Buổi sáng hôm đó, hai người gần như dùng hết tinh lực của cả ngày.
Anh kéo kín rèm cửa sổ, sau đó ôm lấy cơ thể mệt mỏi của cô, cùng cô nằm ngủ.
Cô thật sự mệt mỏi, ngay cả chút sức lực để nhúc nhích cũng không có, mà Lục Lẫm dường như vẫn chưa thỏa mãn, sau khi cô ngủ say, anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mặt cô, hôn tai cô, nhìn cô say đắm.
Lúc Khương Nghiên tỉnh lại đã là nửa đêm, cô theo bản năng nhìn sang bên cạnh, bên giường trống rỗng.
Cô xoa mắt, phòng tối đen, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhạt chiếu vào. Gió đêm khẽ lay động rèm cửa sổ.
Khi cô bước xuống giường, chợt cảm thấy vòng eo đau nhức, cơ thể vô cùng mệt mỏi, mỗi một bước đi đều cảm thấy lảo đảo như sắp ngã.
Quần áo và bao cao su vứt lộn xộn đầy đất thể hiện rõ hôm qua hai người đã kịch liệt như thế nào.
Từ ban ngày lăn lộn đến tối, ngủ một chút rồi lại tỉnh, lại đến, thậm chí nhiều lần trong giấc mơ, anh tiến vào, mơ mơ màng màng khiến cô khó có thể phân biệt được rốt cuộc mình đang nằm mơ hay là sự thật.
Nhưng bọn họ đã làm, đây là thật.
Khương Nghiên tìm bừa một cái áo treo trong tủ quần áo của anh mặc vào, sau đó ra khỏi phòng.
Bây giờ đang là đầu hè, khí trời dần dần nóng lên, gió đêm ấm áp, nhẹ nhàng lay động rèm cửa sổ. Anh dựa vào lan can sân thượng ngắm nhìn du thuyền trên mặt sông cách đó không xa.
Ánh đèn trên du thuyền mờ nhạt, tiếng nổ máy vang lên rầm rầm, du thuyền chậm rãi rẽ nước.
Tay anh cầm một điếu thuốc, trong bóng đêm, bóng lưng cao lớn quen thuộc lộ ra mấy phần cô đơn.
Khương Nghiên đến gần, đứng sánh vai với anh, cùng anh đón gió mát.
Khi cô đi tới, Lục Lẫm dí tắt tàn thuốc trong tay vào chậu hoa bên cạnh.
“Em tỉnh rồi à.”
“Vâng.” Khương Nghiên dựa gần anh hơn một chút, Lục Lẫm vươn tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.
“Thật tốt quá.” Cô dựa đầu vào ngực Lục Lẫm: “Em lại có thể ở bên anh Lục Lục.”
“Em vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”
“Gì ạ?”
“Cơ thể, loại cảm giác này vẫn không thay đổi.” Lục Lẫm giữ chặt gáy cô, tham lam ngửi tóc của cô.
“Anh có cảm giác gì thế.”
“Khó mà nói ra, dù sao cũng rất thoải mái.”
Khương Nghiên khen ngợi: “Kỹ thuật của anh Lục Lục tốt hơn rất nhiều so với trước đấy.”
“Thế à, tốt ở đâu?” Anh cố ý hỏi.
“Thong thả hơn, ổn định hơn.” Khương Nghiên nắm lấy tay anh, xấu hổ nói: “Cũng lâu hơn, không biết có phải em ảo giác hay không, hình như còn lớn hơn một chút, bụng bị anh làm suýt nữa vỡ toác.”
“Bảo bối.” Anh cụng cụng đầu cô: “Con gái nói những lời này, không biết thẹn à.”
“Với anh Lục Lục không có gì phải thẹn.”
Lục Lẫm xoay người quay về phòng: “Anh đi nấu chút mỳ cho em nhé.”
Tài nấu nướng của anh không tốt, trừ nấu mỳ ra thì cũng không làm được món nào khác, Khương Nghiên tìm trong tủ lạnh một hồi, nhưng không tìm được chút rau dưa nào có thể nấu. Tủ lạnh trống rỗng, không có gì cả, à, bên cạnh còn có một hộp sữa tươi không biết đã để bao lâu.
