Type: Fang Yuan
“Ơ, đại minh tinh của chúng ta cũng đến kìa!” Bà cụ cười tít mắt, chưa đợi cô ta ngồi xuống đã hỏi: “Đúng rồi, gần đây bà đang xem bộ phim Nếu có tình yêu của cháu đấy. Ngày nào cũng theo dõi vất vả quá, cháu mau nói cho bà biết kết thúc thế nào đi!”.
Tần Cảnh sửng sốt. Trời ạ, bà cụ còn theo dõi phim thần tượng thanh xuân nữa à?
Tập Vi Lam cười ngọt ngào: “Bà ơi, không thể tiết lộ đâu. Đây là quy định của đoàn làm phim đấy ạ!”.
Tập Quyên cũng khen ngợi theo: “Xem ra bà vẫn còn trẻ trung lắm!”. Người khác cũng hùa vào chọc bà cụ cười vui vẻ.
Tần Cảnh điềm tĩnh liếc nhìn Doãn Thiên Dã, có vẻ từ khi Tần Chính và Tập Vi Lam bước vào, anh không lên tiếng nữa, chỉ trầm lặng ngồi một bên. Không biết vì trận đòn vừa rồi hay là… Cô lại nhìn Tập Vi Lam. Cô ta là kiểu người rất biết cách làm người lớn yêu thích, biết làm nũng, biết quan tâm, mồm miệng ngọt xớt. Hình như trong khoảnh khắc bước vào, cô ta đã nhìn về phía Doãn Thiên Dã, thế rồi chỉ một lòng dỗ bà vui vẻ.
Mà từ đầu đến cuối, Doãn Thiên Dã không buồn liếc nhìn cô ta lấy một lần. Hai người này lạ lùng quá đi mất. Tần Cảnh không dẻo mỏ như Tập Vi Lam, có Tập Vi Lam làm nền, cô chỉ có thể chán ngán ngồi thơ thẩn đến tận khi trông thấy Doãn Thiên Dã bỏ ra ngoài. Ở đây cũng nhàm chán, không bằng đi hóng chuyện, thế là cô cũng chuồn theo ra vườn sau.
Lúc cô vòng ra vườn thì thấy Doãn Thiên Dã đang ngồi trên bậc thềm bên cạnh cây anh đào, trêu chọc chú chó Samoyed lông trắng muốt.
“Này!” Tần Cảnh đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, “Sao anh lạ thế, không vui à?”.
Doãn Thiên Dã hờ hững nhìn cô rồi tiếp tục chơi đùa với chú chó: “Không”.
Tần Cảnh hơi sửng sốt, giọng điệu của anh rất bình thản, tâm trạng hoàn toàn thoải mái. Đã vậy thì… Mắt cô loé sáng, cười hì hì: “Nếu không có gì khó chịu, sao anh lại chạy ra đây? Có phải đang trốn Tập Vi Lam không?”.
Doãn Thiên Dã thờ ơ lườm cô: “Tôi mà thèm trốn cô ta á? Đây là nhà tôi cơ mà”, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Mấy lời khách sáo kia tôi vừa nghe đã thấy đau tai”.
“Ồ!” Tần Cảnh đáp cho có lệ, nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Hồi đó là anh đá cô ta hay cô ta đá anh?”.
Lần này, Doãn Thiên Dã nghiêm túc quay lại nhìn cô. Giọt nắng vàng óng buổi sớm mai điểm xuyết vầng hào quang nơi mái tóc anh. Dưới mái tóc, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh mịch không dậy nổi một gợn sóng khiến đầu óc Tần Cảnh bỗng trống rỗng.
Anh bình tĩnh và lạnh nhạt khẳng định: “Tôi chưa từng cặp với cô ta”, nói xong lại cúi đầu chơi đùa với chú chó.
Vớ vẩn! Tần Cảnh bất mãn bĩu môi. Nhất định là bị Tập Vi Lam đá nên sĩ diện nói vậy. Trang cuối cùng trong quyển nhật ký thời đại học của Tần Cảnh viết có người nhìn thấy Doãn Thiên Dã đến khách sạn, mà căn phòng anh đi vào đã được một cô gái thuê trước. Điều này trùng hợp với cuốn tiểu thuyết củ chuối kia.
Trong truyện, Tập Vi Lam lượn qua lượn lại với cả hai gã, một mặt giật dây An Nham lừa tình Tần Cảnh, kích thích Doãn Thiên Dã, một mặt tận lực mồi chài Doãn Thiên Dã, kích thích Tần Cảnh. Kết quả, cặp nam nữ chính vốn dĩ cứ thế bỏ quên não, hiểu lầm rồi chia tay nhảm nhí dưới mưu kế “thần thông” của nữ phụ.
Quyển truyện vớ va vớ vẩn đúng là hại chết người mà!
Có điều lúc đọc, Tần Cảnh lại thấy rất hứng thú, hoàn toàn bỏ qua vấn đề logic, bị cuốn vào những chiêu trò đỉnh cao của nữ phụ. Dù thế nào đi chăng nữa, có mắng tác giả cũng vô dụng. Quả thật truyện có nhắc đến việc Tập Vi Lan vào khách sạn ưỡn ẹo đủ kiểu với Doãn Thiên Dã, nhưng chỉ dừng ở đấy thôi chứ không viết tiếp nữa.
Dù gì trong truyện nữ phụ, mấy pha “xôi thịt” đều là tình tiết nguyên nữ chính Tần Cảnh bị người ta quy tắc ngầm cả.
Về sau, Tập Vi Lam có một tấm ảnh cô ta và Doãn Thiên Dã ôm nhau, chỉ chụp từ bả vai trở lên. Bả vai hai người đều để trần khiến người ta suy diễn là họ không mặc quần áo. Tập Vi Lam định dùng tấm hình ấy đả kích Tần Cảnh, nhưng Tần Cảnh khi đó vẫn ngu ngơ chạy đến khóc lóc kể lể với “em gái tốt” Tập Vi Lam rằng Doãn Thiên Dã bắt cá hai tay.
Tập Vi Lam nhất thời do dự, nghĩ đến chuyện Tần Chính là cha ruột của Tần Cảnh, nếu ông biết sẽ có vướng mắc trong lòng, gây bất lợi cho việc cô ta chiếm đoạt cổ phần công ty. Vì vậy, cuối cùng cô ta không mang tấm hình kia ra. Tới khi Doãn Thiên Dã ra nước ngoài, Tập Vi Lam càng không có cớ làm nữa, đành tiêu huỷ bức hình, tiếp tục làm chị em tốt với Tần Cảnh.
Cô ta biết Doãn Thiên Dã sẽ không hé răng, chỉ cần cô ta cũng ngậm miệng, Tần Cảnh sẽ mãi mãi không biết người xen vào chuyện tình cảm của mình chính là Tập Vi Lam, cho đến khi Tần Cảnh xuyên không vào truyện.
Tần Cảnh chống má nhìn khuôn mặt bình lặng của Doãn Thiên Dã, bất mãn bĩu môi: Đồ sĩ diện! Không ngờ anh cũng có lúc bị người ta đá!
Nhưng mà kỳ lạ nhỉ, dựa theo tâm lý phản nghịch của mình, anh nên đeo bám Tập Vi Lam mới đúng chứ? Hay là vì ít nhất đã từng ngủ được một lần rồi nên cũng chẳng thèm nữa?
Doãn Thiên Dã quay đầu lại, nhìn bộ dạng cô nhíu mày suy tư, thấy lạ bèn hỏi: “Sao em tự dưng hỏi vậy? Cô ta đã nói gì với em à?”.
Tần Cảnh giật mình, thế mới biết mình đã hỏi sai. Theo lý thuyết, cô không nên biết chuyện này mới phải. Cô vội vàng ra vẻ thoải mái xua tay, vờ che giấu: “Hỏi đại thôi, chuyện của mấy năm trước rồi, có nói cũng không có ý nghĩa gì. Ha ha ha…”.
