Điều khiến Khương Nghiên không tưởng được chính là Ô Lê vẫn ly hôn.
Khi phỏng vấn, cô ấy nói với Khương Nghiên: "Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, nhà là quan trọng nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là người nhà phải tôn trọng, thấu hiểu lẫn nhau, mà không phải từ từ thương tổn, sau khi thương tổn lại xin lỗi, sau đó lại tha thứ."
"Tôi hy vọng những chị em có hoàn cảnh giống tôi có thể thấy rõ thực tế, uất ức cầu toàn cũng vô dụng, nhân nhượng lùi bước cũng vô ích, bởi vì bạn càng lùi bước, bọn họ lại càng phát rồ."
"Hiện tại tôi đã ly hôn rồi, tiếp tục tìm một cương vị làm giáo viên tiểu học, bây giờ tôi sống đơn thân với con gái, con gái còn nhỏ, có thể không hiểu sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi tin một ngày nào đó, con bé sẽ rõ."
Khương Nghiên định dùng Mosaic (1) cho Ô Lê, nhưng Ô Lê cảm thấy mình nên dũng cảm đứng ra, cho tất cả những người phụ nữ chịu đủ ức hiếp mà sợ hãi thêm một chút dũng khí, khiến cho các cô ấy biết, nhẫn nại không phải là biện pháp giải quyết tốt, cho dù là phụ nữ trung niên đã ly hôn, cũng có thể sống rất tốt.
Mà chồng của Ô Lê là Lý Hoành ở phương diện làm việc tuy khá tốt, nhưng Lưu tổng vẫn đuổi việc anh ta, không phải Khương Nghiên đã nói gì với ông. Mà vì sau khi tiết mục truyền ra ngoài, chuyện Lý Hoành có khuynh hướng bạo lực khiến cả công ty nhốn nháo, các đồng nghiệp trăm triệu lần không nghĩ tới, một người bình thường luôn bày vẻ chính nhân quân tử ở công ty, sau khi về nhà cởi tây trang giày da, lại là một tên cầm thú như vậy.
Người như thế, dù công trạng có tốt hơn nữa, công ty cũng không dám tiếp tục dùng.
Đồng thời sau khi tiết mục về bạo lực gia đình truyền ra, trong một thời gian rất dài, ban tin tức nhận được không ít thư gửi và điện thoại, rất nhiều phụ nữ chịu bạo hành dũng cảm đứng dậy, nói về cuộc sống bất hạnh của họ.
Mà trước đó Mạnh Sa nói đến đề tài bàn luận cách thức tổ chức hôn lễ, trong cơn sóng dữ dội về mặt tối của gia đình, tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển sâu, mọi người vui sướng xem náo nhiệt, nhưng lại không có gì xảy ra.
Trong buổi họp của ban tin tức, Tống Hi Văn cố tình khen ngợi Khương Nghiên, hi vọng mọi người học tập theo Khương Nghiên, không bao giờ được quên, những điều quan trọng khi viết tin và lương tâm của mình.
Tối hôm đó, khi Khương Nghiên xử lý xong bài viết trang đầu, đứng dậy vào phòng vệ sinh trang điểm lại.
"Khương Nghiên, vẫn chưa tan việc à?"
Đúng lúc Kương Nghiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, phía sau truyền tới giọng nói mềm mại của một người.
Khương Nghiên ngước mắt, người đang đến gần, chính là Mạnh Sa.
Qua chuyện này cô ta càng thêm khó chịu.
Mạnh Sa đến bên cạnh Khương Nghiên, cũng lấy túi trang điểm ra, trang điểm lại cho mình, da cô ta khá đẹp, nhưng trang điểm vào thật sự rất tệ, lông mày kẻ theo trào lưu một nét ngang đang được ưa chuộng, chỉ tiếc, cô thấy một nét ngang thẳng tắp như vậy, như hai cây kiếm, để ngang trên trán.
Thật sự xấu đến mức một lời khó nói hết.
Khương Nghiên rửa tay, đang định rời đi.
"Cô vẫn chưa tan việc à?"
"Đang chuẩn bị đi."
