Dòng người trên quảng trường Vạn Đạt đi lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Cho dù là đêm 30, trung tâm thương mại trong quảng trường vẫn không ngừng buôn bán, khách hàng đến cửa hàng rất nhiều, rộn ràng hối hả.
Trên màn hình lớn cách đó không xa hiện lên dòng thông báo chuẩn bị đếm ngược, thỉnh thoảng có thể nghe thấy trong đám đông truyền đến tiếng reo hò của người trẻ.
Nữ cảnh sát Hạ Vi che lỗ tai, đứng run rẩy trong gió lạnh, nghe điện thoại của Lục Lẫm: "Vâng, Khương Trọng Thần, cậu ấy đang ở đây."
"Vâng, tôi bảo cậu ấy về nhà, cậu ấy tỏ vẻ không vui."
"Tôi không biết, tôi cũng không muốn để cậu ấy ngây ngốc ở đây, người này..."
Rốt cuộc Hạ Vi vẫn quyết định không tố cáo trước mặt lãnh đạo.
"Vậy đội trưởng Lục, thế này đi, để tôi trở về trực ban."
"Vâng, cảm ơn đội trưởng Lục quan tâm, chúc anh năm mới vui vẻ."
Sau khi Hạ Vi cúp điện thoại, đẩy cửa phòng trực của cảnh vệ ra.
Khí ấm phả vào, xua tan khí lạnh quanh người.
Phòng trực ban rộng khoảng hai mươi mét vuông, không lớn, xung quanh để vài chiếc tủ màu xám, dùng để chứa đồ dùng của nhân viên. Gần cửa sổ có một cái bàn đọc sách được ghép lại từ ván gỗ, trên cửa sổ đặt một chiếc loa phóng thanh, luôn luôn tiếp đón khách đến chơi.
Tên nhóc trước mặt mặc cảnh phục gọn gàng, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, khí nóng của máy sưởi vây quanh.
Khí nóng của máy sưởi khiến khuôn mặt khôi ngô của cậu ửng hồng, phác họa đường nét dịu dàng ấm áp.
Đôi mắt cậu to tròn, chói lọi, liếc mắt một cái, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vóc dáng lại cao lớn, hai chân mở rộng ngồi trên ghế nhỏ có chút chật chội, quần hai bên bắp đùi căng chặt.
Hạ Vi nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu một cái rồi dời mắt.
Cậu còn rất trẻ, đã rất lâu Hạ Vi chưa tiếp xúc với thực tập sinh còn trẻ như vậy, nghe nói vừa mới lên năm hai, vẫn còn là một cậu thanh niên trai tráng.
"Vừa rồi đội trưởng Lục gọi điện thoại tới hỏi cậu đấy." Cô ấy giơ điện thoại lên: "Gọi cậu mau về nhà ăn bữa cơm tất niên."
"Ôi, lại tìm đến anh Lục Lục rồi." Khương Trọng Thần bất đắc dĩ đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, tản bộ.
Ánh mắt Hạ Vi đuổi theo cậu, trong khoảnh khắc cậu nhìn sang, lập tức dời đi.
"Chị Vi Vi, chị vẫn chưa về nhà đón năm mới ạ?" Khương Trọng Thần hỏi.
Hạ Vi nhún nhún vai: "Dù sao tối nay vẫn phải có người canh gác chứ."
Khương Trọng Thần nhìn về phía đám người đang vui vẻ trên quảng trường cách đó không xa, gật đầu, lại ngồi xuống, tiếp tục sưởi ấm.
Hạ Vi cũng ngồi xuống bàn bên cạnh cửa số, im lặng một lát, cô ấy quay đầu lại: "Tôi sợ đội trưởng Lục sẽ lại gọi điện đến đây."
Ý tứ rất rõ ràng.
Khương Trọng Thần lại nói: "Không sao đâu."
"......"
Cậu không có chuyện gì, nhưng tôi có chuyện được chưa.
Thật nhức đầu.
Trên dưới đội cảnh sát, trong lòng đều kính sợ Lục Lẫm, lãnh đạo phía trên tự mình gọi điện thoại đến hỏi thăm, áp lực của cô không nhỏ.