Bên ngoài lại vang lên tiếng còi xe hơi, Tần Cảnh như được giải cứu: “Ơ? Còn người đến nữa à?”.
Doãn Thiên Dã đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói đùa: “Có lẽ bà nội giới thiệu cậu ta cho em đấy!”.
Tần Cảnh lườm nguýt, sau đó vội đi tìm nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, Tần Cảnh lại phát hiện tiếng nước chảy róc rách từ hồ nước sau nhà, cô vui vẻ chạy đến bên hồ nghịch ngợm thì lại tình cờ nghe thấy giọng khiển trách nghiêm khắc của Tập Quyên: “Chuyện giữa con và An Nham kia là sao? Người như thằng đó mà muốn làm bạn trai con hả, mẹ kiên quyết phản đối!”.
Tần Cảnh giật mình, quay đầu nhìn lại, giọng nói truyền qua cửa sổ gỗ.
Đương nhiên đối tượng nói chuyện chính là Tập Vi Lam: “Mẹ, mẹ lo gì chứ? Con mượn lý do không muốn công khai để giữ khoảng cách với anh ta. Con và anh ta chưa có gì đâu”.
Tập Quyên mở vòi nước rửa tay, giọng nói dịu đi đôi chút: “Mẹ thấy con rất có lòng với bà Doãn. Mấy năm Tần Cảnh bỏ nhà đi, con chạy đến đây suốt, có ý định gì sao?”.
“Mẹ đã biết còn hỏi con làm gì?”
“Mẹ cũng hy vọng là vậy.” Tập Quyên đã bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng giọng nói vẫn rất yểu điệu, thoáng chút thổn thức tiếc nuối: “Có điều Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh yêu đương từ nhỏ, con và Tần Cảnh tuy không có quan hệ huyết thống nhưng trên danh nghĩa vẫn là chị em. Danh gia vọng tộc, tư tưởng cổ hủ, chỉ sợ rất khó chấp nhận”.
“Bốp!” Hình như có thứ gì bị đá trúng, tiếp đó là giọng nén giận của Tập Vi Lam: “Tại sao con phải dính dáng đến cô ta chứ? Mà ba mẹ Doãn Thiên Dã cũng có khác gì đâu, không phải vẫn sống hoà thuận cả đời à?”.
“Mẹ đâu có nói là không ủng hộ con.” Tập Quyên quở trách: “Mẹ đang nhắc nhở con thôi. Mà cũng tại con, sớm đeo chặt Doãn Thiên Dã không phải là được rồi sao? Bây giờ thì hay rồi, lúc nãy mẹ chú ý, từ đầu đến cuối, cậu ta chẳng buồn nhìn con lấy một lần”.
“Lúc đó, hai người mới chia tay, quang mình chính đại chen vào giữa thế quái nào được.” Tập Vi Lam khá mất kiên nhẫn, im lặng giây lát lại đắc ý cười, “Con lại cảm thấy anh ta không nhìn con bởi vì tâm tư không đứng đắn, không kiềm chế được nên không dám nhìn thôi. Hoặc là anh ta cố ra vẻ lạnh lùng để thu hút sự chú ý của con”.
Tần Cảnh ngoài cửa sổ không khỏi bóp trán. So với Doãn Thiên Dã và Việt Trạch, Tập Vi Lam mới là nữ hoàng đỉnh cao của sự ảo tưởng.
Tập Quyên khen ngợi con gái cưng của mình một hồi rồi hớn hở nói: “Nhưng mà mẹ thấy cậu trai vừa đến kia cũng khá đấy chứ, chỉ nhìn dáng điệu đã biết là con nhà giàu rồi”.
Giọng điệu y hệt mấy mụ tú bà lầu xanh.
“Thể loại gì mà tên tuổi lạ hoắc.” Tập Vi Lam cười khinh, “Ai cần chút tiền cỏn con ấy chứ? Mẹ, làm ơn nhìn xa trông rộng chút đi!”.
“Nói đến chuyện này…” Tập Quyên bỗng thêm hăng hái, “Con có định đầu tư vào số cổ phần kia của Trường Ninh không?”.
Trường Ninh là chuỗi trung tâm thương mại mang tên mẹ Tần Cảnh. “Tần Thị Trọng Kim” là doanh nghiệp gia đình, chỉ truyền lại cho con trai. Đến thế hệ anh em của Tần Chính, phần lớn cơ ngơi được chuyển giao cho mấy ông anh họ của Tần Cảnh quản lý, Tần Cảnh có 5% cổ phần của Tần Thị nhưng trong trạng thái đóng băng, theo quy định của gia tộc, chỉ đến khi kết hôn mới được dùng.
Mà Tần Cảnh cũng không lên cơn đến mức kết hôn giả để lừa tiền nhà mình làm gì, nên hiện tại, số tiền kia vẫn chỉ nằm trên giấy.
Tuy Tần Chính đã rút lui khỏi ban lãnh đạo cao cấp của Tần Thị, nhưng mười lăm năm trước, ông đã dùng tất cả tài sản thừa kế của gia tộc, tay trắng gây dựng sự nghiệp, một lần nữa tạo nên vương quốc của mình, đó là Công ty bất động sản thương mại Trường Ninh, mà gây chú ý hơn là mười mấy trung tâm thương mại nằm ở khu vực sầm uất.
Nhưng trong tiểu thuyết nữ phụ, Tập Vi Lam đã thay hồn đổi xác, mua chuộc lòng người, trở thành cô con gái ngoan ngoãn trong mắt Tần Chính, gần như thân thiết như con ruột.
Lúc Tần Cảnh bị mọi người xa lánh, bước vào con đường không lối về thì Tập Vi Lam cần cù hiếu thuận, ngoan ngoãn kính cẩn ở bên ba cô, suốt ngày khóc lóc kể lể mình không nơi nương tựa, bị người trong giới bắt nạt, thề không muốn bị quy tắc ngầm, đã thế lại không tài không lực, không có chống lưng…
Một ngày nào đó, Tần Chính cảm động bởi nước mắt cá sấu của cô ta, tức giận nói: “Ai bảo con không có người chống lưng? Ai dám bắt nạt con gái của Tần Chính ta?”. Thế là Tập Vi Lam lấy được 30% cổ phần của Trường Ninh một cách phi logic và sơ hở vô cùng thế đấy! Tuy Công ty bất động sản Trường Ninh chỉ là con muỗi trong mắt Tần Thị Trọng Kim, nhưng sở hữu 30% đã là cổ đông lớn số một rồi.
Giỡn chơi à?
Nghĩ đến đây, Tần Cảnh ngồi ở góc tường tức giận nghiến răng. Phải biết rằng hiện giờ Tần Chính cũng chỉ còn 30%. Nếu ngày nào đó Tập Vi Lam nổi lòng xấu xa, bất động sản Trường Ninh sẽ phải đổi chủ đấy.
Nhưng trước mắt, Tập Vi Lam không định chuyển hướng: “Con chuẩn bị dùng số cổ phần này đi đầu tư bất động sản. Có điều Tô Hiền đang nhìn con chòng chọc, không dễ ra tay”. Tô Hiền là CEO của Trường Ninh, một người vô cùng trung thành với Tần Chính.
Tiếp theo, hai mẹ con này lại bắt đầu “tám” về đủ mọi chuyện trong giới. Tần Cảnh cảm thấy chán ngắt liền rón rén trở về theo đường cũ. Kết quả lúc đi qua vườn sau liền bắt gặp hai anh trai mặc áo thun quần jeans, nhảy với lên nhánh cây anh đào so xem ai nhảy cao hơn. Đúng là quái đản!