"Lần này, chị Nghiên thật sự nổi tiếng rồi. Vừa rồi tổng biên tập còn gọi riêng tôi đến phòng làm việc, nói tôi nên học tập cô." Mạnh Sa nhếch miệng, tô son môi: "Sau này có vấn đề gì, mong cô vui lòng chỉ giáo cho tôi nhé!"
Khương Nghiên cất mascara và son môi vào trong túi, nói: "Tất nhiên rồi, tôi rất nguyện ý dẫn dắt người mới, chỉ cần người đó có lòng cầu tiến."
Cô cất túi trang điểm đi, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Mạnh Sa xé rách nụ cười giả tạo: "Khương Nghiên à, có câu một câu tôi không biết có nên nói hay không."
"Vậy cô đừng nói."
"......"
Mạnh Sa dừng một chút, vẫn nói: "Tôi phát hiện, cô trở về lại tăng cân rất nhiều."
Bước chân Khương Nghiên chợt dừng lại.
Mạnh Sa tiếp tục nói: "Nhất định là vì khí hậu Giang Thành nuôi người rất tốt, cô nhìn cô xem, trở về mới bao lâu, mặt lại to đùng như vậy!"
Khương Nghiên đã hiểu, cô ta đây là đang quanh co lòng vòng chửi cô đây mà.
Khương Nghiên không thèm để ý, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên: "Đúng thế, mặt to lên, nên mới đoạt được trang nhất. Không giống cô, chưa từng giành được trang nhất lần nào."
Sắc mặt Mạnh Sa biến sắc, thoáng cái đã sa sầm, tay siết chặt lấy túi trang điểm, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ vững nụ cười, như đang diễn một trò hề.
Khương Nghiên biết mình đã đâm vào nỗi đau của Mạnh Sa, làm việc trong ban tin tức lâu như vậy, cho tới giờ cô ta vẫn chưa được viết trang nhất lần nào.
Khương Nghiên thong dong đi qua cô ta, xuống tầng, gió thu phe phẩy trên mặt, đầu óc của cô cũng tỉnh táo lại rất nhiểu, mệt mỏi được quét sạch.
Đoàn Nam lái một con Ferrari màu đen rất phong cách, đỗ dưới tòa nhà của đài truyền hình chờ Khương Nghiên.
Khương Nghiên ngồi vào trong xe, cúi đầu tìm kiếm gì đó trong xe Đoàn Nam.
"Thần khí giúp nhỏ mặt của em đâu?"
"Đây." Đoàn Nam vừa lái xe, vừa đưa tay xuống dưới ngăn để đồ lộn xộn giúp Khương Nghiên tìm thần khí làm nhỏ mặt.
"Cô ta lại dám nói em béo, nói mặt em to!" Cô vô cùng tức giận, vừa rồi ở trước mặt Mạnh Sa còn giữ vũng phong độ ung dung của một nữ vương, giờ phút này đã tan thành mây khói.
Ánh mắt Đoàn Nam liếc về phía Khương Nghiên: "Ai chọc giận em thế?"
"Đồng nghiệp trong công ty em, trước có xảy ra chút mâu thuẫn, giờ lại nói bóng nói gió bảo mặt em to."
Đoàn Nam giơ tay vuốt vuốt đầu của cô: "Không phải tức giận, chẳng qua cô ta đang ghen tị với Nghiên Nhi xinh đẹp của anh thôi."
Khương Nghiên lấy gương ra, mở gương, soi mặt của mình: "Thật sự rất béo ạ?"
Ánh mắt Đoàn Nam lại liếc cô một cái, lòng cô tràn đầy lo lắng, dùng thần khí làm nhỏ mặt để nâng khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn.
Từ nhỏ cô đã rất thích đẹp, thích mặc váy công chúa màu hồng kiểu Châu Âu, cao ngạo giống nàng công chúa nhỏ. Sau này lớn lên, mặc được nhiều loại trang phục, vẻ đẹp của cô lại càng thêm sắc sảo.
Đoàn Nam nhìn cô lớn lên, theo dõi từng giai đoạn của cô, từ nàng công chúa nhỏ biến thành nữ vương như hôm nay.