"Cậu về nhà đi." Cô nói thẳng với cậu: "Về nhà đón năm mới với người thân đi."
"Không nên để một mình phụ nữ là chị ở lại đây." Khương Trọng Thần nói rõ ràng.
"Sao phụ nữ lại không được." Sắc mặt Hạ Vi tối sầm: "Tôi có thể ứng phó được mà."
Khương Trọng Thần cười vô hại, nhưng thật ra lại khiến cô cảm thấy lời vừa rồi của mình hơi cứng nhắc.
"Chị Vi Vi, năm nay chị bao nhiêu tuổi?"
Không chờ cô trả lời, Khương Trọng Thần nói: "Em đoán, chắc chắn chị trẻ hơn chị em hai tuổi, hai mươi ba, đúng không?"
Hạ Vi liếc cậu một cái, khuôn mặt hiếm khi nở nụ cười chân thành.
Năm nay 27, Hạ Vi suy nghĩ một chút, không nói ra.
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một cô bé vội vã chạy đến: "Đồng chí cảnh sát, phía trước có người đang đánh nhau!"
----------
Mười giờ tối, tiếng pháo hoa vang lên không ngừng ngoài cửa sổ.
Lục Lẫm và mẹ ngồi trên ghế sa lon, xem tiểu phẩm hài cuối năm trên tivi, khán giả ôm bụng cười lớn.
Nhưng hai mẹ con họ lại càng yên lặng, vẻ mặt rất nghiêm túc giống như đang nghe tin thời sự.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, nhưng cuối cùng có vẻ hơi buồn tẻ, dù sao đây cũng không phải là một gia đình đầy đủ.
Trầm Chi đứng dậy: "Mẹ đi chuẩn bị cho con hai đĩa đồ nhắm rượu nhé."
"Mẹ để con tự làm đi ạ."
"Con nghỉ ngơi đi, mấy khi được về nhà."
Đúng lúc này, điện thoại Lục Lẫm vang lên, là Hạ Vi gọi đến.
Trong điện thoại, giọng cô ấy khá dồn dập: "Đội trưởng Lục, Khương Trọng Thần đã xảy ra chuyện rồi."
Đúng lúc bà bê nồi lạc nướng đi ra, Lục Lẫm đã mặc xong áo khoác chuẩn bị ra cửa.
"Con lại đi đâu thế?"
"Thực tập sinh trong cục xảy ra chút chuyện ạ."
"Thực tập sinh gặp chuyện không may, cũng không phiền đến con, cấp trên của thực tập sinh kia đâu?"
"Gần sang năm mới, gọi người nào lúc này cũng không tốt."
Bà không ngăn anh lại nữa, chỉ nói: "Vậy con nhớ về sớm một chút."
"Vâng ạ."
"Đeo khăn quàng vào, bên ngoài rất lạnh."
Đến khi bà cầm khăn quàng ra, Lục Lẫm đã ra khỏi nhà.
Vừa mới vào cục cảnh sát, chỉ nghe thấy tiếng đàn ông ồn ào trong phòng điều giải truyền đến.
"Thực tập sinh? Con mẹ nó anh đùa tôi đấy à?"
"Gần sang năm mới, anh cho rằng tôi muốn ở đây tốn sức với các người à?"
"Anh còn muốn động thủ đúng không, đến đây! Đánh đi! Cảnh sát đánh người, ông đây kiện hết."
Lục Lẫm đi vào phòng điều giải, ánh đèn trong phòng ấm áp, Tần Lâm và Tiểu Uông cũng đã tới, Khương Trọng Thần đỏ mặt, đứng bên cạnh, nếu như không có Hạ Vi lôi kéo, có lẽ cậu còn muốn đến ra tay với người kia.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Anh trầm giọng hỏi.
Giọng nói người đàn ông say rượu gây chuyện kia rất bất hòa: "Anh là cấp trên của anh ta?"
Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn lại, người trước mặt ước chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác gió màu vàng, sắc mặt đỏ hồng, khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người anh ta.
"Là tôi."
"Tên cảnh sát này đánh tôi, anh xem chuyện này giải quyết như thế nào." Anh ta chỉ vào phần mặt bên trái của mình nói: "Bây giờ mặt ông đây rất tê, nữ cảnh sát kia còn nói đây là thực tập sinh, tại sao không nói là cảnh sát tạm thời đi!"