Cánh hoa đào hồng phấn trong veo nhẹ lướt, dưới sức vỗ mạnh mẽ của hai chàng trai, chúng buông mình theo gió, xuyên qua ánh nắng mỏng manh, phủ đầy mái tóc và bả vai của họ. Tần Cảnh trố mắt. Đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi mà còn so xem ai nhảy cao hơn á? Một trong hai người dĩ nhiên là gã cặn bã trẻ con Doãn Thiên Dã, còn người kia là…
“Hai người là học sinh cấp ba đấy à?” Tần Cảnh hô lớn
Thế là người kia quay đầu lại, khiến Tần Cảnh sững sờ.
Việt Trạch ư?
Tần Cảnh chợt nhớ lại hình ảnh hai người so bì nhảy cao khi nãy. Ặc, không phải Việt Trạch là loại đàn ông lạnh lùng, chín chắn hay sao? Vậy mà… Ồ, chơi cùng gã Doãn Thiên Dã nên EQ, IQ bị kéo xuống mặt nước biển luôn trong tích tắc rồi à?
Giờ phút này, Tần Cảnh chảy mồ hôi ròng ròng, cộng thêm cái đầu đau như búa bổ. Thế là đám đàn ông ức hiếp cô trong tiểu thuyết này đã tụ tập lại với nhau rồi, còn nhảy tưng tưng phá hoại hoa đào như hai con thỏ trước mặt cô nữa.
Bỗng dưng, cô cảm thấy tương lai mình xám xịt. Theo tình hình trước mắt, hai người họ có vẻ rất thân thiết, vậy rốt cuộc họ có biết những chuyện đã xảy ra không? Mà thật ra cũng chẳng phải cô mà là Tần Cảnh ngày trước, đâu có liên quan gì tới cô. Thế nhưng, nếu chuyện này bị bại lộ, cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là cô hiện tại mà thôi. Tần Cảnh thật sự muốn rơi lệ. Tại sao cô phải chịu trách nhiệm vì chuyện người khác gây ra cơ chứ?
Thôi, khoan hãy nghĩ nhiều, bây giờ, việc quan trọng nhất là tìm hiểu xem hai người này có dây mơ rễ má gì với nhau không đã.
Thấy Tần Cảnh, Việt Trạch không hề lên tiếng chào hỏi mà chỉ kinh ngạc nhướng mày, Doãn Thiên Dã không biết hai người họ quen nhau, còn nhiệt tình giới thiệu.
Tần Cảnh mỉm cười đi đến, nghĩ bụng nếu anh ta đã ra vẻ không quen biết thì cô cũng dứt khoát làm bộ như lần đầu gặp gỡ đi. Cô đứng ở nơi giao nhau giữa ánh mắt họ, không sao thoát khỏi cảm giác bức bách, đành lẳng lặng ngắm hoa anh đào, tìm đề tài tránh khó xử: “Hai người ăn no rửng mỡ à, lại ở đây thi nhảy cao với hái hoa anh đào”.
Doãn Thiên Dã nhướng mày: “Môn thể dục của em chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, mà tệ nhất là môn nhảy cao, chắc đang ghen tỵ đây mà”, nói rồi nheo mắt đưa tay chạm lên tóc cô, có lẽ là gỡ chiếc lá vương trên đấy.
Tần Cảnh không phục, “hừ” một tiếng.
Việt Trạch liếc nhìn mái tóc Tần Cảnh nơi Doãn Thiên Dã chạm vào, đôi mắt loé sáng rồi khẽ cong môi: “Người yếu môn thể dục là đáng thương nhất, luôn về đích cuối cùng, còn bị bạn học vây xem, thật thê thảm!”.
Tần Cảnh nghẹn họng. Cô yếu môn thể dục đấy, thì sao nào!!!
Ánh mắt Doãn Thiên Dã cũng sáng lấp lánh, bỗng hất cằm ra hiệu cho cô nhìn lên cây: “Em muốn chạm vào đoá hoa kia không? Hôm nay cho em một cơ hội nhảy cao đấy!”.
Tần Cảnh không hiểu ra sao, lại thấy ánh mắt trao đổi hàm chứa vẻ xấu xa và âm mưu nào đó của hai người đàn ông trước mặt. Nhưng khi định chạy, cô đã bị bốn bàn tay tóm lấy. Một giây sau, hai người đàn ông cùng khom lưng, nhấc chân cô lên. Tần Cảnh hoảng sợ la hét ầm ĩ, đến khi hoàn hồn thì chân mình đã đặt lên bả vai họ, còn đầu thì ngập giữa biển hoa hồng phấn.
Cả rừng anh đào choán lấy tầm mắt Tần Cảnh. Cô ngây người nửa giây, khung cảnh này đẹp quá đi mất. Nhưng cảm giác sợ hãi nhanh chóng ập đến, thân thể cô hơi nghiêng rồi trượt xuống, kết quả ngồi phịch lên vai họ. Tần Cảnh hận không thể đấm hai cú cho họ chết đi cho rồi. Vừa định ra tay thì phát hiện Tập Vi Lam đang đứng ở hành lang đối diện, nheo mắt nhìn ba người, khuôn mặt không tỏ rõ cảm xúc.
Tần Cảnh hạ quyết tâm, dứt khoát đá văng tay họ ra, nhảy xuống khỏi người họ. Cô vừa xấu hổ trừng mắt vừa nghiến răng lợi: “Hai anh sao không chơi gay với nhau đi! Khốn kiếp!”, dứt lời, cô xoay người bỏ chạy.
Chạy một mạch ngang qua Tập Vi Lam, cách họ thật xa, Tầm Cảnh mới dừng lại, khi ngẩng đầu lại trùng hợp trông thấy Tần Chính ngồi ở vườn hoa không biết tự lúc nào. Ông chỉ có một mình, tâm hồn đã bay đến tận đâu rồi.
Tần Cảnh đi tới ngồi đối diện ông, chống má thắc mắc: “Ba! Sao ba ngồi đây một mình vậy?”.
“Ba ra ngoài hóng gió chút thôi.”
Tần Cảnh thấy ông như có tâm sự lại càng hiếu kỳ: “Ba không vui ạ?”.
Lúc này, Tần Chính mới ngẩng đầu, trìu mến vuốt tóc cô: “Không có việc gì đâu, ba chỉ cảm thấy có lỗi với con thôi”.
Tần Cảnh sửng sốt: “Tại sao ạ?”.
“Cảnh à!” Tần Chính cười khổ, thở dài thườn thượt rồi nói, “Năm đó, sau khi ba con mình đoạn tuyệt, tâm trạng ba khá sa sút. Có lẽ con người lúc yếu đuối sẽ trở nên hồ đồ, nhất là người già thì càng sợ cô đơn. Khi ấy, chỉ có dì Tập con và Vi Lam ở bên, ba thấy bà ấy rất tốt, thấy đứa con gái khác họ này thân thiết nhất. Chẳng hiểu ba nghĩ gì lại cho Vi Lam 30% cổ phần Trường Ninh. Ba không nói cho con biết chuyện này vì sợ con…”.
“Ba, con không giận đâu.” Tần Cảnh biết trước nội dung truyện nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cả rồi. Hiện giờ, nhìn người cha già đau ốm này hổ thẹn như thế, cô có phần lo lắng, nhẹ giọng trấn an: “Đến khi kết hôn, con cũng có 5% cổ phần của Tần Thị, cái đó có giá hơn Trường Ninh mà”.
Thấy con gái nghĩ cho mình, Tần Chính càng thêm áy náy: “Đâu có giống nhau đâu, cổ phiếu Tần Thị Trọng Kim là ông nội để lại cho con. Còn bất động sản Trường Ninh là thứ ba muốn cho con”.
Tần Cảnh kinh ngạc, thế này là thế nào?
