Ngồi tại vị trí của mình, Nam Hướng Bắc quay mặt nhìn ngơ ngác ra ngoài cửa sổ, bầu trời thật mênh mông.
Kỳ nghỉ lần này tương đối dài, những một tháng, đủ cho cô về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhớ lại giọng nói phấn khởi của ba khi nghe mình nói chuẩn bị về nhà, Nam Hướng Bắc không khỏi nhoẻn miệng cười, thu lại ánh mắt, mở lòng bàn tay, nhìn xuống móc chìa khóa có hình màn thầu được cô giữ chặt nãy giờ – thật ra chỉ là một móc khóa bình thường, chẳng qua bên dưới góc phải của nó có một ký hiệu, hai thanh kiếm bắt chéo ghim xuống một tảng đá, trên tảng đá có hai chữ “Tiêu Dao”.
Nam Hướng Bắc có hơi thất thần khi nhìn chiếc móc khóa mà trong mắt người khác, nó khá tức cười và quái lạ này, không biết ý nghĩ gì đã xẹt qua trong đầu, khóe môi của Nam Hướng Bắc bất giác cong lên, nở ra một nụ cười ấm áp, song chỉ trong giây kế tiếp, như lại nghĩ đến gì đó, cô thu lại nụ cười, bàn tay trở về trạng thái nắm chặt ban đầu.
“Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, phong hoa tuyết nguyệt cũng chẳng ít. Ta tiêu dao ở giữa đất trời, điềm nhiên cười ân oán giang hồ.”
Câu thơ tuy không xuất sắc, nhưng ý cảnh vẫn khá đầy đủ. Đêm qua, một tiểu sư đệ trong môn phái đã gửi nó cho cô.
Cái được gọi là môn phái, đương nhiên không phải như những môn phái trong tiểu thuyết võ hiệp thông thường, mà là môn phái trong một trò chơi trực tuyến mà Nam Hướng Bắc đang chơi, cũng là nơi mà Nam Hướng Bắc ngày đêm đều nghĩ đến.
Mới chớp mắt, cô tham gia trò chơi mang tên “Trượng Kiếm Giang Hồ” này đã hơn nửa năm, lần đầu tiên biết được một trò chơi cũng có thể khiến con người trút vào đó nhiều tình cảm đến thế, thậm chí….
Ánh mắt của cô có phần ảm đạm hơn, thở dài, Nam Hướng Bắc để móc chìa khóa ấy trở vào túi, sau đó lấy mp3 ra, cắm giắc nghe vào, ngả lưng ra ghế. Cô nhắm mắt, bên trong tai nghe từ từ truyền đến một giọng nói, khóe môi của cô bất giác cong lên.
“Tối mai người của Đại Tuyết Cung sẽ sang đánh chúng ta, chị sẽ lên mạng, mọi người nhớ chuẩn bị trước.” Đó là một giọng nói thanh lạnh nhưng lại không mất sự dịu dàng, “Tòng Tâm, nhớ dự trữ màn thầu và bánh bao; Trùng Âm, độc dược để bôi trên vũ khí phải chuẩn bị nhiều một chút; Thư Đồng, vật liệu để làm thuốc bổ máu có đủ không, không đủ thì nói trong kho của chị còn…”
Nam Hướng Bắc là một người đặc biệt nhạy cảm với tiếng nói, từ tiểu học đến trung học, phổ thông, đại học, thành tích của cô đều rất khá, nhưng chỉ một mình cô biết, những giáo viên có giọng nói hay luôn thu hút sức tập trung của cô hơn, vì vậy mà thành tích của những môn học đó cũng tốt hơn.
Chỉ là… cô chưa bao giờ biết sẽ có ngày mình lại say mê một giọng nói đến nhường này, còn là giọng nói của một người con gái.
Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Tô Mạc Lấp, là sau một cuộc chiến môn phái.
Cuộc chiến môn phái là một hoạt động thường thấy trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”.
