- Di chuyển từ từ, không cần phải nhanh như thế. Cố gắng trong lúc này, có được cảm giác vận công. – Giọng điệu của sĩ quan huấn luyện vẫn hết sức nghiêm khắc từ đầu đến cuối. Dù sao thì tất cả mọi người đều biết đấy là vì bọn họ nên ai cũng không nói gì hết.
Nhưng công pháp chiến đấu khác với kiện thể thuật. Để có thể vận dụng công pháp chiến đấu mà hành công trong quá trình vận động kèm theo rất nhiều cảm giác đau đớn. Chỉ có làm quen với những cảm giác đau đớn này, lúc đó kinh mạch thẳng tắp một đường thì trong quá trình vận động mà hành công, cái cảm giác đó mới biến mất được.
Trong mắt viên sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường thì Triệu Lập đúng là một kẻ thiên tài. Hắn đả thông mười lăm đường kinh mạch chỉ trong vòng có mười lăm ngày. Nếu tính trung bình thì nhanh hơn gần hai phần ba thời gian quy định. Có thể nói, Triệu Lập cực kỳ thích hợp với công pháp chiến đấu. Nhưng thực ra, ngay trong lần hành công đầu tiên, Triệu Lập đã đả thông toàn bộ kinh mạch của mình. Có nói hắn là một thiên tài thì cũng không hề có gì là quá đáng.
Mặc dù đã được tiếp xúc với công pháp chiến đấu, nhưng Triệu Lập vẫn không muốn tạo cho mọi người một cái gì mang tính bất ngờ. Cho dù là sau này, thì hắn cũng không bao giờ lộ ra bí mật của chính mình.
Công pháp tu luyện mới cũng giống hệt với lúc đầu tu luyện kiện thể thuật. Thời gian đầu cũng không thể hành công vượt quá chín chu thiên. Thậm chí trong vòng nửa năm đầu tiên, cứ tiến hành từng chu thiên một là tốt nhất. Những khó khăn này làm cho những tân binh cũng phải mất đến một năm. Cho đến khi chân chính trở thành một quân nhân chính thức thì cần phải tiến vào các binh chủng có liên quan tiến hành rèn luyện tiếp khoảng một năm nữa.
Thời gian huấn luyện một quân nhân dài như thế. Nên bình thường thời gian tại ngũ của một người lính được kéo dài từ năm đến mười năm. Sau này, Triệu Lập muốn thì vào đại học Thanh Hoa thì cũng còn phải đợt ít nhất là sáu năm nữa. Cũng may, đến thời điểm này, tuổi thọ của con người cũng dài hơn rất nhiều, thời gian giáo dục cũng dài hơn trước. Nhưng thời gian giáo dục vẫn không đáng là gì so với tuổi thọ của con người, nên cũng được coi là một sự cải tiến nho nhỏ.
Mỗi ngày, khi tiến hành tu luyện, Triệu Lập đều quy định cho bản thân: tu luyện công pháp chiến đấu vận hành hết một chu thiên lớn. Thời gian còn lại, hắn dành sức để tu luyện kiện thể thuật. Cách tu luyện như thế này hiển nhiên là rất tốt. Trong sáu lần chín chu thiên vận hành của kiện thể thuật thì chân khí trong lúc tu luyện công pháp chiến đấu sinh ra cũng bị ép lại, ngưng luyện.
Sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường không biết rằng tuy mình rất thích Triệu Lập nhưng hắn vẫn còn dấu diếm rất nhiều thứ. Mặc dù như thế thì ông cũng rất hài lòng với sự tiến bộ của Triệu Lập.
Triệu Lập cũng như những chiến sĩ khác trong nhóm, chậm rãi di chuyển thân thể. Mức độ vận động như thế này so với khi chạy bộ là không thể so sánh được. Nhưng để che dấu bí mật của mình, Triệu Lập vẫn cứ làm ra vẻ có chút khó khăn.
Cho dù vận động hết sức chậm rãi, nhưng công pháp chiến đấu trong cơ thể Triệu Lập đã vận hành hết sức trôi chảy. Có kinh nghiệm với kiện thể thuật nên hắn xử lý tình huống như thế này hết sức thoải mái. Chưa kể đến, Triệu Lập đã sớm hỏi qua kinh nghiệm của sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường về những vấn đề này, cũng đã nhận được lời khen ngợi từ huấn luyện viên. Cho dù lúc này, đang phải đối mặt với những vấn đề như thế, nhưng Triệu Lập cũng không thèm để tâm tới chúng cho lắm.
Giả vờ đau đớn cũng là một chuyện hết sức khó khăn. Việc này cũng làm cho Triệu Lập lo lắng đến mức mà đầu toát hết cả mồ hôi. Nhưng như vậy, trong măt người khác lại giống như một người đang hết sức cố gắng luyện tập. Khiến cho trong mắt sĩ quan huấn luyện lại càng hài lòng thêm một chút.