Tần Chính vuốt má con gái, nói sâu xa: “Ba có 60% cổ phần Trường Ninh. Tập Quyên đi theo ba nhiều năm như vậy, cũng xem như một nửa người vợ. Về pháp lý, ba không thể không để lại gì cho bà ta. Nhưng ba cho con gái bà ta 30% kia đã quá đủ rồi, coi như không để mẹ con họ phải thiệt thòi. Số còn lại sẽ để hết lại cho con gái của Cảnh Trường Ninh là con”.
Tần Cảnh há hốc mồm, suy nghĩ đầu tiên là, trời ạ, cô lại có thêm nhiều tiền dữ vậy sao? Suy nghĩ thứ hai là, trời ạ, nếu Tập Quyên biết được phần của bà ta nằm trong 30% cổ phần cho Tập Vi Lam, hai mẹ con tham lam này liệu có đánh nhau không nhỉ?
“Con có mang theo con dấu và giấy chứng minh nhân dân không?” Tần Chính chợt hỏi.
Tần Cảnh kinh ngạc: “Bây giờ ạ?”.
Tần Chính gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, ba đã nghĩ rất nhiều. Bất kể ba con mình trước kia gay gắt đến mức nào, hoặc sau này có tranh chấp gì đi chăng nữa, con luôn là đứa con gái ba thương nhất. Ba già rồi, sức khoẻ càng lúc càng yếu, Trường Ninh gần như giao hết cho Tô Hiền quản lý. Còn con, con muốn làm đạo diễn, sau này không cần tự mình quản lý Trường Ninh. Một khi đã vậy thì mau chóng chuyển giao số cổ phần còn lại của ba cho con, để tránh sau này lại sinh biến cố”.
Tần Cảnh vừa tìm con dấu và giấy chứng minh nhân dân trong túi vừa tò mò ngẩng đầu: “Biến cố, biến cố gì ạ?”.
Tần Chính: “Gần đây dì Tập xem một bộ phim về tình cảm gia đình, người vợ lén lút chuyển tài sản của chồng về dưới danh nghĩa của mình rồi cao chạy xa bay”.
Tần Cảnh á khẩu. Dạo này, người lớn toàn xem mấy chương trình ti vi bát nháo gì vậy? Tần Cảnh vốn định khuyên ông đừng lo, nhưng lời đến khoé môi lại nuốt xuống. Dù sao Tập Quyên và Tập Vi Lam là kiểu người chuyện quái gì cũng có thể làm được.
Tần Chính nhận lấy con dấu và giấy chứng minh nhân dân của Tần Cảnh, nói tiếp: “Còn nữa, ba cũng sang tên mấy căn biệt thự của nhà mình cho con luôn”.
“Thế thì ba đâu còn gì nữa.”
“Con lo cái gì? Ba còn một đống cổ phiếu chứng khoán và tiền tiết kiệm mà. Hơn nữa…” Tần Chính gõ trán cô, “Nếu ba không có tiền, con có dám bỏ đói ba không?”.
Tần Cảnh che trán, cười khúc khích, cuối cùng lại thấy hơi lạ: “Ba, ba nghi ngờ dì Tập từ khi nào vậy?”.
Tần Chính nhắm mắt lại, cau chặt mày, hồi lâu mới thở dài nói: “Cảnh, ba không chỉ có lỗi với con, còn có lỗi với mẹ con. Năm đó, ba nhất thời bị bùa mê thuốc lú mới để ý đến bà ta một thời gian. Sau đó, ba rất hối hận, sợ mẹ con biết bèn cho bà ta một số tiền lớn nhằm rũ sạch quan hệ. Tuy nhiên sau đó không lâu, mẹ con lại gặp tai nạn, còn Tập Quyên một mình nuôi con gái không dám công khai quả thật rất khó khăn. Có lẽ ba nhất thời nổi máu anh hùng, mà bà ta cũng ân cần chu đáo, thế là rổ rá cạp lại thành một gia đình. Bà ta luôn đối xử tốt với ba, cũng tốt với con, nên ba càng lúc càng an tâm. Nhưng kể từ khi con trở về, ba mới đột nhiên ý thức được, trong bốn năm nay, thật ra bà ta đã thay đổi rất nhiều. Lúc con không ở đây, mỗi khi nhắc đến con, bà ta đều khen ngợi, quan tâm, nhưng kết quả lại khiến ba giận con thêm. Ba mới phát giác, có lẽ bà ta luôn xem gia sản này là phim trường để diễn kịch. Khoảng thời gian trước, ba gọi cho Ethan điều tra, hoá ra hôm đó mẹ con xảy ra tai nạn là do bà ta kích động…”.
Nói đến đây, Tần Chính đau lòng đến phờ phạc. Ấy vậy Tần Cảnh mới chợt hiểu ra tại sao chỉ sau vài ngày không gặp, trông ba đã già đi nhiều. Còn Tập Quyên, cuộc đời của bà ta quả thật chẳng khác gì một bộ phim tình cảm sến súa, đấu đá gia đình của Đài Loan cả.
Tần Chính ho vài tiếng nặng nề rồi mới bình tĩnh trở lại: “Ba cũng đi điều tra Tập Vi Lam, phát hiện ra nó cặp kè với An Nham từ lâu rồi. Tuy ba không thích An Nham, nhưng khi đó, hắn cũng đang quen với con, sao nó có thể không biết liêm sỉ lễ độ như vậy?”.
Tần Cảnh thấy Tần Chính giận đến mặt đỏ gay, vội vàng an ủi: “Ba, thôi, đừng giận nữa! Dù sao bây giờ, con cũng không ưa nổi loại đàn ông như An Nham. Với lại, quen với hắn bốn năm, nhiều lắm chúng con chỉ nắm tay thôi, hắn không xơ múi được gì đâu”.
Tần Chính nghe vậy liền thở phào, nhưng nghĩ đến cảnh tượng hôm nay lại không khỏi cau mày: “Nhưng ba thấy hình như Tập Vi Lam có ý đồ với nhà họ Doãn đấy! Trước kia, ba vẫn cho rằng nó có lòng hiếu thảo nên mới đến giải khuây cho bà cụ. Hôm nay, hình ảnh cô gái ngoan của nó trong cảm nhận của ba đã hoàn toàn bị phá huỷ, ba cứ cảm thấy biểu hiện của nó hơi thái quá! Khi nãy ở phòng khách, nhìn cái điệu nịnh nọt thảo mai của nó, đúng là làm mất hết sĩ diện của ba rồi”.
Tần Cảnh cũng hết biết nói sao về việc này, chỉ có thể đáp: “Cho dù cô ta có lấy lòng thế nào, nhà họ Doãn cũng không muốn cô ta làm con dâu đâu ạ! Dù gì đi nữa, trên danh nghĩa, cô ta vẫn là em gái con”.
Tần Chính hít sâu một hơi rồi thở dài: “Ba sẽ giao việc chuyển nhượng cho Ethan, nếu đến lúc cần con có mặt ký tên, cậu ta sẽ gọi điện cho con. Chờ xử lý xong chuyện cổ phần và bất động sản, ba sẽ đuổi mẹ con bà ta ra khỏi nhà họ Tần, không màng đến nữa”.
Tần Cảnh kinh ngạc: “Ba, ý ba là muốn… ly hôn… với dì Tập?”.
Đôi mắt Tần Chính không hề buồn phiền, chỉ có sự kiên định và quyết liệt: “Khi con phát hiện ra người bên cạnh con khác hẳn những gì con vẫn nghĩ, con có biết cuộc sống tuyệt vọng đến cỡ nào không?”.
Tần Cảnh ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng vẫn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của ba mình: “Ba, dù ba quyết định thế nào, con đều ủng hộ. Chỉ cần ba vui vẻ, khoẻ mạnh là tốt rồi”.
Hơn nữa, nếu thái độ của ba cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ với Tập Vi Lam như vậy, nếu Tập Vi Lam đã không còn là em gái trên danh nghĩa của mình, cô sẽ không khách sáo với hai mẹ con nhà đó nữa.
