Sáng sớm.
Khương Nghiên rửa mặt xong, đi về phòng, thấy tay Lục Lẫm đang nghịch rèm cửa sổ, qua khe hở phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Khương Nghiên đến gần anh, từ dưới cánh tay anh chui vào, theo ánh mắt của anh nhìn ra xa.
Trong sân rộng lớn, chú Vương mặc một bộ quần áo dài bằng lụa màu trắng, đứng dưới tàng cây tập Thái Cực, mỗi quyền đánh ra đều tự tại thong dong. Mà vợ của chú Vương đang đứng bên cạnh vãi thóc cho gà ăn.
“Anh đứng đây nhìn gì thế?” Khương Nghiên nhìn ra ngoài một chút, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
“Không có gì.” Lục Lẫm thả rèm cửa sổ xuống: “Hôm nay em định đi đâu?”
“Vẫn đến trường học thôi.” Khương Nghiên đi đến bên hộc tủ chuẩn bị máy ảnh và máy ghi âm: “Đầu tiên phải nắm rõ tin tức của học sinh trong trường, sau đó thăm hỏi gia đình các bé, rồi cắt nối và biên tập phần phỏng vấn thành chung một đoạn, kêu gọi mọi người quan tâ m đến các bạn học sinh ở nông thôn.”
Cô giới thiệu sơ lược nhiệm vụ lần đi này cho Lục Lẫm.
“Vì anh mang thân phận là chồng em, nên không cần phải theo bọn em đi tìm hiểu, có thể dạo bộ trong thôn một lúc, xem xem có chút đầu mối gì không.”
Anh nhướn mày: “Thân phận chồng em?”
Sắc mặt Khương Nghiên ửng hồng: “Chồng giả!”
“Ồ, tối qua được cùng giường chung gối với chồng giả, phóng viên Khương ngủ có ngon không?”
Khương Nghiên hừ hừ: “Không ngon chút nào cả!”
“Sao thế?”
“Anh cầm súng dí vào eo của em suốt một đêm, ai mà ngủ ngon được?”
“......”
“.........”
Lục Lẫm thế mà lại đỏ mặt, đúng là cảnh tượng hiếm gặp.
Buổi sáng, một xe người lại đến trường học, dĩ nhiên Lục Lẫm không đi cùng đội, anh nói tối qua ngủ không ngon, muốn ở nhà ngủ bù.
Tất nhiên Khương Nghiên không tin anh thật sự muốn ngủ bù, nhất định là đi tiến hành công việc của mình, dù sao mục đích lần này anh đến đây, là vì bắt tên trùm thuốc phiện đang ẩn nấp trong thôn.
“Cái gì? Tối qua em và Lục Lẫm ngủ chung một phòng á?” Đoàn Nam suýt rớt cằm: “Thế là bị đè rồi à?”
“Anh nói nhỏ một chút.” Khương Nghiên khẽ nói: “Vì bọn em đang đóng giả vợ chồng nên chỉ có thể ngủ cùng nhau.”
“Hí hí hí...”
“Dừng lại.” Khương Nghiên lườm anh ấy một cái: “Không có những cái lung tung mà anh nghĩ đâu.”
“Anh nghĩ cái gì ta.” Đoàn Nam cười nói: “Nếu thật sự có cái gì, bằng độ củi khô bốc lửa của hai người, em còn có thể dậy sớm đi bộ trong trường với anh như vậy à?”
Đề tài này, càng nói càng không ổn, Khương Nghiên ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta nói vào việc chính đi.”
Đoàn Nam cùng cô đi vào phòng làm việc, lấy một túi tài liệu trong tủ treo quần áo ra: “Đây là tài liệu về phụ huynh học sinh, em xem qua rồi chọn ra vài hộ gia đình đại diện để chúng ta đến thăm hỏi nhé.”
Khương Nghiên tùy tiện lật vài cái, nói: “Thật là tỉ mỉ.”
“Việc em phân phó, anh có thể làm tùy tiện đối phó à?”
“Thanks, sau khi về em mời anh ăn cơm.”
“Anh sẽ chờ.”
Khương Nghiên ngồi trên ghế bắt đầu lật xem tài liệu, lúc này có một nữ giáo viên trẻ đi vào phòng làm việc, vành mắt hồng hồng, giận dỗi ném mạnh chồng sách giáo khoa lên bàn.