- Tốt lắm. Di chuyển từ từ thôi. – Thanh âm của sĩ quan huấn luyện vang lên bên tai.
- Đừng có quên hành công! Ngươi… có chuyện gì thế? Chẳng lẽ cứ có người đứng bên cạnh là không thể hành công nữa hay sao? Chẳng lẽ ngươi hy vọng sau này khi tham chiến thì tất cả những người bên cạnh ngươi đều phải khóa kín miệng như một đứa trẻ con chưa biết nói hay sao?
Một câu nói đùa khiến cho toàn sân vang lên tiếng cười. Nhất thời, tất cả mọi người đều không thể hành công được nữa, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên người bạn đáng thương. Huấn luyện viên cũng không thể nhịn được cười, không còn giữ nguyên được vẻ nghiêm khắc nữa, đành phải bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng từ đó về sao, cái nickname Bảo Bảo đã gắn liền với người đồng đội đó trong suốt thời gian quân ngũ.
- Triệu Lập! Tới đây. – Gần như cứ mỗi một giai đoạn, huấn luyện viên đều gọi Triệu Lập đến, kiểm tra hết sức cẩn thận mới được. Cho dù Triệu Lập đã dấu diếm rất nhiều, nhưng trong mắt của huấn luyện viên thì hắn vẫn là một thiên tài.
- Rõ thưa chỉ huy! – Triệu Lập không bao giờ quên mất câu trả lời này. Hắn đi tới trước mặt huấn luyện viên, làm một vài động tác, đương nhiên hắn cũng không quên vận công, khiến cho thiết bị kiểm tra trên tay có thể hiển thị rõ ràng hắn đang vận công.
- Tốt lắm. – Huấn luyện viên Tiêu Cường càng ngày càng có ấn tượng rất tốt đối với Triệu Lập. Ít nhất thì cái tên đệ tử này, ngay từ ngày đầu tiên đã để lại cho hắn một cái ấn tượng rất sâu. Chẳng trách mà có bao nhiêu người như vậy, nhưng chỉ có Triệu Lập là được sĩ quan hướng dẫn trực tiếp chỉ cho phương hướng.
Nếu tất cả mọi người đều có được tốc độ giống như Triệu Lập, thì chỉ sợ rằng vào lúc chấm dứt huấn luyện công pháp, tất cả mọi người ở đây sẽ vượt qua cách cửa lục cấp mất. Đương nhiên đó cũng chỉ là một điều tưởng tượng. Đến lúc đó, ai có thể trở thành cao thủ vỗ cánh bay lên thì còn phải xem người đó có đủ may mắn hay không đã.
Lý Tu Xa đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy biểu hiện của Triệu Lập như vậy, trong mắt hắn liền lộ ra một chút ghen ghét. Có lẽ, thành tích của Triệu Lập biểu hiện quá rõ ràng, khiến cho hắn cảm thấy địa vị của mình cũng chẳng có gì to tát.
Tu hành với tốc độ nhanh chóng nhưng cũng chưa chắc có thể vượt qua được chướng ngại của công pháp cao cấp. Huấn luyện viên Tiêu Cường đã gặp rất nhiều ví dụ điển hình. Trước mắt thì tốc độ của Triệu Lập hết sức nhanh, nhưng trước khi đến thời điểm kiểm tra cuối cùng cũng không có một ai dám khẳng định cuối cùng sẽ đạt được cấp độ nào. Cũng như Triệu Lập, tất cả những thiên tài ở ngay trước mắt mà lại đạt được cấp độ thấp thì hiển nhiên huấn luyện viên cũng không thể nào chấp nhận được.
Thời gian mọi người thích nghi với sự đau đớn đã nhanh chóng đi qua. Sau mười ngày, cuối cùng thì tất cả mọi người đều nắm được cảm giác hành công trong lúc vận động, không còn cảm giác đau đớn như trước nữa. Sau khi Kỳ Trấn đi khỏi, nhóm còn lại mười chín người. Không có một ai do không thích ứng được với việc luyện công mà bị loại hết.
- Tốt lắm! Giai đoạn kế tiếp chính là giai đoạn huấn luyện củng cố thành quả của các ngươi trong thời gian này. Nó cho các ngươi đem cách hành công của công pháp chiến đấu trở thành bản năng chiến đấu của chính mình.
Giai đoạn vất vả đã qua. Qua được giai đoạn này, tất cả các giai đoạn tiếp theo lại hết sức bằng phẳng.
Đây thực ra là một giai đoạn hoàn toàn tùy ý, huấn luyện viên cũng không có ép mọi người làm những động tác gì bắt buộc. Cứ để tùy ý mọi người thích thực hiện động tác nào thì làm. Không phải thực hiện những bài tập bắt buộc, tất cả mọi người giống hệt như những con ngựa tháo cương, thực hiện tất cả những động tác có thể.
Tuy nhiên cũng có người đem một số động tác phức tạp ra thực hiện hết một lần, khiến cho tất cả mọi người lại được một trận cười vỡ bụng.
