Những lời này giống một ngọn lửa, “Tạch” một cái đem chỗ nào đó trên người Tần Ứng Bảo nổi lửa. Hắn nhấc chăn lên che mình và Tạ Tiểu Ngọc lại, môi vừa định áp xuống thì thân mình lại lập tức cứng đờ.
Ngọn lửa trong cơ thể hắn tắt ngúm, thay vào đó là một cỗ lạnh thấu xương.
Dưới xương quai xanh của Tạ Tiểu Ngọc có một khối lấm tấm màu hồng anh đào, lớn bằng đồng tiền, xuống chút nữa thì hai bên xương sườn cũng có hai khối như vậy, lớn nhỏ không giống nhau, đều là màu hồng anh đào.
Huyết trụy.
Trong lòng Tần Ứng Bảo lập tức hiện lên hai chữ này, nhưng ngay sau đó hắn liền phu định suy nghĩ của mình. Sao có thể chứ, huyết trụy chỉ xuất hiện ở trên người chết, Tiểu Ngọc của hắn thiên kiều bá mị thế này, sao trên người lại có thứ này chứ.
Đang do dự thì thân mình Tạ Tiểu Ngọc lại rụt xuống, đôi mắt trong bóng đem lóe sáng, “Giáo úy, ngươi làm sao vậy?”
“Ta…… Ta chỉ là suy nghĩ, nương tử nàng sao lại xinh đẹp như thế.” Hắn hướng nàng cười, trong ánh mắt đều là chân thành không có nửa điểm giả dối.
“Thịch thịch thịch.” Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, “Giáo úy, ngài mau ra đây nhìn xem, người của Tân An phủ tới, nói là muốn tra rõ giáo úy phủ.”
Tưởng Tích Tích đánh giá nam nhân trước mặt. Từ khi hắn ra khỏi cửa đều không nhìn nàng, mà vẫn luôn đùa bỡn nếp gấp ở trên kiện áo gấm hoa văn trên người mình. Tưởng Tích Tích vì thế đi lên trước một bước, “Tần giáo úy, chúng ta nhận được tin tức nói buổi tối hôm trước có người mất mạng trong phủ, nên chúng ta đặc biệt tới để điều tra.”
Tần Ứng Bảo tà tà liếc nàng một cái, “Nghe ai nói? Giáo úy phủ có người chết, ta còn không biết vậy thì các ngươi nhận được tin từ đâu?”
Tưởng Tích Tích không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm hắn, “Thật sự không có sao?”
Tần Ứng Bảo nheo mắt lại, “Sớm nghe nói vị Trình đại nhân mới nhậm chức ở Tân An thành này anh minh lại có năng lực, phá vô số vụ kỳ án, sao thế, chẳng nhẽ các ngươi đều phá án bằng trực giác sao?”
Tưởng Tích Tích cũng không đôi co với hắn, nàng liếc mắt về phía sau, Bùi Nhiên lập tức từ phía sau đi lên trước. Hắn trừng mắt nhìn Tần Ứng Bảo, một đôi mắt thiếu chút nữa liền phun lửa hận, “Tưởng đại nhân, Tạ Tiểu Ngọc vốn là thê tử chưa qua cửa của tiểu nhân, nửa tháng trước nàng bị tên đăng đồ tử này cường ép vào phủ, mấy ngày trước đây nàng đã tang mệnh trong giáo úy phủ này. Thỉnh đại nhân vì tiểu nhân làm chủ, nghiêm trị ác đồ, trả lại công đạo cho tiểu nhân và Tiểu Ngọc.”
Tưởng Tích Tích hướng Bùi Nhiên gật gật đầu, lại chuyển hướng Tần Ứng Bảo, “Tần đại nhân, ngài có gì để nói không?”