Trong “Giang Hồ” có sáu đại môn phái, ngoài những môn phái truyền thống thường thấy trong tiểu thuyết như Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Cái Bang, “Giang Hồ” còn có hai môn phái mới do người viết game thêm vào: Tiêu Dao và Đại Tuyết Cung. Môn phái chiến là cuộc chiến giữa các môn phái, diễn ra vào tối thứ sáu mỗi tuần, mà lý do dẫn đến cuộc chiến thì có đủ kiểu đủ loại.
Có thể là hòa thượng nào đó của Thiếu Lâm không tuân thủ thanh quy, chạy lên núi Nga Mi nhìn trộm đệ tử Nga Mi tắm để bị phát hiện; cũng có thể là đệ tử nào đó của phái Võ Đang không tuân thủ quy tắc, chạy vào thanh lâu còn ẩu đả với đệ tử Cái Bang; hoặc đệ tử nào đó của phái Tiêu Dao được tài nữ nọ đem lòng yêu thích, khiến cho đệ tử Đại Tuyết Cung đố kỵ… “Giang Hồ” mỗi ngày đều thay đổi, mỗi ngày đều có tình hình mới, những vấn đề này chính là cái tích lũy nên hận thù giữa các môn phái, thù hận diễn biến đến một mức độ nhất định thì chiến tranh sẽ bùng nổ, môn phái chiến chính là xuất phát từ đây.
Tuy nhiên, ban đầu, khi trò chơi còn trong giai đoạn thử nghiệm, Tiêu Dao Môn là một môn phái rời rạc chia năm sẻ bảy.
Có lẽ là vì thiết đặt của trò chơi, cũng giống như bài thơ kia: “Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, phong hoa tuyết nguyện cũng chẳng ít”, đệ tử của Tiêu Dao Môn ngay từ đầu đã không phải loại người tham danh lợi lộc, và đa phần cũng không thích tranh đấu. Trái lại, thân là đệ tử của phái Tiêu Dao, cái được ban cho chính là tinh thông cầm kỳ thi họa, tay cầm quạt xòe, áo trắng tao nhã, không đến mức quá nguy hiểm tuyệt đối không rút kiếm, nếu mang so sánh với những môn phái khác, võ thuật của Tiêu Dao Môn không bằng người, điểm duy nhất chiếm ưu thế chỉ ở một tình hoài lãng mạn, một tư thái điềm nhiên, nho nhã.
Những điều này đã trực tiếp khiến cho đệ tử phái Tiêu Dao hết lần này đến lần khác bị những môn phái khác chèn ép, nhìn những thông báo tử vong của từng NPC trong môn phái qua hệ thống, mọi người cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chính trong lúc này, Tô Mạc Lấp đã đứng ra với một tư thái kiên cường lại không đánh mất khí chất nho nhã, một mình tổ chức lại môn phái, và cũng là lần đầu tiên, Tiêu Dao Môn phản công lại những người đến xâm lược.
Đương nhiên, ban đầu không có kinh nghiệm, Tiêu Dao Môn đa phần vẫn bị giết nhiều hơn, nhưng dần dần, niềm vinh dự và tình đoàn kết của môn phái từ từ được hình thành, võ công không bằng người, thi thể của đồng môn không ngừng nằm xuống, chết đi cũng lập tức phục sinh, xông ra chiến tuyến, xuất chiêu, lại ngã xuống, lại phục sinh…. cứ thế tuần hoàn.
Mãi cho đến một ngày, khi hệ thống thông báo thời gian đã kết thúc, phía địch vẫn chưa công phá được Tiêu Dao Môn, bị cưỡng hành rút quân, cả phái Tiêu Dao đều hô hào vui mừng.
Tất cả niềm vinh dự này đều nhờ có cô gái mang tên “Tô Mạc Lấp”, cô gái lưng đeo cầm, y bào trắng xóa, cô gái đã đứng ra trong thời khắc quan trọng, dùng giọng nói thanh lạnh tổ chức đệ tử trong phái, cô gái hết lần này đến lần khác đứng ở tiền tuyến dũng cảm chiến đấu.