Đối với Triệu Lập thì thích nghi với việc vận động trong khi đang sử dụng công pháp chiến đấu là một việc hết sức dễ dàng. Hắn chỉ mất có hai ngày đã có thể hành động được một cách tự nhiên. Chỉ có một điều khó khăn cho hắn đó là trong lúc vận động thì lựa chọn vận công bằng kiện thể thuật hay công pháp chiến đấu mà thôi.
Lúc này, kiện thể thuật là công pháp mà Triệu Lập thuần thục nhất, chẳng những hắn có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định mà còn đã đột phá được giới hạn chín chu thiên từ lâu rồi. Cho đến giờ phút này, một lần hành công, Triệu Lập có thể chu chuyển được sáu lần chín chu thiên. Đây có thể nói là một kết quả hết sức tuyệt vời. Không biết sau này có người nào đạt được kết quả như hắn hay không, nhưng có thể khẳng định một điều rằng từ trước đến nay chưa hề có ai làm được điều đó.
Tuy nhiên, công pháp chiến đấu là một loại công pháp cường kiện thân thể so với các công pháp khác trong xã hội tuyệt đối cao hơn rất nhiều. Nó cũng là công pháp mà nếu còn sống ở trong quân đội, Triệu Lập chắc chắn sẽ phải luyện tập theo. Tuy nhiên, cho dù là chất lượng chân khí sinh ra, hay là mức độ thoải mái trong khi luyện công đều không thể so sánh với kiện thể thuật.
Trên thực tế, công pháp chiến đấu vận dụng tất cả kinh mạch toàn thân. Mỗi lần luyện công, mức độ chân khí sinh ra rất nhiều, so với hiệu quả lúc ban đầu của kiện thể thuật thì nó hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng do lúc này, kiện thể thuật sau sáu lần chín chu thiên thì chân khí hoàn toàn được áp súc nên chân khí sau khi được sinh ra lại cao hơn công pháp chiến đấu một bậc. Mặc dù vậy thì chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra, cũng phải được áp súc sau khi tu luyện sáu lần chín chu thiên của kiện thể thuật thì mới có thể dung nhập vào trong đan điền.
Bây giờ, trong đan điền của Triệu Lập có hai loại chân khí. Chân khí do kiện thể thuật sinh ra hết sức cô đặc, còn chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra thì loãng hơn. Hai loại chân khí này ở trong đan điền giống như được phân thành hai lớp. Lớp bên trong là chân khí hoàn toàn được ngưng luyện, lớp chân khí bên ngoài thì giống như một đám mây.
Nếu có người nào đó có thể nhìn thấy được đan điền của Triệu Lập thì sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trong đó giống như có một quả bóng được một lớp khói bao phủ xung quanh. Ruột của quả bóng chính là chân khí do kiện thể thuật sinh ra, còn lớp ngoài của nó là chân khí cho công pháp chiến đấu hình thành.
Hai loại chân khí tồn tại trong cơ thể Triệu Lập hoàn toàn không có sự bài trừ lẫn nhau, ngoài mỗi một việc đó là mức độ ngưng luyện khác nhau ra còn lại chúng không hề có gì khác biệt. Tuy nhiên, lớp chân khí bên ngoài chỉ cần sau khi Triệu Lập tu luyện kiện thể thuật thì chúng cũng bị áp súc lại và cũng bị nén vào lớp bên trong. Chẳng qua vẫn có một bộ phận chân khí rất nhỏ, vẫn không hề bị nén hết bao phủ bên ngoài mà thôi.
Nhưng có một điều đó là, công pháp chiến đấu chỉ có thể sử dụng loại chân khí ở lớp bên ngoài. Trong khi đó, kiện thể thuật lại có thể sử dụng cả hai loại chân khí. Triệu Lập đã thử qua một lần nén loại chân khí này lại. Nhưng may mắn thay nó cũng không hề bị áp súc hết. Nếu không thì việc tu luyện công pháp chiến đấu hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì hết.
Điều này cũng làm cho Triệu Lập hết sức buồn bực. Dựa theo mức độ tích lũy của lớp chân khí khuếch tán bên ngoài thì khi hắn vận dụng công pháp chiến đấu cũng không hề có được bao nhiêu chân khí để mà sử dụng. Hiệu quả cuối cùng thì so với việc sử dụng kiện thể thuật lại không kém hơn nhiều lắm.
Dù sao thì công pháp chiến đấu cũng thích hợp với việc vận dụng trong chiến đấu. Còn kiện thể thuật là do quá trình tu luyện của Triệu Lập mà biến đổi. Ngoại trừ mức độ ngưng luyện chân khí ra, còn lại hiệu quả của nó cũng chẳng có gì tiến triển. Có chăng chỉ có sử dụng để hồi phục thể lực là còn có tác dụng. Tuy nhiên chân khí sau khi ngưng luyện cùng với chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra lại tạo thành hiệu quả hồi phục sức lực kinh người. Chỉ cần vận hành một chu thiên là Triệu Lập đã không còn cảm thấy có chút nào mỏi mệt nữa.
