Một thứ lạnh băng lan ra khắp người Yến Nương, giống một đoàn sương mù ướt nhẹp, dần dần tràn đến mỗi góc trong cơ thể. Không bao lâu, trong mắt nàng đã phiếm một tầng sương mù, không kia không phải sương mù, mà là một đôi mắt, mộng ảo mê ly, đuôi mắt nhếch lên, con ngươi vừa đen vừa sáng, hơi hơi ngước lên trên.
“Ngươi là ai……” Yến Nương nghe được chính mình đang hỏi, nhưng tiếng nói ra lại là của một nữ nhân khác.
“Thuyền rồng lay động đông phục đông, thải liên hồ thượng hồng càng hồng. Sóng nhàn nhạt, thủy mênh mông, nô cách hoa sen lộ không thông. Tây Hồ Nam Hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tím liệu mãn trung châu. Sóng mù mịt, thủy từ từ, trường phụng quân vương vạn tuế du……”
Một khúc dân ca quanh quẩn trong đình viện, thanh âm linh hoạt kỳ ảo va chạm vào bên trên mỗi viên gạch xanh, đồng thời đánh thức Hữu Nhĩ đang ngủ trong phòng. Hắn xoa nhẹ đôi mắt, lại hướng ngoài cửa sổ nhìn ra. Lúc nhìn thấy Yến Nương đứng bên cạnh bàn đá, mười ngón tay nhếch lên, ở trong không trung múa may, giữa môi nàng phun ra những lời hát mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.
Hữu Nhĩ trong lòng biết không ổn, lập tức lăn từ trên giường xuống, đẩy cửa liền chạy vào trong viện. Lúc nhìn thấy bóng người lưng còng, cầm một cây gậy gỗ táo đứng đằng sau Yến Nương thì nó phát ra một tiếng rít gào, phi thân nhảy đến bên người kia. Nhưng thân mình nó mới vọt được một nửa thì đã bị một cánh tay ngăn lại.
Là Yến Nương, nàng nhìn chằm chằm Hữu Nhĩ, mặt vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia nhưng người bên trong đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Ngón tay nàng túm lấy da lông màu bạc của nó càng ngày càng chặt, đột nhiên nàng dùng lực quăng Hữu Nhĩ đập vào tường, khiến tường thủng một lỗ. Trên đầu Hữu Nhĩ cũng có một cái lỗ, nó giãy dụa vươn đầu vài lần rồi rốt cuộc mềm cổ sụp xuống.
Diêm Khả Vọng vê râu, hắc hắc cười gượng hai tiếng, rồi dạo bước đến trước mặt Yến Nương, tròng mắt đánh giá nàng trên dưới, “Nuốt hồn nàng, thân thể này chính là của ngươi.”
Thân thể mảnh khảnh của Yến Nương bỗng nhiên kịch liệt phập phồng, giống như có một dòng thủy triều tràn từ đầu đến chân nàng. Thân thể nàng càng ngày càng lắc dữ dội, sau một lúc rốt cuộc cũng ngừng lại, bộ dạng của nàng cũng thay đổi, giống như máu thịt bên trong không còn, da thịt phảng phất như được đặt lỏng lẻo trên khung xương, tùy thời có thể rời ra vậy.
Bộ dạng quái dị này chỉ duy trì trong chốc lát, thì nàng lại khôi phục lại bình thường, lại là một nữ tử linh động kiều tiếu, nhưng trong ánh mắt nàng không có ý cười thường thấy mà đã bị thay thế bởi một cỗ lạnh lẽo thâu xương. Nàng nhìn Diêm Khả Vọng, ánh mắt sâu kín nói, “Hồn nàng ….. đã bị diệt.”
Ánh mắt Diêm Khả Vọng sáng lên, vỗ tay ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, “Không uổng công ta tìm lâu như vậy, đem mỗi một tấc thổ địa đều đào lên, cuối cùng cũng đem được ngươi trở về.” Ánh mắt ông ta đột nhiên cứng lại, bên trong phiếm ra mấy phần thương tiếc, hắn đi đến bên người Yến Nương, ngón tay dán lên gương mặt nàng mà cọ, “Ngươi…… Cuối cùng đã trở lại.”