Ánh mắt Lục Lẫm quét về phía Khương Trọng Thần: "Em ra tay"
Khương Trọng Thần hừ nhẹ một tiếng: "Là anh ta uống rượu say, ra tay đánh phụ nữ, khi em tiến lên ngăn lại, không cẩn thận đụng chạm với anh ta."
"Đụng chạm?" Người đàn ông mặc áo khoác chỉ vào mặt của mình, đi về phía Khương Trọng Thần: "Anh thử đụng chạm lại một chút đi, đến đây?"
Lục Lẫm tự nhiên chắn trước mặt Khương Trọng Thần, nghiêng đầu hỏi Hạ Vi: "Người nào động thủ trước?"
Hạ Vi chỉ vào người đàn ông mặc áo khoác kia: "Anh ta đánh phụ nữ trên đường, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tiểu Khương đi qua kéo anh ta, anh ta ngược lại ra tay với Tiểu Khương, Tiểu Khương tự vệ, xảy ra chút việc tứ chi tiếp xúc..."
Hạ Vi nói tiếp: "Cũng không phải là cố ý."
Người bị tên kia đánh, là vợ của anh ta, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ, có hai nữ cảnh sát trông chừng.
"Tôi... Chồng tôi không đánh tôi, các người hiểu lầm rồi, thật sự không phải!" Tâm trạng cô ấy kích động, liên tục giải thích: "Chúng tôi chỉ đang có chút mâu thuẫn, cãi nhau, anh ấy không đánh tôi."
"Anh ta động thủ." Hạ Vi còn muốn tranh giành việc giải thích, Lục Lẫm lại lắc đầu, ý bảo cô ấy đừng nói gì cả.
Chuyện bạo hành như vậy, trước kia bọn họ cũng đã gặp qua không ít, phần lớn người vợ cũng sẽ bao che cho ông chồng của mình, cuối cùng ngược lại khiến cảnh sát nhân dân không phải là người.
"Đồng chí cảnh sát, các người nghe thấy chưa, căn bản tôi không động thủ, là tên thực tập sinh này động thủ trước." Người đàn ông kia ồn ào nói: "Cảnh sát đánh người, cho anh ta ngồi tù đi!"
"Không nghiêm trọng như vậy." Cảnh sát Tần Lâm đến gần, nói: "Tiểu Khương, tới đây nói xin lỗi với vị này đi."
Khương Trọng Thần còn có chút không vui, nhưng không nên phản bác trước mặt Tần Lâm, đang định mở miệng, tên kia lại nói: "Nói xin lỗi thì có ích gì, cảnh sát các người còn định làm gì nữa? Vừa rồi anh ta đánh tôi, bây giờ đầu tôi còn choáng váng, nói không chừng còn bị chấn thương sọ não đấy."
"Anh đừng làm loạn nữa." Vợ anh ta vội vã đi tới, cầu xin người đàn ông kia: "Về nhà thôi."
"Cô cút ngay." Người đàn ông kia đẩy vợ mình ra, xiêu vẹo chỉ vào Khương Trọng Thần: "Chuyện này hôm nay chưa xong đâu, hừ, chưa xong đâu!"
"Tôi sợ anh chắc." Khương Trọng Thần hừ hừ.
Lục Lẫm ra hiệu bằng ánh mắt với Tiểu Uông, Tiểu Uông hiểu ý, lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng điều giải.
Cảnh sát Tần Lâm cố gắng trấn an cảm xúc của người đàn ông mặc áo khoác kia, Lục Lẫm dẫn Khương Trọng Thần đang ủ rũ đi, về phòng làm việc của mình.
"Em ngồi đi."
"Anh rể... Không không, anh Lục Lục, không phải em đã gây ra họa lớn rồi chứ?" Khương Trọng Thần vừa rồi rất kiên cường, nhưng trước mặt Lục Lẫm lại e dè, dù sao cậu vẫn chỉ là cậu nhóc choai choai mới lớn mà thôi.
Lục Lẫm rót nước ấm từ phích nước vào cốc, đưa cho Khương Trọng Thần, lẩm bẩm: "Em quá kích động."