Đan điền có hai loại chân khí tồn tại nhưng không hề có sự xáo trộn. Trường hợp này mà nói ra chắc chẳng có ai tin. Hơn nữa, Triệu Lập cũng biết rõ một điều đó là nếu hắn mà nói ra thì chờ đợi phía trước chính là một kiếp sống bị giam lỏng, thậm chí còn có thể bị giải phẫu để xem xét.
Ngay từ lúc ban đầu cố gắng giấu diếm bí mật, cho đến bây giờ những điều cần phải giấu có rất nhiều. Có một điều khiến Triệu Lập cảm thấy may mắn đó là, sau khi chân khí bị áp súc thì số chân khí còn lại kia cũng làm cho tốc độ tu hành của hắn so với những người khác không cách nhiều lắm. Điều này cũng làm cho Triệu Lập có thể đường hoàng nói với mọi người rằng hắn tu luyện cũng giống như những người bình thường mà thôi.
Còn có một điều nữa khiến Triệu Lập mừng rỡ đó chính là chân khí không bị ngưng luyện đó còn tốt hơn chân khí do công pháp chiến đâu sinh ra một ít. Cũng giống như kiện thể thuật sau sáu lần chín chu thiên ngưng luyện chân khí cũng đồng thời đem chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra ngưng luyện một ít, chỉ có điều chất lượng không bằng mà thôi. Dù vậy theo chất lượng tăng lên, nếu Triệu Lập chỉ dùng công pháp chiến đấu cũng không thấy yếu lắm.
Đồng thời với việc tu luyện công pháp chiến đấu luôn phải kết hợp với kỹ thuật chiến đấu. Bởi vì ngành của Triệu Lập là một ngành đặc thù nên kỹ xảo tập luyện chủ yếu là về kiểm soát và khống chế đối phương. Cho dù là sử dụng binh khí hay quyền cước đều dựa trên cơ sở của những điều này. Vũ khí, bắn súng, chiến thuật, ám hiệu, sử dụng mặt nạ phòng độc, huấn luyện lái các loại xe đặc chủng… nói chung là những kỹ năng cơ bản của một người chiến sĩ lại không phải là trọng điểm huấn luyện.
Tập trung chủ yếu vào việc kiểm soát, quản lý, khống chế. Huấn luyện quyền cước cũng theo phương thức bình thường, chính là quyền pháp lưu hành trong quân đội. Tuy nhiên trong ngành giám ngục thì chủ yếu luyện tập dùi cui (cái này không biết có chính xác không) là chính.
Dùi cui là vũ khí thường được sử dụng trong công an và các ngành lực lượng đặc biệt trong quân đội. Loại này được bắt nguồn từ thù (một trong mười tám loại vũ khí của Trung Quốc, giống côn được làm từ tre, gỗ có cạnh), kết hợp với loại dùi cui của cảnh sát. Nhưng nó không được làm bằng gỗ mà được chế tạo nhờ công nghệ plastic. Độ dẻo dai rất tốt. Dùng trong việc bắt giữ cực kỳ thích hợp.
Triệu Lập rất vừa ý với việc sử dụng dùi cui. Do chưa từng được tiếp xúc qua loại này, nên khi được huấn luyện, liền cảm thấy nó hết sức thích hợp với hắn. Thứ nhất là do tính chất của công việc, nên bọn họ buộc phải nắm vững cách sử dụng nó. Thứ hai là nó không hề có tính sát thương như vũ khí nóng cũng là một nguyên nhân làm cho Triệu Lập rất thích.
Ít nhất khi sử dụng loại vũ khí này cũng không cần phải lo lắng đến chuyện chết người. Cho dù đã trở thành một người quân nhân, nhưng Triệu Lập không hề có khái niệm giết chóc ở trong đầu. Có lẽ, bản thân Triệu Lập cũng không có đủ dũng khí để bước chân vào con đường chém giết.
Quá trình huấn luyện đối với Triệu Lập hết sức là thoải mái. Vốn hắn rất hài lòng với loại dùi cui này, chỉ mong được nhanh chóng nắm nó trong tay. Nên khi vừa tiếp xúc với tất cả các động tác sử dụng, Triệu Lập liền nhanh chóng nắm bắt. Luyện tập một cách thuần thục, chỉ cần có dùi cui trong tay nếu không tính đến việc ảnh hưởng của chân khí thì ngay cả huấn luyện viên cũng không chắc có thể thắng được Triệu Lập.
Điều này cũng là cho huấn luyện viên Tiêu Cường vô cùng vui vẻ. Triệu Lập giống như là trời sinh ra để làm công việc này. Hắn đúng là một hạt giống tốt, cần phải được chăm bón.