Dứt lời, hắn đem một đầu cây gậy gỗ táo nhét vào trong tay Yến Nương, còn mình thì kéo một đầu khác, dắt nnagf đi ra ngoài cửa, hai bóng người một trước một sau chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng đêm.
***
“Cha, cha,” Tấn Nhi liều mạng vỗ cửa phòng Trình Mục Du, “Cha, ngài mau đến nhìn xem, Viễn Nhi không biết làm sao ấy.”
Lúc Trình Mục Du đuổi qua thì Thường Viễn đang ngồi ở trên giường, đôi mắt ngốc ngốc nhìn phía trước, trong miệng chậm rãi nói thầm: “Nàng tới, nàng tới.”
“Viễn Nhi,” Trình Mục Du vội vàng đi qua đem hắn ôm vào trong ngực, “Đừng sợ, là mộng thôi, ngủ đi, ta ở chỗ này bồi ngươi, ác mộng sẽ không tới quấy nhiễu ngươi nữa. Nàng ta đã không còn nữa rồi.”
Viễn Nhi liều mạng chui đầu ra khỏi lồng ngực Trình Mục Du, ngón tay gắt gao túm lấy quần áo hắn, “Không phải mộng, ta lại nghe được tiếng nàng hát,” hắn nghiêng mặt hướng cửa sổ nhìn lại, rồi lại nhanh chóng quay lại, “Nàng ở bên kia tường, thật sự, chính là ở bên kia tường.”
Trình Mục Du buông Thường Viễn ra rồi đi đến trước cửa, hướng Tễ Hồng tú trang mà nhìn, bên đó chỉ có một mảnh đen kịt, không có nửa phần dị thường.
Do dự một lúc hắn vẫn là không an tâm nói, “Tấn Nhi, ngươi đóng cửa cho kỹ, ở chỗ này bồi Thường Viễn, cha đi tú trang nhìn một cái.” Nói xong, hắn liền đi dọc hành lang ra ngoài cửa.
Diêm Khả Vọng dắt Yến Nương đi trong con ngõ nhỏ đen như mực, vừa đi vừa nói với người phía sau: “Ngươi xem, nơi này hoa mai đều đã rụng, chỉ còn trơ lại cành khô, chẳng đẹp chút nào. Nhưng ngươi yên tâm, cây mai nhà ta đều được ngâm trong tuyết, một đóa hoa cũng chưa nở. Chờ ngưoi về, vừa lúc có thể nhìn đến vạn thụ nở hoa, đảm bảo ngươi sẽ thích. Ta nhớ rõ lúc ngươi còn nhỏ thích nhất là mắc dây thừng ở cây mai mà chơi đánh đu lắc qua lắc lại. Hoa đều bị ngươi làm rụng rơi xuống đầy váy…..”
Đột nhiên ông ta đi không được nữa, người phía sau gắt gao nắm lấy chiếc gậy, không chịu đi thêm một bước nào.
Diêm Khả Vọng quay đầu lại, nhìn thấy quần áo Yến Nương bị phá, bị từng cây từng cây xương dài nhọn đâm thủng. Những đoạn xương trắng như tuyết kia từ trong bụng nàng thò ra, đem cả bụng nàng phá rách đến huyết nhục mơ hồ.
Chân Diêm Khả Vọng mềm nhũn, xoay người vội chạy về phía sau, “Ngươi không thể động đến nàng, không thể động đến nàng…..”
Giọng ông ta còn chưa dứt thì một cái hồng ảnh nhạt nhạt đột nhiên bị vứt ra khỏi bụng Yến Nương, rơi trên mặt đất, tán ra thành một mảnh máu thịt tanh nồng. Máu chậm rãi ngưng tụ bên nhau, hóa thành một kiện áo choàng màu đỏ thêu phượng hoàng, quần áo theo ngõ nhỏ từng chút bò về phía trươccs, máu vẩy ra, bắn lên mặt tường trắng tinh hai bên.