Người đàn ông này khi làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, một chút dấu vết cũng không thể thoát được ánh mắt sắc bén của anh, nhưng trong sinh hoạt lại cẩu thả, không tốt đẹp như bên ngoài.
Khi anh nấu mỳ dưới tầng, Khương Nghiên bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ, quần áo vứt rải rác dưới đất được cô nhặt lên cho vào trong giỏ, chia làm hai mẻ giặt tay và giặt máy, sau đó vào phòng tắm thu dọn hết chai lọ cho vào thùng rác, chờ ngày mai đi siêu thị một chuyến thì mua bổ sung thêm.
Nồi mỳ nóng hổi ra lò, mặc dù bát mỳ này trừ muối và dấm, trên căn bản cũng không có thêm gia vị gì, nhưng Khương Nghiên vẫn ăn rất ngon lành, đói bụng rồi, ăn cái gì cũng cảm thấy mỹ vị.
Đặc biệt lại do Lục Lẫm tự mình xuống bếp làm mỳ sợi.
“Ngon không em?”
“Ngon ạ.”
Lục Lẫm không cho là đúng: “Nói dối, canh suông nước nhạt có gì mà ngon.”
Khương Nghiên cười hì hì một tiếng: “Bởi vì là anh làm chứ sao.”
“Đồ lẻo mép.” Anh cố làm mặt đứng đắn, phê bình cô: “Tạm thời tha thứ cho em, sau này thế nào, còn phải xem biểu hiện của em đấy.”
Khương Nghiên chống cằm ngồi bên cạnh anh: “Vậy tối qua, em biểu hiện có được không?”
Nhớ lại cảm xúc tối qua, Lục Lẫm nhướn mày: “Cũng được.”
“Cái gì mà cũng được.” Khương Nghiên không phục: “Nếu em biểu hiện không tốt, anh có thể sung sướng như vậy à, chút nữa thì ch/ảy nước miếng rồi.”
“......” Lục Lẫm nghiêm túc nói: “Nữ đồng chí, em phải chú ý tìm từ hợp lý.”
Khương Nghiên ra vẻ vô hại cười hì hì cười một tiếng, nói: “Ngày mai anh giành chút thời gian đến đài truyền hình phỏng vấn đi.”
“Để anh xem đã.”
Tuy là nói như thế, nhưng sáng sớm hôm sau, Lục Lẫm đã ăn mặc chỉnh tề, đi tới đài truyền hình Giang Thành.
Khương Nghiên dẫn anh đến nhà ăn ăn sáng trước, dì nấu cơm trong nhà ăn thấy Khương Nghiên tới, nhiệt tình chào hỏi cô, đưa thêm cho cô hai cái bánh bao trắng, Khương Nghiên đặt bánh bao vào khay thức ăn của Lục Lẫm, dặn dò: “Anh phải ăn nhiều một chút, phỏng vấn thế này có thể sẽ tốn sức cả ngày.”
Lục Lẫm nhìn bánh bao to trong khay: “Em đang nuôi lợn đấy à, anh ăn không hết nhiều như vậy.”
“Đồ lừa đảo, có ai không biết bánh bao to trong học viện cảnh sát của các anh, anh một hơi có thể ăn được năm cái.”
“Khi đó còn trẻ, bây giờ anh lớn tuổi rồi, không thể ăn được như vậy.” Lục Lẫm xé nửa bánh bao đặt vào trong khay của Khương Nghiên: “Người đến tuổi trung niên, cần phải giữ dáng.”
Khương Nghiên véo mạnh một cái vào hông Lục Lẫm: “Dáng người của anh rất đẹp mà.”
“Em chú ý hình tượng một chút.” Trước mặt người khác, Lục Lẫm e dè hơn rất nhiều: “Đừng động thủ động cước.”
Khương Nghiên cười nói: “Anh đừng nghe Tiểu Uông đầu độc, đói thì ăn, công việc của anh khổ cực như vậy, không ăn no sao được, anh muốn giữ dáng thì tập thể hình là tốt rồi.”