Những ngày huấn luyện trôi qua một cách nhanh chóng. Cuối cùng thì cũng đến ngày kiểm tra công pháp chiến đấu. Càng gần đến ngày đấy, mỗi người đều giống như gặp phải kẻ địch lớn, điên cuồng huấn luyện, chuẩn bị cho ngày kiểm tra phân cấp.
Nhưng công pháp chiến đấu khác với kiện thể thuật. Để có thể vận dụng công pháp chiến đấu mà hành công trong quá trình vận động kèm theo rất nhiều cảm giác đau đớn. Chỉ có làm quen với những cảm giác đau đớn này, lúc đó kinh mạch thẳng tắp một đường thì trong quá trình vận động mà hành công, cái cảm giác đó mới biến mất được.
Trong mắt viên sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường thì Triệu Lập đúng là một kẻ thiên tài. Hắn đả thông mười lăm đường kinh mạch chỉ trong vòng có mười lăm ngày. Nếu tính trung bình thì nhanh hơn gần hai phần ba thời gian quy định. Có thể nói, Triệu Lập cực kỳ thích hợp với công pháp chiến đấu. Nhưng thực ra, ngay trong lần hành công đầu tiên, Triệu Lập đã đả thông toàn bộ kinh mạch của mình. Có nói hắn là một thiên tài thì cũng không hề có gì là quá đáng.
Mặc dù đã được tiếp xúc với công pháp chiến đấu, nhưng Triệu Lập vẫn không muốn tạo cho mọi người một cái gì mang tính bất ngờ. Cho dù là sau này, thì hắn cũng không bao giờ lộ ra bí mật của chính mình.
Công pháp tu luyện mới cũng giống hệt với lúc đầu tu luyện kiện thể thuật. Thời gian đầu cũng không thể hành công vượt quá chín chu thiên. Thậm chí trong vòng nửa năm đầu tiên, cứ tiến hành từng chu thiên một là tốt nhất. Những khó khăn này làm cho những tân binh cũng phải mất đến một năm. Cho đến khi chân chính trở thành một quân nhân chính thức thì cần phải tiến vào các binh chủng có liên quan tiến hành rèn luyện tiếp khoảng một năm nữa.
Thời gian huấn luyện một quân nhân dài như thế. Nên bình thường thời gian tại ngũ của một người lính được kéo dài từ năm đến mười năm. Sau này, Triệu Lập muốn thì vào đại học Thanh Hoa thì cũng còn phải đợt ít nhất là sáu năm nữa. Cũng may, đến thời điểm này, tuổi thọ của con người cũng dài hơn rất nhiều, thời gian giáo dục cũng dài hơn trước. Nhưng thời gian giáo dục vẫn không đáng là gì so với tuổi thọ của con người, nên cũng được coi là một sự cải tiến nho nhỏ.
Mỗi ngày, khi tiến hành tu luyện, Triệu Lập đều quy định cho bản thân: tu luyện công pháp chiến đấu vận hành hết một chu thiên lớn. Thời gian còn lại, hắn dành sức để tu luyện kiện thể thuật. Cách tu luyện như thế này hiển nhiên là rất tốt. Trong sáu lần chín chu thiên vận hành của kiện thể thuật thì chân khí trong lúc tu luyện công pháp chiến đấu sinh ra cũng bị ép lại, ngưng luyện.
Sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường không biết rằng tuy mình rất thích Triệu Lập nhưng hắn vẫn còn dấu diếm rất nhiều thứ. Mặc dù như thế thì ông cũng rất hài lòng với sự tiến bộ của Triệu Lập.
Triệu Lập cũng như những chiến sĩ khác trong nhóm, chậm rãi di chuyển thân thể. Mức độ vận động như thế này so với khi chạy bộ là không thể so sánh được. Nhưng để che dấu bí mật của mình, Triệu Lập vẫn cứ làm ra vẻ có chút khó khăn.
Cho dù vận động hết sức chậm rãi, nhưng công pháp chiến đấu trong cơ thể Triệu Lập đã vận hành hết sức trôi chảy. Có kinh nghiệm với kiện thể thuật nên hắn xử lý tình huống như thế này hết sức thoải mái. Chưa kể đến, Triệu Lập đã sớm hỏi qua kinh nghiệm của sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường về những vấn đề này, cũng đã nhận được lời khen ngợi từ huấn luyện viên. Cho dù lúc này, đang phải đối mặt với những vấn đề như thế, nhưng Triệu Lập cũng không thèm để tâm tới chúng cho lắm.
Giả vờ đau đớn cũng là một chuyện hết sức khó khăn. Việc này cũng làm cho Triệu Lập lo lắng đến mức mà đầu toát hết cả mồ hôi. Nhưng như vậy, trong măt người khác lại giống như một người đang hết sức cố gắng luyện tập. Khiến cho trong mắt sĩ quan huấn luyện lại càng hài lòng thêm một chút.
- Tốt lắm. Di chuyển từ từ thôi. – Thanh âm của sĩ quan huấn luyện vang lên bên tai.