"Với dáng người ma quỷ của em, ở trong hộp đêm, sẽ trở thành Vương Hậu của cả vũ trường!"
"Không dám nhận." Khương Nghiên cười nói: "Em nhận lấy nửa câu đầu là được, cám ơn anh Đoàn."
Đoàn Nam được ăn thịt càng thêm rực rỡ, trong khu đô thị mà anh ấy sống có rất nhiều người nước ngoài phong lưu, tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ, anh cũng không phải đàn ông đa tình, nhưng anh đối xử với phụ nữ thật sự rất tốt, mua túi xách mua quần áo, mấy vạn hay vài chục vạn, mắt cũng không nháy một lần.
Nhưng người có thể thật sự khiến anh ấy hạ mình dụ dỗ, người con gái nâng niu trong lòng bàn tay, không phải bạn gái của anh, mà là Khương Nghiên.
Người ngoài nhìn vào Khương Nghiên, thấy cô cao ngạo như nữ thần, không dám đến gần. Nhưng thật ra, tính tình Khương Nghiên khá đơn thuần, lại dễ dụ dỗ, một câu nói, một việc vui, là có thể khiến cô tươi cười rạng rỡ, vui sướng thật lâu.
Thế nên Đoàn Nam tuyệt không nghi ngờ, đàn ông vừa cứng nhắc vừa thẳng thắn còn hay nói lời nói ác độc như Lục Lẫm, tại sao có thể ở bên Khương Nghiên lâu như vậy.
Không phải vì tính tình anh tốt, mà bởi vì Khương Nghiên tốt.
Người khác không biết Khương Nghiên tốt đến đâu, nhưng Đoàn Nam biết, vậy nên Đoàn Nam điên cuồng ghen tỵ với Lục Lẫm.
Ghen tỵ với anh, nhưng không ghét anh.
Dù sao anh cùng là người nằm trên đầu quả tim của Khương Nghiên.
Khương Nghiên cúi đầu lướt điện thoại, đang vô cùng chăm chú tìm bí quyết giúp làm thon mặt.
"Em đừng suy nghĩ nhiều." Đoàn Nam thờ ơ nói: "Dù em có thành con mèo béo cũng có sao đâu?"
"Em mà biến thành con mèo béo, anh Lục Lục sẽ không cần em nữa." Khương Nghiên cau mày lẩm bẩm.
"Anh ta không cần em thì anh Đoàn cần em."
"Anh nói cứ như không ai thèm lấy em vậy." Khương Nghiên không phục: "Em mà gả cho anh, chắc trở thành vợ thứ mười tám nhỉ?"
"Vợ thứ mười tám?" Đoàn Nam ra vẻ ngạc nhiên: "Em quá xem thường anh Đoàn rồi, bây giờ mà xếp thứ bậc của em, ít nhất cũng phải đứng hàng thứ năm mươi tám."
"Á!" Khương Nghiên đưa tay túm lấy tóc Đoàn Nam: "Em muốn thay mặt đảng, thay mặt nhân dân tiêu diệt dư nghiệt phong kiến là anh!"
"Đừng nghịch, anh đang lái xe đấy!" Đoàn Nam nói nghiêm túc.
Khương Nghiên không trêu anh ấy nữa.
"Anh dẫn em đi ăn một bữa đại tiệc nhé." Đoàn Nam lái xe lên cầu: "Đầu bếp nổi tiếng của Michelin đang đi lưu động khắp thế giới, đúng lúc đến Giang Thành, anh đã đặt được chỗ, hôm nay cố tình tới đây đón em đi nếm thử."
Nhà hàng được trang trí theo tiêu chuẩn nhà hàng năm sao, tuấn nam mỹ nữ, quần áo chỉnh tề, những phím đàn Piano trắng đen nhẹ nhàng vẽ lên một giai điệu du dương.
Một chai Lafite 78 năm, đỏ tươi, qua ly thủy tinh phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của Khương Nghiên.
Đoàn Nam cắt nhỏ gan ngỗng trong đĩa, động tác vừa thong dong vừa tinh tế, không vội không chậm, thưởng thức món ăn ngon.