“Cô giáo Lý, cô sao thế?”
“Còn không phải là trò Tôn Hồng học cấp hai à, đã đi muộn về sớm ngủ gật trong giờ, lại còn đánh bài tú-lơ-khơ trong lớp học, tôi phê bình nó, nó lại nổi giận với tôi, học sinh này, không thể nào dạy dỗ được.”
“Bố nó mất sớm, mẹ thì quanh năm không ở nhà, ông bà trong nhà lại thương cháu trai, không quản được nó.” Các giáo viên khác khuyên nhủ: “Đừng tức giận, đối phó với đứa trẻ bất trị kiểu này, phải từ từ mới được.”
Trang đầu trong tài liệu Khương Nghiên đọc, chính là Tôn Hồng, năm nay đã học năm thứ ba trung học cơ sở, sắp tốt nghiệp rồi, bố của cậu vì bệnh tật mà qua đời, mẹ đi làm trong thành phố, quanh năm không về nhà, dường như đã xây dựng gia đình mới, bây giờ cậu cùng ông bà tựa lẫn nhau.
Khương Nghiên đọc kỹ tài liệu: “Tôn Hồng...”
Đoàn Nam nhướn mày hỏi: “Em có hứng thú à?”
Đúng lúc này, có hai học sinh vội vã chạy vào phòng làm việc: “Báo... Báo cáo cô giáo! Tôn Hồng đang ở trên sân thể dục giật cặp sách của bạn ạ!”
Các thầy giáo bỏ công việc lại, vội vã chạy tới sân thể dục, mấy nam sinh đang ở trên sân thể dục đánh nhau, có một người vóc dáng cao nhất, mặt đen nhẻm, đầu tròn tròn, bộ dáng hung dữ.
Hai nam sinh khác đều có dáng người thấp bé, vì dinh dưỡng không đầy đủ mà rất gầy yếu.
“Tôn Hồng! Không được phép bắt nạt học sinh lớp dưới!” Một thầy giáo quát lớn, Tôn Hồng ngẩng đầu lên, nhìn mấy người giáo viên, cậu ném bánh gạo nếp vừa mới cướp được trong tay xuống, xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại, thằng nhãi ranh chết tiệt kia, đừng chạy!”
Đúng lúc đó hiệu trưởng từ phía ngoài cổng trường đi vào, trực tiếp chặn đường Tôn Hồng: “Làm sao thế, thằng oắt con này lại vừa mắc tội gì à.”
Tôn Hồng bị mấy người giáo viên vây quanh, chửi một câu: “Con mẹ nó chứ.”
Hoàn toàn là bộ dáng bất trị của bọn côn đồ không văn hoá.
“Thầy ơi, bạn ấy cướp tiền của em!” Bạn học bị bắt nạt thấy có giáo viên làm chỗ dựa, vội vàng đứng ra nói: “Bạn ấy cướp 10 đồng của em!”
“Ai cướp tiền của mày!” Tôn Hồng nhổ nước miếng: “Ông đây chỉ cướp bánh gạo đen của mày thôi.”
Một bạn học khác cũng đứng ra làm chứng: “Thầy ơi, bạn ấy cướp tiền!”
“Nói bậy, tao không cướp tiền của chúng mày!”
“Tôn Hồng, bình thường trò đi học không nghe giảng, trốn học, bây giờ còn phát triển thành tên ăn cướp à?” Cô giáo Lý thở phì phò nói: “Mau giao tiền trò cướp của bạn ra đây.”
Tôn Hồng gấp đến đỏ mắt, luôn miệng nói: “Ông đây không cướp! Nộp cái gì!”
“Cô ơi, tiền đang ở trong túi của bạn ấy!”
Tôn Hồng theo bản năng che túi bên trái của mình: “Đây là tiền tao mua bánh bột ngô cho bà, không phải cướp!”
“Tôn Hồng, trò phải giao tiền ra đây, nếu không ngày mai đừng đến trường học nữa.” Cô giáo Lý tức giận nói: “Cô dạy nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy học sinh nào bất trị như trò!”