- Đừng có quên hành công! Ngươi… có chuyện gì thế? Chẳng lẽ cứ có người đứng bên cạnh là không thể hành công nữa hay sao? Chẳng lẽ ngươi hy vọng sau này khi tham chiến thì tất cả những người bên cạnh ngươi đều phải khóa kín miệng như một đứa trẻ con chưa biết nói hay sao?
Một câu nói đùa khiến cho toàn sân vang lên tiếng cười. Nhất thời, tất cả mọi người đều không thể hành công được nữa, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên người bạn đáng thương. Huấn luyện viên cũng không thể nhịn được cười, không còn giữ nguyên được vẻ nghiêm khắc nữa, đành phải bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng từ đó về sao, cái nickname Bảo Bảo đã gắn liền với người đồng đội đó trong suốt thời gian quân ngũ.
- Triệu Lập! Tới đây. – Gần như cứ mỗi một giai đoạn, huấn luyện viên đều gọi Triệu Lập đến, kiểm tra hết sức cẩn thận mới được. Cho dù Triệu Lập đã dấu diếm rất nhiều, nhưng trong mắt của huấn luyện viên thì hắn vẫn là một thiên tài.
- Rõ thưa chỉ huy! – Triệu Lập không bao giờ quên mất câu trả lời này. Hắn đi tới trước mặt huấn luyện viên, làm một vài động tác, đương nhiên hắn cũng không quên vận công, khiến cho thiết bị kiểm tra trên tay có thể hiển thị rõ ràng hắn đang vận công.
- Tốt lắm. – Huấn luyện viên Tiêu Cường càng ngày càng có ấn tượng rất tốt đối với Triệu Lập. Ít nhất thì cái tên đệ tử này, ngay từ ngày đầu tiên đã để lại cho hắn một cái ấn tượng rất sâu. Chẳng trách mà có bao nhiêu người như vậy, nhưng chỉ có Triệu Lập là được sĩ quan hướng dẫn trực tiếp chỉ cho phương hướng.
Nếu tất cả mọi người đều có được tốc độ giống như Triệu Lập, thì chỉ sợ rằng vào lúc chấm dứt huấn luyện công pháp, tất cả mọi người ở đây sẽ vượt qua cách cửa lục cấp mất. Đương nhiên đó cũng chỉ là một điều tưởng tượng. Đến lúc đó, ai có thể trở thành cao thủ vỗ cánh bay lên thì còn phải xem người đó có đủ may mắn hay không đã.
Lý Tu Xa đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy biểu hiện của Triệu Lập như vậy, trong mắt hắn liền lộ ra một chút ghen ghét. Có lẽ, thành tích của Triệu Lập biểu hiện quá rõ ràng, khiến cho hắn cảm thấy địa vị của mình cũng chẳng có gì to tát.
Tu hành với tốc độ nhanh chóng nhưng cũng chưa chắc có thể vượt qua được chướng ngại của công pháp cao cấp. Huấn luyện viên Tiêu Cường đã gặp rất nhiều ví dụ điển hình. Trước mắt thì tốc độ của Triệu Lập hết sức nhanh, nhưng trước khi đến thời điểm kiểm tra cuối cùng cũng không có một ai dám khẳng định cuối cùng sẽ đạt được cấp độ nào. Cũng như Triệu Lập, tất cả những thiên tài ở ngay trước mắt mà lại đạt được cấp độ thấp thì hiển nhiên huấn luyện viên cũng không thể nào chấp nhận được.
Thời gian mọi người thích nghi với sự đau đớn đã nhanh chóng đi qua. Sau mười ngày, cuối cùng thì tất cả mọi người đều nắm được cảm giác hành công trong lúc vận động, không còn cảm giác đau đớn như trước nữa. Sau khi Kỳ Trấn đi khỏi, nhóm còn lại mười chín người. Không có một ai do không thích ứng được với việc luyện công mà bị loại hết.
- Tốt lắm! Giai đoạn kế tiếp chính là giai đoạn huấn luyện củng cố thành quả của các ngươi trong thời gian này. Nó cho các ngươi đem cách hành công của công pháp chiến đấu trở thành bản năng chiến đấu của chính mình.
Giai đoạn vất vả đã qua. Qua được giai đoạn này, tất cả các giai đoạn tiếp theo lại hết sức bằng phẳng.
Đây thực ra là một giai đoạn hoàn toàn tùy ý, huấn luyện viên cũng không có ép mọi người làm những động tác gì bắt buộc. Cứ để tùy ý mọi người thích thực hiện động tác nào thì làm. Không phải thực hiện những bài tập bắt buộc, tất cả mọi người giống hệt như những con ngựa tháo cương, thực hiện tất cả những động tác có thể.
Tuy nhiên cũng có người đem một số động tác phức tạp ra thực hiện hết một lần, khiến cho tất cả mọi người lại được một trận cười vỡ bụng.