Từ sau lần đó, Tô Mạc Lấp trở thành chỗ dựa tinh thần của Tiêu Dao Môn, tất cả môn đồ của phái Tiêu Dao, chỉ cần là người có mang niềm vinh dự môn phái sẽ đều gọi cô một tiếng “đại sư tỷ”.
Và cũng là từ lúc đó, lần đầu tiên, Nam Hướng Bắc nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với một cô gái cách nhau qua thế giới ảo.
“Đại sư tỷ, mỗi lần tỷ gọi ‘Tòng Tâm Tòng Tâm’ đều nghe ngộ quá đi, haha….”
Trộn lẫn trong tiếng nhạc và tiếng cười nói là một giọng nam ồ ồ, vừa nói còn vừa cười, “Tụi này đều gọi tên tiểu tử đó là Tiểu Tủng, nghe thân thiết hơn nhiều.”
“Hì… quen rồi.” Giọng nói thanh lạnh nhưng dịu dàng ấy nói, giọng điệu dường như còn có ý cười.
Nam Cung Tòng Tâm là tên của Nam Hướng Bắc trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”, sau khi quen thân với các bạn trên đây, mọi người đều quen gọi cô là “Tiểu Tủng”, bởi vì rất tình cờ, chữ “Tủng” chính là chữ “Tòng” ở trên “Tâm” ở dưới.
(Chú thích: Chữ “Tủng” tiếng Hoa viết là 怂, được ghép từ hai chữ “Tòng” 从 và “Tâm” 心. “Tủng” có nghĩa là sợ sệt, nhát gan, ở một phương diện nào đó khá giống với tính cách của Tòng Tâm trên game, vì vậy mọi người đều gọi như thế, chỉ trừ đại sư tỷ.)
Giọng nói trong tai nghe tạm ngưng, phảng phất như còn chìm đắm trong tiếng gọi “Tòng Tâm” kia, Nam Hướng Bắc có hơi không thể hồi thần.
Một lúc sau, bên trong lại vọng lên giọng nói ấy, xung quanh dường như cũng yên tĩnh hơn, “Tòng Tâm, vật liệu để làm màn thầu có đủ không? Nếu không đủ, lát nữa chị xuống ruộng với em.”
Sau vài giây yên tĩnh, giọng nói ấy lại vang lên, “Lần nào cũng không chịu nói chuyện, không cảm thấy gõ chữ rất bất tiện à.”
“Với lại, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, chị cũng biết em là con gái, nói vài câu cho đại sư tỷ nghe thì có gì đâu?”
“Thôi được rồi, em lúc nào cũng có lý do…. Lúa mạch có đủ thật chứ? Đừng lại giống như lần trước, nói với chị thì đủ, quay lưng đi lại một mình trồng ruộng đến nửa đêm đó.”
Làm màn thầu, trồng ruộng…. những từ ngữ nghe vào rất hiện thực này, đích thật đã tồn tại trong game.
Khẩu hiệu của “Trượng Kiếm Giang Hồ” là mang đến cho người chơi một Giang Hồ chân chính, vì vậy, những hiệp khách hành tẩu trong giang hồ không chỉ cần có các loại thuốc bổ máu hay thuốc tăng cường nội lực, mà còn cần đủ các loại thực phẩm để chống đói, bằng không, bụng đói có thể sẽ gây ra một số sự cố khôn lường.
Cũng vì những thiết đặt rất bình dị và hiện thực ấy mà những nghề nghiệp như “đầu bếp” phụ trách phần thực phẩm, “dược sư” phụ trách làm thuốc, “độc sư” chế biến độc dược, “thợ may” phụ trách làm quần áo vân vân, đều đã lần lượt xuất hiện trong Giang Hồ.
Mỗi một người chơi đều có quyền lựa chọn một nghề nghiệp, có vậy thì khi hành tẩu trong Trượng Kiếm Giang Hồ cũng gọi là có chuyên môn riêng, tránh khỏi hậu quả chết đói ngoài đường.
