Hắn vươn ngón trỏ, mờ ám hướng nàng ngoắc một cái: “Ta không ngại ngươi chà đạp ta, đến đây đi, mĩ nhân.”
Choáng, hắn muốn chết!
Triển Tình Ngữ hừ một tiếng, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, dù bực vẫn ung dung nhìn hắn: “Ngươi còn không có tư cách để cho ta chà đạp đâu. Làm ơn đi, anh bạn nhỏ, đừng có ngây thơ như vậy.”
Nam nhân cười ha ha, một tay hắn đỡ cằm, từ trên cao đánh giá nàng: “Ngươi tên gì?”
“Ngươi không có tư cách biết.”
Nàng lười biếng đi đến chỗ cửa sổ, “ Ta bây giờ sẽ gọi người khiêng ngươi ra ngoài. Ngươi đã không nói ra danh tính của mình, còn dám đùa giỡn ta, nói vậy, ngươi không phải cũng có thành ý muốn tiếp tục ở lại sao.”
“ Ta đã nói, ta là hái hoa tặc.”
Hắn chậm rãi nói tiếp: “Huống chi, ngươi cũng không có thành ý, ngươi vừa không trả lời ngươi là ai, ta sao phải nói cho ngươi biết ta là ai? Như vậy không công bằng.”
Triển Tình Ngữ xoay người xem thường lời hắn.
Người này còn bình luận việc đó với nàng?
Nàng đang muốn nói chuyện lại thấy hắn nhảy từ trên xà ngang xuống, chỉnh lại thắt lưng đi tới trước mặt nàng.
“ Ngươi không phải muốn bắt ta sao, được rồi, hiện tại, ta khoanh tay chịu trói.” Hắn cười vươn tay ra, ý bảo nàng trói hắn mang đi.
Triển Tình Ngữ nhìn thẳng hắn. Người này điên rồi phải không?
Nếu không phải là hắn điên rồi thì tình cảnh trước mặt nên giải thích như thế nào?
“ Đem ta bắt lại đi, tiểu mỹ nhân.”Hắn dường như đang giễu cợt nàng, khóe miệng còn lộ ra nụ cười lười biếng.
Nàng vươn tay bắt lấy hắn, lại bị hắn mượn lực kéo vào lòng, lập tức nàng bị vây ở giưã bức tường và hắn.
“ Ngươi…..” Nàng một cước đá tới háng của hắn, nhưng nam nhân yếu ớt kia cũng không chịu đầu hàng.
Không nghĩ tới hắn giống như là có con mắt thứ ba, một tay chế trụ chân của nàng.
Hai người hô hấp gần trong gang tấc, nàng gần như dán chặt vào ngực của hắn.
Cặp mắt tím cực kì xinh đẹp hiện lên ý cười: “ Sao lại hung dữ như vậy, quả ớt nhỏ.”
“Xì, đừng làm cho ta ghê tởm, ai là quả ớt nhỏ chứ.” Nàng giận giữ trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cũng không để ý, mặc kệ nàng dãy dụa, ngón tay xoa mặt của nàng cười cười, tiếng nói trầm thấp mang theo sự mập mờ khiến kẻ khác mê mẩn: “Nói cho ta biết ngươi tên gì, quả ớt nhỏ.”
Giọng của hắn hơi thấp, mang theo sự thản nhiên cùng mờ ám.
“Cút ngay!” Nàng càng giãy dụa, tên hỗn đản này lại càng giữ chặt nàng, thân thể này chưa từng trải qua huẩn luyện không giống nàng trước kia linh hoạt cùng khỏe mạnh, yếu đuối không thể chống lại sức mạnh của hắn.
Giọng nói của Triển Tình Ngữ bắt đầu to lên, đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc.
“ Tình Ngữ, nàng ở đâu?”
Là Hiên Viên Mặc.
Nam tử kia hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh này, hắn quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt che dấu đi một tia cảm xúc phức tạp, cũng không rõ là cảm giác mất mát hay gì đó.
“ Ngươi là Triển Tình Ngữ?” Hắn đặt câu hỏi.
“Biết rồi còn không buông ra” Nàng hừ nhẹ một tiếng, cảm giác được lực đạo của hắn đã giảm bớt liền dùng vai đẩy hắn ra.