Thấy hiệu trưởng cùng các thầy giáo vây bắt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm của Tôn Hồng gấp đến độ đỏ bừng, tâm trạng kích động.
Cậu rút hai tờ mười đồng từ trong túi ra, vo thành cục ném vào mặt hai học sinh kia: “Cầm đi! Ông đây bố thí cho bọn mày! Cầm đi mua quan tài đi!”
Tôn Hồng nói xong, thở phì phò chạy đi, sau khi chạy ra xa còn lấy ống tay áo lau mặt, dường như đang rơi nước mắt.
Cô giáo Lý nhặt tiền trên mặt đất lên, sau khi đưa tiền cho hai học sinh lớp dưới bị bắt nạt, dịu dàng trấn an: “Sau này các trò cách xa trò ấy ra một chút, nếu trò ấy lại bắt nạt các trò thì đến báo cáo với cô nhé.”
“Chúng em cảm ơn cô ạ.”
Xong việc, Đoàn Nam nói với Khương Nghiên: “Em thấy không, nói năng thô tụ.c, nhục mạ giáo viên, hành động vô lễ, đây là những vấn đề của học sinh làm tất cả giáo viên phải sứt đầu mẻ trán. Em cảm thấy hứng thú với thằng bé, nhưng không nhất định thằng bé sẽ cảm thấy hứng thú với em, không dễ phối hợp phỏng vấn đâu.”
Khương Nghiên gật đầu, đồng ý với lời anh ấy nói: “Xem ra cũng đúng.”
“Anh giúp em tìm mấy học sinh nghe lời một chút, như vậy nhiệm vụ của em cũng dễ hoàn thành hơn.”
“Cám ơn anh Đoàn.”
Sau khi hành trình tại trường học chấm dứt, Khương Nghiên giấu Đoàn Nam, vẫn đi hỏi cô giáo Lý địa chỉ nhà Tôn Hồng.
***
Ráng chiều vàng như lòng đỏ trứng vịt, lơ lửng giữa hai khe núi.
Nhà Tôn Hồng, đi sâu vòng qua một sườn núi, dọc theo đường nhỏ, xuyên qua một mảnh rừng trúc xanh mướt tươi tốt, là đến.
Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ rất tồi tàn, nghiêng bên rừng trúc, cửa sổ hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, bên trong có một cụ già tóc bạc trắng và một chú chó vàng đang nằm sấp bên cạnh.
“Chị là phóng viên đến từ thành phố đúng không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, Khương Nghiên quay đầu lại, thấy Tôn Hồng đang đeo giỏ trúc từ trong rừng đi ra, trong giỏ trúc chứa mấy củ măng non.
“Em từng gặp chị à?”
“Hôm nay tôi từng gặp chị ở trong trường.” Tôn Hồng chỉ chỉ vào đầu của mình: “Trí nhớ của tôi rất tốt, hơn nữa chị lại rất đẹp, thoáng nhìn đã thấy.”
Đến tháng ba năm nay cậu đã mười bốn mười lăm tuổi nhưng trổ mã không được tốt lắm, dáng người không cao, mấy đứa trẻ cùng trang lứa với cậu trong thành phố, cũng phải cao hơn cậu một cái đầu.
“Chị tới nhà tôi làm gì?” Cậu đề phòng hỏi.
Khương Nghiên lấy bánh bột ngô từ trong túi ra: “Chị nghe em nói, số tiền kia là tiền em dành để mua bánh cho ông bà.”
“Chị đừng giả vờ làm người tốt, chị cũng cùng loại với đám người bọn họ thôi.” Tôn Hồng không thèm nhìn đến bánh bột ngô trong tay cô, trực tiếp đi qua người cô.
“Tên nhóc xấu xa kia, chị đã lấy lại cho em hai mươi đồng rồi.”
Bước chân Tôn Hồng đột nhiên dừng lại, cậu kinh ngạc quay đầu: “Cái gì?”
Khương Nghiên lấy hai mươi đồng nhăn nhúm từ trong túi ra.
“Đây là tiền của em, đúng không?”
Tôn Hồng nhìn chằm chằm tiền trong tay cô, một lúc sau, cậu nói: “Đây không phải là tiền của tôi.”
Khương Nghiên không nói gì, cậu nói tiếp: “Đây là tiền của chị.”