“Vậy thì anh cũng phải có thời gian mới được.” Lục Lẫm nói: “Trước đây dáng dấp lãnh đạo trong cục khá tốt, qua ba mươi lăm, mọi người lại thành bụng bia, liên tục tiếp tiệc rượu, ngồi văn phòng nhiều, ít có cơ hội ra ngoài làm nhiệm vụ, phu nhân trong nhà lại hiền huệ, không thể tránh được béo ra, kể từ bây giờ anh sẽ phải bắt đầu chú ý.”
Nhưng anh không biến thành bộ dáng ấy.
“Anh Lục Lục mưu tính thật là sâu xa, vậy sau này em sẽ giám sát anh thật chặt, nhất định không để anh biến thành đống mỡ.”
Lục Lẫm cười cười: “Cái miệng nhỏ nhắn ngọt thế.”
Sau khi ăn cơm xong, Khương Nghiên dọn khay thức ăn đưa cho dì bán cơm, dì bán cơm kéo Khương Nghiên ở lại giới thiệu đối tượng cho cô.
Bây giờ Khương Nghiên là một trong số ít nữ giới lớn tuổi còn độc thân của đài truyền hình, mẹ của cô không vội, nhưng người lo lắng nhất lại là dì bán cơm rảnh rỗi này, không có việc gì lại giới thiệu đối tượng cho cô.
Không thể phủ nhận, tài nguyên trong tay bà rất phong phú, những người giới thiệu cho cô đều là đàn ông rất thành công. Dì bán cơm nhiệt tình, Khương Nghiên khó mà từ chối trực tiếp được, mỗi lần đều bâng quơ cho qua, nhưng nhóm các dì lại không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Người này không được lại đến người kia.
Đúng lúc hôm nay Lục Lẫm đến đây, cô có thể lấy anh ra làm lá chắn.
“Dì Vương, con có đối tượng rồi, đây, anh ấy đây ạ.”
Dì Vương tò mò nhìn về Lục Lẫm: “Ồ, là một nhân tài đây mà.”
“Con cảm ơn dì Vương.”
“Hai con rất xứng đôi, nhưng cũng không biết gia đình, nhân phẩm như thế nào, con gái các con tìm người phải tinh mắt, có một số người, khi yêu đương thì một kiểu, đến khi kết hôn rồi lại thành một kiểu khác.” Dì Vương luôn miệng dặn dò, Khương Nghiên kéo tay Lục Lẫm: “Dì Vương à, con còn có việc, con đi trước nhé.”
Trên đường đến phòng quay, Lục Lẫm nói: “Các dì trong đơn vị của em còn kinh khủng hơn nhiều so với dì trong cục bọn anh.”
Khương Nghiên nói: “Thế này là tốt rồi, trước đây có một dì, trực tiếp dẫn người đến đơn vị, em vừa chạy việc bên ngoài về, đầu tóc rối tung, người kia ngồi trong phòng khách chờ em, dọa em sợ gần chết, vô cùng xấu hổ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em mời đi ăn cơm, dù sao người ta cũng đã đợi em đến trưa.”
Bước chân Lục Lẫm dừng lại: “Còn đi ăn cơm nữa à?”
“Em cũng chẳng còn cách nào khác.” Khương Nghiên bất đắc dĩ nói: “Anh với cô tiểu thư Y Y cũng ăn cơm với nhau đấy thôi, còn không dừng lại ở một lần.”
“Thật sự chỉ có một lần, sau đó anh bị mẹ lừa đến.”
Khương Nghiên cong khóe miệng: “Lần em gặp mẹ anh ở nhà hàng Michelin, đừng nói anh không đến.”
Lục Lẫm thành thật trả lời: “Anh có đến, nhưng không ăn cơm, chỉ tức giận nói mấy lời rồi đi, sau đó cái cô một một hai hai kia không đi tìm anh nữa, hình như bị anh dọa chạy rồi.”
Trong lòng Khương Nghiên khá thoải mái, cô nắm lấy ngón tay thô ráp của anh: “Tại sao anh lại nổi giận.”
Lục Lẫm suy nghĩ một chút: “Anh không nhớ rõ.”
Anh chưa bao giờ là người ngỗ nghịch, nhưng lần đấy quả thật vô cùng tức giận, thế nên hơn nửa tháng sau, mẹ anh có gọi điện thoại đến anh cũng nhất quyết không nhận.