“Ơ, đại minh tinh của chúng ta cũng đến kìa!” Bà cụ cười tít mắt, chưa đợi cô ta ngồi xuống đã hỏi: “Đúng rồi, gần đây bà đang xem bộ phim Nếu có tình yêu của cháu đấy. Ngày nào cũng theo dõi vất vả quá, cháu mau nói cho bà biết kết thúc thế nào đi!”.
Tần Cảnh sửng sốt. Trời ạ, bà cụ còn theo dõi phim thần tượng thanh xuân nữa à?
Tập Vi Lam cười ngọt ngào: “Bà ơi, không thể tiết lộ đâu. Đây là quy định của đoàn làm phim đấy ạ!”.
Tập Quyên cũng khen ngợi theo: “Xem ra bà vẫn còn trẻ trung lắm!”. Người khác cũng hùa vào chọc bà cụ cười vui vẻ.
Tần Cảnh điềm tĩnh liếc nhìn Doãn Thiên Dã, có vẻ từ khi Tần Chính và Tập Vi Lam bước vào, anh không lên tiếng nữa, chỉ trầm lặng ngồi một bên. Không biết vì trận đòn vừa rồi hay là… Cô lại nhìn Tập Vi Lam. Cô ta là kiểu người rất biết cách làm người lớn yêu thích, biết làm nũng, biết quan tâm, mồm miệng ngọt xớt. Hình như trong khoảnh khắc bước vào, cô ta đã nhìn về phía Doãn Thiên Dã, thế rồi chỉ một lòng dỗ bà vui vẻ.
Mà từ đầu đến cuối, Doãn Thiên Dã không buồn liếc nhìn cô ta lấy một lần. Hai người này lạ lùng quá đi mất. Tần Cảnh không dẻo mỏ như Tập Vi Lam, có Tập Vi Lam làm nền, cô chỉ có thể chán ngán ngồi thơ thẩn đến tận khi trông thấy Doãn Thiên Dã bỏ ra ngoài. Ở đây cũng nhàm chán, không bằng đi hóng chuyện, thế là cô cũng chuồn theo ra vườn sau.
Lúc cô vòng ra vườn thì thấy Doãn Thiên Dã đang ngồi trên bậc thềm bên cạnh cây anh đào, trêu chọc chú chó Samoyed lông trắng muốt.
“Này!” Tần Cảnh đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, “Sao anh lạ thế, không vui à?”.
Doãn Thiên Dã hờ hững nhìn cô rồi tiếp tục chơi đùa với chú chó: “Không”.
Tần Cảnh hơi sửng sốt, giọng điệu của anh rất bình thản, tâm trạng hoàn toàn thoải mái. Đã vậy thì… Mắt cô loé sáng, cười hì hì: “Nếu không có gì khó chịu, sao anh lại chạy ra đây? Có phải đang trốn Tập Vi Lam không?”.
Doãn Thiên Dã thờ ơ lườm cô: “Tôi mà thèm trốn cô ta á? Đây là nhà tôi cơ mà”, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Mấy lời khách sáo kia tôi vừa nghe đã thấy đau tai”.
“Ồ!” Tần Cảnh đáp cho có lệ, nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Hồi đó là anh đá cô ta hay cô ta đá anh?”.
Lần này, Doãn Thiên Dã nghiêm túc quay lại nhìn cô. Giọt nắng vàng óng buổi sớm mai điểm xuyết vầng hào quang nơi mái tóc anh. Dưới mái tóc, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh mịch không dậy nổi một gợn sóng khiến đầu óc Tần Cảnh bỗng trống rỗng.
Anh bình tĩnh và lạnh nhạt khẳng định: “Tôi chưa từng cặp với cô ta”, nói xong lại cúi đầu chơi đùa với chú chó.
Vớ vẩn! Tần Cảnh bất mãn bĩu môi. Nhất định là bị Tập Vi Lam đá nên sĩ diện nói vậy. Trang cuối cùng trong quyển nhật ký thời đại học của Tần Cảnh viết có người nhìn thấy Doãn Thiên Dã đến khách sạn, mà căn phòng anh đi vào đã được một cô gái thuê trước. Điều này trùng hợp với cuốn tiểu thuyết củ chuối kia.
Trong truyện, Tập Vi Lam lượn qua lượn lại với cả hai gã, một mặt giật dây An Nham lừa tình Tần Cảnh, kích thích Doãn Thiên Dã, một mặt tận lực mồi chài Doãn Thiên Dã, kích thích Tần Cảnh. Kết quả, cặp nam nữ chính vốn dĩ cứ thế bỏ quên não, hiểu lầm rồi chia tay nhảm nhí dưới mưu kế “thần thông” của nữ phụ.
Quyển truyện vớ va vớ vẩn đúng là hại chết người mà!
Có điều lúc đọc, Tần Cảnh lại thấy rất hứng thú, hoàn toàn bỏ qua vấn đề logic, bị cuốn vào những chiêu trò đỉnh cao của nữ phụ. Dù thế nào đi chăng nữa, có mắng tác giả cũng vô dụng. Quả thật truyện có nhắc đến việc Tập Vi Lan vào khách sạn ưỡn ẹo đủ kiểu với Doãn Thiên Dã, nhưng chỉ dừng ở đấy thôi chứ không viết tiếp nữa.
Dù gì trong truyện nữ phụ, mấy pha “xôi thịt” đều là tình tiết nguyên nữ chính Tần Cảnh bị người ta quy tắc ngầm cả.
Về sau, Tập Vi Lam có một tấm ảnh cô ta và Doãn Thiên Dã ôm nhau, chỉ chụp từ bả vai trở lên. Bả vai hai người đều để trần khiến người ta suy diễn là họ không mặc quần áo. Tập Vi Lam định dùng tấm hình ấy đả kích Tần Cảnh, nhưng Tần Cảnh khi đó vẫn ngu ngơ chạy đến khóc lóc kể lể với “em gái tốt” Tập Vi Lam rằng Doãn Thiên Dã bắt cá hai tay.
Tập Vi Lam nhất thời do dự, nghĩ đến chuyện Tần Chính là cha ruột của Tần Cảnh, nếu ông biết sẽ có vướng mắc trong lòng, gây bất lợi cho việc cô ta chiếm đoạt cổ phần công ty. Vì vậy, cuối cùng cô ta không mang tấm hình kia ra. Tới khi Doãn Thiên Dã ra nước ngoài, Tập Vi Lam càng không có cớ làm nữa, đành tiêu huỷ bức hình, tiếp tục làm chị em tốt với Tần Cảnh.
Cô ta biết Doãn Thiên Dã sẽ không hé răng, chỉ cần cô ta cũng ngậm miệng, Tần Cảnh sẽ mãi mãi không biết người xen vào chuyện tình cảm của mình chính là Tập Vi Lam, cho đến khi Tần Cảnh xuyên không vào truyện.
Tần Cảnh chống má nhìn khuôn mặt bình lặng của Doãn Thiên Dã, bất mãn bĩu môi: Đồ sĩ diện! Không ngờ anh cũng có lúc bị người ta đá!
Nhưng mà kỳ lạ nhỉ, dựa theo tâm lý phản nghịch của mình, anh nên đeo bám Tập Vi Lam mới đúng chứ? Hay là vì ít nhất đã từng ngủ được một lần rồi nên cũng chẳng thèm nữa?
Doãn Thiên Dã quay đầu lại, nhìn bộ dạng cô nhíu mày suy tư, thấy lạ bèn hỏi: “Sao em tự dưng hỏi vậy? Cô ta đã nói gì với em à?”.
Tần Cảnh giật mình, thế mới biết mình đã hỏi sai. Theo lý thuyết, cô không nên biết chuyện này mới phải. Cô vội vàng ra vẻ thoải mái xua tay, vờ che giấu: “Hỏi đại thôi, chuyện của mấy năm trước rồi, có nói cũng không có ý nghĩa gì. Ha ha ha…”.
