Cảnh thấy bàn tay rỗng không, đáy lòng chùng xuống vạn trượng. Có biết khác biệt lớn nhất giữa một Hòa Nghi Cảnh và một Thái Hành không? Đó là nàng tôn thờ kính phục người kia nhưng không tin tưởng và an tâm đối với người này. Nàng chọn đứng phía trước thay vì phía sau!
/59
|