Đối với Triệu Lập thì thích nghi với việc vận động trong khi đang sử dụng công pháp chiến đấu là một việc hết sức dễ dàng. Hắn chỉ mất có hai ngày đã có thể hành động được một cách tự nhiên. Chỉ có một điều khó khăn cho hắn đó là trong lúc vận động thì lựa chọn vận công bằng kiện thể thuật hay công pháp chiến đấu mà thôi.
Lúc này, kiện thể thuật là công pháp mà Triệu Lập thuần thục nhất, chẳng những hắn có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định mà còn đã đột phá được giới hạn chín chu thiên từ lâu rồi. Cho đến giờ phút này, một lần hành công, Triệu Lập có thể chu chuyển được sáu lần chín chu thiên. Đây có thể nói là một kết quả hết sức tuyệt vời. Không biết sau này có người nào đạt được kết quả như hắn hay không, nhưng có thể khẳng định một điều rằng từ trước đến nay chưa hề có ai làm được điều đó.
Tuy nhiên, công pháp chiến đấu là một loại công pháp cường kiện thân thể so với các công pháp khác trong xã hội tuyệt đối cao hơn rất nhiều. Nó cũng là công pháp mà nếu còn sống ở trong quân đội, Triệu Lập chắc chắn sẽ phải luyện tập theo. Tuy nhiên, cho dù là chất lượng chân khí sinh ra, hay là mức độ thoải mái trong khi luyện công đều không thể so sánh với kiện thể thuật.
Trên thực tế, công pháp chiến đấu vận dụng tất cả kinh mạch toàn thân. Mỗi lần luyện công, mức độ chân khí sinh ra rất nhiều, so với hiệu quả lúc ban đầu của kiện thể thuật thì nó hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng do lúc này, kiện thể thuật sau sáu lần chín chu thiên thì chân khí hoàn toàn được áp súc nên chân khí sau khi được sinh ra lại cao hơn công pháp chiến đấu một bậc. Mặc dù vậy thì chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra, cũng phải được áp súc sau khi tu luyện sáu lần chín chu thiên của kiện thể thuật thì mới có thể dung nhập vào trong đan điền.
Bây giờ, trong đan điền của Triệu Lập có hai loại chân khí. Chân khí do kiện thể thuật sinh ra hết sức cô đặc, còn chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra thì loãng hơn. Hai loại chân khí này ở trong đan điền giống như được phân thành hai lớp. Lớp bên trong là chân khí hoàn toàn được ngưng luyện, lớp chân khí bên ngoài thì giống như một đám mây.
Nếu có người nào đó có thể nhìn thấy được đan điền của Triệu Lập thì sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trong đó giống như có một quả bóng được một lớp khói bao phủ xung quanh. Ruột của quả bóng chính là chân khí do kiện thể thuật sinh ra, còn lớp ngoài của nó là chân khí cho công pháp chiến đấu hình thành.
Hai loại chân khí tồn tại trong cơ thể Triệu Lập hoàn toàn không có sự bài trừ lẫn nhau, ngoài mỗi một việc đó là mức độ ngưng luyện khác nhau ra còn lại chúng không hề có gì khác biệt. Tuy nhiên, lớp chân khí bên ngoài chỉ cần sau khi Triệu Lập tu luyện kiện thể thuật thì chúng cũng bị áp súc lại và cũng bị nén vào lớp bên trong. Chẳng qua vẫn có một bộ phận chân khí rất nhỏ, vẫn không hề bị nén hết bao phủ bên ngoài mà thôi.
Nhưng có một điều đó là, công pháp chiến đấu chỉ có thể sử dụng loại chân khí ở lớp bên ngoài. Trong khi đó, kiện thể thuật lại có thể sử dụng cả hai loại chân khí. Triệu Lập đã thử qua một lần nén loại chân khí này lại. Nhưng may mắn thay nó cũng không hề bị áp súc hết. Nếu không thì việc tu luyện công pháp chiến đấu hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì hết.
Điều này cũng làm cho Triệu Lập hết sức buồn bực. Dựa theo mức độ tích lũy của lớp chân khí khuếch tán bên ngoài thì khi hắn vận dụng công pháp chiến đấu cũng không hề có được bao nhiêu chân khí để mà sử dụng. Hiệu quả cuối cùng thì so với việc sử dụng kiện thể thuật lại không kém hơn nhiều lắm.
Dù sao thì công pháp chiến đấu cũng thích hợp với việc vận dụng trong chiến đấu. Còn kiện thể thuật là do quá trình tu luyện của Triệu Lập mà biến đổi. Ngoại trừ mức độ ngưng luyện chân khí ra, còn lại hiệu quả của nó cũng chẳng có gì tiến triển. Có chăng chỉ có sử dụng để hồi phục thể lực là còn có tác dụng. Tuy nhiên chân khí sau khi ngưng luyện cùng với chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra lại tạo thành hiệu quả hồi phục sức lực kinh người. Chỉ cần vận hành một chu thiên là Triệu Lập đã không còn cảm thấy có chút nào mỏi mệt nữa.