“Mẹ của anh nhất định sẽ đổ việc này lên đầu em.” Khương Nghiên thở dài một tiếng: “Vợ hư chia rẽ quan hệ của mẹ và con trai.”
Khóe miệng Lục Lẫm nhếch cao: “Ơ, chưa gì đã là vợ rồi à?”
“Đáng ghét.”
“Vậy vợ ơi, cho anh thơm một cái nào.”
Khương Nghiên nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, bèn vịn bả vai Lục Lẫm rồi kiễng chân lên, hôn một cái vào khuôn mặt anh: “Moah~”
“Tiểu Khương.”
Khương Nghiên vội vàng buông Lục Lẫm ra, lui về phía sau hai bước, nhìn thấy Tống Hi Văn đang đứng sau lưng cô.
Cô chột dạ nói: “Tổng biên tập, chào buổi sáng, em dẫn đội trưởng Lục đến đây để ghi hình phỏng vấn.”
Tống Hi Văn đi lên trước, vươn tay về phía Lục Lẫm: “Cảnh sát Lục, hân hạnh được gặp anh.”
Lục Lẫm cũng gật đầu với anh ta: “Tổng biên tập Tống, đã lâu không gặp.”
Hai người đàn ông lại gặp mặt lần nữa, thái độ hoàn toàn không giống với lúc gặp nhau ở trò chơi sinh tồn lần trước. Giờ phút này hai người đều căng thẳng, biểu hiện vô cùng lễ phép và xa cách.
“Phòng quay đã chuẩn bị xong, em mau dẫn cảnh sát Lục vào đi.” Tống Hi Văn dặn dò Khương Nghiên.
“Vâng, tổng biên tập.”
Tống Hi Văn gật đầu với Lục Lẫm, sau đó xoay người rời đi.
Lục Lẫm nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, thật lâu cũng không thu ánh mắt về.
Khương Nghiên hỏi: “Anh nhìn cái gì đấy.”
Lục Lẫm thu ánh mắt về, lẩm bẩm: “Có sát khí.”
Anh kéo kín rèm cửa sổ, sau đó ôm lấy cơ thể mệt mỏi của cô, cùng cô nằm ngủ.
Cô thật sự mệt mỏi, ngay cả chút sức lực để nhúc nhích cũng không có, mà Lục Lẫm dường như vẫn chưa thỏa mãn, sau khi cô ngủ say, anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mặt cô, hôn tai cô, nhìn cô say đắm.
Lúc Khương Nghiên tỉnh lại đã là nửa đêm, cô theo bản năng nhìn sang bên cạnh, bên giường trống rỗng.
Cô xoa mắt, phòng tối đen, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhạt chiếu vào. Gió đêm khẽ lay động rèm cửa sổ.
Khi cô bước xuống giường, chợt cảm thấy vòng eo đau nhức, cơ thể vô cùng mệt mỏi, mỗi một bước đi đều cảm thấy lảo đảo như sắp ngã.
Quần áo và bao cao su vứt lộn xộn đầy đất thể hiện rõ hôm qua hai người đã kịch liệt như thế nào.
Từ ban ngày lăn lộn đến tối, ngủ một chút rồi lại tỉnh, lại đến, thậm chí nhiều lần trong giấc mơ, anh tiến vào, mơ mơ màng màng khiến cô khó có thể phân biệt được rốt cuộc mình đang nằm mơ hay là sự thật.
Nhưng bọn họ đã làm, đây là thật.
Khương Nghiên tìm bừa một cái áo treo trong tủ quần áo của anh mặc vào, sau đó ra khỏi phòng.
Bây giờ đang là đầu hè, khí trời dần dần nóng lên, gió đêm ấm áp, nhẹ nhàng lay động rèm cửa sổ. Anh dựa vào lan can sân thượng ngắm nhìn du thuyền trên mặt sông cách đó không xa.
Ánh đèn trên du thuyền mờ nhạt, tiếng nổ máy vang lên rầm rầm, du thuyền chậm rãi rẽ nước.
