Năm tháng trời cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Nhưng tất cả mọi chuyện đã không còn gấp rút như ngày đầu năm nữa. Nguyên nhân là vì Đại Mạnh đã điều chế xong bài thuốc nam chữa trị nghiện rượu.
Vào thời gian đầu năm, tổng kết số tiền đánh bạc là hơn bốn mươi triệu. Một số tiền khá lớn vào thời điểm hiện giờ.
Cầm số tiền trên tay, Đại Mạnh từ từ tìm kiếm và mua các loại thuốc nam cần thiết tại các tiệm thuốc gia truyền.
Trải qua hơn ba tháng tìm kiếm thì cuối cùng, hắn cũng đã góp nhặt đầy đủ nguyên liệu của bài thuốc này.
Dược liệu bao gồm rễ đinh lăng, quả việt quất, hà thủ ô, diệp hạ châu, lạc tiên, hoa ngâu, hoa bèo tây, gừng tươi, vỏ bưởi, mỗi thứ 100 gam. Ngoài ra, nguyên liệu khó kiếm nhất của bài thuốc này chính là mười mật rắn hổ mang còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, với một số tiền khá lớn trong tay thì việc nhờ các chủ tiệm thuốc giúp đỡ tìm kiếm không phải là một điều khó khăn; đặc biệt nhờ sự trợ giúp to lớn của nhà thuốc gia truyền An Nam (tại Hội An) thì cuối cùng Đại Mạnh cũng đã tập trung đầy đủ những dược liệu quý và hiếm; tất nhiên vấn đề thuyết phục để những người này giúp đỡ cũng không phải chuyện đơn giản.
Sau khi đã có đầy dủ các loại dược liệu trên, Đại Mạnh đem chúng rửa sạch sẽ, sấy khô, rồi xoay thành bột mịn. Cuối cùng, hắn dùng phương pháp chiết (chiết trong hóa học) để lấy chất lỏng tinh chất (tinh dầu) từ tất cả các loại dược liệu trên.
Có được một loại nước thuốc dưới dạng tinh dầu, Đại Mạnh đem mười mật rắn hổ mang, ngâm vào trong đó. Xong xuôi, hắn đem nó đi đóng kỹ, không được để không khí lọt vào và ngâm đúng ba mươi ngày.
Đến thời điểm cuối tháng sáu, quá trình ngâm thuốc trong mật rắn cũng đã tới thời điểm chín mùi. Do đó, Đại Mạnh vớt mười túi mật rắn ra, rồi dùng loại dược thủy này cho cha hắn uống.
Đương nhiên, Đại Mạnh phải lén lút hành động. Thế nhưng, điều này cũng không mấy gian nan, bởi loại nước thuốc này có đặc điểm không mùi, không vị, không sắc, thể tích thì rất ít. Cho nên, chỉ cần Đại Mạnh mời cha hắn uống một ly nước thì bệnh nghiện rượu sẽ đi tong.
Khi mọi việc đã hoàn toàn kết thúc, cha của Đại Mạnh cũng bỏ đi thói nghiện ngập, gia đình của hắn càng ngày càng trở nên đầm ấm, hạnh phúc hơn.
Một hơi thở dài để cảm nhận sự nhẹ nhõm trong lòng. Đại Mạnh tự mỉm cười để đón chào ngày mai.
Thế nhưng, mọi chuyện có phải đơn giản như vậy không? Đại Mạnh không biết, hắn cũng chẳng muốn bận lòng thêm. Hắn đã làm hết khả năng có thể của mình rồi.
Phải nói là quá trình điều chế bài thuốc này quá khó khăn, rắc rối và phức tạp. Chuyện này không phải là do các loại thuốc nam khan hiếm, mà bởi vì, hắn còn quá nhỏ. Nhỏ để đủ sức cầm tiền, nhỏ để đi đó đi đây, đặc biệt là quá nhỏ để cho người khác tin tưởng mình. Cũng bởi vì vậy, nên có đôi khi, hắn cũng muốn tìm kiếm các loại thuốc điều trị bệnh nghiện rượu mà trên thị trường hiện có như baclofen được khoa học tìm ra vào năm 1974 ( có công thức là các enantiomer R và S), hay Naltrexon ( cũng dùng để cai ma túy), Amitryptilin, Disulfiram, Acamprosal (các biệt dược: aotal, zulex, dẫn xuất muối Ca: campral)…
Tuy nhiên, vào thời điểm hiện giờ thì sự xuất hiện các loại thuốc này ở Việt Nam là điều khó có khả năng. Đơn giản là vì có rất ít người sử dụng, cho nên việc kinh doanh loại thuốc này sẽ không có lời lãi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì Đại Mạnh đành phải tiếp tục điều chế bài thuốc nam này.
Nói đến những loại thuốc chữa nghiện rượu khác, Đại Mạnh cũng không mấy tin tưởng cho lắm. Bởi vì các loại thuốc trên phải đi đôi với thời gian chữa trị liên tục, hiệu quả thì không phải là tuyệt đối. Ngoài ra chúng còn có các tác dụng phụ; nếu không cẩn thận thì khá là nguy hiểm.
Còn bài thuốc nam này thì khác, nó được phát hiện vào thời đại tương lai, không hề có tác dụng phụ. Đặc biệt, việc điều trị chỉ là một lần duy nhất.
Đại Mạnh là một người khá đơn giản. Hắn không thích sự dằng dai hay kéo dài những điều rắc rối.
Tổng kết lại tất cả, Đại Mạnh đã dùng hết ba mươi triệu cho việc chữa bệnh, việc tiêu phí này thật sự quá lớn. Còn bây giờ, trong túi của Đại Mạnh cũng chỉ còn hơn mười triệu. Đại Mạnh cứ như một đại gia thời thế này.
------
Thời gian lặng lẽ trôi đi! Mọi thứ đối với Đại Mạnh có phần quan trọng hơn.
Ngày 12 tháng 7, một sự kiện nổi bật xảy ra. Đó chính là trận chung kết Wolrd cup năm 1998.
Đêm hôm nay, theo giờ Việt Nam thì hai đội Pháp và Braxin chính thức đối đầu. Theo như kết quả của lịch sử thì Pháp thắng Braxin. Nhưng thắng với tỉ số bao nhiêu thì Đại Mạnh không hề biết đến.
Hoàn cảnh sống trước kia khiến hắn không có thời gian để quan tâm nhiều thứ. Hắn chỉ biết Pháp thắng vì một phần kí ức đã được khắc rất sâu.
Đêm hôm đó có một người nhảy sống tự tử vì thua độ bóng đá. Đây chính là sự kiện nóng và nổi tiếng tại cái xã Duy Vinh vào thời điểm này và cũng chính cái rùng rợn đó đã khiến cho ký ức Đại Mạnh bị khắc sâu.
Đại Mạnh cười khổ, hắn không hiểu tại sao lại nghĩ tới những chuyện này. Nhưng hắn cứ thế mà cảm nhận, cảm nhận sự vui vẻ vì nhớ được một chút ký ức bị lãng quên.
Nỗi nhớ về bài hát được chế lời năm xưa.
