Chương 11
Một lát sau, Nghiên Nghiên khô khốc nói “Thật ra Trần Lâm đã hẹn mình tan học đi chơi điện tử.”
“Cậu đi một mình?”
“Ừm.”
“Sao có thể thế được, cậu có quen anh ta không? Nếu anh ta bắt nạt cậu thì phải làm sao bây giờ?”
Ôn Điềm vừa nói vừa kéo tay Nghiên Nghiên, nghiêm túc nói “Nghiên Nghiên, cậu đừng thân cận với loại người kia quá, mình sợ sẽ hại tới cậụ”
Nguyễn Nghiên không nhịn được duỗi tay vuốt ve mái tóc đen trên vai Ôn Điềm “Yên tâm, mình có chừng mực, cậu đừng mềm lòng với tên muốn tới cướp gia sản của cậu là được.”
Nhắc tới chuyện này, Ôn Điềm hơi do dự một chút, chần chừ nói “Thật ra hình như mình đã hơi mềm lòng.”
“Vì sao?”
“Anh ấy rất đẹp trai.”
“Người đẹp, cậu tỉnh táo lại đi, mỹ mạo đối với cậu vốn không phải hàng quý hiếm.”
“…”
Trong lúc nhất thời, ngay cả cô cũng không biết mình nên trả lời như thế nào.
…
Buổi chiều tan học, Ôn Điềm không để tài xế đón cô về nhà mà theo Nguyễn Nghiên cùng tới trường của tên côn đồ chờ anh ta học xong tiết cuối cùng.
Hai người xuống xe ở cổng trường. Ôn Điềm đứng từ phía xa nhìn về phía cổng trường học, khẽ nhíu mày nói “Đây không phải trường trung học phổ thông Ký Lâm sao?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Nghiên kéo tay Ôn Điềm, nói “Cậu không biết à? Anh cậu đang học lớp 11 ở đây.”
Ôn Điềm lắc đầu, cô chỉ từng nghe người khác nói anh học cấp ba ở một trường rất tốt, nhưng cụ thể là trường nào thì không ai nói cho cô biết.
“Sao tin tức của cậu lại linh thông tới vậy? Ngay cả mình còn không biết anh ấy đang học ở đây.”
Ôn Điềm bắt đầu mếu máo. Nguyễn Nghiên thấy đại tiểu thư không vui lại bắt đầu sáp lại gần, thân thiết nói.
“Ai kêu ngày thường cậu chỉ toàn chơi với người có tiền làm gì, còn chẳng trò chuyện lui tới gì với bạn cùng lớp, không lui tới sao bọn họ có thể kể chuyện linh tinh với cậu được?”
Ôn Điềm quay đầu nhìn bạn thân, nhíu mày nói “Chọn bạn cũng phải chọn người môn đăng hộ đối đó, có được không Người thường có thể hiểu được vì sao cậu phải tốn mười mấy vạn để mua một chiếc túi xách không? Có lẽ cậu cảm thấy việc này rất bình thường, nhưng bọn họ lại cảm thấy cậu đang làm bộ làm tịch. Cậu tiêu nhiều tiền mua túi xách như vậy còn không bằng mang đi quyên góp trợ giúp người nghèo.”
Nguyễn Nghiên bắt đầu nói sang chuyện khác “Thật ra trước kia mình đã từng nhắc với cậu rồi, khối 11 trường Ký Lâm có một học sinh nhất khối rất đẹp trai, được công nhận là giáo thảo. Lúc đó cậu còn nói muốn tới xem mà. Mãi tới sáng nay, khi mình nghe thấy cậu nói anh trai cậu rất đẹp trai mình mới đi hỏi người khác, sau đó so sánh, dường như người này chính là anh của cậu…”
Ôn Điềm hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường “Anh ấy là giáo thảo thì thế nào? Không phải chỉ là gương mặt được chút thôi sao? Loại người này chắc chắn cũng sẽ chê cậu mua túi xách quá đắt.”
/273
|