Tay anh cầm một điếu thuốc, trong bóng đêm, bóng lưng cao lớn quen thuộc lộ ra mấy phần cô đơn.
Khương Nghiên đến gần, đứng sánh vai với anh, cùng anh đón gió mát.
Khi cô đi tới, Lục Lẫm dí tắt tàn thuốc trong tay vào chậu hoa bên cạnh.
“Em tỉnh rồi à.”
“Vâng.” Khương Nghiên dựa gần anh hơn một chút, Lục Lẫm vươn tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.
“Thật tốt quá.” Cô dựa đầu vào ngực Lục Lẫm: “Em lại có thể ở bên anh Lục Lục.”
“Em vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”
“Gì ạ?”
“Cơ thể, loại cảm giác này vẫn không thay đổi.” Lục Lẫm giữ chặt gáy cô, tham lam ngửi tóc của cô.
“Anh có cảm giác gì thế.”
“Khó mà nói ra, dù sao cũng rất thoải mái.”
Khương Nghiên khen ngợi: “Kỹ thuật của anh Lục Lục tốt hơn rất nhiều so với trước đấy.”
“Thế à, tốt ở đâu?” Anh cố ý hỏi.
“Thong thả hơn, ổn định hơn.” Khương Nghiên nắm lấy tay anh, xấu hổ nói: “Cũng lâu hơn, không biết có phải em ảo giác hay không, hình như còn lớn hơn một chút, bụng bị anh làm suýt nữa vỡ toác.”
“Bảo bối.” Anh cụng cụng đầu cô: “Con gái nói những lời này, không biết thẹn à.”
“Với anh Lục Lục không có gì phải thẹn.”
Lục Lẫm xoay người quay về phòng: “Anh đi nấu chút mỳ cho em nhé.”
Tài nấu nướng của anh không tốt, trừ nấu mỳ ra thì cũng không làm được món nào khác, Khương Nghiên tìm trong tủ lạnh một hồi, nhưng không tìm được chút rau dưa nào có thể nấu. Tủ lạnh trống rỗng, không có gì cả, à, bên cạnh còn có một hộp sữa tươi không biết đã để bao lâu.
Người đàn ông này khi làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, một chút dấu vết cũng không thể thoát được ánh mắt sắc bén của anh, nhưng trong sinh hoạt lại cẩu thả, không tốt đẹp như bên ngoài.
Khi anh nấu mỳ dưới tầng, Khương Nghiên bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ, quần áo vứt rải rác dưới đất được cô nhặt lên cho vào trong giỏ, chia làm hai mẻ giặt tay và giặt máy, sau đó vào phòng tắm thu dọn hết chai lọ cho vào thùng rác, chờ ngày mai đi siêu thị một chuyến thì mua bổ sung thêm.
Nồi mỳ nóng hổi ra lò, mặc dù bát mỳ này trừ muối và dấm, trên căn bản cũng không có thêm gia vị gì, nhưng Khương Nghiên vẫn ăn rất ngon lành, đói bụng rồi, ăn cái gì cũng cảm thấy mỹ vị.
Đặc biệt lại do Lục Lẫm tự mình xuống bếp làm mỳ sợi.
“Ngon không em?”
“Ngon ạ.”
Lục Lẫm không cho là đúng: “Nói dối, canh suông nước nhạt có gì mà ngon.”
Khương Nghiên cười hì hì một tiếng: “Bởi vì là anh làm chứ sao.”
“Đồ lẻo mép.” Anh cố làm mặt đứng đắn, phê bình cô: “Tạm thời tha thứ cho em, sau này thế nào, còn phải xem biểu hiện của em đấy.”
Khương Nghiên chống cằm ngồi bên cạnh anh: “Vậy tối qua, em biểu hiện có được không?”
Nhớ lại cảm xúc tối qua, Lục Lẫm nhướn mày: “Cũng được.”
“Cái gì mà cũng được.” Khương Nghiên không phục: “Nếu em biểu hiện không tốt, anh có thể sung sướng như vậy à, chút nữa thì ch/ảy nước miếng rồi.”
“......” Lục Lẫm nghiêm túc nói: “Nữ đồng chí, em phải chú ý tìm từ hợp lý.”