“Người ta nói rằng, ra xin gặp pháp. Người ta nói rằng, pháp thắng ra xin. Rô nanh đô, cái đầu như trái dừa khô. Dô dô đô, a lề a lế a lê. Dô dô dô, a lề à lế à lề...”
Bước tới ngồi gần sạp bán bánh canh của mẹ mình, Đại Mạnh lủi thủi giúp đỡ mẹ mình bằng việc chạy bàn và rửa chén bát. (Mở sạp bán bánh canh để kiếm lời vào thời gian diễn ra World Cup)
Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến chuyện nhảy sông tự tự. Những kẻ như thế, ngu thì chết chứ bệnh tật chi.
Khi đã hoàn thành một số công việc, hắn xin phép mẹ mình đi rông. Mẹ hắn cũng chỉ cười cười rồi khuyên hắn đừng đi chơi xa, chứ cũng chẳng dặn dò gì nhiều. Cái này có lẽ bởi vì Đại Mạnh là đứa bé quá ngoan.
Trong thời gian đi dạo, Đại Mạnh suy nghĩ vẩn vơ một số chuyện. Để rồi vì nhàm chán, hắn quyết định thử cảm nhận sự háo hức của môn thể thao vua.
Hắn bước tới nhà của ông Hội – trước sạp bánh canh của mẹ – để mua tỉ số trận đấu (sinco)
Hắn không biết tỉ số là bao nhiêu, nhưng hắn nghĩ, nếu đã có người vì thua cá độ mà nhảy sông tự tử thì chắc tỉ số cách biệt ít nhất là hai bàn trở lên. Thế nên Đại Mạnh mua tỉ số 2-0, 3-0, 3-1, 4-1, mỗi loại là hai mươi ngàn. Hắn cũng không dám mua nhiều, vì nếu cha mẹ hắn biết thì sẽ phải giải thích vòng vò, rất mệt mỏi.
Khi trận đấu diễn ra, hắn im lặng ngồi xem, không có hào hực khí thế như những con nghiện khác.
Đại Mạnh cũng từng xem bóng đá, nhưng cảm giác lúc đó và lúc này là hoàn toàn khác nhau. Khi đó, hắn chỉ muốn tìm hiểu về bóng đá, còn bây giờ, hắn đang xem một cách thư giãn tinh thần.
Trận đấu đang diễn ra, nó rất căng thẳng và vô cùng kịch tính. Nhưng có lẽ, nếu Đại Mạnh không mua tỉ số thì hắn chẳng có một cảm giác nào cả.
Xem bóng đá là một niềm đam mê, một sự hâm mộ đội bóng mà mình yêu thích. Nếu như không có một trong hai cái đó, thì người ta sẽ chẳng cảm nhận được gì cả.
Đại Mạnh cũng vậy, hắn không có hai cái tố chất đó. Nhưng hắn đã đưa ra một quyết định rất sáng suốt.
Trước khi xem bóng đá phải mua vài tờ sinco.
Và Đại Mạnh đã đúng hơn nữa khi ngọn lửa của trận đấu bị dập tắt đi.
Tỉ số 3-0, Pháp thắng Braxin.
Đêm hôm nay, Zidane đã đi vào lịch sử, còn người bị bọn nghiện cá độ nghiền rủa chính là Ronaldo.
Có gian lận hay không!
Ronaldo đá rất hay, đội bóng Braxin vô cùng mạnh, cớ sao tỉ số lại khó tin đến thế?
Điều này không ai có thể biết được. Đây chính là trận đấu mang tầm cỡ thế giới.
Mở lòng sau trận thắng của Pháp, Đại Mạnh dấn bước chân vào trong nhà ông Hội để lãnh tiền trúng tỉ số.
Với tỉ giá, một ăn ba mươi thì Đại Mạnh lại có thêm sáu trăm ngàn đồng. Số tiền khá là lớn, thế nhưng, chắc chắn là hắn sẽ không giữ được.
Nơi đây có rất nhiều người quen. Nghĩa là Cha mẹ hắn sẽ giữ giùm.
Đại Mạnh cũng không để ý chuyện này cho lắm.
Khi bước ra khỏi nhà ông Hội, hắn đột nhiên để ý tới một người đàn ông. Người này thì chắc gần năm mươi tuổi rồi.
Nhưng tại sao lại để ý? Vì người đàn ông trước mặt chính là cha của La La và ông ta cũng là trùm cờ bạc của xã Duy Vinh.
Đại Mạnh nhìn chăm chú, vẻ mặt của ông ta có vẻ rất u ám, tóc tai thì bù xù, quần áo lôi thôi lếch thếch; chắc có lẽ là do thua cá độ bóng đá nên tạm thời không quan tâm tới bề ngoài.
Quay người, Đại Mạnh cũng không chú ý nhiều đến người này nữa. Hắn tiếp bước về phía sạp bán bánh canh của mẹ mình.
Mới phụ giúp mẹ bán hơn mười phút thì bỗng nhiên có tiếng gọi non nớt cất lên.
- Anh Mạnh, anh có thấy ba em đâu không?
Đại Mạnh không cần nhìn cũng biết là ai gọi mình, bởi trong cái xã Duy Vinh này, chỉ có một người xưng hắn là Anh thôi.
- Sao vậy La La? Ba em có chuyện gì à? – Thông thường, La La ít khi quan tâm đến chuyện chơi bời của cha nhưng hôm nay cô bé đột nhiên lại hỏi đến, thế nên Đại Mạnh nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra.
- Hu hu! Em không biết chuyện gì nữa. Người ta tới tìm ba em nhưng ông ấy không có nhà, họ đang chửi bới ùm sùm trong kia kìa. Em sợ quá nên bảo với họ là đi tìm ba về. – La La vừa thút thít vừa trả lời.
- Những người đó có nói gì không? – Đang nấu bánh canh bán cho khách, mẹ của Đại Mạnh cũng dừng lại một chút để hỏi.
- Dạ! Họ nói là ba của con thua bạc. Ổng nói là về lấy tiền nhưng mà không thấy trở ra. – La La kính cẩn nói.
- Em có nghe là thua bao nhiêu không? – Đại Mạnh nhíu mày nói. Hắn đang nghi ngờ một chuyện khó có khả năng.
- Em nghe họ nói: “Ba em thua cá độ hơn bảy triệu”! – La La cố gắng nhớ lại.
- Trời đất! Hơn bảy triệu! – Mẹ của Đại Mạnh kinh hô.
- Đi theo anh! – Đại Mạnh kéo tay La La chạy đi.
- Hai đứa đi đâu đó? – Mẹ của Đai Mạnh kêu lên.
- Con đi tìm ba của La La rồi sẽ về ngay! – Âm thanh của Đại Mạnh vọng lại.
Nhìn đứa con trai của mình đang nắm tay bé La La chạy đi, Lan cũng bất đắc dĩ im lặng. Nàng tiếp tục công việc bán bánh canh. Nhưng lúc này, đầu óc nàng bắt đầu nghĩ vu vơ vài thứ. Thằng con của nàng không biết dùng cách gì mà khiến con bé lớn tuổi hơn kêu là anh; thậm chí, chắc sau này thằng con mình sẽ lấy bé La La quá!