Tần Ứng Bảo cười lạnh một tiếng, “Ta cùng Tạ cô nương lưỡng tình tương duyệt, Tần phủ trên dưới có ai không biết, sao đến trong miệng ngươi lại thành ngươi và Tiểu Ngọc là đôi uyên ương chia lìa âm dương chứ? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
Tưởng Tích Tích từ vạt áo móc ra một tờ giấy vàng, giũ ra đưa tới trước mặt Tần Ứng Bảo, “Đây là giấy hôn thú của Bùi Nhiên, lấy từ chỗ bà mối tới đây. Bên trên này viết rành mạch, hắn và Tạ Tiểu Ngọc đã có hứa hẹn kết hôn, mặc kệ nàng sống hay đã chết thì cũng không có đạo lý Tần đại nhân ngài có thể lưu người trong phủ. Nếu ngài khăng khăng không thả người, vậy đừng trách chúng ta vô lễ. Hôm nay chúng ta nhất định phải vào giáo úy phủ này.” Dứt lời, nàng liền chậm rãi đi lên thềm đá, hướng về phía hai cánh cửa đỏ thắm của giáo úy phủ.
Nhưng nàng còn chưa đi vào cửa thì bả vai lại bị đè năm sáu cây gậy, nhóm sai vặt của Tần phủ đều ngăn nàng lại, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích, lấy khí thế áp người. Thấy thế Sử Kim cùng mấy nha dịch cũng chạy như bay đến bậc thang, hai đám người hình thành hai phe đối lập, mắt thấy một trận ác chiến sắp xảy ra.
Tưởng Tích Tích không nhìn mấy gã sai vặt đang ngăn cản mình mà nhìn chằm chằm Tần Ứng Bảo, xem hắn phản ứng lại tình hình này thế nào. Nhưng Tần giáo úy là người nào, chớ nói ở Tân An thành, chính là ở Biện Lương, cũng không có vài người được hắn cho vào mắt. Hắn vẫn không để ý mà đùa giỡn ngón ay, hiển nhiên không đem bọn người Tưởng Tích Tích để vào mắt.
“Phanh” một tiếng, vỏ kiếm trong tay Tưởng Tích Tích bị văng ra thật xa, lăn xuống bậc thang, ở dưới đất lung lay vài cái mới dừng lại bất động. Cùng lúc đó, gậy gỗ trong tay đám gã sai vặt chỉ còn lại một nửa, nửa kia đã bị kiếm của nàng chém rơi xuống. Mấy gã sai vặt bị một chiêu bất ngờ này làm sợ tới mức ngẩn ngơ, một lát sau mới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chậm rãi rời khỏi bên người nàng, thối lui về phía sau Tần Ứng Bảo.
Tần Ứng Bảo ngước mắt, trong mắt cuối cùng cũng có vài phần nghiêm túc. Hắn nhìn thẳng Tưởng Tích Tích, “Như vậy xem ra, cô nương là muốn xông vào giáo úy phủ.”
“Ngài đoán đúng rồi.”
“Vậy chớ có trách ta vô lễ.” Dứt lời, hắn vung tay lên, mấy gia đinh vẫn luôn mai phục ở hai bên sườn xuất hiện, trên tay mỗi người đều nắm một thanh đao chói lọi.
Một khi thế lực ngang nhau, không khí tức khắc trở nên khẩn trương lên, trong lòng mọi người đều căng lên như giây cung, tùy thời đều có thể bị đứt.
“Tích Tích, buông kiếm.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc. Tưởng Tích Tích vội vàng quay đầu lại, phát hiện Trình Mục Du cùng Yến Nương đang hướng bọn họ đi tới, phía sau là Sử Phi cùng một lão đầu lạ mặt.
“Đại nhân, Tần phủ có án mạng, cách chết không khác gì vợ chồng Thường Áp tư.” Tưởng Tích Tích vừa vui vừa vội nói.
Trình Mục Du hướng nàng gật gật đầu, “Ta đã nghe nói rồi, cho nên vừa hồi phủ liền tới đây ngay.”
“Nhưng vị Tần giáo úy này không cho bọn thuộc hạ vào phủ.”
“Vị này chính là Trình đại nhân mới nhậm chứ huyện lệnh Tân An thành đúng không?” Tần Ứng Bảo chậm rãi đi đến bên người Trình Mục Du, ánh mắt kiêu căng nhìn thẳng hắn, “Trình đại nhân, không phải ta cố ý không cho người của ngươi vào mà thật sự là bọn họ nói miệng không có bằng chứng. Không có chứng cứ xác thực, mà phủ giáo úy của ta tôn quý cỡ nào, không thể chỉ nói vài lời là có thể tùy tiện điều tra, ngài nói có phải hay không?”