Khương Nghiên chú ý tới, Đoàn Năm ăn cái gì cũng rất chậm, chậm đến mức cho dù chỉ là miếng thịt nhỏ, anh cũng phải nhai kĩ thưởng thức thật lâu, thế nên, khi đĩa thức ăn của Khương Nghiên không còn bao nhiêu thì Đoàn Nam vẫn chưa ăn xong.
Trông cô không được nhã nhặn bằng anh.
Người đàn ông Đoàn Nam này, trở thành phật sống trong lòng Khương Nghiên.
Khuyển mã thanh sắc, đăng thanh Cổ Phật. (2)
Có trời mới biết, anh là quái vật gì.
Đoàn Nam lấy điện thoại ra, đưa cho Khương Nghiên: "Cho em xem này, đây là ảnh tuần trước bọn anh mở đại hội thể dục thể thao cho bọn trẻ ở trường tiểu học Hy Vọng."
Đoàn Nam đầu tư cho tiểu học Hy Vọng, làm việc từ thiện, không phải quăng chút tiền là xong, anh thường xuyên tự mình đi, xuống nông thôn thăm hỏi.
Trên màn hình điện thoại, Đoàn Nam mặc áo thể thao màu đỏ, bên dưới cũng mặc quần thể thao, đứng cùng với bọn trẻ nông thôn có nước da đen nhẻm, từng khuôn mặt tươi cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
Tay trái Khương Nghiên cầm dĩa, đầu ngón tay phải lướt trên màn hình điện thoại.
Có ảnh chụp Đoàn Nam thi tiếp sức với bọn trẻ, anh lao về đích, khuôn mặt dữ tợn; cũng có ảnh anh đang chơi bóng rổ, tấm cuối cùng, anh vừa ngã vào vũng bùng, một đám trẻ con kéo anh ra......
Chỉ qua những hình ảnh mang trạng thái tĩnh, khương Nghiên vẫn có thể cảm nhận được không khí ngay lúc đó vui vẻ, náo nhiệt như thế nào.
Bức ảnh sinh động nhiễm sang cả Khương Nghiên, cô đẩy điện thoạt về phía anh, không nhịn được nói: "Mọi người chơi thật là vui, lần sau nếu anh lại đi, nhớ dẫn em theo."
Đoàn Nam giải thích: "Lần này anh cũng định gọi em đến, nhưng em lại đang bận rộn vụ việc viện dưỡng lão."
Khương Nghiên đặt dao xuống: "Nói đến chuyện này, lúc nào em cũng phải viết một bài báo về anh mới được, viết về việc anh đầu tư cho tiểu học Hy Vọng, kêu gọi xã hội chú ý."
Đoàn Nam nghe vậy, ngồi thẳng người, ho nhẹ một tiếng: "Thanh niên liên kết với doanh nhân, thời đại của lương tâm, nên đưa tin cho chuẩn xác."
"Anh thôi đi." Khương Nghiên không nhịn được cười: "Mới khen anh hai câu, anh đã bay lên trời rồi."
Qua ba tuần rượu, Lafite hết non nửa chai.
Khương Nghiên đứng dậy, tự rót cho mình một cốc nước ấm uống cho tỉnh rượu.
Xoay người một cái, lại thấy vị trí gần cửa sổ bên cạnh, có hai người phụ nữ đang ngồi.
Khương Nghiên nhìn qua, một người trẻ tuổi, mặc quần bó, ngọt ngào thanh thuần.
Khương Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, chợt nhớ ra, không phải là người phụ nữ xem mặt với Lục Lẫm hôm trước sao?
Nhưng ngay sau đó ánh mắt của cô lại rơi trên một người phụ nữ khác.
Người đó ước chừng năm mươi tuổi, mặc bộ sườn xám màu xanh phỉ thúy, tóc búi cao, tư thế ngồi đoan trang tao nhã, cử chỉ vừa thong dong vừa bình thản.
Rõ ràng chính là mẹ của Lục Lẫm, phu nhân Thẩm Chi.
Hết chương 31
(1): Mosaic là một hiệu ứng làm mờ hình ảnh, thường dùng để che dấu thông tin người phỏng vấn trên truyền hình.