- Anh Mạnh, anh chạy nhanh quá! – Mới chạy chưa tới một trăm mét thì La La đã than thở.
- Chạy mau lên! Nếu không thì sẽ xảy ra chuyện! – Đại Mạnh vừa kéo cô bé chạy, vừa hấp tấp nói.
- Nhưng anh chạy nhanh quá! Em trật chân rồi! – La La vừa chạy, vừa nhăn nhó.
Dừng bước chân lại, Đại Mạnh nhìn xuống chân trái đang khập khễnh của La La. Hắn suy nghĩ một chút rồi cuối người xuống.
- Dọt lên! Anh cõng em chạy!
- Anh cõng nổi không đó! – La La nghi ngờ nói.
- Lên mau! Đừng nói nhiều nữa! Nếu không thì khổ lắm! – Đại Mạnh hối thúc.
Bĩu môi một cái, La La vui vẻ ôm cổ Đại Mạnh, rồi nói.
- Anh cõng không nổi thì nói! Đừng để em té nhé!
Không để ý tới câu nói của La La, Đại Mạnh vận hết sức lực phóng ra cầu Hà Tân.
Quảng đường tới đó chưa tới ba trăm mét. Thế nhưng, kể từ khi gặp khuôn mặt xụi lơ của cha La La thì đã hơn mười lăm phút rồi. Vậy có chuyện gì xảy không?
-----
Cha của La La đứng đó, đứng ở đầu cầu Hà Tân.
Cuộc đời của hắn là một cuộc đời xui xẻo. Xui xẻo đến mức phải dùng cụm từ đen thui thùi lùi để hình dung.
Lúc còn nhỏ, cha mẹ hắn bị giặc mỹ giết chết, hắn phải sống cù bơ cù bất. Năm mười tám tuổi, hắn nhập ngũ để tham gia đánh Mỹ. Đến năm hai mươi lăm tuổi thì hắn quen được người con gái. Nhưng vì đây cũng là thời điểm mà cuộc chiến diễn ra ác liệt nhất nên mãi tới thời bình hắn mới dám mở lời yêu nhau. Tuy nhiên trong chiên tranh, không phải ai cũng đều may mắn như hắn. Người con gái mà hắn yêu đã bị chiến tranh gây ra thương tật nặng nề.
Đối với hắn, chuyện này cũng không làm lu mờ đi tình yêu cháy bỏng của mình. Mặc dù phải chăm sóc cho người yêu cả đời nhưng hắn vẫn quyết định đi đến hôn nhân.
Để rồi, mãi tới năm 1990, vợ hắn hạ sinh một đứa con. Nàng ta dường như muốn bù đắp tình yêu mãnh liệt của người chồng. Nhưng bởi thương tật trong chiến tranh để lại nên khi đứa bé ra đời cũng chính là lúc nàng buông xuôi tất cả.
Huỳnh Văn Dũng, hắn đã bị ông trời cướp mất đi một thứ quý giá nhất. Bởi vậy, hắn đâm đầu vào cờ bạc để quên đi những ngày tháng buồn tẻ.
Con của hắn! Hắn cũng ít bao giờ quan tâm đến. Có lẽ, cô bé mang tên La La kia chính là nguyên nhân khiến cho vợ hắn rời xa hắn mãi mãi.
Con ngoan là gì, mẹ già là chi? Không thứ gì có thể khiến hắn quên đi người vợ hiền năm xưa!
Nhìn bầu trời đêm một lần cuối cùng, Dũng chuẩn bị tinh thần nhảy xuống.
Phía dưới sông sâu kia, sẽ là kết thúc. Cuộc đời này sẽ không còn những điều u ám nữa. Nợ nần cá độ hôm nay rồi cũng sẽ đi tong.
“Nếu kiếp này ta quá khổ thì xin nguyện trời ban cho mình một kiếp sau!” Nguyện tới đó, Dũng cuối người xuống, dùng sợi dây, buộc chân mình vào cục đá.
Một, hai, ba! Dũng hít sâu một cái để lấy dũng khí bay đi.
Hắn nhảy xuống! Bóng Đại Mạnh và La La vẫn biệt tăm vô tích.
Ầm!
Dũng chìm xuống, cục đá hắn cầm trên tay cũng im lặng đi theo.
Ngạt thở quá, một cảm giác khó chịu dâng lên đầu óc của Dũng. Ban đầu hắn cố hết sức nhịn thở vì hắn nghĩ rằng, tự tự là phải làm thế. Nhưng rồi, hắn phải làm theo bản năng, cố gắng nốc vào ngụm khí. Nhưng chẳng có khí gì cả; khắp nơi chỉ toàn là nước.
Một ngụm, hai ngụm… không biết đã bao nhiêu ngụm. Hắn cứ thế, cứ làm theo bản năng mà nốc, mà bơi lên. Lúc này, suy nghĩ tự tử đã bị bản năng cầu sinh xóa tan hoàn toàn. Hắn cố gắng, cố gắng bơi lên.
Cục đá được cột dưới chân đã kéo hắn lại. Hắn bơi lên, nó kéo hắn lại.
Hắn đuối quá!
Một ngụm, rồi lại một ngụm nữa! Khắp nơi chỉ toàn là một màu đen tăm tối!
Đại Mạnh bước đến cầu Duy Vinh!
Ngoài chiếc cầu tre lắc lẻo ra thì chẳng có gì cả. Cha của La La đang ở đâu? Người tự tử ở đâu?
Đêm nay, trời không có trăng; không gian chỉ toàn là những ánh sao le lói.
“Đầu cầu hay cuối cầu!” Đại Mạnh âm thầm suy tính. Hiện giờ, ở bên cuối cầu, hắn vẫn không thấy gì vì trời đêm quá tối. Nhưng nếu chạy đến cuối cầu xem xét, rồi quay trở lại em thì sẽ khá lâu. Cái cầu này dài hơn một trăm năm mươi mét lận.
Lúc trước, hắn nghe nói có người nhảy cầu Hà Tân tự tự, chứ không hề biết rõ vị trí ở đâu. Cặm cụi một chút ở đầu cầu, hắn mò mò để mong tìm được cái gì đó.
Có những cục đá rơi vãi. Bên cuối cầu, sông không được sâu, lại có ghe hút cát đậu, người tự tử thì cũng không rảnh rỗi để đi xa mà tìm chết.
- Ba em có biết bơi không? – Đại Mạnh hỏi La La.
- Có! Mà có chuyện gì vậy anh? – La La hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời.
- Đứng đây, chờ anh một chút!
Đáp lại một câu, Đại Mạnh nhanh chóng nhảy xuống sống.
- Nè, nè! Anh làm gì vậy? – La La hốt hoảng hỏi, nhưng chẳng có ai trả lời cho cô bé cả.
Ở dưới sông, sau một lần lặn xuống dưới đáy, Đại Mạnh vẫn chưa tìm thấy gì cả. Hắn cố gắng lặn thêm một lần nữa.
Huy vọng của hắn vào lúc này là quơ trúng một thứ gì đó. Hắn chẳng thấy gì cả, khắp nơi chỉ toàn là màu đen của nước.
Lạnh lẽo! Một cái lạnh dưới sông sâu.