"Em không thể nhịn được khi nhìn anh ta đánh phụ nữ, dù đó là vợ của mình, cũng không thể đánh như vậy."
Lục Lẫm tán thành với lời của cậu: "Phải"
Khương Trọng Thần cầm cốc lên, nhìn về phía Lục Lẫm: "Anh Lục Lục, anh không trách em à?"
Lục Lẫm nói: "Em hăng hái làm việc nghĩa, sao anh phải trách em?"
"Nhưng mà...."
Lục Lẫm đến gần, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của cậu.
"Cởi bộ trang phục này ra, cái này gọi là hăng hái làm việc nghĩa, cho dù em đánh anh ta đến sưng mặt sưng mũi, anh cũng muốn khen em làm rất tốt."
Lục Lẫm gằn giọng nói: "Nhưng khi em mặc nó vào, lúc em không kiểm soát được tâm trạng muốn “làm việc chính nghĩa”, sẽ phải suy nghĩ kỹ càng, có phương pháp giải quyết vấn đề thỏa đáng hơn không, em phải tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình, đồng thời cũng phải chịu trách nhiệm với bộ trang phục em đang mặc trên người này."
Khương Trọng Thần khẽ nhếch miệng, muốn nói gì đó, đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến giọng nói hùng hổ của người đàn ông mặc áo khoác: "Người đâu! Đi đâu hết rồi! Có phải các người muốn bao che cho thằng thực tập sinh kia không?"
"Hừ hừ, tôi nói cho các người biết, tôi, tôi đã hỏi luật sư rồi, cảnh sát đánh người, xâm phạm nghiêm trọng, xâm phạm đến quyền công dân của tôi, tôi muốn tố giác với viện kiểm sát, truy cứu, truy cứu trách nhiệm hình sự."
Khương Nghiên sải bước đi vào cục cảnh sát, nói năng khí phách hỏi: "Anh muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của ai!"
Khương Trọng Thần sợ hãi nhìn về phía Lục Lẫm: "Anh nói cho chị em biết rồi à?"
Lục Lẫm lắc đầu: "Có lẽ là Tiểu Uông."
Hết chương 24
Trên màn hình lớn cách đó không xa hiện lên dòng thông báo chuẩn bị đếm ngược, thỉnh thoảng có thể nghe thấy trong đám đông truyền đến tiếng reo hò của người trẻ.
Nữ cảnh sát Hạ Vi che lỗ tai, đứng run rẩy trong gió lạnh, nghe điện thoại của Lục Lẫm: "Vâng, Khương Trọng Thần, cậu ấy đang ở đây."
"Vâng, tôi bảo cậu ấy về nhà, cậu ấy tỏ vẻ không vui."
"Tôi không biết, tôi cũng không muốn để cậu ấy ngây ngốc ở đây, người này..."
Rốt cuộc Hạ Vi vẫn quyết định không tố cáo trước mặt lãnh đạo.
"Vậy đội trưởng Lục, thế này đi, để tôi trở về trực ban."
"Vâng, cảm ơn đội trưởng Lục quan tâm, chúc anh năm mới vui vẻ."
Sau khi Hạ Vi cúp điện thoại, đẩy cửa phòng trực của cảnh vệ ra.
Khí ấm phả vào, xua tan khí lạnh quanh người.
Phòng trực ban rộng khoảng hai mươi mét vuông, không lớn, xung quanh để vài chiếc tủ màu xám, dùng để chứa đồ dùng của nhân viên. Gần cửa sổ có một cái bàn đọc sách được ghép lại từ ván gỗ, trên cửa sổ đặt một chiếc loa phóng thanh, luôn luôn tiếp đón khách đến chơi.
Tên nhóc trước mặt mặc cảnh phục gọn gàng, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, khí nóng của máy sưởi vây quanh.
Khí nóng của máy sưởi khiến khuôn mặt khôi ngô của cậu ửng hồng, phác họa đường nét dịu dàng ấm áp.
Đôi mắt cậu to tròn, chói lọi, liếc mắt một cái, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vóc dáng lại cao lớn, hai chân mở rộng ngồi trên ghế nhỏ có chút chật chội, quần hai bên bắp đùi căng chặt.