Nói về vật liệu cần thiết để chế biến ra thức ăn, người chơi nhất định phải cày ruộng hoặc săn bắt, câu cá mới có được.
Trong môn phái chiến, một số người thường xuyên vì không mang đủ màn thầu mà bị té lăn ra đường trước khi đánh gục đối phương, sau vài lần như thế, Tô Mạc Lấp bèn bảo Nam Hướng Bắc hãy chuẩn bị đủ số lượng màn thầu và phát cho đồng môn ở trước mỗi cuộc chiến môn phái.
Lúc ấy, Tiêu Dao Môn đã có rất nhiều đệ tử giống như Nam Hướng Bắc, thề đi theo Tô Mạc Lấp đến cùng, vậy nên việc mà đại sư tỷ nhờ cậy, ai cũng nỗ lực làm tròn. Huống chi, Tô Mạc Lấp không bao giờ vì chuyện riêng mà làm phiền người khác, việc cô nhờ bao giờ cũng liên quan đến công vụ trong phái.
“Ừm, đủ thì tốt.” Lại là một giọng nói ôn hòa kết thúc cuộc đối thoại, tai nghe trở về bình lặng.
Đúng vậy, bên trong mp3 này, toàn là giọng nói của Tô Mạc Lấp.
Có giọng nói thanh lạnh bình tĩnh khi chỉ huy môn phái chiến, có giọng nói ôn hòa khi giao phó công việc trong phái, cũng có giọng nói dịu dàng vui vẻ trong những lần chat riêng. Tóm lại, từ sau lần đầu tiên nghe được giọng của Tô Mạc Lấp, Nam Hướng Bắc đã bỏ tâm thu lại toàn bộ những đoạn đối thoại ấy, và cất giữ trong mp3.
Mỗi khi rảnh rỗi, người khác nghe nhạc, còn cô, chỉ nghe giọng nói thuộc về Tô Mạc Lấp.
Mức độ si mê của cô đối với Tô Mạc Lấp….ngay cả chính cô cũng cảm thấy hơi biến thái.
“Thưa quý ông, xin hỏi….”
Ngay chính lúc chờ đợi mp3 nhảy sang tập tin kế tiếp, Nam Hướng Bắc đã thấp thoáng nghe thấy một giọng nói, giọng nói ấy khiến cô thình lình giật tai nghe xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Trên hành lang bên cạnh ghế ngồi của cô, một tiếp viên hàng không đang khom lưng, nét mặt chân thành, như muốn hỏi hành khách đang ngã lưng ra ghế sắc mặt đau khổ kia có việc gì cần giúp đỡ không, song giọng nói này đối với Nam Hướng Bắc mà nói, là quen thuộc đến thế!
“Ông thấy chỗ nào không khỏe, có cần chúng…. A!”
Lời còn chưa dứt thì một tiếng hét đã vang lên, người đàn ông ban nãy còn mang nét mặt đau khổ đột nhiên đứng phắt dậy, một tay giữ chặt cô tiếp viên, tay còn lại nhanh chóng rút từ trong người ra một con dao nhỏ và kê sát vào cổ cô tiếp viên, “Nhanh lên! Bảo máy bay chuyển hướng sang Mĩ, nghe thấy không!!”
Người này… cướp máy bay?!
Một giây trước đầu óc còn trống rỗng vì giọng nói quen thuộc, giây tiếp theo con dao đã kê sát vào cổ cô tiếp viên, lưỡi dao sắc bén và băng lạnh áp sát động mạch, tựa như có thể rạch đứt làn da ấy bất cứ lúc nào. Nam Hướng Bắc đứng phắt dậy, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của tiếp viên vài giây, lại quay sang nhìn người đàn ông, nắm tay từ từ siết chặt.
Đó là đại sư tỷ của cô, cô tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn giọng nói ấy.