Đến lần thứ bốn, Đại Mạnh cũng may mắn quơ trúng một sợi dây.
“ Đây rồi!” Hắn nghĩ thế, rồi lần lên phía trên sợi dây.
Cha của La La đang nổi theo phương thẳng đứng. Hiện giờ, hắn đã không còn cựa quậy ngựa. Có lẽ là đã bất tỉnh và tất nhiên không ai biết hắn bất tỉnh từ lúc nào cả.
Đại Mạnh rút con dao trong người ra, vận sức cắt đứt sợi dây, rồi dìu dìu thân thể người ngu ngốc này phía bờ.
Khi đã tới bờ, hắn cố gắng hít thở vài hơi thật sâu để lấy lại sức.
- La La lại đây! – Đại Mạnh hô lớn.
Nãy giờ, lúc Đại Mạnh nhảy xuống dưới sông, La La đã vô cùng hốt hoảng, với lý trí còn quá bé nhỏ, cô bé thật sự không biết phải xử lý ra sao. Cô bé chỉ biết chạy xuống bờ cát dưới cầu rồi quan sát màn đêm.
Nghe theo tiếng gọi của Đại Mạnh, La La vội chạy tới. Khi thấy bóng đen mờ mờ của cha và Đại Mạnh, thì cô bé rốt cuộc cũng hiểu được một chút chuyện đang xảy ra.
Cô bé sợ! Cô bé khóc!
- Đừng khóc! Mau giúp anh kéo cha em lên! – Đại Mạnh nói!
- Hu hu! Cha em sao vậy? Có chuyện gì vậy? – La La vừa kéo, vừa thút thít nói.
- Không sao đâu! Em đừng lo lắng! – Đại Mạnh cũng chỉ xem xét mạch của cha La La, tuy nó còn đập nhưng rất yếu. Hiện giờ Đại Mạnh cũng không dám chắc cho lắm.
Khi đã đặt cha của La La lên vị trí an toàn, Đại Mạnh lên tiếng.
- Cha em đang bất tỉnh! Em làm theo những gì anh bảo nhé!
- Dạ! Có cứu được không anh? Hu hu! – La La thút thít nói, niềm tin của cô bé đã hoàn toàn đặt về phía Đại Mạnh.
- Em đừng lo! – Đại Mạnh an ủi.
Thực hiện một loạt động tác trong việc cứu chữa người chết đuối, nhưng Đại Mạnh vẫn không thấy có dấu hiệu gì cả. Ngay khi Đại Mạnh chuẩn bị đi gọi người lớn hỗ trợ thì hắn nghe được tiếng ợ nước của cha La La.
- Ông sao rồi? – Đại Manh vừa làm động tác cấp cứu vừa hỏi. Có lẽ, cũng do Đại Mạnh không ưa thích những người có cái hành động ngu ngốc này nên lời lẽ của hắn cũng không được thân thiện cho lắm.
- Ba sao rồi hả ba? – La La cũng hỏi theo.
Nhưng chẳng có ai trả lời cả.
Một lúc lâu sau đó, Huỳnh Văn Dũng cũng thoát ra trạng thái mê mang. Khi đã hồi phục được một chút sức lực, hắn mở miệng hỏi.
- Là ai đã cứu ta?
- Là anh Mạnh đó ba? Sao ba lại tự tử? Hu hu! Ba không thương con à? Hu hu! – La La lại khóc.
Mặc kệ tiếng khóc của đứa con gái bé bỏng, Dũng chuyển ánh mắt khó tin về phía Đại Mạnh.
Khó tin quá! Thằng bé này thi hắn cũng biết. Nó là bạn của con gái hắn và là con của thằng Hùng trong thôn. Nó cũng chỉ mới lên năm, sáu gì đó mà thôi. Cái tuổi này còn nhỏ hơn con gái của hắn nữa.
- Sao mày cứu tao? Mày cứu tao như thế nào?– Tuy lời lẽ còn bực tức nhưng vào lúc này, Dũng cũng không muốn làm cái chuyện điên rồ này nữa.
Thoát chết một lần cũng quá đủ rồi!
- Ông không cần biết bằng cách gì? Ông chỉ cần nhớ, lần sau ông sẽ không may mắn như thế này nữa! – Đại Mạnh lạnh lùng nói. Hắn cũng không tin, người thoát chết sẽ sợ chết.
- Mày đừng có hỗn láo! Tuổi của tao đáng tuổi cha mày đó! – Dũng tức giận, nói.
Đại Mạnh im lặng một chút. Sau đó, hắn quay về La La.
- Anh phải về! Em đi gọi người lớn tới nhé!
Nói xong, hắn nhíu mày về phía Dũng một lần nữa rồi cất bước đi.
- Anh Mạnh! Em, em…! – La La ngập ngợ.
Đại Mạnh khẽ dừng bước. Hắn nhìn La La, cô bé cũng nhìn chằm chằm lấy hắn.
Thở dài ra một hơi, hắn nhìn xuống Dũng, rồi nói.
- Ông thua cá độ và thiếu nợ bao nhiêu tiền?
- Mày hỏi làm gì? – Dũng tức giận, hỏi lại.
- Tôi có thể giúp đỡ cho ông. – Đại Mạnh lạnh lùng nói.
- Tao không cần! Mày biến đi! – Dũng quát.
Đại Mạnh đứng nhìn Dũng một lúc lâu. Dũng cũng bắt đầu nghĩ vu vơ về sự bĩnh tĩnh và những cái ngoài tưởng tượng của đứa bé trước mặt.
- Một câu cuối cùng! Ông đã suy nghĩ xong chưa, tôi có thể cho ông mượn tiền trả nợ. – Đại Mạnh nói.
Dũng nhìn Mạnh mà lòng ngổn ngang. Giờ này, hắn thật sự không biết nói gì. Phải nói chuyện với một đứa bé sao?
Đại Mạnh quay bước đi.
- Khoan đã! Mày có bao nhiêu! Tiền đâu mà mày cho tao mượn! – Thấy Đại Mạnh cất bước đi, Dũng bỏ qua sự tự kỷ mà lên tiếng.
- Tôi sẽ nói với cha mẹ cho ông mượn. Nhưng ông cần bao nhiêu? Nếu nhiều quá thì thôi! – Đại Mạnh vừa hỏi vừa kiềm chế, kẻo người ta lại nói khống lên.
- Hiện giờ, ta chưa chung đủ cá độ là bảy triệu hai, mượn tiền người khác là hơn năm triệu. – Dũng nhẹ giọng, nói.
- Tôi có thể giúp với số tiền là chín triệu! Ngày mai, tôi sẽ nói với cha mẹ, rồi đem tiền tới cho ông. Còn số tiền thiếu còn lại, ông tự tính hoặc trả lần lần gì đó. – Đại Mạnh thản nhiên, nói.
- …! – Dũng cũng không biết nói sao cả.
- La La! Anh đi đây, em gọi người lớn nhé!
- Anh, anh…em, em…! – La La lại ngập ngợ.
- Không cần đâu! – Dũng xen lời!
Đại Mạnh quay gót bước đi. Tiền đối với hắn, không là gì cả!