(2): Câu này na ná với câu "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" của Việt Nam.
Khi phỏng vấn, cô ấy nói với Khương Nghiên: "Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, nhà là quan trọng nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là người nhà phải tôn trọng, thấu hiểu lẫn nhau, mà không phải từ từ thương tổn, sau khi thương tổn lại xin lỗi, sau đó lại tha thứ."
"Tôi hy vọng những chị em có hoàn cảnh giống tôi có thể thấy rõ thực tế, uất ức cầu toàn cũng vô dụng, nhân nhượng lùi bước cũng vô ích, bởi vì bạn càng lùi bước, bọn họ lại càng phát rồ."
"Hiện tại tôi đã ly hôn rồi, tiếp tục tìm một cương vị làm giáo viên tiểu học, bây giờ tôi sống đơn thân với con gái, con gái còn nhỏ, có thể không hiểu sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi tin một ngày nào đó, con bé sẽ rõ."
Khương Nghiên định dùng Mosaic (1) cho Ô Lê, nhưng Ô Lê cảm thấy mình nên dũng cảm đứng ra, cho tất cả những người phụ nữ chịu đủ ức hiếp mà sợ hãi thêm một chút dũng khí, khiến cho các cô ấy biết, nhẫn nại không phải là biện pháp giải quyết tốt, cho dù là phụ nữ trung niên đã ly hôn, cũng có thể sống rất tốt.
Mà chồng của Ô Lê là Lý Hoành ở phương diện làm việc tuy khá tốt, nhưng Lưu tổng vẫn đuổi việc anh ta, không phải Khương Nghiên đã nói gì với ông. Mà vì sau khi tiết mục truyền ra ngoài, chuyện Lý Hoành có khuynh hướng bạo lực khiến cả công ty nhốn nháo, các đồng nghiệp trăm triệu lần không nghĩ tới, một người bình thường luôn bày vẻ chính nhân quân tử ở công ty, sau khi về nhà cởi tây trang giày da, lại là một tên cầm thú như vậy.
Người như thế, dù công trạng có tốt hơn nữa, công ty cũng không dám tiếp tục dùng.
Đồng thời sau khi tiết mục về bạo lực gia đình truyền ra, trong một thời gian rất dài, ban tin tức nhận được không ít thư gửi và điện thoại, rất nhiều phụ nữ chịu bạo hành dũng cảm đứng dậy, nói về cuộc sống bất hạnh của họ.
Mà trước đó Mạnh Sa nói đến đề tài bàn luận cách thức tổ chức hôn lễ, trong cơn sóng dữ dội về mặt tối của gia đình, tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển sâu, mọi người vui sướng xem náo nhiệt, nhưng lại không có gì xảy ra.
Trong buổi họp của ban tin tức, Tống Hi Văn cố tình khen ngợi Khương Nghiên, hi vọng mọi người học tập theo Khương Nghiên, không bao giờ được quên, những điều quan trọng khi viết tin và lương tâm của mình.
Tối hôm đó, khi Khương Nghiên xử lý xong bài viết trang đầu, đứng dậy vào phòng vệ sinh trang điểm lại.
"Khương Nghiên, vẫn chưa tan việc à?"
Đúng lúc Kương Nghiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, phía sau truyền tới giọng nói mềm mại của một người.
Khương Nghiên ngước mắt, người đang đến gần, chính là Mạnh Sa.
Qua chuyện này cô ta càng thêm khó chịu.
Mạnh Sa đến bên cạnh Khương Nghiên, cũng lấy túi trang điểm ra, trang điểm lại cho mình, da cô ta khá đẹp, nhưng trang điểm vào thật sự rất tệ, lông mày kẻ theo trào lưu một nét ngang đang được ưa chuộng, chỉ tiếc, cô thấy một nét ngang thẳng tắp như vậy, như hai cây kiếm, để ngang trên trán.
Thật sự xấu đến mức một lời khó nói hết.
Khương Nghiên rửa tay, đang định rời đi.
"Cô vẫn chưa tan việc à?"
"Đang chuẩn bị đi."