Cô cười cười, cất tiền vào trong túi, Tôn Hồng nhìn về phía cô: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn chị đã tin tưởng tôi.”
Khương Nghiên tò mò hỏi: “Trong giỏ trúc của em là măng xuân à?”
Tôn Hồng do dự một lát, cuối cùng vẫn đi đến gần cô, đặt giỏ xuống, lấy ra bốn củ măng xuân cất vào cái túi nhỏ, đưa cho Khương Nghiên: “Trước đây có trận mưa, bây giờ măng xuân mọc rất nhiều, nhưng khi rửa chị phải cẩn thận nhựa măng.”
Khương Nghiên quan sát từng cử chỉ hành động của cậu, so với bộ dáng ở trường sáng nay quả thật như hai người khác nhau.
Khương Nghiên nhận túi, lấy ví tiền ra, Tôn Hồng nói: “Chị không cần trả tiền, tôi mời chị ăn, cảm ơn chị đã tin tưởng tôi.”
Tâm tư đứa bé này vẫn rất chất phác, người khác chịu tin tưởng cậu, cậu sẽ thật lòng thành ý đối xử tốt với người ta.
“Không có công thì khó mà hưởng lộc.” Khương Nghiên rút ra một trăm đồng, bỏ vào giỏ của Tôn Hồng: “Cảm ơn măng xuân của em.”
“Chị cho nhiều quá.”
“Ngày mai chị đến nhà em phỏng vấn, được không.”
Tôn Hồng nắm chặt tiền của cô, suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Có thể ạ.”
Buổi tối hôm đó, Khương Nghiên bị Lục Lẫm nhìn khinh bỉ.
Trong sân, Lục Lẫm dùng nước giếng mát mẻ để rửa mặt.
“Chỉ là một tên nhóc thối, em lấy tiền đi mua chuộc người ta.” Anh nhẹ nhàng chọc chọc trán Khương Nghiên: “Lương tâm em có đau hay không.”
Khương Nghiên nắm tay anh đặt lên ngực mình: “Nào, chọc vào đây.”
“Em thì sướng rồi.” Lục Lẫm nói: “Nhớ nương tay cho người ta, một trăm đồng cũng đủ khiến một cậu thiếu niên không mở miệng từ chối em được.”
“Em dùng tim để cảm hoá đấy nhé.” Khương Nghiên hợp tình hợp lý nói: “Tất cả mọi người không tin thằng bé, nhưng em biết, khẳng định thằng bé không cầm.”
“Làm sao em biết được?”
“Anh quên à, em là phóng viên, đã từng gặp rất nhiều người nói dối trước ống kính, là diễn hay là thật, mặc dù không phải vừa nhìn một cái đã ra, nhưng cũng có thể đoán ra chút ít, thằng bé nói tiền này dùng để mua bánh bột ngô cho bà, ánh mắt thằng bé trong khoảnh khắc đó đã chạm đến em, em lập tức tin những lời này.”
“Em lợi hại như thế, lần sau anh mời em đến cục bọn anh đảm nhận vai trò phát hiện nói dối nhé.” Lục Lẫm dùng khăn lông lau mặt rồi bao quanh phía sau lau phần gáy của mình.
Khương Nghiên thuận tay nhận lấy khăn lông, giúp anh lau phần da thịt cơ bắp trên lưng, thờ ơ nói: “Được ạ, chỉ cần trả tiền thì em đi.”
Hai người mò mẫm một lúc, Lục Lẫm đổ nước bẩn vào mương, sau lại rót nước nóng vào trong chậu lần nữa: “Em giúp anh một chút.”
“Em không giúp, trừ khi anh cầu xin em.”
Lục Lẫm xoay người nhìn cô, chân thành nói: “Làm ơn.”
“Gọi em là cô tiên nhỏ đi.”
Thế mà Lục Lẫm lại nghe lời: “Cô tiên nhỏ Nghiên Nhi.”
Hai tay Khương Nghiên chống hông, cười ha ha một tiếng: “Anh Lục Lục cũng có lúc phải nhờ vả người khác cơ đấy!”
Khóe miệng Lục Lẫm khẽ nhếch, vắt khăn lông lên bả vai cô: “Em giúp anh gội đầu đi.”