Bên ngoài lại vang lên tiếng còi xe hơi, Tần Cảnh như được giải cứu: “Ơ? Còn người đến nữa à?”.
Doãn Thiên Dã đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói đùa: “Có lẽ bà nội giới thiệu cậu ta cho em đấy!”.
Tần Cảnh lườm nguýt, sau đó vội đi tìm nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, Tần Cảnh lại phát hiện tiếng nước chảy róc rách từ hồ nước sau nhà, cô vui vẻ chạy đến bên hồ nghịch ngợm thì lại tình cờ nghe thấy giọng khiển trách nghiêm khắc của Tập Quyên: “Chuyện giữa con và An Nham kia là sao? Người như thằng đó mà muốn làm bạn trai con hả, mẹ kiên quyết phản đối!”.
Tần Cảnh giật mình, quay đầu nhìn lại, giọng nói truyền qua cửa sổ gỗ.
Đương nhiên đối tượng nói chuyện chính là Tập Vi Lam: “Mẹ, mẹ lo gì chứ? Con mượn lý do không muốn công khai để giữ khoảng cách với anh ta. Con và anh ta chưa có gì đâu”.
Tập Quyên mở vòi nước rửa tay, giọng nói dịu đi đôi chút: “Mẹ thấy con rất có lòng với bà Doãn. Mấy năm Tần Cảnh bỏ nhà đi, con chạy đến đây suốt, có ý định gì sao?”.
“Mẹ đã biết còn hỏi con làm gì?”
“Mẹ cũng hy vọng là vậy.” Tập Quyên đã bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng giọng nói vẫn rất yểu điệu, thoáng chút thổn thức tiếc nuối: “Có điều Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh yêu đương từ nhỏ, con và Tần Cảnh tuy không có quan hệ huyết thống nhưng trên danh nghĩa vẫn là chị em. Danh gia vọng tộc, tư tưởng cổ hủ, chỉ sợ rất khó chấp nhận”.
“Bốp!” Hình như có thứ gì bị đá trúng, tiếp đó là giọng nén giận của Tập Vi Lam: “Tại sao con phải dính dáng đến cô ta chứ? Mà ba mẹ Doãn Thiên Dã cũng có khác gì đâu, không phải vẫn sống hoà thuận cả đời à?”.
“Mẹ đâu có nói là không ủng hộ con.” Tập Quyên quở trách: “Mẹ đang nhắc nhở con thôi. Mà cũng tại con, sớm đeo chặt Doãn Thiên Dã không phải là được rồi sao? Bây giờ thì hay rồi, lúc nãy mẹ chú ý, từ đầu đến cuối, cậu ta chẳng buồn nhìn con lấy một lần”.
“Lúc đó, hai người mới chia tay, quang mình chính đại chen vào giữa thế quái nào được.” Tập Vi Lam khá mất kiên nhẫn, im lặng giây lát lại đắc ý cười, “Con lại cảm thấy anh ta không nhìn con bởi vì tâm tư không đứng đắn, không kiềm chế được nên không dám nhìn thôi. Hoặc là anh ta cố ra vẻ lạnh lùng để thu hút sự chú ý của con”.
Tần Cảnh ngoài cửa sổ không khỏi bóp trán. So với Doãn Thiên Dã và Việt Trạch, Tập Vi Lam mới là nữ hoàng đỉnh cao của sự ảo tưởng.
Tập Quyên khen ngợi con gái cưng của mình một hồi rồi hớn hở nói: “Nhưng mà mẹ thấy cậu trai vừa đến kia cũng khá đấy chứ, chỉ nhìn dáng điệu đã biết là con nhà giàu rồi”.
Giọng điệu y hệt mấy mụ tú bà lầu xanh.
“Thể loại gì mà tên tuổi lạ hoắc.” Tập Vi Lam cười khinh, “Ai cần chút tiền cỏn con ấy chứ? Mẹ, làm ơn nhìn xa trông rộng chút đi!”.
“Nói đến chuyện này…” Tập Quyên bỗng thêm hăng hái, “Con có định đầu tư vào số cổ phần kia của Trường Ninh không?”.
Trường Ninh là chuỗi trung tâm thương mại mang tên mẹ Tần Cảnh. “Tần Thị Trọng Kim” là doanh nghiệp gia đình, chỉ truyền lại cho con trai. Đến thế hệ anh em của Tần Chính, phần lớn cơ ngơi được chuyển giao cho mấy ông anh họ của Tần Cảnh quản lý, Tần Cảnh có 5% cổ phần của Tần Thị nhưng trong trạng thái đóng băng, theo quy định của gia tộc, chỉ đến khi kết hôn mới được dùng.
Mà Tần Cảnh cũng không lên cơn đến mức kết hôn giả để lừa tiền nhà mình làm gì, nên hiện tại, số tiền kia vẫn chỉ nằm trên giấy.
Tuy Tần Chính đã rút lui khỏi ban lãnh đạo cao cấp của Tần Thị, nhưng mười lăm năm trước, ông đã dùng tất cả tài sản thừa kế của gia tộc, tay trắng gây dựng sự nghiệp, một lần nữa tạo nên vương quốc của mình, đó là Công ty bất động sản thương mại Trường Ninh, mà gây chú ý hơn là mười mấy trung tâm thương mại nằm ở khu vực sầm uất.
Nhưng trong tiểu thuyết nữ phụ, Tập Vi Lam đã thay hồn đổi xác, mua chuộc lòng người, trở thành cô con gái ngoan ngoãn trong mắt Tần Chính, gần như thân thiết như con ruột.
Lúc Tần Cảnh bị mọi người xa lánh, bước vào con đường không lối về thì Tập Vi Lam cần cù hiếu thuận, ngoan ngoãn kính cẩn ở bên ba cô, suốt ngày khóc lóc kể lể mình không nơi nương tựa, bị người trong giới bắt nạt, thề không muốn bị quy tắc ngầm, đã thế lại không tài không lực, không có chống lưng…
Một ngày nào đó, Tần Chính cảm động bởi nước mắt cá sấu của cô ta, tức giận nói: “Ai bảo con không có người chống lưng? Ai dám bắt nạt con gái của Tần Chính ta?”. Thế là Tập Vi Lam lấy được 30% cổ phần của Trường Ninh một cách phi logic và sơ hở vô cùng thế đấy! Tuy Công ty bất động sản Trường Ninh chỉ là con muỗi trong mắt Tần Thị Trọng Kim, nhưng sở hữu 30% đã là cổ đông lớn số một rồi.
Giỡn chơi à?
Nghĩ đến đây, Tần Cảnh ngồi ở góc tường tức giận nghiến răng. Phải biết rằng hiện giờ Tần Chính cũng chỉ còn 30%. Nếu ngày nào đó Tập Vi Lam nổi lòng xấu xa, bất động sản Trường Ninh sẽ phải đổi chủ đấy.
Nhưng trước mắt, Tập Vi Lam không định chuyển hướng: “Con chuẩn bị dùng số cổ phần này đi đầu tư bất động sản. Có điều Tô Hiền đang nhìn con chòng chọc, không dễ ra tay”. Tô Hiền là CEO của Trường Ninh, một người vô cùng trung thành với Tần Chính.
Tiếp theo, hai mẹ con này lại bắt đầu “tám” về đủ mọi chuyện trong giới. Tần Cảnh cảm thấy chán ngắt liền rón rén trở về theo đường cũ. Kết quả lúc đi qua vườn sau liền bắt gặp hai anh trai mặc áo thun quần jeans, nhảy với lên nhánh cây anh đào so xem ai nhảy cao hơn. Đúng là quái đản!