“Thuyền rồng lay động đông phục đông, thải liên hồ thượng hồng càng hồng. Sóng nhàn nhạt, thủy mênh mông, nô cách hoa sen lộ không thông. Tây Hồ Nam Hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tím liệu mãn trung châu. Sóng mù mịt, thủy từ từ, trường phụng quân vương vạn tuế du…… Còn nhớ rõ khúc nhạc này không? Ta tự tay sáng tác một khúc này, ngươi hát, ta khiêu vũ. Ngươi nói khúc này là của mình ta, chỉ có ta có thể nhảy, người khác đều không được. Còn có trâm ngọc, ngươi gọi nó là điệp ảnh, còn nói ta chính là cái bóng của ngươi, như vậy mới có thể vĩnh viễn không xa rời nhau……” cái áo lại hướng phía trước cọ đi qua vài thước, “Nhưng sao ngươi có thể ban cho ta hình phạt ngũ xa phanh thây chứ? Mặc dù ta có sai nhưng cũng không sai đến mức ấy. Băng cơ ngọc cốt cứ thế bị chặt đứt, tâm ngươi sao tàn nhẫn đến thế……”
Cái áo đột nhiên bị cắt làm năm khối, mỗi mảnh đều có máu tươi ào ạt rơi xuống, đánh úp về phía Yến Nương. Yến Nương một tay ôm bụng, một tay từ trong lòng ngực lấy ra một khối khăn tay lấp lánh ngân quang. Khăn ở giữa không trung xoay chuyển, nghênh địch mà bay lên. Nó giống nhưu một bàn tay khổng lồ, đem năm mảnh quần áo kia bắt gọn. Một mảnh áo cuối cùng thêu đôi mắt phượng hoàng, khóe mắt nhếch cao, tròng mắt màu đỏ trừng to đến muốn rớt ra ngoài.
Nhưng khăn tay không lưu lại nửa phần sinh cơ mà đem nó toàn bộ thu vào. Khăn tay càng thu càng nhỏ, càng chặt, cuối cùng biến thành một cái túi hương, ở trên mặt đất quay cuồng vài cái rồi rốt cuộc dừng bên chân Diêm Khả Vọng, bất động.
“Ngươi là ai……” Yến Nương nghe được chính mình đang hỏi, nhưng tiếng nói ra lại là của một nữ nhân khác.
“Thuyền rồng lay động đông phục đông, thải liên hồ thượng hồng càng hồng. Sóng nhàn nhạt, thủy mênh mông, nô cách hoa sen lộ không thông. Tây Hồ Nam Hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tím liệu mãn trung châu. Sóng mù mịt, thủy từ từ, trường phụng quân vương vạn tuế du……”
Một khúc dân ca quanh quẩn trong đình viện, thanh âm linh hoạt kỳ ảo va chạm vào bên trên mỗi viên gạch xanh, đồng thời đánh thức Hữu Nhĩ đang ngủ trong phòng. Hắn xoa nhẹ đôi mắt, lại hướng ngoài cửa sổ nhìn ra. Lúc nhìn thấy Yến Nương đứng bên cạnh bàn đá, mười ngón tay nhếch lên, ở trong không trung múa may, giữa môi nàng phun ra những lời hát mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.
Hữu Nhĩ trong lòng biết không ổn, lập tức lăn từ trên giường xuống, đẩy cửa liền chạy vào trong viện. Lúc nhìn thấy bóng người lưng còng, cầm một cây gậy gỗ táo đứng đằng sau Yến Nương thì nó phát ra một tiếng rít gào, phi thân nhảy đến bên người kia. Nhưng thân mình nó mới vọt được một nửa thì đã bị một cánh tay ngăn lại.
Là Yến Nương, nàng nhìn chằm chằm Hữu Nhĩ, mặt vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia nhưng người bên trong đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Ngón tay nàng túm lấy da lông màu bạc của nó càng ngày càng chặt, đột nhiên nàng dùng lực quăng Hữu Nhĩ đập vào tường, khiến tường thủng một lỗ. Trên đầu Hữu Nhĩ cũng có một cái lỗ, nó giãy dụa vươn đầu vài lần rồi rốt cuộc mềm cổ sụp xuống.