Choáng, hắn muốn chết!
Triển Tình Ngữ hừ một tiếng, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, dù bực vẫn ung dung nhìn hắn: “Ngươi còn không có tư cách để cho ta chà đạp đâu. Làm ơn đi, anh bạn nhỏ, đừng có ngây thơ như vậy.”
Nam nhân cười ha ha, một tay hắn đỡ cằm, từ trên cao đánh giá nàng: “Ngươi tên gì?”
“Ngươi không có tư cách biết.”
Nàng lười biếng đi đến chỗ cửa sổ, “ Ta bây giờ sẽ gọi người khiêng ngươi ra ngoài. Ngươi đã không nói ra danh tính của mình, còn dám đùa giỡn ta, nói vậy, ngươi không phải cũng có thành ý muốn tiếp tục ở lại sao.”
“ Ta đã nói, ta là hái hoa tặc.”
Hắn chậm rãi nói tiếp: “Huống chi, ngươi cũng không có thành ý, ngươi vừa không trả lời ngươi là ai, ta sao phải nói cho ngươi biết ta là ai? Như vậy không công bằng.”
Triển Tình Ngữ xoay người xem thường lời hắn.
Người này còn bình luận việc đó với nàng?
Nàng đang muốn nói chuyện lại thấy hắn nhảy từ trên xà ngang xuống, chỉnh lại thắt lưng đi tới trước mặt nàng.
“ Ngươi không phải muốn bắt ta sao, được rồi, hiện tại, ta khoanh tay chịu trói.” Hắn cười vươn tay ra, ý bảo nàng trói hắn mang đi.
Triển Tình Ngữ nhìn thẳng hắn. Người này điên rồi phải không?
Nếu không phải là hắn điên rồi thì tình cảnh trước mặt nên giải thích như thế nào?
“ Đem ta bắt lại đi, tiểu mỹ nhân.”Hắn dường như đang giễu cợt nàng, khóe miệng còn lộ ra nụ cười lười biếng.
Nàng vươn tay bắt lấy hắn, lại bị hắn mượn lực kéo vào lòng, lập tức nàng bị vây ở giưã bức tường và hắn.
“ Ngươi…..” Nàng một cước đá tới háng của hắn, nhưng nam nhân yếu ớt kia cũng không chịu đầu hàng.
Không nghĩ tới hắn giống như là có con mắt thứ ba, một tay chế trụ chân của nàng.
Hai người hô hấp gần trong gang tấc, nàng gần như dán chặt vào ngực của hắn.
Cặp mắt tím cực kì xinh đẹp hiện lên ý cười: “ Sao lại hung dữ như vậy, quả ớt nhỏ.”
“Xì, đừng làm cho ta ghê tởm, ai là quả ớt nhỏ chứ.” Nàng giận giữ trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cũng không để ý, mặc kệ nàng dãy dụa, ngón tay xoa mặt của nàng cười cười, tiếng nói trầm thấp mang theo sự mập mờ khiến kẻ khác mê mẩn: “Nói cho ta biết ngươi tên gì, quả ớt nhỏ.”
Giọng của hắn hơi thấp, mang theo sự thản nhiên cùng mờ ám.
“Cút ngay!” Nàng càng giãy dụa, tên hỗn đản này lại càng giữ chặt nàng, thân thể này chưa từng trải qua huẩn luyện không giống nàng trước kia linh hoạt cùng khỏe mạnh, yếu đuối không thể chống lại sức mạnh của hắn.
Giọng nói của Triển Tình Ngữ bắt đầu to lên, đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc.
“ Tình Ngữ, nàng ở đâu?”
Là Hiên Viên Mặc.
Nam tử kia hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh này, hắn quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt che dấu đi một tia cảm xúc phức tạp, cũng không rõ là cảm giác mất mát hay gì đó.
“ Ngươi là Triển Tình Ngữ?” Hắn đặt câu hỏi.
“Biết rồi còn không buông ra” Nàng hừ nhẹ một tiếng, cảm giác được lực đạo của hắn đã giảm bớt liền dùng vai đẩy hắn ra.
/50
|