Vì vậy… cô nhất định không để cho bất kỳ ai tổn thương đại sư tỷ của cô.
Kỳ nghỉ lần này tương đối dài, những một tháng, đủ cho cô về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhớ lại giọng nói phấn khởi của ba khi nghe mình nói chuẩn bị về nhà, Nam Hướng Bắc không khỏi nhoẻn miệng cười, thu lại ánh mắt, mở lòng bàn tay, nhìn xuống móc chìa khóa có hình màn thầu được cô giữ chặt nãy giờ – thật ra chỉ là một móc khóa bình thường, chẳng qua bên dưới góc phải của nó có một ký hiệu, hai thanh kiếm bắt chéo ghim xuống một tảng đá, trên tảng đá có hai chữ “Tiêu Dao”.
Nam Hướng Bắc có hơi thất thần khi nhìn chiếc móc khóa mà trong mắt người khác, nó khá tức cười và quái lạ này, không biết ý nghĩ gì đã xẹt qua trong đầu, khóe môi của Nam Hướng Bắc bất giác cong lên, nở ra một nụ cười ấm áp, song chỉ trong giây kế tiếp, như lại nghĩ đến gì đó, cô thu lại nụ cười, bàn tay trở về trạng thái nắm chặt ban đầu.
“Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, phong hoa tuyết nguyệt cũng chẳng ít. Ta tiêu dao ở giữa đất trời, điềm nhiên cười ân oán giang hồ.”
Câu thơ tuy không xuất sắc, nhưng ý cảnh vẫn khá đầy đủ. Đêm qua, một tiểu sư đệ trong môn phái đã gửi nó cho cô.
Cái được gọi là môn phái, đương nhiên không phải như những môn phái trong tiểu thuyết võ hiệp thông thường, mà là môn phái trong một trò chơi trực tuyến mà Nam Hướng Bắc đang chơi, cũng là nơi mà Nam Hướng Bắc ngày đêm đều nghĩ đến.
Mới chớp mắt, cô tham gia trò chơi mang tên “Trượng Kiếm Giang Hồ” này đã hơn nửa năm, lần đầu tiên biết được một trò chơi cũng có thể khiến con người trút vào đó nhiều tình cảm đến thế, thậm chí….
Ánh mắt của cô có phần ảm đạm hơn, thở dài, Nam Hướng Bắc để móc chìa khóa ấy trở vào túi, sau đó lấy mp3 ra, cắm giắc nghe vào, ngả lưng ra ghế. Cô nhắm mắt, bên trong tai nghe từ từ truyền đến một giọng nói, khóe môi của cô bất giác cong lên.
“Tối mai người của Đại Tuyết Cung sẽ sang đánh chúng ta, chị sẽ lên mạng, mọi người nhớ chuẩn bị trước.” Đó là một giọng nói thanh lạnh nhưng lại không mất sự dịu dàng, “Tòng Tâm, nhớ dự trữ màn thầu và bánh bao; Trùng Âm, độc dược để bôi trên vũ khí phải chuẩn bị nhiều một chút; Thư Đồng, vật liệu để làm thuốc bổ máu có đủ không, không đủ thì nói trong kho của chị còn…”
Nam Hướng Bắc là một người đặc biệt nhạy cảm với tiếng nói, từ tiểu học đến trung học, phổ thông, đại học, thành tích của cô đều rất khá, nhưng chỉ một mình cô biết, những giáo viên có giọng nói hay luôn thu hút sức tập trung của cô hơn, vì vậy mà thành tích của những môn học đó cũng tốt hơn.
Chỉ là… cô chưa bao giờ biết sẽ có ngày mình lại say mê một giọng nói đến nhường này, còn là giọng nói của một người con gái.
Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Tô Mạc Lấp, là sau một cuộc chiến môn phái.
Cuộc chiến môn phái là một hoạt động thường thấy trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”.
