Chương 17 Đây là chủ ý của ông nội em
“Chúng ta còn chưa kết hôn, em muốn anh gọi em bà xã?” Diệp Cô Thâm nhàn nhạt nhếch miệng “Không nghĩ tới em vội vã như vậy.”
Cô bị chọc tức đến tim gan tỳ phổi đều run rẩy, trên mặt lại ôn nhu nói “Chú Diệp, dù sao cháu cũng là cháu gái chú.”
“Anh không có cháu gái, chỉ có cháu trai.”
“Cháu trai?” Đôi mắt Đường Tuế Như sáng lên, “Chú Diệp, đạo lý là như vậy, hai nhà Đường Diệp thông gia, đời ông ước định, vậy cháu trai chú bao nhiêu tuổi? Nếu không cháu với cậu ấy ghép đôi.”
“Em chán ghét anh như vậy?”
“Đúng thế! Ai 18 tuổi bỗng nhiên nhảy ra một vị hôn phu, đều sẽ chán ghét đi.” Cô ngẩng đầu “Mặc dù chú đẹp trai, nhưng...chúng ta không quen.”
“Anh không bức ép lập tức gả cho anh, ngược lại…”Diệp Cô Thâm cúi gần nhìn cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô “Thật giống như em tương đối muốn anh thượng em.”
Cái này còn không qua được.
Nam nhân này có biết mình rât đẹp trai không?
Dựa gần cô như vậy, hơi thở nam tính bao lấy cô, cô rất dễ tước vũ khí đầu hàng nha.”
Thân thể cô nhích ra bên cửa sổ, “Chú Diệp, chú là một người lính, có cần phải đem một cô gái nhỏ vô tri treo ở bên miệng không?”
“Thân là một người lính, mỗi câu mỗi chữ của chú đều có thể trở thành…”
“Lời khai trước tòa?”
“Em còn học được tranh trả lời.”Diệp Cô Thâm nhìn bộ dáng cô đề phòng, càng cảm thấy ở cùng cô gái nhỏ rất thú vị.
“Dừng a! Tôi là học sinh xuất sắc được không?” Đường Tuế Như bất mãn trừng anh một cái.
Nhất thời trong xe không nói chuyện, hồi lâu, khuôn mặt căng thẳng của cô nghiêng đầu nhìn anh ‘Tôi còn không hiểu, sao lại là tôi, chị họ tôi không xinh đẹp sao?”
“Xinh đẹp.”
“Tính cách chị ấy không tốt sao?”
“Nghe nói rất tốt.”
“Vậy không đúng rồi, tại sao là tôi, không phải là chị ấy. Tôi không cảm thấy thủ trưởng là một nam nhân nông cạn, mặc dù tôi cũng rất xinh đẹp, thế nhưng tôi còn nhỏ, thủ trưởng không thể có hứng thú với một đứa nhỏ đi.” Chuyện này, cô xoắn xuýt trong lòng nãy giờ.
Cô thật sự không tin Diệp Cô Thâm nói thích cô, từ thân thể đến tâm hồn.
Mà biểu hiện của cô trong quân khu, thân là Diệp Cô Thâm, hẳn là rất chán ghét cô không muốn huấn luyện quân sự, đào binh không thể ăn khổ.
“Thật ra, đây là chủ ý của ông nội em.”
Anh nhớ rõ lúc mình đến tuổi dậy thì, lão ba ở trước mặt anh nói anh đã sớm đính hôn, không thể cô phụ cô gái nhà người ta, không cho phép thích cô gái khác.
Ngày ấy, anh thấy ảnh chụp Đường Tuế Như năm tuổi, mặc váy hồng công chúa, buộc hai bím tóc, ngồi trên đu dây cười xán lạn.
Đã nhiều năm như vậy, cô gái nhỏ trưởng thành thiếu nữ 18 tuổi yêu kiều duyên dáng, đương nhiên nên nói cho cô biết hôn sự.
Nhưng Diệp Cô Thâm là quân nhân, hẳn là sẽ không nói dối.
Lông mày xinh đẹp của cô cau lại, lẩm bẩm nói “Vậy tôi càng không rõ, mặc dù bình thường ông nội hiểu rõ tôi nhất, nhưng chẳng lẽ chú tốt như vậy? Ông nội đều đem đồ tốt cho tôi?”
Chị họ có thể bị tức chết hay không?
Dáng vẻ cô gái nhỏ cau mày rất đẹp “Có được hay không, về sau chú sẽ có trải nghiệm 360 độ toàn diện.”
“360 độ là tư thế gì? Phi. Trải nghiệm cái gì?” Đường Tuế Như cắn môi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ “Chú Diệp, vừa mới chú đều không nghe thấy . Cháu cũng không nói gì.”
Não cô vừa bị lừa đá sao?
Tư thế?
Xong!
Lần này trong ấn tượng của Diệp Cô Thâm, cô không chỉ muốn được anh thượng, hơn nữa còn muốn tư thế 360 độ.
Nhìn pha lê trước mặt, rõ ràng hiện ra nụ cười nhạt ý vị thâm trường của anh, nếu không phải sợ đau, cô thật muốn đụng vào.
Bỗng nhiên, xe dừng lại, bên tai truyền đến giọng nói của anh “Nhuyễn Nhuyễn..”
/2472
|