Khương Nghiên ra vẻ vô hại cười hì hì cười một tiếng, nói: “Ngày mai anh giành chút thời gian đến đài truyền hình phỏng vấn đi.”
“Để anh xem đã.”
Tuy là nói như thế, nhưng sáng sớm hôm sau, Lục Lẫm đã ăn mặc chỉnh tề, đi tới đài truyền hình Giang Thành.
Khương Nghiên dẫn anh đến nhà ăn ăn sáng trước, dì nấu cơm trong nhà ăn thấy Khương Nghiên tới, nhiệt tình chào hỏi cô, đưa thêm cho cô hai cái bánh bao trắng, Khương Nghiên đặt bánh bao vào khay thức ăn của Lục Lẫm, dặn dò: “Anh phải ăn nhiều một chút, phỏng vấn thế này có thể sẽ tốn sức cả ngày.”
Lục Lẫm nhìn bánh bao to trong khay: “Em đang nuôi lợn đấy à, anh ăn không hết nhiều như vậy.”
“Đồ lừa đảo, có ai không biết bánh bao to trong học viện cảnh sát của các anh, anh một hơi có thể ăn được năm cái.”
“Khi đó còn trẻ, bây giờ anh lớn tuổi rồi, không thể ăn được như vậy.” Lục Lẫm xé nửa bánh bao đặt vào trong khay của Khương Nghiên: “Người đến tuổi trung niên, cần phải giữ dáng.”
Khương Nghiên véo mạnh một cái vào hông Lục Lẫm: “Dáng người của anh rất đẹp mà.”
“Em chú ý hình tượng một chút.” Trước mặt người khác, Lục Lẫm e dè hơn rất nhiều: “Đừng động thủ động cước.”
Khương Nghiên cười nói: “Anh đừng nghe Tiểu Uông đầu độc, đói thì ăn, công việc của anh khổ cực như vậy, không ăn no sao được, anh muốn giữ dáng thì tập thể hình là tốt rồi.”
“Vậy thì anh cũng phải có thời gian mới được.” Lục Lẫm nói: “Trước đây dáng dấp lãnh đạo trong cục khá tốt, qua ba mươi lăm, mọi người lại thành bụng bia, liên tục tiếp tiệc rượu, ngồi văn phòng nhiều, ít có cơ hội ra ngoài làm nhiệm vụ, phu nhân trong nhà lại hiền huệ, không thể tránh được béo ra, kể từ bây giờ anh sẽ phải bắt đầu chú ý.”
Nhưng anh không biến thành bộ dáng ấy.
“Anh Lục Lục mưu tính thật là sâu xa, vậy sau này em sẽ giám sát anh thật chặt, nhất định không để anh biến thành đống mỡ.”
Lục Lẫm cười cười: “Cái miệng nhỏ nhắn ngọt thế.”
Sau khi ăn cơm xong, Khương Nghiên dọn khay thức ăn đưa cho dì bán cơm, dì bán cơm kéo Khương Nghiên ở lại giới thiệu đối tượng cho cô.
Bây giờ Khương Nghiên là một trong số ít nữ giới lớn tuổi còn độc thân của đài truyền hình, mẹ của cô không vội, nhưng người lo lắng nhất lại là dì bán cơm rảnh rỗi này, không có việc gì lại giới thiệu đối tượng cho cô.
Không thể phủ nhận, tài nguyên trong tay bà rất phong phú, những người giới thiệu cho cô đều là đàn ông rất thành công. Dì bán cơm nhiệt tình, Khương Nghiên khó mà từ chối trực tiếp được, mỗi lần đều bâng quơ cho qua, nhưng nhóm các dì lại không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Người này không được lại đến người kia.
Đúng lúc hôm nay Lục Lẫm đến đây, cô có thể lấy anh ra làm lá chắn.
“Dì Vương, con có đối tượng rồi, đây, anh ấy đây ạ.”
Dì Vương tò mò nhìn về Lục Lẫm: “Ồ, là một nhân tài đây mà.”
“Con cảm ơn dì Vương.”