Diêm Khả Vọng vê râu, hắc hắc cười gượng hai tiếng, rồi dạo bước đến trước mặt Yến Nương, tròng mắt đánh giá nàng trên dưới, “Nuốt hồn nàng, thân thể này chính là của ngươi.”
Thân thể mảnh khảnh của Yến Nương bỗng nhiên kịch liệt phập phồng, giống như có một dòng thủy triều tràn từ đầu đến chân nàng. Thân thể nàng càng ngày càng lắc dữ dội, sau một lúc rốt cuộc cũng ngừng lại, bộ dạng của nàng cũng thay đổi, giống như máu thịt bên trong không còn, da thịt phảng phất như được đặt lỏng lẻo trên khung xương, tùy thời có thể rời ra vậy.
Bộ dạng quái dị này chỉ duy trì trong chốc lát, thì nàng lại khôi phục lại bình thường, lại là một nữ tử linh động kiều tiếu, nhưng trong ánh mắt nàng không có ý cười thường thấy mà đã bị thay thế bởi một cỗ lạnh lẽo thâu xương. Nàng nhìn Diêm Khả Vọng, ánh mắt sâu kín nói, “Hồn nàng ….. đã bị diệt.”
Ánh mắt Diêm Khả Vọng sáng lên, vỗ tay ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, “Không uổng công ta tìm lâu như vậy, đem mỗi một tấc thổ địa đều đào lên, cuối cùng cũng đem được ngươi trở về.” Ánh mắt ông ta đột nhiên cứng lại, bên trong phiếm ra mấy phần thương tiếc, hắn đi đến bên người Yến Nương, ngón tay dán lên gương mặt nàng mà cọ, “Ngươi…… Cuối cùng đã trở lại.”
Dứt lời, hắn đem một đầu cây gậy gỗ táo nhét vào trong tay Yến Nương, còn mình thì kéo một đầu khác, dắt nnagf đi ra ngoài cửa, hai bóng người một trước một sau chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng đêm.
***
“Cha, cha,” Tấn Nhi liều mạng vỗ cửa phòng Trình Mục Du, “Cha, ngài mau đến nhìn xem, Viễn Nhi không biết làm sao ấy.”
Lúc Trình Mục Du đuổi qua thì Thường Viễn đang ngồi ở trên giường, đôi mắt ngốc ngốc nhìn phía trước, trong miệng chậm rãi nói thầm: “Nàng tới, nàng tới.”
“Viễn Nhi,” Trình Mục Du vội vàng đi qua đem hắn ôm vào trong ngực, “Đừng sợ, là mộng thôi, ngủ đi, ta ở chỗ này bồi ngươi, ác mộng sẽ không tới quấy nhiễu ngươi nữa. Nàng ta đã không còn nữa rồi.”
Viễn Nhi liều mạng chui đầu ra khỏi lồng ngực Trình Mục Du, ngón tay gắt gao túm lấy quần áo hắn, “Không phải mộng, ta lại nghe được tiếng nàng hát,” hắn nghiêng mặt hướng cửa sổ nhìn lại, rồi lại nhanh chóng quay lại, “Nàng ở bên kia tường, thật sự, chính là ở bên kia tường.”
Trình Mục Du buông Thường Viễn ra rồi đi đến trước cửa, hướng Tễ Hồng tú trang mà nhìn, bên đó chỉ có một mảnh đen kịt, không có nửa phần dị thường.
Do dự một lúc hắn vẫn là không an tâm nói, “Tấn Nhi, ngươi đóng cửa cho kỹ, ở chỗ này bồi Thường Viễn, cha đi tú trang nhìn một cái.” Nói xong, hắn liền đi dọc hành lang ra ngoài cửa.