Khương Nghiên rửa mặt xong, đi về phòng, thấy tay Lục Lẫm đang nghịch rèm cửa sổ, qua khe hở phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Khương Nghiên đến gần anh, từ dưới cánh tay anh chui vào, theo ánh mắt của anh nhìn ra xa.
Trong sân rộng lớn, chú Vương mặc một bộ quần áo dài bằng lụa màu trắng, đứng dưới tàng cây tập Thái Cực, mỗi quyền đánh ra đều tự tại thong dong. Mà vợ của chú Vương đang đứng bên cạnh vãi thóc cho gà ăn.
“Anh đứng đây nhìn gì thế?” Khương Nghiên nhìn ra ngoài một chút, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
“Không có gì.” Lục Lẫm thả rèm cửa sổ xuống: “Hôm nay em định đi đâu?”
“Vẫn đến trường học thôi.” Khương Nghiên đi đến bên hộc tủ chuẩn bị máy ảnh và máy ghi âm: “Đầu tiên phải nắm rõ tin tức của học sinh trong trường, sau đó thăm hỏi gia đình các bé, rồi cắt nối và biên tập phần phỏng vấn thành chung một đoạn, kêu gọi mọi người quan tâ m đến các bạn học sinh ở nông thôn.”
Cô giới thiệu sơ lược nhiệm vụ lần đi này cho Lục Lẫm.
“Vì anh mang thân phận là chồng em, nên không cần phải theo bọn em đi tìm hiểu, có thể dạo bộ trong thôn một lúc, xem xem có chút đầu mối gì không.”
Anh nhướn mày: “Thân phận chồng em?”
Sắc mặt Khương Nghiên ửng hồng: “Chồng giả!”
“Ồ, tối qua được cùng giường chung gối với chồng giả, phóng viên Khương ngủ có ngon không?”
Khương Nghiên hừ hừ: “Không ngon chút nào cả!”
“Sao thế?”
“Anh cầm súng dí vào eo của em suốt một đêm, ai mà ngủ ngon được?”
“......”
“.........”
Lục Lẫm thế mà lại đỏ mặt, đúng là cảnh tượng hiếm gặp.
Buổi sáng, một xe người lại đến trường học, dĩ nhiên Lục Lẫm không đi cùng đội, anh nói tối qua ngủ không ngon, muốn ở nhà ngủ bù.
Tất nhiên Khương Nghiên không tin anh thật sự muốn ngủ bù, nhất định là đi tiến hành công việc của mình, dù sao mục đích lần này anh đến đây, là vì bắt tên trùm thuốc phiện đang ẩn nấp trong thôn.
“Cái gì? Tối qua em và Lục Lẫm ngủ chung một phòng á?” Đoàn Nam suýt rớt cằm: “Thế là bị đè rồi à?”
“Anh nói nhỏ một chút.” Khương Nghiên khẽ nói: “Vì bọn em đang đóng giả vợ chồng nên chỉ có thể ngủ cùng nhau.”
“Hí hí hí...”
“Dừng lại.” Khương Nghiên lườm anh ấy một cái: “Không có những cái lung tung mà anh nghĩ đâu.”
“Anh nghĩ cái gì ta.” Đoàn Nam cười nói: “Nếu thật sự có cái gì, bằng độ củi khô bốc lửa của hai người, em còn có thể dậy sớm đi bộ trong trường với anh như vậy à?”
Đề tài này, càng nói càng không ổn, Khương Nghiên ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta nói vào việc chính đi.”
Đoàn Nam cùng cô đi vào phòng làm việc, lấy một túi tài liệu trong tủ treo quần áo ra: “Đây là tài liệu về phụ huynh học sinh, em xem qua rồi chọn ra vài hộ gia đình đại diện để chúng ta đến thăm hỏi nhé.”
Khương Nghiên tùy tiện lật vài cái, nói: “Thật là tỉ mỉ.”
“Việc em phân phó, anh có thể làm tùy tiện đối phó à?”
“Thanks, sau khi về em mời anh ăn cơm.”
“Anh sẽ chờ.”
Khương Nghiên ngồi trên ghế bắt đầu lật xem tài liệu, lúc này có một nữ giáo viên trẻ đi vào phòng làm việc, vành mắt hồng hồng, giận dỗi ném mạnh chồng sách giáo khoa lên bàn.