Trong “Giang Hồ” có sáu đại môn phái, ngoài những môn phái truyền thống thường thấy trong tiểu thuyết như Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Cái Bang, “Giang Hồ” còn có hai môn phái mới do người viết game thêm vào: Tiêu Dao và Đại Tuyết Cung. Môn phái chiến là cuộc chiến giữa các môn phái, diễn ra vào tối thứ sáu mỗi tuần, mà lý do dẫn đến cuộc chiến thì có đủ kiểu đủ loại.
Có thể là hòa thượng nào đó của Thiếu Lâm không tuân thủ thanh quy, chạy lên núi Nga Mi nhìn trộm đệ tử Nga Mi tắm để bị phát hiện; cũng có thể là đệ tử nào đó của phái Võ Đang không tuân thủ quy tắc, chạy vào thanh lâu còn ẩu đả với đệ tử Cái Bang; hoặc đệ tử nào đó của phái Tiêu Dao được tài nữ nọ đem lòng yêu thích, khiến cho đệ tử Đại Tuyết Cung đố kỵ… “Giang Hồ” mỗi ngày đều thay đổi, mỗi ngày đều có tình hình mới, những vấn đề này chính là cái tích lũy nên hận thù giữa các môn phái, thù hận diễn biến đến một mức độ nhất định thì chiến tranh sẽ bùng nổ, môn phái chiến chính là xuất phát từ đây.
Tuy nhiên, ban đầu, khi trò chơi còn trong giai đoạn thử nghiệm, Tiêu Dao Môn là một môn phái rời rạc chia năm sẻ bảy.
Có lẽ là vì thiết đặt của trò chơi, cũng giống như bài thơ kia: “Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, phong hoa tuyết nguyện cũng chẳng ít”, đệ tử của Tiêu Dao Môn ngay từ đầu đã không phải loại người tham danh lợi lộc, và đa phần cũng không thích tranh đấu. Trái lại, thân là đệ tử của phái Tiêu Dao, cái được ban cho chính là tinh thông cầm kỳ thi họa, tay cầm quạt xòe, áo trắng tao nhã, không đến mức quá nguy hiểm tuyệt đối không rút kiếm, nếu mang so sánh với những môn phái khác, võ thuật của Tiêu Dao Môn không bằng người, điểm duy nhất chiếm ưu thế chỉ ở một tình hoài lãng mạn, một tư thái điềm nhiên, nho nhã.
Những điều này đã trực tiếp khiến cho đệ tử phái Tiêu Dao hết lần này đến lần khác bị những môn phái khác chèn ép, nhìn những thông báo tử vong của từng NPC trong môn phái qua hệ thống, mọi người cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chính trong lúc này, Tô Mạc Lấp đã đứng ra với một tư thái kiên cường lại không đánh mất khí chất nho nhã, một mình tổ chức lại môn phái, và cũng là lần đầu tiên, Tiêu Dao Môn phản công lại những người đến xâm lược.
Đương nhiên, ban đầu không có kinh nghiệm, Tiêu Dao Môn đa phần vẫn bị giết nhiều hơn, nhưng dần dần, niềm vinh dự và tình đoàn kết của môn phái từ từ được hình thành, võ công không bằng người, thi thể của đồng môn không ngừng nằm xuống, chết đi cũng lập tức phục sinh, xông ra chiến tuyến, xuất chiêu, lại ngã xuống, lại phục sinh…. cứ thế tuần hoàn.
Mãi cho đến một ngày, khi hệ thống thông báo thời gian đã kết thúc, phía địch vẫn chưa công phá được Tiêu Dao Môn, bị cưỡng hành rút quân, cả phái Tiêu Dao đều hô hào vui mừng.
Tất cả niềm vinh dự này đều nhờ có cô gái mang tên “Tô Mạc Lấp”, cô gái lưng đeo cầm, y bào trắng xóa, cô gái đã đứng ra trong thời khắc quan trọng, dùng giọng nói thanh lạnh tổ chức đệ tử trong phái, cô gái hết lần này đến lần khác đứng ở tiền tuyến dũng cảm chiến đấu.