Diêm Khả Vọng dắt Yến Nương đi trong con ngõ nhỏ đen như mực, vừa đi vừa nói với người phía sau: “Ngươi xem, nơi này hoa mai đều đã rụng, chỉ còn trơ lại cành khô, chẳng đẹp chút nào. Nhưng ngươi yên tâm, cây mai nhà ta đều được ngâm trong tuyết, một đóa hoa cũng chưa nở. Chờ ngưoi về, vừa lúc có thể nhìn đến vạn thụ nở hoa, đảm bảo ngươi sẽ thích. Ta nhớ rõ lúc ngươi còn nhỏ thích nhất là mắc dây thừng ở cây mai mà chơi đánh đu lắc qua lắc lại. Hoa đều bị ngươi làm rụng rơi xuống đầy váy…..”
Đột nhiên ông ta đi không được nữa, người phía sau gắt gao nắm lấy chiếc gậy, không chịu đi thêm một bước nào.
Diêm Khả Vọng quay đầu lại, nhìn thấy quần áo Yến Nương bị phá, bị từng cây từng cây xương dài nhọn đâm thủng. Những đoạn xương trắng như tuyết kia từ trong bụng nàng thò ra, đem cả bụng nàng phá rách đến huyết nhục mơ hồ.
Chân Diêm Khả Vọng mềm nhũn, xoay người vội chạy về phía sau, “Ngươi không thể động đến nàng, không thể động đến nàng…..”
Giọng ông ta còn chưa dứt thì một cái hồng ảnh nhạt nhạt đột nhiên bị vứt ra khỏi bụng Yến Nương, rơi trên mặt đất, tán ra thành một mảnh máu thịt tanh nồng. Máu chậm rãi ngưng tụ bên nhau, hóa thành một kiện áo choàng màu đỏ thêu phượng hoàng, quần áo theo ngõ nhỏ từng chút bò về phía trươccs, máu vẩy ra, bắn lên mặt tường trắng tinh hai bên.
“Thuyền rồng lay động đông phục đông, thải liên hồ thượng hồng càng hồng. Sóng nhàn nhạt, thủy mênh mông, nô cách hoa sen lộ không thông. Tây Hồ Nam Hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tím liệu mãn trung châu. Sóng mù mịt, thủy từ từ, trường phụng quân vương vạn tuế du…… Còn nhớ rõ khúc nhạc này không? Ta tự tay sáng tác một khúc này, ngươi hát, ta khiêu vũ. Ngươi nói khúc này là của mình ta, chỉ có ta có thể nhảy, người khác đều không được. Còn có trâm ngọc, ngươi gọi nó là điệp ảnh, còn nói ta chính là cái bóng của ngươi, như vậy mới có thể vĩnh viễn không xa rời nhau……” cái áo lại hướng phía trước cọ đi qua vài thước, “Nhưng sao ngươi có thể ban cho ta hình phạt ngũ xa phanh thây chứ? Mặc dù ta có sai nhưng cũng không sai đến mức ấy. Băng cơ ngọc cốt cứ thế bị chặt đứt, tâm ngươi sao tàn nhẫn đến thế……”
Cái áo đột nhiên bị cắt làm năm khối, mỗi mảnh đều có máu tươi ào ạt rơi xuống, đánh úp về phía Yến Nương. Yến Nương một tay ôm bụng, một tay từ trong lòng ngực lấy ra một khối khăn tay lấp lánh ngân quang. Khăn ở giữa không trung xoay chuyển, nghênh địch mà bay lên. Nó giống nhưu một bàn tay khổng lồ, đem năm mảnh quần áo kia bắt gọn. Một mảnh áo cuối cùng thêu đôi mắt phượng hoàng, khóe mắt nhếch cao, tròng mắt màu đỏ trừng to đến muốn rớt ra ngoài.
Nhưng khăn tay không lưu lại nửa phần sinh cơ mà đem nó toàn bộ thu vào. Khăn tay càng thu càng nhỏ, càng chặt, cuối cùng biến thành một cái túi hương, ở trên mặt đất quay cuồng vài cái rồi rốt cuộc dừng bên chân Diêm Khả Vọng, bất động.
/670
|