Cánh hoa đào hồng phấn trong veo nhẹ lướt, dưới sức vỗ mạnh mẽ của hai chàng trai, chúng buông mình theo gió, xuyên qua ánh nắng mỏng manh, phủ đầy mái tóc và bả vai của họ. Tần Cảnh trố mắt. Đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi mà còn so xem ai nhảy cao hơn á? Một trong hai người dĩ nhiên là gã cặn bã trẻ con Doãn Thiên Dã, còn người kia là…
“Hai người là học sinh cấp ba đấy à?” Tần Cảnh hô lớn
Thế là người kia quay đầu lại, khiến Tần Cảnh sững sờ.
Việt Trạch ư?
Tần Cảnh chợt nhớ lại hình ảnh hai người so bì nhảy cao khi nãy. Ặc, không phải Việt Trạch là loại đàn ông lạnh lùng, chín chắn hay sao? Vậy mà… Ồ, chơi cùng gã Doãn Thiên Dã nên EQ, IQ bị kéo xuống mặt nước biển luôn trong tích tắc rồi à?
Giờ phút này, Tần Cảnh chảy mồ hôi ròng ròng, cộng thêm cái đầu đau như búa bổ. Thế là đám đàn ông ức hiếp cô trong tiểu thuyết này đã tụ tập lại với nhau rồi, còn nhảy tưng tưng phá hoại hoa đào như hai con thỏ trước mặt cô nữa.
Bỗng dưng, cô cảm thấy tương lai mình xám xịt. Theo tình hình trước mắt, hai người họ có vẻ rất thân thiết, vậy rốt cuộc họ có biết những chuyện đã xảy ra không? Mà thật ra cũng chẳng phải cô mà là Tần Cảnh ngày trước, đâu có liên quan gì tới cô. Thế nhưng, nếu chuyện này bị bại lộ, cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là cô hiện tại mà thôi. Tần Cảnh thật sự muốn rơi lệ. Tại sao cô phải chịu trách nhiệm vì chuyện người khác gây ra cơ chứ?
Thôi, khoan hãy nghĩ nhiều, bây giờ, việc quan trọng nhất là tìm hiểu xem hai người này có dây mơ rễ má gì với nhau không đã.
Thấy Tần Cảnh, Việt Trạch không hề lên tiếng chào hỏi mà chỉ kinh ngạc nhướng mày, Doãn Thiên Dã không biết hai người họ quen nhau, còn nhiệt tình giới thiệu.
Tần Cảnh mỉm cười đi đến, nghĩ bụng nếu anh ta đã ra vẻ không quen biết thì cô cũng dứt khoát làm bộ như lần đầu gặp gỡ đi. Cô đứng ở nơi giao nhau giữa ánh mắt họ, không sao thoát khỏi cảm giác bức bách, đành lẳng lặng ngắm hoa anh đào, tìm đề tài tránh khó xử: “Hai người ăn no rửng mỡ à, lại ở đây thi nhảy cao với hái hoa anh đào”.
Doãn Thiên Dã nhướng mày: “Môn thể dục của em chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, mà tệ nhất là môn nhảy cao, chắc đang ghen tỵ đây mà”, nói rồi nheo mắt đưa tay chạm lên tóc cô, có lẽ là gỡ chiếc lá vương trên đấy.
Tần Cảnh không phục, “hừ” một tiếng.
Việt Trạch liếc nhìn mái tóc Tần Cảnh nơi Doãn Thiên Dã chạm vào, đôi mắt loé sáng rồi khẽ cong môi: “Người yếu môn thể dục là đáng thương nhất, luôn về đích cuối cùng, còn bị bạn học vây xem, thật thê thảm!”.
Tần Cảnh nghẹn họng. Cô yếu môn thể dục đấy, thì sao nào!!!
Ánh mắt Doãn Thiên Dã cũng sáng lấp lánh, bỗng hất cằm ra hiệu cho cô nhìn lên cây: “Em muốn chạm vào đoá hoa kia không? Hôm nay cho em một cơ hội nhảy cao đấy!”.
Tần Cảnh không hiểu ra sao, lại thấy ánh mắt trao đổi hàm chứa vẻ xấu xa và âm mưu nào đó của hai người đàn ông trước mặt. Nhưng khi định chạy, cô đã bị bốn bàn tay tóm lấy. Một giây sau, hai người đàn ông cùng khom lưng, nhấc chân cô lên. Tần Cảnh hoảng sợ la hét ầm ĩ, đến khi hoàn hồn thì chân mình đã đặt lên bả vai họ, còn đầu thì ngập giữa biển hoa hồng phấn.
Cả rừng anh đào choán lấy tầm mắt Tần Cảnh. Cô ngây người nửa giây, khung cảnh này đẹp quá đi mất. Nhưng cảm giác sợ hãi nhanh chóng ập đến, thân thể cô hơi nghiêng rồi trượt xuống, kết quả ngồi phịch lên vai họ. Tần Cảnh hận không thể đấm hai cú cho họ chết đi cho rồi. Vừa định ra tay thì phát hiện Tập Vi Lam đang đứng ở hành lang đối diện, nheo mắt nhìn ba người, khuôn mặt không tỏ rõ cảm xúc.
Tần Cảnh hạ quyết tâm, dứt khoát đá văng tay họ ra, nhảy xuống khỏi người họ. Cô vừa xấu hổ trừng mắt vừa nghiến răng lợi: “Hai anh sao không chơi gay với nhau đi! Khốn kiếp!”, dứt lời, cô xoay người bỏ chạy.
Chạy một mạch ngang qua Tập Vi Lam, cách họ thật xa, Tầm Cảnh mới dừng lại, khi ngẩng đầu lại trùng hợp trông thấy Tần Chính ngồi ở vườn hoa không biết tự lúc nào. Ông chỉ có một mình, tâm hồn đã bay đến tận đâu rồi.
Tần Cảnh đi tới ngồi đối diện ông, chống má thắc mắc: “Ba! Sao ba ngồi đây một mình vậy?”.
“Ba ra ngoài hóng gió chút thôi.”
Tần Cảnh thấy ông như có tâm sự lại càng hiếu kỳ: “Ba không vui ạ?”.
Lúc này, Tần Chính mới ngẩng đầu, trìu mến vuốt tóc cô: “Không có việc gì đâu, ba chỉ cảm thấy có lỗi với con thôi”.
Tần Cảnh sửng sốt: “Tại sao ạ?”.
“Cảnh à!” Tần Chính cười khổ, thở dài thườn thượt rồi nói, “Năm đó, sau khi ba con mình đoạn tuyệt, tâm trạng ba khá sa sút. Có lẽ con người lúc yếu đuối sẽ trở nên hồ đồ, nhất là người già thì càng sợ cô đơn. Khi ấy, chỉ có dì Tập con và Vi Lam ở bên, ba thấy bà ấy rất tốt, thấy đứa con gái khác họ này thân thiết nhất. Chẳng hiểu ba nghĩ gì lại cho Vi Lam 30% cổ phần Trường Ninh. Ba không nói cho con biết chuyện này vì sợ con…”.
“Ba, con không giận đâu.” Tần Cảnh biết trước nội dung truyện nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cả rồi. Hiện giờ, nhìn người cha già đau ốm này hổ thẹn như thế, cô có phần lo lắng, nhẹ giọng trấn an: “Đến khi kết hôn, con cũng có 5% cổ phần của Tần Thị, cái đó có giá hơn Trường Ninh mà”.
Thấy con gái nghĩ cho mình, Tần Chính càng thêm áy náy: “Đâu có giống nhau đâu, cổ phiếu Tần Thị Trọng Kim là ông nội để lại cho con. Còn bất động sản Trường Ninh là thứ ba muốn cho con”.
Tần Cảnh kinh ngạc, thế này là thế nào?