Nhưng tất cả mọi chuyện đã không còn gấp rút như ngày đầu năm nữa. Nguyên nhân là vì Đại Mạnh đã điều chế xong bài thuốc nam chữa trị nghiện rượu.
Vào thời gian đầu năm, tổng kết số tiền đánh bạc là hơn bốn mươi triệu. Một số tiền khá lớn vào thời điểm hiện giờ.
Cầm số tiền trên tay, Đại Mạnh từ từ tìm kiếm và mua các loại thuốc nam cần thiết tại các tiệm thuốc gia truyền.
Trải qua hơn ba tháng tìm kiếm thì cuối cùng, hắn cũng đã góp nhặt đầy đủ nguyên liệu của bài thuốc này.
Dược liệu bao gồm rễ đinh lăng, quả việt quất, hà thủ ô, diệp hạ châu, lạc tiên, hoa ngâu, hoa bèo tây, gừng tươi, vỏ bưởi, mỗi thứ 100 gam. Ngoài ra, nguyên liệu khó kiếm nhất của bài thuốc này chính là mười mật rắn hổ mang còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, với một số tiền khá lớn trong tay thì việc nhờ các chủ tiệm thuốc giúp đỡ tìm kiếm không phải là một điều khó khăn; đặc biệt nhờ sự trợ giúp to lớn của nhà thuốc gia truyền An Nam (tại Hội An) thì cuối cùng Đại Mạnh cũng đã tập trung đầy đủ những dược liệu quý và hiếm; tất nhiên vấn đề thuyết phục để những người này giúp đỡ cũng không phải chuyện đơn giản.
Sau khi đã có đầy dủ các loại dược liệu trên, Đại Mạnh đem chúng rửa sạch sẽ, sấy khô, rồi xoay thành bột mịn. Cuối cùng, hắn dùng phương pháp chiết (chiết trong hóa học) để lấy chất lỏng tinh chất (tinh dầu) từ tất cả các loại dược liệu trên.
Có được một loại nước thuốc dưới dạng tinh dầu, Đại Mạnh đem mười mật rắn hổ mang, ngâm vào trong đó. Xong xuôi, hắn đem nó đi đóng kỹ, không được để không khí lọt vào và ngâm đúng ba mươi ngày.
Đến thời điểm cuối tháng sáu, quá trình ngâm thuốc trong mật rắn cũng đã tới thời điểm chín mùi. Do đó, Đại Mạnh vớt mười túi mật rắn ra, rồi dùng loại dược thủy này cho cha hắn uống.
Đương nhiên, Đại Mạnh phải lén lút hành động. Thế nhưng, điều này cũng không mấy gian nan, bởi loại nước thuốc này có đặc điểm không mùi, không vị, không sắc, thể tích thì rất ít. Cho nên, chỉ cần Đại Mạnh mời cha hắn uống một ly nước thì bệnh nghiện rượu sẽ đi tong.
Khi mọi việc đã hoàn toàn kết thúc, cha của Đại Mạnh cũng bỏ đi thói nghiện ngập, gia đình của hắn càng ngày càng trở nên đầm ấm, hạnh phúc hơn.
Một hơi thở dài để cảm nhận sự nhẹ nhõm trong lòng. Đại Mạnh tự mỉm cười để đón chào ngày mai.
Thế nhưng, mọi chuyện có phải đơn giản như vậy không? Đại Mạnh không biết, hắn cũng chẳng muốn bận lòng thêm. Hắn đã làm hết khả năng có thể của mình rồi.
Phải nói là quá trình điều chế bài thuốc này quá khó khăn, rắc rối và phức tạp. Chuyện này không phải là do các loại thuốc nam khan hiếm, mà bởi vì, hắn còn quá nhỏ. Nhỏ để đủ sức cầm tiền, nhỏ để đi đó đi đây, đặc biệt là quá nhỏ để cho người khác tin tưởng mình. Cũng bởi vì vậy, nên có đôi khi, hắn cũng muốn tìm kiếm các loại thuốc điều trị bệnh nghiện rượu mà trên thị trường hiện có như baclofen được khoa học tìm ra vào năm 1974 ( có công thức là các enantiomer R và S), hay Naltrexon ( cũng dùng để cai ma túy), Amitryptilin, Disulfiram, Acamprosal (các biệt dược: aotal, zulex, dẫn xuất muối Ca: campral)…
Tuy nhiên, vào thời điểm hiện giờ thì sự xuất hiện các loại thuốc này ở Việt Nam là điều khó có khả năng. Đơn giản là vì có rất ít người sử dụng, cho nên việc kinh doanh loại thuốc này sẽ không có lời lãi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì Đại Mạnh đành phải tiếp tục điều chế bài thuốc nam này.
Nói đến những loại thuốc chữa nghiện rượu khác, Đại Mạnh cũng không mấy tin tưởng cho lắm. Bởi vì các loại thuốc trên phải đi đôi với thời gian chữa trị liên tục, hiệu quả thì không phải là tuyệt đối. Ngoài ra chúng còn có các tác dụng phụ; nếu không cẩn thận thì khá là nguy hiểm.
Còn bài thuốc nam này thì khác, nó được phát hiện vào thời đại tương lai, không hề có tác dụng phụ. Đặc biệt, việc điều trị chỉ là một lần duy nhất.
Đại Mạnh là một người khá đơn giản. Hắn không thích sự dằng dai hay kéo dài những điều rắc rối.
Tổng kết lại tất cả, Đại Mạnh đã dùng hết ba mươi triệu cho việc chữa bệnh, việc tiêu phí này thật sự quá lớn. Còn bây giờ, trong túi của Đại Mạnh cũng chỉ còn hơn mười triệu. Đại Mạnh cứ như một đại gia thời thế này.
------
Thời gian lặng lẽ trôi đi! Mọi thứ đối với Đại Mạnh có phần quan trọng hơn.
Ngày 12 tháng 7, một sự kiện nổi bật xảy ra. Đó chính là trận chung kết Wolrd cup năm 1998.
Đêm hôm nay, theo giờ Việt Nam thì hai đội Pháp và Braxin chính thức đối đầu. Theo như kết quả của lịch sử thì Pháp thắng Braxin. Nhưng thắng với tỉ số bao nhiêu thì Đại Mạnh không hề biết đến.
Hoàn cảnh sống trước kia khiến hắn không có thời gian để quan tâm nhiều thứ. Hắn chỉ biết Pháp thắng vì một phần kí ức đã được khắc rất sâu.
Đêm hôm đó có một người nhảy sống tự tử vì thua độ bóng đá. Đây chính là sự kiện nóng và nổi tiếng tại cái xã Duy Vinh vào thời điểm này và cũng chính cái rùng rợn đó đã khiến cho ký ức Đại Mạnh bị khắc sâu.
Đại Mạnh cười khổ, hắn không hiểu tại sao lại nghĩ tới những chuyện này. Nhưng hắn cứ thế mà cảm nhận, cảm nhận sự vui vẻ vì nhớ được một chút ký ức bị lãng quên.
Nỗi nhớ về bài hát được chế lời năm xưa.