“Cô giáo Lý, cô sao thế?”
“Còn không phải là trò Tôn Hồng học cấp hai à, đã đi muộn về sớm ngủ gật trong giờ, lại còn đánh bài tú-lơ-khơ trong lớp học, tôi phê bình nó, nó lại nổi giận với tôi, học sinh này, không thể nào dạy dỗ được.”
“Bố nó mất sớm, mẹ thì quanh năm không ở nhà, ông bà trong nhà lại thương cháu trai, không quản được nó.” Các giáo viên khác khuyên nhủ: “Đừng tức giận, đối phó với đứa trẻ bất trị kiểu này, phải từ từ mới được.”
Trang đầu trong tài liệu Khương Nghiên đọc, chính là Tôn Hồng, năm nay đã học năm thứ ba trung học cơ sở, sắp tốt nghiệp rồi, bố của cậu vì bệnh tật mà qua đời, mẹ đi làm trong thành phố, quanh năm không về nhà, dường như đã xây dựng gia đình mới, bây giờ cậu cùng ông bà tựa lẫn nhau.
Khương Nghiên đọc kỹ tài liệu: “Tôn Hồng...”
Đoàn Nam nhướn mày hỏi: “Em có hứng thú à?”
Đúng lúc này, có hai học sinh vội vã chạy vào phòng làm việc: “Báo... Báo cáo cô giáo! Tôn Hồng đang ở trên sân thể dục giật cặp sách của bạn ạ!”
Các thầy giáo bỏ công việc lại, vội vã chạy tới sân thể dục, mấy nam sinh đang ở trên sân thể dục đánh nhau, có một người vóc dáng cao nhất, mặt đen nhẻm, đầu tròn tròn, bộ dáng hung dữ.
Hai nam sinh khác đều có dáng người thấp bé, vì dinh dưỡng không đầy đủ mà rất gầy yếu.
“Tôn Hồng! Không được phép bắt nạt học sinh lớp dưới!” Một thầy giáo quát lớn, Tôn Hồng ngẩng đầu lên, nhìn mấy người giáo viên, cậu ném bánh gạo nếp vừa mới cướp được trong tay xuống, xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại, thằng nhãi ranh chết tiệt kia, đừng chạy!”
Đúng lúc đó hiệu trưởng từ phía ngoài cổng trường đi vào, trực tiếp chặn đường Tôn Hồng: “Làm sao thế, thằng oắt con này lại vừa mắc tội gì à.”
Tôn Hồng bị mấy người giáo viên vây quanh, chửi một câu: “Con mẹ nó chứ.”
Hoàn toàn là bộ dáng bất trị của bọn côn đồ không văn hoá.
“Thầy ơi, bạn ấy cướp tiền của em!” Bạn học bị bắt nạt thấy có giáo viên làm chỗ dựa, vội vàng đứng ra nói: “Bạn ấy cướp 10 đồng của em!”
“Ai cướp tiền của mày!” Tôn Hồng nhổ nước miếng: “Ông đây chỉ cướp bánh gạo đen của mày thôi.”
Một bạn học khác cũng đứng ra làm chứng: “Thầy ơi, bạn ấy cướp tiền!”
“Nói bậy, tao không cướp tiền của chúng mày!”
“Tôn Hồng, bình thường trò đi học không nghe giảng, trốn học, bây giờ còn phát triển thành tên ăn cướp à?” Cô giáo Lý thở phì phò nói: “Mau giao tiền trò cướp của bạn ra đây.”
Tôn Hồng gấp đến đỏ mắt, luôn miệng nói: “Ông đây không cướp! Nộp cái gì!”
“Cô ơi, tiền đang ở trong túi của bạn ấy!”
Tôn Hồng theo bản năng che túi bên trái của mình: “Đây là tiền tao mua bánh bột ngô cho bà, không phải cướp!”
“Tôn Hồng, trò phải giao tiền ra đây, nếu không ngày mai đừng đến trường học nữa.” Cô giáo Lý tức giận nói: “Cô dạy nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy học sinh nào bất trị như trò!”