Tần Chính vuốt má con gái, nói sâu xa: “Ba có 60% cổ phần Trường Ninh. Tập Quyên đi theo ba nhiều năm như vậy, cũng xem như một nửa người vợ. Về pháp lý, ba không thể không để lại gì cho bà ta. Nhưng ba cho con gái bà ta 30% kia đã quá đủ rồi, coi như không để mẹ con họ phải thiệt thòi. Số còn lại sẽ để hết lại cho con gái của Cảnh Trường Ninh là con”.
Tần Cảnh há hốc mồm, suy nghĩ đầu tiên là, trời ạ, cô lại có thêm nhiều tiền dữ vậy sao? Suy nghĩ thứ hai là, trời ạ, nếu Tập Quyên biết được phần của bà ta nằm trong 30% cổ phần cho Tập Vi Lam, hai mẹ con tham lam này liệu có đánh nhau không nhỉ?
“Con có mang theo con dấu và giấy chứng minh nhân dân không?” Tần Chính chợt hỏi.
Tần Cảnh kinh ngạc: “Bây giờ ạ?”.
Tần Chính gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, ba đã nghĩ rất nhiều. Bất kể ba con mình trước kia gay gắt đến mức nào, hoặc sau này có tranh chấp gì đi chăng nữa, con luôn là đứa con gái ba thương nhất. Ba già rồi, sức khoẻ càng lúc càng yếu, Trường Ninh gần như giao hết cho Tô Hiền quản lý. Còn con, con muốn làm đạo diễn, sau này không cần tự mình quản lý Trường Ninh. Một khi đã vậy thì mau chóng chuyển giao số cổ phần còn lại của ba cho con, để tránh sau này lại sinh biến cố”.
Tần Cảnh vừa tìm con dấu và giấy chứng minh nhân dân trong túi vừa tò mò ngẩng đầu: “Biến cố, biến cố gì ạ?”.
Tần Chính: “Gần đây dì Tập xem một bộ phim về tình cảm gia đình, người vợ lén lút chuyển tài sản của chồng về dưới danh nghĩa của mình rồi cao chạy xa bay”.
Tần Cảnh á khẩu. Dạo này, người lớn toàn xem mấy chương trình ti vi bát nháo gì vậy? Tần Cảnh vốn định khuyên ông đừng lo, nhưng lời đến khoé môi lại nuốt xuống. Dù sao Tập Quyên và Tập Vi Lam là kiểu người chuyện quái gì cũng có thể làm được.
Tần Chính nhận lấy con dấu và giấy chứng minh nhân dân của Tần Cảnh, nói tiếp: “Còn nữa, ba cũng sang tên mấy căn biệt thự của nhà mình cho con luôn”.
“Thế thì ba đâu còn gì nữa.”
“Con lo cái gì? Ba còn một đống cổ phiếu chứng khoán và tiền tiết kiệm mà. Hơn nữa…” Tần Chính gõ trán cô, “Nếu ba không có tiền, con có dám bỏ đói ba không?”.
Tần Cảnh che trán, cười khúc khích, cuối cùng lại thấy hơi lạ: “Ba, ba nghi ngờ dì Tập từ khi nào vậy?”.
Tần Chính nhắm mắt lại, cau chặt mày, hồi lâu mới thở dài nói: “Cảnh, ba không chỉ có lỗi với con, còn có lỗi với mẹ con. Năm đó, ba nhất thời bị bùa mê thuốc lú mới để ý đến bà ta một thời gian. Sau đó, ba rất hối hận, sợ mẹ con biết bèn cho bà ta một số tiền lớn nhằm rũ sạch quan hệ. Tuy nhiên sau đó không lâu, mẹ con lại gặp tai nạn, còn Tập Quyên một mình nuôi con gái không dám công khai quả thật rất khó khăn. Có lẽ ba nhất thời nổi máu anh hùng, mà bà ta cũng ân cần chu đáo, thế là rổ rá cạp lại thành một gia đình. Bà ta luôn đối xử tốt với ba, cũng tốt với con, nên ba càng lúc càng an tâm. Nhưng kể từ khi con trở về, ba mới đột nhiên ý thức được, trong bốn năm nay, thật ra bà ta đã thay đổi rất nhiều. Lúc con không ở đây, mỗi khi nhắc đến con, bà ta đều khen ngợi, quan tâm, nhưng kết quả lại khiến ba giận con thêm. Ba mới phát giác, có lẽ bà ta luôn xem gia sản này là phim trường để diễn kịch. Khoảng thời gian trước, ba gọi cho Ethan điều tra, hoá ra hôm đó mẹ con xảy ra tai nạn là do bà ta kích động…”.
Nói đến đây, Tần Chính đau lòng đến phờ phạc. Ấy vậy Tần Cảnh mới chợt hiểu ra tại sao chỉ sau vài ngày không gặp, trông ba đã già đi nhiều. Còn Tập Quyên, cuộc đời của bà ta quả thật chẳng khác gì một bộ phim tình cảm sến súa, đấu đá gia đình của Đài Loan cả.
Tần Chính ho vài tiếng nặng nề rồi mới bình tĩnh trở lại: “Ba cũng đi điều tra Tập Vi Lam, phát hiện ra nó cặp kè với An Nham từ lâu rồi. Tuy ba không thích An Nham, nhưng khi đó, hắn cũng đang quen với con, sao nó có thể không biết liêm sỉ lễ độ như vậy?”.
Tần Cảnh thấy Tần Chính giận đến mặt đỏ gay, vội vàng an ủi: “Ba, thôi, đừng giận nữa! Dù sao bây giờ, con cũng không ưa nổi loại đàn ông như An Nham. Với lại, quen với hắn bốn năm, nhiều lắm chúng con chỉ nắm tay thôi, hắn không xơ múi được gì đâu”.
Tần Chính nghe vậy liền thở phào, nhưng nghĩ đến cảnh tượng hôm nay lại không khỏi cau mày: “Nhưng ba thấy hình như Tập Vi Lam có ý đồ với nhà họ Doãn đấy! Trước kia, ba vẫn cho rằng nó có lòng hiếu thảo nên mới đến giải khuây cho bà cụ. Hôm nay, hình ảnh cô gái ngoan của nó trong cảm nhận của ba đã hoàn toàn bị phá huỷ, ba cứ cảm thấy biểu hiện của nó hơi thái quá! Khi nãy ở phòng khách, nhìn cái điệu nịnh nọt thảo mai của nó, đúng là làm mất hết sĩ diện của ba rồi”.
Tần Cảnh cũng hết biết nói sao về việc này, chỉ có thể đáp: “Cho dù cô ta có lấy lòng thế nào, nhà họ Doãn cũng không muốn cô ta làm con dâu đâu ạ! Dù gì đi nữa, trên danh nghĩa, cô ta vẫn là em gái con”.
Tần Chính hít sâu một hơi rồi thở dài: “Ba sẽ giao việc chuyển nhượng cho Ethan, nếu đến lúc cần con có mặt ký tên, cậu ta sẽ gọi điện cho con. Chờ xử lý xong chuyện cổ phần và bất động sản, ba sẽ đuổi mẹ con bà ta ra khỏi nhà họ Tần, không màng đến nữa”.
Tần Cảnh kinh ngạc: “Ba, ý ba là muốn… ly hôn… với dì Tập?”.
Đôi mắt Tần Chính không hề buồn phiền, chỉ có sự kiên định và quyết liệt: “Khi con phát hiện ra người bên cạnh con khác hẳn những gì con vẫn nghĩ, con có biết cuộc sống tuyệt vọng đến cỡ nào không?”.
Tần Cảnh ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng vẫn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của ba mình: “Ba, dù ba quyết định thế nào, con đều ủng hộ. Chỉ cần ba vui vẻ, khoẻ mạnh là tốt rồi”.
Hơn nữa, nếu thái độ của ba cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ với Tập Vi Lam như vậy, nếu Tập Vi Lam đã không còn là em gái trên danh nghĩa của mình, cô sẽ không khách sáo với hai mẹ con nhà đó nữa.
/33
|