"Lần này, chị Nghiên thật sự nổi tiếng rồi. Vừa rồi tổng biên tập còn gọi riêng tôi đến phòng làm việc, nói tôi nên học tập cô." Mạnh Sa nhếch miệng, tô son môi: "Sau này có vấn đề gì, mong cô vui lòng chỉ giáo cho tôi nhé!"
Khương Nghiên cất mascara và son môi vào trong túi, nói: "Tất nhiên rồi, tôi rất nguyện ý dẫn dắt người mới, chỉ cần người đó có lòng cầu tiến."
Cô cất túi trang điểm đi, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Mạnh Sa xé rách nụ cười giả tạo: "Khương Nghiên à, có câu một câu tôi không biết có nên nói hay không."
"Vậy cô đừng nói."
"......"
Mạnh Sa dừng một chút, vẫn nói: "Tôi phát hiện, cô trở về lại tăng cân rất nhiều."
Bước chân Khương Nghiên chợt dừng lại.
Mạnh Sa tiếp tục nói: "Nhất định là vì khí hậu Giang Thành nuôi người rất tốt, cô nhìn cô xem, trở về mới bao lâu, mặt lại to đùng như vậy!"
Khương Nghiên đã hiểu, cô ta đây là đang quanh co lòng vòng chửi cô đây mà.
Khương Nghiên không thèm để ý, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên: "Đúng thế, mặt to lên, nên mới đoạt được trang nhất. Không giống cô, chưa từng giành được trang nhất lần nào."
Sắc mặt Mạnh Sa biến sắc, thoáng cái đã sa sầm, tay siết chặt lấy túi trang điểm, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ vững nụ cười, như đang diễn một trò hề.
Khương Nghiên biết mình đã đâm vào nỗi đau của Mạnh Sa, làm việc trong ban tin tức lâu như vậy, cho tới giờ cô ta vẫn chưa được viết trang nhất lần nào.
Khương Nghiên thong dong đi qua cô ta, xuống tầng, gió thu phe phẩy trên mặt, đầu óc của cô cũng tỉnh táo lại rất nhiểu, mệt mỏi được quét sạch.
Đoàn Nam lái một con Ferrari màu đen rất phong cách, đỗ dưới tòa nhà của đài truyền hình chờ Khương Nghiên.
Khương Nghiên ngồi vào trong xe, cúi đầu tìm kiếm gì đó trong xe Đoàn Nam.
"Thần khí giúp nhỏ mặt của em đâu?"
"Đây." Đoàn Nam vừa lái xe, vừa đưa tay xuống dưới ngăn để đồ lộn xộn giúp Khương Nghiên tìm thần khí làm nhỏ mặt.
"Cô ta lại dám nói em béo, nói mặt em to!" Cô vô cùng tức giận, vừa rồi ở trước mặt Mạnh Sa còn giữ vũng phong độ ung dung của một nữ vương, giờ phút này đã tan thành mây khói.
Ánh mắt Đoàn Nam liếc về phía Khương Nghiên: "Ai chọc giận em thế?"
"Đồng nghiệp trong công ty em, trước có xảy ra chút mâu thuẫn, giờ lại nói bóng nói gió bảo mặt em to."
Đoàn Nam giơ tay vuốt vuốt đầu của cô: "Không phải tức giận, chẳng qua cô ta đang ghen tị với Nghiên Nhi xinh đẹp của anh thôi."
Khương Nghiên lấy gương ra, mở gương, soi mặt của mình: "Thật sự rất béo ạ?"
Ánh mắt Đoàn Nam lại liếc cô một cái, lòng cô tràn đầy lo lắng, dùng thần khí làm nhỏ mặt để nâng khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn.
Từ nhỏ cô đã rất thích đẹp, thích mặc váy công chúa màu hồng kiểu Châu Âu, cao ngạo giống nàng công chúa nhỏ. Sau này lớn lên, mặc được nhiều loại trang phục, vẻ đẹp của cô lại càng thêm sắc sảo.
Đoàn Nam nhìn cô lớn lên, theo dõi từng giai đoạn của cô, từ nàng công chúa nhỏ biến thành nữ vương như hôm nay.
"Với dáng người ma quỷ của em, ở trong hộp đêm, sẽ trở thành Vương Hậu của cả vũ trường!"