Thấy hiệu trưởng cùng các thầy giáo vây bắt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm của Tôn Hồng gấp đến độ đỏ bừng, tâm trạng kích động.
Cậu rút hai tờ mười đồng từ trong túi ra, vo thành cục ném vào mặt hai học sinh kia: “Cầm đi! Ông đây bố thí cho bọn mày! Cầm đi mua quan tài đi!”
Tôn Hồng nói xong, thở phì phò chạy đi, sau khi chạy ra xa còn lấy ống tay áo lau mặt, dường như đang rơi nước mắt.
Cô giáo Lý nhặt tiền trên mặt đất lên, sau khi đưa tiền cho hai học sinh lớp dưới bị bắt nạt, dịu dàng trấn an: “Sau này các trò cách xa trò ấy ra một chút, nếu trò ấy lại bắt nạt các trò thì đến báo cáo với cô nhé.”
“Chúng em cảm ơn cô ạ.”
Xong việc, Đoàn Nam nói với Khương Nghiên: “Em thấy không, nói năng thô tụ.c, nhục mạ giáo viên, hành động vô lễ, đây là những vấn đề của học sinh làm tất cả giáo viên phải sứt đầu mẻ trán. Em cảm thấy hứng thú với thằng bé, nhưng không nhất định thằng bé sẽ cảm thấy hứng thú với em, không dễ phối hợp phỏng vấn đâu.”
Khương Nghiên gật đầu, đồng ý với lời anh ấy nói: “Xem ra cũng đúng.”
“Anh giúp em tìm mấy học sinh nghe lời một chút, như vậy nhiệm vụ của em cũng dễ hoàn thành hơn.”
“Cám ơn anh Đoàn.”
Sau khi hành trình tại trường học chấm dứt, Khương Nghiên giấu Đoàn Nam, vẫn đi hỏi cô giáo Lý địa chỉ nhà Tôn Hồng.
***
Ráng chiều vàng như lòng đỏ trứng vịt, lơ lửng giữa hai khe núi.
Nhà Tôn Hồng, đi sâu vòng qua một sườn núi, dọc theo đường nhỏ, xuyên qua một mảnh rừng trúc xanh mướt tươi tốt, là đến.
Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ rất tồi tàn, nghiêng bên rừng trúc, cửa sổ hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, bên trong có một cụ già tóc bạc trắng và một chú chó vàng đang nằm sấp bên cạnh.
“Chị là phóng viên đến từ thành phố đúng không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, Khương Nghiên quay đầu lại, thấy Tôn Hồng đang đeo giỏ trúc từ trong rừng đi ra, trong giỏ trúc chứa mấy củ măng non.
“Em từng gặp chị à?”
“Hôm nay tôi từng gặp chị ở trong trường.” Tôn Hồng chỉ chỉ vào đầu của mình: “Trí nhớ của tôi rất tốt, hơn nữa chị lại rất đẹp, thoáng nhìn đã thấy.”
Đến tháng ba năm nay cậu đã mười bốn mười lăm tuổi nhưng trổ mã không được tốt lắm, dáng người không cao, mấy đứa trẻ cùng trang lứa với cậu trong thành phố, cũng phải cao hơn cậu một cái đầu.
“Chị tới nhà tôi làm gì?” Cậu đề phòng hỏi.
Khương Nghiên lấy bánh bột ngô từ trong túi ra: “Chị nghe em nói, số tiền kia là tiền em dành để mua bánh cho ông bà.”
“Chị đừng giả vờ làm người tốt, chị cũng cùng loại với đám người bọn họ thôi.” Tôn Hồng không thèm nhìn đến bánh bột ngô trong tay cô, trực tiếp đi qua người cô.
“Tên nhóc xấu xa kia, chị đã lấy lại cho em hai mươi đồng rồi.”
Bước chân Tôn Hồng đột nhiên dừng lại, cậu kinh ngạc quay đầu: “Cái gì?”
Khương Nghiên lấy hai mươi đồng nhăn nhúm từ trong túi ra.
“Đây là tiền của em, đúng không?”
Tôn Hồng nhìn chằm chằm tiền trong tay cô, một lúc sau, cậu nói: “Đây không phải là tiền của tôi.”
Khương Nghiên không nói gì, cậu nói tiếp: “Đây là tiền của chị.”