Hạ Vi nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu một cái rồi dời mắt.
Cậu còn rất trẻ, đã rất lâu Hạ Vi chưa tiếp xúc với thực tập sinh còn trẻ như vậy, nghe nói vừa mới lên năm hai, vẫn còn là một cậu thanh niên trai tráng.
"Vừa rồi đội trưởng Lục gọi điện thoại tới hỏi cậu đấy." Cô ấy giơ điện thoại lên: "Gọi cậu mau về nhà ăn bữa cơm tất niên."
"Ôi, lại tìm đến anh Lục Lục rồi." Khương Trọng Thần bất đắc dĩ đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, tản bộ.
Ánh mắt Hạ Vi đuổi theo cậu, trong khoảnh khắc cậu nhìn sang, lập tức dời đi.
"Chị Vi Vi, chị vẫn chưa về nhà đón năm mới ạ?" Khương Trọng Thần hỏi.
Hạ Vi nhún nhún vai: "Dù sao tối nay vẫn phải có người canh gác chứ."
Khương Trọng Thần nhìn về phía đám người đang vui vẻ trên quảng trường cách đó không xa, gật đầu, lại ngồi xuống, tiếp tục sưởi ấm.
Hạ Vi cũng ngồi xuống bàn bên cạnh cửa số, im lặng một lát, cô ấy quay đầu lại: "Tôi sợ đội trưởng Lục sẽ lại gọi điện đến đây."
Ý tứ rất rõ ràng.
Khương Trọng Thần lại nói: "Không sao đâu."
"......"
Cậu không có chuyện gì, nhưng tôi có chuyện được chưa.
Thật nhức đầu.
Trên dưới đội cảnh sát, trong lòng đều kính sợ Lục Lẫm, lãnh đạo phía trên tự mình gọi điện thoại đến hỏi thăm, áp lực của cô không nhỏ.
"Cậu về nhà đi." Cô nói thẳng với cậu: "Về nhà đón năm mới với người thân đi."
"Không nên để một mình phụ nữ là chị ở lại đây." Khương Trọng Thần nói rõ ràng.
"Sao phụ nữ lại không được." Sắc mặt Hạ Vi tối sầm: "Tôi có thể ứng phó được mà."
Khương Trọng Thần cười vô hại, nhưng thật ra lại khiến cô cảm thấy lời vừa rồi của mình hơi cứng nhắc.
"Chị Vi Vi, năm nay chị bao nhiêu tuổi?"
Không chờ cô trả lời, Khương Trọng Thần nói: "Em đoán, chắc chắn chị trẻ hơn chị em hai tuổi, hai mươi ba, đúng không?"
Hạ Vi liếc cậu một cái, khuôn mặt hiếm khi nở nụ cười chân thành.
Năm nay 27, Hạ Vi suy nghĩ một chút, không nói ra.
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một cô bé vội vã chạy đến: "Đồng chí cảnh sát, phía trước có người đang đánh nhau!"
----------
Mười giờ tối, tiếng pháo hoa vang lên không ngừng ngoài cửa sổ.
Lục Lẫm và mẹ ngồi trên ghế sa lon, xem tiểu phẩm hài cuối năm trên tivi, khán giả ôm bụng cười lớn.
Nhưng hai mẹ con họ lại càng yên lặng, vẻ mặt rất nghiêm túc giống như đang nghe tin thời sự.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, nhưng cuối cùng có vẻ hơi buồn tẻ, dù sao đây cũng không phải là một gia đình đầy đủ.
Trầm Chi đứng dậy: "Mẹ đi chuẩn bị cho con hai đĩa đồ nhắm rượu nhé."
"Mẹ để con tự làm đi ạ."
"Con nghỉ ngơi đi, mấy khi được về nhà."
Đúng lúc này, điện thoại Lục Lẫm vang lên, là Hạ Vi gọi đến.
Trong điện thoại, giọng cô ấy khá dồn dập: "Đội trưởng Lục, Khương Trọng Thần đã xảy ra chuyện rồi."
Đúng lúc bà bê nồi lạc nướng đi ra, Lục Lẫm đã mặc xong áo khoác chuẩn bị ra cửa.