Đan điền có hai loại chân khí tồn tại nhưng không hề có sự xáo trộn. Trường hợp này mà nói ra chắc chẳng có ai tin. Hơn nữa, Triệu Lập cũng biết rõ một điều đó là nếu hắn mà nói ra thì chờ đợi phía trước chính là một kiếp sống bị giam lỏng, thậm chí còn có thể bị giải phẫu để xem xét.
Ngay từ lúc ban đầu cố gắng giấu diếm bí mật, cho đến bây giờ những điều cần phải giấu có rất nhiều. Có một điều khiến Triệu Lập cảm thấy may mắn đó là, sau khi chân khí bị áp súc thì số chân khí còn lại kia cũng làm cho tốc độ tu hành của hắn so với những người khác không cách nhiều lắm. Điều này cũng làm cho Triệu Lập có thể đường hoàng nói với mọi người rằng hắn tu luyện cũng giống như những người bình thường mà thôi.
Còn có một điều nữa khiến Triệu Lập mừng rỡ đó chính là chân khí không bị ngưng luyện đó còn tốt hơn chân khí do công pháp chiến đâu sinh ra một ít. Cũng giống như kiện thể thuật sau sáu lần chín chu thiên ngưng luyện chân khí cũng đồng thời đem chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra ngưng luyện một ít, chỉ có điều chất lượng không bằng mà thôi. Dù vậy theo chất lượng tăng lên, nếu Triệu Lập chỉ dùng công pháp chiến đấu cũng không thấy yếu lắm.
Đồng thời với việc tu luyện công pháp chiến đấu luôn phải kết hợp với kỹ thuật chiến đấu. Bởi vì ngành của Triệu Lập là một ngành đặc thù nên kỹ xảo tập luyện chủ yếu là về kiểm soát và khống chế đối phương. Cho dù là sử dụng binh khí hay quyền cước đều dựa trên cơ sở của những điều này. Vũ khí, bắn súng, chiến thuật, ám hiệu, sử dụng mặt nạ phòng độc, huấn luyện lái các loại xe đặc chủng… nói chung là những kỹ năng cơ bản của một người chiến sĩ lại không phải là trọng điểm huấn luyện.
Tập trung chủ yếu vào việc kiểm soát, quản lý, khống chế. Huấn luyện quyền cước cũng theo phương thức bình thường, chính là quyền pháp lưu hành trong quân đội. Tuy nhiên trong ngành giám ngục thì chủ yếu luyện tập dùi cui (cái này không biết có chính xác không) là chính.
Dùi cui là vũ khí thường được sử dụng trong công an và các ngành lực lượng đặc biệt trong quân đội. Loại này được bắt nguồn từ thù (một trong mười tám loại vũ khí của Trung Quốc, giống côn được làm từ tre, gỗ có cạnh), kết hợp với loại dùi cui của cảnh sát. Nhưng nó không được làm bằng gỗ mà được chế tạo nhờ công nghệ plastic. Độ dẻo dai rất tốt. Dùng trong việc bắt giữ cực kỳ thích hợp.
Triệu Lập rất vừa ý với việc sử dụng dùi cui. Do chưa từng được tiếp xúc qua loại này, nên khi được huấn luyện, liền cảm thấy nó hết sức thích hợp với hắn. Thứ nhất là do tính chất của công việc, nên bọn họ buộc phải nắm vững cách sử dụng nó. Thứ hai là nó không hề có tính sát thương như vũ khí nóng cũng là một nguyên nhân làm cho Triệu Lập rất thích.
Ít nhất khi sử dụng loại vũ khí này cũng không cần phải lo lắng đến chuyện chết người. Cho dù đã trở thành một người quân nhân, nhưng Triệu Lập không hề có khái niệm giết chóc ở trong đầu. Có lẽ, bản thân Triệu Lập cũng không có đủ dũng khí để bước chân vào con đường chém giết.
Quá trình huấn luyện đối với Triệu Lập hết sức là thoải mái. Vốn hắn rất hài lòng với loại dùi cui này, chỉ mong được nhanh chóng nắm nó trong tay. Nên khi vừa tiếp xúc với tất cả các động tác sử dụng, Triệu Lập liền nhanh chóng nắm bắt. Luyện tập một cách thuần thục, chỉ cần có dùi cui trong tay nếu không tính đến việc ảnh hưởng của chân khí thì ngay cả huấn luyện viên cũng không chắc có thể thắng được Triệu Lập.
Điều này cũng là cho huấn luyện viên Tiêu Cường vô cùng vui vẻ. Triệu Lập giống như là trời sinh ra để làm công việc này. Hắn đúng là một hạt giống tốt, cần phải được chăm bón.
Những ngày huấn luyện trôi qua một cách nhanh chóng. Cuối cùng thì cũng đến ngày kiểm tra công pháp chiến đấu. Càng gần đến ngày đấy, mỗi người đều giống như gặp phải kẻ địch lớn, điên cuồng huấn luyện, chuẩn bị cho ngày kiểm tra phân cấp.
/21
|