Từ sau lần đó, Tô Mạc Lấp trở thành chỗ dựa tinh thần của Tiêu Dao Môn, tất cả môn đồ của phái Tiêu Dao, chỉ cần là người có mang niềm vinh dự môn phái sẽ đều gọi cô một tiếng “đại sư tỷ”.
Và cũng là từ lúc đó, lần đầu tiên, Nam Hướng Bắc nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với một cô gái cách nhau qua thế giới ảo.
“Đại sư tỷ, mỗi lần tỷ gọi ‘Tòng Tâm Tòng Tâm’ đều nghe ngộ quá đi, haha….”
Trộn lẫn trong tiếng nhạc và tiếng cười nói là một giọng nam ồ ồ, vừa nói còn vừa cười, “Tụi này đều gọi tên tiểu tử đó là Tiểu Tủng, nghe thân thiết hơn nhiều.”
“Hì… quen rồi.” Giọng nói thanh lạnh nhưng dịu dàng ấy nói, giọng điệu dường như còn có ý cười.
Nam Cung Tòng Tâm là tên của Nam Hướng Bắc trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”, sau khi quen thân với các bạn trên đây, mọi người đều quen gọi cô là “Tiểu Tủng”, bởi vì rất tình cờ, chữ “Tủng” chính là chữ “Tòng” ở trên “Tâm” ở dưới.
(Chú thích: Chữ “Tủng” tiếng Hoa viết là 怂, được ghép từ hai chữ “Tòng” 从 và “Tâm” 心. “Tủng” có nghĩa là sợ sệt, nhát gan, ở một phương diện nào đó khá giống với tính cách của Tòng Tâm trên game, vì vậy mọi người đều gọi như thế, chỉ trừ đại sư tỷ.)
Giọng nói trong tai nghe tạm ngưng, phảng phất như còn chìm đắm trong tiếng gọi “Tòng Tâm” kia, Nam Hướng Bắc có hơi không thể hồi thần.
Một lúc sau, bên trong lại vọng lên giọng nói ấy, xung quanh dường như cũng yên tĩnh hơn, “Tòng Tâm, vật liệu để làm màn thầu có đủ không? Nếu không đủ, lát nữa chị xuống ruộng với em.”
Sau vài giây yên tĩnh, giọng nói ấy lại vang lên, “Lần nào cũng không chịu nói chuyện, không cảm thấy gõ chữ rất bất tiện à.”
“Với lại, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, chị cũng biết em là con gái, nói vài câu cho đại sư tỷ nghe thì có gì đâu?”
“Thôi được rồi, em lúc nào cũng có lý do…. Lúa mạch có đủ thật chứ? Đừng lại giống như lần trước, nói với chị thì đủ, quay lưng đi lại một mình trồng ruộng đến nửa đêm đó.”
Làm màn thầu, trồng ruộng…. những từ ngữ nghe vào rất hiện thực này, đích thật đã tồn tại trong game.
Khẩu hiệu của “Trượng Kiếm Giang Hồ” là mang đến cho người chơi một Giang Hồ chân chính, vì vậy, những hiệp khách hành tẩu trong giang hồ không chỉ cần có các loại thuốc bổ máu hay thuốc tăng cường nội lực, mà còn cần đủ các loại thực phẩm để chống đói, bằng không, bụng đói có thể sẽ gây ra một số sự cố khôn lường.
Cũng vì những thiết đặt rất bình dị và hiện thực ấy mà những nghề nghiệp như “đầu bếp” phụ trách phần thực phẩm, “dược sư” phụ trách làm thuốc, “độc sư” chế biến độc dược, “thợ may” phụ trách làm quần áo vân vân, đều đã lần lượt xuất hiện trong Giang Hồ.
Mỗi một người chơi đều có quyền lựa chọn một nghề nghiệp, có vậy thì khi hành tẩu trong Trượng Kiếm Giang Hồ cũng gọi là có chuyên môn riêng, tránh khỏi hậu quả chết đói ngoài đường.