"Không dám nhận." Khương Nghiên cười nói: "Em nhận lấy nửa câu đầu là được, cám ơn anh Đoàn."
Đoàn Nam được ăn thịt càng thêm rực rỡ, trong khu đô thị mà anh ấy sống có rất nhiều người nước ngoài phong lưu, tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ, anh cũng không phải đàn ông đa tình, nhưng anh đối xử với phụ nữ thật sự rất tốt, mua túi xách mua quần áo, mấy vạn hay vài chục vạn, mắt cũng không nháy một lần.
Nhưng người có thể thật sự khiến anh ấy hạ mình dụ dỗ, người con gái nâng niu trong lòng bàn tay, không phải bạn gái của anh, mà là Khương Nghiên.
Người ngoài nhìn vào Khương Nghiên, thấy cô cao ngạo như nữ thần, không dám đến gần. Nhưng thật ra, tính tình Khương Nghiên khá đơn thuần, lại dễ dụ dỗ, một câu nói, một việc vui, là có thể khiến cô tươi cười rạng rỡ, vui sướng thật lâu.
Thế nên Đoàn Nam tuyệt không nghi ngờ, đàn ông vừa cứng nhắc vừa thẳng thắn còn hay nói lời nói ác độc như Lục Lẫm, tại sao có thể ở bên Khương Nghiên lâu như vậy.
Không phải vì tính tình anh tốt, mà bởi vì Khương Nghiên tốt.
Người khác không biết Khương Nghiên tốt đến đâu, nhưng Đoàn Nam biết, vậy nên Đoàn Nam điên cuồng ghen tỵ với Lục Lẫm.
Ghen tỵ với anh, nhưng không ghét anh.
Dù sao anh cùng là người nằm trên đầu quả tim của Khương Nghiên.
Khương Nghiên cúi đầu lướt điện thoại, đang vô cùng chăm chú tìm bí quyết giúp làm thon mặt.
"Em đừng suy nghĩ nhiều." Đoàn Nam thờ ơ nói: "Dù em có thành con mèo béo cũng có sao đâu?"
"Em mà biến thành con mèo béo, anh Lục Lục sẽ không cần em nữa." Khương Nghiên cau mày lẩm bẩm.
"Anh ta không cần em thì anh Đoàn cần em."
"Anh nói cứ như không ai thèm lấy em vậy." Khương Nghiên không phục: "Em mà gả cho anh, chắc trở thành vợ thứ mười tám nhỉ?"
"Vợ thứ mười tám?" Đoàn Nam ra vẻ ngạc nhiên: "Em quá xem thường anh Đoàn rồi, bây giờ mà xếp thứ bậc của em, ít nhất cũng phải đứng hàng thứ năm mươi tám."
"Á!" Khương Nghiên đưa tay túm lấy tóc Đoàn Nam: "Em muốn thay mặt đảng, thay mặt nhân dân tiêu diệt dư nghiệt phong kiến là anh!"
"Đừng nghịch, anh đang lái xe đấy!" Đoàn Nam nói nghiêm túc.
Khương Nghiên không trêu anh ấy nữa.
"Anh dẫn em đi ăn một bữa đại tiệc nhé." Đoàn Nam lái xe lên cầu: "Đầu bếp nổi tiếng của Michelin đang đi lưu động khắp thế giới, đúng lúc đến Giang Thành, anh đã đặt được chỗ, hôm nay cố tình tới đây đón em đi nếm thử."
Nhà hàng được trang trí theo tiêu chuẩn nhà hàng năm sao, tuấn nam mỹ nữ, quần áo chỉnh tề, những phím đàn Piano trắng đen nhẹ nhàng vẽ lên một giai điệu du dương.
Một chai Lafite 78 năm, đỏ tươi, qua ly thủy tinh phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của Khương Nghiên.
Đoàn Nam cắt nhỏ gan ngỗng trong đĩa, động tác vừa thong dong vừa tinh tế, không vội không chậm, thưởng thức món ăn ngon.