“Người ta nói rằng, ra xin gặp pháp. Người ta nói rằng, pháp thắng ra xin. Rô nanh đô, cái đầu như trái dừa khô. Dô dô đô, a lề a lế a lê. Dô dô dô, a lề à lế à lề...”
Bước tới ngồi gần sạp bán bánh canh của mẹ mình, Đại Mạnh lủi thủi giúp đỡ mẹ mình bằng việc chạy bàn và rửa chén bát. (Mở sạp bán bánh canh để kiếm lời vào thời gian diễn ra World Cup)
Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến chuyện nhảy sông tự tự. Những kẻ như thế, ngu thì chết chứ bệnh tật chi.
Khi đã hoàn thành một số công việc, hắn xin phép mẹ mình đi rông. Mẹ hắn cũng chỉ cười cười rồi khuyên hắn đừng đi chơi xa, chứ cũng chẳng dặn dò gì nhiều. Cái này có lẽ bởi vì Đại Mạnh là đứa bé quá ngoan.
Trong thời gian đi dạo, Đại Mạnh suy nghĩ vẩn vơ một số chuyện. Để rồi vì nhàm chán, hắn quyết định thử cảm nhận sự háo hức của môn thể thao vua.
Hắn bước tới nhà của ông Hội – trước sạp bánh canh của mẹ – để mua tỉ số trận đấu (sinco)
Hắn không biết tỉ số là bao nhiêu, nhưng hắn nghĩ, nếu đã có người vì thua cá độ mà nhảy sông tự tử thì chắc tỉ số cách biệt ít nhất là hai bàn trở lên. Thế nên Đại Mạnh mua tỉ số 2-0, 3-0, 3-1, 4-1, mỗi loại là hai mươi ngàn. Hắn cũng không dám mua nhiều, vì nếu cha mẹ hắn biết thì sẽ phải giải thích vòng vò, rất mệt mỏi.
Khi trận đấu diễn ra, hắn im lặng ngồi xem, không có hào hực khí thế như những con nghiện khác.
Đại Mạnh cũng từng xem bóng đá, nhưng cảm giác lúc đó và lúc này là hoàn toàn khác nhau. Khi đó, hắn chỉ muốn tìm hiểu về bóng đá, còn bây giờ, hắn đang xem một cách thư giãn tinh thần.
Trận đấu đang diễn ra, nó rất căng thẳng và vô cùng kịch tính. Nhưng có lẽ, nếu Đại Mạnh không mua tỉ số thì hắn chẳng có một cảm giác nào cả.
Xem bóng đá là một niềm đam mê, một sự hâm mộ đội bóng mà mình yêu thích. Nếu như không có một trong hai cái đó, thì người ta sẽ chẳng cảm nhận được gì cả.
Đại Mạnh cũng vậy, hắn không có hai cái tố chất đó. Nhưng hắn đã đưa ra một quyết định rất sáng suốt.
Trước khi xem bóng đá phải mua vài tờ sinco.
Và Đại Mạnh đã đúng hơn nữa khi ngọn lửa của trận đấu bị dập tắt đi.
Tỉ số 3-0, Pháp thắng Braxin.
Đêm hôm nay, Zidane đã đi vào lịch sử, còn người bị bọn nghiện cá độ nghiền rủa chính là Ronaldo.
Có gian lận hay không!
Ronaldo đá rất hay, đội bóng Braxin vô cùng mạnh, cớ sao tỉ số lại khó tin đến thế?
Điều này không ai có thể biết được. Đây chính là trận đấu mang tầm cỡ thế giới.
Mở lòng sau trận thắng của Pháp, Đại Mạnh dấn bước chân vào trong nhà ông Hội để lãnh tiền trúng tỉ số.
Với tỉ giá, một ăn ba mươi thì Đại Mạnh lại có thêm sáu trăm ngàn đồng. Số tiền khá là lớn, thế nhưng, chắc chắn là hắn sẽ không giữ được.
Nơi đây có rất nhiều người quen. Nghĩa là Cha mẹ hắn sẽ giữ giùm.
Đại Mạnh cũng không để ý chuyện này cho lắm.
Khi bước ra khỏi nhà ông Hội, hắn đột nhiên để ý tới một người đàn ông. Người này thì chắc gần năm mươi tuổi rồi.
Nhưng tại sao lại để ý? Vì người đàn ông trước mặt chính là cha của La La và ông ta cũng là trùm cờ bạc của xã Duy Vinh.
Đại Mạnh nhìn chăm chú, vẻ mặt của ông ta có vẻ rất u ám, tóc tai thì bù xù, quần áo lôi thôi lếch thếch; chắc có lẽ là do thua cá độ bóng đá nên tạm thời không quan tâm tới bề ngoài.
Quay người, Đại Mạnh cũng không chú ý nhiều đến người này nữa. Hắn tiếp bước về phía sạp bán bánh canh của mẹ mình.
Mới phụ giúp mẹ bán hơn mười phút thì bỗng nhiên có tiếng gọi non nớt cất lên.
- Anh Mạnh, anh có thấy ba em đâu không?
Đại Mạnh không cần nhìn cũng biết là ai gọi mình, bởi trong cái xã Duy Vinh này, chỉ có một người xưng hắn là Anh thôi.
- Sao vậy La La? Ba em có chuyện gì à? – Thông thường, La La ít khi quan tâm đến chuyện chơi bời của cha nhưng hôm nay cô bé đột nhiên lại hỏi đến, thế nên Đại Mạnh nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra.
- Hu hu! Em không biết chuyện gì nữa. Người ta tới tìm ba em nhưng ông ấy không có nhà, họ đang chửi bới ùm sùm trong kia kìa. Em sợ quá nên bảo với họ là đi tìm ba về. – La La vừa thút thít vừa trả lời.
- Những người đó có nói gì không? – Đang nấu bánh canh bán cho khách, mẹ của Đại Mạnh cũng dừng lại một chút để hỏi.
- Dạ! Họ nói là ba của con thua bạc. Ổng nói là về lấy tiền nhưng mà không thấy trở ra. – La La kính cẩn nói.
- Em có nghe là thua bao nhiêu không? – Đại Mạnh nhíu mày nói. Hắn đang nghi ngờ một chuyện khó có khả năng.
- Em nghe họ nói: “Ba em thua cá độ hơn bảy triệu”! – La La cố gắng nhớ lại.
- Trời đất! Hơn bảy triệu! – Mẹ của Đại Mạnh kinh hô.
- Đi theo anh! – Đại Mạnh kéo tay La La chạy đi.
- Hai đứa đi đâu đó? – Mẹ của Đai Mạnh kêu lên.
- Con đi tìm ba của La La rồi sẽ về ngay! – Âm thanh của Đại Mạnh vọng lại.
Nhìn đứa con trai của mình đang nắm tay bé La La chạy đi, Lan cũng bất đắc dĩ im lặng. Nàng tiếp tục công việc bán bánh canh. Nhưng lúc này, đầu óc nàng bắt đầu nghĩ vu vơ vài thứ. Thằng con của nàng không biết dùng cách gì mà khiến con bé lớn tuổi hơn kêu là anh; thậm chí, chắc sau này thằng con mình sẽ lấy bé La La quá!