Trình Mục Du không hề kinh hãi mà cười, “Giáo úy muốn chứng cứ xác thực, ta đây thực ra có.” Nói xong hắn liền móc ra một cái khăn, mở ra và lấy ra một đồ vật bị cháy đen, đem nó đưa cho Tần Ứng Bảo, “Thứ này Tần đại nhân hẳn là sẽ không thể không biết đi?”
Tần Ứng Bảo cầm đồ vật kia nhìn kỹ, đột nhiên ngẩng đầu, “Đây là lệnh bài của Tần phủ, Trình đại nhân từ đâu mà có?”
“Hôm nay trên đường từ Dĩnh Xương về Tân An, ta ngẫu nhiên gặp được một chiếc xe ngựa bị thiêu rụi trên đường, trên xe ngựa có hai thi thể bị đốt cháy, đã cháy đến khó mà phân biệt. Nhưng thứ này lại vẫn còn ở đó, lẫn trong đám hài cốt trên xe ngựa. Tần đại nhân, xin hỏi giáo úy phủ gần đây có ai đi xa nhà không?”
Nghe đến đó, một gã sai vặt ở bên cạnh sợ tới mức mặt đều tái đi, nhẹ giọng ngập ngừng nói, “Giáo úy, sẽ không, không phải là phu nhân chứ, từ tối hôm qua đã không thấy phu nhân và Thấm Nhi……”
Tần giáo úy trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn Trình Mục Du, kiêu căng trên mặt biến thành hư ảo, hắn duỗi tay về phía cửa, “Trình đại nhân mời vào.”
Thấy hắn nói như vậy, những gai đinh kia vội buông đao, cung kính đứng hai bên sườn, đem đoàn người nghênh đón vào phủ.
Tưởng Tích Tích đi vào cửa lớn mới phát hiện Yến Nương cùng lão nhân kia không biết từ khi nào thì đã không thấy đâu. Nàng quay đầu tìm nửa ngày nhưng vẫn không thấy thân ảnh bọn họ nên đành phải bước chân nhanh hơn để đuổi kịp Trình Mục Du.
Ngọn lửa trong cơ thể hắn tắt ngúm, thay vào đó là một cỗ lạnh thấu xương.
Dưới xương quai xanh của Tạ Tiểu Ngọc có một khối lấm tấm màu hồng anh đào, lớn bằng đồng tiền, xuống chút nữa thì hai bên xương sườn cũng có hai khối như vậy, lớn nhỏ không giống nhau, đều là màu hồng anh đào.
Huyết trụy.
Trong lòng Tần Ứng Bảo lập tức hiện lên hai chữ này, nhưng ngay sau đó hắn liền phu định suy nghĩ của mình. Sao có thể chứ, huyết trụy chỉ xuất hiện ở trên người chết, Tiểu Ngọc của hắn thiên kiều bá mị thế này, sao trên người lại có thứ này chứ.
Đang do dự thì thân mình Tạ Tiểu Ngọc lại rụt xuống, đôi mắt trong bóng đem lóe sáng, “Giáo úy, ngươi làm sao vậy?”
“Ta…… Ta chỉ là suy nghĩ, nương tử nàng sao lại xinh đẹp như thế.” Hắn hướng nàng cười, trong ánh mắt đều là chân thành không có nửa điểm giả dối.
“Thịch thịch thịch.” Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, “Giáo úy, ngài mau ra đây nhìn xem, người của Tân An phủ tới, nói là muốn tra rõ giáo úy phủ.”
Tưởng Tích Tích đánh giá nam nhân trước mặt. Từ khi hắn ra khỏi cửa đều không nhìn nàng, mà vẫn luôn đùa bỡn nếp gấp ở trên kiện áo gấm hoa văn trên người mình. Tưởng Tích Tích vì thế đi lên trước một bước, “Tần giáo úy, chúng ta nhận được tin tức nói buổi tối hôm trước có người mất mạng trong phủ, nên chúng ta đặc biệt tới để điều tra.”