"Con lại đi đâu thế?"
"Thực tập sinh trong cục xảy ra chút chuyện ạ."
"Thực tập sinh gặp chuyện không may, cũng không phiền đến con, cấp trên của thực tập sinh kia đâu?"
"Gần sang năm mới, gọi người nào lúc này cũng không tốt."
Bà không ngăn anh lại nữa, chỉ nói: "Vậy con nhớ về sớm một chút."
"Vâng ạ."
"Đeo khăn quàng vào, bên ngoài rất lạnh."
Đến khi bà cầm khăn quàng ra, Lục Lẫm đã ra khỏi nhà.
Vừa mới vào cục cảnh sát, chỉ nghe thấy tiếng đàn ông ồn ào trong phòng điều giải truyền đến.
"Thực tập sinh? Con mẹ nó anh đùa tôi đấy à?"
"Gần sang năm mới, anh cho rằng tôi muốn ở đây tốn sức với các người à?"
"Anh còn muốn động thủ đúng không, đến đây! Đánh đi! Cảnh sát đánh người, ông đây kiện hết."
Lục Lẫm đi vào phòng điều giải, ánh đèn trong phòng ấm áp, Tần Lâm và Tiểu Uông cũng đã tới, Khương Trọng Thần đỏ mặt, đứng bên cạnh, nếu như không có Hạ Vi lôi kéo, có lẽ cậu còn muốn đến ra tay với người kia.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Anh trầm giọng hỏi.
Giọng nói người đàn ông say rượu gây chuyện kia rất bất hòa: "Anh là cấp trên của anh ta?"
Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn lại, người trước mặt ước chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác gió màu vàng, sắc mặt đỏ hồng, khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người anh ta.
"Là tôi."
"Tên cảnh sát này đánh tôi, anh xem chuyện này giải quyết như thế nào." Anh ta chỉ vào phần mặt bên trái của mình nói: "Bây giờ mặt ông đây rất tê, nữ cảnh sát kia còn nói đây là thực tập sinh, tại sao không nói là cảnh sát tạm thời đi!"
Ánh mắt Lục Lẫm quét về phía Khương Trọng Thần: "Em ra tay"
Khương Trọng Thần hừ nhẹ một tiếng: "Là anh ta uống rượu say, ra tay đánh phụ nữ, khi em tiến lên ngăn lại, không cẩn thận đụng chạm với anh ta."
"Đụng chạm?" Người đàn ông mặc áo khoác chỉ vào mặt của mình, đi về phía Khương Trọng Thần: "Anh thử đụng chạm lại một chút đi, đến đây?"
Lục Lẫm tự nhiên chắn trước mặt Khương Trọng Thần, nghiêng đầu hỏi Hạ Vi: "Người nào động thủ trước?"
Hạ Vi chỉ vào người đàn ông mặc áo khoác kia: "Anh ta đánh phụ nữ trên đường, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tiểu Khương đi qua kéo anh ta, anh ta ngược lại ra tay với Tiểu Khương, Tiểu Khương tự vệ, xảy ra chút việc tứ chi tiếp xúc..."
Hạ Vi nói tiếp: "Cũng không phải là cố ý."
Người bị tên kia đánh, là vợ của anh ta, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ, có hai nữ cảnh sát trông chừng.
"Tôi... Chồng tôi không đánh tôi, các người hiểu lầm rồi, thật sự không phải!" Tâm trạng cô ấy kích động, liên tục giải thích: "Chúng tôi chỉ đang có chút mâu thuẫn, cãi nhau, anh ấy không đánh tôi."
"Anh ta động thủ." Hạ Vi còn muốn tranh giành việc giải thích, Lục Lẫm lại lắc đầu, ý bảo cô ấy đừng nói gì cả.
Chuyện bạo hành như vậy, trước kia bọn họ cũng đã gặp qua không ít, phần lớn người vợ cũng sẽ bao che cho ông chồng của mình, cuối cùng ngược lại khiến cảnh sát nhân dân không phải là người.
"Đồng chí cảnh sát, các người nghe thấy chưa, căn bản tôi không động thủ, là tên thực tập sinh này động thủ trước." Người đàn ông kia ồn ào nói: "Cảnh sát đánh người, cho anh ta ngồi tù đi!"