Cô cười cười, cất tiền vào trong túi, Tôn Hồng nhìn về phía cô: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn chị đã tin tưởng tôi.”
Khương Nghiên tò mò hỏi: “Trong giỏ trúc của em là măng xuân à?”
Tôn Hồng do dự một lát, cuối cùng vẫn đi đến gần cô, đặt giỏ xuống, lấy ra bốn củ măng xuân cất vào cái túi nhỏ, đưa cho Khương Nghiên: “Trước đây có trận mưa, bây giờ măng xuân mọc rất nhiều, nhưng khi rửa chị phải cẩn thận nhựa măng.”
Khương Nghiên quan sát từng cử chỉ hành động của cậu, so với bộ dáng ở trường sáng nay quả thật như hai người khác nhau.
Khương Nghiên nhận túi, lấy ví tiền ra, Tôn Hồng nói: “Chị không cần trả tiền, tôi mời chị ăn, cảm ơn chị đã tin tưởng tôi.”
Tâm tư đứa bé này vẫn rất chất phác, người khác chịu tin tưởng cậu, cậu sẽ thật lòng thành ý đối xử tốt với người ta.
“Không có công thì khó mà hưởng lộc.” Khương Nghiên rút ra một trăm đồng, bỏ vào giỏ của Tôn Hồng: “Cảm ơn măng xuân của em.”
“Chị cho nhiều quá.”
“Ngày mai chị đến nhà em phỏng vấn, được không.”
Tôn Hồng nắm chặt tiền của cô, suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Có thể ạ.”
Buổi tối hôm đó, Khương Nghiên bị Lục Lẫm nhìn khinh bỉ.
Trong sân, Lục Lẫm dùng nước giếng mát mẻ để rửa mặt.
“Chỉ là một tên nhóc thối, em lấy tiền đi mua chuộc người ta.” Anh nhẹ nhàng chọc chọc trán Khương Nghiên: “Lương tâm em có đau hay không.”
Khương Nghiên nắm tay anh đặt lên ngực mình: “Nào, chọc vào đây.”
“Em thì sướng rồi.” Lục Lẫm nói: “Nhớ nương tay cho người ta, một trăm đồng cũng đủ khiến một cậu thiếu niên không mở miệng từ chối em được.”
“Em dùng tim để cảm hoá đấy nhé.” Khương Nghiên hợp tình hợp lý nói: “Tất cả mọi người không tin thằng bé, nhưng em biết, khẳng định thằng bé không cầm.”
“Làm sao em biết được?”
“Anh quên à, em là phóng viên, đã từng gặp rất nhiều người nói dối trước ống kính, là diễn hay là thật, mặc dù không phải vừa nhìn một cái đã ra, nhưng cũng có thể đoán ra chút ít, thằng bé nói tiền này dùng để mua bánh bột ngô cho bà, ánh mắt thằng bé trong khoảnh khắc đó đã chạm đến em, em lập tức tin những lời này.”
“Em lợi hại như thế, lần sau anh mời em đến cục bọn anh đảm nhận vai trò phát hiện nói dối nhé.” Lục Lẫm dùng khăn lông lau mặt rồi bao quanh phía sau lau phần gáy của mình.
Khương Nghiên thuận tay nhận lấy khăn lông, giúp anh lau phần da thịt cơ bắp trên lưng, thờ ơ nói: “Được ạ, chỉ cần trả tiền thì em đi.”
Hai người mò mẫm một lúc, Lục Lẫm đổ nước bẩn vào mương, sau lại rót nước nóng vào trong chậu lần nữa: “Em giúp anh một chút.”
“Em không giúp, trừ khi anh cầu xin em.”
Lục Lẫm xoay người nhìn cô, chân thành nói: “Làm ơn.”
“Gọi em là cô tiên nhỏ đi.”
Thế mà Lục Lẫm lại nghe lời: “Cô tiên nhỏ Nghiên Nhi.”
Hai tay Khương Nghiên chống hông, cười ha ha một tiếng: “Anh Lục Lục cũng có lúc phải nhờ vả người khác cơ đấy!”
Khóe miệng Lục Lẫm khẽ nhếch, vắt khăn lông lên bả vai cô: “Em giúp anh gội đầu đi.”
/57
|