Tần Ứng Bảo tà tà liếc nàng một cái, “Nghe ai nói? Giáo úy phủ có người chết, ta còn không biết vậy thì các ngươi nhận được tin từ đâu?”
Tưởng Tích Tích không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm hắn, “Thật sự không có sao?”
Tần Ứng Bảo nheo mắt lại, “Sớm nghe nói vị Trình đại nhân mới nhậm chức ở Tân An thành này anh minh lại có năng lực, phá vô số vụ kỳ án, sao thế, chẳng nhẽ các ngươi đều phá án bằng trực giác sao?”
Tưởng Tích Tích cũng không đôi co với hắn, nàng liếc mắt về phía sau, Bùi Nhiên lập tức từ phía sau đi lên trước. Hắn trừng mắt nhìn Tần Ứng Bảo, một đôi mắt thiếu chút nữa liền phun lửa hận, “Tưởng đại nhân, Tạ Tiểu Ngọc vốn là thê tử chưa qua cửa của tiểu nhân, nửa tháng trước nàng bị tên đăng đồ tử này cường ép vào phủ, mấy ngày trước đây nàng đã tang mệnh trong giáo úy phủ này. Thỉnh đại nhân vì tiểu nhân làm chủ, nghiêm trị ác đồ, trả lại công đạo cho tiểu nhân và Tiểu Ngọc.”
Tưởng Tích Tích hướng Bùi Nhiên gật gật đầu, lại chuyển hướng Tần Ứng Bảo, “Tần đại nhân, ngài có gì để nói không?”
Tần Ứng Bảo cười lạnh một tiếng, “Ta cùng Tạ cô nương lưỡng tình tương duyệt, Tần phủ trên dưới có ai không biết, sao đến trong miệng ngươi lại thành ngươi và Tiểu Ngọc là đôi uyên ương chia lìa âm dương chứ? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
Tưởng Tích Tích từ vạt áo móc ra một tờ giấy vàng, giũ ra đưa tới trước mặt Tần Ứng Bảo, “Đây là giấy hôn thú của Bùi Nhiên, lấy từ chỗ bà mối tới đây. Bên trên này viết rành mạch, hắn và Tạ Tiểu Ngọc đã có hứa hẹn kết hôn, mặc kệ nàng sống hay đã chết thì cũng không có đạo lý Tần đại nhân ngài có thể lưu người trong phủ. Nếu ngài khăng khăng không thả người, vậy đừng trách chúng ta vô lễ. Hôm nay chúng ta nhất định phải vào giáo úy phủ này.” Dứt lời, nàng liền chậm rãi đi lên thềm đá, hướng về phía hai cánh cửa đỏ thắm của giáo úy phủ.
Nhưng nàng còn chưa đi vào cửa thì bả vai lại bị đè năm sáu cây gậy, nhóm sai vặt của Tần phủ đều ngăn nàng lại, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Tưởng Tích Tích, lấy khí thế áp người. Thấy thế Sử Kim cùng mấy nha dịch cũng chạy như bay đến bậc thang, hai đám người hình thành hai phe đối lập, mắt thấy một trận ác chiến sắp xảy ra.
Tưởng Tích Tích không nhìn mấy gã sai vặt đang ngăn cản mình mà nhìn chằm chằm Tần Ứng Bảo, xem hắn phản ứng lại tình hình này thế nào. Nhưng Tần giáo úy là người nào, chớ nói ở Tân An thành, chính là ở Biện Lương, cũng không có vài người được hắn cho vào mắt. Hắn vẫn không để ý mà đùa giỡn ngón ay, hiển nhiên không đem bọn người Tưởng Tích Tích để vào mắt.
“Phanh” một tiếng, vỏ kiếm trong tay Tưởng Tích Tích bị văng ra thật xa, lăn xuống bậc thang, ở dưới đất lung lay vài cái mới dừng lại bất động. Cùng lúc đó, gậy gỗ trong tay đám gã sai vặt chỉ còn lại một nửa, nửa kia đã bị kiếm của nàng chém rơi xuống. Mấy gã sai vặt bị một chiêu bất ngờ này làm sợ tới mức ngẩn ngơ, một lát sau mới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chậm rãi rời khỏi bên người nàng, thối lui về phía sau Tần Ứng Bảo.