Khương Nghiên chú ý tới, Đoàn Năm ăn cái gì cũng rất chậm, chậm đến mức cho dù chỉ là miếng thịt nhỏ, anh cũng phải nhai kĩ thưởng thức thật lâu, thế nên, khi đĩa thức ăn của Khương Nghiên không còn bao nhiêu thì Đoàn Nam vẫn chưa ăn xong.
Trông cô không được nhã nhặn bằng anh.
Người đàn ông Đoàn Nam này, trở thành phật sống trong lòng Khương Nghiên.
Khuyển mã thanh sắc, đăng thanh Cổ Phật. (2)
Có trời mới biết, anh là quái vật gì.
Đoàn Nam lấy điện thoại ra, đưa cho Khương Nghiên: "Cho em xem này, đây là ảnh tuần trước bọn anh mở đại hội thể dục thể thao cho bọn trẻ ở trường tiểu học Hy Vọng."
Đoàn Nam đầu tư cho tiểu học Hy Vọng, làm việc từ thiện, không phải quăng chút tiền là xong, anh thường xuyên tự mình đi, xuống nông thôn thăm hỏi.
Trên màn hình điện thoại, Đoàn Nam mặc áo thể thao màu đỏ, bên dưới cũng mặc quần thể thao, đứng cùng với bọn trẻ nông thôn có nước da đen nhẻm, từng khuôn mặt tươi cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
Tay trái Khương Nghiên cầm dĩa, đầu ngón tay phải lướt trên màn hình điện thoại.
Có ảnh chụp Đoàn Nam thi tiếp sức với bọn trẻ, anh lao về đích, khuôn mặt dữ tợn; cũng có ảnh anh đang chơi bóng rổ, tấm cuối cùng, anh vừa ngã vào vũng bùng, một đám trẻ con kéo anh ra......
Chỉ qua những hình ảnh mang trạng thái tĩnh, khương Nghiên vẫn có thể cảm nhận được không khí ngay lúc đó vui vẻ, náo nhiệt như thế nào.
Bức ảnh sinh động nhiễm sang cả Khương Nghiên, cô đẩy điện thoạt về phía anh, không nhịn được nói: "Mọi người chơi thật là vui, lần sau nếu anh lại đi, nhớ dẫn em theo."
Đoàn Nam giải thích: "Lần này anh cũng định gọi em đến, nhưng em lại đang bận rộn vụ việc viện dưỡng lão."
Khương Nghiên đặt dao xuống: "Nói đến chuyện này, lúc nào em cũng phải viết một bài báo về anh mới được, viết về việc anh đầu tư cho tiểu học Hy Vọng, kêu gọi xã hội chú ý."
Đoàn Nam nghe vậy, ngồi thẳng người, ho nhẹ một tiếng: "Thanh niên liên kết với doanh nhân, thời đại của lương tâm, nên đưa tin cho chuẩn xác."
"Anh thôi đi." Khương Nghiên không nhịn được cười: "Mới khen anh hai câu, anh đã bay lên trời rồi."
Qua ba tuần rượu, Lafite hết non nửa chai.
Khương Nghiên đứng dậy, tự rót cho mình một cốc nước ấm uống cho tỉnh rượu.
Xoay người một cái, lại thấy vị trí gần cửa sổ bên cạnh, có hai người phụ nữ đang ngồi.
Khương Nghiên nhìn qua, một người trẻ tuổi, mặc quần bó, ngọt ngào thanh thuần.
Khương Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, chợt nhớ ra, không phải là người phụ nữ xem mặt với Lục Lẫm hôm trước sao?
Nhưng ngay sau đó ánh mắt của cô lại rơi trên một người phụ nữ khác.
Người đó ước chừng năm mươi tuổi, mặc bộ sườn xám màu xanh phỉ thúy, tóc búi cao, tư thế ngồi đoan trang tao nhã, cử chỉ vừa thong dong vừa bình thản.
Rõ ràng chính là mẹ của Lục Lẫm, phu nhân Thẩm Chi.
Hết chương 31
(1): Mosaic là một hiệu ứng làm mờ hình ảnh, thường dùng để che dấu thông tin người phỏng vấn trên truyền hình.
(2): Câu này na ná với câu "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" của Việt Nam.
/57
|