- Anh Mạnh, anh chạy nhanh quá! – Mới chạy chưa tới một trăm mét thì La La đã than thở.
- Chạy mau lên! Nếu không thì sẽ xảy ra chuyện! – Đại Mạnh vừa kéo cô bé chạy, vừa hấp tấp nói.
- Nhưng anh chạy nhanh quá! Em trật chân rồi! – La La vừa chạy, vừa nhăn nhó.
Dừng bước chân lại, Đại Mạnh nhìn xuống chân trái đang khập khễnh của La La. Hắn suy nghĩ một chút rồi cuối người xuống.
- Dọt lên! Anh cõng em chạy!
- Anh cõng nổi không đó! – La La nghi ngờ nói.
- Lên mau! Đừng nói nhiều nữa! Nếu không thì khổ lắm! – Đại Mạnh hối thúc.
Bĩu môi một cái, La La vui vẻ ôm cổ Đại Mạnh, rồi nói.
- Anh cõng không nổi thì nói! Đừng để em té nhé!
Không để ý tới câu nói của La La, Đại Mạnh vận hết sức lực phóng ra cầu Hà Tân.
Quảng đường tới đó chưa tới ba trăm mét. Thế nhưng, kể từ khi gặp khuôn mặt xụi lơ của cha La La thì đã hơn mười lăm phút rồi. Vậy có chuyện gì xảy không?
-----
Cha của La La đứng đó, đứng ở đầu cầu Hà Tân.
Cuộc đời của hắn là một cuộc đời xui xẻo. Xui xẻo đến mức phải dùng cụm từ đen thui thùi lùi để hình dung.
Lúc còn nhỏ, cha mẹ hắn bị giặc mỹ giết chết, hắn phải sống cù bơ cù bất. Năm mười tám tuổi, hắn nhập ngũ để tham gia đánh Mỹ. Đến năm hai mươi lăm tuổi thì hắn quen được người con gái. Nhưng vì đây cũng là thời điểm mà cuộc chiến diễn ra ác liệt nhất nên mãi tới thời bình hắn mới dám mở lời yêu nhau. Tuy nhiên trong chiên tranh, không phải ai cũng đều may mắn như hắn. Người con gái mà hắn yêu đã bị chiến tranh gây ra thương tật nặng nề.
Đối với hắn, chuyện này cũng không làm lu mờ đi tình yêu cháy bỏng của mình. Mặc dù phải chăm sóc cho người yêu cả đời nhưng hắn vẫn quyết định đi đến hôn nhân.
Để rồi, mãi tới năm 1990, vợ hắn hạ sinh một đứa con. Nàng ta dường như muốn bù đắp tình yêu mãnh liệt của người chồng. Nhưng bởi thương tật trong chiến tranh để lại nên khi đứa bé ra đời cũng chính là lúc nàng buông xuôi tất cả.
Huỳnh Văn Dũng, hắn đã bị ông trời cướp mất đi một thứ quý giá nhất. Bởi vậy, hắn đâm đầu vào cờ bạc để quên đi những ngày tháng buồn tẻ.
Con của hắn! Hắn cũng ít bao giờ quan tâm đến. Có lẽ, cô bé mang tên La La kia chính là nguyên nhân khiến cho vợ hắn rời xa hắn mãi mãi.
Con ngoan là gì, mẹ già là chi? Không thứ gì có thể khiến hắn quên đi người vợ hiền năm xưa!
Nhìn bầu trời đêm một lần cuối cùng, Dũng chuẩn bị tinh thần nhảy xuống.
Phía dưới sông sâu kia, sẽ là kết thúc. Cuộc đời này sẽ không còn những điều u ám nữa. Nợ nần cá độ hôm nay rồi cũng sẽ đi tong.
“Nếu kiếp này ta quá khổ thì xin nguyện trời ban cho mình một kiếp sau!” Nguyện tới đó, Dũng cuối người xuống, dùng sợi dây, buộc chân mình vào cục đá.
Một, hai, ba! Dũng hít sâu một cái để lấy dũng khí bay đi.
Hắn nhảy xuống! Bóng Đại Mạnh và La La vẫn biệt tăm vô tích.
Ầm!
Dũng chìm xuống, cục đá hắn cầm trên tay cũng im lặng đi theo.
Ngạt thở quá, một cảm giác khó chịu dâng lên đầu óc của Dũng. Ban đầu hắn cố hết sức nhịn thở vì hắn nghĩ rằng, tự tự là phải làm thế. Nhưng rồi, hắn phải làm theo bản năng, cố gắng nốc vào ngụm khí. Nhưng chẳng có khí gì cả; khắp nơi chỉ toàn là nước.
Một ngụm, hai ngụm… không biết đã bao nhiêu ngụm. Hắn cứ thế, cứ làm theo bản năng mà nốc, mà bơi lên. Lúc này, suy nghĩ tự tử đã bị bản năng cầu sinh xóa tan hoàn toàn. Hắn cố gắng, cố gắng bơi lên.
Cục đá được cột dưới chân đã kéo hắn lại. Hắn bơi lên, nó kéo hắn lại.
Hắn đuối quá!
Một ngụm, rồi lại một ngụm nữa! Khắp nơi chỉ toàn là một màu đen tăm tối!
Đại Mạnh bước đến cầu Duy Vinh!
Ngoài chiếc cầu tre lắc lẻo ra thì chẳng có gì cả. Cha của La La đang ở đâu? Người tự tử ở đâu?
Đêm nay, trời không có trăng; không gian chỉ toàn là những ánh sao le lói.
“Đầu cầu hay cuối cầu!” Đại Mạnh âm thầm suy tính. Hiện giờ, ở bên cuối cầu, hắn vẫn không thấy gì vì trời đêm quá tối. Nhưng nếu chạy đến cuối cầu xem xét, rồi quay trở lại em thì sẽ khá lâu. Cái cầu này dài hơn một trăm năm mươi mét lận.
Lúc trước, hắn nghe nói có người nhảy cầu Hà Tân tự tự, chứ không hề biết rõ vị trí ở đâu. Cặm cụi một chút ở đầu cầu, hắn mò mò để mong tìm được cái gì đó.
Có những cục đá rơi vãi. Bên cuối cầu, sông không được sâu, lại có ghe hút cát đậu, người tự tử thì cũng không rảnh rỗi để đi xa mà tìm chết.
- Ba em có biết bơi không? – Đại Mạnh hỏi La La.
- Có! Mà có chuyện gì vậy anh? – La La hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời.
- Đứng đây, chờ anh một chút!
Đáp lại một câu, Đại Mạnh nhanh chóng nhảy xuống sống.
- Nè, nè! Anh làm gì vậy? – La La hốt hoảng hỏi, nhưng chẳng có ai trả lời cho cô bé cả.
Ở dưới sông, sau một lần lặn xuống dưới đáy, Đại Mạnh vẫn chưa tìm thấy gì cả. Hắn cố gắng lặn thêm một lần nữa.
Huy vọng của hắn vào lúc này là quơ trúng một thứ gì đó. Hắn chẳng thấy gì cả, khắp nơi chỉ toàn là màu đen của nước.
Lạnh lẽo! Một cái lạnh dưới sông sâu.