Tần Ứng Bảo ngước mắt, trong mắt cuối cùng cũng có vài phần nghiêm túc. Hắn nhìn thẳng Tưởng Tích Tích, “Như vậy xem ra, cô nương là muốn xông vào giáo úy phủ.”
“Ngài đoán đúng rồi.”
“Vậy chớ có trách ta vô lễ.” Dứt lời, hắn vung tay lên, mấy gia đinh vẫn luôn mai phục ở hai bên sườn xuất hiện, trên tay mỗi người đều nắm một thanh đao chói lọi.
Một khi thế lực ngang nhau, không khí tức khắc trở nên khẩn trương lên, trong lòng mọi người đều căng lên như giây cung, tùy thời đều có thể bị đứt.
“Tích Tích, buông kiếm.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc. Tưởng Tích Tích vội vàng quay đầu lại, phát hiện Trình Mục Du cùng Yến Nương đang hướng bọn họ đi tới, phía sau là Sử Phi cùng một lão đầu lạ mặt.
“Đại nhân, Tần phủ có án mạng, cách chết không khác gì vợ chồng Thường Áp tư.” Tưởng Tích Tích vừa vui vừa vội nói.
Trình Mục Du hướng nàng gật gật đầu, “Ta đã nghe nói rồi, cho nên vừa hồi phủ liền tới đây ngay.”
“Nhưng vị Tần giáo úy này không cho bọn thuộc hạ vào phủ.”
“Vị này chính là Trình đại nhân mới nhậm chứ huyện lệnh Tân An thành đúng không?” Tần Ứng Bảo chậm rãi đi đến bên người Trình Mục Du, ánh mắt kiêu căng nhìn thẳng hắn, “Trình đại nhân, không phải ta cố ý không cho người của ngươi vào mà thật sự là bọn họ nói miệng không có bằng chứng. Không có chứng cứ xác thực, mà phủ giáo úy của ta tôn quý cỡ nào, không thể chỉ nói vài lời là có thể tùy tiện điều tra, ngài nói có phải hay không?”
Trình Mục Du không hề kinh hãi mà cười, “Giáo úy muốn chứng cứ xác thực, ta đây thực ra có.” Nói xong hắn liền móc ra một cái khăn, mở ra và lấy ra một đồ vật bị cháy đen, đem nó đưa cho Tần Ứng Bảo, “Thứ này Tần đại nhân hẳn là sẽ không thể không biết đi?”
Tần Ứng Bảo cầm đồ vật kia nhìn kỹ, đột nhiên ngẩng đầu, “Đây là lệnh bài của Tần phủ, Trình đại nhân từ đâu mà có?”
“Hôm nay trên đường từ Dĩnh Xương về Tân An, ta ngẫu nhiên gặp được một chiếc xe ngựa bị thiêu rụi trên đường, trên xe ngựa có hai thi thể bị đốt cháy, đã cháy đến khó mà phân biệt. Nhưng thứ này lại vẫn còn ở đó, lẫn trong đám hài cốt trên xe ngựa. Tần đại nhân, xin hỏi giáo úy phủ gần đây có ai đi xa nhà không?”
Nghe đến đó, một gã sai vặt ở bên cạnh sợ tới mức mặt đều tái đi, nhẹ giọng ngập ngừng nói, “Giáo úy, sẽ không, không phải là phu nhân chứ, từ tối hôm qua đã không thấy phu nhân và Thấm Nhi……”
Tần giáo úy trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn Trình Mục Du, kiêu căng trên mặt biến thành hư ảo, hắn duỗi tay về phía cửa, “Trình đại nhân mời vào.”
Thấy hắn nói như vậy, những gai đinh kia vội buông đao, cung kính đứng hai bên sườn, đem đoàn người nghênh đón vào phủ.
Tưởng Tích Tích đi vào cửa lớn mới phát hiện Yến Nương cùng lão nhân kia không biết từ khi nào thì đã không thấy đâu. Nàng quay đầu tìm nửa ngày nhưng vẫn không thấy thân ảnh bọn họ nên đành phải bước chân nhanh hơn để đuổi kịp Trình Mục Du.
/670
|