Nói về vật liệu cần thiết để chế biến ra thức ăn, người chơi nhất định phải cày ruộng hoặc săn bắt, câu cá mới có được.
Trong môn phái chiến, một số người thường xuyên vì không mang đủ màn thầu mà bị té lăn ra đường trước khi đánh gục đối phương, sau vài lần như thế, Tô Mạc Lấp bèn bảo Nam Hướng Bắc hãy chuẩn bị đủ số lượng màn thầu và phát cho đồng môn ở trước mỗi cuộc chiến môn phái.
Lúc ấy, Tiêu Dao Môn đã có rất nhiều đệ tử giống như Nam Hướng Bắc, thề đi theo Tô Mạc Lấp đến cùng, vậy nên việc mà đại sư tỷ nhờ cậy, ai cũng nỗ lực làm tròn. Huống chi, Tô Mạc Lấp không bao giờ vì chuyện riêng mà làm phiền người khác, việc cô nhờ bao giờ cũng liên quan đến công vụ trong phái.
“Ừm, đủ thì tốt.” Lại là một giọng nói ôn hòa kết thúc cuộc đối thoại, tai nghe trở về bình lặng.
Đúng vậy, bên trong mp3 này, toàn là giọng nói của Tô Mạc Lấp.
Có giọng nói thanh lạnh bình tĩnh khi chỉ huy môn phái chiến, có giọng nói ôn hòa khi giao phó công việc trong phái, cũng có giọng nói dịu dàng vui vẻ trong những lần chat riêng. Tóm lại, từ sau lần đầu tiên nghe được giọng của Tô Mạc Lấp, Nam Hướng Bắc đã bỏ tâm thu lại toàn bộ những đoạn đối thoại ấy, và cất giữ trong mp3.
Mỗi khi rảnh rỗi, người khác nghe nhạc, còn cô, chỉ nghe giọng nói thuộc về Tô Mạc Lấp.
Mức độ si mê của cô đối với Tô Mạc Lấp….ngay cả chính cô cũng cảm thấy hơi biến thái.
“Thưa quý ông, xin hỏi….”
Ngay chính lúc chờ đợi mp3 nhảy sang tập tin kế tiếp, Nam Hướng Bắc đã thấp thoáng nghe thấy một giọng nói, giọng nói ấy khiến cô thình lình giật tai nghe xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
Trên hành lang bên cạnh ghế ngồi của cô, một tiếp viên hàng không đang khom lưng, nét mặt chân thành, như muốn hỏi hành khách đang ngã lưng ra ghế sắc mặt đau khổ kia có việc gì cần giúp đỡ không, song giọng nói này đối với Nam Hướng Bắc mà nói, là quen thuộc đến thế!
“Ông thấy chỗ nào không khỏe, có cần chúng…. A!”
Lời còn chưa dứt thì một tiếng hét đã vang lên, người đàn ông ban nãy còn mang nét mặt đau khổ đột nhiên đứng phắt dậy, một tay giữ chặt cô tiếp viên, tay còn lại nhanh chóng rút từ trong người ra một con dao nhỏ và kê sát vào cổ cô tiếp viên, “Nhanh lên! Bảo máy bay chuyển hướng sang Mĩ, nghe thấy không!!”
Người này… cướp máy bay?!
Một giây trước đầu óc còn trống rỗng vì giọng nói quen thuộc, giây tiếp theo con dao đã kê sát vào cổ cô tiếp viên, lưỡi dao sắc bén và băng lạnh áp sát động mạch, tựa như có thể rạch đứt làn da ấy bất cứ lúc nào. Nam Hướng Bắc đứng phắt dậy, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của tiếp viên vài giây, lại quay sang nhìn người đàn ông, nắm tay từ từ siết chặt.
Đó là đại sư tỷ của cô, cô tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn giọng nói ấy.
Vì vậy… cô nhất định không để cho bất kỳ ai tổn thương đại sư tỷ của cô.
/48
|