Đến lần thứ bốn, Đại Mạnh cũng may mắn quơ trúng một sợi dây.
“ Đây rồi!” Hắn nghĩ thế, rồi lần lên phía trên sợi dây.
Cha của La La đang nổi theo phương thẳng đứng. Hiện giờ, hắn đã không còn cựa quậy ngựa. Có lẽ là đã bất tỉnh và tất nhiên không ai biết hắn bất tỉnh từ lúc nào cả.
Đại Mạnh rút con dao trong người ra, vận sức cắt đứt sợi dây, rồi dìu dìu thân thể người ngu ngốc này phía bờ.
Khi đã tới bờ, hắn cố gắng hít thở vài hơi thật sâu để lấy lại sức.
- La La lại đây! – Đại Mạnh hô lớn.
Nãy giờ, lúc Đại Mạnh nhảy xuống dưới sông, La La đã vô cùng hốt hoảng, với lý trí còn quá bé nhỏ, cô bé thật sự không biết phải xử lý ra sao. Cô bé chỉ biết chạy xuống bờ cát dưới cầu rồi quan sát màn đêm.
Nghe theo tiếng gọi của Đại Mạnh, La La vội chạy tới. Khi thấy bóng đen mờ mờ của cha và Đại Mạnh, thì cô bé rốt cuộc cũng hiểu được một chút chuyện đang xảy ra.
Cô bé sợ! Cô bé khóc!
- Đừng khóc! Mau giúp anh kéo cha em lên! – Đại Mạnh nói!
- Hu hu! Cha em sao vậy? Có chuyện gì vậy? – La La vừa kéo, vừa thút thít nói.
- Không sao đâu! Em đừng lo lắng! – Đại Mạnh cũng chỉ xem xét mạch của cha La La, tuy nó còn đập nhưng rất yếu. Hiện giờ Đại Mạnh cũng không dám chắc cho lắm.
Khi đã đặt cha của La La lên vị trí an toàn, Đại Mạnh lên tiếng.
- Cha em đang bất tỉnh! Em làm theo những gì anh bảo nhé!
- Dạ! Có cứu được không anh? Hu hu! – La La thút thít nói, niềm tin của cô bé đã hoàn toàn đặt về phía Đại Mạnh.
- Em đừng lo! – Đại Mạnh an ủi.
Thực hiện một loạt động tác trong việc cứu chữa người chết đuối, nhưng Đại Mạnh vẫn không thấy có dấu hiệu gì cả. Ngay khi Đại Mạnh chuẩn bị đi gọi người lớn hỗ trợ thì hắn nghe được tiếng ợ nước của cha La La.
- Ông sao rồi? – Đại Manh vừa làm động tác cấp cứu vừa hỏi. Có lẽ, cũng do Đại Mạnh không ưa thích những người có cái hành động ngu ngốc này nên lời lẽ của hắn cũng không được thân thiện cho lắm.
- Ba sao rồi hả ba? – La La cũng hỏi theo.
Nhưng chẳng có ai trả lời cả.
Một lúc lâu sau đó, Huỳnh Văn Dũng cũng thoát ra trạng thái mê mang. Khi đã hồi phục được một chút sức lực, hắn mở miệng hỏi.
- Là ai đã cứu ta?
- Là anh Mạnh đó ba? Sao ba lại tự tử? Hu hu! Ba không thương con à? Hu hu! – La La lại khóc.
Mặc kệ tiếng khóc của đứa con gái bé bỏng, Dũng chuyển ánh mắt khó tin về phía Đại Mạnh.
Khó tin quá! Thằng bé này thi hắn cũng biết. Nó là bạn của con gái hắn và là con của thằng Hùng trong thôn. Nó cũng chỉ mới lên năm, sáu gì đó mà thôi. Cái tuổi này còn nhỏ hơn con gái của hắn nữa.
- Sao mày cứu tao? Mày cứu tao như thế nào?– Tuy lời lẽ còn bực tức nhưng vào lúc này, Dũng cũng không muốn làm cái chuyện điên rồ này nữa.
Thoát chết một lần cũng quá đủ rồi!
- Ông không cần biết bằng cách gì? Ông chỉ cần nhớ, lần sau ông sẽ không may mắn như thế này nữa! – Đại Mạnh lạnh lùng nói. Hắn cũng không tin, người thoát chết sẽ sợ chết.
- Mày đừng có hỗn láo! Tuổi của tao đáng tuổi cha mày đó! – Dũng tức giận, nói.
Đại Mạnh im lặng một chút. Sau đó, hắn quay về La La.
- Anh phải về! Em đi gọi người lớn tới nhé!
Nói xong, hắn nhíu mày về phía Dũng một lần nữa rồi cất bước đi.
- Anh Mạnh! Em, em…! – La La ngập ngợ.
Đại Mạnh khẽ dừng bước. Hắn nhìn La La, cô bé cũng nhìn chằm chằm lấy hắn.
Thở dài ra một hơi, hắn nhìn xuống Dũng, rồi nói.
- Ông thua cá độ và thiếu nợ bao nhiêu tiền?
- Mày hỏi làm gì? – Dũng tức giận, hỏi lại.
- Tôi có thể giúp đỡ cho ông. – Đại Mạnh lạnh lùng nói.
- Tao không cần! Mày biến đi! – Dũng quát.
Đại Mạnh đứng nhìn Dũng một lúc lâu. Dũng cũng bắt đầu nghĩ vu vơ về sự bĩnh tĩnh và những cái ngoài tưởng tượng của đứa bé trước mặt.
- Một câu cuối cùng! Ông đã suy nghĩ xong chưa, tôi có thể cho ông mượn tiền trả nợ. – Đại Mạnh nói.
Dũng nhìn Mạnh mà lòng ngổn ngang. Giờ này, hắn thật sự không biết nói gì. Phải nói chuyện với một đứa bé sao?
Đại Mạnh quay bước đi.
- Khoan đã! Mày có bao nhiêu! Tiền đâu mà mày cho tao mượn! – Thấy Đại Mạnh cất bước đi, Dũng bỏ qua sự tự kỷ mà lên tiếng.
- Tôi sẽ nói với cha mẹ cho ông mượn. Nhưng ông cần bao nhiêu? Nếu nhiều quá thì thôi! – Đại Mạnh vừa hỏi vừa kiềm chế, kẻo người ta lại nói khống lên.
- Hiện giờ, ta chưa chung đủ cá độ là bảy triệu hai, mượn tiền người khác là hơn năm triệu. – Dũng nhẹ giọng, nói.
- Tôi có thể giúp với số tiền là chín triệu! Ngày mai, tôi sẽ nói với cha mẹ, rồi đem tiền tới cho ông. Còn số tiền thiếu còn lại, ông tự tính hoặc trả lần lần gì đó. – Đại Mạnh thản nhiên, nói.
- …! – Dũng cũng không biết nói sao cả.
- La La! Anh đi đây, em gọi người lớn nhé!
- Anh, anh…em, em…! – La La lại ngập ngợ.
- Không cần đâu! – Dũng xen lời!
Đại Mạnh quay gót bước đi. Tiền đối với hắn, không là gì cả!
/58
|