“Hai con rất xứng đôi, nhưng cũng không biết gia đình, nhân phẩm như thế nào, con gái các con tìm người phải tinh mắt, có một số người, khi yêu đương thì một kiểu, đến khi kết hôn rồi lại thành một kiểu khác.” Dì Vương luôn miệng dặn dò, Khương Nghiên kéo tay Lục Lẫm: “Dì Vương à, con còn có việc, con đi trước nhé.”
Trên đường đến phòng quay, Lục Lẫm nói: “Các dì trong đơn vị của em còn kinh khủng hơn nhiều so với dì trong cục bọn anh.”
Khương Nghiên nói: “Thế này là tốt rồi, trước đây có một dì, trực tiếp dẫn người đến đơn vị, em vừa chạy việc bên ngoài về, đầu tóc rối tung, người kia ngồi trong phòng khách chờ em, dọa em sợ gần chết, vô cùng xấu hổ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em mời đi ăn cơm, dù sao người ta cũng đã đợi em đến trưa.”
Bước chân Lục Lẫm dừng lại: “Còn đi ăn cơm nữa à?”
“Em cũng chẳng còn cách nào khác.” Khương Nghiên bất đắc dĩ nói: “Anh với cô tiểu thư Y Y cũng ăn cơm với nhau đấy thôi, còn không dừng lại ở một lần.”
“Thật sự chỉ có một lần, sau đó anh bị mẹ lừa đến.”
Khương Nghiên cong khóe miệng: “Lần em gặp mẹ anh ở nhà hàng Michelin, đừng nói anh không đến.”
Lục Lẫm thành thật trả lời: “Anh có đến, nhưng không ăn cơm, chỉ tức giận nói mấy lời rồi đi, sau đó cái cô một một hai hai kia không đi tìm anh nữa, hình như bị anh dọa chạy rồi.”
Trong lòng Khương Nghiên khá thoải mái, cô nắm lấy ngón tay thô ráp của anh: “Tại sao anh lại nổi giận.”
Lục Lẫm suy nghĩ một chút: “Anh không nhớ rõ.”
Anh chưa bao giờ là người ngỗ nghịch, nhưng lần đấy quả thật vô cùng tức giận, thế nên hơn nửa tháng sau, mẹ anh có gọi điện thoại đến anh cũng nhất quyết không nhận.
“Mẹ của anh nhất định sẽ đổ việc này lên đầu em.” Khương Nghiên thở dài một tiếng: “Vợ hư chia rẽ quan hệ của mẹ và con trai.”
Khóe miệng Lục Lẫm nhếch cao: “Ơ, chưa gì đã là vợ rồi à?”
“Đáng ghét.”
“Vậy vợ ơi, cho anh thơm một cái nào.”
Khương Nghiên nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, bèn vịn bả vai Lục Lẫm rồi kiễng chân lên, hôn một cái vào khuôn mặt anh: “Moah~”
“Tiểu Khương.”
Khương Nghiên vội vàng buông Lục Lẫm ra, lui về phía sau hai bước, nhìn thấy Tống Hi Văn đang đứng sau lưng cô.
Cô chột dạ nói: “Tổng biên tập, chào buổi sáng, em dẫn đội trưởng Lục đến đây để ghi hình phỏng vấn.”
Tống Hi Văn đi lên trước, vươn tay về phía Lục Lẫm: “Cảnh sát Lục, hân hạnh được gặp anh.”
Lục Lẫm cũng gật đầu với anh ta: “Tổng biên tập Tống, đã lâu không gặp.”
Hai người đàn ông lại gặp mặt lần nữa, thái độ hoàn toàn không giống với lúc gặp nhau ở trò chơi sinh tồn lần trước. Giờ phút này hai người đều căng thẳng, biểu hiện vô cùng lễ phép và xa cách.
“Phòng quay đã chuẩn bị xong, em mau dẫn cảnh sát Lục vào đi.” Tống Hi Văn dặn dò Khương Nghiên.
“Vâng, tổng biên tập.”
Tống Hi Văn gật đầu với Lục Lẫm, sau đó xoay người rời đi.
Lục Lẫm nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, thật lâu cũng không thu ánh mắt về.
Khương Nghiên hỏi: “Anh nhìn cái gì đấy.”
Lục Lẫm thu ánh mắt về, lẩm bẩm: “Có sát khí.”
/57
|