"Không nghiêm trọng như vậy." Cảnh sát Tần Lâm đến gần, nói: "Tiểu Khương, tới đây nói xin lỗi với vị này đi."
Khương Trọng Thần còn có chút không vui, nhưng không nên phản bác trước mặt Tần Lâm, đang định mở miệng, tên kia lại nói: "Nói xin lỗi thì có ích gì, cảnh sát các người còn định làm gì nữa? Vừa rồi anh ta đánh tôi, bây giờ đầu tôi còn choáng váng, nói không chừng còn bị chấn thương sọ não đấy."
"Anh đừng làm loạn nữa." Vợ anh ta vội vã đi tới, cầu xin người đàn ông kia: "Về nhà thôi."
"Cô cút ngay." Người đàn ông kia đẩy vợ mình ra, xiêu vẹo chỉ vào Khương Trọng Thần: "Chuyện này hôm nay chưa xong đâu, hừ, chưa xong đâu!"
"Tôi sợ anh chắc." Khương Trọng Thần hừ hừ.
Lục Lẫm ra hiệu bằng ánh mắt với Tiểu Uông, Tiểu Uông hiểu ý, lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng điều giải.
Cảnh sát Tần Lâm cố gắng trấn an cảm xúc của người đàn ông mặc áo khoác kia, Lục Lẫm dẫn Khương Trọng Thần đang ủ rũ đi, về phòng làm việc của mình.
"Em ngồi đi."
"Anh rể... Không không, anh Lục Lục, không phải em đã gây ra họa lớn rồi chứ?" Khương Trọng Thần vừa rồi rất kiên cường, nhưng trước mặt Lục Lẫm lại e dè, dù sao cậu vẫn chỉ là cậu nhóc choai choai mới lớn mà thôi.
Lục Lẫm rót nước ấm từ phích nước vào cốc, đưa cho Khương Trọng Thần, lẩm bẩm: "Em quá kích động."
"Em không thể nhịn được khi nhìn anh ta đánh phụ nữ, dù đó là vợ của mình, cũng không thể đánh như vậy."
Lục Lẫm tán thành với lời của cậu: "Phải"
Khương Trọng Thần cầm cốc lên, nhìn về phía Lục Lẫm: "Anh Lục Lục, anh không trách em à?"
Lục Lẫm nói: "Em hăng hái làm việc nghĩa, sao anh phải trách em?"
"Nhưng mà...."
Lục Lẫm đến gần, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của cậu.
"Cởi bộ trang phục này ra, cái này gọi là hăng hái làm việc nghĩa, cho dù em đánh anh ta đến sưng mặt sưng mũi, anh cũng muốn khen em làm rất tốt."
Lục Lẫm gằn giọng nói: "Nhưng khi em mặc nó vào, lúc em không kiểm soát được tâm trạng muốn “làm việc chính nghĩa”, sẽ phải suy nghĩ kỹ càng, có phương pháp giải quyết vấn đề thỏa đáng hơn không, em phải tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình, đồng thời cũng phải chịu trách nhiệm với bộ trang phục em đang mặc trên người này."
Khương Trọng Thần khẽ nhếch miệng, muốn nói gì đó, đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến giọng nói hùng hổ của người đàn ông mặc áo khoác: "Người đâu! Đi đâu hết rồi! Có phải các người muốn bao che cho thằng thực tập sinh kia không?"
"Hừ hừ, tôi nói cho các người biết, tôi, tôi đã hỏi luật sư rồi, cảnh sát đánh người, xâm phạm nghiêm trọng, xâm phạm đến quyền công dân của tôi, tôi muốn tố giác với viện kiểm sát, truy cứu, truy cứu trách nhiệm hình sự."
Khương Nghiên sải bước đi vào cục cảnh sát, nói năng khí phách hỏi: "Anh muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của ai!"
Khương Trọng Thần sợ hãi nhìn về phía Lục Lẫm: "Anh nói cho chị em biết rồi à?"
Lục Lẫm lắc đầu: "Có lẽ là Tiểu Uông."
Hết chương 24
/57
|